Còn cả người mà lần trước gọi anh, người đàn ông nâng giá viên kim cương hồng với giá trên trời tới hơn sáu nghìn tỷ, hiển nhiên có quen biết chú Tân.
Nhưng anh không chắc chắn người đàn ông đó đấu giá kim cương có phải vì Kiều Phương Hạ hay không.
Khung cảnh Nghịch Thủy Hàn thần bí khó lường, ngay cả anh cũng biết rất ít về lai lịch của nó.
“Mời hai vị, vẫn ở chỗ cũ phải không?” Chú Tân kính cẩn hỏi bọn họ.
“Ừm”’ Lệ Đình Tuấn thu lại ánh mắt đang dò xét chú Tân, lạnh nhạt đồng ý.
Hai người đang đi vào trong, giữa ánh đèn lờ mờ đột nhiên có một bóng người nhỏ bé, nặng nề va phải Lệ Đình Tuấn.
Phản ứng sau đó của Lệ Đình Tuấn chính là đưa tay níu lấy người nhỏ bé bị va tới mức suýt chút nữa bật ngửa ra, anh cau mày cúi đầu xuống nhìn.
Là một bé gái đội mũ lưỡi chai, tay bưng một cốc sữa.
“Xin lỗi chú!” Bé gái không hề sợ hãi, ngẩng đầu xin lỗi Lệ Đình Tuấn.
Nói xong, cô bé giống như một con lươn vậy, thoát ra khỏi vòng tay của Lệ Đình Tuấn, chạy nhanh như một tia chớp lẫn vào trong đám đông, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
“Chỗ các chú, trẻ con cũng vào được sao?” Phó Thành Đô đứng một bên, khó hiểu hỏi chú Tân.
Chú Tân cười trả lời: “Có thể là trẻ con do vị khách nào dẫn đến”
Phó Thành Đô thấy giày Lệ Đình Tuấn bị bản lên vài giọt sữa: “Hình như chỗ các chú không cho tự đem nước vào nhỉ?”
“Có thể là vị khách lén lút đem vào, đợi chút nữa tôi sẽ đi nhắc nhở”’ Chú Tân không thay đổi sắc mặt, cười trả lời.
Lệ Đình Tuấn lại không nói gì, nhìn chăm chú về hướng mà cô bé vừa biến mất.
“Sao vậy?” Phó Thành Đô quay đầu nhìn Lệ Đình Tuấn hỏi.
“Không có gì.” Lệ Đình Tuấn thu ánh mắt lại, trầm giọng nói.
Anh cảm thấy dường như có quen biết cô bé đó.
Nhưng ánh đèn tối quá anh không nhìn rõ, cũng có thể là bạn học của Đình Trung.
Hai người ngồi vào vị trí, Phó Thành Đô thấy chú Tân định rời đi liền gọi chú ấy.
“Hôm nay chúng cháu qua đây là có chuyện muốn hỏi chú Tân.”
Phó Thành Đô khách sáo nói.
“Hai vị cứ hỏi, tôi biết gì nói nấy, mà đã nói thì sẽ nói hết” Chú Tân cung kính trả lời.
Phó Thành Đô tìm kiếm trên người mình một chút nhưng không tìm thấy đồ, bèn nhìn qua Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn bất giác cau mày: “Không có trên người anh?”
“Trên người anh đấy” Phó Thành Đô lập tức trả Không có trong túi áo tôi.
Lệ Đình Tuấn tìm trong túi áo của mình, cũng trống trơn.
Hai người nhìn nhau, lúc này Lệ Đình Tuấn mới cảm thấy không đúng.
Ngay trước mắt của anh, anh đường đường là Lệ Đình Tuấn mà lại bị một đứa bé không cao đến lưng mình trộm mất đồ? Trước giờ chưa có người nào có bản lĩnh như vậy!
Phó Thành Đô và Lệ Đình Tuấn trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.
Với tốc độ và thị lực của hai người họ lại không hề cảm nhận được sự khác thường của đứa bé đó!
Chú Tân mau chóng giúp bọn họ kiểm tra camera.
Sau khi đứa bé lẫn vào đám đông liền giống biến mất hoàn toàn vậy, không tìm thấy dấu vết của cô bé ở bất cứ đâu.
“Thật ngại quá hai vị, là sơ sót của chúng tôi, lần sau nhất định sẽ chú ý!” Chú Tân luôn miệng nói xin lỗi hai người: “Chúng tôi nhất định sẽ để ý giúp hai vị, nhanh chóng trả lại đồ bị mất! Còn về tổn thất, chúng tôi sẽ tự trả!”
“Không cần đâu, thực ra thứ đó cũng không phải của chúng tôi, là của Thanh Vân”’ Phó Thành Đô sa sầm mặt trả lời: “Chúng tôi tình cờ nhặt được, vốn định nhờ chú nhận diện xem sao.”
“Sao hai người lại nhặt được đồ của Thanh Vân? Là thứ gì vậy?”
Chú Tân kinh ngạc: “Có phải nhận nhầm rồi không?”
“Một cái USB, giống hệt cái lần trước cô ấy đem đến.” Phó Thành Đô trầm giọng trả lời.
“Vậy chắc chắn là nhận nhầm rồi, cũng không thể trùng hợp đến mức bị hai vị nhặt được.” Chú Tân cười, lắc đầu..
/1134
|