Cả phòng tiệc đều im lặng, mọi người cũng không biết chuyện này là sao, tại sao người trên sân khấu không nói gì cả.
“Tại sao không tiếp tục đi?” Vincent ở đằng sau tắt microphone đi, hỏi nhỏ Lệ Đình Tuấn: “Xảy ra vấn đề gì vậy?”
Lệ Đình Tuấn lại nhìn về phía giám đốc và Tô Minh Nguyệt, bỗng nhiên hiểu được cái gì đó.
Hai người này cấu kết với nhau, hoàn toàn đảo loạn hết kế hoạch của anh!
Tô Minh Nguyệt từng có bị vạch mặt sao chép tài liệu, sử dụng người như vậy làm nhà thiết kế của tập đoàn WL, coi như là tự bôi đen bảng hiệu của mình!
Nhưng mà lời nói đã ra miệng rồi, nếu như bây giờ anh phủ nhận thiết kế vừa nãy thì coi như tự vả mặt mình vậy.
Ai cho gan Tô Minh Nguyệt mà dám bày mưu lên đầu anh thế?
Anh trầm ngâm một hồi rồi nhìn vào giám đốc tập đoàn bên cạnh nói: “Lát nữa anh tốt nhất là cho một giải thích hợp lý cho tôi!”
Giám đốc ban đầu tính là cho Lê Đình Tuấn một bất ngờ nhỏ, nhân tiện lấy ơn của Tô Minh Nguyệt, cho nên nói dối là thiết kế này đến từ tay nhà thiết kế Tiểu Dao mà Lê Đình Tuấn thích nhất, đằng sau thì lại lặng lẽ
sắp xếp cho Tô Minh Nguyệt tạo ra một tình cảnh bất ngờ như vậy.
Anh ta tưởng rằng sự sắp xếp này sẽ lấy lòng được Tô Minh Nguyệt, và Lê Đình Tuấn cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng thấy biểu cảm của Lê Đình Tuấn giờ phút này, hiển nhiên không phải như anh ta mong đợi rồi.
Anh ta dường như làm sai hướng rồi.
Nhưng anh ta cũng không biết rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào, ngơ ngác một hồi, rồi nhìn qua Tô Minh Nguyệt.
Lệ Đình Tuấn không phải yêu Tô Minh Nguyệt đích sao? Tô Minh Nguyệt lại là mẹ ruột của Lê Đình Trung, tại sao lại như vậy chứ?
Mà giờ phút này, Tô Minh Nguyệt đã không lo cảm xúc bây giờ của Lệ Đình Tuấn nữa, dù sao, cô ta đã ở trước mặt mọi người dùng bản thiết kế của cô ta để xác định năng lực của mình.
Trước kia cô ta dùng tên mình đưa Lê Đình Tuấn xem bản thiết kế, anh đều nói đó là rác rưởi, nhưng dùng danh nghĩa của Tiểu Dao đưa Lệ Đình Tuấn xem, Lê Đình Tuấn lại cảm thấy rất tốt.
Cho nên Lê Đình Tuấn đã phủ nhận thành quả và tài năng của cô ta, nhưng đều là bởi vì Kiều Phương Hạ mà thôi.
Miệng cô ta cười lạnh, nhìn về phía Kiều Phương Hạ dưới sân khấu.
Trong mắt hiện ra sự kiêu ngạo và đắc ý.
Cô ta cuối cùng vẫn đã thắng Kiều Phương Hạ.
Cái mà Tô Minh Nguyệt muốn chính là kết quả này.
Cô ta chính là muốn cho Lê Đình Tuấn nhìn xem, cô ta không phải không làm được gì, Kiều Phương Hạ có thể làm được, cô ta cũng có thể làm được, cô không hề kém so với Kiều Phương Hạ.
Cuối cùng, Lê Đình Tuấn không phải cũng phải mời cô ta lên đứng cạnh sao?
Không khí trên sân khấu rất kỳ lạ, Lê Đình Tuấn không nói lời nào, Tô Minh Nguyệt chủ động lấy cái microphone, lại tự nhiên khoác lấy tay của Lệ Đình Tuấn, nhìn xuống dưới sân khấu tao nhã cười, nói: “Vậy thì để tôi tự giới thiệu về mình nhé!
Cô ta dùng tiếng ngoại ngữ lưu loát, nói ra bài phát ngôn cô ta đã học thuộc sẵn: “Có lẽ dưới khán đài không ít người sẽ cảm thấy quen mặt tôi, đúng vậy, với tư cách người bạn thân nhất của Anh Lệ, tôi rất cảm ơn Anh Lệ những năm gần đây đã giúp đỡ tôi trên con đường sự nghiệp của tôi, thứ tôi có thể báo đáp anh ta…”.
/1134
|