Thái Kỳ
Thái Kỳ lúc nhỏ, đã biểu hiện ra một mặt hoàn toàn khác với người thường.
Mới vừa đầy mười tháng, đã giơ bình sữa nghiêng người tựa vào vách tường phiền muộn: cuộc sống ư, một giấc mộng mà thôi….
Khiến cho Thái lão tổng cả kinh muốn chết, dụi mắt hỏi hắn: “Bảo bổi mạng nhỏ ơi, con đang làm gì vậy?”
Thái bảo bối lúc này mới giơ bình sữa lên, thổn thức nhìn về phía hư không, đáp rằng: “Hóng chút gió, uống chút sữa!” Bộ dáng nhỏ nhắn thổn thức đầy nhân văn kia, khiến cho bảo mẫu đứng một bên cũng bị mê hoặc.
Đợi đến khi hắn đi học, cuối cùng cũng không thổn thức nhân văn nữa, bắt đầu tiến hóa, toàn bộ chính là bị mười vạn câu hỏi vì sao nhập hồn.
Ngày nào cũng đuổi theo giáo viên hỏi: tại sao vậy, tại sao?
Giáo viên lớp bé không đáp được, mới nghĩ ra cách để cho hắn nhảy lớp, đá tới lớp lớn, giáo viên lớp lớn vẫn không đáp được như thường, năm nào cũng dùng bộ mặt suy sụp đối diện với Thái lão tổng.
Cặp mắt tiều tụy kia, khiến cho tóc trên đầu Thái lão tổng rụng đi không ít, chính xác là hồng nhan chưa già đầu đã bạc.
Đứa nhỏ này, trời sinh đã khiến người ta nhức đầu.
Đơn giản mà nói… Thái bảo bối mà đi học, chính là một hiện tượng, mặc dù khuôn mặt xinh xinh nhỏ nhắn cực đáng yêu, nhưng mà hành vi đều thuộc cấp bậc của ác ma.
Ngay cả thầm mến cũng khủng hơn người khác. Mới vừa tốt nghiệp, đã thích một cô gái, cá tính mạnh mẽ, giống hệt như pháo, lần đầu tiên gặp mặt đã đánh cho hắn chẳng khác nào đầu heo, đáng sợ nhất là, cô bé này còn khăng khăng một mục thich một người khác.
Nhưng mà vẫn không đáng sợ bằng việc Thái bảo bối sau khi bị người ta quất thành đầu heo xong, vẫn một mình đứng ở góc tường cười ngây ngô.
Bởi vì không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao của đồng chí Thái bảo bối lại bắt đầu tái phát, từ trên xuống dưới, ai cũng bị hắn hỏi tối thiểu là hơn trăm lần, lần này chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tái phát khiến cho người nhà họ Thái điên đảo, mọi người ai có ý tưởng vớ vẩn nào cũng tuôn ra hết, cuối cùng vẫn là một chiêu âm thầm của Điền Mật sát sao giải quyết được lòng siêng năng học hỏi của đồng chí Thái bảo bối, khiến cho kế hoạch tán gái của Thái bảo bổi đến nơi đến chốn.
Liên tiếp ba năm, Thái bảo bối đã nuôi dưỡng được thói quen tốt chăm chỉ cắt báo, tờ báo nào mà có những chữ như tôi này, để ý này, em này, những chữ đại loại như vậy, hắn đều rất nghiên túc nghiêm túc chừa lại, gom lại đặt trong hộp.
Đoán chừng đó cũng được coi là một loại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần mà cắt đến hai chữ để ý, nhất định phải thực hot thực lớn, ít nhất cỡ chữ phải hơn hai mươi, hắn mới thấy thỏa mãn.
Nếu không sẽ cứ xoắn xuýt mãi như thế.
Đợi đến khi cô bé kia vào được tập đoàn Thiên Duyệt, mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm tập thể. Thái lão tổng cầm đầu cũng muốn rơi lệ, không dễ dàng đâu, mọi người cuối cùng cũng được giải thoát khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao của đồng chí Thái bảo bối.
Khổ tận cam lai, đoán chừng sau đây sẽ là tiết mục ngọt ngào như mật, đáng tiếc tất cả mọi người đều lầm to rồi, Thái Kỳ sở dĩ là Thái Kỳ, bởi vì sự tồn tại của hắn là một hiện tượng.
Tháng tám, gia đình tụ họp, Thái bảo bối ngoan ngoãn về nhà, đây là lần đầu tiên hắn trở về tham gia hội họp của gia tộc từ khi hắn tốt nghiệp đại học xong, bởi vì thời kỳ phản nghịch của hắn đến trễ hơn người khác, tất cả mọi người đều lựa chọn tạm xử lý một cách khiêm tốn.
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao của hắn lại tái phát.
Ngồi gần nhất là Giang Duyệt, mới vừa gắp được một miếng dứa thái lát, đã bị Thái bảo bối nhắm trùng.
“Giang Duyệt, tại sao chú mặt lúc nào cũng sưng lên như thế, mà con gái cũng coi trọng chú được, tại sao hả!”
Cũng may bình thường Giang Duyệt đều mặt than, cho dù bị Thái Kỳ làm phiền đến muốn lật bàn, biểu cảm trên mặt vẫn rất chi là bình tĩnh.
“Giang Duyệt, tại sao khổ nhục kế bây giờ lại không lưu hành vậy, chú xem, máu anh là loại RH, chảy ít nhất cũng phải 800CC, mà cô nàng đó vẫn không theo anh, tại sao hả, hả hả hả….” Thái bảo bối buồn bực vỗ bàn.
Bữa ăn này không thể nào ăn xong được rồi, Giang Duyệt yên lặng bỏ chạy.
Kẻ thụ hại thứ hai chính là Thái lão tổng, mới vừa ngồi vào bàn, đã bị một thanh niên bị chứng cưỡng bách mười vạn câu hỏi vì sao quấn lấy, xoắn xuýt hỏi: “Thái lão tổng, con là con trai cha đúng không, tại sao con tán gái không bằng cha, tại sao vậy…”
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vấn đề cao siêu như vậy, Thái lão tổng có nghĩ bể đầu cũng không đáp lại được, chỉ có thể yên lặng rơi lệ nơi đáy lòng, nhìn một bàn món ăn ngon lành, yên lặng nổ tung.
Người thứ ba thụ hại, là tiểu công chúa xinh đẹp của Thiên Duyệt, Điền Điềm, mới vừa ngồi xuống, đã bị Thái bảo bối quấn lấy.
“Điền Điềm, chẳng lẽ con gái ai cũng thích con trai cao cao tại thượng sao, tại sao vậy…, em lấy thân phận trợ lý nhỏ tiếp cận cô ấy, chẳng lẽ vẫn không được sao, tại sao vậy…”
Phụt… Điền Điềm còn chưa có rời bàn, Điền Mật đã bị dọa cho chạy mất.
Đồng thời muốn chuồn mất còn có Tô lão tổng.
Bà bị Thái bảo bối túm lại: “Tô lão tổng, chuyện Thiên Duyệt hợp tác với Ninh Mặc là cô vỗ nhịp đúng không, biết rõ là cháu thích Diệp Hồng Kỳ, cô còn vỗ nhịp, cô có ý đồ gì hả?”
Tô lão tổng co quắp gắp một miếng bánh mì nướng bỏ vào miệng, tính cho bớt đi tiểu.
“Cô mà không giúp cháu giải quyết được Diệp Hồng Kỳ, cháu sẽ lật tung nóc tập đoàn Thiên Duyệt lên!” Thái Kỳ bảo bối có chứng cưỡng bách thâm căn cố đế, nói đến là đến, luôn là nói được làm được.
Điểm này, Tô lão tổng tuyệt đối không dám hoài nghi.
Một tích tắc này, Tô lão tổng cuối cùng cũng rơi lệ, bà khó khăn nuốt miếng bánh mì, nhìn một bàn người rất không có nghĩa khí đã đào tẩu hết, rất chi là buồn bực, nắm tay đảm bảo: “Cháu yên tâm, sáng ngày kia nếu cháu mà giả bệnh được, cô sẽ để Diệp Hồng Kỳ đến nhà cháu đặc biệt thăm nom!”
Lần này, đồng chí Thái bảo bối thỏa mãn rồi chứ?!
Đáng tiếc, Thái bảo bối lại một lần nữa rơi vào rối rắm, nhìn mấy ngón tay, buồn bực: “Tô lão tổng, sao cháu lại cảm thấy tất cả phát triển quá nhanh vậy, đây hết thảy là tại sao vậy….”
Grừ. grừ, grừ, Tô lão tổng cuối cùng cũng lật bàn nổ tung.
“Aiz, không có ai biết làm sao để theo đuổi một cô gái tương đối ngây thơ sao? Tại sao lại khó như vậy chứ?!” Thái bảo bối lẩm bẩm lầu bầu, bắt đầu động đũa, nhanh chóng ăn ngấu nghiến, mỗi người bỏ chạy nghe đến đó đều muốn rơi lệ!
Quả nhiên mời Thái hiện tượng về liên hoan, là một chuyện vô cùng vô vùng vô nhân đạo.
Ít nhất là! Ít nhất là!… Đồng chí thanh niên Thái bảo bối bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao trở lại, tất cả mọi người đều không có cơ hội ăn no!
Vậy nên liên hoan kết thúc, lấy niệm lực của mọi người làm kết quả chung cuộc.
Mọi người cầu nguyện: Để cho Thái bảo bối ôm mỹ nhân về đi, nếu không, lần liên hoan nào cũng biến thành nơi giải đáp mười vạn câu hỏi vì sao.
Thế chẳng phải là quá bị kịch hay sao…
Thái Kỳ lúc nhỏ, đã biểu hiện ra một mặt hoàn toàn khác với người thường.
Mới vừa đầy mười tháng, đã giơ bình sữa nghiêng người tựa vào vách tường phiền muộn: cuộc sống ư, một giấc mộng mà thôi….
Khiến cho Thái lão tổng cả kinh muốn chết, dụi mắt hỏi hắn: “Bảo bổi mạng nhỏ ơi, con đang làm gì vậy?”
Thái bảo bối lúc này mới giơ bình sữa lên, thổn thức nhìn về phía hư không, đáp rằng: “Hóng chút gió, uống chút sữa!” Bộ dáng nhỏ nhắn thổn thức đầy nhân văn kia, khiến cho bảo mẫu đứng một bên cũng bị mê hoặc.
Đợi đến khi hắn đi học, cuối cùng cũng không thổn thức nhân văn nữa, bắt đầu tiến hóa, toàn bộ chính là bị mười vạn câu hỏi vì sao nhập hồn.
Ngày nào cũng đuổi theo giáo viên hỏi: tại sao vậy, tại sao?
Giáo viên lớp bé không đáp được, mới nghĩ ra cách để cho hắn nhảy lớp, đá tới lớp lớn, giáo viên lớp lớn vẫn không đáp được như thường, năm nào cũng dùng bộ mặt suy sụp đối diện với Thái lão tổng.
Cặp mắt tiều tụy kia, khiến cho tóc trên đầu Thái lão tổng rụng đi không ít, chính xác là hồng nhan chưa già đầu đã bạc.
Đứa nhỏ này, trời sinh đã khiến người ta nhức đầu.
Đơn giản mà nói… Thái bảo bối mà đi học, chính là một hiện tượng, mặc dù khuôn mặt xinh xinh nhỏ nhắn cực đáng yêu, nhưng mà hành vi đều thuộc cấp bậc của ác ma.
Ngay cả thầm mến cũng khủng hơn người khác. Mới vừa tốt nghiệp, đã thích một cô gái, cá tính mạnh mẽ, giống hệt như pháo, lần đầu tiên gặp mặt đã đánh cho hắn chẳng khác nào đầu heo, đáng sợ nhất là, cô bé này còn khăng khăng một mục thich một người khác.
Nhưng mà vẫn không đáng sợ bằng việc Thái bảo bối sau khi bị người ta quất thành đầu heo xong, vẫn một mình đứng ở góc tường cười ngây ngô.
Bởi vì không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao của đồng chí Thái bảo bối lại bắt đầu tái phát, từ trên xuống dưới, ai cũng bị hắn hỏi tối thiểu là hơn trăm lần, lần này chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tái phát khiến cho người nhà họ Thái điên đảo, mọi người ai có ý tưởng vớ vẩn nào cũng tuôn ra hết, cuối cùng vẫn là một chiêu âm thầm của Điền Mật sát sao giải quyết được lòng siêng năng học hỏi của đồng chí Thái bảo bối, khiến cho kế hoạch tán gái của Thái bảo bổi đến nơi đến chốn.
Liên tiếp ba năm, Thái bảo bối đã nuôi dưỡng được thói quen tốt chăm chỉ cắt báo, tờ báo nào mà có những chữ như tôi này, để ý này, em này, những chữ đại loại như vậy, hắn đều rất nghiên túc nghiêm túc chừa lại, gom lại đặt trong hộp.
Đoán chừng đó cũng được coi là một loại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần mà cắt đến hai chữ để ý, nhất định phải thực hot thực lớn, ít nhất cỡ chữ phải hơn hai mươi, hắn mới thấy thỏa mãn.
Nếu không sẽ cứ xoắn xuýt mãi như thế.
Đợi đến khi cô bé kia vào được tập đoàn Thiên Duyệt, mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm tập thể. Thái lão tổng cầm đầu cũng muốn rơi lệ, không dễ dàng đâu, mọi người cuối cùng cũng được giải thoát khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao của đồng chí Thái bảo bối.
Khổ tận cam lai, đoán chừng sau đây sẽ là tiết mục ngọt ngào như mật, đáng tiếc tất cả mọi người đều lầm to rồi, Thái Kỳ sở dĩ là Thái Kỳ, bởi vì sự tồn tại của hắn là một hiện tượng.
Tháng tám, gia đình tụ họp, Thái bảo bối ngoan ngoãn về nhà, đây là lần đầu tiên hắn trở về tham gia hội họp của gia tộc từ khi hắn tốt nghiệp đại học xong, bởi vì thời kỳ phản nghịch của hắn đến trễ hơn người khác, tất cả mọi người đều lựa chọn tạm xử lý một cách khiêm tốn.
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao của hắn lại tái phát.
Ngồi gần nhất là Giang Duyệt, mới vừa gắp được một miếng dứa thái lát, đã bị Thái bảo bối nhắm trùng.
“Giang Duyệt, tại sao chú mặt lúc nào cũng sưng lên như thế, mà con gái cũng coi trọng chú được, tại sao hả!”
Cũng may bình thường Giang Duyệt đều mặt than, cho dù bị Thái Kỳ làm phiền đến muốn lật bàn, biểu cảm trên mặt vẫn rất chi là bình tĩnh.
“Giang Duyệt, tại sao khổ nhục kế bây giờ lại không lưu hành vậy, chú xem, máu anh là loại RH, chảy ít nhất cũng phải 800CC, mà cô nàng đó vẫn không theo anh, tại sao hả, hả hả hả….” Thái bảo bối buồn bực vỗ bàn.
Bữa ăn này không thể nào ăn xong được rồi, Giang Duyệt yên lặng bỏ chạy.
Kẻ thụ hại thứ hai chính là Thái lão tổng, mới vừa ngồi vào bàn, đã bị một thanh niên bị chứng cưỡng bách mười vạn câu hỏi vì sao quấn lấy, xoắn xuýt hỏi: “Thái lão tổng, con là con trai cha đúng không, tại sao con tán gái không bằng cha, tại sao vậy…”
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vấn đề cao siêu như vậy, Thái lão tổng có nghĩ bể đầu cũng không đáp lại được, chỉ có thể yên lặng rơi lệ nơi đáy lòng, nhìn một bàn món ăn ngon lành, yên lặng nổ tung.
Người thứ ba thụ hại, là tiểu công chúa xinh đẹp của Thiên Duyệt, Điền Điềm, mới vừa ngồi xuống, đã bị Thái bảo bối quấn lấy.
“Điền Điềm, chẳng lẽ con gái ai cũng thích con trai cao cao tại thượng sao, tại sao vậy…, em lấy thân phận trợ lý nhỏ tiếp cận cô ấy, chẳng lẽ vẫn không được sao, tại sao vậy…”
Phụt… Điền Điềm còn chưa có rời bàn, Điền Mật đã bị dọa cho chạy mất.
Đồng thời muốn chuồn mất còn có Tô lão tổng.
Bà bị Thái bảo bối túm lại: “Tô lão tổng, chuyện Thiên Duyệt hợp tác với Ninh Mặc là cô vỗ nhịp đúng không, biết rõ là cháu thích Diệp Hồng Kỳ, cô còn vỗ nhịp, cô có ý đồ gì hả?”
Tô lão tổng co quắp gắp một miếng bánh mì nướng bỏ vào miệng, tính cho bớt đi tiểu.
“Cô mà không giúp cháu giải quyết được Diệp Hồng Kỳ, cháu sẽ lật tung nóc tập đoàn Thiên Duyệt lên!” Thái Kỳ bảo bối có chứng cưỡng bách thâm căn cố đế, nói đến là đến, luôn là nói được làm được.
Điểm này, Tô lão tổng tuyệt đối không dám hoài nghi.
Một tích tắc này, Tô lão tổng cuối cùng cũng rơi lệ, bà khó khăn nuốt miếng bánh mì, nhìn một bàn người rất không có nghĩa khí đã đào tẩu hết, rất chi là buồn bực, nắm tay đảm bảo: “Cháu yên tâm, sáng ngày kia nếu cháu mà giả bệnh được, cô sẽ để Diệp Hồng Kỳ đến nhà cháu đặc biệt thăm nom!”
Lần này, đồng chí Thái bảo bối thỏa mãn rồi chứ?!
Đáng tiếc, Thái bảo bối lại một lần nữa rơi vào rối rắm, nhìn mấy ngón tay, buồn bực: “Tô lão tổng, sao cháu lại cảm thấy tất cả phát triển quá nhanh vậy, đây hết thảy là tại sao vậy….”
Grừ. grừ, grừ, Tô lão tổng cuối cùng cũng lật bàn nổ tung.
“Aiz, không có ai biết làm sao để theo đuổi một cô gái tương đối ngây thơ sao? Tại sao lại khó như vậy chứ?!” Thái bảo bối lẩm bẩm lầu bầu, bắt đầu động đũa, nhanh chóng ăn ngấu nghiến, mỗi người bỏ chạy nghe đến đó đều muốn rơi lệ!
Quả nhiên mời Thái hiện tượng về liên hoan, là một chuyện vô cùng vô vùng vô nhân đạo.
Ít nhất là! Ít nhất là!… Đồng chí thanh niên Thái bảo bối bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mười vạn câu hỏi vì sao trở lại, tất cả mọi người đều không có cơ hội ăn no!
Vậy nên liên hoan kết thúc, lấy niệm lực của mọi người làm kết quả chung cuộc.
Mọi người cầu nguyện: Để cho Thái bảo bối ôm mỹ nhân về đi, nếu không, lần liên hoan nào cũng biến thành nơi giải đáp mười vạn câu hỏi vì sao.
Thế chẳng phải là quá bị kịch hay sao…
/58
|