Thời điểm Kiều Phương Hạ tỉnh lại, Lê Đình Tuấn đã ra khỏi nhà.
Cô có chút đau đầu, mà tiếng chuông cửa dưới tầng truyền đến càng khiến đầu cô đau muốn nứt ra.
Cô giãy giụa phủ thêm áo khoác, xuống giường đi mở cửa.
Bà Trần để lại tờ giấy trong phòng khách, nói phải ra ngoài mua thức ăn, đã nấu bữa sáng trong phòng bếp cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cầm lấy tờ giấy, tiếp tục đi về phía cửa chính.
Bên ngoài trời đang đổ mưa, thời tiết có chút âm u, Kiều Phương Hạ vô thức túm chặt áo khoác.
Cô coi người nhấn chuông cửa chính là bà Trần, vừa đi vài bước vừa nhẹ giọng hỏi: “Không mang chìa khoá sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô đã đối diện với người bên ngoài hàng rào.
Kiều Phương Hạ lập tức đứng yên tại chỗ, ánh mắt nghiêm túc.
“Cô cũng ở đây à” Ngoài cửa Tô Minh Nguyệt cầm một chiếc ô màu đen, sắc mặt nhàn nhạt nhìn cô.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy, mỗi một chữ của cô ta đều chói tai.
Cô im lặng mấy giây rồi hỏi ngược lại: “Cô tới làm gì?”
Tô Minh Nguyệt ngước mắt đánh giá biệt thự kiểu dáng Châu Âu trước mặt, nhếch miệng nở nụ cười thản nhiên: “Nếu như không phải tôi làm sai vài chuyện thì cô có cơ hội hỏi câu này không?”
Đang nói chuyện, ánh mắt cô ta chuyển về phía Kiều Phương Hạ nói: “Kiều Phương Hạ, hẳn là cô rõ ràng một việc, thân phận nữ chủ nhân này là tôi để lại cho cô.
Cho nên tốt nhất là cô nên nói chuyện khách sáo với tôi một chút.”
“Nếu như tôi muốn, tôi có thể dùng tư cách là mẹ của mình Trung cướp lại tất cả bất cứ lúc nào.”
“Dù sao cô cũng biết, thật ra lòng của Đình Tuấn rất mềm”
Câu nói sau cùng, hiển nhiên là ám chỉ việc hai ngày trước ở câu lạc bộ.
Kiều Phương Hạ im lặng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Chờ Tô Minh Nguyệt nói xong, cô mới nhẹ nhàng trả lời: “Nếu như cô qua đây là để lấy thân phận của kẻ thất bại đến tham quan, thật ra tôi không ngại để cô vào nhà tưởng nhớ lại thứ cô đã đánh mất đâu”.
“Cũng không đến mức đó” Tô Minh Nguyệt khẽ cười trả lời: “Ngược lại là cô, phải trân trọng thật tốt những thứ đang có.
Tôi thấy cô vừa mới mất con, cảm thấy cô rất đáng thương, cho nên tạm thời không so đo với cô.”
“Vài ngày trước Đình Trung gọi điện thoại cho tôi, nói cô đuổi nó khỏi nhà họ Phó, nói cô không thích nó, người làm mẹ như tôi thật sự cảm thấy chua xót đấy.
Cô cũng biết Đình Tuấn yêu Đình Trung bao nhiêu mà.”
“Mẹ kế không biết đau lòng cho con trai, lòng tôi đau lắm”
Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, cắn răng không lên tiếng.
Đáy mắt của Tô Minh Nguyệt càng thêm khinh thường nói: “Còn có, hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô, tôi cũng chẳng nhàn hạ thoải mái gì.
Dù sao lát nữa tôi còn phải đến nhà họ Phó nhìn con trai của tôi.”
Đang nói chuyện, cô ta đặt một túi giấy kraft trên tay dưới tán cây trước cửa: “Tôi tới đưa áo của Đình Tuấn.”
Ánh mắt của Kiều Phương Hạ lập tức rơi lên trên túi giấy kia..
/1134
|