“Đúng vậy, không phải là từ trước đến nay, Minh Nguyệt luôn đối xử với Đình Tuấn như vậy sao? Anh muốn cô ấy đưa thuốc thì cũng vô ích thôi, thay vào đó hãy tắm rửa và đi ngủ sớm đi rồi lập tức nằm mơ thì còn có khả năng hơn đấy.”
Tô Minh Nguyệt trả lời bọn họ bằng một biểu cảm cười trộm.
Kiều Phương Hạ nhìn một lúc, sau đó không kìm được mà bĩu môi.
Điện thoại của Lệ Đình Tuấn rung lên, Kiều Phương Hạ quay lại trang đối thoại và thấy đó là tin nhắn của Phó Nhiên gửi đến: “Tôi còn khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi, cậu đừng có sốt ruột”
Kiều Phương Hạ trả lời lại: “Được” Sau đó đang định ném điện thoại của Lệ Đình Tuấn sang một bên và đứng dậy để sửa soạn chính mình, nhưng đột nhiên, cô nhìn lướt thấy ở bê dưới Messenger của Lệ Đình Tuấn có một hình ảnh chân dung quen thuộc.
Đường Nguyên Khiết Đan?
Vì sao Đường Nguyên Khiết Đan lại được Đình Tuấn thêm vào vậy? Hơn nữa, thời gian hiện lên cho thấy hai người đã liên lạc vào ngày hôm nay.
Cô hơi nhíu mày, rồi lập tức ấn vào khung hội thoại của Đường Nguyên Khiết Đan.
Lệ Đình Tuấn: “Cô ấy dậy rồi sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan: “Ừ, đã dậy từ lâu rồi”
“Hôm nay có thể cô ấy sẽ đến Thủy Vân Gian để ăn cơm cùng với tôi.
Tôi thấy tâm trạng cô ấy đang không được tốt lắm nên lo lắng về việc để cô ấy ở nhà một mình”
Lệ Đình Tuấn: “Tôi biết rồi”
Đôi lông mày của Kiều Phương Hạ nhíu lại sâu hơn sau khi xem cuộc trò chuyện giữa hai người.
Cô không kìm được mà quay đầu lại và nhìn Lệ Đình Tuấn đang ở bên cạnh.
Cho nên hôm nay bọn họ gặp nhau ở Thủy Vân Gian không phải tình cờ mà là bởi vì Đường Nguyên Khiết Đan đã bí mật thông báo trước cho Lệ Đình Tuấn.
Như vậy thì hiện tại Đường Nguyên Khiết Đan đã trở thành một gián điệp mà Lệ Đình Tuấn đã sắp xếp ở bên cạnh cô ư?
Cô sửng sốt một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt và lật lại những cuộc trò chuyện đã được lưu trữ của Đường Nguyên Khiết Đan và Lệ Đình Tuấn.
Bọn họ cũng đã nói chuyện với nhau vài câu vào đêm hôm qua và còn tán gẫu vài câu với nhau cách đây hơn một tuần trước.
Hơn nữa, Kiều Phương Hạ phát hiện ra rằng không có lời mời kết bạn nào giữa hai người mà họ chỉ thêm nhau vào hệ thống trò chuyện để gửi tin nhắn cho nhau.
Bởi vì Lệ Đình Tuấn có thói quen dọn dẹp khung hội thoại theo định kỳ, anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ nên thích trang cá nhân của mình được gọn gàng và ngăn nắp một chút.
Nhất định là Đường Nguyên Khiết Đan đã làm gián điệp cho Lệ Đình Tuấn một thời gian dài rồi!
Sau khi đọc xong tin nhắn giữa hai người, trong lòng cô tràn đầy khiếp sợ.
Cô cảm thấy Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh cô khế nhúc nhích nên quay đầu lại và nhìn anh.
Lệ Đình Tuấn vừa tỉnh dậy, hơi mở mắt ra thì liền thấy Kiều Phương Hạ đang cầm điện thoại của anh và cô đang xem cuộc nói chuyện giữa anh và Đường Nguyên Khiết Dan.
Ánh mắt của anh mê man trong vài giây, rồi lập tức trở nên tỉnh táo.
Cổ họng của Lệ Đình Tuấn khô khốc, có chút bối rối mà hằng giọng một tiếng, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đang ở trong tay Kiều Phương Hạ rồi đặt nó sang một bên.
“Anh khát … Anh nhỏ giọng nói với cô.
“Anh Lệ không định giải thích với em một chút đây là đang xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ nhìn vào mắt anh và nhẹ nhàng hỏi.
Dù sao thì Lệ Đình Tuấn cũng đã bị cô bắt được, anh im lặng vài giây rồi trả lời với vẻ đương nhiên: “Anh lo lắng cho em”.
/1134
|