Kiều Phương Hạ vẫn còn đang nhớ lại xem trong hai tháng qua liệu cô có nói điều gì không nên nói với người khác trên Messenger hay không, có mắng Lệ Đình Tuấn té tát hay không.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô quen gọi điện thoại, nên sẽ cùng Đường Nguyên Khiết Đan nói chuyện nhiều hơn.
Tuy nhiên, Đường Nguyên Khiết Đan và cô gần như nói về mọi thứ, từ chuyện lớn của công ty đến chuyện nhỏ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đánh giá đàn ông.
Chỉ mười ngày trước, Kiều Phương Hạ mới nói chuyện với Đường Nguyên Khiết Đan về phương diện đó.
Đường Nguyên Khiết Đan nói rằng e là Lệ Đình Tuấn có bệnh kín gì đó, thời gian dài như vậy, kiến nghị cô đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.
Hơn nữa, chỉ mới mười mấy ngày trước, Đường Nguyên Khiết Đan đã thay đổi biệt hiệu của Lệ Đình Tuấn từ người đàn ông chó má sang trà xanh.
Vì vậy, anh biết.
Kiều Phương Hạ im lặng nhìn Lệ Đình Tuấn, mà Lệ Đình Tuấn cũng đang nhìn cô.
Một lúc lâu sau, cô căng da đầu, định chuyển chủ đề: “Lệ Đình Tuấn, lúc đầu không phải anh nói mỗi bữa đều d phải để bụng em ăn đến phình ra sao? Hiện tại em mới nặng hơn hai cân rưỡi, anh đã chế em rồi?”
“Anh chỉ nói, ôm trên tay cảm thấy hơi nặng hơn một chút.” Sắc mặt Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp lại: “Không chế em béo.
“Đối với việc Đường Nguyên Khiết Đan nói, ở phương diện đó anh có..”
Không đợi anh nói xong, Kiều Phương Hạ căng da đầu ngắt lời anh: “Anh đừng nói nữa, em sai rồi”
Về vấn đề thời gian của Lệ Đình Tuấn, mặt Kiều
Phương Hạ không đủ dày để mặt đối mặt thảo luận vấn đề này với Lệ Đình Tuấn.
Bà Trần đưa cháo cá cho Lệ Đình Tuấn, sau đó liền lặng lẽ lấy chìa khóa xe ra ngoài mua thức ăn.
Kiều Phương Hạ thấy bà Trần ra ngoài thậm chí còn cảm thấy xấu hổ hơn.
Cô không biết gần đây mình gặp phải vận cứt chó gì mà tất cả những chuyện xấu hổ đều dồn vào nhau.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Nhưng bây giờ anh đã biết, sau này anh sẽ dùng mức độ thích hợp, rút ngắn thời gian”
“Đến lúc em thoải mái rồi liền cố gắng kết thúc.
Kiêu Phương Hạ nghe thấy hai từ thoải mái, trong đầu liền nổ “bùm” một tiếng.
“Anh đừng nói nữa!” Cô che mặt nói.
Lệ Đình Tuấn ngồi đối diện với cô, cười trầm thấp.
Bà Lệ của anh vẫn còn trẻ, chưa có đủ kinh nghiệm, da mặt mỏng như vậy.
Anh ta vốn còn đang buồn phiền vì chuyện của Lục Đình Nam tối qua, lúc này trêu chọc Kiều Phương Hạ vài câu, liền đột nhiên thay đổi tâm trạng.
“Không cho anh nói cũng được.” Lệ Đình Tuấn ngừng lại, sau đó nói: “Lại đây”
Kiều Phương Hạ ngước nhìn anh, miễn cưỡng đứng dậy đi đến chỗ Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn vươn tay ôm cô vào lòng, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi một miếng téo cam nhỏ dính trên má cô, nói: “Em sắp lấy anh rồi, vẫn còn không muốn đi đến tập đoàn?”.
/1134
|