Buổi sáng, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa xe, cô khẽ nhíu mày tỉnh giấc trong cơn choáng váng nhẹ, đầu có chút đau đau, mình mẩy thì ê ẩm, rõ ràng cô đã không được ngủ ngay ngắn trên chiếc giường êm ái của mình. Khung cảnh trước mắt khiến cô giật mình, cũng mau tỉnh táo lên rất nhiều, cô đang ở trong xe mà người đàn ông bên cạnh thì đang ngủ say, anh chàng này, là người đã giúp cô trong quán bar, trước đó cũng có dịp gặp qua. Mớ hỗn độn trong đầu cô dần được sắp xếp linh hoạt, hình ảnh anh ta cúi đầu hôn cô, khiến đôi gò má bất giác ửng hồng. Đó là nụ hôn đầu tiên của cô. Mặc dù từng này tuổi, trước đó cũng trải qua mùi vị yêu đương, nhưng cô là người bảo thủ, sự tiếp xúc cùng bạn trai rất thuần khiết chỉ dừng lại ở mức độ nắm tay và ôm, nhưng giờ cô lại dễ dàng để cho người đàn ông xa lạ chỉ mới vài lần chạm mặt hôn “say đắm”. Nhẹ đưa tay lên bờ môi, nghĩ tới cảm giác tiếp xúc đó, không hề chán ghét mà có chút hưởng thụ “thì ra hôn là thế.”, giật mình với suy nghĩ này của mình cô tự nhủ: “Chả lẽ đã tới tuổi thèm khát đàn ông tới vậy sao, mình thật muốn điên mất rồi”.
Khi Tuấn Vũ mở mắt ra đã được chứng kiến cảnh cô gái đang ngồi tự ngược, nắm bàn tay cốc cốc lên trán mình, vẻ mặt có vẻ thiểu não, anh ha ha cười thích thú:
- Thật không ngờ cô lại có thói quen tự ngược, rất đặc biệt nha.
Giật mình quay sang đối mặt với anh, có chút choáng ngợp, thật không ngờ người này lại đẹp mắt tới thế, dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời buổi sớm, thật lung linh, huyền diệu, Tâm hồn cô có phần lơ lửng trên chín tầng mây. Rất hài lòng với phản ứng ngây ngốc của cô, anh lên tiếng có ý tốt kéo cô về với thực tại:
- Tôi chưa từng gặp cô gái nào khóc tới mức kinh thiên động địa như cô, tối ngày hôm qua, thật khiến tôi phải mở rộng tầm mắt đi.
Nghe anh nói vậy, nhớ lại cảnh mình gào khóc thảm thiết trước mặt anh, cô xấu hổ chỉ mong có tên lửa phóng cô đi thật xa, cô tự nhủ lần sau không dám động tới rượu nữa, khi đó dưới tác dụng của chất cồn mà cô đã không làm chủ được mình, thỏa sức khóc trước người đàn ông này. Nắm chặt chiếc áo đang đắp lên người, vội quay đi thu người về phía sau, giữ khoảng cách với anh ta, cô lúng túng:
- Tối qua thật xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Chợt nhận ra chiếc áo đang nắm trên tay là một áo vest rõ ràng là của anh ta, được đắp ngay ngắn trên người cô, thật không ngờ anh ta lại chu đáo như vậy, trong lòng lại dấy lên một trận ấm áp, cô cúi mặt nhỏ giọng:
- Cảm ơn anh.
Thu hết hành động và biểu cảm của cô vào tầm mắt, thấy được cô giống như đứa nhỏ bẽn lẽn, rất thú vị, khẽ mỉm cười đưa tay xoa đầu cô, pha trò:
- Cô gái ngoan thì đừng tới nơi đó một mình, cô biết đấy, không phải gã đàn ông nào cũng tốt bụng được như tôi đâu.
Biết rõ ý anh là nói tới quán bar, cô cũng không có ý định thường xuyên lui tới nơi đó, ngượng ngùng trước động tác của anh, nhưng ánh mắt đó cho cô cảm giác chân thành và yên lòng vì vậy cô gật đầu thay câu trả lời. Sau đó, anh hỏi địa chỉ nhà cô, đưa cô về. Không khí trong xe lại bất giác trầm xuống, trên thực tế cô và anh cũng không được gọi là thân thiết, huống hồ không một chút thông tin cá nhân, nên cũng không biết phải trò chuyện gì cùng anh, mà cô lại đặc biệt sợ sự im ắng với người bên cạnh, nên đành nêu ra chủ đề không mấy thú vị cho lắm:
- Tôi có thể bật nhạc không?
- Chỉ có nhạc không lời thôi, tôi nghe thể loại đó để thư giãn đầu óc, cô nghe được chứ?
Cô vội vàng đồng ý, thật ra ý kiến đó chỉ là tùy tiện nêu ra vì không muốn bầu không khí yên tĩnh trong xe. Tiếng nhạc du dương vang lên, khiến tâm trạng mình ổn và thư thái hơn, nhưng nếu bảo cô nghe suốt thể loại này chắc cô không đủ kiên nhẫn. Thấy rõ sự luống cuống của cô, biết rõ là cô còn chưa quen tiếp xúc cùng anh, quay sang hỏi câu mà anh luôn tò mò từ hôm qua tới giờ:
- Tại sao cô lại khóc?
Cô lại cúi gằm mặt xuống, thật không biết phải trả lời anh ra sao, khóc trước mặt anh ta đã xấu hổ rồi, rất không muốn nói là cô khóc vì dồn nén uất ức những ngày qua mà cô phải đối mặt, và cũng có phần nào cảm động trước hành động của anh dù nhỏ nhặt có thể với anh là không đáng để tâm. Anh cười nhẹ, giải thoát cho cô khỏi sự khó xử:
- Không muốn nói cũng không sao, thật ra tôi còn tưởng cô nàng đanh đá như cô thì phải rất cứng rắn cơ.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt cùng anh, cô liền cười hì hì:
- Anh vẫn còn nhớ tới chuyện đó sao, rõ ràng lần trước tôi đã thành tâm xin lỗi anh rồi mà.
- Tôi muốn quy ra vật chất – Anh ngừng trong giây lát rồi nói tiếp – Một bữa cơm thì sao?
Cô liền đồng ý không chỉ vì để xin lỗi anh, mà hôm qua nếu như không có anh kịp thời giải vây cô đã gặp rắc rối với tên đàn ông xấu kia. Cũng bởi vì câu chuyện xoay chuyển mà giữa hai người thu dần khoảng cách, thân thiện hơn. Dừng xe ở dưới khu nhà của cô, đang định mở cửa xuống xe, thì anh đã vội giữ tay cô lại:
- Đưa cho tôi điện thoại của cô.
Cô phần nào thắc mắc, nhưng vẫn không ngần ngại đưa cho anh, bấm số một hồi, anh cười tươi đưa trả cô điện thoại:
- Tôi lưu số điện thoại trong danh bạ của cô rồi đó, có gì tôi sẽ liên lạc tìm cô, tôi là Trần Tuấn Vũ, tôi còn chưa biết tên cô.
- Tôi là Hà Phương
Bắt đầu từ đây có sự thay đổi không hề nhỏ trong cuộc đời cô. Người đàn ông này, không ngừng khuấy đảo cuộc sống nhàm chán lặp lại khiến người ta muốn tự kỷ của cô.
Khi Tuấn Vũ mở mắt ra đã được chứng kiến cảnh cô gái đang ngồi tự ngược, nắm bàn tay cốc cốc lên trán mình, vẻ mặt có vẻ thiểu não, anh ha ha cười thích thú:
- Thật không ngờ cô lại có thói quen tự ngược, rất đặc biệt nha.
Giật mình quay sang đối mặt với anh, có chút choáng ngợp, thật không ngờ người này lại đẹp mắt tới thế, dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời buổi sớm, thật lung linh, huyền diệu, Tâm hồn cô có phần lơ lửng trên chín tầng mây. Rất hài lòng với phản ứng ngây ngốc của cô, anh lên tiếng có ý tốt kéo cô về với thực tại:
- Tôi chưa từng gặp cô gái nào khóc tới mức kinh thiên động địa như cô, tối ngày hôm qua, thật khiến tôi phải mở rộng tầm mắt đi.
Nghe anh nói vậy, nhớ lại cảnh mình gào khóc thảm thiết trước mặt anh, cô xấu hổ chỉ mong có tên lửa phóng cô đi thật xa, cô tự nhủ lần sau không dám động tới rượu nữa, khi đó dưới tác dụng của chất cồn mà cô đã không làm chủ được mình, thỏa sức khóc trước người đàn ông này. Nắm chặt chiếc áo đang đắp lên người, vội quay đi thu người về phía sau, giữ khoảng cách với anh ta, cô lúng túng:
- Tối qua thật xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Chợt nhận ra chiếc áo đang nắm trên tay là một áo vest rõ ràng là của anh ta, được đắp ngay ngắn trên người cô, thật không ngờ anh ta lại chu đáo như vậy, trong lòng lại dấy lên một trận ấm áp, cô cúi mặt nhỏ giọng:
- Cảm ơn anh.
Thu hết hành động và biểu cảm của cô vào tầm mắt, thấy được cô giống như đứa nhỏ bẽn lẽn, rất thú vị, khẽ mỉm cười đưa tay xoa đầu cô, pha trò:
- Cô gái ngoan thì đừng tới nơi đó một mình, cô biết đấy, không phải gã đàn ông nào cũng tốt bụng được như tôi đâu.
Biết rõ ý anh là nói tới quán bar, cô cũng không có ý định thường xuyên lui tới nơi đó, ngượng ngùng trước động tác của anh, nhưng ánh mắt đó cho cô cảm giác chân thành và yên lòng vì vậy cô gật đầu thay câu trả lời. Sau đó, anh hỏi địa chỉ nhà cô, đưa cô về. Không khí trong xe lại bất giác trầm xuống, trên thực tế cô và anh cũng không được gọi là thân thiết, huống hồ không một chút thông tin cá nhân, nên cũng không biết phải trò chuyện gì cùng anh, mà cô lại đặc biệt sợ sự im ắng với người bên cạnh, nên đành nêu ra chủ đề không mấy thú vị cho lắm:
- Tôi có thể bật nhạc không?
- Chỉ có nhạc không lời thôi, tôi nghe thể loại đó để thư giãn đầu óc, cô nghe được chứ?
Cô vội vàng đồng ý, thật ra ý kiến đó chỉ là tùy tiện nêu ra vì không muốn bầu không khí yên tĩnh trong xe. Tiếng nhạc du dương vang lên, khiến tâm trạng mình ổn và thư thái hơn, nhưng nếu bảo cô nghe suốt thể loại này chắc cô không đủ kiên nhẫn. Thấy rõ sự luống cuống của cô, biết rõ là cô còn chưa quen tiếp xúc cùng anh, quay sang hỏi câu mà anh luôn tò mò từ hôm qua tới giờ:
- Tại sao cô lại khóc?
Cô lại cúi gằm mặt xuống, thật không biết phải trả lời anh ra sao, khóc trước mặt anh ta đã xấu hổ rồi, rất không muốn nói là cô khóc vì dồn nén uất ức những ngày qua mà cô phải đối mặt, và cũng có phần nào cảm động trước hành động của anh dù nhỏ nhặt có thể với anh là không đáng để tâm. Anh cười nhẹ, giải thoát cho cô khỏi sự khó xử:
- Không muốn nói cũng không sao, thật ra tôi còn tưởng cô nàng đanh đá như cô thì phải rất cứng rắn cơ.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt cùng anh, cô liền cười hì hì:
- Anh vẫn còn nhớ tới chuyện đó sao, rõ ràng lần trước tôi đã thành tâm xin lỗi anh rồi mà.
- Tôi muốn quy ra vật chất – Anh ngừng trong giây lát rồi nói tiếp – Một bữa cơm thì sao?
Cô liền đồng ý không chỉ vì để xin lỗi anh, mà hôm qua nếu như không có anh kịp thời giải vây cô đã gặp rắc rối với tên đàn ông xấu kia. Cũng bởi vì câu chuyện xoay chuyển mà giữa hai người thu dần khoảng cách, thân thiện hơn. Dừng xe ở dưới khu nhà của cô, đang định mở cửa xuống xe, thì anh đã vội giữ tay cô lại:
- Đưa cho tôi điện thoại của cô.
Cô phần nào thắc mắc, nhưng vẫn không ngần ngại đưa cho anh, bấm số một hồi, anh cười tươi đưa trả cô điện thoại:
- Tôi lưu số điện thoại trong danh bạ của cô rồi đó, có gì tôi sẽ liên lạc tìm cô, tôi là Trần Tuấn Vũ, tôi còn chưa biết tên cô.
- Tôi là Hà Phương
Bắt đầu từ đây có sự thay đổi không hề nhỏ trong cuộc đời cô. Người đàn ông này, không ngừng khuấy đảo cuộc sống nhàm chán lặp lại khiến người ta muốn tự kỷ của cô.
/101
|