CHAP 42: Mất tích.
Khi ra về mấy người đi theo Sin sáng giờ kiếm Sin mãi mà không thấy,một người trong đó đã điện thoại cho Long xem cô bé có ở trong bệnh viện không nhưng Long nói là chưa thấy..
Tuy là những tay có “máu mặt” trong trường nhưng họ cũng phải lo sốt vó kêu người đi lục tung cả trường hoặc những quán gần đó xem có thấy không.Để cô bé mất tích có nước mà vào viện!
Cùng lúc đó Đình Quân cũng đến trường khi nhận được cuộc gọi.
-Tìm thấy chưa?
-Chưa,không biết đi đâu mất rồi.Sai người đi tìm cũng chẳng thấy_Quang nhún vai.
-Đừng có dại dột mà điện ấy đứa đàn em đang trong bệnh viện cùng anh Ron nhé.Tụi nó mà nói cho anh ấy biết là coi như tôi và các người tiêu đó_Đình Quân nói.
-Lỡ điện cho thằng Long rồi,sao bây giờ?_Quang và những người còn lại bắt đầu tái mặt.
-Trời ạ,sao không điện cho tôi_Đình Quân bắt đầu rối như tơ vò.Cậu mới lấy điện thoại ra điện cho Long.
-[Alo,có gì không anh]
-Chuyện không thấy chị hai ở trường nhớ là không được nói với anh Ron đó,cẩn thận cái miệng không tao dần ột trận!
Rồi Đình Quân cắt máy,cậu vò đầu bức tóc “khổ sở”.Khi nãy khi nghe tin đó Quân cũng chạy đến nhà Sin nhưng không thấy cô bé đâu cả,nhà cửa vắng hoe vắng hoắt.
Đình Quân đắn đo suy nghĩ.Nhờ mấy người này chắc chắn họ sẽ đồng ý,nhưng Đình Quân không muốn phiền người ta.Mà kêu mấy đứa đàn em tụi nó mà sớ rớ nói hớ một cái để Ron biết là coi như “tiêu đời cô lựu”..Đành nhờ một phen vậy,Đình Quân thở mạnh một cái rồi nói:
-Mọi người kêu người tìm giúp.Tôi cũng sẽ đi tìm,có gì liên lạc với nhau.
-Ok,nếu gặp cô bé ấy trên đường tụi tôi sẽ đưa thẳng đến bệnh viện được không?
-Ừ.
……………………….
Sau nhiều tiếng đồng hồ nổ lực tìm kiếm,câu trả lời mà Đình Quân nhận được chỉ toàn là không thấy gì hết!
-Đừng tìm nữa,phiền mọi người rồi.
Quân thở dài đưa tay nhìn đồng hồ.Kim ngắn đã chỉ tới số 7,đã 7h tối rồi mà chẳng thấy cô bé đâu.Cậu nói dối với Ron rằng Sin tính về nhà lấy đồ,một lúc sau thì chẳng thấy Sin bước ra nên Quân vào trong thì thấy đã ngủ,vì không muốn phá giấc ngủ ngon của cô bé nên Đình Quân chạy xe đi.Ron cũng tin là thật,cậu nhóc rất hiểu và thông cảm cho Sin,hai tuần nay Ron biết cô bé tuy ngủ trong phòng Vip,có điều hòa…Sướng hơn phòng ở nhà nhiều nhưng cô bé chẳng ngủ được tí nào cả,trằn trọc mãi xoay người qua rồi lại xoay lại đến sáng.Mặt mũi hốc hác thấy rõ.
Đang ngẩm nghĩ xem những chỗ Sin có thể đi được thì cuông tin nhắn điện thoại trong túi quần reo lên.Là Long.
{Anh Quân ơi,thủ lĩnh kêu đến bệnh viện gấp!**
…………………….
Tại bệnh viện…
-Sin thức chưa?sao giờ này chưa đến?
Nghe giọng rất chi là bình thường của Ron thì Đình Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
-Chị hai vẫn chưa thức ạ.Sao anh lại mặc đồ này?
-Định xuất viện mặc luôn bộ đồ bệnh nhân về à??
-Nhưng vết thương…
-Sin đang ở đâu?
Ron chuyển giọng từ bình thường qua tới cái giọng lạnh lùng sắt đá mà từ lúc gặp cô bé cho đến giờ cậu nhóc rất ít khi “sử dụng” đến nó.
Đình Quân chột dạ nhưng vẫn cố bình thản hết mức có thể để trả lời.
-Đang ở nhà ạ.
Đột ngột Ron đứng phắt dậy và nắm lấy cổ áo Quân.Ánh mắt sắt lẻm chứa đầy giận giữ.
-Đừng giả vờ nữa.Con bé mất tích rồi phải không?
Đình Quân sau một hồ im lặng,rốt cuộc cậu cũng gật đầu..
-Có một con bé mà cũng coi không xong?Mắt đuôi hết rồi à?kêu cái bọn vô tích sự ấy lại đây_cậu nhóc nạt lên.
-Anh đừng kêu,đang giờ học người ta cũng phải học chứ.Ai biết được là chị hai mất tích lúc đang ở trường đâu chứ,chuyện đó là ngoài tầm kiểm soát rồi ạ!
Ron nhíu mày rồi thả tay ra,đúng là không thể trách được.
-Cho người lục tung hết cái thành phố này lên,nhất định phải tìm cho ra con bé.
Ron phán một câu rồi đi thẳng ra ra ga xe.
Đình Quân biết cậu nhóc sẽ đi tìm tụi JC nên chặn lại.Lúc này vết thương Ron vẫn chưa lành hẳn.Ron thì đang mất bình tĩnh có thể một mình “thăm hỏi” JC sẽ rất nguy hiểm,làm vết thương rách ra lần nữa thì toi.
-Em đi cùng được chứ?
-Không cần.Một mình tôi đến đó được rồi!
-Nếu anh bị nguy hiểm gì chị hai sẽ buồn lắm_Đình Quân không còn cách nào để “trị” được Ron nên đành lôi Sin ra,giống như lúc cậu nhóc lôi Phan ra để hù Sin vậy.
….
Chiếc Lexus phóng nhanh trên đường.Cả tối hôm nay thể nào tất cả mọi ngõ ngách dù lớn nhỏ,phức tạp đến đâu cũng sẽ được Dark lục tung lên cả.Sẽ là một đêm không yên bình đây!
Khi ra về mấy người đi theo Sin sáng giờ kiếm Sin mãi mà không thấy,một người trong đó đã điện thoại cho Long xem cô bé có ở trong bệnh viện không nhưng Long nói là chưa thấy..
Tuy là những tay có “máu mặt” trong trường nhưng họ cũng phải lo sốt vó kêu người đi lục tung cả trường hoặc những quán gần đó xem có thấy không.Để cô bé mất tích có nước mà vào viện!
Cùng lúc đó Đình Quân cũng đến trường khi nhận được cuộc gọi.
-Tìm thấy chưa?
-Chưa,không biết đi đâu mất rồi.Sai người đi tìm cũng chẳng thấy_Quang nhún vai.
-Đừng có dại dột mà điện ấy đứa đàn em đang trong bệnh viện cùng anh Ron nhé.Tụi nó mà nói cho anh ấy biết là coi như tôi và các người tiêu đó_Đình Quân nói.
-Lỡ điện cho thằng Long rồi,sao bây giờ?_Quang và những người còn lại bắt đầu tái mặt.
-Trời ạ,sao không điện cho tôi_Đình Quân bắt đầu rối như tơ vò.Cậu mới lấy điện thoại ra điện cho Long.
-[Alo,có gì không anh]
-Chuyện không thấy chị hai ở trường nhớ là không được nói với anh Ron đó,cẩn thận cái miệng không tao dần ột trận!
Rồi Đình Quân cắt máy,cậu vò đầu bức tóc “khổ sở”.Khi nãy khi nghe tin đó Quân cũng chạy đến nhà Sin nhưng không thấy cô bé đâu cả,nhà cửa vắng hoe vắng hoắt.
Đình Quân đắn đo suy nghĩ.Nhờ mấy người này chắc chắn họ sẽ đồng ý,nhưng Đình Quân không muốn phiền người ta.Mà kêu mấy đứa đàn em tụi nó mà sớ rớ nói hớ một cái để Ron biết là coi như “tiêu đời cô lựu”..Đành nhờ một phen vậy,Đình Quân thở mạnh một cái rồi nói:
-Mọi người kêu người tìm giúp.Tôi cũng sẽ đi tìm,có gì liên lạc với nhau.
-Ok,nếu gặp cô bé ấy trên đường tụi tôi sẽ đưa thẳng đến bệnh viện được không?
-Ừ.
……………………….
Sau nhiều tiếng đồng hồ nổ lực tìm kiếm,câu trả lời mà Đình Quân nhận được chỉ toàn là không thấy gì hết!
-Đừng tìm nữa,phiền mọi người rồi.
Quân thở dài đưa tay nhìn đồng hồ.Kim ngắn đã chỉ tới số 7,đã 7h tối rồi mà chẳng thấy cô bé đâu.Cậu nói dối với Ron rằng Sin tính về nhà lấy đồ,một lúc sau thì chẳng thấy Sin bước ra nên Quân vào trong thì thấy đã ngủ,vì không muốn phá giấc ngủ ngon của cô bé nên Đình Quân chạy xe đi.Ron cũng tin là thật,cậu nhóc rất hiểu và thông cảm cho Sin,hai tuần nay Ron biết cô bé tuy ngủ trong phòng Vip,có điều hòa…Sướng hơn phòng ở nhà nhiều nhưng cô bé chẳng ngủ được tí nào cả,trằn trọc mãi xoay người qua rồi lại xoay lại đến sáng.Mặt mũi hốc hác thấy rõ.
Đang ngẩm nghĩ xem những chỗ Sin có thể đi được thì cuông tin nhắn điện thoại trong túi quần reo lên.Là Long.
{Anh Quân ơi,thủ lĩnh kêu đến bệnh viện gấp!**
…………………….
Tại bệnh viện…
-Sin thức chưa?sao giờ này chưa đến?
Nghe giọng rất chi là bình thường của Ron thì Đình Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
-Chị hai vẫn chưa thức ạ.Sao anh lại mặc đồ này?
-Định xuất viện mặc luôn bộ đồ bệnh nhân về à??
-Nhưng vết thương…
-Sin đang ở đâu?
Ron chuyển giọng từ bình thường qua tới cái giọng lạnh lùng sắt đá mà từ lúc gặp cô bé cho đến giờ cậu nhóc rất ít khi “sử dụng” đến nó.
Đình Quân chột dạ nhưng vẫn cố bình thản hết mức có thể để trả lời.
-Đang ở nhà ạ.
Đột ngột Ron đứng phắt dậy và nắm lấy cổ áo Quân.Ánh mắt sắt lẻm chứa đầy giận giữ.
-Đừng giả vờ nữa.Con bé mất tích rồi phải không?
Đình Quân sau một hồ im lặng,rốt cuộc cậu cũng gật đầu..
-Có một con bé mà cũng coi không xong?Mắt đuôi hết rồi à?kêu cái bọn vô tích sự ấy lại đây_cậu nhóc nạt lên.
-Anh đừng kêu,đang giờ học người ta cũng phải học chứ.Ai biết được là chị hai mất tích lúc đang ở trường đâu chứ,chuyện đó là ngoài tầm kiểm soát rồi ạ!
Ron nhíu mày rồi thả tay ra,đúng là không thể trách được.
-Cho người lục tung hết cái thành phố này lên,nhất định phải tìm cho ra con bé.
Ron phán một câu rồi đi thẳng ra ra ga xe.
Đình Quân biết cậu nhóc sẽ đi tìm tụi JC nên chặn lại.Lúc này vết thương Ron vẫn chưa lành hẳn.Ron thì đang mất bình tĩnh có thể một mình “thăm hỏi” JC sẽ rất nguy hiểm,làm vết thương rách ra lần nữa thì toi.
-Em đi cùng được chứ?
-Không cần.Một mình tôi đến đó được rồi!
-Nếu anh bị nguy hiểm gì chị hai sẽ buồn lắm_Đình Quân không còn cách nào để “trị” được Ron nên đành lôi Sin ra,giống như lúc cậu nhóc lôi Phan ra để hù Sin vậy.
….
Chiếc Lexus phóng nhanh trên đường.Cả tối hôm nay thể nào tất cả mọi ngõ ngách dù lớn nhỏ,phức tạp đến đâu cũng sẽ được Dark lục tung lên cả.Sẽ là một đêm không yên bình đây!
/70
|