Chương 882
Vừa rồi trước khi họ lên lầu thì Kiều Phương Hạ đã nghe thấy tiếng la hét của Kiều Diệp Ngọc, cô cũng không bị điếc.
Cô nhẹ nhàng sờ vào bím tóc nhỏ của An Dương rồi nhìn sang Lê Đình Tuấn, đợi đến khi Kiều Đông Phương đã đi khỏi thì mới nhẹ giọng hỏi anh: “Anh biết ông cụ định chia một nửa tài sản cho tôi, nên mới cho phép Kiều Đông Phương đến thăm tôi, đúng không?”
“Chỉ là suy đoán chứ cũng không quá rõ” Lê Đình Tuấn nhìn cô, sau khi cân nhắc một hồi mới trầm giọng đáp lại.
Ngập ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Dù cho em có định chấp nhận sự sắp xếp của ông cụ hay không thì tôi cũng sẽ không động vào Kiều Thị”
Lê Đình Tuấn từ lâu đã biết Kiều Tứ Văn là một lão già rất thông minh, và cũng là một người rất biết điều.
Vì một nửa của Kiều Thị trong tương lai sẽ thuộc về Kiều Phương Hạ thì anh đương nhiên sẽ không động vào. Sự trừng phạt của anh cũng chỉ nhằm vào một mình Kiều Diệp Ngọc, chứ không phải cả nhà họ Kiều đều phải chịu vạ lây.
Thực ra Kiều Phương Hạ ở đâu cũng như vậy cả, bởi vì anh là nhà đầu tư lớn nhất của Universal, chỉ cần anh muốn thì thu mua ngay lập tức cũng không thành vấn đề.
Vẻ mặt của Kiều Phương Hạ bình thản và không tiếp tục nói về chủ đề nhà họ Kiều, dường như đang cân nhắc trong lòng.
Một hồi sau thì nói với Lê Đình Tuấn rằng: “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với An Dương”
Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống nhìn An Dương, An Dương thấy anh nhìn mình thì lập tức nhẹ nhàng “hừm” một tiếng, sau đó lại quay đầu về phía Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn nhìn phần sau gáy nhỏ nhắn kiêu căng của An Dương.
Anh hiểu, An Dương chắc chắn không thể nào chấp nhận được mình trong một sớm một chiều, hơn nữa, trước đây anh đã từng bắt cóc cô bé.
An Dương không muốn nhìn thấy anh, anh liền biết điều đi ra ngoài và đóng cửa lại cho hai chị em họ.
An Dương khó khăn lắm mới đợi đến lúc chỉ còn lại cô bé và Kiều Phương Hạ trong phòng, sau đó tựa đầu lên người của Kiều Phương Hạ và nhẹ nhàng hỏi cô: “Mấy ngày nay Lê Đình Tuấn không có cãi nhau với chị chứ?”
“Không có” Kiều Phương Hạ mỉm cười với cô bé và đáp lời.
“Vậy thì tốt.” An Dương bĩu môi trả lời: “Thầy nói rằng nếu Lệ Đình Tuấn dám đối xử tệ bạc với chị dù chỉ một chút thôi, thì sẽ lập tức đến đón chị về”
Sau khi nói xong thì lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Vậy bản thân chị thì sao? Muốn tiếp tục ở đây hay là đi cùng với mọi người?”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm cô bé, im lặng hồi lâu nhưng không trả lời, thay vào đó hỏi ngược lại: “Vậy em thì sao? Muốn về nhà họ Lệ, hay là đi theo thầy?”
An Dương trả lời không cần suy nghĩ: “Em muốn đi theo thầy, mặc dù đôi khi thầy có hơi nghiêm khắc với em nhưng thấy không phải là một kẻ biến thái”
/1134
|