Chương 914
Triệu Mai Hoàng không kinh diễm như ngày thường nhưng lại khiến người khác khó mà dời mắt, trên người cô có khí chất kiêu ngạo bẩm sinh, khi cô không cười sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách.
Phó Thành Đô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, người phụ nữ trên tivi kia dường như không phải là vị hôn thê của anh mà là một người phụ nữ không hề có chút liên quan nào đến anh vậy.
Đạt Tùng đứng phía sau thấy anh nhìn chăm chú vào màn hình một lúc lâu thì không nhịn được mà cười: “Sếp, cô ấy là vợ anh sao anh nhìn mãi vậy? Cẩn thận chị dâu ở nhà ghen đấy.”
Đạt Tùng biết Phó Thành Đô đã đính hôn, cũng bởi vì Phó Thành Đô đính hôn nên mới xin cấp trên nghỉ hai ngày.
Phó Thành Đô quay đầu lại nhìn Đạt Tùng, nhẹ trả lời: “Cậu đoán xem”
Triệu Mai Hoàng chắc chắn sẽ không ăn dâm của chính bản thân mình, hơn nữa cô cũng không biết anh thích cô, từ lần đầu gặp nhau nhiều năm về trước đã nhớ mãi không quên cô.
Đạt Tùng bị anh nói đến có chút mơ màng, gãi đầu một cái rồi cầm mũi lên xe với Phó Thành Đô.
Phó Thành Đô ngồi cuối cùng xe, nhìn người trong đội dẫn năm công dân nước Anh Phương bị giam giữ lên xe.
Trong đó có một cô gái trẻ, hình như là phóng viên bên đại sứ quán cử đi, bị nhốt ba ngày nên nhìn có chút chật vật.
Thấy Phó Thành Đô nhìn mình, cô phóng viên nhỏ liền nhìn anh cười cười, đi đến ngồi cạnh anh, cùng anh giới thiệu nói chuyện mấy câu.
Lúc này Phó Thành Đô đang nghĩ xem có nên đi đón Triêu Mai Hoàng không, nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững lạnh nhạt, cô phóng viên nhỏ cũng biết điều không lên tiếng.
Còn khoảng mười mấy phút nữa là đến nơi, Phó Thành Đô không nhịn được lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Triêu Mai Hoàng: “Em đang ở nước Sở?”
Mấy phút sau Triêu Mai Hoàng trực tiếp gọi điện thoại đến, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi: “Alo? Công việc của tôi bên này mới kết thúc, ba tôi gọi cho tôi nói đã nói với anh rồi, hay gặp nhau đi?”
Phó Thành Đô và Triệu Mai Hoàng sớm đã quen đóng ân ân ái ái trước mặt người nhà, lần này nơi Triêu Mai Hoàng đi công tác rất gần căn cứ của Phó Thành Đô, buổi tối hai người phải gặp nhau một lần người lớn bên kia mới yên tâm.
“Có thời gian rảnh để gặp không?” Triệu Mai Hoàng hơi dừng lại, ý thức được Phó Thành Đô có khả năng không rảnh nên thấp giọng hỏi anh.
“Có thời gian, nhưng phải một tiếng sau mới rảnh” Phó Thành Đô nhìn đồng hồ trên tay trả lời.
Trước tiên anh phải đưa năm người trên xe an toàn đến đại sứ quán, giao phó xong việc cần làm, sau đó lại từ đại sứ quán đến khách sạn cô ở, ước chừng thời gian đi đường khoảng nửa tiếng.
“Vậy thì tốt, tôi về khách sạn thay quần áo trước, sau đó chúng ta cùng ăn cơm tối, đến lúc đó gọi điện thoại cho ba mẹ tôi là được. Triệu Mai Hoàng đối với cách làm việc của phụ huynh nhà mình cực kì quen thuộc, vội vàng trả lời.
“Được.” Phó Thành Đô nhàn nhạt đáp ứng.
/1134
|