Hà Phương miên man với câu nói đầy ý chọc ghẹo của Tuấn Vũ, mà ngây người tại chỗ, không kịp phản ứng khi có người bỗng nhiên va phải khiến vai cô ê ẩm một trận. Người va phải cô rõ ràng đang vội vàng hấp tấp, ngay khi nhận ra người mình va phải là Hà Phương, vội hốt hoảng lo lắng không yên:
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý va vào chị. Mẹ của tôi bị ốm phải nằm viện, nên tôi mới mải suy nghĩ mà vô tình đụng phải chị. Tôi xin lỗi.
Nhìn lại bộ dáng hốt hoảng của người con gái đó, Hà Phương tự nhủ rằng mình có phải bà cô ghê gớm dọa người tới mức khiến cô ấy phản ứng loạn cả lên như vậy. Cô gái mặc trang phục nhân viên văn phòng, mái tóc thẳng mềm mượt được buộc gọn vào thì nay có chút xộc xệch tán loạn, khuôn mặt thanh tú đã trút bỏ đi lớp trang điểm dày cộp lúc trước, có chút bơ phờ mệt mỏi. Ngỡ ngàng một lúc cô mới nhận ra đó là Như Ý cô bạn gái sang chảnh trước đó của Khánh Trung. Dường như muốn chắc chắn hơn với phán đoán của mình, cô khẽ hỏi:
- Là cô phải không, Như Ý?
Đáp lại cô vẫn là ánh mắt sợ hãi và khuôn mặt luống cuống:
- Tôi xin lỗi, tôi không có cố ý va phải chị.
Mặc dù không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của cô ấy, nhưng cô vẫn thân thiện lên tiếng:
- Không có gì đâu, tôi không trách cô. Mẹ của cô ốm có nặng không?
Dường như tình thân, máu mủ luôn luôn chiếm vị trí tối quan trọng đối với mỗi người, bởi vậy mà vừa nghe nhắc tới người mẹ đang bệnh nặng, Như ý liền không kiềm chế được mà nước mắt lăn dài. Hà Phương thấy cô ấy đang xúc động liền đưa ra khăn giấy, nhẹ giọng nói:
- Dù có chuyện gì cũng nên bình tĩnh tìm cách giải quyết. Tôi đi cùng cô tới thăm bệnh bác gái, được chứ?
Như Ý có chút lưỡng lự nhưng rồi lại gật đầu đồng ý, lẳng lặng đi vào bệnh viện. Hai người tiến bước vào khoa ung thư, có lẽ là nơi bầu không khí u ám nặng nề nhất trong bệnh viện, nơi mà những con người bằng xương bằng thịt đang ngày lại ngày đối chọi lại cùng đau đớn, những đợt xạ trị tiêu hao thể lực, đấu tranh giành giật sự sống. Họ bước vào một phòng bệnh, cả bốn giường bệnh đã chật kín bệnh nhân. Như Ý sải bước tới bên giường bệnh phía gần cửa sổ nơi mà người phụ nữ trung niên dáng vẻ tiều tụy hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng nụ cười hiền hòa và ánh mắt sáng của sự lạc quan như muốn củng cố niềm tin và hi vọng tiếp sức cho bản thân, người thân và cả những bệnh nhân xung quanh.
Như Ý giới thiệu cô là bạn của cô ấy, cả một thời gian dài sau đó cô cùng hai mẹ con họ trò chuyện và được biết qua về gia cảnh đặc biệt của Như Ý. Hai mẹ con cô ấy từ trước tới giờ nương tựa vào nhau mà sống, mặc dù vất vả song tình cảm của họ dành cho nhau không gì có thể tả siết, có lẽ chỉ cần thông qua ánh mắt yêu thương và những cử chỉ tuy nhỏ nhặt nhưng lại chứa đựng yêu thương của họ dành cho nhau, khiến Hà Phương rất ngưỡng mộ.
Bởi vì phòng bệnh không thăm được lâu, bên cạnh đó cũng tới giờ bác sĩ đi thăm bệnh, nên hai người tạm rời đi.
Tại căng-tin của bệnh viện, ở một góc nhỏ bên cạnh cửa sổ có thể từ đó quan sát một phần quang cảnh không nhỏ của bệnh viện, hai cô gái đang lặng lẽ nhâm nhi ly nước của mình, mặ dù ngồi đối diện cùng nhau nhưng mỗi người lại mang những tâm tư rối ren khác nhau. Hà Phương quyết định phá vỡ bầu không khí trầm lặng đó, cất giọng đầy chân thành:
- Tôi rất tiếc về bệnh tình của bác gái, nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, khoa học thời nay phát triển, huống hồ bác ấy là người đầy nghị lực. Không chừng lại có kỳ tích xảy ra.
Như Ý cố nâng lên nụ cười yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô quan sát cô ấy đôi mắt sáng long lanh đầy thu hút, quả thật rất giống với mẹ của cô ấy. Mặc dù vậy lại điểm sự phiền muộn lo âu không đáng có của cô gái ở tuổi 22 như cô ấy.
- Bệnh tình của mẹ thế nào, tôi hiểu chứ. Tôi chỉ hi vọng có thể giảm bớt đau đớn phần nào cho mẹ, và kéo dài được thời gian ở bên mẹ, là tôi đã mãn nguyện rồi. - Rất mau đôi mắt đã lại đỏ hoe, nhưng rồi mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ thở dài, rồi đối mặt trực diện cùng Hà Phương. - Lúc trước, chuyện ở trên du thuyền, thành thật xin lỗi chị. Khi đó tôi có bồng bột nông nổi ghen tỵ cùng chị, nhưng tôi cũng đã phải nhận sự trừng phạt. Ngày hôm nay gặp chị tại đây, tôi muốn thành tâm mong chị bỏ qua cho hành vi thiếu suy nghĩ khi đó của tôi.
- Tôi thật sự đã quên chuyện đó rồi.
Nghe vậy, Như Ý khẽ nở nụ cười có một chút gì đó nhẹ nhõm, cùng ngưỡng mộ:
- Tuy tiếp xúc không nhiều cùng chị, nhưng có lẽ tôi đã phần nào hiểu được vì đâu mà tôi lại phải nảy sinh ghen tỵ cùng chị, cũng như hiểu được tình cảm và sự quan tâm rất mực của Trần Tuấn Vũ đối với chị. Anh ta quyết sẽ không để yên cho bất cứ ai gây nguy hại cho chị. Ah, còn có tổng giám đốc Lâm Phong của tập đoàn Kỳ Phong.
Giật mình trước những điều vừa mới tiếp nhận, cô vội thắc mắc:
- Ý của cô là sao? Tuấn Vũ anh ấy đã làm những gì, và tại sao lại lôi cả Lâm Phong trong vấn đề này?
Như Ý không nhanh không chậm, đủng đỉnh nhấm một ngụm cafe nóng sau đó mới nhẹ nhàng cất lời giải thích, nay đã không còn chua xót cùng phẫn nộ, mà là chấp nhận và thanh thản:
- Sau lần tôi xô chị xuống biển ngày đó, hôm sau tôi nhận được quyết định hủy hợp đồng người mẫu của công ty, đồng thời không một công ty nào nhận tôi vào làm việc. Sự nghiệp người mẫu của tôi, coi như đi tong. Hỏi ra mới được biết, là do tôi đắc tội không chỉ Trần Tuấn Vũ mà cả Lâm Phong cũng dùng cách này để trừng phạt tôi.
Hà Phương dường như không dám tin vào những gì vừa nghe thấy, cô không ngờ tới chỉ vì sự cố không đáng nói với cô mà khiến Như Ý cô ấy mất việc và kế sinh nhai trong giới người mẫu, càng không ngờ tới Tuấn Vũ là người ra lệnh đó, ah, phải rồi, còn có Lâm Phong? Nhưng tại sao lại là Lâm Phong, cứ cho anh ta là bạn của Vũ, coi như là ra tay giúp bạn, hay là thấy việc bất bình liền không để yên. Mặc dù cố gắng biện minh thế nào thì cũng đều rất miễn cưỡng. Hà Phương chỉ biết áy náy và khó xử:
- Xin lỗi, những điều này tôi không hề hay biết. Tôi sẽ nói Tuấn Vũ thu lại quyết định vô lý kia.
- Chị không cần phải áy náy, là tôi sai, tôi đáng phải nhận trừng phạt, nếu không tôi sẽ tự mãn mà lầm đường sai trái nhân cách. Hiện tại công việc của tôi cũng rất ổn định, có thể trang trải phần nào cuộc sống của hai mẹ con, họ hàng bên nhà cũng giúp đỡ không ít. - Cô ấy ngừng một lát rồi lại đề cập tới vấn đề cô đang thắc mắc - Chị thật may mắn khi được những người đàn ông ưu tú như vậy quan tâm.
Cô càng nghe lại càng cảm thấy mù mờ, rối rắm:
- Những . . . ?
- Ý tôi là Trần Tuấn Vũ và Lâm Phong. Tôi có thể thấy rõ được tầm quan trọng, sự hiện hữu của chị trong mắt họ. Trần Tuấn Vũ là bạn trai chị đã đành, nhưng Lâm Phong, chị không biết anh mắt và thái độ của anh ta đối với tôi sắc lạnh và nguy hiểm tới thế nào trước khi nhảy xuống cùng Tuấn Vũ cứu chị lên. Tôi cũng chỉ hi vọng có thể gặp gỡ người quan tâm tới tôi chừng ấy.
Kết thúc cuộc gặp gỡ cùng Như Ý, khiến cô vỡ vạc ra nhiều điều, bên cạnh đó cũng rối ren không ít. Từ trước tới giờ đối với Lâm Phong cô chỉ có hai khái niệm, một - là tổng giám đốc công ty, hai - là bạn của bạn trai cô, không khi nào cô để ý hay có tâm tư gì cùng anh, và chắc chắn sẽ không ngờ tới anh có ý nào khác với cô. Cô cũng không hi vọng những lo lắng đó trở thành sự thật, bởi vì như thế sẽ khiến sự đối mặt cùng anh ta trở nên sượng sùng hơn, và chắc chắn đối với Tuấn Vũ là điều không phải. Khẽ vỗ vỗ má, lấy lại tinh thần, tự nhủ điều đó không phải sự thật, sẽ không tốn thời gian suy nghĩ không đâu. Tuấn Vũ có lẽ sẽ rất vui mừng nếu như có một bàn đồ ăn ngon chờ đợi anh trở về, phải rồi cô sẽ đi mua đồ và chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn chờ anh đi làm về.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý va vào chị. Mẹ của tôi bị ốm phải nằm viện, nên tôi mới mải suy nghĩ mà vô tình đụng phải chị. Tôi xin lỗi.
Nhìn lại bộ dáng hốt hoảng của người con gái đó, Hà Phương tự nhủ rằng mình có phải bà cô ghê gớm dọa người tới mức khiến cô ấy phản ứng loạn cả lên như vậy. Cô gái mặc trang phục nhân viên văn phòng, mái tóc thẳng mềm mượt được buộc gọn vào thì nay có chút xộc xệch tán loạn, khuôn mặt thanh tú đã trút bỏ đi lớp trang điểm dày cộp lúc trước, có chút bơ phờ mệt mỏi. Ngỡ ngàng một lúc cô mới nhận ra đó là Như Ý cô bạn gái sang chảnh trước đó của Khánh Trung. Dường như muốn chắc chắn hơn với phán đoán của mình, cô khẽ hỏi:
- Là cô phải không, Như Ý?
Đáp lại cô vẫn là ánh mắt sợ hãi và khuôn mặt luống cuống:
- Tôi xin lỗi, tôi không có cố ý va phải chị.
Mặc dù không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của cô ấy, nhưng cô vẫn thân thiện lên tiếng:
- Không có gì đâu, tôi không trách cô. Mẹ của cô ốm có nặng không?
Dường như tình thân, máu mủ luôn luôn chiếm vị trí tối quan trọng đối với mỗi người, bởi vậy mà vừa nghe nhắc tới người mẹ đang bệnh nặng, Như ý liền không kiềm chế được mà nước mắt lăn dài. Hà Phương thấy cô ấy đang xúc động liền đưa ra khăn giấy, nhẹ giọng nói:
- Dù có chuyện gì cũng nên bình tĩnh tìm cách giải quyết. Tôi đi cùng cô tới thăm bệnh bác gái, được chứ?
Như Ý có chút lưỡng lự nhưng rồi lại gật đầu đồng ý, lẳng lặng đi vào bệnh viện. Hai người tiến bước vào khoa ung thư, có lẽ là nơi bầu không khí u ám nặng nề nhất trong bệnh viện, nơi mà những con người bằng xương bằng thịt đang ngày lại ngày đối chọi lại cùng đau đớn, những đợt xạ trị tiêu hao thể lực, đấu tranh giành giật sự sống. Họ bước vào một phòng bệnh, cả bốn giường bệnh đã chật kín bệnh nhân. Như Ý sải bước tới bên giường bệnh phía gần cửa sổ nơi mà người phụ nữ trung niên dáng vẻ tiều tụy hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng nụ cười hiền hòa và ánh mắt sáng của sự lạc quan như muốn củng cố niềm tin và hi vọng tiếp sức cho bản thân, người thân và cả những bệnh nhân xung quanh.
Như Ý giới thiệu cô là bạn của cô ấy, cả một thời gian dài sau đó cô cùng hai mẹ con họ trò chuyện và được biết qua về gia cảnh đặc biệt của Như Ý. Hai mẹ con cô ấy từ trước tới giờ nương tựa vào nhau mà sống, mặc dù vất vả song tình cảm của họ dành cho nhau không gì có thể tả siết, có lẽ chỉ cần thông qua ánh mắt yêu thương và những cử chỉ tuy nhỏ nhặt nhưng lại chứa đựng yêu thương của họ dành cho nhau, khiến Hà Phương rất ngưỡng mộ.
Bởi vì phòng bệnh không thăm được lâu, bên cạnh đó cũng tới giờ bác sĩ đi thăm bệnh, nên hai người tạm rời đi.
Tại căng-tin của bệnh viện, ở một góc nhỏ bên cạnh cửa sổ có thể từ đó quan sát một phần quang cảnh không nhỏ của bệnh viện, hai cô gái đang lặng lẽ nhâm nhi ly nước của mình, mặ dù ngồi đối diện cùng nhau nhưng mỗi người lại mang những tâm tư rối ren khác nhau. Hà Phương quyết định phá vỡ bầu không khí trầm lặng đó, cất giọng đầy chân thành:
- Tôi rất tiếc về bệnh tình của bác gái, nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, khoa học thời nay phát triển, huống hồ bác ấy là người đầy nghị lực. Không chừng lại có kỳ tích xảy ra.
Như Ý cố nâng lên nụ cười yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô quan sát cô ấy đôi mắt sáng long lanh đầy thu hút, quả thật rất giống với mẹ của cô ấy. Mặc dù vậy lại điểm sự phiền muộn lo âu không đáng có của cô gái ở tuổi 22 như cô ấy.
- Bệnh tình của mẹ thế nào, tôi hiểu chứ. Tôi chỉ hi vọng có thể giảm bớt đau đớn phần nào cho mẹ, và kéo dài được thời gian ở bên mẹ, là tôi đã mãn nguyện rồi. - Rất mau đôi mắt đã lại đỏ hoe, nhưng rồi mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ thở dài, rồi đối mặt trực diện cùng Hà Phương. - Lúc trước, chuyện ở trên du thuyền, thành thật xin lỗi chị. Khi đó tôi có bồng bột nông nổi ghen tỵ cùng chị, nhưng tôi cũng đã phải nhận sự trừng phạt. Ngày hôm nay gặp chị tại đây, tôi muốn thành tâm mong chị bỏ qua cho hành vi thiếu suy nghĩ khi đó của tôi.
- Tôi thật sự đã quên chuyện đó rồi.
Nghe vậy, Như Ý khẽ nở nụ cười có một chút gì đó nhẹ nhõm, cùng ngưỡng mộ:
- Tuy tiếp xúc không nhiều cùng chị, nhưng có lẽ tôi đã phần nào hiểu được vì đâu mà tôi lại phải nảy sinh ghen tỵ cùng chị, cũng như hiểu được tình cảm và sự quan tâm rất mực của Trần Tuấn Vũ đối với chị. Anh ta quyết sẽ không để yên cho bất cứ ai gây nguy hại cho chị. Ah, còn có tổng giám đốc Lâm Phong của tập đoàn Kỳ Phong.
Giật mình trước những điều vừa mới tiếp nhận, cô vội thắc mắc:
- Ý của cô là sao? Tuấn Vũ anh ấy đã làm những gì, và tại sao lại lôi cả Lâm Phong trong vấn đề này?
Như Ý không nhanh không chậm, đủng đỉnh nhấm một ngụm cafe nóng sau đó mới nhẹ nhàng cất lời giải thích, nay đã không còn chua xót cùng phẫn nộ, mà là chấp nhận và thanh thản:
- Sau lần tôi xô chị xuống biển ngày đó, hôm sau tôi nhận được quyết định hủy hợp đồng người mẫu của công ty, đồng thời không một công ty nào nhận tôi vào làm việc. Sự nghiệp người mẫu của tôi, coi như đi tong. Hỏi ra mới được biết, là do tôi đắc tội không chỉ Trần Tuấn Vũ mà cả Lâm Phong cũng dùng cách này để trừng phạt tôi.
Hà Phương dường như không dám tin vào những gì vừa nghe thấy, cô không ngờ tới chỉ vì sự cố không đáng nói với cô mà khiến Như Ý cô ấy mất việc và kế sinh nhai trong giới người mẫu, càng không ngờ tới Tuấn Vũ là người ra lệnh đó, ah, phải rồi, còn có Lâm Phong? Nhưng tại sao lại là Lâm Phong, cứ cho anh ta là bạn của Vũ, coi như là ra tay giúp bạn, hay là thấy việc bất bình liền không để yên. Mặc dù cố gắng biện minh thế nào thì cũng đều rất miễn cưỡng. Hà Phương chỉ biết áy náy và khó xử:
- Xin lỗi, những điều này tôi không hề hay biết. Tôi sẽ nói Tuấn Vũ thu lại quyết định vô lý kia.
- Chị không cần phải áy náy, là tôi sai, tôi đáng phải nhận trừng phạt, nếu không tôi sẽ tự mãn mà lầm đường sai trái nhân cách. Hiện tại công việc của tôi cũng rất ổn định, có thể trang trải phần nào cuộc sống của hai mẹ con, họ hàng bên nhà cũng giúp đỡ không ít. - Cô ấy ngừng một lát rồi lại đề cập tới vấn đề cô đang thắc mắc - Chị thật may mắn khi được những người đàn ông ưu tú như vậy quan tâm.
Cô càng nghe lại càng cảm thấy mù mờ, rối rắm:
- Những . . . ?
- Ý tôi là Trần Tuấn Vũ và Lâm Phong. Tôi có thể thấy rõ được tầm quan trọng, sự hiện hữu của chị trong mắt họ. Trần Tuấn Vũ là bạn trai chị đã đành, nhưng Lâm Phong, chị không biết anh mắt và thái độ của anh ta đối với tôi sắc lạnh và nguy hiểm tới thế nào trước khi nhảy xuống cùng Tuấn Vũ cứu chị lên. Tôi cũng chỉ hi vọng có thể gặp gỡ người quan tâm tới tôi chừng ấy.
Kết thúc cuộc gặp gỡ cùng Như Ý, khiến cô vỡ vạc ra nhiều điều, bên cạnh đó cũng rối ren không ít. Từ trước tới giờ đối với Lâm Phong cô chỉ có hai khái niệm, một - là tổng giám đốc công ty, hai - là bạn của bạn trai cô, không khi nào cô để ý hay có tâm tư gì cùng anh, và chắc chắn sẽ không ngờ tới anh có ý nào khác với cô. Cô cũng không hi vọng những lo lắng đó trở thành sự thật, bởi vì như thế sẽ khiến sự đối mặt cùng anh ta trở nên sượng sùng hơn, và chắc chắn đối với Tuấn Vũ là điều không phải. Khẽ vỗ vỗ má, lấy lại tinh thần, tự nhủ điều đó không phải sự thật, sẽ không tốn thời gian suy nghĩ không đâu. Tuấn Vũ có lẽ sẽ rất vui mừng nếu như có một bàn đồ ăn ngon chờ đợi anh trở về, phải rồi cô sẽ đi mua đồ và chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn chờ anh đi làm về.
/101
|