Kỳ thật một vạn người, thì có một vạn cách say rượu khác nhau, mà tôi chưa bao giờ biết rằng, cách say rượu của mình lại có khuynh hướng bùng phát bạo lực!
“Hồng Kỳ, đây là tác phẩm của mày đấy! ” Hữu Bảo chỉ vào đôi mắt thâm tím của mình, lệ rơi đầy mặt.
“Hồng Kỳ, tao cũng bị đây này! ” Hai khuôn mặt ập tới, mặt đứa nào đứa nấy đều có vết thâm tím, mà trí nhớ của tôi chỉ dừng lại ở cái phòng WC tráng lệ ở triển lãm kia.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ rõ chính là… đem xà phòng trong đó nhét vào trong túi xách.
Tôi vươn tay lục lọi túi xách tay của mình, mỗi lần lục đều giống nhau, mặt càng thêm suy sụp, bởi vì, bên trong cái túi kia không chỉ có bánh xà phòng của triển lãm, bao diêm của triển lãm, còn có một đống đồ linh tinh gì đó, giống như một cái khuy áo sáng long lanh, lại giống như một cặp kính mắt nạm kim cương… Vâng vâng, mỗi một thứ đều đắt không tưởng được, làm cho tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Toi rồi, chẳng lẽ mình còn giết người cướp của ?
Chẳng lẽ mình lại cường đại như vậy sao, OH…NO, tôi vò đầu tự chán ghét chính mình, Diệp Hồng Kỳ, ta đã nhìn nhằm mi, hóa ra mi không phải là một phần tử tri thức tương lai, mi là một cô gái bạo lực xinh đẹp!
Tôi ngẩng mặt, nhìn đống đồ xa xỉ trước mặt, trong sự khủng hoảng kinh hoàng lại ẩn chứa chút cảm giác thành tựu quái dị.
“Ngày hôm qua lão Ninh Mặc kia đối với mày thế nào ?” Hữu Bảo thấy tôi trầm tư, vươn tay chọc tôi một cái.
Tôi dời mắt khỏi đống đồ xa xỉ kia phục hồi lại tinh thần, nhìn nó nhe răng cười vui vẻ : “Xong rồi! ”
Nình Mặc chính là loại người cực kỳ không rõ ràng, hơn nữa còn coi đó là hưởng thụ, đó cũng là lý do tại sao tôi vẫn không dám thổ lộ, không thổ lộ, còn có thể ở bên cạnh hắn lâu một chút, thổ lộ rồi, tất cả sẽ thành mây khỏi.
Kỳ thật những điều này tôi đều biết trước, tôi cũng biết, ánh mắt của hắn rất cao, tôi chẳng qua là muốn gần hắn hơn một chút mà thôi, nhưng mà bây giờ ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi đó cũng đã trở nên xa vời.
“Mày thổ lộ ?” Hữu Bảo rú lên một tiếng, xoa xoa cằm: “Mày có phong cách như vậy từ lúc nào ?”
Tôi liếc xéo nó một cái, đáp lại: “Hắn nói tao không phải loại mà hắn thích.” Xét cho cùng tình yêu đúng là khiến người ta th
ương tâm, chỉ một câu nói thôi, khiến cho tôi mất hết cả khí chất nhân văn, mất nhiều hơn được ôi, mất nhiều hơn được.
“Nhưng mà hắn thích loại nào mới được cơ chứ ?” Tôi quay đầu sang hỏi Hữu Bảo.
Hữu Bảo dùng cái loại ánh mắt nhìn Namekian* nhìn tôi: “Mày đừng nói với tao là mày theo đuổi lão hơn ba năm, ngay cả tiêu chuẩn kén vợ của lão mà cũng không biết nhớ! ”
*Tên một tộc người ngoài hành tinh trong truyện Bảy viên ngọc rồng
Hiz, tao thực sự không biết mà!
Tôi vui vẻ, vò vò mái tóc ngắn của mình, cực kỳ thành khẩn thỉnh giáo nó: “Chẳng lẽ mày biết, nói tao nghe coi! ”
“Nói ngắn gọn, chính là tóc dài, mắt to, dáng người dây, tính tình dịu dàng gia cảnh tốt….” Hữu Bảo bấm đầu ngón tay, kể ra từng cái từng cái một.
Tiểu Quách cùng ký túc xả lại chen mồm vào, bổ sung: “Tài trí hơn người! ”
Tôi liếc mắt nhìn chúng nó, thì ra đây chính là Tam cú bán*. đều là dùng nhịp phách nhanh mà ra, một câu rồi lại một câu đều phóng khoáng, tôi cười lạnh, giương mắt lên, nói: “Tao có thể đội tóc giả, mắt cũng đủ to, tình tình siêu cấp vô địch dịu dàng, tài mạo song toàn, gia thế vô song….”
*Theo bạn search thì đây là một loại hình nghệ thuật dân gian của TQ, ý bạn Hồng Kỳ là bạn Bảo kể mà như hát vậy.
Mẹ nó chứ, Ninh Mặc anh là đồ chết dẫm, vì sao lại chướng mắt tôi ?!
Hữu Bảo vươn tay sờ sờ trán tôi, lại dùng cái loại ánh mắt nhìn Namekian kia, cực kỳ thương hại nhìn nhìn tôi, “Hồng Kỳ, trừ cái tên nghe rất êm tai ra, mày thật đúng là cùng với tiêu chuẩn của Ninh Mặc khác xa một trời một vực.”
Thế này quá đả kích người!
Tôi cân nhắc suy xét một chút, theo lời nó nói, tất cả đặc điểm đều tương phản, tôi chẳng phải chính là một tên dân công hèn mọn hay sao, khó trách Nình Mặc lúc nào cũng để cho tôi khiêng vác đấm đá.
Tôi thật sự bi thương, tuy rằng tôi có một vẻ ngoài của dân công, thể lực của siêu nhân thật, nhưng mà bên trong, tôi ẩn chứa một trái tim thiếu nữ xinh đẹp mà, a, lấp lánh, sáng long lanh luôn, một trái tim trong sáng tựa như thủy tinh vậy….
Từ giờ khắc đó tôi liền im lặng gần ba ngày.
Ba ngày sau, rạng sáng, tôi đứng ở trên năm cái hòm quần áo chồng lên nhau trong ký túc xá, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, hướng ra ngoài cửa sổ khàn cả giọng gầm thét: “Ninh Mặc, anh chờ xem, tôi Diệp Hồng Kỳ hôm nay đứng đây thề, phải khiến anh hối hận…..hận hận hận…..”
Ninh Mặc, anh nhất định sẽ hối hận, bởi vì tôi đã yêu anh như vậy! Yêu đến mất cả tự tôn!
Sợ âm thanh lập thể truyền ra chưa đủ, tôi đấm ngực, dùng âm rung lặp lại một trăm lần, một trăm lần.
“605, ký túc xá tập thể trừ 100 điểm! ” Sáng sớm yên tĩnh, tôi nghe thấy bà dì dưới nhà, dùng giọng nói độc đáo của bà ta, chốt lại một tràng một trăm câu âm thanh lập thể của tôi.
“Mẹ kiếp, Diệp Hồng Kỳ, tiền thưởng đấy tiền thưởng! Trừ một phát, chẳng những mất tiền thưởng, còn bị phạt tiền! ”
Toàn bộ ký túc xá đều bạo động. sau ba ngày thương tâm, tôi lại một lần nữa nếm trải nỗi buồn thương thân.
“Mày giác ngộ chưa ?” Sau màn oánh tập thể đầy bạo lực, Hữu Bảo dùng giọng nói vô cùng thánh khiết dẫn dắt từng bước.
Tôi lệ rơi đầy mặt nghiêng đầu 45 độ nhìn nó, vô cùng sám hối: “Tao giác ngộ….”
Các bạn trong ký túc xá đều lộ ra nụ cười vui mừng, tôi cảm thấy thực ra mình còn có thể khiến cho bọn nó cười càng vui mừng hơn nữa, liền vung tay hô to: “Tao về sau tuyệt đối sẽ không gào thét lúc sáng sớm, cũng tuyệt đối không đứng trên hòm quần áo của mọi người gầm thét!” Tôi nắm tay, dùng một loại phong thái của tiểu tướng cách mạng càng thêm nỗ lực thề thốt: “Tao muốn đứng trên ban công của ký túc xá, dùng khung cảnh trời đêm đầy sao lúc ba giờ sáng, thét lên phong thái của tao! ”
“….”
Tôi khẳng định là chúng nó rất cảm động, bởi vì Hữu Bảo ngay cả cái đồng hồ báo thức có hình Shin cậu bé bút chì của nó cũng cống hiến cho cái đầu của tôi, hơn thế nữa ngay cả lỗ mũi tôi cũng được cắm thêm hai cái bút máy siêu cấp đẹp đẽ, siêu cấp mất hồn.
Một lát sau, Tiểu Quách dùng giọng nói suy sụp hỏi: “Mày ngộ ra chưa ?”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên từ trên giường đứng lên, vung tay gào rú : “Còn cái gì nát rồi thì ném qua luôn đi, tao còn thiếu cái lót giày đây….”
Sáng sớm yên tĩnh lập tức trở nên càng thêm yên tĩnh, tôi thấy ba cái màn trắng xanh đều hạ xuống, ký túc xá lại lần nữa trở về thời kỳ hỗn mang.
“Cực kỳ không có tình bạn học! ” Tôi nhún vai, cũng buông màn xuống, trốn sau màn, liếm liếm ngón tay, bắt đầu kiểm kê đống đồ xa xỉ kia.
Nhiều như vậy, lại đẹp như vậy, nếu đem rao ở chợ second-hand trên mạng, có thể kiếm được đống tiền đấy!
Tạo nghiệt rồi! Nên để cho tôi uống say thêm vài lần nữa, không chừng khi tốt nghiệp chẳng cần phải kiếm việc làm mà cũng thành phú bà không chừng.
Rượu đúng là thứ đáng yêu nhất của thục nữ! …A…đúng vậy!
Đến lúc chiều, tôi liền đem mấy thứ đồ kia rao lên mạng, đây là trang web bán đồ second- hand nổi tiếng nhất, mua bán giao dịch đều là hàng đắt tiền.
Tôi đem ảnh chụp đã được PS n lần, tất cả các món đồ đều trở nên sáng chói, trừ bỏ phần Logo ra, toàn bộ đều nhìn không ra là tôi đang bán cái gì.
Thế kỷ 21, biết không, giờ bán chỉ là khái niệm, chỉ cần biết Logo, tôi còn sợ không cắn câu sao ?
Giống như lần trước tôi mua một cái tủi LX, tuy rắng nó ngay cả sách lậu cấp A cũng không được tính, nhưng mà tôi cứ nhìn cái Logo ở giữa của nó là tôi liền xách về, đi ra ngoài, ai biết được bạn đeo có phải hàng của LX hay không.
Bổ sung thêm một chút, sau khi cái túi kia hỏng , tôi liền tháo cái Logo đó xuống gắn lên trang phục của mình, tất cả mặt trái đều là nhãn hiệu LX, có lần chủ nhiệm nhìn thấy, thiếu chút nữa tịch thu của tôi.
Tôi biết thừa là bà ấy ghen tỵ, dù sao đâu phải ai cũng có vinh hạnh được mang Logo của LX mà tung tăng trong sân trường đại học X đâu.
Lạc đề mất rồi, tôi muốn nói chính là, vừa mới đăng ảnh chụp lên, QQ của tôi gần như không ngừng một phút, hiệu ứng Logo hàng hiệu quả thật kinh khủng.
“Tất cả đồ của cô, tôi lấy hết! ”
Tôi nhấn vào một tin nhắn, lập tức tâm tình nở rộ, đây chính là khách hàng đầu tiên ngày hôm nay không có cò kè mặc cả với tôi, sảng khoái làm cho tôi phát khóc.
“Thật sự mấy món đó rất quý đó, tôi đây tổng cộng phải lấy 500$! ” Tôi nhanh chóng gõ trả lời, vừa kích động cắn xé cái khăn tay của mình.
Năm trăm đô đấy, số tiền đó bao nhiêu ngày mới kiếm được chứ,tôi có thể mua được bao nhiêu cái Hamburger, cuộc đời đúng là tươi đẹp….
Bên kia im lặng rất lâu, ước chừng khoảng 10 phút, sau đó gõ lại một đống dấu chấm lửng….
“Hồng Kỳ, đây là tác phẩm của mày đấy! ” Hữu Bảo chỉ vào đôi mắt thâm tím của mình, lệ rơi đầy mặt.
“Hồng Kỳ, tao cũng bị đây này! ” Hai khuôn mặt ập tới, mặt đứa nào đứa nấy đều có vết thâm tím, mà trí nhớ của tôi chỉ dừng lại ở cái phòng WC tráng lệ ở triển lãm kia.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ rõ chính là… đem xà phòng trong đó nhét vào trong túi xách.
Tôi vươn tay lục lọi túi xách tay của mình, mỗi lần lục đều giống nhau, mặt càng thêm suy sụp, bởi vì, bên trong cái túi kia không chỉ có bánh xà phòng của triển lãm, bao diêm của triển lãm, còn có một đống đồ linh tinh gì đó, giống như một cái khuy áo sáng long lanh, lại giống như một cặp kính mắt nạm kim cương… Vâng vâng, mỗi một thứ đều đắt không tưởng được, làm cho tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Toi rồi, chẳng lẽ mình còn giết người cướp của ?
Chẳng lẽ mình lại cường đại như vậy sao, OH…NO, tôi vò đầu tự chán ghét chính mình, Diệp Hồng Kỳ, ta đã nhìn nhằm mi, hóa ra mi không phải là một phần tử tri thức tương lai, mi là một cô gái bạo lực xinh đẹp!
Tôi ngẩng mặt, nhìn đống đồ xa xỉ trước mặt, trong sự khủng hoảng kinh hoàng lại ẩn chứa chút cảm giác thành tựu quái dị.
“Ngày hôm qua lão Ninh Mặc kia đối với mày thế nào ?” Hữu Bảo thấy tôi trầm tư, vươn tay chọc tôi một cái.
Tôi dời mắt khỏi đống đồ xa xỉ kia phục hồi lại tinh thần, nhìn nó nhe răng cười vui vẻ : “Xong rồi! ”
Nình Mặc chính là loại người cực kỳ không rõ ràng, hơn nữa còn coi đó là hưởng thụ, đó cũng là lý do tại sao tôi vẫn không dám thổ lộ, không thổ lộ, còn có thể ở bên cạnh hắn lâu một chút, thổ lộ rồi, tất cả sẽ thành mây khỏi.
Kỳ thật những điều này tôi đều biết trước, tôi cũng biết, ánh mắt của hắn rất cao, tôi chẳng qua là muốn gần hắn hơn một chút mà thôi, nhưng mà bây giờ ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi đó cũng đã trở nên xa vời.
“Mày thổ lộ ?” Hữu Bảo rú lên một tiếng, xoa xoa cằm: “Mày có phong cách như vậy từ lúc nào ?”
Tôi liếc xéo nó một cái, đáp lại: “Hắn nói tao không phải loại mà hắn thích.” Xét cho cùng tình yêu đúng là khiến người ta th
ương tâm, chỉ một câu nói thôi, khiến cho tôi mất hết cả khí chất nhân văn, mất nhiều hơn được ôi, mất nhiều hơn được.
“Nhưng mà hắn thích loại nào mới được cơ chứ ?” Tôi quay đầu sang hỏi Hữu Bảo.
Hữu Bảo dùng cái loại ánh mắt nhìn Namekian* nhìn tôi: “Mày đừng nói với tao là mày theo đuổi lão hơn ba năm, ngay cả tiêu chuẩn kén vợ của lão mà cũng không biết nhớ! ”
*Tên một tộc người ngoài hành tinh trong truyện Bảy viên ngọc rồng
Hiz, tao thực sự không biết mà!
Tôi vui vẻ, vò vò mái tóc ngắn của mình, cực kỳ thành khẩn thỉnh giáo nó: “Chẳng lẽ mày biết, nói tao nghe coi! ”
“Nói ngắn gọn, chính là tóc dài, mắt to, dáng người dây, tính tình dịu dàng gia cảnh tốt….” Hữu Bảo bấm đầu ngón tay, kể ra từng cái từng cái một.
Tiểu Quách cùng ký túc xả lại chen mồm vào, bổ sung: “Tài trí hơn người! ”
Tôi liếc mắt nhìn chúng nó, thì ra đây chính là Tam cú bán*. đều là dùng nhịp phách nhanh mà ra, một câu rồi lại một câu đều phóng khoáng, tôi cười lạnh, giương mắt lên, nói: “Tao có thể đội tóc giả, mắt cũng đủ to, tình tình siêu cấp vô địch dịu dàng, tài mạo song toàn, gia thế vô song….”
*Theo bạn search thì đây là một loại hình nghệ thuật dân gian của TQ, ý bạn Hồng Kỳ là bạn Bảo kể mà như hát vậy.
Mẹ nó chứ, Ninh Mặc anh là đồ chết dẫm, vì sao lại chướng mắt tôi ?!
Hữu Bảo vươn tay sờ sờ trán tôi, lại dùng cái loại ánh mắt nhìn Namekian kia, cực kỳ thương hại nhìn nhìn tôi, “Hồng Kỳ, trừ cái tên nghe rất êm tai ra, mày thật đúng là cùng với tiêu chuẩn của Ninh Mặc khác xa một trời một vực.”
Thế này quá đả kích người!
Tôi cân nhắc suy xét một chút, theo lời nó nói, tất cả đặc điểm đều tương phản, tôi chẳng phải chính là một tên dân công hèn mọn hay sao, khó trách Nình Mặc lúc nào cũng để cho tôi khiêng vác đấm đá.
Tôi thật sự bi thương, tuy rằng tôi có một vẻ ngoài của dân công, thể lực của siêu nhân thật, nhưng mà bên trong, tôi ẩn chứa một trái tim thiếu nữ xinh đẹp mà, a, lấp lánh, sáng long lanh luôn, một trái tim trong sáng tựa như thủy tinh vậy….
Từ giờ khắc đó tôi liền im lặng gần ba ngày.
Ba ngày sau, rạng sáng, tôi đứng ở trên năm cái hòm quần áo chồng lên nhau trong ký túc xá, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, hướng ra ngoài cửa sổ khàn cả giọng gầm thét: “Ninh Mặc, anh chờ xem, tôi Diệp Hồng Kỳ hôm nay đứng đây thề, phải khiến anh hối hận…..hận hận hận…..”
Ninh Mặc, anh nhất định sẽ hối hận, bởi vì tôi đã yêu anh như vậy! Yêu đến mất cả tự tôn!
Sợ âm thanh lập thể truyền ra chưa đủ, tôi đấm ngực, dùng âm rung lặp lại một trăm lần, một trăm lần.
“605, ký túc xá tập thể trừ 100 điểm! ” Sáng sớm yên tĩnh, tôi nghe thấy bà dì dưới nhà, dùng giọng nói độc đáo của bà ta, chốt lại một tràng một trăm câu âm thanh lập thể của tôi.
“Mẹ kiếp, Diệp Hồng Kỳ, tiền thưởng đấy tiền thưởng! Trừ một phát, chẳng những mất tiền thưởng, còn bị phạt tiền! ”
Toàn bộ ký túc xá đều bạo động. sau ba ngày thương tâm, tôi lại một lần nữa nếm trải nỗi buồn thương thân.
“Mày giác ngộ chưa ?” Sau màn oánh tập thể đầy bạo lực, Hữu Bảo dùng giọng nói vô cùng thánh khiết dẫn dắt từng bước.
Tôi lệ rơi đầy mặt nghiêng đầu 45 độ nhìn nó, vô cùng sám hối: “Tao giác ngộ….”
Các bạn trong ký túc xá đều lộ ra nụ cười vui mừng, tôi cảm thấy thực ra mình còn có thể khiến cho bọn nó cười càng vui mừng hơn nữa, liền vung tay hô to: “Tao về sau tuyệt đối sẽ không gào thét lúc sáng sớm, cũng tuyệt đối không đứng trên hòm quần áo của mọi người gầm thét!” Tôi nắm tay, dùng một loại phong thái của tiểu tướng cách mạng càng thêm nỗ lực thề thốt: “Tao muốn đứng trên ban công của ký túc xá, dùng khung cảnh trời đêm đầy sao lúc ba giờ sáng, thét lên phong thái của tao! ”
“….”
Tôi khẳng định là chúng nó rất cảm động, bởi vì Hữu Bảo ngay cả cái đồng hồ báo thức có hình Shin cậu bé bút chì của nó cũng cống hiến cho cái đầu của tôi, hơn thế nữa ngay cả lỗ mũi tôi cũng được cắm thêm hai cái bút máy siêu cấp đẹp đẽ, siêu cấp mất hồn.
Một lát sau, Tiểu Quách dùng giọng nói suy sụp hỏi: “Mày ngộ ra chưa ?”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên từ trên giường đứng lên, vung tay gào rú : “Còn cái gì nát rồi thì ném qua luôn đi, tao còn thiếu cái lót giày đây….”
Sáng sớm yên tĩnh lập tức trở nên càng thêm yên tĩnh, tôi thấy ba cái màn trắng xanh đều hạ xuống, ký túc xá lại lần nữa trở về thời kỳ hỗn mang.
“Cực kỳ không có tình bạn học! ” Tôi nhún vai, cũng buông màn xuống, trốn sau màn, liếm liếm ngón tay, bắt đầu kiểm kê đống đồ xa xỉ kia.
Nhiều như vậy, lại đẹp như vậy, nếu đem rao ở chợ second-hand trên mạng, có thể kiếm được đống tiền đấy!
Tạo nghiệt rồi! Nên để cho tôi uống say thêm vài lần nữa, không chừng khi tốt nghiệp chẳng cần phải kiếm việc làm mà cũng thành phú bà không chừng.
Rượu đúng là thứ đáng yêu nhất của thục nữ! …A…đúng vậy!
Đến lúc chiều, tôi liền đem mấy thứ đồ kia rao lên mạng, đây là trang web bán đồ second- hand nổi tiếng nhất, mua bán giao dịch đều là hàng đắt tiền.
Tôi đem ảnh chụp đã được PS n lần, tất cả các món đồ đều trở nên sáng chói, trừ bỏ phần Logo ra, toàn bộ đều nhìn không ra là tôi đang bán cái gì.
Thế kỷ 21, biết không, giờ bán chỉ là khái niệm, chỉ cần biết Logo, tôi còn sợ không cắn câu sao ?
Giống như lần trước tôi mua một cái tủi LX, tuy rắng nó ngay cả sách lậu cấp A cũng không được tính, nhưng mà tôi cứ nhìn cái Logo ở giữa của nó là tôi liền xách về, đi ra ngoài, ai biết được bạn đeo có phải hàng của LX hay không.
Bổ sung thêm một chút, sau khi cái túi kia hỏng , tôi liền tháo cái Logo đó xuống gắn lên trang phục của mình, tất cả mặt trái đều là nhãn hiệu LX, có lần chủ nhiệm nhìn thấy, thiếu chút nữa tịch thu của tôi.
Tôi biết thừa là bà ấy ghen tỵ, dù sao đâu phải ai cũng có vinh hạnh được mang Logo của LX mà tung tăng trong sân trường đại học X đâu.
Lạc đề mất rồi, tôi muốn nói chính là, vừa mới đăng ảnh chụp lên, QQ của tôi gần như không ngừng một phút, hiệu ứng Logo hàng hiệu quả thật kinh khủng.
“Tất cả đồ của cô, tôi lấy hết! ”
Tôi nhấn vào một tin nhắn, lập tức tâm tình nở rộ, đây chính là khách hàng đầu tiên ngày hôm nay không có cò kè mặc cả với tôi, sảng khoái làm cho tôi phát khóc.
“Thật sự mấy món đó rất quý đó, tôi đây tổng cộng phải lấy 500$! ” Tôi nhanh chóng gõ trả lời, vừa kích động cắn xé cái khăn tay của mình.
Năm trăm đô đấy, số tiền đó bao nhiêu ngày mới kiếm được chứ,tôi có thể mua được bao nhiêu cái Hamburger, cuộc đời đúng là tươi đẹp….
Bên kia im lặng rất lâu, ước chừng khoảng 10 phút, sau đó gõ lại một đống dấu chấm lửng….
/58
|