Lệ Đình Tuấn không biết rốt cuộc là vì lý do gì mà Kiều Phương Hạ lại xuất hiện ở đây.
Anh vừa mới đi khỏi thì cô đã chạy tới đây ngay, còn ngồi bên cạnh người anh em của anh nữa!
Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu, cắn răng rồi ngước mắt lên và đối mặt với Lệ Đình Tuấn, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Khí chất toát ra trên người của Lê Đình Tuấn đã khác rồi, sắc mặt càng thêm u ám đến đáng sợ.
Trong tình huống như thế này, ngoài việc phải cắn răng tiếp tục diễn, Kiều Phương Hạ không còn cách nào khác nữa.
Cô lại ngừng lại thêm vài giây, rồi quay sang nói nhỏ với Trạm Khánh Minh đang ngồi bên cạnh: “Cậu chủ đã hiểu lầm rồi, tôi và anh Lệ…”
“Có vợ rồi thì sao?” Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ chưa kịp nói dứt lời thì Lê Đình Tuấn đã đột nhiên nhẹ giọng ngắt lời cô.
“Cô qua đây” Anh nhìn thẳng vào Kiều Phương Hạ, đôi môi mỏng khẽ mở ra.
Căn phòng đột nhiên chìm vào khoảng im lặng đến quái lạ.
Chưa bao giờ xảy ra chuyện Lệ Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh cùng nhìn trúng một người phụ nữ, bởi vì từ trước đến nay Lệ Đình Tuấn không cần có một người phụ nữ đi cùng anh.
Anh chủ động ngỏ lời muốn một ai đó, đúng là lần đầu tiên xưa nay chưa từng có.
Cái cô tên là Phó Kiều này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Kiều Phương Hạ lại ngồi bên cạnh Trạm Khánh Minh, không hề nhúc nhích động đậy.
Cô đã lập tức cân nhắc một cách nhanh chóng trong đầu mình rồi.
Cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu bây giờ mà đi qua ngồi cùng với Lệ Đình Tuấn thì chắc chắn trong đêm nay sẽ không thể nào đến gần Trạm Khánh Minh được, rất có khả năng ngay một giây sau Lệ Đình Tuấn sẽ đưa cô ra khỏi tòa nhà này để tính sổ với cô.
Chắc Lệ Đình Tuấn có thể nhìn thấy sự khác thường của cô.
Hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, cô mới qua thời gian ở cữ được có nửa tháng, nếu Lê Đình Tuấn vẫn còn một chút lý trí, thì dựa vào sự thông minh của anh chắc cũng sẽ đoán ra được là cô đang mang trên mình một nhiệm vụ phải thực hiện.
Không phải từ lâu anh đã biết cô là Thanh Vân rồi hay sao?
Trạm Khánh Minh nhìn hai người bọn họ, trông lại có vẻ giống như một cặp tình nhân đang cãi cọ, hờn dỗi nhau vậy.
Lệ Đình Tuấn đã có vợ, bên ngoài lại có người phụ nữ khác, rốt cuộc thì cô Phó Kiều này có gì đặc biệt hơn người khác mà lại khiến cho một người đàn ông nhàm chán, vô vị như Lê Đình
Tuấn chơi trò chơi kích thích như vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy hơi hứng thú với cô.
Anh ta đột nhiên lười biếng vươn tay ra, chạm vào sợi tóc vương trên vai của Kiều Phương Hạ, ngửi mùi hương hoa hồng xanh thoang thoảng trên người cô, chờ đợi sự lựa chọn của Kiều Phương Hạ đó là sẽ đi qua chỗ Lệ Đình Tuấn hay ở lại bên cạnh anh ta.
Lê Đình Tuấn nhìn thấy động tác mờ ám của anh ta, sắc mặt rõ ràng trở nên khó coi hơn rất nhiều, anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ và lặp lại một lần nữa: “Qua đây!”.
Kiều Phương Hạ cảm thấy trái tim mình run rẩy khi nghe thấy giọng nói của anh, hơi nhúc nhích một chút.
Nhưng mà cô chưa kịp làm gì tiếp theo thì Trạm Khánh Minh đang ngồi ngay bên cạnh đã đột nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, yếu ớt của cô, nhìn Lê Đình Tuấn rồi cười nói: “Đừng có hù dọa người ta nữa, anh không sợ chị dâu ghen à?”
“Hôm nay món đồ nhỏ bé này thuộc về tôi rồi, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”.
/1134
|