Nói xong, cô ta lại nói với Vô Nhật Huy: “Đúng rồi, vừa rồi Lệ phu nhân có tới đây, mới hỏi về công thức của ông cụ, còn nói chuyện hàn huyên với ông cụ được một lúc lâu đấy”
Vô Nhật Huy hơi nhướng mày, sau đó liền lập tức hỏi: “Cô ấy tới khi nào? Người đã rời đi rồi sao?”
“Vừa mới rời đi một phút trước” Cô y tá trả lời một cách không chắc chắn.
Vô Nhật Huy lập tức nhìn về hướng thang máy bên kia.
Anh ta có chút lời muốn nói với Kiều Phương Hạ, liền vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng, khi anh ta đuổi theo xuống cầu thang, thì Kiều Phương Hạ đã sớm biến mất từ lâu.
Kiều Phương Hạ trở lại nhà họ Đường, Đường Minh Kỳ đang ở trong phòng khách với một nhóm bạn.
Khi Kiều Phương Hạ vừa từ chỗ để xe dưới tầng hầm đi lên, thì đúng lúc trực tiếp bắt gặp được bọn họ.
Người đứng cách Đường Minh Kỷ không xa, dường như đó là bạn gái mới của Đường Minh Kỷ, tên nghe cũng khá hay, tên là Thịnh Ninh Đan, Kiều Phương Hạ chưa gặp qua cô ấy, chỉ nhất thời nhớ ra tên cô ấy mà thôi.
Bởi vì chỉ là một buổi tụ tập bạn bè đơn giản, nên Thịnh Ninh Đan chỉ mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và chiếc quần thể thao màu xám, đầu buộc một kiểu tóc búi thấp nhẹ nhàng và đang nhâm nhi nước cam bằng ống hút, thoạt nhìn trông vừa gọn gàng xinh đẹp vừa dịu dàng.
Trong đám đông, Kiều Phương Hạ liếc mắt một cái đã phát hiện được sự tồn tại của cô ấy.
Khó trách, một lãng tử nhà Đường Minh Kỷ lại chịu thua trước một cô gái như vậy.
“Trở về rồi sao?” Trong lúc bận rộn, Đường Minh Kỷ thoáng liếc mắt nhìn về phía
Kiều Phương Hạ, hỏi cô.
“Ừ.” Kiều Phương Hạ nhàn nhạt đáp lại.
“Đến đây chơi một ván không?” Đường Minh Kỷ đang chơi trò chơi đối chiến với bạn mình, mắt thấy mình sắp thua đến nơi rồi, liền sốt sắng kêu gọi Kiều Phương Hạ.
Việc gọi Kiều Phương Hạ tới chơi chỉ là bề mặt, thật ra anh ta là muốn gọi Kiều
Phương Hạ tới cứu mạng giúp lấy lại sĩ diện cho mình mới là sự thật.
Kiều Phương Hạ có chút chán trường bĩu môi, cũng không có phản ứng lại Đường Minh Kỷ, mà tự mình tiếp tục đi lên lầu.
Cô cảm thấy có chút đói bụng, hiện tại đã gần một giờ mà cô vẫn chưa được ăn cơm.
Cộng thêm sự chênh lệch thời gian, khiến đầu óc cô bắt đầu trở nên choáng váng, vừa đói lại vừa mệt.
“Chị ơi, chị ăn trưa chưa?” Thịnh Ninh Đan nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ
một hồi, sau đó nhanh chóng đi theo sau Kiều Phương Hạ, hỏi cô.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại đối mắt nhìn Thịnh Ninh Đan.
Quả nhiên đúng như lời của Đường Minh Kỷ nói, cô gái Thịnh Ninh Đan này thật sự khá là hiểu chuyện, hơn nữa còn có tâm địa lương thiện.
Người bình thường nào có chuyện vừa gặp đã tới hỏi người khác cơm trưa đã ăn chưa vào lúc một giờ như vậy.
Nếu đổi lại thành người có tính khí nóng nảy như cô vậy, đừng nói là hỏi han ân cần, khi nhìn thấy đối tượng là người có tin đồn với bạn trai của mình sớm đã nổi điên lên từ lâu rồi.
“Chị vẫn chưa ăn” Cô có chút được quan tâm mà kinh ngạc, khẽ nhướng mày và đáp lại.
“Hình như chú Đường có căn dặn nhà bếp chừa lại cho chị một ít đồ ăn đấy” Thịnh Ninh Đan lập tức trả lời: “Em đi lên giúp chị hâm nóng lại ăn nhé?”
Kiều Phương Hạ liên tục xua tay: “Không sao đâu, em cứ ở lại đây chơi với mọi người đi, chị tự mình đi lên hâm nóng là được rồi.”.
/1134
|