Từ Đình Vinh im lặng mấy giây, trả lời: “Tôi thật sự thật sự thích cô, đương nhiên tôi cũng biết Hoàng Nam rất thích cô, buổi tối hôm nay tôi đã nhìn ra, thật ra cô rất thích nói chuyện với anh ta.”
“Tôi biết, có lẽ tôi không đem lại niềm vui giống như Hoàng Nam, nhưng… Ít nhất hãy chờ kỳ thứ ba mới quyết định có được không?”
Đối mặt với lời thổ lộ đột ngột của Từ Đình Vinh, Kiều Phương Hạ ngây ngẩn cả người.
“Đây là quà lưu niệm của đường hầm đáy biển hôm nay” Từ Đình Vinh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển đưa cho cô.
“Những người khác không có đâu” Từ Đình Vinh ngừng lại, ánh mắt ảm đạm nói khẽ với cô.
Kiều Phương Hạ cân nhắc đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn.
Bên trong hộp có một chiếc móc treo ô tô hình vuông nhỏ bằng pha lê có hình chú cá heo ở giữa rất tinh tế và đẹp mắt.
Rất hiển nhiên, đây không phải quà lưu niệm.
“Rất đẹp, tôi rất thích.” Kiều Phương Hạ đặt viên pha lê vào trong hộp, nhẹ giọng nói với Từ Đình Vinh.
“Vậy… ngủ ngon nhé! Từ Đình Vinh cười cười thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ dừng lại mấy giây, gật đầu trả lời: “Được, cuối tuần gặp”
Cô nhìn anh ta quay người rời đi mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Đang định quay đầu trở về phòng, cánh cửa bên cạnh liền lặng lẽ mở ra.
Lệ Đình Tuấn đứng sau cửa giữ im lặng nhìn cô, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chưa kịp phản ứng, Lệ Đình Tuấn đã đưa tay trực tiếp kéo cô vào.
Từ Đình Vinh quay người đi được vài bước liền nghe thấy tiếng đóng sập cửa sau lưng, anh ta sửng sốt một chút, vô thức quay đầu lại nhìn căn phòng của Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn cũng không nghĩ tới mình lại có một ngày hèn mọn đứng ở góc tường nghe người đàn ông khác thổ lộ với người phụ nữ của mình.
Anh chộp lấy chiếc hộp trong tay Kiều Phương Hạ, quay người định ném nó vào thùng rác.
“Đừng!” Kiều Phương Hạ gấp gáp kéo tay anh ngăn cản nói.
Sắc mặt của Lệ Đình Tuấn càng trở nên khó coi hơn, trầm giọng nói: “Làm sao, anh không có quyền ném đi đồ của người đàn ông khác sao?”
“Không phải!” Kiều Phương Hạ cắn răng nghiến lợi trả lời: “Ít nhất anh hãy chờ đến kỳ thứ ba rồi hãng ném đi chứ? Nói không chừng hai kỳ tiếp theo vẫn còn dùng được đấy!”
Bây giờ Lệ Đình Tuấn vô cùng hối hận vì đã để Kiều Phương Hạ tham gia chương trình này, anh điên rồi mới có thể đầu tư cho cô.
Kiều Phương Hạ thấy anh trầm mặt nhìn mình chằm chằm thì cau mày nói: “Chương trình đã đến giai đoạn tuyên truyền rồi, anh có thể nói đạo lý một chút hay không?”
Vừa dứt lời đã giành lấy cái hộp từ tay anh, quay người nhét vào rương hành lý của mình.
Lệ Đình Tuấn im lặng đi đến phía sau cô, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp đứng dậy đã bị anh ôm vứt lên giường.
Hai người giằng co mấy giây, Kiều Phương Hạ đang định
mở miệng nói cái gì thì bỗng nhiên điện thoại mới lấy từ chỗ Hà Vận rung lên..
/1134
|