Anh đối mặt với cô rất gần, gần tới nỗi cô lo sợ trái tim đập loạn liên hồi của mình có thể khiến anh nghe rõ mồn một. Tuấn Vũ cố gắng kiềm chế ý nghĩ chiếm hữu cô, láu cá chọc cô, thật không ngờ tới giọng của anh lạc đi, có chút khàn khàn:
- Hành động của em, là muốn khiêu khích khả năng tự kiềm chế của anh, hay là. . . tính dụ dỗ anh. . . phạm tội?
Nghe anh nói vậy, cô xấu hổ, vội nhắm chặt mắt không dám đối diện với đôi mắt hút hồn của anh mà phủ nhận:
- Không phải. . . Em không có ý đó.
Bộ dáng này của cô lại thành công công phá phòng tuyến tự chủ cuối cùng trong anh, anh chầm chậm tiến sát cô, áp môi lên môi cô. Chiếc lưỡi linh hoạt thành công trêu chọc, vẽ từng đường trên môi mềm, anh hôn cô từ nhẹ nhàng nâng niu tới gấp gáp cuồng nhiệt. Một tay anh luồn vào những lọn tóc suôn mượt của cô, tay kia cách một lớp vải sờ loạn thân hình non mềm của cô. Hà Phương run rẩy tiếp nhận sự dẫn dắt của anh, dần chìm vào trong ý loạn tình mê. Bàn tay không an phận của anh khẽ luồn qua lớp áo hưởng thụ làn da mịn màng, rồi dần dịch chuyển lên vòng một căng đầy của cô khẽ vuốt ve xoa nắn. Hô hấp có chút rối loạn. Cả người anh bao phủ lấy cô, như muốn nuốt gọn lấy cô, khiến cô là của anh mãi không rời. Dục vọng trong anh thoáng chốc lớn dần lên.
Hà Phương đang mê loạn bỗng giật mình cảm nhận thứ cứng rắn cách lớp quần áo, dán chặt lên đôi chân nuột nà của cô. Cô biết nó biểu trưng cho điều gì, tâm trí mau chóng thanh tỉnh, vội xoay đầu khiến nụ hôn của anh rơi trên hõm vai, cố đặt tay lên ngực anh kéo dài khoảng cách, bất giác hổn hển kêu lên:
- Không. . . mẹ ơi.
Tuấn Vũ không khác gì bị lôi dậy từ giấc mộng đẹp đẽ, thấy cô hổn hển run rẩy, anh biết vừa rồi mình đã có những hành động đường đột, lại nghe cô thốt lời, dục vọng trong anh chậm rãi tiêu tan. Anh cúi xuống hôn lên trán cô một cách yêu chiều:
- Anh xin lỗi.
Sau đó anh nâng mình, tách khỏi cô, rồi vội xuống giường, đi nhanh ra khỏi phòng cô. Anh sợ rằng nếu còn nán lại đó thêm anh sẽ lại không kiềm chế được mình mà làm ra điều gì đó xấu xa.
- Hành động của em, là muốn khiêu khích khả năng tự kiềm chế của anh, hay là. . . tính dụ dỗ anh. . . phạm tội?
Nghe anh nói vậy, cô xấu hổ, vội nhắm chặt mắt không dám đối diện với đôi mắt hút hồn của anh mà phủ nhận:
- Không phải. . . Em không có ý đó.
Bộ dáng này của cô lại thành công công phá phòng tuyến tự chủ cuối cùng trong anh, anh chầm chậm tiến sát cô, áp môi lên môi cô. Chiếc lưỡi linh hoạt thành công trêu chọc, vẽ từng đường trên môi mềm, anh hôn cô từ nhẹ nhàng nâng niu tới gấp gáp cuồng nhiệt. Một tay anh luồn vào những lọn tóc suôn mượt của cô, tay kia cách một lớp vải sờ loạn thân hình non mềm của cô. Hà Phương run rẩy tiếp nhận sự dẫn dắt của anh, dần chìm vào trong ý loạn tình mê. Bàn tay không an phận của anh khẽ luồn qua lớp áo hưởng thụ làn da mịn màng, rồi dần dịch chuyển lên vòng một căng đầy của cô khẽ vuốt ve xoa nắn. Hô hấp có chút rối loạn. Cả người anh bao phủ lấy cô, như muốn nuốt gọn lấy cô, khiến cô là của anh mãi không rời. Dục vọng trong anh thoáng chốc lớn dần lên.
Hà Phương đang mê loạn bỗng giật mình cảm nhận thứ cứng rắn cách lớp quần áo, dán chặt lên đôi chân nuột nà của cô. Cô biết nó biểu trưng cho điều gì, tâm trí mau chóng thanh tỉnh, vội xoay đầu khiến nụ hôn của anh rơi trên hõm vai, cố đặt tay lên ngực anh kéo dài khoảng cách, bất giác hổn hển kêu lên:
- Không. . . mẹ ơi.
Tuấn Vũ không khác gì bị lôi dậy từ giấc mộng đẹp đẽ, thấy cô hổn hển run rẩy, anh biết vừa rồi mình đã có những hành động đường đột, lại nghe cô thốt lời, dục vọng trong anh chậm rãi tiêu tan. Anh cúi xuống hôn lên trán cô một cách yêu chiều:
- Anh xin lỗi.
Sau đó anh nâng mình, tách khỏi cô, rồi vội xuống giường, đi nhanh ra khỏi phòng cô. Anh sợ rằng nếu còn nán lại đó thêm anh sẽ lại không kiềm chế được mình mà làm ra điều gì đó xấu xa.
/101
|