Tình Yêu Của Những Thiên Thần

Chương 12

/31


Căn phòng số 5...đau lòng

“Chị Ro, chúng ta phải làm gì đó đi chứ?” Tiểu Si, chị hai của đám người làm, chỉ nhỏ tuổi hơn mỗi Tiểu Ro, đang gắp một miếng rau, bỏ vào bát, ngước lên hỏi Tiểu Ro đang ngồi đối diện mình với vẻ mặt không mấy thoải mái.

“Làm gì là làm gì? Mày đang suy nghĩ cái gì vậy?” Tiểu Ro dừng công việc húp canh lại, nhướn mày lên hỏi Tiểu Si

“Chuyện con bé Jey đó, chị định để nó lộng hành thế à? Nó suốt ngày bám dính lấy cậu chủ không rời, hôm nay cậu chủ không có nhà, chị phải dạy nó một bài học đi chứ, để vậy chướng mắt quá.”

“Mày thích đưa đầu ra cho cậu chủ chém thì cứ việc, tao đây không cản.”

“Chị cứ bình chân như vại đi, nó được cậu chủ thiên vị, chẳng mấy chốc sẽ đè đầu cưỡi cổ chị thôi, lúc đấy chị chẳng còn hống hách được như thế này nữa đâu” Tiểu Si bĩu môi, rồi tập trung vào bát cơm của mình.

“Con ranh này, mày học cái kiểu ăn nói ấy ở đâu thế? Muốn tao đập cho mấy cái thì nói.” Tiểu Ro sửng cồ, mắt long lên sòng sọc, chỉ chờ dịp nhảy lên xé xác Tiểu Si. Bữa cơm ngon lành của nó tự dưng lại bị con nhỏ này phá đám, không bực mình không được.

“Thôi thôi, cho em xin 2 chị” Tiểu Ry, cô nhóc nhỏ tuổi nhất, lao đến giữ Tiểu Ro khi cô vừa có dấu hiệu muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Si “Nghĩ cách dạy dỗ con nhỏ đó mà lại như thế này thì mọi người nghĩ ra cái gì đây?”

Tiểu Ro ngồi xuống ghế, phủi tay, không quên ném về phía Tiểu Si cái lườm sắc lẻm. Còn Tiểu Si vẫn chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn bình thản ăn như đang trêu tức ả.

“Ry, em nghĩ xem, nên làm thế nào?” Thôi cái nhìn như muốn giết người cho Tiểu Si, Tiểu Ro quay qua hỏi Tiểu Ry, con nhóc này nhiều lúc có những ý kiến khá thông minh mà nóng nảy như nó không tài nào nghĩ ra được.

“Vấn đề không phải con bé ấy cứ bám lấy cậu chủ, mà vì cậu chủ quý nó. Phải làm cho cậu ấy ghét nó mới mong gạt nó đi được” Tiểu Ry nói.

“Em ngày càng thông minh đấy Ry” Tiểu Ro chợt mỉm cười “Vậy theo em, làm thế nào để cậu chủ ghét con bé ấy?”

“Làm những gì cậu chủ không cho phép” Tiểu Ry bình thản nhún vai.

“Những gì cậu chủ không cho phép?” Tiểu Ro tiếp tục hỏi. Càng hỏi con nhóc này, nó càng thấy mình….không thông minh bằng nó.

“Thiếu gì chuyện, như phòng số 5 chẳng hạn” Tiểu Ry mỉm cười, một nụ cười dễ thương, nhưng những gì nó vừa nói thì không hề có chút dễ thương nào. Tiểu Ro hơi ngẩn người ra rồi cũng vẽ trên môi mình một nụ cười. Nham hiểm.

“Kính….coong…..”

Cô Di vừa ở trên lầu bước xuống, thấy tiếng chuông cửa, đoán chắc là nó, bà liền chạy ra mở cửa cho nó. Đoán không sai, nó xuất hiện sau cánh cổng vừa được mở ra với nụ cười bán nguyệt tươi roi rói dán trên môi.

“Cô Di!” Nó làm động tác chào kiểu quân đội, chân đứng nghiêm, khiến cô Di tròn mắt nhìn rồi phì cười. Con nhỏ này, ngày càng dạn dĩ.

“Không dám, chào chị” Cô Di mỉm cười đáp “Vào đi, hôm nay cậu chủ đi vắng, không có nhiều việc làm đâu.”

“Anh ta đi đâu vậy ạ?” Nó bỏ tay xuống, lông mày chau lại bên trên đôi mắt được giương tròn.

“Cháu hỏi làm gì, chắc cậu ấy đi đâu với bạn rồi”

Nó bước sau cô Di vào bếp, bà nhìn đám người làm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn, hỏi nó đầy quan tâm:

“Cháu ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn chung với các bạn cho vui.”

Nó mỉm cười khiếm lỗi, câu từ chối còn chưa kịp bật ra khỏi cổ họng thì đã bị Tiểu Ro chặn lại bằng một câu nói móc cực kỳ mát mẻ.

“Đúng đấy, jey ngồi xuống ăn chung cho vui” Ả quay sang mỉm cười thân thiện với “đương sự” “Còn chừa một chút cơm cho con Milu này jey ăn chắc cũng đủ.”

Đám người làm còn chưa kịp bất ngờ vì lòng tốt của Tiểu Ro thì đã nhìn nhau bật cười nghiêng ngả. Nó sượng sùng từ chối, nhất định phải từ chối rồi, vì ngay từ đầu nó đã không có ý định ngồi ăn với đám người làm này, vả lại, bị Tiểu Ro đặt vào hoàn cảnh “dễ xoay sở” như vậy, việc ngồi xuống ăn sẽ khiến nó “được” mọi người nhìn với suy nghĩ “kẻ ăn tranh phần của chó”, thật vinh hạnh xiết bao!

“Có muốn cũng không được!” Nghe xong câu từ chối từ miệng Nó, Tiểu Ro trở về với bộ dạng khinh khỉnh thường ngày mà đốp lại bằng một câu dễ nghe.

Cô Di liền nghiêm nghị nhắc nhở

“ Ro”

”Vâng! “ Tiểu Ro hờ hững. Nghe cách trả lời cũng biết lời cô Di chẳng ăn nhập gì vào đầu ả.

Cô Di liếc nhìn đồng hồ, sau đó căn dặn mấy đứa

“Cô phải đi ra ngoài có chút việc, mấy đứa ở nhà dọn dẹp cẩn thận. Ở nhà đừng có bắt nạt jey đấy, đứa nào bày trò, cứ đứng trước cậu chủ mà nhận tội.”

“Dạ!” Cả đám đồng thanh đáp bằng vẻ nhởn nhơ, cợt nhả. Rồi sau khi cô Di vừa khuất bóng, Nó lại phải tha hồ mà hứng chịu một lô một lốc những cái lườm nguýt công khai từ đám-người-mà-ai-cũng-biết-là-đám-người-nào-đấy.

…………………….

“Cầm lấy và lên lau dọn phòng số 5 đi!” Tiểu Ro ném vào người Nó một đám giẻ lau và một chiếc xô “Nhanh lên! Cô Di không cho chúng tôi bắt nạt cô, nhưng không nói rằng chúng tôi không được cho cô làm việc, phải không?”

Nó nhìn ả, rồi bình thản đứng dậy. Nó xách xô nước lên trên lầu, im lìm, không một lời cãi lại hay khích bác mặc dù nó biết, và thừa biết, căn phòng số 5 ấy cô chưa từng lau dọn bao giờ, thậm chí chưa từng bước vào, cả đám người ấy cũng thế, cho nên, việc bắt nó vào đó dọn dẹp trong lúc cô Di và Hắn đi vắng thế này hoàn toàn là một điều bất-bình-thường.

Tiểu Ro nhìn theo, mỉm cười.

Căn phòng số 5...đau lòng

Kẹt….kẹt….

Cánh cửa lâu ngày không được mở, nay được mở ra liền phát ra tiếng kêu không mấy vui tai.Nó bước vào với xô nước và chiếc giẻ lau, đang định thực hiện công việc, bỗng…

“Đây…đây là….”

Nó trợn tròn mắt, ngoài việc căn phòng không được ai dọn dẹp mà vẫn sạch trơn không một hạt bụi, thì còn một điều khiến nó bất ngờ. Đó là….căn phòng không có đồ đạc gì ngoài….ảnh, không phải một mà rất nhiều ảnh. Những bức ảnh được đóng khung, lồng kính và treo khắp 4 bức tường. Và điều đặc biệt nhất là….tất cả đều là ảnh của một cô gái….

Những bức ảnh chụp cô gái ấy ở rất nhiều những tư thế khác nhau, vô cùng tự nhiên, không hề gượng ép. Cô gái trong bức ảnh có mái tóc dài, đen óng, đôi mắt to, tròn với hàng lông mi dày và rậm, làn da trắng muốt. Tóc để mái bờm với chiếc băng đô màu tím nhẹ ở hầu hết các bức ảnh, khiến cho cô càng thêm muôn phần xinh đẹp. Nhưng tuyệt mỹ nhất vẫn là đôi môi màu hồng bóng, căng mọng như đóa hoa đang hé nở. Ở chính giữa căn phòng, treo một bức ảnh khổ lớn, cô gái trong bức ảnh đang cười, nụ cười thơ ngây, trong sáng, giữa một cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn, tím ngắt. Chiếc băng đô màu tím và bộ váy liền đồng màu, trông cô ấy chẳng khác gì một đóa hoa oải hương….đẹp đẽ….thanh khiết……

Nó đến gần bức ảnh, đưa tay chạm vào chiếc khung ảnh màu bạc, môi mấp máy.

“Đẹp…thật….”

“Ai cho phép cô vào đây???”

Nó giật mình quay ra cửa, Hắn hình như vừa về, đang đứng ngoài cửa, nhìn nó. Nó cười với hắn:

“Biến thái, anh về rồi à, cô gái này……là ai thế?”

Câu nói bị ngắt quãng giữa chừng kéo theo nụ cười bị tắt ngấm khi….Nó nhận ra, hắn thật khác thường, lầm lỳ đứng ngoài cảnh cửa với ánh mắt….lạnh. Trong đôi mắt ấy, hằn lên những tia máu đỏ….

Đôi mắt hắn….hằn lên những tia màu đỏ.Hắn xăm xăm bước đến, nắm chặt lấy bàn tay nó đang chạm vào khung ảnh, hất cả tay lẫn người nó ra một bên. Nó chịu lực đẩy từ hắn, theo quán tính thụt lùi lại vài bước. Nó xoa xoa bàn tay vừa bị hắn nắm đến đỏ ửng, mắt nhìn trân trối vào con người trước mặt kia, khuôn mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất : “sợ”.

“Ai cho phép cô vào đây???” Hắn nhìn Nó bằng ánh mắt lạnh toát,gằn giọng, bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm run lên bần bật.

“Biến thái, anh sao vậy? Bực mình chuyện gì hay sao mà…..” Nó khó hiểu nhìn hắn, nói lý nhí.

”Đừng gọi tôi như thế! Trả lời tôi! Ai cho phép cô vào đây?” Hắn quát lên, trong mắt như đang có hai ngọn lửa rừng rực cháy, trong lòng đang có một sự phẫn nộ tột cùng.

“Tôi….tôi chỉ…tôi chỉ dọn dẹp thôi….”Nó run run chỉ tay vào xô nước ở ngoài cửa, đôi mắt long lanh như sắp khóc “Tôi chẳng làm gì cả…anh có cần phải tức giận vậy không?”

“Tôi mượn cô vào dọn à? Không phải nhà mình thì đừng có tự tiện như thế! Và cũng đừng đụng vào bất cứ thứ gì không phải của mình.” Hắn gầm lên, thái độ của nó càng làm hắn như điên tiết hơn, máu nóng trong người dâng cao, lao đến túm lấy vai nó lắc mạnh rồi đẩy nó ngã xuống đất.

Nó ngã xuống nền nhà, sự ức chế trong người cũng đã vỡ tung, trong đôi mắt nâu đen bật ra hai dòng nước trong suốt không thể ghìm được nữa. Nó nhìn chăm chăm vào Hắn với ánh mắt đầy oan ức, run giọng:

“Tôi là người giúp việc, chỉ làm công việc của mình, anh không muốn có thể bảo không cần, có cần thiết phải quát lên như vậy không? Tôi cũng đâu có làm gì sai?”

“Câm ngay và biến ra ngoài!” Hắn quay đi, chỉ tay ra cửa, giọng nói vẫn không hề giảm đi âm lượng.

“Anh…thật quá đáng…”Nó cắn chặt môi, hai dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy ra.

”Câm! Biến!” Đôi mắt hắn đã đỏ ngầu, quay lại nhìn thẳng vào Nó. Lúc này đây, khi sự giận dữ trong người hắn đang dâng cao lên đến nỗi không kìm lại được, thì những lời nói thanh minh của Nó chẳng thể vào đầu hắn mà thậm chí, còn như đổ thêm dầu vào lửa.

Nó nín lặng đứng dậy, đưa tay quệt nước mắt, mang theo sự ấm ức ấy, bước ra cửa và không quên kéo theo xô nước.

Hắn nhìn theo, đôi mắt nhạt dần theo từng bước đi của Nó.

Cửa đóng lại.

Nó đứng như chôn chân bên ngoài, sau khi cửa đã được cài bởi chính bàn tay mình,nó chưa muốn bước xuống ngay….

Mà từ từ ngồi xuống….

Gục đầu vào giữa hai đầu gối, nó để mặc cho những giọt nước mắt tự do tuôn trào. Thực sự là oan ức, quá oan ức!Nó không hiểu, rốt cuộc mình đã làm gì sai để khiến hắn tức giận đến như vậy, để anh ta mắng nhiếc mình thậm tệ, và nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ đến như vậy? Chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ nó thấy hắn như thế, và cũng chưa bao giờ anh ta đối xử với nó như thế. Nó thực sự cảm thấy sợ, giây phút anh ta nắm lấy vai nó lắc mạnh, nhìn nó bằng ánh mắt rực lửa, trái tim nó như muốn ngừng đập ngay lúc đó, nó cảm tưởng như người trước mắt mình đây không phải là Ken Kaido nữa, nó giống như một con mãnh thú hơn là con người mà hàng ngày nó vẫn gọi là “biến thái”, người hàng ngày vẫn trêu chọc nó, cùng nó xây dựng nên những màn đấu khẩu kịch liệt. Sự sợ hãi và nỗi oan ức đã khiến cho những giọt nước mắt nó rơi ngày một nhiều thêm, Nó vòng tay, ôm chặt lấy hai chân, bờ vai run lên nhè nhẹ.

Bên trong, Hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã bị nó đóng lại cách đây vài phút, ánh mắt đã trở về màu đen tuyền vốn đao len. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay day day huyệt thái dương. Sự nóng nảy và ngọn lửa cháy rừng rực trong người hắn đã bị dập tắt, để lại một sự mệt mỏi. Vốn dĩ hắn không hề muốn phải giận dữ, nhất là với nó, thế nhưng, chính nó là người đã xâm phạm vào những thứ riêng tư, những thứ hắn không hề muốn nhắc đến, thậm chí muốn quên đi mà không được. Nó đã khơi dậy những thứ hắn muốn giấu kín trong trái tim, những thứ hắn muốn thả trôi theo dòng chảy của thời gian, nhưng lại không đủ can đảm. Nhìn thấy nó ở đây, trong phòng của người con gái ấy, hắn không đủ bình tĩnh hay nói đúng hơn, hắn không thể bình tĩnh để không nổi lên một trận cuồng phong.

Di chuyển ánh mắt đến tấm ảnh treo trên bức tường đối diện, đôi mắt trở nên sâu xa, hắn đưa tay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chạm vào lớp kính bao bên ngoài. Từng ngón tay, miết nhẹ lên mái tóc, đôi mắt, làn da. Môi mấp máy, khuôn mặt trở nên ảm đạm và thê lương đến kỳ lạ.

“Missy…..!

…………………..

“Cô Di!” Tiếng hắn trên lầu vang vọng xuống dưới. Chẳng có gì khó để cô Di nghe thấy và dừng công việc lau bàn ghế của mình mà tất tả chạy lên.

Vừa bước lên cầu thang, bà đã gặp nó tay xách xô nước xuống, khuôn mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe. Khoảng cách giữa hai người ngày một ngắn lại theo từng bước chân chậm rãi, mệt mỏi của nó và bước chân vội vàng, mau lẹ của cô Di. Giáp mặt nhau, cô Di nắm lấy tay nó, nhíu mày hỏi một cách lo lắng.

“Jey, cháu sao thế? Vừa bị cậu chủ mắng à?”

Ánh mắt như vô hồn của nó liếc qua cô Di, nặng nhọc buông lời.

“Cháu không sao” nó thở hắt “Ken gọi cô đấy, mau lên đi.”

Từ khi nó đến đây làm, đã không dưới một lần cô Di nghe thấy nó gọi hẳn tên cậu chủ của bà ra, hoặc gọi bằng những mỹ từ như “biến thái”, và cũng không dưới một lần bà không hài lòng mà lên tiếng nhắc nhở, nhưng lần này, bà không thể mở miệng được nữa. Cái vẻ mặt nó “phô” hết ra ngoài lúc này đã cho người ta biết rằng, mình vừa phải chịu đựng những điều chẳng mấy tốt đẹp, và lên tiếng trách móc nó lúc này, cô Di cảm thấy mình thật….độc ác.

“Cháu xuống dưới đi, vất vả cho cháu rồi.” Tặng cho nó cái nhìn cảm thông, an ủi, cô Di buông tay nó ra và bước nốt những bậc cuối cùng của cầu thang trước khi lên gặp hắn.

Nó cụp đôi mắt xuống, vất vả ư? Phải.

“Cậu chủ có gì dặn dò?” Cúi đầu trước hắn trong lòng cô Di bỗng ngổn ngang những thắc mắc. Hôm nay hắn lại ở trong phòng “Số 5” thay vì nằm trong phòng mình như mọi hôm.

“Căn phòng này có 2 chiếc chìa khóa, cô vẫn giữ một cái?” Hắn đứng trong phòng, miệng thì hỏi cô Di, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời bỏ được tấm ảnh trên tường.

“Dạ, phải.”

“Tôi đã dặn cô khi tôi ra ngoài phải khóa cửa phòng này lại, và không cho phép bất kỳ ai bước chân vào, cô không nghe rõ sao?” Hắn lướt ánh mắt sắc bén về phía cô Di.

“Tôi….tôi quên…xin lỗi cậu, nhưng tôi đảm bảo rằng chưa có bất kỳ ai bước vào căn phòng này đâu ạ!”

“Đảm bảo” hắn cười lạnh “Cô đảm bảo kiểu gì để đến khi tôi về, thấy một con nhóc đứng ở trong căn phòng này, xem hết những thứ tôi không muốn ai biết và nhờ cô khóa?”

“Đó là…” Cô Di trợn tròn mắt, ngước lên nhìn hắn, trong đầu cô hiện lên hình ảnh nó với đôi mắt đỏ hoe

”Là jey sao ạ?”

“Cô biết sao?”

“Tôi….tôi xin lỗi cậu chủ, từ nay sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì tương tự như vậy đâu ạ.”

Hắn thờ ơ nhìn cô Di. Hắn thậm chí chẳng muốn tức giận nữa.

“Ra ngoài và khóa cửa lại cho tôi.”

Ra lệnh bằng một giọng đều đều, Hắn khoát tay rồi đi ra ngoài, trở về phòng, khóa trái cửa và lên giường nằm. Sự mệt mỏi thống trị cơ thể khiến trong đầu hắn chẳng có suy nghĩ gì ngoài việc cần phải ngủ. Màn đêm kéo đến sau mi mắt vừa được khép lại, giấc ngủ đang chập chờn, bỗng….trong mảng tối đó, hiện lên hình ảnh một người con gái đang quay lưng lại, đưa tay….quệt nước mắt.

Màn đêm đen kịt buông xuống rất nhanh, đám người giúp việc ngồi buôn chuyện với nhau chán chê, trong khi đợi từng người lần lượt đi tắm. Cô Di tắm xong đầu tiên, bà đang chuẩn bị bước lên nhà bỗng khựng lại khi nghe Tiểu Ro hỏi:

“Cô Di, cậu chủ không ăn gì sao ạ?”

“Không” Cô Di quay lại, điềm tĩnh trả lời “Hồi chiều cậu có chút tức giận, sau đó đi ngủ, ta có gọi mà không thấy cậu trả lời, có lẽ cậu không ăn.”

“Vâng.”

Không thấy câu hỏi nào nữa từ Tiểu Ro, cô Di bước lên nhà. Còn lại ả đằng sau, khẽ mỉm cười. Ả biết….cậu chủ bực mình vì điều gì, và ả mỉm cười vì đó là điều ả mong muốn.

Cô Di nhìn ra ngoài trời, chỉ một màu đen, cảnh vật bên ngoài cũng không nhìn được rõ. Bà khẽ gọi nó đang đứng bên bức tường, tỉ mẩn lau bức tranh khảm trai.

“Jey”

Nó không nghe thấy gì, vẫn tập trung vào công việc đang làm dở dang của mình. Nhưng cô Di biết, tâm trí của nó chẳng có ở bức tranh khảm trai nó đang lau dở, mà đang ở đâu đó ngoài màn đêm đen đang bao phủ và ngự trị kia.

“Jey” Cô Di kiên nhẫn lặp lại, và lần này thì nó đã giật mình quay lại khi bà đã nâng âm lượng trong giọng nói của mình lên.

“Dạ?”Nó tròn mắt, ngơ ngác hỏi.

“Muộn rồi, cháu không về sao?”

Theo ngón tay của cô Di chỉ lên đồng hồ, ánh mắt của nó cũng ngước lên đó rồi cụp xuống rất nhanh, nó cắn môi, đưa tay lau nốt nửa bức tranh khảm trai.

“Lát nữa cháu về.”

“Muộn rồi, giờ này không có xe bus đâu, con gái đi một mình trong đêm tối nguy hiểm lắm, hay cháu ngủ lại đây, sớm mai hãy về?” Cô Di tiến đến gần, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ lo lắng, bà níu lấy tay nó khiến nó không thể tiếp tục công việc của mình mà làm lơ bà được nữa.

Nó quay lại, cười:

“Thôi cô ạ, mai cháu còn phải đi học sớm, không thể ngủ lại đây được” Thấy khuôn mặt cô Di vẫn chưa có vẻ gì là hết lo lắng cho mình, Nó tiếp tục “Cô đừng lo, cháu có võ mà, sợ gì.”

“Ừm”Cô Di gật đầu, dù trong lòng vẫn có chút lo lắng cho cô bé lí lắc, ngây thơ này. Bà giật lấy chiếc khăn trên tay nó “Cháu về luôn bây giờ đi, trời càng tối muộn càng nguy hiểm, để đó cô làm cho.”

Hướng về cô Di ánh mắt cảm kích, Nó khẽ gật đầu. Trong giây phút, nó bỗng nhìn thấy cô Di thật giống người mẹ thứ 2 sinh ra mình.

“Vậy….cháu về.”

“Ừ, về cẩn thận.”

Xách chiếc túi lên vai,Nó bước ra ngoài, không quên cúi chào cô Di. Chiếc cổng sắt đen vừa đóng lại, che lấp đi thân ảnh của người phụ nữ phúc hậu ấy. Nó nhìn con đường sáng rực đèn trước mặt, thở dài, mọi hôm, hắn luôn là người đưa nó về. Quãng đường từ đây về đến nhà Rin cũng không xa và không đáng sợ lắm, nhưng sao hôm nay không có anh ta, bỗng dưng nó lại cảm thấy….lạc lõng đến vậy….

“Bây giờ mình phải đến nơi cho mình sức sống mới được”Nó nói rồi rẽ vào đường khác đón taxi đến nới nào đó

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status