Nếu như bà nội của Kiều Phương Hạ không qua đời sớm như vậy thì có lẽ bây giờ anh ta và Kiều Phương Hạ đã ở chung một chỗ rồi.
Ước định khi đó của anh ta và Kiều Phương Hạ là do bà cụ chính miệng đề xuất, cũng chỉ có một mình bà cụ thích nói đùa rồi để ở trong lòng mà thôi, nhưng cuộc này làm gì có nhiều chữ nếu như như vậy.
Anh ta cứ tưởng cô sẽ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh của Lê Đình Tuấn, cho nên anh ta mới không tiếp tục ép buộc cô nữa mà lựa chọn đứng ở phía sau âm thầm bảo vệ cho cô.
Cho đến một lúc khi cô bị thương, hối hận rồi quay trở về bên cạnh anh ta thì anh cũng không oán hận nửa lời, anh ta vẫn sẽ chờ Kiều Phương Hạ quay đầu lại, anh ta chắc chắn sẽ có một ngày cô sẽ quay đầu lại.
Anh ta trầm mặc vài giây sau đó khẽ cúi đầu, tiếp tục thì thầm với Kiều Phương Hạ: “Hơn nữa anh thích em, không cần phải đắn đo xem nó có đáng giá hay không, chỉ cần anh thấy đáng giá thì chính là đáng giá”
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe Cố Dương Hàn nói, cô ngửi thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng từ trên người anh ta, đầu ngón tay cũng bắt đầu bấm chặt vào lòng bàn tay.
Cổ Dương Hàn nôn ra máu, tơ máu đỏ ngầu rỉ ra từ trong miệng của anh ta, anh ta cố gắng muốn nuốt xuống nhưng máu tươi lại tràn ra càng lúc càng nhiều.
“Anh không sao …” Anh ta cúi xuống nhìn Kiều Phương Hạ, trên môi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng dành cho riêng cô.
Kiều Phương Hạ mím chặt môi, viền mắt đỏ lên, giơ tay lau máu chảy ra từ miệng của Cố Dương Hàn, nhưng máu của anh ta càng chảy càng nhiều căn bản không thể lau sạch được.
Kiều Phương Hạ dừng động tác lại, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu qua vai của Cố Dương Hàn mà nhìn về phía người chủ trì của Quân Diệt đang chấp hành trừng phạt đối với bọn họ.
Roi da quất qua mặt để lại vệt máu kéo dài từ vùng trán xuống tận đuôi mắt, rất đau, nhưng Kiều Phương Hạ không hề chớp mắt mà vẫn một mực nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Nếu bọn họ đã không muốn cho cô một con đường sống vậy thì cứ chờ xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn.
Vào khoảnh khắc rối tiếp theo được quất xuống, đột nhiên Kiều Phương Hạ đưa tay nắm chặt roi da giữa không trung một cách cực kỳ chính xác, người chủ trì của Quân Diệt ra sức kéo roi về, cục diện giằng co kéo dài trong hai giây.
“Cô dám ngang ngược với tôi?” Trong mắt của đối phương tràn đầy lửa giận, sau khi liên tục quất vào người Cố Dương Hàn hơn mười rọi thì cơn giận của ông ta không những không hạ xuống mà ngược lại còn không ngừng tăng lên.
Cố Dương Hàn đã không còn hơi sức nữa, anh ta vừa định giơ tay đè Kiều Phương Hạ xuống không cho cô đứng dậy thì cánh tay đã tự buông thông không nhấc lên được, cơ thể cũng không thể khống chế dựa vào người của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, dùng một tay đỡ vai Cố Dương Hàn mà tay còn lại vẫn giữ chặt roi da.
Cô cẩn thận đỡ Cố Dương Hàn tựa vào bậc thềm ở bên cạnh sau đó buông Cố Dương Hàn ra, từ từ đứng dậy từ dưới đất.
Tay phải của cô dùng hơi nhiều lực khiến người chủ trì của Quân Diệt cảm thấy bàn tay cầm roi da tê rần, chịu không được vội buông tay.
Kiều Phương Hạ thuận tay kéo roi da siết chặt vào trong tay, sau khi điều chỉnh tư thế thì lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương rồi bất ngờ vung lên một cái, đuôi của roi da phá vỡ bầu không khí bằng âm thanh sắc bén như xé gió, cô vững vàng quấn chặt lấy cổ của đối phương.
.
/1134
|