Lệ Đình Tuấn thấy cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, chỉ cụp mắt không lên tiếng, anh biết trong lòng cô tức giận.
Im lặng một lát, anh thấp giọng than thở với cô: “Giữa trưa hôm qua, lúc Trạm Khánh Minh tới đưa chìa khóa xe cho em bị người khác chụp được, khiến hai người lên hot search.
”
“Mặc dù Trạm Khánh Minh rất nhanh đã sắp xếp người làm chìm xuống, nhưng rất nhiều người đều thấy được, đêm qua anh và Trạm Khánh Minh cùng đến hội sở bàn chuyện làm ăn, bọn anh tách ra một khoảng thời gian, có người lợi dụng chuyện của em để châm ngòi quan hệ giữa anh và anh ta, cho nên anh mới ra tay”
“Hiện tại hiểu rồi chứ?”
Kiều Phương Hạ vẫn không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn anh một cái.
“Nếu em không tin, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Trạm Khánh Minh hỏi đi” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nhẫn nại nói với cô.
Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ càng không thể nào tin tưởng.
Cô im lặng một lát, chỉnh đốn quần áo trên người, nhẹ nhàng trả lời: “Em phải đi lên đây, thời gian không còn sớm”
Lệ Đình Tuấn không biết phải giải thích thế nào mới khiến Kiều Phương Hạ tin tưởng mình.
Bây giờ rõ ràng là thái độ của cô còn tức giận.
Hai người lại giằng co một lát, Kiều Phương Hạ nắm chốt cửa nói: “Em muốn mở cửa”
Trong lòng Lệ Đình Tuấn bực bội đến tột đỉnh, nhưng mà đây là người phụ nữ của mình, mắng chửi không được, đánh cũng không được, nói đạo lý cũng chẳng thông.
Kiều Phương Hạ lập tức mở chốt cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên đưa tay kéo tay nhỏ của cô lại.
“Nhìn chỗ này đi.
” Lệ Đình Tuấn nắm lấy đầu ngón tay của cô cởi cúc áo sơ mi trên cùng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ bị trầy xước ngày hôm qua.
Lúc này Kiều Phương Hạ mới nhìn thấy có hai vết máu dài trên cổ gần xương quai xanh, giống như vết do một vật sắc nhọn để lại.
Vết thương không sâu, dường như Lệ Đình Tuấn không hề xử lý qua.
Cô nhìn chằm chằm hai vết thương này mấy lần, mím môi không lên tiếng.
“Em không đau lòng sao?” Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi cô.
“Biết em tức giận, anh đến cả thời gian xử lý vết thương còn không có, bận bịu chạy tới gặp em, em lại cãi nhau với anh? Em không còn lương tâm nữa sao?”
“Không phải em đã nói với anh, hai người ở bên nhau, quan trọng nhất chính là tin
tưởng sao? Em không tin anh, anh phải làm sao bây giờ?”
Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần oan ức.
Kiều Phương Hạ quệt miệng, sau mấy giây mới khó chịu nhỏ giọng trả lời: “Trong phòng em có thuốc”.
/1134
|