“Là cô tự tìm cái chết!” Tròng mắt đối phương đỏ au, tay kia nắm eo Kiều Phương Hạ, đồng thời đầu gối húc mạnh lên ngang lưng ý muốn bẻ gãy thắt lưng của cô.
Kiều Phương Hạ bị anh ta nắm cổ và eo nâng lên giữa không trung, không có điểm vận sức.
Đúng lúc này, tiếng xé gió gào thét của viên đạn từ súng giảm thanh phá vỡ không khí trung vào cánh tay và bả vai của người đàn ông.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy cơ thể người đàn ông đang tóm chặt cô không khống chế được bị lực đạn chấn run lên, sau đó nặng nề ngã xuống đất theo anh ta.
Đau!
Trọng lượng nửa người của người đàn ông đè trên người Kiều Phương Hạ, cô đau đến mức không thể thở được trong khoảng thời gian ngắn, trước mắt biến thành màu đen.
Còn chưa chờ Kiều Phương Hạ vượt qua trận đau đớn này đã phát hiện có người vọt đến bên cạnh cô, kéo cô từ dưới đất lên.
“Kiều Phương Hạ!” Trong lúc mơ màng, Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Tuấn.
Cô tưởng rằng mình quá đau đớn cho nên mới xuất hiện ảo giác.
“Kiều Phương Hạ!” Lệ Đình Tuấn ngồi quỳ xuống đất, nhìn Kiều Phương Hạ đang dần mất ý thức trong lòng, cắn răng trầm giọng gọi tên cô.
Lần này Kiều Phương Hạ đã nghe thấy rõ ràng giọng nói là của Lê Đình Tuấn.
Cô ngước mắt, cố gắng đặt tiêu cự tầm mắt lên gương mặt của người đàn ông đang ôm mình.
Cô chậm rãi thở một hơi thật dài, cổ họng lại bị chất lỏng tanh ngọt chặn lại không phát ra được âm thanh.
“Không sao… anh đến rồi, không sao đâu.
” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đầy vết máu của Kiều Phương Hạ, luống cuống hoảng loạn mà nhẹ giọng nói với cô.
Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Tuấn, mở miệng lại phun ra một ngụm máu.
Cô muốn hỏi vì sao anh lại đến đây?
Nhưng máu nghẹn trong cổ họng cô, khí quản bị nghẽn khiến cô không nói ra lời.
“Lần sau, lúc rời đi phải nói cho anh biết, phải nghe lời” Giọng nói của Lệ Đình Tuấn nghẹn lại, viền mắt cũng ửng hồng:
“Biết chưa?”
Anh ôm lấy cô lại không biết phải đặt tay ở chỗ nào, anh không biết rốt cuộc cô bị thương ở đâu.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ khắp toàn thân của Kiều Phương Hạ, cả người cô đều rất lạnh, không kiềm chế được run rẩy.
Một tay cố nắm chặt góc áo của Lê Đình Tuấn, mí mắt vô thức khép lại với nhau, vừa lạnh vừa đau còn đột nhiên cực kỳ buồn ngủ.
Cách đó không xa, Mặc Hàn Bảo tự tay đỡ Cố Dương Hàn dậy, nhíu mày kiểm tra vết thương trên người anh ta một lượt.
Còn may không bị thương quá nghiêm trọng, bọn họ không đến muộn.
.
/1134
|