“Bởi vì bọn họ thử thay đổi thiên mệnh, tự tiện thay đổi di ngôn của người kia.” Nói xong những lời này, Thương Phượng Ngôn nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Phòng yên lặng, chỉ còn tiếng thở thật khẽ.
“Con biết những chuyện này từ đâu?” Thương Thiên Vũ duy trì thái độ vốn có.
“Mặc kệ con biết được từ đâu, những điều này đều là sự thật. Trong lòng con và cha cũng hiểu rất rõ. Còn cần phải nói nữa sao?” Thương Phượng Ngôn không trả lời vấn đề của hắn.
Hạ lông mày, mắt phượng mở ra, ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là ý cười. “Không sai. Nói tiếp đi.”
“Bọn họ mất sớm chỉ vì tự tiện thay đổi một lời tiên đoán của nữ đế Thương Vũ.” Thương Phượng Ngôn nhàn nhạt nói ra một chút thiên cơ.
Thương Thiên Vũ giơ tay lên, ý bảo hắn nói tiếp.
“Ngàn năm trước, lúc nữ đế Thương Vũ đi có để lại một lời tiên đoán, mà lời tiên đoán này được…” đột nhiên, hắn dừng lại.
“Hả?” Đôi mắt xinh đẹp của Thương Phượng Vũ chau lại, chờ đợi đáp án.
“Chịu đựng ngàn năm, hồn loạn, Vũ về, tìm người ta yêu.” Thương Phượng Ngôn nói liền mấy lời này, chậm rãi thở phào, mắt nhìn Thương Thiên Vũ.
“Chịu đựng ngàn năm, hồn loạn, Vũ về, tìm người ta yêu.” Thương Thiên Vũ nhỏ giọng lặp lại những lời này, ngẩng đầu, nhìn hắn. “Ai nói những lời này cho con vậy?” Ánh mắt sáng quắc, lộ ra chút cảm xúc không ai hiểu.
“Không thể trả lời.” Thương Phượng Ngôn nhàn nhạt trả lời.
“A…” cúi đầu, đáy mắt thoáng qua luồng ánh sáng tối tăm, ngẩng đầu thì đã trở lại bình thường. “Lời tiên đoán này không nói lên gì cả.”
“Không…Nó nói rõ rất nhiều thứ, hơn nữa đã thành sự thật.” Thương Phượng Ngôn không nhanh không chậm nói ra câu này.
“Giải thích đi.” Khóe môi Thương Thiên Vũ nâng lên, cười như không cười. Vẻ mặt đó, giọng nói đó thật giống như một đứa trẻ không biết gì đang nghe kể chuyện xưa vậy.
“Bởi vì nữ đế Thương Vũ đã trở về, lật đổ giang sơn Thương gia.” Thương Phượng Ngôn không thèm để ý vẻ mặt của hắn mà tự nói.
“Phượng Ngôn, con đã lớn rồi, sao vẫn còn ngây thơ thế nhỉ?” Thu hồi nụ cười trên khóe môi, Thương Thiên Vũ lên tiếng cảnh tỉnh.
“Cha sai rồi. Người ngây thơ không phải là con mà là những người đã chiếm lấy giang sơn của nữ đế Thương Vũ, còn vọng tưởng đánh tan hồn phách của người đi trước của Thương gia.” Lúc nói những lời này giọng điệu của Thương Phượng Ngôn càng ngày càng nặng.
“Phượng Ngôn, đừng vô lễ. Chuyện của người đi trước sao lại có thể để vãn bối như con khua môi múa mép ở đây?” Thương Thiên Vũ trầm giọng phản đối.
Cười khẽ một tiếng, Thương Phượng Ngôn nói tiếp: “Con khua môi múa mép? Sự thật chính là sự thật. Chẳng lẽ cha đang sợ?”
“Nói chuyện chính đi. Ta không muốn nghe những lời nói điên khùng không có mục đích gì này nữa.” Thoáng nhìn qua rồi quay sang nơi khác.
“Vũ Nhi chính là bà chuyển thế, cũng chính là hồn phách mà song sinh phải đập tan để làm tròn sứ mệnh, khiến nữ đế Thương Vũ không thể sống lại.” Thương Phượng Ngôn vòng vo một hồi, rốt cuộc cũng nói ra đáp án cuối cùng.
Nghe vậy, nét mặt Thương Thiên Vũ thay đổi. “Con nói gì?”
Rõ ràng cảm giác được cảm xúc của hắn dao động, Thương Phượng Ngôn càng cảm thấy mình nói không sai, “Vũ Nhi chính là nữ đế Thương Vũ chuyển kiếp, mà song sinh phải đập tan hồn phách của nàng để làm tròn sứ mệnh, để nàng không thể sống lại.” rốt cuộc hắn đã nói ra mục đích của mình.
“Phượng Ngôn, ta biết con không thích Bạch Mặc nhưng con cũng không nên làm thế với hắn. Hơn nữa đừng kéo Vũ Nhi xuống nước. Con hiểu chứ?” Thương Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói.
“Cha không dám đối mặt hay là không muốn đối mặt?” phản kích lại một câu.
“Phượng Ngôn, Vũ Nhi là muội muội của con, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn nó đau đớn bối rối?”
“Cha giao nó cho một người lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của nó, chẳng lẽ đây chính là cho nó hạnh phúc?” Thương Phượng Ngôn trầm giọng chất vấn.
Thương Thiên Vũ thở dài một tiếng, dựa vào ghế đầy mệt mỏi: “Con lui ra trước đi, để ta suy nghĩ kỹ đã.”
“Chuyện con nói đều là thật, hy vọng cha đừng để lỡ hạnh phúc cả đời của Vũ Nhi.” Hắn không lui ra mà vẫn tiếp tục nói.
“Hắn yêu Vũ Nhi thật lòng, mà Vũ Nhi cũng cam tâm tình nguyện nắm tay hắn cả đời, vậy là đủ rồi. Nếu hắn có hành động khác thường nào, ta chính là người đầu tiên không tha cho hắn.” Thương Thiên Vũ quyết định trong nháy mắt, không cho Thương Phượng Ngôn cơ hội.
“Nếu có chuyện không may thì dù cha giết hắn thì làm được gì?” giọng Thương Phượng Ngôn hơi cao lên, khó có thể đè nén tâm trạng.
“Phượng Ngôn, ta tin cách làm người của hắn, tin hắn yêu Vũ Nhi thật lòng. Chỉ cần hắn có thể cho Vũ Nhi hạnh phúc là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.” Thương Thiên Vũ bình tĩnh nói, hoàn toàn không quan tâm tới nét mặt càng ngày càng khó coi của Thương Phượng Ngôn.
“Con sẽ không để mặc hắn lừa Vũ Nhi như vậy. Cha là cha, con là con.” Nói tới đây thì giọng Thương Phượng Ngôn cao vút lên, hơi trở thành rống giận.
“Phượng Ngôn, đừng làm chuyện vô ích. Nói thế, đến lúc đó người tổn thương Vũ Nhi sâu nhất không phải là Bạch Mặc mà là con đấy. Con có hiểu không?” Thương Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ấm giọng nói.
“Con không phải là cha, đừng nói những lời không thật lòng với con.” Dứt lời, Thương Phượng Ngôn xoay người rời đi. Vốn cho là hắn sẽ đồng ý nhưng Thương Phượng Ngôn ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn lại kiên trì từ chối lời can ngăn của mình như vậy. Vấn đề ở đâu? Hắn vừa đi vừa nghĩ, tâm trạng không yên. Tất cả mọi chuyện rối như tơ vò, càng gỡ càng rối, không tìm được điểm đầu.
Thương Phượng Ngôn nổi giận rời đi, để lại căn phòng yên tĩnh, còn có Thương Thiên Vũ đang cười.
Mây đen giăng đầy, phủ kín bầu trời đêm. Một tiếng nổ vang lên, chớp rạch ngang trời. Gió thổi mây vần, cát bụi mù trời. Trong nháy mắt, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trời, rơi xuống lộp bộp trên đất, tạo thành từng vũng nước trên mặt đất.
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một luồng gió nhẹ nhàng bay vào, mang theo hơi ẩm. Trở tay đóng chặt cửa, Bạch Mặc nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
“Bạch công tử, chủ tử đã ngủ.” Minh Nguyệt lắc mình đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói.
“Ừ, ta sẽ không đánh thức nàng.” Ở chung đã lâu, Bạch Mặc sớm đã quen với dáng vẻ lạnh lẽo vô tình của nàng nên không so đo nhiều mà đi tiếp vào trong.
Minh Nguyệt nghiêng người ngăn trước mặt hắn, nói: “Chủ tử đã dặn, tối nay người muốn ngủ một mình, mời công tử ngủ ở phòng bên cạnh.”
“Cái gì?” Đang kỳ lạ sao nàng lại ngăn trước mặt mình, đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến Bạch Mặc run lên.
“Chủ tử mời người sang ngủ ở phòng bên cạnh.” Minh Nguyệt nhắc lại lời vừa rồi.
“Vũ Nhi sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?” Ngủ cùng giường hơn mười năm, Bạch Mặc sớm đã quen ôm nàng ngủ. Nhưng hôm nay nghe Minh Nguyệt nói như vậy, hắn không khỏi không tin.
“Chủ tử có quỳ thủy, nên muốn ở một mình.” Minh Nguyệt giương mắt nhìn hắn rồi lại cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp lời.
“A, ta biết rồi. Ta nhìn nàng chút đã.” Minh châu chiếu rọi rặng mây đỏ trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của Bạch Mặc.
Đã nói đến mức này, Minh Nguyệt không nghĩ ra lý do để từ chối nữa. Nàng hơi trầm tư, nhường đường cho hắn, sau đó bước theo.
Bạch Mặc nhẹ bước tới bên giường, từ từ ngồi xuống cạnh giường, mặt Bạch Mặc đầy dịu dàng nhìn dung nhan quyến rũ đang ngủ say đầy yên tĩnh. Gương mặt như ngọc, lông mày cong cong, dưới hàng lông mày là một đôi lông mi vừa dài vừa mềm mại, trong lúc ngủ mơ còn hơi rung động. Bạch Mặc nhìn một lúc thì tâm nở hoa. Bởi vì hắn biết rõ dưới hàng lông mi là đôi mắt mê người như thế nào. Đôi môi anh đào hồng nhuận hé mở như mời người thưởng thức khiến Bạch Mặc không khỏi đưa tay phải ra, một ngón tay không kiềm chế được mà vuốt ve qua lại trên đôi môi đỏ, một ý nghĩ thoáng qua trong lòng.
Ngay lúc hắn quay về Thương Phượng Vũ đã biết. Có điều không biết phải đối mặt với hắn ra sao nên giả vờ ngủ. Nhưng nàng không ngờ hắn không nghe lời mình sang phòng bên cạnh ngủ mà đến nhìn mình một cái. Vốn cho là hắn liếc mắt rồi sẽ rời đi nhưng ai ngờ hắn lại quấy rầy mình như vậy. Nhịn, đôi môi tê dại ngứa ngáy. Không chịu nổi, không biết hắn còn vuốt ve tới khi nào.
Lâu sau, cảm giác ngứa ngáy trên môi vẫn chưa nhẹ đi. Hắn vẫn còn tiếp tục vuốt ve. Con người làm từ thịt, dù có không nhìn thì vẫn còn cảm giác được, Thương Phượng Vũ đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
“Nàng tỉnh rồi.” Bạch Mặc cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, trên khuôn mặt tràn đầy sắc thái như ánh mặt trời. Trong mắt hắn lóe lên nụ cười thực hiện được quỷ kế, tràn ngập tình cảm quấn quýt.
“Chàng về rồi.” Đập vào mắt chính là ánh mắt chứa nhu tình triền miên và nụ cười của hắn. Nhìn vào hai mắt hắn khiến Thương Phượng Vũ ngỡ như mình đang ở trong không gian tràn ngập ánh nắng ấm áp, nhất thời không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, quên đi thân phận của hắn.
Quả nhiên con người dễ thay đổi…
Cúi người xuống hôn lên trán nàng, Bạch Mặc cởi áo và giày, lên giường, ôm nàng vào lòng, “Có nhớ ta không?” cười sáng lạn, không mời mà tự vào.
“Có.” Thương Phượng Vũ không cọ cọ vào ngực hắn như bình thường, tay trái ôm eo hắn, nheo mắt lại.
Đáy mắt Minh Nguyệt hiện lên tia tức giận, xoay người ra khỏi phòng.
“Hôn lễ được định vào mười ngày sao, có thể không?” Chóp mũi chạm lên tóc nàng, Bạch mắc ngửi mùi hương thơm ngát thuộc về nàng, trong đôi mắt là say mê.
“Được…” mặt không thay đổi, môi anh đào hé mở.
“Vũ Nhi.” Hạ mi mắt, sự say mê trong đáy mắt càng sâu hơn.
“Hả?” phát ra giọng mũi, mang theo ý hỏi thăm.
“Vũ Nhi.” Gọi một tiếng, hai cánh tay ôm chặt hơn, mở mắt. Bên trong mắt đều là tình cảm nồng nàn khiến không ai có thể bỏ qua.
“Hả? Chuyện gì?” Không biết rốt cuộc hắn đang làm gì, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu muốn hỏi, làm lơ ánh mắt sáng quắc đang khiến lòng mình quặn lại.
Cười dịu dàng một tiếng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, “Chúng ta chỉ bày gia yến, không làm bữa tiệc lớn. Có được không?” Tình cảm trong mắt mênh mông như biển, khiến người ta nhìn không thấy đáy.
“Được. Chàng sắp xếp là được.” Bị thâm tình tràn đầy trong mắt hắn đè nén, trên mặt Thương Phượng Vũ không lộ vẻ gì.
“Cứ quyết định như vậy đi. Để ta tìm phụ thân nàng bàn bạc một chút.” Tình cảm nồng nàn không chỉ thiêu đốt lòng Thương Phượng Vũ mà còn cả hồn Bạch Mặc. Bởi vì trong đó xen lẫn chút ý dứt khoát và bi ai không rõ ràng, như nhiều đốm lửa đang cháy lan trên đồng cỏ, cắn nuốt tất cả của Bạch Mặc.
“Ừ…” mềm mại trả lời, thầm thở dài, có trách chỉ trách số phận trêu người, kết thành quả đắng này.
“Vũ Nhi, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu. Nàng có biết không?” Đôi tay ôm lấy vai nàng, ánh mắt Bạch Mặc nhìn mắt nàng đầy bình tĩnh, không biết muốn nhìn ra cái gì từ trong mắt nàng…
Híp mắt cười, đôi môi anh đào khẽ mở, “Ta biết.” tuy cười nhưng đáy mắt không có sóng, lòng tràn đầy nút thắt, không biết mở từ đâu.
Nhìn toàn bộ biểu hiện của nàng trong mắt, tim nhói lên, đau như bị dao sắc cứa vào. Trái tim nhỏ máu, hai dòng máu đỏ tươi hòa cùng một thể, không phân rõ là ai, đau đến chết lặng, trên mặt vẫn là nụ cười. “Vũ Nhi, nàng có yêu ta không?” Bạch Mặc thấy mình hỏi, giọng nói vẫn tràn đầy tình cảm, không chứa gì khác.
Cúi người, chui vào lòng hắn, Thương Phượng Vũ không trả lời mà chỉ cười. “Bạch Mặc, có phải chàng đang căng thẳng không?”
Không có được đáp án mình muốn, đau đớn trong đáy mắt càng sâu hơn, nhưng Thương Phượng Vũ không nhìn thấy những thứ này. “Nàng có yêu ta không?” Bạch Mặc hỏi lại lần nữa.
Thương Phượng Vũ vẫn không trả lời mà mở miệng ngáp một cái, “Bạch Mặc, ta buồn ngủ quá.” Dứt lời, mí mắt khép lại.
Bàn tay vuốt ve sợi tóc đen nhánh của nàng, Bạch Mặc trả lời một câu rất tự nhiên. “Mệt thì ngủ đi.” Không biết tại sao mắt cay cay, một giọt nước rơi xuống khỏi khóe mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu là màn sa màu trắng, không thấy mây đen giá rét, nhưng nước trong mắt là từ đâu ra? Tại sao chỉ có một giọt rồi không còn gì nữa?
Màn đêm bên ngoài vô cùng thanh lãnh, giọt mưa lớn như hạt đậu đã biến thành mưa như trút nước, trút xuống mái hiên nghe rào rào, rung động lòng người.
Không phải hôn lễ mà cũng là hôn lễ.
Mưa to cả đêm tới gần sáng mới ngừng, khắp đại lục được nước mưa tẩy rửa, sương mù bao phủ, khắp nơi tràn ngập hơi thở mát lành.
Bởi vì đêm qua đã bàn rằng hôm nay sẽ tìm Thương Thiên Vũ bàn chuyện hôn lễ, nên Bạch Mặc và Thương Phượng Vũ rời giường từ rất sớm. Làm xong tất cả, hai người nắm tay ra khỏi Phượng Vũ các, Minh Nguyệt ở lại. Nhưng vừa bước ra cửa thì gặp Thương Phượng Ngôn đang đi tới.
“Hai người định làm gì vậy?” đêm qua chạm phải đinh chỗ Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn vẫn giữ chấp niệm mê muội của mình, sáng sớm đã tới Phượng Vũ các, định nói mọi chuyện với Thương Phượng Vũ…
Thương Phượng Vũ cười, nói với hắn: “Muội và Bạch Mặc định tới tìm phụ thân bàn chuyện hôn lễ.” rồi khẽ nghiêng người, chắn trước mặt Bạch Mặc.
Động tác rất nhỏ này của nàng khiến ánh mắt Thương Phượng Ngôn ảm đạm, ngay sau đó lại nở nụ cười, “Để Bạch Mặc đi một mình đi. Ta tìm muội có chuyện.”
Vốn không muốn ở riêng với hắn nhưng khi ánh mắt Thương Phượng Vũ chạm tới tia cầu khẩn trong đáy mắt hắn thì tâm đột nhiên mềm lại. Nàng xoay người, ngửa đầu, nhìn Bạch Mặc, “Chàng đi trước đi. Ta sẽ tìm chàng sau.”
“Được.” mắt Bạch Mặc chứa chan tình cảm, trả lời, cúi đầu hôn lên mặt nàng rồi cười, rời đi.
Trong viện lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ, bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói gì.
“Tới tiểu các trong rừng trúc đi. Ở đó yên tĩnh hơn.” Cuối cùng, không chống đỡ được nét mặt đầy thâm tình và cả bi thương của Thương Phượng Ngôn, Thương Phượng Vũ lên tiếng trước.
“Vũ Nhi…” một câu đơn giản làm cả trái tim Thương Phượng Ngôn reo mừng, xua tan đi sự buồn bực mấy ngày nay của hắn. Sự vui mừng lan lên đuôi lông mày, tràn ra khắp mặt.
Thấy hắn chỉ vì một câu nói không có gì đặc biệt của mình mà đã vui vẻ như thế, lòng Thương Phượng Vũ như bị chày đá gõ vào. Tuy nàng giữ im lặng nhưng vết thương rất nghiêm trọng, nỗi đau càng tăng lên. Cố gắng cười một tiếng, mắt hơi cay cay, nhanh chóng cất bước vào sâu trong rừng trúc. Thương Phượng Ngôn theo sát phía sau.
Thanh Vũ uyển, Thương Thiên Vũ mặc một bộ y phục màu tím đứng trong viện, ngẩng mặt nhìn lên trời, không biết đang nghĩ gì.
“Sư huynh.” Bạch Mặc đi vào trong viện, lên tiếng gọi.
“Đệ đã tới rồi.” Thương Thiên Vũ không hề quay lại, vẫn nhìn lên trời.
“Vâng. Đệ tới bàn chuyện hôn lễ với huynh.” Bước tới bên cạnh hắn, đứng cách hắn ba bước.
Nghe vậy, Thương Thiên Vũ quay lại nhìn Bạch Mặc, trong đôi mắt sáng như sao lóe lên nụ cười, “Các đệ đã bàn xong rồi à?”
“Vâng.” Bạch Mặc trả lời.
“Kết quả ra sao?” Thu hồi ánh mắt nhìn hắn, Thương Thiên Vũ duỗi ngón tay bứt lá trúc tím, đặt trong lòng bàn tay, vuốt ve. Dư quang khóe mắt đặt lên phiến lá vẫn còn xanh, đáy mắt lành lạnh.
“Giản lược tất cả, chỉ cần người một nhà cùng ăn một bữa cơm là đủ.” Nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ được kết duyên với nữ nhân mình yêu đến già, đáy lòng Bạch Mặc nảy lên cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.
“Cũng được. Đây là cách an toàn nhất.” Thương Thiên Vũ không phản đối mà đồng ý ngay lập tức. Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười nhưng ý cười không tới đáy mắt.
“Hôn lễ xong, đệ sẽ dẫn Vũ Nhi rời đi.”
“Vũ Nhi có đồng ý không?” Thương Thiên Vũ hỏi.
“Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là được tự do tự tại ngao du thiên hạ.” Nói tới Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc liền cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng phất qua lòng người, để lại dấu ấn đẹp đẽ.
“Ngao du thiên hạ…” giọng Thương Thiên Vũ mang theo cảm xúc khó hiểu.
“Không sai, nàng thích tự do tự tại, cuộc sống vô câu vô thúc.” Nụ cười càng sâu.
“Song sinh xuất hiện, Vũ đế mất hồn. Bạch Mặc, đệ thấy thế nào?” đột nhiên, Thương Thiên Vũ lại nói một câu như vậy.
“Chỉ là đùa thôi, không thể thành sự thật được.” Nụ cười trên mặt Bạch Mặc không giảm.
“Chỉ là nói đùa thì được rồi.” Khóe môi Thương Thiên Vũ nhếch lên.
“Vậy quyết định thế đi, đệ về nói với Vũ Nhi.” Nhớ tới lúc này Thương Phượng Ngôn đang ở cùng Thương Phượng Vũ, đột nhiên lòng Bạch Mặc trở nên lo lắng.
“Đi đi.” Thương Thiên Vũ xoay người, nhìn Bạch Mặc, nói.
“Vâng, đệ về trước đây.” Nói xong, Bạch Mặc liền xoay người ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, Thương Thiên Vũ cười khẽ, nụ cười đầy cuồng nhiệt….
Bóng trúc la đà, gió mát thổi phơ phất. Rừng trúc, trong lầu.
“Vũ Nhi, muội hiểu không?” nói ra tất cả âm mưu thị phi một lần, Thương Phượng Ngôn bình tĩnh nhìn Thương Phượng Vũ, chờ nàng trả lời.
Ngẩng đầu, mặt giãn ra, mở miệng cười: “Đại ca, lời đồn này huynh nghe từ đâu vậy?” Không phải Thương Phượng Vũ không tin, sự thật hoàn toàn ngược lại. Buổi nói chuyện này như lời cảnh tỉnh, gõ tỉnh lòng Thương Phượng Vũ đang mơ hồ. Những chuyện nàng không hiểu trước đây rốt cuộc đã có một lời giải thích hợp lý. Lúc này nàng đã rõ tấm lòng của Bạch Mặc. Thì ra là hồn phách mình hay rời khỏi thân thể và những ảo giác thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu đã sớm được định trước….
“Vũ Nhi, ta nói nhiều như vậy nhưng muội không tin, đúng không?” nét mặt Thương Phượng Ngôn rất bi thương, đáy mắt trở thành một cái đầm chứa toàn bi ai không tan đi được.
Bị lo âu nồng đậm trong đôi mắt thâm trầm của hắn ép đến mức lồng ngực khó chịu, Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn phía khác, “Đại ca, không phải là muội không muốn tin, mà là tất cả đều quá mức quanh co lạ lùng, thực không thể khiến người nào có thể tiếp nhận được. Huynh hiểu chứ?” trong lòng hy vọng hắn có thể vì thế mà dừng lại, đừng nhắc tới đề tài này nữa. Bởi vì, mặc kệ hắn biết được chuyện này từ đâu, người đưa tin cho hắn có mục đích gì không ai biết được. Cho dù Thương Thiên Vũ có quyền thế cao hơn nữa, đến lúc đó chỉ sợ cũng không bảo vệ được hắn.
Nhìn gương mặt của nàng, trong lòng đều là dung nhan quyến rũ của nàng, Thương Phượng Ngôn cười…
Tiếng cười tự giễu đầy bất đắc dĩ xuất hiện trong lầu, chạm vào lòng của Thương Phượng Vũ. Nắm tay nhỏ bé nắm lại rất nhanh rồi lại buông ra, nhưng chỉ im lặng.
“Vũ Nhi, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ lừa muội. Muội tin ta chứ?” Tuy trong lòng hiện đầy bất đắc dĩ và đau đớn, nhưng Thương Phượng Ngôn vẫn không muốn ngừng khuyên bảo.
“Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu tới, cảnh vật liệu có còn như cũ?” Không muốn dây dưa với vấn đề mập mờ mà mình không biết, Thương Phượng Vũ lựa chọn giải quyết dứt khoát, chặt đứt tất cả nhớ nhung của hắn.
“Vũ Nhi, muội….” Thương Phượng Ngôn lui lại một bước, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run run, tim như thắt lại, vết thương tuy nhỏ nhưng dày đặc, khiến hắn đau đớn muốn chết.
“Đại ca, trước kia không giống bây giờ. Muội không còn là tiểu nha đầu chỉ biết làm nũng, đòi cưng chiều nữa. Ai cũng phải lớn lên, huynh hiểu chứ?” Nếu không thể cho thì chỉ có thể chặt đứt, không thể để hắn còn vương tơ lòng mà thêm đau đớn.
Đôi mắt cay cay, tim đã sớm đau đến mức không còn cách nào có thể thở được, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Hắn lui lại từng bước, tới cạnh cửa, rồi bước chân lảo đảo rời ra khỏi lầu….
Nhìn bóng lưng lảo đảo rời đi của hắn, tay Thương Phượng Vũ đặt lên ngực, che miệng, tựa bên cửa sổ, đôi mắt mông lung….
Đã qua giờ Tỵ, vẫn không thấy Thương Phượng Vũ trở về. Không muốn chờ đợi không mục đích như thế nữa, Bạch Mặc đứng dậy rời khỏi Phượng Vũ các, đi về phía rừng trúc. Vừa đi được nửa đường thì thấy Thương Phượng Vũ đi tới.
Trong tầm mắt là bóng dáng của Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười với hắn, đứng đợi ở đó.
Thấy nàng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn mình, Bạch Mặc bước nhanh mấy bước, tới trước mặt nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, “Vũ Nhi, ta đã về.”
“Ừ…” Thân mệt mỏi, tâm mệt mỏi, nhưng vòng tay ôm mình vẫn cho mình cảm giác ấm áp có lực như thế.
“Mệt à?” đáy mắt Bạch Mặc đột nhiên hiện lên ánh sáng u ám, nhưng chớp mắt liền không thấy.
“Ừ, không biết vì sao đột nhiên thấy mệt quá.” Trong đầu đều là bóng lưng lảo đảo rời đi của Thương Phượng Ngôn, áp lực càng tăng thêm.
“Ta ôm nàng về.” Dứt lời, Bạch Mặc liền bế bổng nàng lên, ôm về Phượng Vũ các.
Không còn sức lực mà tựa vào ngực hắn, Thương Phượng Vũ từ từ nheo mắt lại.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời của nàng, đáy mắt Bạch Mặc hiện lên sự đau lòng, sau đó chuyển thành dứt khoát.
Thương Phượng Vũ ngủ một giấc tới giờ cơm trưa. Nếu không nhờ Bạch Mặc khuyên bảo thì không biết nàng còn ngủ tới lúc nào.
“Ngoan nào, há miệng ra, đây là phù dung cao nàng thích ăn nhất.” Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ vào lòng, tay cầm đồ ăn đút cho nàng, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Ta tự ăn được mà…” Tuy nói thế nhưng Thương Phượng Vũ rất nghe lời, khẽ mở môi, ăn hết điểm tâm hắn đưa tới.
“Ta thích đút cho nàng.” Dứt lời, Bạch Mặc hôn lên mặt nàng một cái, sự hạnh phúc trên mặt càng sâu hơn….
Cảm nhận được nhu tình mật ý truyền tới từ người hắn, lòng Thương Phượng Vũ lúc sáng lúc tối, không có hình dạng cụ thể…Cuối cùng thì biến thành một tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ, dừng ở đáy lòng.
Minh Nguyệt đứng sau nhìn cử chỉ thân mật của bọn họ, vẻ mặt khó dò.
Đêm, trăng treo trên trời sao, mọi người vất vả làm việc suốt một ngày đã sớm ngủ say, mong ngày mai sẽ tốt hơn….
Trong Phượng Vũ các ánh nến chập chờ, tiếng tiêu du dương. Là Bạch Mặc thổi tiêu ru Thương Phượng Vũ ngủ. Nhìn qua thì thấy hai mắt Thương Phượng Vũ đã nhắm lại, khuôn mặt điềm tĩnh. Nàng đã ngủ nhưng tiếng tiêu vẫn chưa ngừng. Tiếng tiêu nghe du dương, thấp thỏm, xúc động lòng người. Không biết là đang ru ngủ hay là đang tâm tình. Đang khi Bạch Mặc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, khuôn mặt hắn tràn đầy sây mê mà thổi tiêu, thân thể hắn đột nhiên run lên, một luồng ánh sáng trắng hiện ra như có thứ gì đó đang vùng vẫy đòi ra.
Đột nhiên, tiếng tiêu dừng lại. Hắn đứng dậy, ra khỏi phòng, bóng lưng loạng choạng, bước chân hỗn loạn, chạy về phía tiểu các trong rừng trúc.
“Rầm” một tiếng, cửa bị hắn đụng vỡ, té xuống đất. Chỉ thấy hắn vùng vẫy ngồi lên, xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu kết ấn bằng hai tay. Ấn ký xuất ra từ tay hắn thành từng luồng, ánh sáng trắng trên trán hắn dần dần tối đi. Qua một lúc lâu, tất cả trở về bình thường. Nhưng cả người hắn xem ra uể oải vô thần, giống như người mất hồn, sắc mặt càng thêm tái, không có chút huyết sắc nào, tựa như một người sắp chết.
“Bạch Mặc, ngươi phải chịu đựng. Qua tầng thứ chín là ngươi có thể nắm tay nàng tới già, vĩnh viễn bên nhau. Ngươi nhất định phải chịu đựng, chịu đựng…” Môi Bạch Mặc tái nhợt, run run mà nói. Rồi hắn vùng vẫy đứng lên từ trên mặt đất, đi vào bên trong….
Ánh trăng mát rượi chiếu xuống đất, tựa như một tầng sương bạc, còn có từng sợt lọt qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong nhà, chiếu sáng khắp nơi nhưng lại lạnh lẽo hơn…
Thời gian cuối cùng im hơi lặng tiếng trôi qua, khiến người ta muốn giữ lại không cho trôi đi nhưng lại không thể. Chớp mắt đã qua mười ngày…Hôn lễ không có đãi tiệc của Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc cũng lặng lẽ diễn ra.
“Bạch Mặc, Vũ Nhi, nghi thức đã xong. Từ nay về sau các con đã là phu thê.” Thương Thiên Vũ mặc áo bào trắng ngồi trên ghế, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
“Vâng thưa phụ thân.” Người trả lời là Thương Phượng Vũ mặc y phục màu đỏ, không phải Bạch Mặc. Y phục màu đỏ chỉ là y phục màu đỏ, không phải giá y…
Thương Thiên Vũ cười, gật đầu, trực tiếp không chú ý tới thái độ của Bạch Mặc.
“Phụ thân, đại ca đâu? Sao huynh ấy không tới?” Nói là hôn lễ nhưng chỉ có ba người, Thương Phượng Ngôn yêu Thương Phượng Vũ tới tận xương từ đầu tới cuối cũng không xuất hiện.
Nghe vậy, Thương Thiên Vũ cười, nói: “Trong cung có chuyện quan trọng cần xử lý nên nó không thể phân thân ra được.”
“À…” nhẹ nhàng đáp lời, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Mặc.
“Tất nhiên là vậy rồi. Con và Vũ Nhi về trước đây. Đến tối tìm Phượng Ngôn tới cùng ăn.” Bạch Mặc nói.
“Cũng được.” Thương Thiên Vũ gật đầu.
“Đi nào.” Bạch Mặc nghiêng đầu nhìn Thương Phượng Vũ, đáy mắt lóe ra nhu tình, tay run nhẹ.
“Vâng.” Thương Phượng Vũ đáp lời, đứng dậy, hành lễ với Thương Thiên Vũ rồi xoay người rời khỏi phòng. Bạch Mặc theo sau.
“Đợi chút, Vũ Nhi.” Vừa bước ra khỏi Thanh Vũ uyển, Bạch Mặc liền tựa vào một gốc cây, khóe miệng tươi cười, mặt dịu dàng.
Thương Phượng Vũ dừng bước, đi tới trước mặt Bạch Mặc, “Sao vậy?” tuy giọng nói và vẻ mặt không khác ngày thường là mấy nhưng vẫn có điểm khác.
“Lại đây, ta nói cho nàng biết.” Bạch Mặc vẫn cười, nhìn thật hạnh phúc.
Thương Phượng Vũ nghe lời, tới gần thì bị Bạch Mặc kéo vào lòng. “Đừng động đậy.” giọng nói trầm thấp thật nhỏ, trên trán có một luồng ánh sáng trắng.
Thương Phượng Vũ kinh ngạc, chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh.
“Đỡ ta tới tiểu các trong rừng trúc, đừng để người khác nhìn ra sự khác thường. Nàng biết nên làm gì chứ?” Dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, Bạch Mặc trầm giọng nói.
Gật đầu, nở nụ cười, Thương Phượng Vũ truyền chân khí từ bàn tay hai người đang nắm lấy sang cho Bạch Mặc.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai người bọn họ đang ôm nhau đầy tình cảm, chàng chàng thiếp thiếp.
Một lát sau, Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ biến mất dưới tàng cây.
Phòng yên lặng, chỉ còn tiếng thở thật khẽ.
“Con biết những chuyện này từ đâu?” Thương Thiên Vũ duy trì thái độ vốn có.
“Mặc kệ con biết được từ đâu, những điều này đều là sự thật. Trong lòng con và cha cũng hiểu rất rõ. Còn cần phải nói nữa sao?” Thương Phượng Ngôn không trả lời vấn đề của hắn.
Hạ lông mày, mắt phượng mở ra, ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là ý cười. “Không sai. Nói tiếp đi.”
“Bọn họ mất sớm chỉ vì tự tiện thay đổi một lời tiên đoán của nữ đế Thương Vũ.” Thương Phượng Ngôn nhàn nhạt nói ra một chút thiên cơ.
Thương Thiên Vũ giơ tay lên, ý bảo hắn nói tiếp.
“Ngàn năm trước, lúc nữ đế Thương Vũ đi có để lại một lời tiên đoán, mà lời tiên đoán này được…” đột nhiên, hắn dừng lại.
“Hả?” Đôi mắt xinh đẹp của Thương Phượng Vũ chau lại, chờ đợi đáp án.
“Chịu đựng ngàn năm, hồn loạn, Vũ về, tìm người ta yêu.” Thương Phượng Ngôn nói liền mấy lời này, chậm rãi thở phào, mắt nhìn Thương Thiên Vũ.
“Chịu đựng ngàn năm, hồn loạn, Vũ về, tìm người ta yêu.” Thương Thiên Vũ nhỏ giọng lặp lại những lời này, ngẩng đầu, nhìn hắn. “Ai nói những lời này cho con vậy?” Ánh mắt sáng quắc, lộ ra chút cảm xúc không ai hiểu.
“Không thể trả lời.” Thương Phượng Ngôn nhàn nhạt trả lời.
“A…” cúi đầu, đáy mắt thoáng qua luồng ánh sáng tối tăm, ngẩng đầu thì đã trở lại bình thường. “Lời tiên đoán này không nói lên gì cả.”
“Không…Nó nói rõ rất nhiều thứ, hơn nữa đã thành sự thật.” Thương Phượng Ngôn không nhanh không chậm nói ra câu này.
“Giải thích đi.” Khóe môi Thương Thiên Vũ nâng lên, cười như không cười. Vẻ mặt đó, giọng nói đó thật giống như một đứa trẻ không biết gì đang nghe kể chuyện xưa vậy.
“Bởi vì nữ đế Thương Vũ đã trở về, lật đổ giang sơn Thương gia.” Thương Phượng Ngôn không thèm để ý vẻ mặt của hắn mà tự nói.
“Phượng Ngôn, con đã lớn rồi, sao vẫn còn ngây thơ thế nhỉ?” Thu hồi nụ cười trên khóe môi, Thương Thiên Vũ lên tiếng cảnh tỉnh.
“Cha sai rồi. Người ngây thơ không phải là con mà là những người đã chiếm lấy giang sơn của nữ đế Thương Vũ, còn vọng tưởng đánh tan hồn phách của người đi trước của Thương gia.” Lúc nói những lời này giọng điệu của Thương Phượng Ngôn càng ngày càng nặng.
“Phượng Ngôn, đừng vô lễ. Chuyện của người đi trước sao lại có thể để vãn bối như con khua môi múa mép ở đây?” Thương Thiên Vũ trầm giọng phản đối.
Cười khẽ một tiếng, Thương Phượng Ngôn nói tiếp: “Con khua môi múa mép? Sự thật chính là sự thật. Chẳng lẽ cha đang sợ?”
“Nói chuyện chính đi. Ta không muốn nghe những lời nói điên khùng không có mục đích gì này nữa.” Thoáng nhìn qua rồi quay sang nơi khác.
“Vũ Nhi chính là bà chuyển thế, cũng chính là hồn phách mà song sinh phải đập tan để làm tròn sứ mệnh, khiến nữ đế Thương Vũ không thể sống lại.” Thương Phượng Ngôn vòng vo một hồi, rốt cuộc cũng nói ra đáp án cuối cùng.
Nghe vậy, nét mặt Thương Thiên Vũ thay đổi. “Con nói gì?”
Rõ ràng cảm giác được cảm xúc của hắn dao động, Thương Phượng Ngôn càng cảm thấy mình nói không sai, “Vũ Nhi chính là nữ đế Thương Vũ chuyển kiếp, mà song sinh phải đập tan hồn phách của nàng để làm tròn sứ mệnh, để nàng không thể sống lại.” rốt cuộc hắn đã nói ra mục đích của mình.
“Phượng Ngôn, ta biết con không thích Bạch Mặc nhưng con cũng không nên làm thế với hắn. Hơn nữa đừng kéo Vũ Nhi xuống nước. Con hiểu chứ?” Thương Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói.
“Cha không dám đối mặt hay là không muốn đối mặt?” phản kích lại một câu.
“Phượng Ngôn, Vũ Nhi là muội muội của con, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn nó đau đớn bối rối?”
“Cha giao nó cho một người lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của nó, chẳng lẽ đây chính là cho nó hạnh phúc?” Thương Phượng Ngôn trầm giọng chất vấn.
Thương Thiên Vũ thở dài một tiếng, dựa vào ghế đầy mệt mỏi: “Con lui ra trước đi, để ta suy nghĩ kỹ đã.”
“Chuyện con nói đều là thật, hy vọng cha đừng để lỡ hạnh phúc cả đời của Vũ Nhi.” Hắn không lui ra mà vẫn tiếp tục nói.
“Hắn yêu Vũ Nhi thật lòng, mà Vũ Nhi cũng cam tâm tình nguyện nắm tay hắn cả đời, vậy là đủ rồi. Nếu hắn có hành động khác thường nào, ta chính là người đầu tiên không tha cho hắn.” Thương Thiên Vũ quyết định trong nháy mắt, không cho Thương Phượng Ngôn cơ hội.
“Nếu có chuyện không may thì dù cha giết hắn thì làm được gì?” giọng Thương Phượng Ngôn hơi cao lên, khó có thể đè nén tâm trạng.
“Phượng Ngôn, ta tin cách làm người của hắn, tin hắn yêu Vũ Nhi thật lòng. Chỉ cần hắn có thể cho Vũ Nhi hạnh phúc là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.” Thương Thiên Vũ bình tĩnh nói, hoàn toàn không quan tâm tới nét mặt càng ngày càng khó coi của Thương Phượng Ngôn.
“Con sẽ không để mặc hắn lừa Vũ Nhi như vậy. Cha là cha, con là con.” Nói tới đây thì giọng Thương Phượng Ngôn cao vút lên, hơi trở thành rống giận.
“Phượng Ngôn, đừng làm chuyện vô ích. Nói thế, đến lúc đó người tổn thương Vũ Nhi sâu nhất không phải là Bạch Mặc mà là con đấy. Con có hiểu không?” Thương Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ấm giọng nói.
“Con không phải là cha, đừng nói những lời không thật lòng với con.” Dứt lời, Thương Phượng Ngôn xoay người rời đi. Vốn cho là hắn sẽ đồng ý nhưng Thương Phượng Ngôn ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn lại kiên trì từ chối lời can ngăn của mình như vậy. Vấn đề ở đâu? Hắn vừa đi vừa nghĩ, tâm trạng không yên. Tất cả mọi chuyện rối như tơ vò, càng gỡ càng rối, không tìm được điểm đầu.
Thương Phượng Ngôn nổi giận rời đi, để lại căn phòng yên tĩnh, còn có Thương Thiên Vũ đang cười.
Mây đen giăng đầy, phủ kín bầu trời đêm. Một tiếng nổ vang lên, chớp rạch ngang trời. Gió thổi mây vần, cát bụi mù trời. Trong nháy mắt, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trời, rơi xuống lộp bộp trên đất, tạo thành từng vũng nước trên mặt đất.
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một luồng gió nhẹ nhàng bay vào, mang theo hơi ẩm. Trở tay đóng chặt cửa, Bạch Mặc nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
“Bạch công tử, chủ tử đã ngủ.” Minh Nguyệt lắc mình đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói.
“Ừ, ta sẽ không đánh thức nàng.” Ở chung đã lâu, Bạch Mặc sớm đã quen với dáng vẻ lạnh lẽo vô tình của nàng nên không so đo nhiều mà đi tiếp vào trong.
Minh Nguyệt nghiêng người ngăn trước mặt hắn, nói: “Chủ tử đã dặn, tối nay người muốn ngủ một mình, mời công tử ngủ ở phòng bên cạnh.”
“Cái gì?” Đang kỳ lạ sao nàng lại ngăn trước mặt mình, đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến Bạch Mặc run lên.
“Chủ tử mời người sang ngủ ở phòng bên cạnh.” Minh Nguyệt nhắc lại lời vừa rồi.
“Vũ Nhi sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?” Ngủ cùng giường hơn mười năm, Bạch Mặc sớm đã quen ôm nàng ngủ. Nhưng hôm nay nghe Minh Nguyệt nói như vậy, hắn không khỏi không tin.
“Chủ tử có quỳ thủy, nên muốn ở một mình.” Minh Nguyệt giương mắt nhìn hắn rồi lại cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp lời.
“A, ta biết rồi. Ta nhìn nàng chút đã.” Minh châu chiếu rọi rặng mây đỏ trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của Bạch Mặc.
Đã nói đến mức này, Minh Nguyệt không nghĩ ra lý do để từ chối nữa. Nàng hơi trầm tư, nhường đường cho hắn, sau đó bước theo.
Bạch Mặc nhẹ bước tới bên giường, từ từ ngồi xuống cạnh giường, mặt Bạch Mặc đầy dịu dàng nhìn dung nhan quyến rũ đang ngủ say đầy yên tĩnh. Gương mặt như ngọc, lông mày cong cong, dưới hàng lông mày là một đôi lông mi vừa dài vừa mềm mại, trong lúc ngủ mơ còn hơi rung động. Bạch Mặc nhìn một lúc thì tâm nở hoa. Bởi vì hắn biết rõ dưới hàng lông mi là đôi mắt mê người như thế nào. Đôi môi anh đào hồng nhuận hé mở như mời người thưởng thức khiến Bạch Mặc không khỏi đưa tay phải ra, một ngón tay không kiềm chế được mà vuốt ve qua lại trên đôi môi đỏ, một ý nghĩ thoáng qua trong lòng.
Ngay lúc hắn quay về Thương Phượng Vũ đã biết. Có điều không biết phải đối mặt với hắn ra sao nên giả vờ ngủ. Nhưng nàng không ngờ hắn không nghe lời mình sang phòng bên cạnh ngủ mà đến nhìn mình một cái. Vốn cho là hắn liếc mắt rồi sẽ rời đi nhưng ai ngờ hắn lại quấy rầy mình như vậy. Nhịn, đôi môi tê dại ngứa ngáy. Không chịu nổi, không biết hắn còn vuốt ve tới khi nào.
Lâu sau, cảm giác ngứa ngáy trên môi vẫn chưa nhẹ đi. Hắn vẫn còn tiếp tục vuốt ve. Con người làm từ thịt, dù có không nhìn thì vẫn còn cảm giác được, Thương Phượng Vũ đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
“Nàng tỉnh rồi.” Bạch Mặc cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, trên khuôn mặt tràn đầy sắc thái như ánh mặt trời. Trong mắt hắn lóe lên nụ cười thực hiện được quỷ kế, tràn ngập tình cảm quấn quýt.
“Chàng về rồi.” Đập vào mắt chính là ánh mắt chứa nhu tình triền miên và nụ cười của hắn. Nhìn vào hai mắt hắn khiến Thương Phượng Vũ ngỡ như mình đang ở trong không gian tràn ngập ánh nắng ấm áp, nhất thời không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, quên đi thân phận của hắn.
Quả nhiên con người dễ thay đổi…
Cúi người xuống hôn lên trán nàng, Bạch Mặc cởi áo và giày, lên giường, ôm nàng vào lòng, “Có nhớ ta không?” cười sáng lạn, không mời mà tự vào.
“Có.” Thương Phượng Vũ không cọ cọ vào ngực hắn như bình thường, tay trái ôm eo hắn, nheo mắt lại.
Đáy mắt Minh Nguyệt hiện lên tia tức giận, xoay người ra khỏi phòng.
“Hôn lễ được định vào mười ngày sao, có thể không?” Chóp mũi chạm lên tóc nàng, Bạch mắc ngửi mùi hương thơm ngát thuộc về nàng, trong đôi mắt là say mê.
“Được…” mặt không thay đổi, môi anh đào hé mở.
“Vũ Nhi.” Hạ mi mắt, sự say mê trong đáy mắt càng sâu hơn.
“Hả?” phát ra giọng mũi, mang theo ý hỏi thăm.
“Vũ Nhi.” Gọi một tiếng, hai cánh tay ôm chặt hơn, mở mắt. Bên trong mắt đều là tình cảm nồng nàn khiến không ai có thể bỏ qua.
“Hả? Chuyện gì?” Không biết rốt cuộc hắn đang làm gì, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu muốn hỏi, làm lơ ánh mắt sáng quắc đang khiến lòng mình quặn lại.
Cười dịu dàng một tiếng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, “Chúng ta chỉ bày gia yến, không làm bữa tiệc lớn. Có được không?” Tình cảm trong mắt mênh mông như biển, khiến người ta nhìn không thấy đáy.
“Được. Chàng sắp xếp là được.” Bị thâm tình tràn đầy trong mắt hắn đè nén, trên mặt Thương Phượng Vũ không lộ vẻ gì.
“Cứ quyết định như vậy đi. Để ta tìm phụ thân nàng bàn bạc một chút.” Tình cảm nồng nàn không chỉ thiêu đốt lòng Thương Phượng Vũ mà còn cả hồn Bạch Mặc. Bởi vì trong đó xen lẫn chút ý dứt khoát và bi ai không rõ ràng, như nhiều đốm lửa đang cháy lan trên đồng cỏ, cắn nuốt tất cả của Bạch Mặc.
“Ừ…” mềm mại trả lời, thầm thở dài, có trách chỉ trách số phận trêu người, kết thành quả đắng này.
“Vũ Nhi, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu. Nàng có biết không?” Đôi tay ôm lấy vai nàng, ánh mắt Bạch Mặc nhìn mắt nàng đầy bình tĩnh, không biết muốn nhìn ra cái gì từ trong mắt nàng…
Híp mắt cười, đôi môi anh đào khẽ mở, “Ta biết.” tuy cười nhưng đáy mắt không có sóng, lòng tràn đầy nút thắt, không biết mở từ đâu.
Nhìn toàn bộ biểu hiện của nàng trong mắt, tim nhói lên, đau như bị dao sắc cứa vào. Trái tim nhỏ máu, hai dòng máu đỏ tươi hòa cùng một thể, không phân rõ là ai, đau đến chết lặng, trên mặt vẫn là nụ cười. “Vũ Nhi, nàng có yêu ta không?” Bạch Mặc thấy mình hỏi, giọng nói vẫn tràn đầy tình cảm, không chứa gì khác.
Cúi người, chui vào lòng hắn, Thương Phượng Vũ không trả lời mà chỉ cười. “Bạch Mặc, có phải chàng đang căng thẳng không?”
Không có được đáp án mình muốn, đau đớn trong đáy mắt càng sâu hơn, nhưng Thương Phượng Vũ không nhìn thấy những thứ này. “Nàng có yêu ta không?” Bạch Mặc hỏi lại lần nữa.
Thương Phượng Vũ vẫn không trả lời mà mở miệng ngáp một cái, “Bạch Mặc, ta buồn ngủ quá.” Dứt lời, mí mắt khép lại.
Bàn tay vuốt ve sợi tóc đen nhánh của nàng, Bạch Mặc trả lời một câu rất tự nhiên. “Mệt thì ngủ đi.” Không biết tại sao mắt cay cay, một giọt nước rơi xuống khỏi khóe mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu là màn sa màu trắng, không thấy mây đen giá rét, nhưng nước trong mắt là từ đâu ra? Tại sao chỉ có một giọt rồi không còn gì nữa?
Màn đêm bên ngoài vô cùng thanh lãnh, giọt mưa lớn như hạt đậu đã biến thành mưa như trút nước, trút xuống mái hiên nghe rào rào, rung động lòng người.
Không phải hôn lễ mà cũng là hôn lễ.
Mưa to cả đêm tới gần sáng mới ngừng, khắp đại lục được nước mưa tẩy rửa, sương mù bao phủ, khắp nơi tràn ngập hơi thở mát lành.
Bởi vì đêm qua đã bàn rằng hôm nay sẽ tìm Thương Thiên Vũ bàn chuyện hôn lễ, nên Bạch Mặc và Thương Phượng Vũ rời giường từ rất sớm. Làm xong tất cả, hai người nắm tay ra khỏi Phượng Vũ các, Minh Nguyệt ở lại. Nhưng vừa bước ra cửa thì gặp Thương Phượng Ngôn đang đi tới.
“Hai người định làm gì vậy?” đêm qua chạm phải đinh chỗ Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn vẫn giữ chấp niệm mê muội của mình, sáng sớm đã tới Phượng Vũ các, định nói mọi chuyện với Thương Phượng Vũ…
Thương Phượng Vũ cười, nói với hắn: “Muội và Bạch Mặc định tới tìm phụ thân bàn chuyện hôn lễ.” rồi khẽ nghiêng người, chắn trước mặt Bạch Mặc.
Động tác rất nhỏ này của nàng khiến ánh mắt Thương Phượng Ngôn ảm đạm, ngay sau đó lại nở nụ cười, “Để Bạch Mặc đi một mình đi. Ta tìm muội có chuyện.”
Vốn không muốn ở riêng với hắn nhưng khi ánh mắt Thương Phượng Vũ chạm tới tia cầu khẩn trong đáy mắt hắn thì tâm đột nhiên mềm lại. Nàng xoay người, ngửa đầu, nhìn Bạch Mặc, “Chàng đi trước đi. Ta sẽ tìm chàng sau.”
“Được.” mắt Bạch Mặc chứa chan tình cảm, trả lời, cúi đầu hôn lên mặt nàng rồi cười, rời đi.
Trong viện lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ, bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói gì.
“Tới tiểu các trong rừng trúc đi. Ở đó yên tĩnh hơn.” Cuối cùng, không chống đỡ được nét mặt đầy thâm tình và cả bi thương của Thương Phượng Ngôn, Thương Phượng Vũ lên tiếng trước.
“Vũ Nhi…” một câu đơn giản làm cả trái tim Thương Phượng Ngôn reo mừng, xua tan đi sự buồn bực mấy ngày nay của hắn. Sự vui mừng lan lên đuôi lông mày, tràn ra khắp mặt.
Thấy hắn chỉ vì một câu nói không có gì đặc biệt của mình mà đã vui vẻ như thế, lòng Thương Phượng Vũ như bị chày đá gõ vào. Tuy nàng giữ im lặng nhưng vết thương rất nghiêm trọng, nỗi đau càng tăng lên. Cố gắng cười một tiếng, mắt hơi cay cay, nhanh chóng cất bước vào sâu trong rừng trúc. Thương Phượng Ngôn theo sát phía sau.
Thanh Vũ uyển, Thương Thiên Vũ mặc một bộ y phục màu tím đứng trong viện, ngẩng mặt nhìn lên trời, không biết đang nghĩ gì.
“Sư huynh.” Bạch Mặc đi vào trong viện, lên tiếng gọi.
“Đệ đã tới rồi.” Thương Thiên Vũ không hề quay lại, vẫn nhìn lên trời.
“Vâng. Đệ tới bàn chuyện hôn lễ với huynh.” Bước tới bên cạnh hắn, đứng cách hắn ba bước.
Nghe vậy, Thương Thiên Vũ quay lại nhìn Bạch Mặc, trong đôi mắt sáng như sao lóe lên nụ cười, “Các đệ đã bàn xong rồi à?”
“Vâng.” Bạch Mặc trả lời.
“Kết quả ra sao?” Thu hồi ánh mắt nhìn hắn, Thương Thiên Vũ duỗi ngón tay bứt lá trúc tím, đặt trong lòng bàn tay, vuốt ve. Dư quang khóe mắt đặt lên phiến lá vẫn còn xanh, đáy mắt lành lạnh.
“Giản lược tất cả, chỉ cần người một nhà cùng ăn một bữa cơm là đủ.” Nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ được kết duyên với nữ nhân mình yêu đến già, đáy lòng Bạch Mặc nảy lên cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.
“Cũng được. Đây là cách an toàn nhất.” Thương Thiên Vũ không phản đối mà đồng ý ngay lập tức. Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười nhưng ý cười không tới đáy mắt.
“Hôn lễ xong, đệ sẽ dẫn Vũ Nhi rời đi.”
“Vũ Nhi có đồng ý không?” Thương Thiên Vũ hỏi.
“Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là được tự do tự tại ngao du thiên hạ.” Nói tới Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc liền cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng phất qua lòng người, để lại dấu ấn đẹp đẽ.
“Ngao du thiên hạ…” giọng Thương Thiên Vũ mang theo cảm xúc khó hiểu.
“Không sai, nàng thích tự do tự tại, cuộc sống vô câu vô thúc.” Nụ cười càng sâu.
“Song sinh xuất hiện, Vũ đế mất hồn. Bạch Mặc, đệ thấy thế nào?” đột nhiên, Thương Thiên Vũ lại nói một câu như vậy.
“Chỉ là đùa thôi, không thể thành sự thật được.” Nụ cười trên mặt Bạch Mặc không giảm.
“Chỉ là nói đùa thì được rồi.” Khóe môi Thương Thiên Vũ nhếch lên.
“Vậy quyết định thế đi, đệ về nói với Vũ Nhi.” Nhớ tới lúc này Thương Phượng Ngôn đang ở cùng Thương Phượng Vũ, đột nhiên lòng Bạch Mặc trở nên lo lắng.
“Đi đi.” Thương Thiên Vũ xoay người, nhìn Bạch Mặc, nói.
“Vâng, đệ về trước đây.” Nói xong, Bạch Mặc liền xoay người ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, Thương Thiên Vũ cười khẽ, nụ cười đầy cuồng nhiệt….
Bóng trúc la đà, gió mát thổi phơ phất. Rừng trúc, trong lầu.
“Vũ Nhi, muội hiểu không?” nói ra tất cả âm mưu thị phi một lần, Thương Phượng Ngôn bình tĩnh nhìn Thương Phượng Vũ, chờ nàng trả lời.
Ngẩng đầu, mặt giãn ra, mở miệng cười: “Đại ca, lời đồn này huynh nghe từ đâu vậy?” Không phải Thương Phượng Vũ không tin, sự thật hoàn toàn ngược lại. Buổi nói chuyện này như lời cảnh tỉnh, gõ tỉnh lòng Thương Phượng Vũ đang mơ hồ. Những chuyện nàng không hiểu trước đây rốt cuộc đã có một lời giải thích hợp lý. Lúc này nàng đã rõ tấm lòng của Bạch Mặc. Thì ra là hồn phách mình hay rời khỏi thân thể và những ảo giác thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu đã sớm được định trước….
“Vũ Nhi, ta nói nhiều như vậy nhưng muội không tin, đúng không?” nét mặt Thương Phượng Ngôn rất bi thương, đáy mắt trở thành một cái đầm chứa toàn bi ai không tan đi được.
Bị lo âu nồng đậm trong đôi mắt thâm trầm của hắn ép đến mức lồng ngực khó chịu, Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn phía khác, “Đại ca, không phải là muội không muốn tin, mà là tất cả đều quá mức quanh co lạ lùng, thực không thể khiến người nào có thể tiếp nhận được. Huynh hiểu chứ?” trong lòng hy vọng hắn có thể vì thế mà dừng lại, đừng nhắc tới đề tài này nữa. Bởi vì, mặc kệ hắn biết được chuyện này từ đâu, người đưa tin cho hắn có mục đích gì không ai biết được. Cho dù Thương Thiên Vũ có quyền thế cao hơn nữa, đến lúc đó chỉ sợ cũng không bảo vệ được hắn.
Nhìn gương mặt của nàng, trong lòng đều là dung nhan quyến rũ của nàng, Thương Phượng Ngôn cười…
Tiếng cười tự giễu đầy bất đắc dĩ xuất hiện trong lầu, chạm vào lòng của Thương Phượng Vũ. Nắm tay nhỏ bé nắm lại rất nhanh rồi lại buông ra, nhưng chỉ im lặng.
“Vũ Nhi, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ lừa muội. Muội tin ta chứ?” Tuy trong lòng hiện đầy bất đắc dĩ và đau đớn, nhưng Thương Phượng Ngôn vẫn không muốn ngừng khuyên bảo.
“Hoa nở hoa tàn, xuân đi thu tới, cảnh vật liệu có còn như cũ?” Không muốn dây dưa với vấn đề mập mờ mà mình không biết, Thương Phượng Vũ lựa chọn giải quyết dứt khoát, chặt đứt tất cả nhớ nhung của hắn.
“Vũ Nhi, muội….” Thương Phượng Ngôn lui lại một bước, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run run, tim như thắt lại, vết thương tuy nhỏ nhưng dày đặc, khiến hắn đau đớn muốn chết.
“Đại ca, trước kia không giống bây giờ. Muội không còn là tiểu nha đầu chỉ biết làm nũng, đòi cưng chiều nữa. Ai cũng phải lớn lên, huynh hiểu chứ?” Nếu không thể cho thì chỉ có thể chặt đứt, không thể để hắn còn vương tơ lòng mà thêm đau đớn.
Đôi mắt cay cay, tim đã sớm đau đến mức không còn cách nào có thể thở được, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Hắn lui lại từng bước, tới cạnh cửa, rồi bước chân lảo đảo rời ra khỏi lầu….
Nhìn bóng lưng lảo đảo rời đi của hắn, tay Thương Phượng Vũ đặt lên ngực, che miệng, tựa bên cửa sổ, đôi mắt mông lung….
Đã qua giờ Tỵ, vẫn không thấy Thương Phượng Vũ trở về. Không muốn chờ đợi không mục đích như thế nữa, Bạch Mặc đứng dậy rời khỏi Phượng Vũ các, đi về phía rừng trúc. Vừa đi được nửa đường thì thấy Thương Phượng Vũ đi tới.
Trong tầm mắt là bóng dáng của Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười với hắn, đứng đợi ở đó.
Thấy nàng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn mình, Bạch Mặc bước nhanh mấy bước, tới trước mặt nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, “Vũ Nhi, ta đã về.”
“Ừ…” Thân mệt mỏi, tâm mệt mỏi, nhưng vòng tay ôm mình vẫn cho mình cảm giác ấm áp có lực như thế.
“Mệt à?” đáy mắt Bạch Mặc đột nhiên hiện lên ánh sáng u ám, nhưng chớp mắt liền không thấy.
“Ừ, không biết vì sao đột nhiên thấy mệt quá.” Trong đầu đều là bóng lưng lảo đảo rời đi của Thương Phượng Ngôn, áp lực càng tăng thêm.
“Ta ôm nàng về.” Dứt lời, Bạch Mặc liền bế bổng nàng lên, ôm về Phượng Vũ các.
Không còn sức lực mà tựa vào ngực hắn, Thương Phượng Vũ từ từ nheo mắt lại.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời của nàng, đáy mắt Bạch Mặc hiện lên sự đau lòng, sau đó chuyển thành dứt khoát.
Thương Phượng Vũ ngủ một giấc tới giờ cơm trưa. Nếu không nhờ Bạch Mặc khuyên bảo thì không biết nàng còn ngủ tới lúc nào.
“Ngoan nào, há miệng ra, đây là phù dung cao nàng thích ăn nhất.” Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ vào lòng, tay cầm đồ ăn đút cho nàng, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Ta tự ăn được mà…” Tuy nói thế nhưng Thương Phượng Vũ rất nghe lời, khẽ mở môi, ăn hết điểm tâm hắn đưa tới.
“Ta thích đút cho nàng.” Dứt lời, Bạch Mặc hôn lên mặt nàng một cái, sự hạnh phúc trên mặt càng sâu hơn….
Cảm nhận được nhu tình mật ý truyền tới từ người hắn, lòng Thương Phượng Vũ lúc sáng lúc tối, không có hình dạng cụ thể…Cuối cùng thì biến thành một tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ, dừng ở đáy lòng.
Minh Nguyệt đứng sau nhìn cử chỉ thân mật của bọn họ, vẻ mặt khó dò.
Đêm, trăng treo trên trời sao, mọi người vất vả làm việc suốt một ngày đã sớm ngủ say, mong ngày mai sẽ tốt hơn….
Trong Phượng Vũ các ánh nến chập chờ, tiếng tiêu du dương. Là Bạch Mặc thổi tiêu ru Thương Phượng Vũ ngủ. Nhìn qua thì thấy hai mắt Thương Phượng Vũ đã nhắm lại, khuôn mặt điềm tĩnh. Nàng đã ngủ nhưng tiếng tiêu vẫn chưa ngừng. Tiếng tiêu nghe du dương, thấp thỏm, xúc động lòng người. Không biết là đang ru ngủ hay là đang tâm tình. Đang khi Bạch Mặc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, khuôn mặt hắn tràn đầy sây mê mà thổi tiêu, thân thể hắn đột nhiên run lên, một luồng ánh sáng trắng hiện ra như có thứ gì đó đang vùng vẫy đòi ra.
Đột nhiên, tiếng tiêu dừng lại. Hắn đứng dậy, ra khỏi phòng, bóng lưng loạng choạng, bước chân hỗn loạn, chạy về phía tiểu các trong rừng trúc.
“Rầm” một tiếng, cửa bị hắn đụng vỡ, té xuống đất. Chỉ thấy hắn vùng vẫy ngồi lên, xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu kết ấn bằng hai tay. Ấn ký xuất ra từ tay hắn thành từng luồng, ánh sáng trắng trên trán hắn dần dần tối đi. Qua một lúc lâu, tất cả trở về bình thường. Nhưng cả người hắn xem ra uể oải vô thần, giống như người mất hồn, sắc mặt càng thêm tái, không có chút huyết sắc nào, tựa như một người sắp chết.
“Bạch Mặc, ngươi phải chịu đựng. Qua tầng thứ chín là ngươi có thể nắm tay nàng tới già, vĩnh viễn bên nhau. Ngươi nhất định phải chịu đựng, chịu đựng…” Môi Bạch Mặc tái nhợt, run run mà nói. Rồi hắn vùng vẫy đứng lên từ trên mặt đất, đi vào bên trong….
Ánh trăng mát rượi chiếu xuống đất, tựa như một tầng sương bạc, còn có từng sợt lọt qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong nhà, chiếu sáng khắp nơi nhưng lại lạnh lẽo hơn…
Thời gian cuối cùng im hơi lặng tiếng trôi qua, khiến người ta muốn giữ lại không cho trôi đi nhưng lại không thể. Chớp mắt đã qua mười ngày…Hôn lễ không có đãi tiệc của Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc cũng lặng lẽ diễn ra.
“Bạch Mặc, Vũ Nhi, nghi thức đã xong. Từ nay về sau các con đã là phu thê.” Thương Thiên Vũ mặc áo bào trắng ngồi trên ghế, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
“Vâng thưa phụ thân.” Người trả lời là Thương Phượng Vũ mặc y phục màu đỏ, không phải Bạch Mặc. Y phục màu đỏ chỉ là y phục màu đỏ, không phải giá y…
Thương Thiên Vũ cười, gật đầu, trực tiếp không chú ý tới thái độ của Bạch Mặc.
“Phụ thân, đại ca đâu? Sao huynh ấy không tới?” Nói là hôn lễ nhưng chỉ có ba người, Thương Phượng Ngôn yêu Thương Phượng Vũ tới tận xương từ đầu tới cuối cũng không xuất hiện.
Nghe vậy, Thương Thiên Vũ cười, nói: “Trong cung có chuyện quan trọng cần xử lý nên nó không thể phân thân ra được.”
“À…” nhẹ nhàng đáp lời, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Mặc.
“Tất nhiên là vậy rồi. Con và Vũ Nhi về trước đây. Đến tối tìm Phượng Ngôn tới cùng ăn.” Bạch Mặc nói.
“Cũng được.” Thương Thiên Vũ gật đầu.
“Đi nào.” Bạch Mặc nghiêng đầu nhìn Thương Phượng Vũ, đáy mắt lóe ra nhu tình, tay run nhẹ.
“Vâng.” Thương Phượng Vũ đáp lời, đứng dậy, hành lễ với Thương Thiên Vũ rồi xoay người rời khỏi phòng. Bạch Mặc theo sau.
“Đợi chút, Vũ Nhi.” Vừa bước ra khỏi Thanh Vũ uyển, Bạch Mặc liền tựa vào một gốc cây, khóe miệng tươi cười, mặt dịu dàng.
Thương Phượng Vũ dừng bước, đi tới trước mặt Bạch Mặc, “Sao vậy?” tuy giọng nói và vẻ mặt không khác ngày thường là mấy nhưng vẫn có điểm khác.
“Lại đây, ta nói cho nàng biết.” Bạch Mặc vẫn cười, nhìn thật hạnh phúc.
Thương Phượng Vũ nghe lời, tới gần thì bị Bạch Mặc kéo vào lòng. “Đừng động đậy.” giọng nói trầm thấp thật nhỏ, trên trán có một luồng ánh sáng trắng.
Thương Phượng Vũ kinh ngạc, chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh.
“Đỡ ta tới tiểu các trong rừng trúc, đừng để người khác nhìn ra sự khác thường. Nàng biết nên làm gì chứ?” Dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, Bạch Mặc trầm giọng nói.
Gật đầu, nở nụ cười, Thương Phượng Vũ truyền chân khí từ bàn tay hai người đang nắm lấy sang cho Bạch Mặc.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai người bọn họ đang ôm nhau đầy tình cảm, chàng chàng thiếp thiếp.
Một lát sau, Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ biến mất dưới tàng cây.
/59
|