*Tại sao anh phải dỗ cô ta! Cô ta liên quan gì tới anh?” Lệ Đình Tuấn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, em mới “Hỏi hay lắm!” Kiều Phương Hạ không đợi anh nói tiếp, cao giọng cắt lời anh.
“Lệ Đình Tuấn, vậy tại sao khi nãy anh không đẩy cô ta? Tại sao anh lại đưa cô ta về phòng mình? Anh không thấy mình rất mâu thuẫn sao? Nếu những gì anh nói là thật, anh không làm gì sai vậy sao anh phải xin lỗi?”
Cô im lặng vài giây lại nhẹ nhàng nói với anh: “Thực ra có lúc tôi cũng mong mình hồ đồ một chút, như Khiết Đan vậy, nhưng chẳng có cách nào.”
Từ lúc một mình cô xuất huyết, hôn mê trong phòng bệnh ở nước Nguyệt Chỉ, cô ngày càng minh mẫn hơn.
Nếu anh không trêu đùa cô, cô luôn ảo tưởng rằng anh có quan tâm, yêu cô hơn đi nữa, một mình cô cũng có thể sống tốt.
Sau khi cô có ý định về nước, cô lập tức hẹn phẫu thuật, bỏ đi đứa con của anh.
Cô sẽ không để lại cơ hội gây ra bất kỳ hiểu lầm nào với anh, cũng sẽ không nói cho anh biết, cô từng mang thai đứa con của anh.
“Tôi rất mệt, anh buông tay đi.” Cô nhìn anh, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt nhưng không chảy xuống Lệ Đình Tuấn nhìn cô, như đang nhìn thấy dáng vẻ thất vọng đến cực điểm của cô hơn nửa tháng trước.
Anh im lặng rất lâu, nhẹ nhàng nói với cô: “Cô ta nhảy xuống biển, nhảy ở vùng biển mà Tống Thanh Hào xảy ra chuyện, lúc đội cứu hộ tìm thấy cô ta, trong thoại cô ta chỉ lưu số của anh…”
Kiều Phương Hạ vừa nghe được mấy câu của anh đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Cái cớ quen thuộc quá, hình thức vụng về quá, chỉ dùng tự sát để uy hiếp Lệ Đình Tuấn, thế mà anh cũng bị lừa?
Cô lại cắt lời anh: “Tôi không muốn nghe nguyên nhân, trong lòng anh cũng hiểu rõ, anh đi tìm cô ta đã chứng minh trong tim anh có cô ta”
Lệ Đình Tuấn không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt đầy hờ hững và hết kiên nhãn của Kiều Phương Hạ.
Nếu cô đã không muốn nghe vậy anh không nói nữa.
Anh im lặng rất lâu rồi lại nhẹ nhàng nói với cô: “Ít nhất thì đợi hoạt động tối mai kết thúc rồi nói tiếp được không?”
“Sau tối mai, anh cho người đưa em về, nếu không anh không yên Lúc anh nói còn muốn vươn tay chạm vào mặt Kiều Phương Hạ, nhưng Kiều Phương Hạ quay mặt đi, né tránh sự đụng chạm của anh.
Tay Lệ Đình Tuấn sững lại dựa không trung, ngừng lại vài giây rồi nhẹ nhàng buông xuống.
“Nếu em không muốn ở đây, anh đưa em đến biệt thự, nơi đó ngoài em ra chưa từng có ai ở.”
Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn anh, anh sợ cô trốn sao?
Vì biệt thự tiện cho anh trông chừng cô, ở khách sạn thì cô có thể tùy ý ra vào, người của Lệ Đình Tuấn không thể theo dõi hết được.
Quả nhiên anh còn muốn lợi dụng cô giúp anh thiết kế khách sạn, muốn ép cô ký hợp đồng với anh.
Cô còn chưa kịp nói đã nhìn thấy Tô Minh Nguyệt mặc sơ mi của Lệ Đình Tuấn, đang bước nhanh về phía bọn họ..
/1134
|