“Anh là ai? Bạn trai cô ấy à?” Cố nhân hạng cũ liếc nhìn Vô Nhật Huy, có chút khó chịu, hỏi.
”
Tài xế kiêm vệ sĩ, có vấn đề gì không?” Võ Nhật Huy nhướn một bên chân mày, nhìn anh ta.
Nếu không phải vì nể người đàn ông mặt bóng dầu người gầy đét này là Chu Tước thì Võ Nhật Huy sớm đã đánh anh ta đến ói cả cơm rồi.
”
Không có chuyện gì” Kiều Phương Hạ thấy mặt Võ Nhật Huy đầy vẻ không vui, ngay sau đó hò hoãn, nói.
Vừa nhận lấy tấm chăn, vừa cười nín nhịn với Cố nhân hạng cũ:
“Cảm ơn anh, thật xin lỗi”Dứt lời, đóng cửa lại.
Cô liếc nhìn cái chăn trong tay, móc từ trong đó ra một chiếc USB hình bánh gingerman, tiện tay vứt tấm mền qua một bên trên ghế salon.
Thật ra thì cứ như vậy cũng tốt.
Làm bộ như vì chuyện tấm chăn mà đi lên gõ cửa nhà cô một lần.
Như vậy thì có thể hoàn toàn loại bỏ đi được nghỉ ngờ của nhóm Lệ Đình Tuấn.
Mới vừa nắm chặt USB vào trong lòng bàn tay, chuẩn bị trở về phòng, ngẩng đầu lên lại thấy đôi chân trần nhỏ bé của Đình Trung đang đứng ở cửa phòng nhìn cô.
Kiều Phương Hạ quả thực bị giật mình, rất nhanh, sắc mặt lại khôi phục vẻ bình thường.
Chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi, cho dù nhìn thấy cô lấy USB ra hẳn cũng chẳng biết là thứ gì.
Huống chỉ USB này nhìn giống như là món đồ chơi trang trí nhỏ.
Cô đẩy USB vào trong ống tay áo, đi đến bên cạnh Đình Trung, bế cậu bé lên, nhẹ giọng hỏi:
“Sao tỉnh dậy rồi?” “Đồng hồ báo thức kêu” Đình Trung chỉ vào điện thoại đồng hồ đeo trên cổ tay mình, bĩu môi nói:
“Không thể đến trễ”Đình Trung đã mặc quần áo của mình đàng hoàng, mặt nhìn Kiều Phương Hạ đầy vẻ đắc ý, chờ được cô khen ngợi mình.
Kiều Phương Hạ nhìn cậu bé mặc ngược quần áo, đè huyệt Thái dương một cái, bế cậu bé trở lại trên giường.
”
Hôm nay Đình Trung đến lớp cờ vây, chị có đi hay không?” Đình Trung ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, để cho Kiều Phương Hạ chỉnh quần áo lại cho mình, mong đợi hỏi cô.
”
Chị không đi” Kiều Phương Hạ cười một tiếng, trả lời.
Cô và nhà họ Lệ càng ít xuất hiện đồng thời càng tốt.
”
Vâng ạ! ” Đình Trung chu cái miệng nhỏ, có chút thất vọng nhỏ giọng trả lời.
Đình Trung không hỏi chuyện cái USB.
Kiều Phương Hạ bấ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bế Đình Trung vào nhà vệ sinh, rửa mặt giúp cậu bé.
Truyện Cung Đấu
Có điều, Kiều Phương Hạ cảm giác được rắng cứ để cho Đình Trung ở đây rốt cuộc thì cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Rất nhiều chuyện vì có Đình Trung ở bên cạnh nên cô cũng không tiện làm việc.
Mười phút sau, Kiều Phương Hạ để cho Võ Nhật Huy đưa Đình Trung đến lớp cờ vây.
Đứa bé cản trở cuối cùng cũng đi.
Cô nhìn Vô Nhật Huy ra ngoài.
Trong phút chốc đóng cửa, ngay sau đó xoay người trở về phòng mở máy tính lên.
Cố nhân hạng cũ:
“Như thế nào? Mới vừa rồi màn thể hiện của tôi có phải tốt lắm không? Nhận xét chút đi?”Đừng động vào em gái của tôi:
“Rất xuất sắc, thiếu chút nữa làm tôi nôn ra luôn.
Cậu với Lệ Đình Tuấn đã hẹn xong chưa?”Cố nhân hạng cũ:
“Đúng rồi, hẹn hai ngày nữa đến công ty gặp mặt anh ta.
Bà mẹ, anh ta nói muốn nhìn thấy làm tận mắt”Đừng động vào em gái của tôi:
"Lệ Đình Tuấn là người cẩn thận như vậy, nhất định sẽ cho những cao thủ khác giám sát cậu suốt toàn bộ quá trình.
Cậu cẩn thận chút.
Có điều, cậu vẫn luôn giỏi bắt chước, tôi không lo lắng bị anh ta nhìn ra sơ hở"Cố nhân hạng cũ:
"Oh yeah!"Đừng động vào em gái của tôi:
"Ngoài ra, còn có một chuyện quan trọng phải làm phiền cậu.
Lúc anh đến công ty của Lê Đình Tuấn nếu có cơ hội tiếp xúc với máy vi tính của anh ta thì giúp tôi tra một chuyện"Cổ nhân hạng cũ:
"Chuyện gì? Cậu nói đi.
”
Đừng động vào em gái của tôi:
"Có điều, chuyện này ngoài tôi và cậu ra, tuyệt đối không thể nói cho người thứ ba biết.
Bao gồm cả King.
”
Cố nhân hạng cũ:
"Cậu yên tâm.
Ban đầu tôi vào Truth còn không phải là vì cậu tiến cử hay sao? Quan hệ của tôi và cậu là thế nào chứ?".
/1134
|