Khi Cổ Dương Hàn nhắc tới Kiều Tứ Văn, động tác trong tay lão sư phụ cũng dừng lại.
Ông ấy nghĩ ngợi một chút, ngoái đầu lại dặn dò Kiều Phương Hạ: “Mấy ngày trước thầy đã đi qua thăm ông cụ nhà con rồi, tình hình não của ông ấy không lạc quan cho lắm.
Đợi cho bên này xong xuôi, thầy sẽ lập tức nhanh chóng quay về nghĩ cách khác”
“Ý của thầy là.
.
” Kiều Phương Hạ sợ run hỏi.
Lão sư phụ hơi cau mày trả lời cô: “Ý của thầy là não của ông ấy đã bị tổn thương quá nặng.
Chuyện hiện tại mà thầy có thể làm chỉ là khiến cho những chỗ bầm tụ của ông ấy được tan đi, mà không thể nào bảo đảm được ông ấy chắc chắn sẽ khôi phục lại thần trí.
”
“Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”
Kiều Phương Hạ vừa mới xuống máy bay, kéo theo hành lý đi ra khỏi cửa sân bay bất thình lình nhìn thấy đám phóng viên truyền thông cách đó không xa đã điên cuồng đổ xô về phía cô.
Lúc nhận ra đám phóng viên kia là nhằm vào cô mà xông đến thì cô đã không còn đường nào để thoát thân.
Chỉ trong chớp mắt, đám phóng viên này đã bao vây chật kín không còn kẽ hở.
“Cô Kiều, xin hỏi một tháng trước cô thật sự đã đến bệnh viện làm phẫu thuật sinh non sao?” Một tên phóng viên đã giơ thẳng microphone tới bên khóe miệng Kiều Phương Hạ, lớn tiếng kích động dò hỏi cô.
Kiều Phương Hạ vừa nghe tới mấy chữ phẫu thuật sinh non, cả người cô chợt giật mình.
Có một người bắt đầu câu chuyện, những phóng viên phía sau đều giống như phát điện cả lên, mồm năm miệng mười oanh tạc Kiều Phương Hạ: “Cô đã dời hết thời gian quay chụp các tiết mục giải trí sang nửa tháng sau, có phải khoảng thời gian này có thật sự đã ra nước ngoài ở cữ hay không?”
“Xin hỏi đứa bé trong bụng của cô là con của tổng giám đốc Hoàng Cầu sao? Hay là đứa bé là con của người giàu có thần bí đã đi đảo Châu Sa trước đó? Hay là con của anh Lệ mà lúc trước mọi người vẫn đồn thổi?”
“Đối với ảnh chụp cô đã đi tới nhà riêng của nhà họ Đường ăn cơm được truyền ra ngoài hai ngày trước đó, cô có điều gì muốn nói về hành động thân mật của bà con nhà họ Đường đối với cô hay không? Hay đây chỉ là sự hiểu lầm mà thôi?”
“Cô đã im lặng lâu như vậy rồi, không có điều gì muốn giải thích hay sao?”
Chân mày Kiều Phương Hạ nhíu chặt, kinh ngạc nhìn các phóng viên càng lúc càng kích động đang xúm xít xung quanh.
Tất cả những câu bọn họ vừa hỏi đều là tin tức cũ trước đây đã bị đè xuống, nhất là cái lần cô đến nhà họ Đường ăn cơm lần trước ít nhất cũng đã cách đây hơn hai tháng rồi, sao có thể có ảnh chụp bị tuồn ra được?
Đầu Kiều Phương Hạ có hơi mơ hồ.
Mấy hôm nay cô ở nước Thanh Sơn tập trung xử lý chuyện của Quân Diệt nên không có chú ý chuyện ở trong nước, lại thêm trong quá trình đánh nhau ở Quân Diệt thì điện thoại cũng đã bị cô lần nữa ném hỏng.
Kiều Phương Hạ đang tính sau khi về nước sẽ mua một cái mới, nên vốn không biết mọi chuyện đã biến chuyển tới nước này.
Bây giờ tình hình là cô không biết rốt cuộc tin tức đã viết cái gì và truyền thông đã tung ra bao nhiêu hành tung của mình, nên để tránh chuyện bị tự vả trong tương lai thì tốt nhất là lúc này nên im lặng.
.
/1134
|