Trời đã vào thu, những chiếc lá vàng cũng theo gió rơi rụng. Một mình tôi đi trên con đường đầy lá rơi cảm thấy có chút trống trãi. Tôi cũng không rõ cảm xúc của bản thân hiện tại. Đã qua nhiều ngày như vậy nhưng tôi vẫn chưa hồi phục lại sự bình tĩnh lẫn ung dung như mọi ngày. Tôi bối rối vì cảm xúc của bản thân và cùng vì thái độ của anh Vỹ. Tôi muốn biết anh đang nghĩ gì. Nhỏ Linh bảo đi hỏi anh sẽ rõ. Tôi không có can đảm. Vĩnh bảo viết một lá thư cho anh. Tôi mới không làm chuyện dở hơi như vậy. Còn có người đưa ra ý kiến dở hơi hơn đó là Quân. Cậu ta bảo tôi phải giành bằng được anh Vỹ từ tay chị Vân. Tôi nghĩ chẳng phải anh ấy còn một người yêu thần bí sao?
Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Không muốn có tình cảm trong hiện tại nhưng cảm xúc lại đi ngược với lí trí. Có lẽ tôi thật sự thích anh nhưng chưa đủ lớn để tôi bất chấp tất cả, chưa đủ sâu để tôi bỏ qua nguyên tắc của bản thân, chưa đủ to tát để tôi bỏ qua sự sợ hãi thất bại của bản thân.
Tôi nhớ tôi đã trả lời Quyên rằng:
- Hình như là...không muốn hiểu.
Đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận trước mặt người khác tôi không muốn hiểu. Vậy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi không?
Bởi vì lúc đó thất thần tôi đã không để ý đến nét mặt của Quyên. Bây giờ hồi tưởng lại hẳn là vui vẻ. Vì lí do gì tôi cũng không rõ. Tôi buồn bực nhặt sỏi quăng xuống dòng sông. Dòng sông chảy siết như vậy sao không cuốn hết những phiền lòng của tôi nhỉ?
- Phiền, phiền chết đi được.
Tôi ngã người ra bãi cỏ ven sông. Gió mát thật, ngủ một giấc chắc là thoải mái hơn. Tôi bất giác mỉm cười. Sao mí mắt tôi có cảm giác nhột nhạt mà mát mát kì lạ.
Sau khi tôi mở mắt ra, nụ cười cứng đờ. Bởi vì đôi mắt lờ đờ của tôi thấy một hình ảnh không nên thấy trên đỉnh đầu. Cả một đôi mắt như đầm nước sâu đang nhìn tôi.
- Hửm? Ngay cả bầu trời cũng hiện lên gương mặt của anh Vỹ. Thật kì lạ!
- Khụ...thức rồi? Em tại sao nằm ở đây hả?
Tôi giật bắn mình khi nghe giọng nói như cố nén cười. Tôi ngồi dậy nhìn cho kĩ. Ôi, sao mà trùng hợp thế không biết.
- Em...em hóng gió ạ. Anh cũng ra đây hóng gió sao?
Anh Vỹ ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào. Anh nhìn ra bờ sông.
- Không phải.
Vậy anh ra đây làm gì chứ? Tôi tò mò nhìn nửa gương mặt của anh. Sao mặt anh đỏ nhỉ?
- Thế anh đi tản bộ ạ?
- Cũng không phải.
Tôi liếc anh một cái rồi không thèm hỏi nữa. Bởi vì tôi biết anh chắc chắn không muốn nói cho tôi biết. Anh Vỹ không nghe thấy tôi hỏi nữa thì quay sang nhìn tôi. A...ha ha, cách này vậy mà có tác dụng. Tôi mỉm cười đến đắc ý nhìn anh. Anh giật mình giống như hiểu được ý nghĩa của việc tôi không hỏi anh nữa rồi phì cười.
- Em thật là... Anh ra đây tìm em.
- Hả? Anh tìm em làm gì?
Không phải chuyện tôi nghe lén đã bị anh phát hiện chứ? Tôi cũng đâu có nói cho ai nghe đâu. Anh ra đây cảnh cáo tôi đừng nói cho ai biết phải không?
Anh bất đắc dĩ chỉ vào đồng hồ trên tay:
- Em đã ra ngoài rất lâu lại không ai biết em đi đâu. Em...điện thoại em đâu rồi?
Tôi không hiểu anh muốn làm gì nhưng theo bản năng vẫn sờ túi. Chết thật, tôi lại bỏ điện thoại ở nhà nữa rồi. Anh Vỹ nhìn tôi rồi thở dài, giọng điệu lại như nổi giận.
- Em đi đâu sao không nói với người nhà một tiếng. Linh bảo không liên lạc được với em. Cô chú cũng đang tìm em đấy.
Tôi run rẩy không dứt. Đây là tình hình gì vậy? Không phải chứ? Nghiêm trọng vậy sao? Hồi tưởng lại thì cũng đúng. Lúc tôi ra khỏi nhà thì ba má không có nhà, thằng Lâm cũng chạy sang nhà bạn học nhóm. Tôi định gọi cho nhỏ Linh nhưng điện thoại nó không ai bắt máy. Cho nên tôi quyết định đi hóng mát một mình. Và đã quên mất thời gian về. Có lẽ ba má rất lo lắng.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng:
- Em có gọi cho nhỏ Linh nhưng mà nó không bắt máy. Em lại ngủ quên...
Giọng anh lại dịu đi một chút:
- Được rồi lần sau nếu không liên lạc được cũng phải để lại lời nhắn.
- Vâng em biết rồi.
- Không được quên mang theo điện thoại.
- Em sẽ nhớ.
- Không được đi một mình.
- Em sẽ gọi bạn cùng đi.
Khoan đã, tại sao tôi phải nghe theo lời anh nhỉ? Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh lại quay mặt đi chỗ khác.
- Anh có thể cho em mượn điện thoại không, em muốn gọi về nhà một chút.
Anh nhìn tôi cười rất quái dị:
- Anh đã gọi cho cô chú biết rồi. Em chắc vẫn muốn mượn điện thoại của anh sao?
Tôi đang lo ba má không tìm được tôi nào có nghĩ nhiều như vậy. Tôi rất chân thành gật đầu. Anh đưa điện thoại cho tôi với nụ cười rạng rỡ hơn bình thường rất nhiều. Hình như mỗi lần tôi nhờ vả anh việc gì đó anh đều cười như thế. Cho nên tôi lại không được bình tĩnh, mặt lại nóng lên. Sau khi nhận điện thoại thì tôi đã hối hận. Bởi vì màn hình nền kia chính là...chính là ảnh tôi và anh cùng ngã trên đống thú bông. Tôi hóa đá. Tay cầm điện thoại của tôi run rẩy lợi hại.
- Này...này sao anh lại để tấm ảnh này hả?_tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:
- À...anh mới đổi điện thoại không có ảnh khác chỉ có ảnh của em thôi. Ảnh này nhóc Vĩnh mới cho, anh tiện tay dùng luôn. Cũng không tệ.
Vậy cũng được sao? Tôi mới không tin lí do củ chuối này đâu.
- Anh xóa tấm ảnh này đi, em sẽ đưa anh tấm khác đẹp hơn. Trên điện thoại em có rất nhiều hình nền đẹp đấy._ vừa nói tay tôi đang mò đến tìm chỗ để xóa ảnh.
Nói đùa sao? Nếu để người khác thấy tôi có thanh minh mấy cũng không thể rõ ràng được. Lại nói tôi còn chưa biết cô bạn gái thần bí của anh Vỹ nói là ai nên cẩn thận mới tốt.
Anh cười:
- Nếu là ảnh của em cái nào cũng như nhau cả.
Anh Vỹ chỉ cười không làm gì cả. Cho nên tôi quyết định không gọi điện thoại nữa mà tìm cách xóa ảnh. Và ông trời không phụ lòng người tôi đã xóa được. Nhưng mà vì quá vui vì xóa nên tôi đã không để tâm đến lời nói đầy ẩn ý trong câu nói của anh. Và đúng như lời anh nói trong thư viện ảnh chỉ có mỗi ảnh của tôi thôi. Cái ý "ảnh của em" mà anh nói chính là thư viện ảnh chỉ có ảnh của tôi và anh. Tôi nhìn anh một cái lại thấy anh cười giống như lúc đưa điện thoại cho tôi vậy.
Anh hỏi:
- Hài lòng rồi?
Hả? Tôi cười cứng ngắc cầm điện thoại. Làm sao mà hài lòng chứ?
Tôi rất muốn xóa toàn bộ thư viện ảnh đấy.
- Có thể xóa toàn bộ không ạ?
Anh Vỹ bực mình mím môi, lấy lại điện thoại không thèm nhìn tôi luôn.
Tôi khóc không ra nước mắt. Đây rõ ràng là biểu hiện ghét bỏ của anh dành cho tôi sao?
Nhìn quanh mới thấy khắp nơi đã lên đèn. Chắc là hơn sáu giờ tối rồi. Tôi vậy mà ngây ngốc ở bờ sông ba tiếng đồng hồ. Thật là sức ngủ phi thường. Đúng là sức ngủ. Bởi vì tôi đúng là đã ngủ một giấc. Và tỉnh lại thì gặp anh Vỹ.
- Khụ...em đói chưa?
Tôi giật mình:
- Em không...
Từ "đói" bị tôi nén lại luôn. Anh Vỹ trừng mắt nhìn tôi rồi đứng dậy.
- Anh đói nên sẵn tiện đưa em đi ăn gì đó rồi đưa em về nhà.
Tôi thở nhẹ một cái. Được rồi, tôi rất đói nhưng mà vì muốn cách xa anh một chút nên mới muốn nói là không đói. Thế mà nhìn thấy ánh mắt của anh tôi lại nén hết những lời muốn nói. Nếu anh chỉ là sẵn tiện thì tốt hơn. Dù sao tôi cũng vừa mới chọc giận anh.
Cho nên tôi và anh đi ăn. Nhưng mà xe của tôi chạy không được cho nên chúng tôi phải dắt xe đến tiệm sửa xe để vá.
Tôi thắc mắc cái xe tôi chạy hồi chiều đâu có sao. Vậy mà bây giờ nó bị thủng bánh cơ. Không phải chỉ một lỗ mà nhiều lỗ nữa. Điều này là do anh vá xe nói cho tôi biết.
Anh vá xe hỏi:
- Em chạy xe đến chỗ nào mà bánh xe bị đâm nhiều lỗ vậy?
- Hả? Rất nhiều lỗ sao? Em toàn chạy trên lộ lớn, bằng phẳng lắm mà.
- Vá lại cũng được nhưng chỉ sợ chạy không bao lâu lại xì. Em muốn vá xài tạm hay thay mới?
Tôi nhìn anh Vỹ. Anh lại không thèm nhìn tôi mà tay đút túi quần nhìn ngoài đường cơ. Thật là không có tình người. Thật ra tôi không có mang tiền theo. Thật là xui đến tận mạng. Anh là đang ép buộc tôi mở miệng cầu xin phải không? Giờ này tôi có chí khí đến đâu cũng phải cầu xin thôi.
Tôi bước đến kéo tay áo anh:
- Anh. Vỹ cho em...mượn tiền vá xe có được không? Về đến nhà em lập tức trả.
Anh nhướng mày nhìn tôi:
- Em xác định muốn mượn tiền anh sao?
Có ý gì đây? Thế nhưng tôi mặc kệ.
- Đúng vậy.
Anh mỉm cười:
- Được là em nói không được hối hận. Em nợ anh. Nợ thì phải nhớ trả biết chưa?
Tôi không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
- Em thiếu nợ nhất định sẽ trả mà.
Anh đi đến nói với anh vá xe:
- Thay mới đi ạ, mai bọn em đến lấy.
Nói xong, anh kéo tôi lên xe máy của anh. Tôi hoảng sợ lùi lại.
- Này em mượn tiền anh để vá xe mà sao anh lại nói thay mới hả?
Anh nhếch lên một nụ cười:
- Anh chỉ đem đủ tiền ăn thôi, không đủ tiền vá nhưng mà thay mới thì không cần gửi tiền trước mai đến lấy đưa là được. Nhưng mà em vẫn nợ anh.
Tôi mơ màng suy nghĩ. Tôi đúng là mượn tiền anh nhưng mà tiền còn chưa đến tay làm gì mà nợ chứ. Mai tôi đem tiền đến lấy xe thì đâu có nợ nần gì anh. Tôi sẽ không ngu ngốc mắc lừa anh như vậy đâu.
- Anh tưởng em rất ngốc sao? Mai em mang tiền đến trả thì không nợ anh nữa.
- Phải không? Vậy...xem ra em không ngốc lắm.
- Anh...
- Lên xe anh đưa em đi ăn rồi còn về nữa.
- Anh thật sự không gạt em như lần trước chứ?
Anh nhìn tôi cười. Tôi lại lùi mấy bước.
- Em nói xem!
- Không có bằng lái?
Anh liếc tôi một cái:
- Dĩ nhiên là có rồi có cần anh lấy ra cho em xem không?
Tôi gật đầu. Tôi cần bằng chứng xác thực cơ. Nếu bị gạt giống như lần trước chẳng phải tôi rất ngốc sao.
Anh Vỹ giận mà không nói được gì chỉ có thể cắn răng móc bằng lái trong ví ra cho tôi nhìn.
- Nhìn xem, đây là bằng lái đã thấy rõ chưa?
Tôi rất thành thật nhìn. Lần này là thật.
- Ừm...là thật nhưng mà...anh có mua bằng lái không nhỉ?
Anh Vỹ bực mình giật lại bằng lái xe, giận quá lại gõ lên trán tôi.
- Em sao lại nhiều chuyện như vậy. Không có bằng lái không đi, cho nhìn rồi cũng không tin. Rốt cuộc như thế nào em mới chịu đi hay là... anh làm xe chở em hửm?
Tôi nhìn anh nổi giận mà buồn cười. Bình thường gương mặt anh rất lạnh nhạt nhưng hôm nay lại nổi giận. Cũng thật trẻ con.
- Anh làm xe thế nào ạ?
Anh nhướng mày tựa hồ rất hứng thú với đề tài này:
- Em muốn anh cõng có phải không?
Hả? Cái này cũng quá rồi. Đây không phải tính già hóa non sao? Tôi muốn nhích ra xa sao cứ càng nhích càng gần thế nhỉ?
Tôi lắc đầu không ngừng:
- Không cần, không cần em đi xe cùng anh là được chứ gì.
Tôi rụt cổ lại nhanh chóng đội nón bảo hiểm rồi như đứa bé ngoan ngồi sau lưng. Nếu tôi không lầm sao lại thấy anh cùng anh chàng vá xe kia nháy mắt nhỉ? Hừm bọn họ thật sự mới quen sao? Tôi rất hoài nghi nhưng quyết định cho qua. Đến một lúc nào đó tôi chợt nhận ra Cao Đạt Vỹ là một tên siêu cấp lừa gạt.
Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Không muốn có tình cảm trong hiện tại nhưng cảm xúc lại đi ngược với lí trí. Có lẽ tôi thật sự thích anh nhưng chưa đủ lớn để tôi bất chấp tất cả, chưa đủ sâu để tôi bỏ qua nguyên tắc của bản thân, chưa đủ to tát để tôi bỏ qua sự sợ hãi thất bại của bản thân.
Tôi nhớ tôi đã trả lời Quyên rằng:
- Hình như là...không muốn hiểu.
Đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận trước mặt người khác tôi không muốn hiểu. Vậy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi không?
Bởi vì lúc đó thất thần tôi đã không để ý đến nét mặt của Quyên. Bây giờ hồi tưởng lại hẳn là vui vẻ. Vì lí do gì tôi cũng không rõ. Tôi buồn bực nhặt sỏi quăng xuống dòng sông. Dòng sông chảy siết như vậy sao không cuốn hết những phiền lòng của tôi nhỉ?
- Phiền, phiền chết đi được.
Tôi ngã người ra bãi cỏ ven sông. Gió mát thật, ngủ một giấc chắc là thoải mái hơn. Tôi bất giác mỉm cười. Sao mí mắt tôi có cảm giác nhột nhạt mà mát mát kì lạ.
Sau khi tôi mở mắt ra, nụ cười cứng đờ. Bởi vì đôi mắt lờ đờ của tôi thấy một hình ảnh không nên thấy trên đỉnh đầu. Cả một đôi mắt như đầm nước sâu đang nhìn tôi.
- Hửm? Ngay cả bầu trời cũng hiện lên gương mặt của anh Vỹ. Thật kì lạ!
- Khụ...thức rồi? Em tại sao nằm ở đây hả?
Tôi giật bắn mình khi nghe giọng nói như cố nén cười. Tôi ngồi dậy nhìn cho kĩ. Ôi, sao mà trùng hợp thế không biết.
- Em...em hóng gió ạ. Anh cũng ra đây hóng gió sao?
Anh Vỹ ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào. Anh nhìn ra bờ sông.
- Không phải.
Vậy anh ra đây làm gì chứ? Tôi tò mò nhìn nửa gương mặt của anh. Sao mặt anh đỏ nhỉ?
- Thế anh đi tản bộ ạ?
- Cũng không phải.
Tôi liếc anh một cái rồi không thèm hỏi nữa. Bởi vì tôi biết anh chắc chắn không muốn nói cho tôi biết. Anh Vỹ không nghe thấy tôi hỏi nữa thì quay sang nhìn tôi. A...ha ha, cách này vậy mà có tác dụng. Tôi mỉm cười đến đắc ý nhìn anh. Anh giật mình giống như hiểu được ý nghĩa của việc tôi không hỏi anh nữa rồi phì cười.
- Em thật là... Anh ra đây tìm em.
- Hả? Anh tìm em làm gì?
Không phải chuyện tôi nghe lén đã bị anh phát hiện chứ? Tôi cũng đâu có nói cho ai nghe đâu. Anh ra đây cảnh cáo tôi đừng nói cho ai biết phải không?
Anh bất đắc dĩ chỉ vào đồng hồ trên tay:
- Em đã ra ngoài rất lâu lại không ai biết em đi đâu. Em...điện thoại em đâu rồi?
Tôi không hiểu anh muốn làm gì nhưng theo bản năng vẫn sờ túi. Chết thật, tôi lại bỏ điện thoại ở nhà nữa rồi. Anh Vỹ nhìn tôi rồi thở dài, giọng điệu lại như nổi giận.
- Em đi đâu sao không nói với người nhà một tiếng. Linh bảo không liên lạc được với em. Cô chú cũng đang tìm em đấy.
Tôi run rẩy không dứt. Đây là tình hình gì vậy? Không phải chứ? Nghiêm trọng vậy sao? Hồi tưởng lại thì cũng đúng. Lúc tôi ra khỏi nhà thì ba má không có nhà, thằng Lâm cũng chạy sang nhà bạn học nhóm. Tôi định gọi cho nhỏ Linh nhưng điện thoại nó không ai bắt máy. Cho nên tôi quyết định đi hóng mát một mình. Và đã quên mất thời gian về. Có lẽ ba má rất lo lắng.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng:
- Em có gọi cho nhỏ Linh nhưng mà nó không bắt máy. Em lại ngủ quên...
Giọng anh lại dịu đi một chút:
- Được rồi lần sau nếu không liên lạc được cũng phải để lại lời nhắn.
- Vâng em biết rồi.
- Không được quên mang theo điện thoại.
- Em sẽ nhớ.
- Không được đi một mình.
- Em sẽ gọi bạn cùng đi.
Khoan đã, tại sao tôi phải nghe theo lời anh nhỉ? Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh lại quay mặt đi chỗ khác.
- Anh có thể cho em mượn điện thoại không, em muốn gọi về nhà một chút.
Anh nhìn tôi cười rất quái dị:
- Anh đã gọi cho cô chú biết rồi. Em chắc vẫn muốn mượn điện thoại của anh sao?
Tôi đang lo ba má không tìm được tôi nào có nghĩ nhiều như vậy. Tôi rất chân thành gật đầu. Anh đưa điện thoại cho tôi với nụ cười rạng rỡ hơn bình thường rất nhiều. Hình như mỗi lần tôi nhờ vả anh việc gì đó anh đều cười như thế. Cho nên tôi lại không được bình tĩnh, mặt lại nóng lên. Sau khi nhận điện thoại thì tôi đã hối hận. Bởi vì màn hình nền kia chính là...chính là ảnh tôi và anh cùng ngã trên đống thú bông. Tôi hóa đá. Tay cầm điện thoại của tôi run rẩy lợi hại.
- Này...này sao anh lại để tấm ảnh này hả?_tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:
- À...anh mới đổi điện thoại không có ảnh khác chỉ có ảnh của em thôi. Ảnh này nhóc Vĩnh mới cho, anh tiện tay dùng luôn. Cũng không tệ.
Vậy cũng được sao? Tôi mới không tin lí do củ chuối này đâu.
- Anh xóa tấm ảnh này đi, em sẽ đưa anh tấm khác đẹp hơn. Trên điện thoại em có rất nhiều hình nền đẹp đấy._ vừa nói tay tôi đang mò đến tìm chỗ để xóa ảnh.
Nói đùa sao? Nếu để người khác thấy tôi có thanh minh mấy cũng không thể rõ ràng được. Lại nói tôi còn chưa biết cô bạn gái thần bí của anh Vỹ nói là ai nên cẩn thận mới tốt.
Anh cười:
- Nếu là ảnh của em cái nào cũng như nhau cả.
Anh Vỹ chỉ cười không làm gì cả. Cho nên tôi quyết định không gọi điện thoại nữa mà tìm cách xóa ảnh. Và ông trời không phụ lòng người tôi đã xóa được. Nhưng mà vì quá vui vì xóa nên tôi đã không để tâm đến lời nói đầy ẩn ý trong câu nói của anh. Và đúng như lời anh nói trong thư viện ảnh chỉ có mỗi ảnh của tôi thôi. Cái ý "ảnh của em" mà anh nói chính là thư viện ảnh chỉ có ảnh của tôi và anh. Tôi nhìn anh một cái lại thấy anh cười giống như lúc đưa điện thoại cho tôi vậy.
Anh hỏi:
- Hài lòng rồi?
Hả? Tôi cười cứng ngắc cầm điện thoại. Làm sao mà hài lòng chứ?
Tôi rất muốn xóa toàn bộ thư viện ảnh đấy.
- Có thể xóa toàn bộ không ạ?
Anh Vỹ bực mình mím môi, lấy lại điện thoại không thèm nhìn tôi luôn.
Tôi khóc không ra nước mắt. Đây rõ ràng là biểu hiện ghét bỏ của anh dành cho tôi sao?
Nhìn quanh mới thấy khắp nơi đã lên đèn. Chắc là hơn sáu giờ tối rồi. Tôi vậy mà ngây ngốc ở bờ sông ba tiếng đồng hồ. Thật là sức ngủ phi thường. Đúng là sức ngủ. Bởi vì tôi đúng là đã ngủ một giấc. Và tỉnh lại thì gặp anh Vỹ.
- Khụ...em đói chưa?
Tôi giật mình:
- Em không...
Từ "đói" bị tôi nén lại luôn. Anh Vỹ trừng mắt nhìn tôi rồi đứng dậy.
- Anh đói nên sẵn tiện đưa em đi ăn gì đó rồi đưa em về nhà.
Tôi thở nhẹ một cái. Được rồi, tôi rất đói nhưng mà vì muốn cách xa anh một chút nên mới muốn nói là không đói. Thế mà nhìn thấy ánh mắt của anh tôi lại nén hết những lời muốn nói. Nếu anh chỉ là sẵn tiện thì tốt hơn. Dù sao tôi cũng vừa mới chọc giận anh.
Cho nên tôi và anh đi ăn. Nhưng mà xe của tôi chạy không được cho nên chúng tôi phải dắt xe đến tiệm sửa xe để vá.
Tôi thắc mắc cái xe tôi chạy hồi chiều đâu có sao. Vậy mà bây giờ nó bị thủng bánh cơ. Không phải chỉ một lỗ mà nhiều lỗ nữa. Điều này là do anh vá xe nói cho tôi biết.
Anh vá xe hỏi:
- Em chạy xe đến chỗ nào mà bánh xe bị đâm nhiều lỗ vậy?
- Hả? Rất nhiều lỗ sao? Em toàn chạy trên lộ lớn, bằng phẳng lắm mà.
- Vá lại cũng được nhưng chỉ sợ chạy không bao lâu lại xì. Em muốn vá xài tạm hay thay mới?
Tôi nhìn anh Vỹ. Anh lại không thèm nhìn tôi mà tay đút túi quần nhìn ngoài đường cơ. Thật là không có tình người. Thật ra tôi không có mang tiền theo. Thật là xui đến tận mạng. Anh là đang ép buộc tôi mở miệng cầu xin phải không? Giờ này tôi có chí khí đến đâu cũng phải cầu xin thôi.
Tôi bước đến kéo tay áo anh:
- Anh. Vỹ cho em...mượn tiền vá xe có được không? Về đến nhà em lập tức trả.
Anh nhướng mày nhìn tôi:
- Em xác định muốn mượn tiền anh sao?
Có ý gì đây? Thế nhưng tôi mặc kệ.
- Đúng vậy.
Anh mỉm cười:
- Được là em nói không được hối hận. Em nợ anh. Nợ thì phải nhớ trả biết chưa?
Tôi không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
- Em thiếu nợ nhất định sẽ trả mà.
Anh đi đến nói với anh vá xe:
- Thay mới đi ạ, mai bọn em đến lấy.
Nói xong, anh kéo tôi lên xe máy của anh. Tôi hoảng sợ lùi lại.
- Này em mượn tiền anh để vá xe mà sao anh lại nói thay mới hả?
Anh nhếch lên một nụ cười:
- Anh chỉ đem đủ tiền ăn thôi, không đủ tiền vá nhưng mà thay mới thì không cần gửi tiền trước mai đến lấy đưa là được. Nhưng mà em vẫn nợ anh.
Tôi mơ màng suy nghĩ. Tôi đúng là mượn tiền anh nhưng mà tiền còn chưa đến tay làm gì mà nợ chứ. Mai tôi đem tiền đến lấy xe thì đâu có nợ nần gì anh. Tôi sẽ không ngu ngốc mắc lừa anh như vậy đâu.
- Anh tưởng em rất ngốc sao? Mai em mang tiền đến trả thì không nợ anh nữa.
- Phải không? Vậy...xem ra em không ngốc lắm.
- Anh...
- Lên xe anh đưa em đi ăn rồi còn về nữa.
- Anh thật sự không gạt em như lần trước chứ?
Anh nhìn tôi cười. Tôi lại lùi mấy bước.
- Em nói xem!
- Không có bằng lái?
Anh liếc tôi một cái:
- Dĩ nhiên là có rồi có cần anh lấy ra cho em xem không?
Tôi gật đầu. Tôi cần bằng chứng xác thực cơ. Nếu bị gạt giống như lần trước chẳng phải tôi rất ngốc sao.
Anh Vỹ giận mà không nói được gì chỉ có thể cắn răng móc bằng lái trong ví ra cho tôi nhìn.
- Nhìn xem, đây là bằng lái đã thấy rõ chưa?
Tôi rất thành thật nhìn. Lần này là thật.
- Ừm...là thật nhưng mà...anh có mua bằng lái không nhỉ?
Anh Vỹ bực mình giật lại bằng lái xe, giận quá lại gõ lên trán tôi.
- Em sao lại nhiều chuyện như vậy. Không có bằng lái không đi, cho nhìn rồi cũng không tin. Rốt cuộc như thế nào em mới chịu đi hay là... anh làm xe chở em hửm?
Tôi nhìn anh nổi giận mà buồn cười. Bình thường gương mặt anh rất lạnh nhạt nhưng hôm nay lại nổi giận. Cũng thật trẻ con.
- Anh làm xe thế nào ạ?
Anh nhướng mày tựa hồ rất hứng thú với đề tài này:
- Em muốn anh cõng có phải không?
Hả? Cái này cũng quá rồi. Đây không phải tính già hóa non sao? Tôi muốn nhích ra xa sao cứ càng nhích càng gần thế nhỉ?
Tôi lắc đầu không ngừng:
- Không cần, không cần em đi xe cùng anh là được chứ gì.
Tôi rụt cổ lại nhanh chóng đội nón bảo hiểm rồi như đứa bé ngoan ngồi sau lưng. Nếu tôi không lầm sao lại thấy anh cùng anh chàng vá xe kia nháy mắt nhỉ? Hừm bọn họ thật sự mới quen sao? Tôi rất hoài nghi nhưng quyết định cho qua. Đến một lúc nào đó tôi chợt nhận ra Cao Đạt Vỹ là một tên siêu cấp lừa gạt.
/52
|