Chương 2: Giúp Đỡ
-lại trễ nữa rồiiiiiiiiiiii_Sin tất tả chạy ngược chạy xui đi tìm đôi giày của mình,mặt mày hậm hực vì sáng nay Sin đã cố gắng thức sớm để đạt danh hiệu…học sinh đi sớm nhất khối mười!Vậy mà bây giờ đã 7h10 rồi mà cô bé vẫn còn đi kiếm đôi giày!
-Chết mất thôi 7h15 là đóng cổng rồi,huhu_Sin liên tục…đập đầu vào tường để nhớ ra xem hôm qua đã để đôi giày ở đâu
-sao chị không đi hỏi Mina coi nó có thấy không_bé Yum ngây thơ nói
-ừ nhỉ,chắc là chó Mina biết hé Yum hé_Sin hớn hở bắt con Mina lại rồi miệng liên tục lầm bầm -Mina có thấy đôi giày chị đâu không??có thấy không?hả?hả?
Khuôn mặt nham nhở đáng sợ của Sin làm chó Mina cũng phải hoảng sợ cong đuôi chạy ra sau bếp
-điên hay sao mà đi hỏi con chó,cái mặt vậy mà đi nghe lời đứa nhóc 5 tuổi nói hả?_dì Trâm la lên thất thanh rồi giơ đôi giày lên -đôi giày của con đây nè
Nó hạnh phúc không nói nên lời ôm lấy dì trâm một cái rồi nhanh nhanh mang đôi giày vào
“Ủa?sao hôm nay cảm thấy ngón chân cái mình mát mát ta???”
Sin nghĩ thầm rồi nhìn xuống chân mình
OMG…..
Thật sự là đôi giày vải của cô bé đã bị rách nguyên một lỗ bự chảng ngay ngón chân cái,cái mát của thiên nhiên luồn vào chân em là đây!
-Minaaaaaaaaaaaaa,sao mày dám cắn giày tao hả???????????
_Sin gầm lên đưa ánh mắt đáng sợ nhìn con chó
-7h35 rồi đó,hay con lấy đỡ đôi giày bata mang đi
Đành chịu vậy!.Sin vọt lẹ lên phòng mang đôi bata vào và xách cái ba lô phi thẳng đến trường với tốc độ 40km/h.
Hôm nào Sin cũng kêu Thùy Như đợi mình nhưng rốt cuộc chỉ toàn kêu Thùy Như đi trước vì tật trễ nãi của Sin.Không giày thì quần áo,sách tập,…
***
7h50′
Giờ này trường đóng cửa là cái chắc!Nên Sin không thèm đi bằng đường chánh nữa mà chọn đi đường tà,đường tà lúc nào cũng nhanh gọn nhưng lại không an toàn nhỡ xui xui gặp giám thị trực đâu đó quanh đây thì có mà lao động cả tháng,đường chánh thì an toàn hơn nhưng về mức độ phạt có lẽ sẽ nhẹ hơn đường tà.Nói gì nói đường tà vẫn hơn
-Ô,tường cao quá mà chắc không sao đâu,đôi chân”dài” này sẽ leo qua được,hô hô hô (tự tin thấy ớn =.=”)_Sin cười đắc chí rồi quăng cái ba lô vô trước
-hự
-hình như mình nghe thấy tiếng gì thì phải?!?!!_Sin ngơ ngác một chút -chắc không có gì đâu,giờ này còn ai ở đây nữa_tự trấn an mình bằng một câu rồi tiếp tục công việc chính.Đầu tiên Sin lấy đà nhảy vọt lên nắm tay vào đầu tường,sau đó là leo chân phải lên trước dồn hết sức vào hai cánh tay để đưa người leo lên.Xong!
Sin cười ha hả,đừng có vội đắc thắng mới chỉ 1/2 công việc thôi,việc còn lại là phải nhảy xuống đất trên cái tường cao chót vót này.Sin nhìn xuống mà chóng cả mặt,cái tường cao không dưới 3 mét Sin leo lên được đã là cả một kiệt tác rồi!
-đành chơi liều vậy,chết bỏ!_Sin xanh mặt mày nhắm chặt mắt nhảy xuống
Bịch….
-Ế,sao êm êm vậy ta?hổng có đau gì hết zị?
-là vì cái thân heo của cô đang đè tôi đây này
Tự nhiên tiếng nói phát ra làm Sin giật mình nhìn xuống,quả thật cái thân của cô đang đè lên người một đứa con trai mà tiếng tên này quen quen.Tội lỗi…tội lỗi
-còn không mau đi xuống!_cậu nhóc ấy nạt lớn làm Sin hoảng liền đứng lên
-xin…lỗi ~.~_Sin ngượng nghịu gãi đầu hối lỗi
Bất chợt cậu nhóc lôi Sin vào lùm cây?!?
-tôi biết cậu dữ dằng nhưng mà đừng có trả thù bằng cách này chứ,cậu muốn gì tôi cũng…ưm…ưm_đột ngột cậu ta bịch miệng Sin lại và đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng
-ủa,tiếng ai vang vảng ở đây vậy ta?_là tiếng ông Sơn hói,giám thị nổi tiếng chuyên kiếm chuyện với học sinh
Sin đỏ mặt vì cậu ta đang quá gần với Sin,hai tay cậu nhóc chống xuống đất và hai chân cũng vậy, còn Sin thì nằm ngửa.
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 2.1
-lại trễ nữa rồiiiiiiiiiiii_Sin tất tả chạy ngược chạy xui đi tìm đôi giày của mình,mặt mày hậm hực vì sáng nay Sin đã cố gắng thức sớm để đạt danh hiệu…học sinh đi sớm nhất khối mười!Vậy mà bây giờ đã 7h10 rồi mà cô bé vẫn còn đi kiếm đôi giày!
-Chết mất thôi 7h15 là đóng cổng rồi,huhu_Sin liên tục…đập đầu vào tường để nhớ ra xem hôm qua đã để đôi giày ở đâu
-sao chị không đi hỏi Mina coi nó có thấy không_bé Yum ngây thơ nói
-ừ nhỉ,chắc là chó Mina biết hé Yum hé_Sin hớn hở bắt con Mina lại rồi miệng liên tục lầm bầm -Mina có thấy đôi giày chị đâu không??có thấy không?hả?hả?
Khuôn mặt nham nhở đáng sợ của Sin làm chó Mina cũng phải hoảng sợ cong đuôi chạy ra sau bếp
-điên hay sao mà đi hỏi con chó,cái mặt vậy mà đi nghe lời đứa nhóc 5 tuổi nói hả?_dì Trâm la lên thất thanh rồi giơ đôi giày lên -đôi giày của con đây nè
Nó hạnh phúc không nói nên lời ôm lấy dì trâm một cái rồi nhanh nhanh mang đôi giày vào
“Ủa?sao hôm nay cảm thấy ngón chân cái mình mát mát ta???”
Sin nghĩ thầm rồi nhìn xuống chân mình
OMG…..
Thật sự là đôi giày vải của cô bé đã bị rách nguyên một lỗ bự chảng ngay ngón chân cái,cái mát của thiên nhiên luồn vào chân em là đây!
-Minaaaaaaaaaaaaa,sao mày dám cắn giày tao hả???????????
_Sin gầm lên đưa ánh mắt đáng sợ nhìn con chó
-7h35 rồi đó,hay con lấy đỡ đôi giày bata mang đi
Đành chịu vậy!.Sin vọt lẹ lên phòng mang đôi bata vào và xách cái ba lô phi thẳng đến trường với tốc độ 40km/h.
Hôm nào Sin cũng kêu Thùy Như đợi mình nhưng rốt cuộc chỉ toàn kêu Thùy Như đi trước vì tật trễ nãi của Sin.Không giày thì quần áo,sách tập,…
***
7h50′
Giờ này trường đóng cửa là cái chắc!Nên Sin không thèm đi bằng đường chánh nữa mà chọn đi đường tà,đường tà lúc nào cũng nhanh gọn nhưng lại không an toàn nhỡ xui xui gặp giám thị trực đâu đó quanh đây thì có mà lao động cả tháng,đường chánh thì an toàn hơn nhưng về mức độ phạt có lẽ sẽ nhẹ hơn đường tà.Nói gì nói đường tà vẫn hơn
-Ô,tường cao quá mà chắc không sao đâu,đôi chân”dài” này sẽ leo qua được,hô hô hô (tự tin thấy ớn =.=”)_Sin cười đắc chí rồi quăng cái ba lô vô trước
-hự
-hình như mình nghe thấy tiếng gì thì phải?!?!!_Sin ngơ ngác một chút -chắc không có gì đâu,giờ này còn ai ở đây nữa_tự trấn an mình bằng một câu rồi tiếp tục công việc chính.Đầu tiên Sin lấy đà nhảy vọt lên nắm tay vào đầu tường,sau đó là leo chân phải lên trước dồn hết sức vào hai cánh tay để đưa người leo lên.Xong!
Sin cười ha hả,đừng có vội đắc thắng mới chỉ 1/2 công việc thôi,việc còn lại là phải nhảy xuống đất trên cái tường cao chót vót này.Sin nhìn xuống mà chóng cả mặt,cái tường cao không dưới 3 mét Sin leo lên được đã là cả một kiệt tác rồi!
-đành chơi liều vậy,chết bỏ!_Sin xanh mặt mày nhắm chặt mắt nhảy xuống
Bịch….
-Ế,sao êm êm vậy ta?hổng có đau gì hết zị?
-là vì cái thân heo của cô đang đè tôi đây này
Tự nhiên tiếng nói phát ra làm Sin giật mình nhìn xuống,quả thật cái thân của cô đang đè lên người một đứa con trai mà tiếng tên này quen quen.Tội lỗi…tội lỗi
-còn không mau đi xuống!_cậu nhóc ấy nạt lớn làm Sin hoảng liền đứng lên
-xin…lỗi ~.~_Sin ngượng nghịu gãi đầu hối lỗi
Bất chợt cậu nhóc lôi Sin vào lùm cây?!?
-tôi biết cậu dữ dằng nhưng mà đừng có trả thù bằng cách này chứ,cậu muốn gì tôi cũng…ưm…ưm_đột ngột cậu ta bịch miệng Sin lại và đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng
-ủa,tiếng ai vang vảng ở đây vậy ta?_là tiếng ông Sơn hói,giám thị nổi tiếng chuyên kiếm chuyện với học sinh
Sin đỏ mặt vì cậu ta đang quá gần với Sin,hai tay cậu nhóc chống xuống đất và hai chân cũng vậy, còn Sin thì nằm ngửa.
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 2.1
/70
|