Một tuần kế tiếp chúng tôi phải trải qua kì thi cuối kì. Anh Vỹ dĩ nhiên phải học nặng hơn tôi. Anh vừa phải ôn thi cuối cấp cùng kì thi học sinh giỏi môn chuyên. Tôi không nhớ là những ngày sau đó trải qua thế nào bởi vì trong cảm nhận của tôi nó trôi qua rất bình thường. Đám bạn của tôi hứa sau khi thi xong sẽ đi chơi cho đã. Tôi thật sự không có khái niệm phải đi chơi đâu đó cho đã nhưng lâu lâu đi một lần cũng chẳng sao. Kì thi trôi qua rất nhẹ nhàng. Cả tuần đó tôi cùng anh Vỹ chỉ gặp mặt ở trường, cùng nhau vào thư viện và căn tin. Hình ảnh này theo nhỏ Linh thì không có gì đặc biệt cả bởi vì nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Ai cũng cho rằng tôi và anh Vỹ đã thích nhau từ rất lâu rồi. Đại khái theo lời Linh tỷ nói là lúc tôi bắt đầu bước vào ngôi trường này thì đã có bóng dáng anh Vỹ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngẫm lại thì đúng là như thế. Có lẽ cái ngày đầu tiên đó...đã khởi đầu tất cả.
À. Tôi vẫn chưa nghe anh nói phải thi ngành gì. Tôi nhớ lần đó anh Trường có nói nhưng có việc cắt ngang. Tôi cũng quên chuyện đó đi, hiện tại nhớ lại tôi rất muốn biết. Chắc khi kì thi kết thúc tôi phải hỏi anh mới được.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, nhỏ Linh cùng nhỏ Thoảng hào hứng reo hò. Nhỏ Quyên cười trêu bọn nó như hai con trốn trại ấy. Tôi nghĩ mà buồn cười. Khi đó Quân cũng nhảy bổ vào nói là bọn họ vừa ra viện tâm thần nên thế. Tôi vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Tôi từ trước đến giờ không nói nhiều. Tôi luôn im lặng như thế từ tiểu học cho đến hết trung học cơ sở vẫn thế. Cho đến khi tôi kết bạn với Linh tỷ mới nói nhiều hơn. Khi tôi gặp anh Vỹ cũng nói nhiều hơn. Bọn họ tựa như những người có thể khiến tôi tò mò mới có thể nói nhiều hơn.
Đúng rồi, chuyện của nhỏ Trâm sau ngày tôi dò hỏi anh Vỹ, tôi cũng không để tâm nữa. Tôi biết bởi vì chúng tôi từng là bạn cấp hai nên khi lên cấp ba sẽ có sự so sánh. Trâm nghĩ rằng bản thân có nhiều điểm tốt hơn tôi. Nếu xét về tính năng động có lẽ tôi không sánh bằng. Tôi chợt nhớ đến mỗi lần Minh chơi bóng sẽ thấy Trâm chạy đến bên cạnh đưa nước cho cậu ta. Là do tôi vô tâm không để ý đến. Tôi không nhớ biểu hiện của Minh là thích tôi để Trâm phải hiểu lầm. Tôi muốn biết nhưng lại không muốn tò mò. Tôi quyết định im lặng. Nếu người ta hại bạn một chuyện bạn lại trả đũa một chuyện thì chuyện sẽ sinh thêm chuyện. Với tôi chỉ cần biết nguyên nhân và không gây hại quá đáng thì coi như chẳng có gì xảy ra.
Có những chuyện có thể tránh nhưng có những chuyện không thể tránh. Ngày thi cuối kì kết thúc khi tôi chuẩn bị ra về, Trâm đã kéo tôi lại nói chuyện. Tôi mím môi nhưng không rõ cảm xúc của bản thân. Nhỏ Linh nhìn thấy tôi ở lại muốn ở lại theo nhưng tôi phẩy tay cho nó xuống nhà xe trước. Tôi đeo cặp rồi bước theo Trâm ra hành lang. Học sinh lũ lượt chen nhau xuống cầu thang rồi túa ra cổng trường. Học sinh dần thưa. Trâm vẫn đứng đó im lặng. Tôi thở dài, cô bạn này định thử tính kiên nhẫn của tôi sao?
- Chi biết tại sao tôi hẹn Chi ở lại không?
Cuối cùng cũng hỏi, tôi có chút rùng mình. Giọng nói cô bạn này có vẻ lạnh nhạt hơn mọi ngày.
- Không biết.
Cho dù có biết tôi cũng sẽ nói không.
Trâm quay sang tôi mỉm cười:
- Chi có biết chị Vân thích anh Trường không?
Cơ mặt tôi có chút co giật. Anh Trường và chị Vân, tôi biết. Tôi mím môi gật đầu.
- Tôi biết. Vậy Trâm muốn nói gì?
- Đỗ Quyên đã cướp anh Trường từ tay chị Vân.
Tôi trầm mặc. Câu nói này y hệt ngày đó tôi nghe được trong nhà vệ sinh nữ. Xem ra thành kiến của nhỏ Trâm đối với nhỏ Quyên không nhỏ.
- Chi lại cướp anh Vỹ từ tay chị ấy.
Tôi càng trầm mặc. Tôi không muốn thừa nhận nhưng nếu nói đến quen biết anh Vỹ thì chị Vân quen biết trước tôi. Nếu nói một cách công bằng thì là tôi là người đến sau. Tôi đã từng phiền chán hỏi Linh tỷ điều này. Tôi nghĩ mình là người đến sau. Nhỏ Linh lúc đó tức giận gõ trán tôi. Nó bảo anh Vỹ và chị Vân không có gì cả nên tôi không phải là giành anh ấy từ tay chị Vân. Nhỏ Linh cảnh cáo tôi không được nói chuyện này trước mặt anh Vỹ.
Bây giờ nghe Trâm nói vậy tôi lại nghĩ vẩn vơ nữa rồi. Tôi cười giễu bản thân lo lắng vu vơ.
Tôi cười nhẹ:
- Tôi không cướp. Trâm rất rõ anh Vỹ và chị Vân chưa hề tồn tại mối quan hệ nào cả.
Nhỏ Trâm ngạc nhiên nhìn tôi rồi cười mỉa:
- Vậy sao? Nếu không có Chi anh Vỹ sẽ thích chị ấy. Chi chẳng phải nói anh ấy cùng Chi không có gì sao, hóa ra chỉ là giả tạo. Nếu Chi không cần tình cảm đó thì từ bỏ đi đừng cố tranh giành.
Tôi rất phiền với việc này. Tuy vậy tôi vẫn nghe lời Linh tỷ mà giữ vững lập trường. Không hiểu sao tôi cảm thấy khó chịu. Trâm không có quyền bắt tôi buông tha tình cảm của tôi và anh Vỹ.
- Trâm rất rõ khi có anh Trường thì anh Vỹ sẽ không để mắt đến chị ấy. Tại sao phải đổ lỗi này lên người tôi. Tôi đã từng nói tôi và anh Vỹ không có gì. Hiện giờ thì tôi không nói như thế. Hơn nữa chính Trâm không có quyền nói với tôi những chuyện như thế. Về Quyên, nhỏ cũng không như lời Trâm nói. Mọi người đều biết rõ bí ẩn trong đó. Còn việc...
Nhỏ Trâm nhìn tôi nhíu mày. Nhỏ không hài lòng với ý nghĩ của tôi thì phải.
Tôi nói tiếp:
- Tôi và Minh chẳng có gì cả, Trâm cứ làm những gì mà Trâm muốn.
Nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng hoảng hốt trong mắt nhỏ Trâm. Tôi gật đầu chào nhỏ rồi đi nhanh xuống lầu. Tôi thật sự không muốn lãng phí quá nhiều sức vào những chuyện như thế. Vướng vào chuyện tình cảm lại phiền phức như thế. Tuy vậy, khi tôi bước vào sẽ không trốn tránh nữa. Tôi vốn không muốn nói ra. Có thể nếu không nói ra chuyện này sẽ mãi kéo dài không có điểm kết. Tôi xoa trán đau nhức. Vừa đi xuống tầng trệt, anh Vỹ hốt hoảng chạy đến trước mặt tôi. Không hiểu sao tôi cảm thấy vừa buồn cười mà cũng vừa vui mừng. Hình ảnh của anh hơi nhếch nhác.
- Em không sao chứ?
Tôi buồn cười nhìn anh kéo tay tôi hỏi dồn:
- Em có làm sao đâu, sao anh chưa về?
Anh Vỹ mím môi nghĩ rồi mỉm cười:
- Chờ em.
Tôi cười. Tôi còn không biết nhỏ Linh lại thêm mắm dặm muối bảo rằng tôi xảy ra chuyện gì đó nên anh mới hốt hoảng như thế. Chuyện này sau hãy nói.
Anh nắm tay tôi dắt đi ra khỏi hành làng. Ngôi trường đã vắng tanh. Từng cơn gió thổi qua làm tôi cảm thấy thoải mái. Tôi không biết là do gió hay do anh? Tôi nghiêng mặt nhìn chàng trai bên cạnh. Trên gương mặt anh là vẻ nghiêm túc. Tôi cảm nhận tay anh siết chặt tay tôi hơn. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Minh đang đứng đó, vẻ mặt cậu ta hình như hoảng hốt rồi thả lỏng. Tôi giật mình rồi mỉm cười.
- Minh chưa về à?
Cậu ta lúng túng:
- À, hôm nay tổ tôi trực.
Tôi gật đầu. Anh Vỹ không nói gì chỉ gật đầu rồi kéo tôi lướt qua Minh. Đi đến giữa sân trường tôi nhìn lên lầu hai. Nhỏ Trâm vẫn đứng chỗ cũ. Nhỏ nhìn theo Minh. Tôi không nhìn nữa mà quay sang nhìn anh Vỹ. Anh cũng nhìn tôi. Đôi mắt anh ánh lên tia ấm áp đến lạ.
- Trâm tìm em làm gì?
Tôi lắc đầu:
- Không có gì là chuyện con gái thôi.
Tôi nghĩ anh biết chúng tôi nói gì. Tuy nhiên, anh không hỏi nữa. tôi hơi xoay chuyển tay để năm ngón tay tôi đan vào tay anh. Anh giật mình nhìn hai tay đang nắm chặt rồi nhìn tôi mỉm cười. Tôi rất ít chủ động như vậy. Mọi khi đều là anh nắm tay tôi thôi. Có lẽ tôi muốn làm một điều gì đó để chứng tỏ tôi cũng muốn cố gắng cho đoạn tình cảm này.
------------------------------------------------------------
Mấy ngày sau đó, ngày lễ giáng sinh đến. Chuyện này bình thường tôi không để tâm nhiều. Bởi vì ngày này tôi sẽ ở nhà cùng ba mẹ. Nhà tôi không theo đạo thiên chúa nên cũng chẳng thấy nó quan trọng. Bình thường mẹ tôi có tin ngưỡng về phật hơn.
Thế nhưng lần này ngày này lại rất đặc biệt. Tụi bạn bàn bạc ỏm tỏi về ngày giáng sinh sẽ làm gì. Gần hơn một tuần trước khi bắt đầu kì thi tôi đã nghe bọn nó bàn về ngày này. Tụi nó sẽ bàn mua quà gì tặng bạn trai bạn gái chẳng hạn. Nhỏ Linh còn hỏi tôi định tặng quà gì cho anh Vỹ. Tôi ngớ người ra. Đúng rồi, tôi còn có bạn trai sao lại quên mất nhỉ. Tôi lắc đầu không thèm để ý nhưng thật ra là đang nghĩ nên tặng gì cho anh Vỹ. Tôi hỏi nhỏ Linh nên tặng gì, nó lắc đầu. Nó bảo tôi không biết làm sao nó biết. Vấn đề này đau đầu đấy. Mỗi lần nhìn thấy anh Vỹ tôi lại nhớ đến cuộc trò chuyện của tôi và nhỏ Linh. Và tôi đã triển khai một kế hoạch nhỏ.
Ngày đó sau khi tan học, nó lôi kéo tôi uống trà sữa. Tôi chẳng biết nó giở trò gì nhưng cũng không từ chối. Ấy mà có chuyện ngộ lạ, tên Vĩnh chạy biến đâu mất.
Nhỏ Linh hỏi:
- Ê, mày đã tặng gì cho anh Vỹ chưa?
Tôi ngẩn người:
- Hình như là chưa.
Nó liếc tôi một cái:
- Mày đúng là không tế bào tình cảm. Ai đời có bạn trai rồi mà một món quà làm kỉ niệm cũng chưa tặng.
Tôi giải thích:
- Không phải tao không tặng mà căn bản anh Vỹ không thích mấy món quà linh tinh đâu, thế tao mới phải đau đầu.
Nó uống mấy ngụm trà sữa, gương mặt thỏa mãn y như vừa thưởng thức lần đầu ấy.
- Thì ra mày hiểu anh Vỹ như thế. Hèn gì...hai người hợp nhau thế.
Tôi không đáp. Thật ra tôi và anh có điểm giống nhau, rất nghiêm túc. Nhưng nhiều khi tôi lại không đoán được anh đang nghĩ gì. Nhỏ Linh nghĩ ra cái gì đó rồi cười lên.
- Mày đã bao giờ nói thích anh ấy chưa?
Tôi đần mặt thật sự. À, vấn đề này cũng chưa. Tôi chưa bao giờ chính miệng thừa nhận tôi thích anh cả. Mọi việc giống như là một quy luật tự nhiên. Tôi mến anh, anh để ý tôi. Chúng tôi lại cứ như vậy tiến triển. Cho tới bây giờ chỉ có anh chủ động muốn đến gần tôi, tôi chưa bao giờ làm điều gì cả. Đó gọi là thích sao? Tôi bỗng thấy hoang mang.
Nhỏ Linh thấy tôi không nói lại khinh bỉ tôi:
- Tao biết ngay mà, cái dạng không có tế bào tình cảm như mày làm gì nói mấy câu sến súa đó.
Tôi cười:
- Tao biết phải làm gì rồi không cần khinh bỉ tao như thế, lo cho anh Vĩnh của mày đi.
Nó bĩu môi. Tôi biết chắc nó còn đau đầu việc quà tặng hơn cả tôi đấy chứ. Nó tặng quà quá thường xuyên cho nên lúc quan trọng lại không biết chọn cái gì cho hợp. Có lần tôi đã nói với nó đừng tặng quà thường xuyên sau này sẽ không biết phải tặng gì. Nó vỗ ngực bảo rằng sẽ có cách gây bất ngờ. Tại sao phải phí tâm vào việc này nhỉ? Ý nghĩ lúc đó của tôi là chưa thích anh Vỹ. Đến giờ thì tôi đã hiểu tại sao phải phí tâm như thế. Chỉ vì muốn người mình quan tâm vui vẻ.
Có ý nghĩ như nhỏ Linh cùng tôi thì chưa chắc toàn bộ con gái khi yêu đều nghĩ thế. Giống như nhỏ Thoảng. Nhỏ chằng lo lắng điều đó. Nhỏ rất hùng hồn tuyên bố bạn trai là để sai bảo, người đau đầu tìm cách làm vui lòng đối phương phải là bạn trai cơ. Lúc đó, nhỏ Quyên, nhỏ Linh cùng nhỏ Thi và tôi nhìn nhau. A, tư tưởng của cô bạn này là quyền làm chủ là phái nữ phải không? Tôi tò mò hỏi nếu bọn họ cũng muốn được lấy lòng, được quan tâm không lẽ không thể hiện chút nào sao. Nhỏ Thoảng trầm ngâm lại nói nhỏ không biết. Tôi thấy mặt nhỏ đỏ lên. Ài, nhìn xem tất cả bọn họ đều có ý nghĩ phải quan tâm bạn trai cả đấy thôi. Tôi bỗng nhớ đến ánh mắt đáng thương ngày nào đó của anh Vỹ :"Yên Chi, em không quan tâm bạn trai!". Tôi muốn bật cười.
Ngày giáng sinh đến, anh Vỹ có hẹn tôi ra ngoài. Tôi dĩ nhiên biết nên làm gì. Tôi tự ý thức được rằng tôi và anh là mối quan hệ gì. Một mối quan hệ muốn mãi tốt đẹp thì phải cả hai cùng nắm, cùng vun đắp chứ không phải chỉ một người là đủ. Đặc biệt, tôi biết ngày giáng sinh này là một ngày đặc biệt khác. Sinh nhật anh Vỹ. Khi tôi biết đây là ngày sinh vừa bất ngờ vừa cảm thấy rất đặc biệt. Anh không nói với tôi chắc là muốn cho tôi một bất ngờ thôi. Tôi cũng muốn cho anh một bất ngờ. Bất ngờ của tôi rất đơn giản.
Tối đó, tôi đã dành thời gian lâu hơn mọi lần để trang điểm và chọn quần áo. Thật ra, tôi không chọn mà là mẹ tôi . Bà ấy rất thích làm đẹp cho tôi. Đôi lúc tôi tưởng là bà ấy đang muốn gã tôi đi cho nhanh. Bà ấy cứ sợ sau này chẳng ai rước con gái bà ấy hay sao ấy. Bà ấy chọn cho tôi chiếc váy màu đỏ. Tôi nhăn nhó muốn đổi. Mẹ tôi không đồng ý. Bà bảo hôm nay phải mặc màu đỏ mới có không khí. Tôi hết cách đành làm theo. Mái tóc tôi không buộc lại mà xỏa dài.
Khi tôi đứng trước mặt anh Vỹ đã là bảy giờ tối. Anh xuất hiện trước mặt tôi với gương mặt mỉm cười rạng rỡ. Trong đêm tôi thấy ánh sáng của những ánh đèn trong mắt anh vô cùng lấp lánh. Ánh mắt đó đầy dịu dàng và ấm áp. Anh mặc áo thun cổ tim màu đỏ sậm quần jean tối màu nhưng tôi vẫn thấy hình tượng anh cao ráo nổi bật. Mẹ tôi căn dặn anh và tôi cẩn thận rồi đóng cổng cứ giống như là nếu đóng chậm, tôi sẽ đổi ý không đi.
Anh Vỹ khẽ cười:
- Mẹ em giao em cho anh rồi.
Tôi dở khóc dở cười:
- Anh lại vớ vẩn.
- Anh nói thật mà, chỉ sợ tối nay anh bắt cóc em đi đâu bọn họ cũng không quan tâm đâu.
Hình như là như thế thật. Ba tôi cũng không hỏi han gì sất chỉ khen tôi dễ thương, chúc tôi đi chơi vui vẻ là hết. Thật sự là không ai quan tâm tôi nữa ư?
Anh Vỹ lái xe máy chở tôi đến một nhà hàng. Tôi có chút nghi ngờ. Anh gửi xe rồi dắt tay tôi đi vào.
- Hôm nay có rất nhiều người đấy._anh nói.
Tôi có chút run run. Đây là chuyện gì thế?
- Có những ai ạ?
- Ba anh, mẹ anh, bà nội anh, cô của anh.
Tôi há hốc miệng. Sao phải gặp nhiều người như thế đây? Sao tôi có cảm giác giống như con dâu ra mắt nhà chồng thế này. Tôi hơi dừng bước. Anh Vỹ nghi ngờ nhìn tôi.
- Sao thế? Có gì đâu, lúc sinh nhật anh Trường em đã gặp cả rồi. Hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình thôi.
Mấu chốt chính là "bữa cơm gia đình". Tôi vì tên bữa cơm này mà có chút căng thẳng. Tính ra gặp mặt người thân của bạn trai cũng rất quan trọng mà. Đối với nhiều người có lẽ chuyện này rất bình thường nhưng đối với tôi nó lại có ý nghĩ rất đặc biệt.
Tôi cười mếu máo, nắm chặt tay anh:
- Em rất căng thẳng.
Anh Vỹ ngẩn người rồi phì cười:
- Yên Chi cũng biết căng thẳng đấy. Em đừng căng thẳng nhà chồng của em rất tử tế.
- Cái gì mà chồng chứ.
Mặt tôi nóng lên, đánh lên vai anh. Anh bật cười rồi kéo tôi đi vào. Bên trong khá ồn ào. Nhà hàng được trang trí cây thông noel lấp lánh., đèn màu đẹp lung linh. Mọi người dường như đã đông đủ. Khi tôi cùng anh bước vào thì tất cả ánh mắt đều tập trung lên người chúng tôi. Một bà cụ cười đi ra kéo tay tôi. Tôi đoán đây là bà nội của anh Vỹ.
- Yên Chi phải không? Nhìn xem con bé rất hợp với thằng bé Vỹ.
- Con chào mọi người!_tôi ngượng ngùng chào.
Mặt tôi lại nóng lên. Anh Vỹ cười khẽ.
- Bà nội thiệt là tinh ý. Trăm người con mới chọn được một đấy.
Bà nội bật cười:
- Cái thằng...có bạn gái rồi mặt mày như nở hoa ấy.
Tôi liếc anh một cái. Người này không dời chủ đề còn nói thêm vào. Bà nội cười ha ha kéo tôi cùng anh vào chỗ ngồi. Một bàn dài đầy người. Cô của anh Vỹ nhìn vẫn còn trẻ, bà ấy ngồi bên cạnh chồng. Ba mẹ anh Trường cũng ngồi cạnh đấy. Nhỏ Quyên, nhỏ Thi, anh Trường, Quân, Vĩnh, nhỏ Linh, anh Trí, nhỏ Thoảng, chị Vân và vài người bạn của anh Vỹ đã ngồi và bàn. Cả bọn cứ mỗi người một câu trêu vào. Chị Vân hình như không được tự nhiên khi nhìn tôi, có lẽ là vì nhỏ Trâm.
- Bé Chi nấu ăn ngon lắm nha bà ngoại, lần trước còn biết quan tâm lúc anh Vỹ bị bệnh nữa. _Quân cười ha hả.
- Bà nội, thằng Vỹ keo kiệt đến mức ăn một mình luôn._anh Trí làm bộ giận dỗi.
Bà nội nhìn tôi cười:
- Con gái phải thế chứ.
- Cháu làm tốt nhất chỉ mỗi món đấy thôi._tôi cười ngượng
Tôi ngượng hơn, hơi cúi đầu. Đây là đại tiệc gia đình. Lần trước sinh nhật anh Trường tôi cũng không ngượng đến mức này. Có lẽ vì hôm nay nhân vật chính là anh Vỹ. Mẹ anh Vỹ chỉ nhìn tôi cười hiền. Ba anh Vỹ thì chỉ có thái độ bình thường.
Anh Vỹ nhếch miệng:
- Phải nói là của tốt thì nên giữ riêng cho mình thôi.
Mọi người nhìn anh một cách khinh bỉ chọc bà nội cười vui vẻ. Tôi quan sát sắc mặt nhỏ Quyên khi nhìn ba anh Vỹ có vẻ gì đó lạnh băng mà tôi cảm thấy xa lạ. Mâu thuẫn này rất lớn. Đôi lúc tôi nhìn qua nhỏ Quyên sẽ phát hiện anh Trường nhìn sang tôi mỉm cười. Kỳ quái sao tôi cứ thấy nụ cười của anh Trường có ẩn ý gì đấy.
Hôm nay là sinh nhật của anh Vỹ nên tất cả mọi người đều luôn cười đùa. Buổi tiệc bắt đầu, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ ấm cúng. Có lẽ đây là buổi tiệc sum họp gia đình để khiến anh Vỹ vui trong ngày sinh nhật. Tôi cứ không nhịn được nhìn anh. Đôi lúc bị anh bắt gặp tôi lại quay đi chỗ khác. Anh Vỹ đưa tay xoay mặt tôi nhìn anh.
- Em nên nhìn bạn trai em nhiều một chút.
Tôi khó hiểu:
- Tại sao chứ?
- Nhìn bạn trai người khác sẽ hại mắt.
Tôi dở khóc dở cười:
- Em nhìn bạn trai người khác khi nào chứ?
- Thì em cứ nhìn anh Trường miết đấy thôi._giọng anh giận dỗi.
Tôi nghẹn. Thì ra tôi nhìn Đỗ Quyên trùng hợp có anh Trường ngồi bên cạnh. Tôi ngẩn người chẳng hiểu sao anh lại nhắc đến anh Trường. Mà cái giọng này nghe rất quen. Là giọng ghen tị đấy. Lúc trước quả thật tôi rất thích nhìn anh Trường vì anh cho người ta cảm giác rất ấm áp nhưng mà chẳng phải cái loại tình cảm kia đâu. Tôi chợt hiểu nụ cười của anh Trường lúc nãy, anh muốn chọc tức anh Vỹ. Hừm, anh Trường cũng đen tối không kém nhỉ.
- Hôm nay bạn trai em rất đẹp trai phải không?
Tôi phì cười:
- Anh có tự tin quá không?
- Anh nói thật đấy. Cho nên từ nay em nhìn anh thôi đã đủ rồi.
Tôi lại biết người này ghen tuông quá độ rồi nhưng tôi không cảm thấy bực mà cảm thấy vui vẻ kì lạ.
Một lúc sau phục vụ đẩy một cái bánh kem ra. Mọi người cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật anh Vỹ. Anh kéo tôi đến cùng thổi nến và cắt bánh. Tôi nhớ khi tổ chức sinh nhật cho anh Trường, anh đã từng đề cập đến. Nhưng anh làm sao biết tôi sẽ là bạn gái anh mà cùng nhau cắt bánh chứ?
Cả bọn lại cười đùa ầm ĩ. Ai cũng có một món quà tặng anh. Tôi không đem món quà theo. Anh Vỹ cười gian.
- Yên Chi em không quà nên phải tặng thứ khác.
Tôi giật mình:
- Tặng thứ gì?
Anh mặt dày đưa mặt đến trước mặt tôi:
- Hôn anh một cái.
Tôi đẩy khuôn mặt anh ra nhưng cảm giác mặt tôi đã nóng đến sắp bốc cháy rồi.
- Anh đang nằm mơ đấy à.
- Hôm nay là sinh nhật anh đấy.
- Này, ở đây đông người lắm.
- Có sao, kệ bọn họ.
- Em không có da mặt dày như anh.
Anh đưa mặt tới, tôi lại đẩy ra. Mọi người lại sắp thành vòng tròn để tôi và anh Vỹ ở giữa. Quân cùng anh Trí và Vĩnh không ngừng huýt sáo cổ vũ. Bọn họ không biết da mặt tôi rất mỏng ư? Tôi còn nhớ ngày trung thu đó, nụ hôn của anh khiến tôi vô cùng bất ngờ. Hôm nay, anh không làm thế mà muốn hỏi ý kiến của tôi. Có lẽ nếu tôi kiên trì anh sẽ không ép. Tôi tin chắc như thế.
Nhưng mà ai đó ở phía sau đẩy anh Vỹ một cái, tôi hoảng hốt suýt chút thì ngã. Thế nhưng chẳng xảy ra chuyện gì cả, anh chỉ ôm lấy eo tôi để khỏi ngã thôi. Giọng anh thỏ thẻ, hơi thở vờn quanh khuôn mặt tôi.
- Yên Chi, em nợ anh một nụ hôn.
Có lẽ xung quanh ồn ào nên chẳng ai nghe anh nói đâu nhưng tôi nghe rất rõ. Mặt tôi nóng bừng. Tôi nhìn anh mà mỉm cười.
- Em đâu nói là không chuẩn bị quà cho anh chứ. Cho nên em sẽ không nợ anh đâu.
Anh ngạc nhiên nhưng không hỏi là quà gì. Tôi biết anh cố ý không nói ngày sinh nhật của anh để tôi nợ anh thôi. Thật là gian xảo.
Chúng tôi chơi đùa ca hát thêm rồi cũng tản ra đi dạo phố đêm. Những người lớn hình như vẫn còn ngồi lại trò chuyện. Anh Vỹ chở tôi đi dạo phố đêm. Những cửa hàng rực rỡ sắc màu, cây thông noel được trang trí vô cùng bắt mắt. Trời về khuya thì hơi lạnh. Tôi rùng mình. Anh Vỹ kéo tôi vào một cửa hàng quần áo, anh chọn một đôi khăn quàng cổ cho tôi và anh. Tôi định ngăn lại nhưng không biết ngăn thế nào. Quà của tôi còn có tác dụng gì nữa cơ? Tôi lệ rơi đầy mặt. Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy được niềm vui trong mắt anh. Chúng tôi nắm tay đi dạo rất lâu. Lúc quay lại lấy xe thấy tôi đi chậm lại anh bảo tôi để anh cõng. Tôi không từ chối bởi vì chân tôi đã rất mỏi. Tôi cảm thấy lưng anh rất vững chãi cho nên rất buồn ngủ. Ai ngờ tôi ngủ thật. Tôi nghe tiếng ai đó gọi tôi. Tôi mở mắt tỉnh dậy thì thấy anh Vỹ đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi đang ngã người vào anh ngủ ngon lành. Anh choàng tay qua vai tôi.
- Đến nhà rồi._giọng anh nhẹ nhàng.
- Xin lỗi, em ngủ quên.
Tôi giật mình nhìn quanh. Quả thật cảnh xung quanh là nhà của tôi. Tôi ngượng ngùng ngồi thẳng. Vì tôi ngủ quên nên anh đã thuê taxi đưa tôi về.
Anh vuốt tóc tôi:
- Không sao, dù sao anh cũng được lợi._anh cười nhẹ.
Tôi khó hiểu. Anh được lợi gì chứ?
Tôi bước xuống xe, anh cũng xuống theo. Anh kéo tay tôi.
- Quà của anh.
Tôi buồn cười. Đã vậy mà vẫn còn muốn đòi quà cơ. Nhưng mà tôi định tặng anh cái khăn len tự tay đan. Lúc nãy anh lại mua một cặp khăn quàng cổ. Tôi tặng chẳng phải thừa ư? Vậy phải làm sao? Thật là rối rắm. Tôi cười chống chế.
- Không có.
Anh trừng mắt nhìn tôi:
- Không có?
Tôi hít sâu một cái bước đến trước mặt anh.
- Cao Đạt Vỹ anh có thích em không?
Anh giật mình rồi gật đầu:
- Có.
- Thích đến mức độ nào?
Anh cười:
- Rất rất rất thích.
Tôi cố gắng nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn không lâu, tôi cảm giác nó nhẹ bẫng nhưng vẫn thấy tim mình đập rất nhanh. Thời gian hình như trôi chậm lại. Vì tôi nhắm mắt nên không thể thấy nét mặt của anh. Chỉ biết nụ hôn thật ngọt ngào và ấm áp. Sau một lúc bất ngờ, anh giữ chặt gáy tôi. Tôi tưởng tượng ra ý cười long lanh trong mắt anh. Lúc tôi rời khỏi môi anh tôi cười khẽ.
- Cao Đạt Vỹ, em rất thích anh!
Tôi nói xong thì xoay người mở cổng đi vào nhà. Tôi rõ ràng thấy anh ngẩn người. Ha ha, Cao Đạt Vỹ cũng có lúc ngẩn người vì câu nói của tôi. Nhưng mà tôi không dám quay lại nhìn anh, da mặt tôi thật sự rất mỏng. Hôm nay đã là cực hạn rồi. Tôi nghĩ đêm nay tôi không ngủ được. Anh có thế không? Đây là đêm giáng sinh đáng nhớ nhất từ trước đến nay của tôi, có lẽ sau này cũng thế.
À. Tôi vẫn chưa nghe anh nói phải thi ngành gì. Tôi nhớ lần đó anh Trường có nói nhưng có việc cắt ngang. Tôi cũng quên chuyện đó đi, hiện tại nhớ lại tôi rất muốn biết. Chắc khi kì thi kết thúc tôi phải hỏi anh mới được.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, nhỏ Linh cùng nhỏ Thoảng hào hứng reo hò. Nhỏ Quyên cười trêu bọn nó như hai con trốn trại ấy. Tôi nghĩ mà buồn cười. Khi đó Quân cũng nhảy bổ vào nói là bọn họ vừa ra viện tâm thần nên thế. Tôi vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Tôi từ trước đến giờ không nói nhiều. Tôi luôn im lặng như thế từ tiểu học cho đến hết trung học cơ sở vẫn thế. Cho đến khi tôi kết bạn với Linh tỷ mới nói nhiều hơn. Khi tôi gặp anh Vỹ cũng nói nhiều hơn. Bọn họ tựa như những người có thể khiến tôi tò mò mới có thể nói nhiều hơn.
Đúng rồi, chuyện của nhỏ Trâm sau ngày tôi dò hỏi anh Vỹ, tôi cũng không để tâm nữa. Tôi biết bởi vì chúng tôi từng là bạn cấp hai nên khi lên cấp ba sẽ có sự so sánh. Trâm nghĩ rằng bản thân có nhiều điểm tốt hơn tôi. Nếu xét về tính năng động có lẽ tôi không sánh bằng. Tôi chợt nhớ đến mỗi lần Minh chơi bóng sẽ thấy Trâm chạy đến bên cạnh đưa nước cho cậu ta. Là do tôi vô tâm không để ý đến. Tôi không nhớ biểu hiện của Minh là thích tôi để Trâm phải hiểu lầm. Tôi muốn biết nhưng lại không muốn tò mò. Tôi quyết định im lặng. Nếu người ta hại bạn một chuyện bạn lại trả đũa một chuyện thì chuyện sẽ sinh thêm chuyện. Với tôi chỉ cần biết nguyên nhân và không gây hại quá đáng thì coi như chẳng có gì xảy ra.
Có những chuyện có thể tránh nhưng có những chuyện không thể tránh. Ngày thi cuối kì kết thúc khi tôi chuẩn bị ra về, Trâm đã kéo tôi lại nói chuyện. Tôi mím môi nhưng không rõ cảm xúc của bản thân. Nhỏ Linh nhìn thấy tôi ở lại muốn ở lại theo nhưng tôi phẩy tay cho nó xuống nhà xe trước. Tôi đeo cặp rồi bước theo Trâm ra hành lang. Học sinh lũ lượt chen nhau xuống cầu thang rồi túa ra cổng trường. Học sinh dần thưa. Trâm vẫn đứng đó im lặng. Tôi thở dài, cô bạn này định thử tính kiên nhẫn của tôi sao?
- Chi biết tại sao tôi hẹn Chi ở lại không?
Cuối cùng cũng hỏi, tôi có chút rùng mình. Giọng nói cô bạn này có vẻ lạnh nhạt hơn mọi ngày.
- Không biết.
Cho dù có biết tôi cũng sẽ nói không.
Trâm quay sang tôi mỉm cười:
- Chi có biết chị Vân thích anh Trường không?
Cơ mặt tôi có chút co giật. Anh Trường và chị Vân, tôi biết. Tôi mím môi gật đầu.
- Tôi biết. Vậy Trâm muốn nói gì?
- Đỗ Quyên đã cướp anh Trường từ tay chị Vân.
Tôi trầm mặc. Câu nói này y hệt ngày đó tôi nghe được trong nhà vệ sinh nữ. Xem ra thành kiến của nhỏ Trâm đối với nhỏ Quyên không nhỏ.
- Chi lại cướp anh Vỹ từ tay chị ấy.
Tôi càng trầm mặc. Tôi không muốn thừa nhận nhưng nếu nói đến quen biết anh Vỹ thì chị Vân quen biết trước tôi. Nếu nói một cách công bằng thì là tôi là người đến sau. Tôi đã từng phiền chán hỏi Linh tỷ điều này. Tôi nghĩ mình là người đến sau. Nhỏ Linh lúc đó tức giận gõ trán tôi. Nó bảo anh Vỹ và chị Vân không có gì cả nên tôi không phải là giành anh ấy từ tay chị Vân. Nhỏ Linh cảnh cáo tôi không được nói chuyện này trước mặt anh Vỹ.
Bây giờ nghe Trâm nói vậy tôi lại nghĩ vẩn vơ nữa rồi. Tôi cười giễu bản thân lo lắng vu vơ.
Tôi cười nhẹ:
- Tôi không cướp. Trâm rất rõ anh Vỹ và chị Vân chưa hề tồn tại mối quan hệ nào cả.
Nhỏ Trâm ngạc nhiên nhìn tôi rồi cười mỉa:
- Vậy sao? Nếu không có Chi anh Vỹ sẽ thích chị ấy. Chi chẳng phải nói anh ấy cùng Chi không có gì sao, hóa ra chỉ là giả tạo. Nếu Chi không cần tình cảm đó thì từ bỏ đi đừng cố tranh giành.
Tôi rất phiền với việc này. Tuy vậy tôi vẫn nghe lời Linh tỷ mà giữ vững lập trường. Không hiểu sao tôi cảm thấy khó chịu. Trâm không có quyền bắt tôi buông tha tình cảm của tôi và anh Vỹ.
- Trâm rất rõ khi có anh Trường thì anh Vỹ sẽ không để mắt đến chị ấy. Tại sao phải đổ lỗi này lên người tôi. Tôi đã từng nói tôi và anh Vỹ không có gì. Hiện giờ thì tôi không nói như thế. Hơn nữa chính Trâm không có quyền nói với tôi những chuyện như thế. Về Quyên, nhỏ cũng không như lời Trâm nói. Mọi người đều biết rõ bí ẩn trong đó. Còn việc...
Nhỏ Trâm nhìn tôi nhíu mày. Nhỏ không hài lòng với ý nghĩ của tôi thì phải.
Tôi nói tiếp:
- Tôi và Minh chẳng có gì cả, Trâm cứ làm những gì mà Trâm muốn.
Nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng hoảng hốt trong mắt nhỏ Trâm. Tôi gật đầu chào nhỏ rồi đi nhanh xuống lầu. Tôi thật sự không muốn lãng phí quá nhiều sức vào những chuyện như thế. Vướng vào chuyện tình cảm lại phiền phức như thế. Tuy vậy, khi tôi bước vào sẽ không trốn tránh nữa. Tôi vốn không muốn nói ra. Có thể nếu không nói ra chuyện này sẽ mãi kéo dài không có điểm kết. Tôi xoa trán đau nhức. Vừa đi xuống tầng trệt, anh Vỹ hốt hoảng chạy đến trước mặt tôi. Không hiểu sao tôi cảm thấy vừa buồn cười mà cũng vừa vui mừng. Hình ảnh của anh hơi nhếch nhác.
- Em không sao chứ?
Tôi buồn cười nhìn anh kéo tay tôi hỏi dồn:
- Em có làm sao đâu, sao anh chưa về?
Anh Vỹ mím môi nghĩ rồi mỉm cười:
- Chờ em.
Tôi cười. Tôi còn không biết nhỏ Linh lại thêm mắm dặm muối bảo rằng tôi xảy ra chuyện gì đó nên anh mới hốt hoảng như thế. Chuyện này sau hãy nói.
Anh nắm tay tôi dắt đi ra khỏi hành làng. Ngôi trường đã vắng tanh. Từng cơn gió thổi qua làm tôi cảm thấy thoải mái. Tôi không biết là do gió hay do anh? Tôi nghiêng mặt nhìn chàng trai bên cạnh. Trên gương mặt anh là vẻ nghiêm túc. Tôi cảm nhận tay anh siết chặt tay tôi hơn. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Minh đang đứng đó, vẻ mặt cậu ta hình như hoảng hốt rồi thả lỏng. Tôi giật mình rồi mỉm cười.
- Minh chưa về à?
Cậu ta lúng túng:
- À, hôm nay tổ tôi trực.
Tôi gật đầu. Anh Vỹ không nói gì chỉ gật đầu rồi kéo tôi lướt qua Minh. Đi đến giữa sân trường tôi nhìn lên lầu hai. Nhỏ Trâm vẫn đứng chỗ cũ. Nhỏ nhìn theo Minh. Tôi không nhìn nữa mà quay sang nhìn anh Vỹ. Anh cũng nhìn tôi. Đôi mắt anh ánh lên tia ấm áp đến lạ.
- Trâm tìm em làm gì?
Tôi lắc đầu:
- Không có gì là chuyện con gái thôi.
Tôi nghĩ anh biết chúng tôi nói gì. Tuy nhiên, anh không hỏi nữa. tôi hơi xoay chuyển tay để năm ngón tay tôi đan vào tay anh. Anh giật mình nhìn hai tay đang nắm chặt rồi nhìn tôi mỉm cười. Tôi rất ít chủ động như vậy. Mọi khi đều là anh nắm tay tôi thôi. Có lẽ tôi muốn làm một điều gì đó để chứng tỏ tôi cũng muốn cố gắng cho đoạn tình cảm này.
------------------------------------------------------------
Mấy ngày sau đó, ngày lễ giáng sinh đến. Chuyện này bình thường tôi không để tâm nhiều. Bởi vì ngày này tôi sẽ ở nhà cùng ba mẹ. Nhà tôi không theo đạo thiên chúa nên cũng chẳng thấy nó quan trọng. Bình thường mẹ tôi có tin ngưỡng về phật hơn.
Thế nhưng lần này ngày này lại rất đặc biệt. Tụi bạn bàn bạc ỏm tỏi về ngày giáng sinh sẽ làm gì. Gần hơn một tuần trước khi bắt đầu kì thi tôi đã nghe bọn nó bàn về ngày này. Tụi nó sẽ bàn mua quà gì tặng bạn trai bạn gái chẳng hạn. Nhỏ Linh còn hỏi tôi định tặng quà gì cho anh Vỹ. Tôi ngớ người ra. Đúng rồi, tôi còn có bạn trai sao lại quên mất nhỉ. Tôi lắc đầu không thèm để ý nhưng thật ra là đang nghĩ nên tặng gì cho anh Vỹ. Tôi hỏi nhỏ Linh nên tặng gì, nó lắc đầu. Nó bảo tôi không biết làm sao nó biết. Vấn đề này đau đầu đấy. Mỗi lần nhìn thấy anh Vỹ tôi lại nhớ đến cuộc trò chuyện của tôi và nhỏ Linh. Và tôi đã triển khai một kế hoạch nhỏ.
Ngày đó sau khi tan học, nó lôi kéo tôi uống trà sữa. Tôi chẳng biết nó giở trò gì nhưng cũng không từ chối. Ấy mà có chuyện ngộ lạ, tên Vĩnh chạy biến đâu mất.
Nhỏ Linh hỏi:
- Ê, mày đã tặng gì cho anh Vỹ chưa?
Tôi ngẩn người:
- Hình như là chưa.
Nó liếc tôi một cái:
- Mày đúng là không tế bào tình cảm. Ai đời có bạn trai rồi mà một món quà làm kỉ niệm cũng chưa tặng.
Tôi giải thích:
- Không phải tao không tặng mà căn bản anh Vỹ không thích mấy món quà linh tinh đâu, thế tao mới phải đau đầu.
Nó uống mấy ngụm trà sữa, gương mặt thỏa mãn y như vừa thưởng thức lần đầu ấy.
- Thì ra mày hiểu anh Vỹ như thế. Hèn gì...hai người hợp nhau thế.
Tôi không đáp. Thật ra tôi và anh có điểm giống nhau, rất nghiêm túc. Nhưng nhiều khi tôi lại không đoán được anh đang nghĩ gì. Nhỏ Linh nghĩ ra cái gì đó rồi cười lên.
- Mày đã bao giờ nói thích anh ấy chưa?
Tôi đần mặt thật sự. À, vấn đề này cũng chưa. Tôi chưa bao giờ chính miệng thừa nhận tôi thích anh cả. Mọi việc giống như là một quy luật tự nhiên. Tôi mến anh, anh để ý tôi. Chúng tôi lại cứ như vậy tiến triển. Cho tới bây giờ chỉ có anh chủ động muốn đến gần tôi, tôi chưa bao giờ làm điều gì cả. Đó gọi là thích sao? Tôi bỗng thấy hoang mang.
Nhỏ Linh thấy tôi không nói lại khinh bỉ tôi:
- Tao biết ngay mà, cái dạng không có tế bào tình cảm như mày làm gì nói mấy câu sến súa đó.
Tôi cười:
- Tao biết phải làm gì rồi không cần khinh bỉ tao như thế, lo cho anh Vĩnh của mày đi.
Nó bĩu môi. Tôi biết chắc nó còn đau đầu việc quà tặng hơn cả tôi đấy chứ. Nó tặng quà quá thường xuyên cho nên lúc quan trọng lại không biết chọn cái gì cho hợp. Có lần tôi đã nói với nó đừng tặng quà thường xuyên sau này sẽ không biết phải tặng gì. Nó vỗ ngực bảo rằng sẽ có cách gây bất ngờ. Tại sao phải phí tâm vào việc này nhỉ? Ý nghĩ lúc đó của tôi là chưa thích anh Vỹ. Đến giờ thì tôi đã hiểu tại sao phải phí tâm như thế. Chỉ vì muốn người mình quan tâm vui vẻ.
Có ý nghĩ như nhỏ Linh cùng tôi thì chưa chắc toàn bộ con gái khi yêu đều nghĩ thế. Giống như nhỏ Thoảng. Nhỏ chằng lo lắng điều đó. Nhỏ rất hùng hồn tuyên bố bạn trai là để sai bảo, người đau đầu tìm cách làm vui lòng đối phương phải là bạn trai cơ. Lúc đó, nhỏ Quyên, nhỏ Linh cùng nhỏ Thi và tôi nhìn nhau. A, tư tưởng của cô bạn này là quyền làm chủ là phái nữ phải không? Tôi tò mò hỏi nếu bọn họ cũng muốn được lấy lòng, được quan tâm không lẽ không thể hiện chút nào sao. Nhỏ Thoảng trầm ngâm lại nói nhỏ không biết. Tôi thấy mặt nhỏ đỏ lên. Ài, nhìn xem tất cả bọn họ đều có ý nghĩ phải quan tâm bạn trai cả đấy thôi. Tôi bỗng nhớ đến ánh mắt đáng thương ngày nào đó của anh Vỹ :"Yên Chi, em không quan tâm bạn trai!". Tôi muốn bật cười.
Ngày giáng sinh đến, anh Vỹ có hẹn tôi ra ngoài. Tôi dĩ nhiên biết nên làm gì. Tôi tự ý thức được rằng tôi và anh là mối quan hệ gì. Một mối quan hệ muốn mãi tốt đẹp thì phải cả hai cùng nắm, cùng vun đắp chứ không phải chỉ một người là đủ. Đặc biệt, tôi biết ngày giáng sinh này là một ngày đặc biệt khác. Sinh nhật anh Vỹ. Khi tôi biết đây là ngày sinh vừa bất ngờ vừa cảm thấy rất đặc biệt. Anh không nói với tôi chắc là muốn cho tôi một bất ngờ thôi. Tôi cũng muốn cho anh một bất ngờ. Bất ngờ của tôi rất đơn giản.
Tối đó, tôi đã dành thời gian lâu hơn mọi lần để trang điểm và chọn quần áo. Thật ra, tôi không chọn mà là mẹ tôi . Bà ấy rất thích làm đẹp cho tôi. Đôi lúc tôi tưởng là bà ấy đang muốn gã tôi đi cho nhanh. Bà ấy cứ sợ sau này chẳng ai rước con gái bà ấy hay sao ấy. Bà ấy chọn cho tôi chiếc váy màu đỏ. Tôi nhăn nhó muốn đổi. Mẹ tôi không đồng ý. Bà bảo hôm nay phải mặc màu đỏ mới có không khí. Tôi hết cách đành làm theo. Mái tóc tôi không buộc lại mà xỏa dài.
Khi tôi đứng trước mặt anh Vỹ đã là bảy giờ tối. Anh xuất hiện trước mặt tôi với gương mặt mỉm cười rạng rỡ. Trong đêm tôi thấy ánh sáng của những ánh đèn trong mắt anh vô cùng lấp lánh. Ánh mắt đó đầy dịu dàng và ấm áp. Anh mặc áo thun cổ tim màu đỏ sậm quần jean tối màu nhưng tôi vẫn thấy hình tượng anh cao ráo nổi bật. Mẹ tôi căn dặn anh và tôi cẩn thận rồi đóng cổng cứ giống như là nếu đóng chậm, tôi sẽ đổi ý không đi.
Anh Vỹ khẽ cười:
- Mẹ em giao em cho anh rồi.
Tôi dở khóc dở cười:
- Anh lại vớ vẩn.
- Anh nói thật mà, chỉ sợ tối nay anh bắt cóc em đi đâu bọn họ cũng không quan tâm đâu.
Hình như là như thế thật. Ba tôi cũng không hỏi han gì sất chỉ khen tôi dễ thương, chúc tôi đi chơi vui vẻ là hết. Thật sự là không ai quan tâm tôi nữa ư?
Anh Vỹ lái xe máy chở tôi đến một nhà hàng. Tôi có chút nghi ngờ. Anh gửi xe rồi dắt tay tôi đi vào.
- Hôm nay có rất nhiều người đấy._anh nói.
Tôi có chút run run. Đây là chuyện gì thế?
- Có những ai ạ?
- Ba anh, mẹ anh, bà nội anh, cô của anh.
Tôi há hốc miệng. Sao phải gặp nhiều người như thế đây? Sao tôi có cảm giác giống như con dâu ra mắt nhà chồng thế này. Tôi hơi dừng bước. Anh Vỹ nghi ngờ nhìn tôi.
- Sao thế? Có gì đâu, lúc sinh nhật anh Trường em đã gặp cả rồi. Hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình thôi.
Mấu chốt chính là "bữa cơm gia đình". Tôi vì tên bữa cơm này mà có chút căng thẳng. Tính ra gặp mặt người thân của bạn trai cũng rất quan trọng mà. Đối với nhiều người có lẽ chuyện này rất bình thường nhưng đối với tôi nó lại có ý nghĩ rất đặc biệt.
Tôi cười mếu máo, nắm chặt tay anh:
- Em rất căng thẳng.
Anh Vỹ ngẩn người rồi phì cười:
- Yên Chi cũng biết căng thẳng đấy. Em đừng căng thẳng nhà chồng của em rất tử tế.
- Cái gì mà chồng chứ.
Mặt tôi nóng lên, đánh lên vai anh. Anh bật cười rồi kéo tôi đi vào. Bên trong khá ồn ào. Nhà hàng được trang trí cây thông noel lấp lánh., đèn màu đẹp lung linh. Mọi người dường như đã đông đủ. Khi tôi cùng anh bước vào thì tất cả ánh mắt đều tập trung lên người chúng tôi. Một bà cụ cười đi ra kéo tay tôi. Tôi đoán đây là bà nội của anh Vỹ.
- Yên Chi phải không? Nhìn xem con bé rất hợp với thằng bé Vỹ.
- Con chào mọi người!_tôi ngượng ngùng chào.
Mặt tôi lại nóng lên. Anh Vỹ cười khẽ.
- Bà nội thiệt là tinh ý. Trăm người con mới chọn được một đấy.
Bà nội bật cười:
- Cái thằng...có bạn gái rồi mặt mày như nở hoa ấy.
Tôi liếc anh một cái. Người này không dời chủ đề còn nói thêm vào. Bà nội cười ha ha kéo tôi cùng anh vào chỗ ngồi. Một bàn dài đầy người. Cô của anh Vỹ nhìn vẫn còn trẻ, bà ấy ngồi bên cạnh chồng. Ba mẹ anh Trường cũng ngồi cạnh đấy. Nhỏ Quyên, nhỏ Thi, anh Trường, Quân, Vĩnh, nhỏ Linh, anh Trí, nhỏ Thoảng, chị Vân và vài người bạn của anh Vỹ đã ngồi và bàn. Cả bọn cứ mỗi người một câu trêu vào. Chị Vân hình như không được tự nhiên khi nhìn tôi, có lẽ là vì nhỏ Trâm.
- Bé Chi nấu ăn ngon lắm nha bà ngoại, lần trước còn biết quan tâm lúc anh Vỹ bị bệnh nữa. _Quân cười ha hả.
- Bà nội, thằng Vỹ keo kiệt đến mức ăn một mình luôn._anh Trí làm bộ giận dỗi.
Bà nội nhìn tôi cười:
- Con gái phải thế chứ.
- Cháu làm tốt nhất chỉ mỗi món đấy thôi._tôi cười ngượng
Tôi ngượng hơn, hơi cúi đầu. Đây là đại tiệc gia đình. Lần trước sinh nhật anh Trường tôi cũng không ngượng đến mức này. Có lẽ vì hôm nay nhân vật chính là anh Vỹ. Mẹ anh Vỹ chỉ nhìn tôi cười hiền. Ba anh Vỹ thì chỉ có thái độ bình thường.
Anh Vỹ nhếch miệng:
- Phải nói là của tốt thì nên giữ riêng cho mình thôi.
Mọi người nhìn anh một cách khinh bỉ chọc bà nội cười vui vẻ. Tôi quan sát sắc mặt nhỏ Quyên khi nhìn ba anh Vỹ có vẻ gì đó lạnh băng mà tôi cảm thấy xa lạ. Mâu thuẫn này rất lớn. Đôi lúc tôi nhìn qua nhỏ Quyên sẽ phát hiện anh Trường nhìn sang tôi mỉm cười. Kỳ quái sao tôi cứ thấy nụ cười của anh Trường có ẩn ý gì đấy.
Hôm nay là sinh nhật của anh Vỹ nên tất cả mọi người đều luôn cười đùa. Buổi tiệc bắt đầu, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ ấm cúng. Có lẽ đây là buổi tiệc sum họp gia đình để khiến anh Vỹ vui trong ngày sinh nhật. Tôi cứ không nhịn được nhìn anh. Đôi lúc bị anh bắt gặp tôi lại quay đi chỗ khác. Anh Vỹ đưa tay xoay mặt tôi nhìn anh.
- Em nên nhìn bạn trai em nhiều một chút.
Tôi khó hiểu:
- Tại sao chứ?
- Nhìn bạn trai người khác sẽ hại mắt.
Tôi dở khóc dở cười:
- Em nhìn bạn trai người khác khi nào chứ?
- Thì em cứ nhìn anh Trường miết đấy thôi._giọng anh giận dỗi.
Tôi nghẹn. Thì ra tôi nhìn Đỗ Quyên trùng hợp có anh Trường ngồi bên cạnh. Tôi ngẩn người chẳng hiểu sao anh lại nhắc đến anh Trường. Mà cái giọng này nghe rất quen. Là giọng ghen tị đấy. Lúc trước quả thật tôi rất thích nhìn anh Trường vì anh cho người ta cảm giác rất ấm áp nhưng mà chẳng phải cái loại tình cảm kia đâu. Tôi chợt hiểu nụ cười của anh Trường lúc nãy, anh muốn chọc tức anh Vỹ. Hừm, anh Trường cũng đen tối không kém nhỉ.
- Hôm nay bạn trai em rất đẹp trai phải không?
Tôi phì cười:
- Anh có tự tin quá không?
- Anh nói thật đấy. Cho nên từ nay em nhìn anh thôi đã đủ rồi.
Tôi lại biết người này ghen tuông quá độ rồi nhưng tôi không cảm thấy bực mà cảm thấy vui vẻ kì lạ.
Một lúc sau phục vụ đẩy một cái bánh kem ra. Mọi người cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật anh Vỹ. Anh kéo tôi đến cùng thổi nến và cắt bánh. Tôi nhớ khi tổ chức sinh nhật cho anh Trường, anh đã từng đề cập đến. Nhưng anh làm sao biết tôi sẽ là bạn gái anh mà cùng nhau cắt bánh chứ?
Cả bọn lại cười đùa ầm ĩ. Ai cũng có một món quà tặng anh. Tôi không đem món quà theo. Anh Vỹ cười gian.
- Yên Chi em không quà nên phải tặng thứ khác.
Tôi giật mình:
- Tặng thứ gì?
Anh mặt dày đưa mặt đến trước mặt tôi:
- Hôn anh một cái.
Tôi đẩy khuôn mặt anh ra nhưng cảm giác mặt tôi đã nóng đến sắp bốc cháy rồi.
- Anh đang nằm mơ đấy à.
- Hôm nay là sinh nhật anh đấy.
- Này, ở đây đông người lắm.
- Có sao, kệ bọn họ.
- Em không có da mặt dày như anh.
Anh đưa mặt tới, tôi lại đẩy ra. Mọi người lại sắp thành vòng tròn để tôi và anh Vỹ ở giữa. Quân cùng anh Trí và Vĩnh không ngừng huýt sáo cổ vũ. Bọn họ không biết da mặt tôi rất mỏng ư? Tôi còn nhớ ngày trung thu đó, nụ hôn của anh khiến tôi vô cùng bất ngờ. Hôm nay, anh không làm thế mà muốn hỏi ý kiến của tôi. Có lẽ nếu tôi kiên trì anh sẽ không ép. Tôi tin chắc như thế.
Nhưng mà ai đó ở phía sau đẩy anh Vỹ một cái, tôi hoảng hốt suýt chút thì ngã. Thế nhưng chẳng xảy ra chuyện gì cả, anh chỉ ôm lấy eo tôi để khỏi ngã thôi. Giọng anh thỏ thẻ, hơi thở vờn quanh khuôn mặt tôi.
- Yên Chi, em nợ anh một nụ hôn.
Có lẽ xung quanh ồn ào nên chẳng ai nghe anh nói đâu nhưng tôi nghe rất rõ. Mặt tôi nóng bừng. Tôi nhìn anh mà mỉm cười.
- Em đâu nói là không chuẩn bị quà cho anh chứ. Cho nên em sẽ không nợ anh đâu.
Anh ngạc nhiên nhưng không hỏi là quà gì. Tôi biết anh cố ý không nói ngày sinh nhật của anh để tôi nợ anh thôi. Thật là gian xảo.
Chúng tôi chơi đùa ca hát thêm rồi cũng tản ra đi dạo phố đêm. Những người lớn hình như vẫn còn ngồi lại trò chuyện. Anh Vỹ chở tôi đi dạo phố đêm. Những cửa hàng rực rỡ sắc màu, cây thông noel được trang trí vô cùng bắt mắt. Trời về khuya thì hơi lạnh. Tôi rùng mình. Anh Vỹ kéo tôi vào một cửa hàng quần áo, anh chọn một đôi khăn quàng cổ cho tôi và anh. Tôi định ngăn lại nhưng không biết ngăn thế nào. Quà của tôi còn có tác dụng gì nữa cơ? Tôi lệ rơi đầy mặt. Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy được niềm vui trong mắt anh. Chúng tôi nắm tay đi dạo rất lâu. Lúc quay lại lấy xe thấy tôi đi chậm lại anh bảo tôi để anh cõng. Tôi không từ chối bởi vì chân tôi đã rất mỏi. Tôi cảm thấy lưng anh rất vững chãi cho nên rất buồn ngủ. Ai ngờ tôi ngủ thật. Tôi nghe tiếng ai đó gọi tôi. Tôi mở mắt tỉnh dậy thì thấy anh Vỹ đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi đang ngã người vào anh ngủ ngon lành. Anh choàng tay qua vai tôi.
- Đến nhà rồi._giọng anh nhẹ nhàng.
- Xin lỗi, em ngủ quên.
Tôi giật mình nhìn quanh. Quả thật cảnh xung quanh là nhà của tôi. Tôi ngượng ngùng ngồi thẳng. Vì tôi ngủ quên nên anh đã thuê taxi đưa tôi về.
Anh vuốt tóc tôi:
- Không sao, dù sao anh cũng được lợi._anh cười nhẹ.
Tôi khó hiểu. Anh được lợi gì chứ?
Tôi bước xuống xe, anh cũng xuống theo. Anh kéo tay tôi.
- Quà của anh.
Tôi buồn cười. Đã vậy mà vẫn còn muốn đòi quà cơ. Nhưng mà tôi định tặng anh cái khăn len tự tay đan. Lúc nãy anh lại mua một cặp khăn quàng cổ. Tôi tặng chẳng phải thừa ư? Vậy phải làm sao? Thật là rối rắm. Tôi cười chống chế.
- Không có.
Anh trừng mắt nhìn tôi:
- Không có?
Tôi hít sâu một cái bước đến trước mặt anh.
- Cao Đạt Vỹ anh có thích em không?
Anh giật mình rồi gật đầu:
- Có.
- Thích đến mức độ nào?
Anh cười:
- Rất rất rất thích.
Tôi cố gắng nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn không lâu, tôi cảm giác nó nhẹ bẫng nhưng vẫn thấy tim mình đập rất nhanh. Thời gian hình như trôi chậm lại. Vì tôi nhắm mắt nên không thể thấy nét mặt của anh. Chỉ biết nụ hôn thật ngọt ngào và ấm áp. Sau một lúc bất ngờ, anh giữ chặt gáy tôi. Tôi tưởng tượng ra ý cười long lanh trong mắt anh. Lúc tôi rời khỏi môi anh tôi cười khẽ.
- Cao Đạt Vỹ, em rất thích anh!
Tôi nói xong thì xoay người mở cổng đi vào nhà. Tôi rõ ràng thấy anh ngẩn người. Ha ha, Cao Đạt Vỹ cũng có lúc ngẩn người vì câu nói của tôi. Nhưng mà tôi không dám quay lại nhìn anh, da mặt tôi thật sự rất mỏng. Hôm nay đã là cực hạn rồi. Tôi nghĩ đêm nay tôi không ngủ được. Anh có thế không? Đây là đêm giáng sinh đáng nhớ nhất từ trước đến nay của tôi, có lẽ sau này cũng thế.
/52
|