Thời gian kế tiếp dĩ nhiên là chúng tôi lại bước vào một năm học mới. Anh Vỹ đúng như ý nguyện trúng tuyển Học Viện Quân Y và Đại Học Công Nghệ Thông Tin nhưng anh chọn Học Viện Quân Y. Anh muốn phục vụ cho quân đội. Anh Trí trúng tuyển Đại Học Kiến Trúc mà chị Vân lại trúng tuyển ngay ngành anh Trường đang học dĩ nhiên là cùng một trường Đại Học Bách Khoa. Chính vì điều đó cũng khiến mọi người khó xử. Tình trạng anh Trường và nhỏ Quyên vẫn dây dưa không rõ. Thêm sự kiện của chị Vân lại giống như mồi lửa mà châm dầu đốt cho “ngôi nhà nhỏ” kia cháy rụi. Lẽ dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ của tôi, còn người trong cuộc nghĩ sao tôi đành chịu. Tôi không hỏi đến chuyện của hai người họ. Không phải tôi không quan tâm mà vì tôi cho đó là chuyện riêng. Mỗi người đều có một góc khuất, bọn họ sẽ không bằng lòng đem toàn bộ góc khuất phơi bày trước ánh sáng.
Sang năm học mới, vì tôi đã trở thành một học sinh cuối cấp nên áp lực khá lớn. Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đều đưa ra những nhiệm vụ học tập vô cùng nghiêm khắc. Giáo viên chủ nhiệm của tôi là cô dạy bộ môn toán. Cô đã hơn ba mươi nhưng tính tình vẫn vui vẻ, tuy nhiên mỗi lần nói đến học tập vẫn nghiêm túc. Cả cô và giáo viên bộ môn đều không muốn học sinh lấy tương lai ra đùa giỡn. Cô luôn nói sau khi chúng tôi tốt nghiệp thì coi như sẽ lựa chọn hướng đi cho mình, đó là bước ngoặt quan trọng trong đời. Dĩ nhiên chuyện yêu đương gì đó ngoài miệng nói là cấm nhưng cũng chẳng cấm được. Họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Chẳng biết trùng hợp hay sao mà giáo viên bộ môn vật lý năm nay vẫn là giáo viên chủ nhiệm năm ngoái của tôi. Tôi nhìn thấy thầy bước vào mà còn tưởng sinh ra ảo giác. Tôi nhớ mình còn quay sang nhéo Quân một cái làm cậu ta kêu oai oái. Thầy Toàn liếc hai đứa tôi một cái còn cười nói “Quân nhìn thấy thầy nên xúc động hả?”. Cả lớp cười rộ lên, Quân đỏ mặt trợn mắt nhìn tôi. Tôi cúi đầu cười đến run run bả vai. Thật ra là trong lòng tôi than thở, thầy đừng nên nhắc lại chuyện xưa nhé. Nhưng mà ước nguyện của tôi chưa bao giờ thành sự thật. Lúc nào thầy cũng như vô tình mà như cố ý nhắc tôi cuối cấp rồi phải chuyên tâm học hành không được nghĩ lung tung, ảnh hưởng việc học. Tôi đau đầu không dứt, rất muốn khóc cầu xin “ Thầy tha cho em đi, lần sau chơi cái gì em cũng cho cô thắng được chưa thầy?”. Lũ bạn kia lúc nào cũng nhìn tôi bằng một đôi mắt cảm thông vô cùng đáng đánh đòn.
Tôi buồn bực thế thôi nhưng những chuyện linh tinh như vậy lại giúp tôi giảm bớt áp lực học tập. Thật ra tôi không hiểu vì sao mình lại có áp lực đè nặng đến vậy. Dạo gần đây tôi vẫn cảm thấy thường xuyên choáng váng mỗi khi nghĩ đến những áp lực sắp tới. Đứng nhìn dòng học sinh qua lại trên sân, tốp cũ ra đi tốp mới lại vào. Nói thẳng ra lúc này tôi không thể ngày nào cũng nhìn thấy một nam sinh áo trắng mỉm cười đứng đợi tôi hoặc trêu chọc tôi. Chí ít tôi sẽ có mất mát. Nhỏ Linh hay trêu ghẹo tôi bị bệnh tương tư nghiêm trọng. Tôi cười mà im lặng. Thỉnh thoảng tôi sẽ thở dài.
“ Ài…”
Đây là một tiếng thở dài khác. Không phải của tôi. Nhỏ Thoảng mắc bệnh tương tư vô cùng nghiêm trọng. Nhỏ cùng anh Trí cũng đã được một khoảng thời gian ngọt ngào, bây giờ phải tách ra đó là điều đau khổ. Đôi tình nhân nào cũng thế. Nhỏ Thoảng đôi lúc lại giương cặp mắt to nhìn tôi. Tôi cũng nhìn nó. Tôi luôn cảm thấy hai chúng tôi rất giống nhau nhưng lại không giống. Giống nhau là bởi vì chúng tôi luôn tự mình nhớ về một người vì không được gặp người đó thường xuyên. Mà không giống ở chỗ, tôi vùi đầu vào học để không nhớ còn nhỏ vùi đầu vào ăn. Cho nên sau hai tháng học, thân hình của tôi và nó lại chênh lệch. Tôi ốm đi, nhỏ Thoảng lại mập ra. Nhỏ Linh nhìn chúng tôi tiếc hận không thôi. Vĩnh còn bảo thấy tôi ốm anh Vỹ sẽ không thích nữa đâu. Thật ra thì nhỏ Thoảng còn có cơ hội mỗi tuần gặp anh Trí còn tôi mới chịu buồn bã nhiều hơn. Đúng là kể từ khi nhập học đã sắp hai tháng, chúng tôi chỉ trò chuyện qua điện thoại nhưng thời gian lại cực kì ít, tôi không biết là vì việc học quá nặng chiếm hết thời gian của anh hay do quy định quá nghiêm khắc. Học viện nơi anh Vỹ học khá nghiêm ngặt mà cũng rất xa nơi chúng tôi ở nên mọi thứ đều bất tiện.
Vì vậy mỗi lần cảm thấy buồn tôi lại một mình dạo trên sân trường, ngồi ghế đá đọc sách hoặc lặng lẽ vào thư viện. Mặc dù vẫn có tụi bạn bên cạnh líu ríu ồn ào nhưng vẫn thiếu một ai đó. Dạo gần đây mỗi lần lên lớp, Quân lại trêu chọc tôi. Cậu ta giở đủ trò nhưng cũng chả có mấy trò khiến tôi cười thật sự. Tinh thần cảm thấy uể oải. Tôi chưa từng như thế bao giờ. Tôi nhớ đến ngày mình đứng vẫy tay tạm biệt anh Vỹ đi học mà mất hết sức lực. Thật ra lúc chào tạm biệt tôi chẳng có cảm giác gì cả, còn có thể cười vô cùng vui vẻ. Vì anh thực hiện được nguyện vọng nên tôi vui vẻ. Thế nhưng sau một tuần đi học không gặp anh, tôi hoảng hốt nhận ra, thói quen có ai đó bên cạnh vô cùng đáng sợ. Nếu bạn không có cảm tình với đồ vật hoặc ai đó, nếu nó biến mất bạn cũng chỉ cho đó là “nên như vậy” hoặc “đã đến lúc như thế”; tuy nhiên nếu bạn tồn tại một tình cảm đã vượt mức bình thường, thứ bạn yêu thích biến mất bạn sẽ cảm thấy vô cùng trống trãi. Trường hợp của tôi là như vậy. Mặc dù tôi biết anh Vỹ vẫn có đó chỉ là khoảng cách về địa lý mà thôi.
Tôi nhớ ngày làm tiệc chia tay, anh Vỹ hỏi:
- Chi, em không buồn tí nào à?
Tôi còn cười:
- Buồn chuyện gì?
- Vì sẽ rất lâu chúng ta mới gặp mặt.
- Buồn thì có nhưng chẳng đến nỗi nào đâu. Năm nay em sẽ học thật chăm sẽ không có thời gian buồn đâu.
Anh Vỹ im lặng thở dài:
- Thôi, nói với em chỉ khổ thân. Chắc anh cũng phải học thật chăm.
Đúng vậy sẽ rất lâu chúng tôi mới gặp lại, có khi nửa năm cũng nên. Học Viện Quân Y không phải nơi vui chơi mà là nơi huấn luyện đội ngũ phục vụ quân sự, sẽ vô cùng nghiểm túc, thời gian rảnh vô cùng hạn chế.
Hiện tại nghĩ lại vừa có chút buồn cười và có một ít buồn bã. Chẳng qua, vẻ mặt của hai cái buồn này nó khác nhau nhiều lắm. Lúc đi thư viện tôi vài lần chạm mặt cô bé tỏ tình cùng anh Vỹ trong lễ tình nhân vừa qua. Tôi chỉ gật đầu chào mà cô bé cũng chẳng có biểu hiện gì, nhưng đôi lúc cô bé muốn hỏi lại thôi. Tôi đoán cô bé muốn hỏi anh Vỹ hiện tại thế nào nhưng không biết lấy tư cách gì để hỏi. Mà tôi chưa từng hỏi anh Vỹ vì sao cô bé kia biết anh. Thật ra nam sinh học tốt và đẹp trai không ít nhưng vì sao cô bé kia chọn anh? Tôi không nghĩ ra. Nhiều lần tôi suy nghĩ, không phải cũng trùng hợp giống tôi đụng anh ở cầu thang hay ở đâu đó, mới thấy đã yêu. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy không đúng. Chính tôi đây tiếp xúc cùng anh Vỹ mất một thời gian mới có cảm tình. Dĩ nhiên tôi xem nhẹ sự hấp dẫn của anh Vỹ. Cho nên mới nghĩ thế. Mỗi lần tôi ngồi ghế đá đọc sách thì có một người rất thường xuyên xuất hiện, đó là Minh. Tụi bạn vô lương kia thấy tôi buồn nên cho tôi không gian riêng nhưng lại để chỗ trống cho người khác ngồi. Mấy lần như vậy tôi có cảm giác không ổn nhưng chẳng biết không ổn ở đâu. Tôi và Minh là bạn nên ngồi cạnh nói chuyện thậm chí nói giỡn cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng vấn đề bây giờ là “cậu ta thích tôi.” Tôi biết nhưng làm lơ. Hiện tại bạn trai tôi không có ở đây, người thích cậu ta lại suốt ngày nhìn tôi chằm chằm. Tôi có cảm giác lạnh run. Tôi nghĩ mãi không ra vì sao Minh thích tôi? Vấn đề này tôi không thể hỏi bất cứ ai. Cho nên để tránh ánh mắt giết người của nhỏ Trâm nhìn tôi, tôi luôn kéo theo “cô bạn thất tình” ngồi chung. Cô bạn này cùng tôi đồng bệnh xa người yêu nên rất thông cảm cho tôi. Vì vậy cả đám bạn lại bu lại như trước. Mỗi lần tôi cùng Minh chạm mặt dường như có gì đó gượng gạo đến lạ. Có lẽ chúng tôi dần trưởng thành nên đã có thể phân biệt được cảm xúc khác lạ của đối phương. Chúng tôi dù hiểu đối phương nghĩ gì về mình nhưng cũng không muốn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng để tránh khó xử. Tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi không có duyên hoặc là đã chậm trễ. Đến những năm sau mỗi lần gặp lại Minh tôi vẫn thấy ánh mắt như muốn nói lại thôi của cậu ta. Có lẽ cậu ta cũng nghĩ như tôi, nếu đã không muốn khó xử chi bằng đừng nói ra.
Chẳng biết ai lại nhiều chuyện nói cùng anh Vỹ tôi thường xuyên ngồi cùng Minh trò chuyện. Cuối tuần anh gọi điện thoại cho tôi đều vô cùng rầu rĩ, tình trạng đó giống như chồng đi làm xa mà vợ ở nhà ngoại tình vậy. Tôi dở khóc dở cười. Tôi biết mấy đứa bạn dở hơi của tôi chứ còn ai. Nhưng mà tôi người tỉnh táo chẳng chấp một đám dở hơi. Vào một ngày nào đó Thi hỏi tôi:
- Chi không lo lắng hả?
Tôi chớp mắt khó hiểu:
- Lo lắng chuyện gì?
- Thì lo anh Vỹ sẽ có người yêu mới, nghe nói trường đại học gái xinh nhiều lắm.
Tôi gật đầu:
- Lo, lo chứ._tôi nói thật đấy.
Nhỏ Thi ngẩn ra rồi phì cười:
- Tôi chẳng thấy ai như Chi cả, lo mà cứ tỉnh rụi ấy.
- Thế phải làm sao hả, không lẽ phải theo sát 24/24 à? Thật ra nghĩ thoáng một chút mới thoải mái.
Nhỏ Thi tỏ vẻ khó xử:
- À thì…chả biết nói sao nhưng có lẽ như Chi thì tốt hơn, Thi cảm thấy nếu đôi tình nhân không gặp nhau thường xuyên chắc chắc sẽ xảy ra vấn đề. Thi đã thấy rất nhiều cặp tình nhân trong trường này rất ngọt ngào nhưng chỉ một thời gian xa nhau thì tình cảm đã phai nhạt chỉ vì bên cạnh mỗi người xuất hiện người mới. Chi không thấy anh Trường và Quyên sao? Đó cũng là một ví dụ.
Tôi nghe mà hoảng hốt, giật mình. Tôi biết có nhiều chuyện giữa Quyên và anh Trường mà tôi không hiểu.
- Chuyện anh Trường và Quyên không phải vì chị Vân sao?
Nhỏ Thi đưa ngón trỏ lắc qua lắc lại ý phủ định:
- No, no, không phải chỉ vì nguyên do đó. Mà là vì Quyên đến trường của anh Trường luôn thấy bên cạnh anh ấy có một cô gái. Nhiều lần như thế dù không vui nhưng nhỏ Quyên cũng chẳng thể làm gì. Anh Trường nói chỉ là bạn nhưng nhỏ dù tin vẫn cảm thấy khó chịu. Nó tin anh Trường nhưng không tin cô gái kia. Nó không muốn sống trong những ngày phập phồng cùng nghi ngờ.
- Vậy hai người bọn họ chia tay thật rồi hả?
- Có thể nói vậy và cũng có thể nói là tạm thời. Nhỏ Quyên nói nếu năm sau nó thi vào trường anh ấy mà anh ấy vẫn có thể chờ nó thì có thể suy nghĩ lại nhưng nếu anh ấy không chờ được thì kết thúc vậy. Nó nói một năm này coi như là thử thách. Nhưng Thi thấy thử thách này quá mạo hiểm, phần trăm bọn họ tái hợp lại quá thấp, cho dù tình cảm bọn họ có sâu đậm đến đâu nhưng một năm lạnh nhạt cũng đủ lụi tàn tất cả. Chi cũng biết đó, tình yêu khi nảy sinh chỉ cần khoảng thời gian ngắn là đủ, một năm sẽ có rất nhiều thay đổi.
Tôi cùng nhỏ Thi im lặng. Có lẽ giống như nhỏ Thi nói, khoảng cách địa lý cũng là một vấn đề. Nhưng mà đến giờ tôi vẫn nghĩ mọi chuyện vô cùng đơn giản. Có phải tôi quá mức tin tưởng vào một tình yêu học trò đầy ngây ngô không? Tôi luôn tô màu hồng cho tình yêu của mình mà chưa bao giờ nghĩ rằng nó còn nhiều màu sắc khác nữa. Tình yêu học trò luôn đẹp nhưng không bền vững. Tình yêu học trò cho ta một thời tuổi trẻ đáng nhớ nhưng đôi khi cũng lưu lại tình yêu đầu tan vỡ. Tôi không biết mình có thể nắm giữ tình cảm của mình đến lúc nào.
Thỉnh thoảng mẹ anh Vỹ sẽ gọi tôi qua chơi, tôi cũng chẳng làm gì chỉ qua trò chuyện cùng bà hoặc học lỏm vài món ăn. Kỹ thuật nấu nướng của bà chẳng kém mẹ tôi chút nào. Chẳng qua mỗi người có sở trường riêng. Mỗi lần tôi nói học được một món ăn nào đó từ mẹ anh Vỹ, mẹ tôi than vãn chưa gì tôi đã thành con dâu của người khác rồi. Tôi đổ mồ hôi từng trận. Chuyện này tôi kể cho anh Vỹ nghe, anh sẽ cười và nói “Ồ, em biết tính trước mà lấy lòng mẹ chồng đấy à?”. Tôi lặng thinh. Được rồi, tôi chỉ có chút xíu xiu tâm tư vậy thôi, không quá đáng chứ.
Sắp đến trung thu, tôi không ham thích gì nhưng đó là ngày anh Vỹ tỏ tình, cũng là ngày đánh dấu chúng tôi bắt đầu một đoạn tình cảm ngây ngô. Nam sinh áo trắng năm nào trong tâm trí tôi đã bước sang một nấc thang mới. Tôi và anh cách nhau một nấc thang nhỏ bé nhưng lại thấy thật xa. Tôi chỉ cần cố gắng bước lên bậc thang đó mới có thể đến gần anh hơn. Nhỏ Linh hay nói gần nói xa nhắc đến anh Vỹ. Cả bọn cứ chụm đầu vào là nhớ lại ngày trung thu năm ngoái, cứ như ngày đó là hiện tượng trăm năm khó gặp vậy. Chẳng qua, tôi bị ngất khi được tỏ tình thôi mà. Nhưng mà tôi đã đánh giá thấp cái hiện tượng mà tôi cho là bình thường ấy. Bởi vì mỗi trung thu của những năm sau tôi bị người nào đó cười nhạo là “trái tim bong bóng”, mới kích thích một chút mà đã không chịu nổi.
Trước trung thu tôi đã học làm bánh trung thu từ mẹ anh Vỹ. Bà làm bánh cực kỳ khéo lại có nhiều vị ăn không ngán tí nào. Mẹ tôi cũng biết nhưng đó chẳng phải sở trường của bà ấy nên tôi tìm “sư phụ” cao tay hơn. Thật ra tôi học cũng khá nhưng để đạt được trình độ như mẹ anh Vỹ tuyệt đối là vài năm thậm chí vài chục năm không chừng. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng làm ra hình thù đẹp một chút, vị vừa ăn là tốt lắm rồi chứ thể nào ngon đến tê đầu lưỡi đâu. Tôi học làm bánh bị Quân phát hiện, tôi cảnh cáo cậu ta không được nói cho anh Vỹ biết. Cậu ta cười hì hì đồng ý nhưng lại chạy rêu rao khắp nơi tôi học làm bánh vì bạn trai khiến tôi chẳng thể nói được câu nào. Thật ra đúng hơn phân nửa nên tôi chẳng thể bác bỏ. Nghe nói ba anh Vỹ sẽ mang đồ đi thăm anh ấy, nên cùng bác gái làm bánh trung thu gửi cho anh.
Đêm trung thu, tôi không ra ngoài mà ở nhà cùng gia đình dọn một bàn trà cùng vài nhà hàng xóm ăn bánh ngắm trăng. Cùng vài đứa bé hát ca cũng thú vị. Tôi nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời vừa cảm thấy vui vẻ mà cũng thấy nhớ nhung, cảm giác này thật kỳ lạ. Cả đám bạn muốn rủ tôi ra ngoài nhưng tôi đã không đi, chỉ vì tôi không muốn làm kì đà mà thôi. Đến khi nghe người già bắt đầu kể chuyện xưa, tôi gọi nhóc Lâm chở tôi ra bờ sông thả hoa đăng. Nhìn hoa đăng trôi trên sông đầy màu sắc lung linh chẳng hiểu sao vẫn không vui nổi. Tôi vẫn cười nhưng đã không còn như cô bé hôm nào chưa biết thích, biết yêu là gì. Nhóc Lâm nhận được một cú điện thoại đã chạy mất, nó còn bảo tôi ngồi đây đợi nó. Tôi thở dài, nó lại đi với bé nào ấy chứ. Tôi lại ngồi bên bờ sông, xếp thêm một đống hoa đăng rồi thả. Cứ như vậy vậy tôi cho rằng mình đã thả trôi nỗi buồn.
- Chi!
Tôi nghe giọng ai đó gọi tôi mà giật mình, lúc tôi liếc nhìn thấy hình dáng của Minh càng sững sờ. Cậu ta cười nhìn tôi. Dưới ánh trăng nụ cười có phần rạng rỡ.
- Minh đi chơi trung thu hả?
- Ờ…mà cũng không phải, tôi đi ngang nhà Chi muốn tìm Chi đi dạo nhưng nghe cô nói Chi ra bờ sông rồi.
Tôi cảm thấy bối rối nhưng biết phải nói sao chỉ gật đầu. Minh ngồi xổm bên cạnh tôi, nhặt lấy một cái hoa đăng nhìn rồi cười.
- Chi xếp hoa đăng cũng khéo thật.
Tôi cười gượng:
- Hửm…ừm cũng bình thường.
- Tôi cùng thả với Chi nhé!_Minh đề nghị
Tôi thở dài trong lòng nhưng chỉ có thể đồng ý. Trong lòng tôi vô cùng phức tạp nhưng rồi cũng mặc kệ. Lúc chúng tôi thả đèn xong thì đi dạo một đoạn bên bờ sông nhưng im lặng dị thường, chỉ khi nhóc Lâm gọi cho tôi thì tôi mới tạm biệt Minh trở về. Về đến nhà tôi cũng chỉ lên phòng rồi vùi đầu vào chăn mềm muốn ngủ một giấc. Tôi gửi một tin nhắn cho anh Vỹ “Trung thu vui vẻ!” nhưng chẳng thấy anh trả lời. Đợi đến khi tôi sắp ngủ thiếp đi mới nhận được điện thoại của anh.
- Ngủ chưa?_anh hỏi.
Tôi rầu rỉ:
- À…vốn là sắp ngủ rồi…
- Trung thu vui vẻ !
- Trung thu vui vẻ !
- Có nhớ anh không?
-…
- Sao không trả lời? Em đang nghĩ gì thế?
- Nhớ xíu xiu thôi.
-…
Tôi cười hì hì. Anh Vỹ thở dài :
- Anh biết mà em nói như vậy là nhớ lắm chứ gì. Bánh trung thu rất ngon.
Tôi suy nghĩ một lúc mới biết anh đang nói đến bánh tôi gửi cho anh.
- Thật không? Sao em ăn chẳng thấy mùi vị gì cả.
- À đại khái là em làm hơi dở một chút…
- Anh dám chê bánh của em hả?_tôi cáu.
- Thế em bảo anh nói thế nào? Nói dối không tin, nói thật không chịu. Anh còn chưa nói hết mà nó của mùi vị tình yêu…
- Xùy…thật là xạo hết cỡ. Nói thật đi anh đón trung thu cùng cô nàng nào phải không?
Anh Vỹ lặng thinh. Tôi sốt ruột.
- Không phải em đoán trúng thật đấy chứ?
Anh Vỹ bật cười:
- Thì ra em cũng biết lo anh bị người ta giành mất à?
- Em thèm vào.
- Thôi, thôi đùa em đấy. Kỷ niệm một năm nhỉ? Làm sao bây giờ, em không nhớ anh nhưng mà anh rất nhớ em.
- Thế à? Cho anh một nụ hôn nhé!
- Sao lúc anh ở gần chẳng bao giờ thấy em chủ động vậy?
Tôi ngượng ngùng:
- Bởi vì em biết anh không thể nhận được khi ở xa nên mới chủ động, ha ha
- Anh nhớ kĩ, anh về em sẽ không trốn được đâu.
Tôi khóc ròng trong lòng. Quá, quá, quá nham hiểm!
- A ha ha…anh quên đi, đừng nhớ rất tốn bộ nhớ siêu việt của anh.
Anh Vỹ cười khẽ:
- Em cũng nói là bộ nhớ siêu việt rồi thì lo gì, không tốn nhiều dung lượng lắm đâu.
Tôi cào tường, sao thế, sao phải tự đào mồ chôn mình thế này? Sao anh phải nhớ kĩ chứ? Quên đi! Quên đi!
- Thôi em thua rồi!
- Ngoan! Em vốn chưa bao giờ thắng.
Tôi hận chết mất.
- Trăng chỗ anh có tròn không? Trăng chỗ em không tròn lắm.
-….
Tôi tuôn lệ hai hàng, sao lại hỏi một câu ngu ngốc như thế?
Anh Vỹ ho khan:
- Khụ khụ…thật ra chỗ anh cũng không tròn lắm…vì không có em nên thấy thế.
-…
Vì không có em nên trăng không tròn!
Tôi cảm động vô cùng nhưng nghe câu tiếp theo mọi cảm động đều bay biến.
- Đại khái là mặt em cũng tròn như ánh trăng vậy.
- Cao Đạt Vỹ, anh không trêu em sẽ chết à?
- Anh chỉ có mỗi thú vui ấy thôi. Đừng học quá sức, ốm đi, mặt không tròn sẽ không đẹp.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng là quan tâm lại nói một câu như thế.
- Vâng! Em sẽ để anh nhìn mặt em thành trăng rằm.
Tôi cùng anh Vỹ lại tán gẫu một lúc lâu mới nghỉ. Kết thúc bằng lời chúc ngủ ngon. Tôi nằm trên gối mềm ngủ vùi, một đêm không mộng mị. Nhưng mà trong đầu tôi luôn tồn tại suy nghĩ “Trung thu này không có anh” nên mới thấy trăng không tròn.
Sang năm học mới, vì tôi đã trở thành một học sinh cuối cấp nên áp lực khá lớn. Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đều đưa ra những nhiệm vụ học tập vô cùng nghiêm khắc. Giáo viên chủ nhiệm của tôi là cô dạy bộ môn toán. Cô đã hơn ba mươi nhưng tính tình vẫn vui vẻ, tuy nhiên mỗi lần nói đến học tập vẫn nghiêm túc. Cả cô và giáo viên bộ môn đều không muốn học sinh lấy tương lai ra đùa giỡn. Cô luôn nói sau khi chúng tôi tốt nghiệp thì coi như sẽ lựa chọn hướng đi cho mình, đó là bước ngoặt quan trọng trong đời. Dĩ nhiên chuyện yêu đương gì đó ngoài miệng nói là cấm nhưng cũng chẳng cấm được. Họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Chẳng biết trùng hợp hay sao mà giáo viên bộ môn vật lý năm nay vẫn là giáo viên chủ nhiệm năm ngoái của tôi. Tôi nhìn thấy thầy bước vào mà còn tưởng sinh ra ảo giác. Tôi nhớ mình còn quay sang nhéo Quân một cái làm cậu ta kêu oai oái. Thầy Toàn liếc hai đứa tôi một cái còn cười nói “Quân nhìn thấy thầy nên xúc động hả?”. Cả lớp cười rộ lên, Quân đỏ mặt trợn mắt nhìn tôi. Tôi cúi đầu cười đến run run bả vai. Thật ra là trong lòng tôi than thở, thầy đừng nên nhắc lại chuyện xưa nhé. Nhưng mà ước nguyện của tôi chưa bao giờ thành sự thật. Lúc nào thầy cũng như vô tình mà như cố ý nhắc tôi cuối cấp rồi phải chuyên tâm học hành không được nghĩ lung tung, ảnh hưởng việc học. Tôi đau đầu không dứt, rất muốn khóc cầu xin “ Thầy tha cho em đi, lần sau chơi cái gì em cũng cho cô thắng được chưa thầy?”. Lũ bạn kia lúc nào cũng nhìn tôi bằng một đôi mắt cảm thông vô cùng đáng đánh đòn.
Tôi buồn bực thế thôi nhưng những chuyện linh tinh như vậy lại giúp tôi giảm bớt áp lực học tập. Thật ra tôi không hiểu vì sao mình lại có áp lực đè nặng đến vậy. Dạo gần đây tôi vẫn cảm thấy thường xuyên choáng váng mỗi khi nghĩ đến những áp lực sắp tới. Đứng nhìn dòng học sinh qua lại trên sân, tốp cũ ra đi tốp mới lại vào. Nói thẳng ra lúc này tôi không thể ngày nào cũng nhìn thấy một nam sinh áo trắng mỉm cười đứng đợi tôi hoặc trêu chọc tôi. Chí ít tôi sẽ có mất mát. Nhỏ Linh hay trêu ghẹo tôi bị bệnh tương tư nghiêm trọng. Tôi cười mà im lặng. Thỉnh thoảng tôi sẽ thở dài.
“ Ài…”
Đây là một tiếng thở dài khác. Không phải của tôi. Nhỏ Thoảng mắc bệnh tương tư vô cùng nghiêm trọng. Nhỏ cùng anh Trí cũng đã được một khoảng thời gian ngọt ngào, bây giờ phải tách ra đó là điều đau khổ. Đôi tình nhân nào cũng thế. Nhỏ Thoảng đôi lúc lại giương cặp mắt to nhìn tôi. Tôi cũng nhìn nó. Tôi luôn cảm thấy hai chúng tôi rất giống nhau nhưng lại không giống. Giống nhau là bởi vì chúng tôi luôn tự mình nhớ về một người vì không được gặp người đó thường xuyên. Mà không giống ở chỗ, tôi vùi đầu vào học để không nhớ còn nhỏ vùi đầu vào ăn. Cho nên sau hai tháng học, thân hình của tôi và nó lại chênh lệch. Tôi ốm đi, nhỏ Thoảng lại mập ra. Nhỏ Linh nhìn chúng tôi tiếc hận không thôi. Vĩnh còn bảo thấy tôi ốm anh Vỹ sẽ không thích nữa đâu. Thật ra thì nhỏ Thoảng còn có cơ hội mỗi tuần gặp anh Trí còn tôi mới chịu buồn bã nhiều hơn. Đúng là kể từ khi nhập học đã sắp hai tháng, chúng tôi chỉ trò chuyện qua điện thoại nhưng thời gian lại cực kì ít, tôi không biết là vì việc học quá nặng chiếm hết thời gian của anh hay do quy định quá nghiêm khắc. Học viện nơi anh Vỹ học khá nghiêm ngặt mà cũng rất xa nơi chúng tôi ở nên mọi thứ đều bất tiện.
Vì vậy mỗi lần cảm thấy buồn tôi lại một mình dạo trên sân trường, ngồi ghế đá đọc sách hoặc lặng lẽ vào thư viện. Mặc dù vẫn có tụi bạn bên cạnh líu ríu ồn ào nhưng vẫn thiếu một ai đó. Dạo gần đây mỗi lần lên lớp, Quân lại trêu chọc tôi. Cậu ta giở đủ trò nhưng cũng chả có mấy trò khiến tôi cười thật sự. Tinh thần cảm thấy uể oải. Tôi chưa từng như thế bao giờ. Tôi nhớ đến ngày mình đứng vẫy tay tạm biệt anh Vỹ đi học mà mất hết sức lực. Thật ra lúc chào tạm biệt tôi chẳng có cảm giác gì cả, còn có thể cười vô cùng vui vẻ. Vì anh thực hiện được nguyện vọng nên tôi vui vẻ. Thế nhưng sau một tuần đi học không gặp anh, tôi hoảng hốt nhận ra, thói quen có ai đó bên cạnh vô cùng đáng sợ. Nếu bạn không có cảm tình với đồ vật hoặc ai đó, nếu nó biến mất bạn cũng chỉ cho đó là “nên như vậy” hoặc “đã đến lúc như thế”; tuy nhiên nếu bạn tồn tại một tình cảm đã vượt mức bình thường, thứ bạn yêu thích biến mất bạn sẽ cảm thấy vô cùng trống trãi. Trường hợp của tôi là như vậy. Mặc dù tôi biết anh Vỹ vẫn có đó chỉ là khoảng cách về địa lý mà thôi.
Tôi nhớ ngày làm tiệc chia tay, anh Vỹ hỏi:
- Chi, em không buồn tí nào à?
Tôi còn cười:
- Buồn chuyện gì?
- Vì sẽ rất lâu chúng ta mới gặp mặt.
- Buồn thì có nhưng chẳng đến nỗi nào đâu. Năm nay em sẽ học thật chăm sẽ không có thời gian buồn đâu.
Anh Vỹ im lặng thở dài:
- Thôi, nói với em chỉ khổ thân. Chắc anh cũng phải học thật chăm.
Đúng vậy sẽ rất lâu chúng tôi mới gặp lại, có khi nửa năm cũng nên. Học Viện Quân Y không phải nơi vui chơi mà là nơi huấn luyện đội ngũ phục vụ quân sự, sẽ vô cùng nghiểm túc, thời gian rảnh vô cùng hạn chế.
Hiện tại nghĩ lại vừa có chút buồn cười và có một ít buồn bã. Chẳng qua, vẻ mặt của hai cái buồn này nó khác nhau nhiều lắm. Lúc đi thư viện tôi vài lần chạm mặt cô bé tỏ tình cùng anh Vỹ trong lễ tình nhân vừa qua. Tôi chỉ gật đầu chào mà cô bé cũng chẳng có biểu hiện gì, nhưng đôi lúc cô bé muốn hỏi lại thôi. Tôi đoán cô bé muốn hỏi anh Vỹ hiện tại thế nào nhưng không biết lấy tư cách gì để hỏi. Mà tôi chưa từng hỏi anh Vỹ vì sao cô bé kia biết anh. Thật ra nam sinh học tốt và đẹp trai không ít nhưng vì sao cô bé kia chọn anh? Tôi không nghĩ ra. Nhiều lần tôi suy nghĩ, không phải cũng trùng hợp giống tôi đụng anh ở cầu thang hay ở đâu đó, mới thấy đã yêu. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy không đúng. Chính tôi đây tiếp xúc cùng anh Vỹ mất một thời gian mới có cảm tình. Dĩ nhiên tôi xem nhẹ sự hấp dẫn của anh Vỹ. Cho nên mới nghĩ thế. Mỗi lần tôi ngồi ghế đá đọc sách thì có một người rất thường xuyên xuất hiện, đó là Minh. Tụi bạn vô lương kia thấy tôi buồn nên cho tôi không gian riêng nhưng lại để chỗ trống cho người khác ngồi. Mấy lần như vậy tôi có cảm giác không ổn nhưng chẳng biết không ổn ở đâu. Tôi và Minh là bạn nên ngồi cạnh nói chuyện thậm chí nói giỡn cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng vấn đề bây giờ là “cậu ta thích tôi.” Tôi biết nhưng làm lơ. Hiện tại bạn trai tôi không có ở đây, người thích cậu ta lại suốt ngày nhìn tôi chằm chằm. Tôi có cảm giác lạnh run. Tôi nghĩ mãi không ra vì sao Minh thích tôi? Vấn đề này tôi không thể hỏi bất cứ ai. Cho nên để tránh ánh mắt giết người của nhỏ Trâm nhìn tôi, tôi luôn kéo theo “cô bạn thất tình” ngồi chung. Cô bạn này cùng tôi đồng bệnh xa người yêu nên rất thông cảm cho tôi. Vì vậy cả đám bạn lại bu lại như trước. Mỗi lần tôi cùng Minh chạm mặt dường như có gì đó gượng gạo đến lạ. Có lẽ chúng tôi dần trưởng thành nên đã có thể phân biệt được cảm xúc khác lạ của đối phương. Chúng tôi dù hiểu đối phương nghĩ gì về mình nhưng cũng không muốn phá vỡ phòng tuyến cuối cùng để tránh khó xử. Tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi không có duyên hoặc là đã chậm trễ. Đến những năm sau mỗi lần gặp lại Minh tôi vẫn thấy ánh mắt như muốn nói lại thôi của cậu ta. Có lẽ cậu ta cũng nghĩ như tôi, nếu đã không muốn khó xử chi bằng đừng nói ra.
Chẳng biết ai lại nhiều chuyện nói cùng anh Vỹ tôi thường xuyên ngồi cùng Minh trò chuyện. Cuối tuần anh gọi điện thoại cho tôi đều vô cùng rầu rĩ, tình trạng đó giống như chồng đi làm xa mà vợ ở nhà ngoại tình vậy. Tôi dở khóc dở cười. Tôi biết mấy đứa bạn dở hơi của tôi chứ còn ai. Nhưng mà tôi người tỉnh táo chẳng chấp một đám dở hơi. Vào một ngày nào đó Thi hỏi tôi:
- Chi không lo lắng hả?
Tôi chớp mắt khó hiểu:
- Lo lắng chuyện gì?
- Thì lo anh Vỹ sẽ có người yêu mới, nghe nói trường đại học gái xinh nhiều lắm.
Tôi gật đầu:
- Lo, lo chứ._tôi nói thật đấy.
Nhỏ Thi ngẩn ra rồi phì cười:
- Tôi chẳng thấy ai như Chi cả, lo mà cứ tỉnh rụi ấy.
- Thế phải làm sao hả, không lẽ phải theo sát 24/24 à? Thật ra nghĩ thoáng một chút mới thoải mái.
Nhỏ Thi tỏ vẻ khó xử:
- À thì…chả biết nói sao nhưng có lẽ như Chi thì tốt hơn, Thi cảm thấy nếu đôi tình nhân không gặp nhau thường xuyên chắc chắc sẽ xảy ra vấn đề. Thi đã thấy rất nhiều cặp tình nhân trong trường này rất ngọt ngào nhưng chỉ một thời gian xa nhau thì tình cảm đã phai nhạt chỉ vì bên cạnh mỗi người xuất hiện người mới. Chi không thấy anh Trường và Quyên sao? Đó cũng là một ví dụ.
Tôi nghe mà hoảng hốt, giật mình. Tôi biết có nhiều chuyện giữa Quyên và anh Trường mà tôi không hiểu.
- Chuyện anh Trường và Quyên không phải vì chị Vân sao?
Nhỏ Thi đưa ngón trỏ lắc qua lắc lại ý phủ định:
- No, no, không phải chỉ vì nguyên do đó. Mà là vì Quyên đến trường của anh Trường luôn thấy bên cạnh anh ấy có một cô gái. Nhiều lần như thế dù không vui nhưng nhỏ Quyên cũng chẳng thể làm gì. Anh Trường nói chỉ là bạn nhưng nhỏ dù tin vẫn cảm thấy khó chịu. Nó tin anh Trường nhưng không tin cô gái kia. Nó không muốn sống trong những ngày phập phồng cùng nghi ngờ.
- Vậy hai người bọn họ chia tay thật rồi hả?
- Có thể nói vậy và cũng có thể nói là tạm thời. Nhỏ Quyên nói nếu năm sau nó thi vào trường anh ấy mà anh ấy vẫn có thể chờ nó thì có thể suy nghĩ lại nhưng nếu anh ấy không chờ được thì kết thúc vậy. Nó nói một năm này coi như là thử thách. Nhưng Thi thấy thử thách này quá mạo hiểm, phần trăm bọn họ tái hợp lại quá thấp, cho dù tình cảm bọn họ có sâu đậm đến đâu nhưng một năm lạnh nhạt cũng đủ lụi tàn tất cả. Chi cũng biết đó, tình yêu khi nảy sinh chỉ cần khoảng thời gian ngắn là đủ, một năm sẽ có rất nhiều thay đổi.
Tôi cùng nhỏ Thi im lặng. Có lẽ giống như nhỏ Thi nói, khoảng cách địa lý cũng là một vấn đề. Nhưng mà đến giờ tôi vẫn nghĩ mọi chuyện vô cùng đơn giản. Có phải tôi quá mức tin tưởng vào một tình yêu học trò đầy ngây ngô không? Tôi luôn tô màu hồng cho tình yêu của mình mà chưa bao giờ nghĩ rằng nó còn nhiều màu sắc khác nữa. Tình yêu học trò luôn đẹp nhưng không bền vững. Tình yêu học trò cho ta một thời tuổi trẻ đáng nhớ nhưng đôi khi cũng lưu lại tình yêu đầu tan vỡ. Tôi không biết mình có thể nắm giữ tình cảm của mình đến lúc nào.
Thỉnh thoảng mẹ anh Vỹ sẽ gọi tôi qua chơi, tôi cũng chẳng làm gì chỉ qua trò chuyện cùng bà hoặc học lỏm vài món ăn. Kỹ thuật nấu nướng của bà chẳng kém mẹ tôi chút nào. Chẳng qua mỗi người có sở trường riêng. Mỗi lần tôi nói học được một món ăn nào đó từ mẹ anh Vỹ, mẹ tôi than vãn chưa gì tôi đã thành con dâu của người khác rồi. Tôi đổ mồ hôi từng trận. Chuyện này tôi kể cho anh Vỹ nghe, anh sẽ cười và nói “Ồ, em biết tính trước mà lấy lòng mẹ chồng đấy à?”. Tôi lặng thinh. Được rồi, tôi chỉ có chút xíu xiu tâm tư vậy thôi, không quá đáng chứ.
Sắp đến trung thu, tôi không ham thích gì nhưng đó là ngày anh Vỹ tỏ tình, cũng là ngày đánh dấu chúng tôi bắt đầu một đoạn tình cảm ngây ngô. Nam sinh áo trắng năm nào trong tâm trí tôi đã bước sang một nấc thang mới. Tôi và anh cách nhau một nấc thang nhỏ bé nhưng lại thấy thật xa. Tôi chỉ cần cố gắng bước lên bậc thang đó mới có thể đến gần anh hơn. Nhỏ Linh hay nói gần nói xa nhắc đến anh Vỹ. Cả bọn cứ chụm đầu vào là nhớ lại ngày trung thu năm ngoái, cứ như ngày đó là hiện tượng trăm năm khó gặp vậy. Chẳng qua, tôi bị ngất khi được tỏ tình thôi mà. Nhưng mà tôi đã đánh giá thấp cái hiện tượng mà tôi cho là bình thường ấy. Bởi vì mỗi trung thu của những năm sau tôi bị người nào đó cười nhạo là “trái tim bong bóng”, mới kích thích một chút mà đã không chịu nổi.
Trước trung thu tôi đã học làm bánh trung thu từ mẹ anh Vỹ. Bà làm bánh cực kỳ khéo lại có nhiều vị ăn không ngán tí nào. Mẹ tôi cũng biết nhưng đó chẳng phải sở trường của bà ấy nên tôi tìm “sư phụ” cao tay hơn. Thật ra tôi học cũng khá nhưng để đạt được trình độ như mẹ anh Vỹ tuyệt đối là vài năm thậm chí vài chục năm không chừng. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng làm ra hình thù đẹp một chút, vị vừa ăn là tốt lắm rồi chứ thể nào ngon đến tê đầu lưỡi đâu. Tôi học làm bánh bị Quân phát hiện, tôi cảnh cáo cậu ta không được nói cho anh Vỹ biết. Cậu ta cười hì hì đồng ý nhưng lại chạy rêu rao khắp nơi tôi học làm bánh vì bạn trai khiến tôi chẳng thể nói được câu nào. Thật ra đúng hơn phân nửa nên tôi chẳng thể bác bỏ. Nghe nói ba anh Vỹ sẽ mang đồ đi thăm anh ấy, nên cùng bác gái làm bánh trung thu gửi cho anh.
Đêm trung thu, tôi không ra ngoài mà ở nhà cùng gia đình dọn một bàn trà cùng vài nhà hàng xóm ăn bánh ngắm trăng. Cùng vài đứa bé hát ca cũng thú vị. Tôi nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời vừa cảm thấy vui vẻ mà cũng thấy nhớ nhung, cảm giác này thật kỳ lạ. Cả đám bạn muốn rủ tôi ra ngoài nhưng tôi đã không đi, chỉ vì tôi không muốn làm kì đà mà thôi. Đến khi nghe người già bắt đầu kể chuyện xưa, tôi gọi nhóc Lâm chở tôi ra bờ sông thả hoa đăng. Nhìn hoa đăng trôi trên sông đầy màu sắc lung linh chẳng hiểu sao vẫn không vui nổi. Tôi vẫn cười nhưng đã không còn như cô bé hôm nào chưa biết thích, biết yêu là gì. Nhóc Lâm nhận được một cú điện thoại đã chạy mất, nó còn bảo tôi ngồi đây đợi nó. Tôi thở dài, nó lại đi với bé nào ấy chứ. Tôi lại ngồi bên bờ sông, xếp thêm một đống hoa đăng rồi thả. Cứ như vậy vậy tôi cho rằng mình đã thả trôi nỗi buồn.
- Chi!
Tôi nghe giọng ai đó gọi tôi mà giật mình, lúc tôi liếc nhìn thấy hình dáng của Minh càng sững sờ. Cậu ta cười nhìn tôi. Dưới ánh trăng nụ cười có phần rạng rỡ.
- Minh đi chơi trung thu hả?
- Ờ…mà cũng không phải, tôi đi ngang nhà Chi muốn tìm Chi đi dạo nhưng nghe cô nói Chi ra bờ sông rồi.
Tôi cảm thấy bối rối nhưng biết phải nói sao chỉ gật đầu. Minh ngồi xổm bên cạnh tôi, nhặt lấy một cái hoa đăng nhìn rồi cười.
- Chi xếp hoa đăng cũng khéo thật.
Tôi cười gượng:
- Hửm…ừm cũng bình thường.
- Tôi cùng thả với Chi nhé!_Minh đề nghị
Tôi thở dài trong lòng nhưng chỉ có thể đồng ý. Trong lòng tôi vô cùng phức tạp nhưng rồi cũng mặc kệ. Lúc chúng tôi thả đèn xong thì đi dạo một đoạn bên bờ sông nhưng im lặng dị thường, chỉ khi nhóc Lâm gọi cho tôi thì tôi mới tạm biệt Minh trở về. Về đến nhà tôi cũng chỉ lên phòng rồi vùi đầu vào chăn mềm muốn ngủ một giấc. Tôi gửi một tin nhắn cho anh Vỹ “Trung thu vui vẻ!” nhưng chẳng thấy anh trả lời. Đợi đến khi tôi sắp ngủ thiếp đi mới nhận được điện thoại của anh.
- Ngủ chưa?_anh hỏi.
Tôi rầu rỉ:
- À…vốn là sắp ngủ rồi…
- Trung thu vui vẻ !
- Trung thu vui vẻ !
- Có nhớ anh không?
-…
- Sao không trả lời? Em đang nghĩ gì thế?
- Nhớ xíu xiu thôi.
-…
Tôi cười hì hì. Anh Vỹ thở dài :
- Anh biết mà em nói như vậy là nhớ lắm chứ gì. Bánh trung thu rất ngon.
Tôi suy nghĩ một lúc mới biết anh đang nói đến bánh tôi gửi cho anh.
- Thật không? Sao em ăn chẳng thấy mùi vị gì cả.
- À đại khái là em làm hơi dở một chút…
- Anh dám chê bánh của em hả?_tôi cáu.
- Thế em bảo anh nói thế nào? Nói dối không tin, nói thật không chịu. Anh còn chưa nói hết mà nó của mùi vị tình yêu…
- Xùy…thật là xạo hết cỡ. Nói thật đi anh đón trung thu cùng cô nàng nào phải không?
Anh Vỹ lặng thinh. Tôi sốt ruột.
- Không phải em đoán trúng thật đấy chứ?
Anh Vỹ bật cười:
- Thì ra em cũng biết lo anh bị người ta giành mất à?
- Em thèm vào.
- Thôi, thôi đùa em đấy. Kỷ niệm một năm nhỉ? Làm sao bây giờ, em không nhớ anh nhưng mà anh rất nhớ em.
- Thế à? Cho anh một nụ hôn nhé!
- Sao lúc anh ở gần chẳng bao giờ thấy em chủ động vậy?
Tôi ngượng ngùng:
- Bởi vì em biết anh không thể nhận được khi ở xa nên mới chủ động, ha ha
- Anh nhớ kĩ, anh về em sẽ không trốn được đâu.
Tôi khóc ròng trong lòng. Quá, quá, quá nham hiểm!
- A ha ha…anh quên đi, đừng nhớ rất tốn bộ nhớ siêu việt của anh.
Anh Vỹ cười khẽ:
- Em cũng nói là bộ nhớ siêu việt rồi thì lo gì, không tốn nhiều dung lượng lắm đâu.
Tôi cào tường, sao thế, sao phải tự đào mồ chôn mình thế này? Sao anh phải nhớ kĩ chứ? Quên đi! Quên đi!
- Thôi em thua rồi!
- Ngoan! Em vốn chưa bao giờ thắng.
Tôi hận chết mất.
- Trăng chỗ anh có tròn không? Trăng chỗ em không tròn lắm.
-….
Tôi tuôn lệ hai hàng, sao lại hỏi một câu ngu ngốc như thế?
Anh Vỹ ho khan:
- Khụ khụ…thật ra chỗ anh cũng không tròn lắm…vì không có em nên thấy thế.
-…
Vì không có em nên trăng không tròn!
Tôi cảm động vô cùng nhưng nghe câu tiếp theo mọi cảm động đều bay biến.
- Đại khái là mặt em cũng tròn như ánh trăng vậy.
- Cao Đạt Vỹ, anh không trêu em sẽ chết à?
- Anh chỉ có mỗi thú vui ấy thôi. Đừng học quá sức, ốm đi, mặt không tròn sẽ không đẹp.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng là quan tâm lại nói một câu như thế.
- Vâng! Em sẽ để anh nhìn mặt em thành trăng rằm.
Tôi cùng anh Vỹ lại tán gẫu một lúc lâu mới nghỉ. Kết thúc bằng lời chúc ngủ ngon. Tôi nằm trên gối mềm ngủ vùi, một đêm không mộng mị. Nhưng mà trong đầu tôi luôn tồn tại suy nghĩ “Trung thu này không có anh” nên mới thấy trăng không tròn.
/52
|