Kỷ Khanh Ngọc nhìn lớp trang điểm mắt của mình trong gương, không phát hiện ra có chỗ nào bị nhòe, sắc mặt lập tức có chút không vui.
Cô ta liếc nhìn Kiều Phương Hạ qua tấm gương một chút, đang định lên tiếng, bỗng nhiên Kiều Phương Hạ giơ tay hung hăng kéo lấy tóc của cô ta.
Trước khi Kỷ Khanh Ngọc rít gào, cô đã gọn gàng linh hoạt kéo micro của cô ta qua một bên.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà nhỉ!” Kiều Phương Hạ kéo cô ta vào một căn phòng riêng biệt với nhà vệ sinh mở, trở tay khóa lại, trầm giọng nói.
“Cô thả tôi ra!” Kỷ Khanh Ngọc hét ầm lên: “Có ai không!”
“Chát chát!” Kiều Phương Hạ hung hăng cho cô ta ăn hai bạt tai.
Kỷ Khanh Ngọc bị đánh đụng vào sau lưng tường, lập tức sững sờ.
Chân phải Kiều Phương Hạ đi giày cao gót, cô dùng một chân giẫm lên lưng Kỷ Khanh Ngọc để cô ta quỳ gối trước mặt mình, tiện tay giật khăn lau tay nhét vào miệng Kỷ Khanh Ngọc chặn họng cô ta lại.
Kỷ Khanh Ngọc ở trong tay cô không có chút sức chống cự nào, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Kiều Phương Hạ hơi cúi người, tới gần cô ta nói khẽ: “Hiện tại biết sợ rồi?”
“Hôm qua đưa scandal của tôi lên hot search, làm sao không thấy cô sợ hãi ta?”
Kiều Phương Hạ dùng một câu nói toạc ra chuyện tốt Kỷ Khanh Ngọc làm, Kỷ Khanh Ngọc càng bị dọa đến lắc đầu, trong miệng ô ô vài tiếng.
Kiều Phương Hạ kéo tóc Kỷ Khanh Ngọc, ép cô ta ngửa đầu nhìn mình, cô tiếp tục nói khẽ từng câu từng chữ: “Người đàn ông kia, cô không thể trêu vào đâu, đừng trách tôi không nhắc nhở nhé, đây là lần cuối cùng”
“Nếu lại để tôi phát hiện thì chương trình tạp kỹ này sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện trên màn ảnh đấy”.
“Hoặc là bây giờ cô không phục, tôi cũng có thể lập tức loại bỏ chương trình này.”
“Cô muốn bôi đen tôi đã đành, nhưng hậu thuẫn của tôi rất vững chắc, tôi mà muốn loại bỏ ai á, dễ như trở bàn tay”
Lúc Kỷ Khanh Ngọc nghe Kiều Phương Hạ nói đến hai chữ loại bỏ, bên trong đáy mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, nước mắt bị dọa đến rớt xuống.
Trong mắt Kiều Phương Hạ hiện lên một tia trào phúng, cô buông lỏng Kỷ Khanh Ngọc ra, quay người, điềm nhiên như
không có việc gì đi ra ngoài, chậm rãi rửa bàn tay vừa mới chạm vào Kỷ Khanh Ngọc.
Kỷ Khanh Ngọc bị dọa đến ngồi liệt trong góc hồi lâu, mãi mới từ bên trong bò ra.
Kiều Phương Hạ lườm cô ta qua tấm gương một cái, vẩy khô nước trên tay, quay người nhìn về phía Kỷ Khanh Ngọc.
Còn chưa đụng vào cánh tay của Kỷ Khanh Ngọc, cô ta đã bị dọa đến co rúm về phía sau.
“Sợ cái gì? Tôi còn có thể ăn thịt cô à?” Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày nhìn cô ta.
Kỷ Khanh Ngọc mím môi, vẫn không khống chế nổi nhẹ giọng khóc.
“Lau sạch nước mắt đi.” Kiều Phương Hạ không biểu cảm nói: “Tôi không hy vọng lát nữa cô ra ngoài, ống kính sẽ phát hiện ra điều dị thường.”.
/1134
|