“Cho cô một cơ hội cuối, lại đây xin lỗi bọn tôi.” Lâm Minh Thư tiếp tục nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Nói xin lỗi xong sẽ để cô đi.”
Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc quay đầu, quan sát Lâm Minh Thư từ trên xuống dưới, hỏi cô ta: “Vì sao phải xin lỗi?”
“Vừa rồi cô sỉ nhục tôi.” Lâm Minh Thư cười cười: “Hơn nữa còn chắn đường bọn tôi.
Ba mẹ cô không dạy cô, làm sai chuyện gì thì phải trả giá sao?”
“Ba mẹ tôi có dạy tôi hay không, tôi không biết.
Nhưng cô chắc chắn không được bố mẹ dạy thế nào là đến trước xếp trước đến sau xếp sau.” Giọng điệu của Kiều Phương Hạ không có chút gợn sóng nào, thản nhiên nói: “Hay là nói, thảm đỏ đêm nay đặc biệt dành cho một mình cô đi?”
Lâm Minh Thư thấy trên mặt Kiều Phương Hạ không có một chút kích động nào, như thể cô đã quen với những cảnh tượng lớn, trên mặt cô ta có chút khó chịu, cau mày trầm giọng nói: “Bảo cô lại đây thì cô lại đây! Chuyên mặc hàng fake cũng dám kiêu ngạo trước mặt tôi?”
Về việc chiếc váy cô đang mặc có phải là hàng fake, hay là chiếc váy mà Lâm Minh Thư nhìn thấy trên người người mẫu trong show diễn thời trang, Kiều Phương Hạ không muốn giải thích.
Rất rõ ràng, Lâm Minh Thư không biết quyền thế của Lệ Đình Tuấn có thể khoa trương tới mực độ nào.
Mặc dù là niềm hứng thú mới, nhưng có lẽ Lệ Đình Tuấn không định tốn tâm tư trên người Lâm Minh Thư.
Kiều Phương Hạ nhìn xuống, nhìn chằm chằm mấy cái vào bộ lễ phục trên người Lâm Minh Thư, tuy rằng là kiểu dáng cô chưa từng nhìn qua, nhưng dựa vào phong cách thiết kế nhìn ra được, chắc hẳn là thiết kế của nhà họ Phong.
Càng thêm đáng thương hơn là, ngay cả một bộ y phục tử tế Lệ Đình Tuấn cũng không muốn mua cho cô gái nhỏ trước mặt này.
Chí ít Lệ Đình Tuấn cũng đầu tư hàng trăm ngàn tỉ cho Tô Minh Nguyệt ở trung tâm thương mại Universal, cũng từng tặng cho Kiều Diệp Ngọc những loại hàng thuộc phiên bản giới hạn mà người bình thường không mua nổi, không hề chùn tay khi tặng viên kim cương hơn chục tỷ.
Cao thấp hiện rõ.
“Một người mặc đồ xa xỉ phẩm hạng hai, từ khi nào lại có thể kiêu ngạo như vậy?” Trong mắt cô lộ ra một chút đáng tiếc, thản nhiên hỏi ngược lại.
“Cô..” Lâm Minh Thư tức giận đến nỗi suýt chút nữa máu vọt lên não, mạnh mẽ đứng dậy, lướt thướt đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ.
“Tôi cho cô chết cứng miệng vịt!” Cô ta vung tay phải lên, hung hăng đánh về phía mặt Kiều Phương Hạ.
Đối diện.
Lệ Đình Tuấn nhận lấy áo khoác bảo vệ đưa tới, vội vàng khoác lên.
Vincent đi ra theo sau Lệ Đình Tuấn, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vô cùng gấp gáp của Lệ Đình Tuấn, khi đối mặt với đơn hàng hơn mấy trăm nghìn tỉ đàm phán không thành, Lê Đình Tuấn cũng không bấn loạn gấp gáp như thế, Vincent chỉ cảm thấy mới lạ.
Anh ta không khỏi nhíu mày, trêu đùa nói: “Khoan đã, đừng vội, một lát nữa anh nói với phu nhân của anh lỗi tại tôi, làm chậm trễ thời gian..
/1134
|