Cô lập tức ngậm miệng, quả thực là không mở miệng nói gì nữa.
Lệ Đình Tuấn có chút đau đầu.
Hiểu lầm cứ đắp chồng lên, đó cũng là điều anh không ngờ tới.
Anh bỗng nhiên nhớ tới cô gái đó, chính là lần trước khi anh dẫn Kiều Phương Hạ tới nước Hình Giang để bàn chuyện làm ăn.
Bên phía hợp tác tìm cho anh cô gái đó, lúc đó cô ta xém chút là theo anh lên xe rồi, anh rõ ràng đã từ chối rồi.
Nếu không phải cô ta và Kiều Phương Hạ bộ dạng có một hai phần thần giống nhau, anh làm sao cũng không thể nhớ ra người này.
Cũng không biết cô ta có năng lực gì, vài ngày trước anh vừa tới nước Hình Giang, trong số người vào phòng lại có cô ta, dường như là cô ta có ở cạnh anh, 1 lần là khi anh vừa tới, 1 lần là cứ đi theo anh.
Cô gái này chỉ là im lặng mà đi theo anh, ngoài việc rót trà cho anh, thì không nói gì cả, lại càng không dám tới gần, Lệ Đình Tuấn liền không nói gì cả, thậm chí còn không nhìn cô ta.
Lúc ấy còn có rất nhiều bên hợp tác khác ở chỗ đó, cũng không chỉ một mình cô ta.
Lệ Đình Tuấn cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại dính líu đến anh chứ?
Anh trầm mặc một lát, tiếp tục nhìn Kiều Phương Hạ giải thích nói: “Nếu em không tin anh, em có thể đi điều tra xem, lúc nào mà anh đi công tác bàn chuyện làm ăn mà lại kiếm phụ nữ đi theo chứ?”
“Huống chi cô ta cũng xấu xí vậy, anh mà tìm người đi chung cũng sẽ kiếm một số người đẹp để chứ?” Kiều Phương Hạ không nói gì, cứ đứng ở đó, không hề có chút động thái nào cả, chỉ đưa mắt nhìn vào dây đàn trên áo cô.
Lệ Đình Tuấn thở dài, lại nói: “Anh thừa nhận, anh không phải thắng mù, cô ta đứng múa mấy trước mặt anh, anh chỉ có nhìn cô ta 2 cái thôi mà, anh biết mặt cô ta.
Nhưng anh có ấn tượng với cô ta chỉ là bởi vì cô ta có chút giống em lúc nhỏ thôi.
“?” Kiều Phương Hạ hơi nhíu hạ mi, cô dừng chơi sợi dây đàn lại.
Ý của anh là cô lúc nhỏ xấu xí sao?
Lệ Đình Tuấn thấy cô có chút biểu cảm, liền bế cô lên đùi, rồi nhẹ nhàng vỗ vành: “Đương nhiên là cô vợ bé bỏng của anh giờ lớn rồi, không còn xấu xí nữa”
“Mấu chốt ở chỗ là em không thể chỉ vì anh nhìn cô gái khác mà tử hình anh chứ”
Kiều Phương Hạ không muốn nói gì cả.
Hai người lại lâm vào giằng co.
Lệ Đình Tuấn thở dài, đang muốn tiếp tục vỗ vành, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng sáo.
Anh bậm mặt xuống, quay đầu xem, Vincent ở đối diện nhíu mày nhìn anh rồi chỉ xuống, biểu thị là yến tiệc của anh sắp bắt đầu rồi.
Vincent nhìn vào Kiều Phương Hạ trong lòng anh chỉ biết cười.
Quả thực là kỳ quan thế giới, bình thường trong hội nghị muốn người đàn ông này mở miệng nói một câu cũng khó, bây giờ lại nhẹ nhàng đi dỗ dành một người con gái, vỗ sắp được nửa tiếng rồi..
/1134
|