Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, trời xanh mây trắng, khí trời ấm áp.
Mây mưa một đêm, tân nương Phó Vãn Ca không thể rời giường, chỉ có thể lười biếng.
“Vãn Ca, nàng nghỉ ngơi đi. Ta đến thỉnh an phụ thân.” Rửa mặt xong, Thương Phượng Ngôn tới trước giường, hôn lên trán nàng một cái, dịu dàng nói.
“Ừ.” Phó Vãn Ca lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người, tiếp tục ngủ.
Thương Phượng Ngôn đắp lại chăn che lên phần thân thể lộ ra ngoài của nàng, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Phượng Vũ các, Thương Phượng Ngôn mặc áo lụa màu trắng đứng trước cửa sổ, ngẩn người ngắm phương xa, không biết đang nghĩ gì.
“Vũ Nhi, gió lạnh, vào phòng đi.” Từ sau ngày nàng ngất xỉu Bạch Mặc vẫn ở bên cạnh nàng không rời.
“Bạch Mặc, ta muốn ăn Phù Dung cao.” Không biết là nàng tâm huyết dâng trào muốn ăn hay có ý gì khác mà đột nhiên nói một câu.
“Được. Để ta sai Minh Nguyệt đi mua.” Dứt lời, Bạch Mặc chuẩn bị lên tiếng gọi Minh Nguyệt.
“Muốn chàng tự tay mua cơ.” Thương Phượng Vũ xoay người, nhẹ giọng nói nhỏ.
Bạch Mặc giơ tay lên muốn chạm vào nàng nhưng lại thu tay lại: “Được, ta sẽ đi.” Cười đáp lời rồi xoay người rời đi. Rõ ràng là người đang ở ngay trước mặt, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào mà tại sao mình lại không dám? Bước nhanh như bay, tiếng gió vút bên tai, không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Đến khi bóng dáng của Bạch Mặc biến mất trong viện, Thương Phượng Vũ mới xoay người lại, khóe môi và mặt mang theo nụ cười thản nhiên như sương khói mịt mờ khiến người ta không thấy được tâm tình thật sự của nàng.
Lúc Thương Thiên Vũ tới Phượng Vũ các thì vừa hay nhìn thấy một bức họa như thế: một nữ tử bạch y dựa vào lan can, trên mặt là nụ cười lạnh nhạt, gió thổi bay tóc nàng, nàng đưa tay lên đùa nghịch, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra sự quyến rũ khó tả…
Thấy bộ dạng này của nàng, ánh mắt của Thương Thiên Vũ tối lại nhưng ngay sau đó liền trở lại là Hiền vương ưu nhã cao quý, ôn nhuận như ngọc.
Có người, cho dù hắn biết chuyện mình làm sẽ khiến người khác tổn thương nhưng vì ý nghĩ và lý tưởng của mình, hắn sẽ không có gì cố kỵ, biết là sai lầm nhưng không hề quay đầu lại.
Thương Thiên Vũ bước từng bước một tới lầu các, cầu thang vang lên từng tiếng ‘kẽo kẹt’ theo bước chân hắn.
Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ không quay đầu lại, thầm thấy kỳ lạ: Sao hắn trở lại nhanh vậy? Nàng lười mở miệng nói chuyện.
“Vũ Nhi, trời lạnh, vào nhà đi.” Lời Thương Thiên Vũ giống y lời Bạch Mặc.
“A, là phụ thân.” Vốn tưởng là Bạch Mặc nhưng nghe giọng mới biết không phải, Thương Phượng Vũ xoay người đáp lời nhưng lại lảo đảo.
Thương Thiên Vũ tiến lên bế nàng lên, sải bước vào phòng ngủ. Chẳng biết vì sao mà trên mặt có chút buồn rầu.
Thương Phượng Vũ vòng tay ôm chặt cổ Thương Thiên Vũ, lười biếng mệt mỏi tựa vào ngực ông, khẽ nheo mắt lại: “Phụ thân, con thấy mệt…” Giọng nói mềm yếu vô lực giống như người mắc bệnh nặng vậy.
Chân Thương Thiên Vũ đang bước tới liền dừng một chút rồi bước tiếp: “Mệt thì ngủ đi, ta ở đây với con…” Nét buồn rầu trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc không mất đi, đáy mắt có chút ẩn nhẫn.
“Người phụ thân có mùi hoa lan thoang thoảng thật dễ chịu.” Cuộn trong lòng ông, Thương Phượng Vũ lẩm bẩm.
“Thích không?” Thương Thiên Vũ đặt nàng lên giường, động tác rất nhẹ nhàng giống như nàng là trân bảo vậy.
“Có…” Trong mắt đã che lên một tầng hơi nước mỏng, đôi mi thanh tú nhắm lại, môi anh đào khẽ mở, cực kỳ chọc người trìu mến, mê hoặc tâm thần con người.
“Ở lại đây mãi mãi, được không?” Thứ gì đó vẫn giấu tận sâu dưới đáy lòng trồi lên, từ từ lớn dần…Đầu độc toàn bộ tâm hồn và thân xác hắn.
“Được…” Ý thức càng ngày càng chìm xuống, mí mắt nặng như treo ngàn cân, Thương Phượng Vũ mơ mơ màng màng trả lời.
“Là con nói đấy nhé. Sau này đừng có hối hận đấy…” Thương Thiên Vũ cười, nhẹ nhàng nói rồi cúi người, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Trong cơn choáng váng, nàng biết có người nói gì đó bên tai mình nhưng không có tinh lực mà đáp lại, ý thức nàng tan rã, sa vào trong bóng tối vô biên.
Mây mưa một đêm, tân nương Phó Vãn Ca không thể rời giường, chỉ có thể lười biếng.
“Vãn Ca, nàng nghỉ ngơi đi. Ta đến thỉnh an phụ thân.” Rửa mặt xong, Thương Phượng Ngôn tới trước giường, hôn lên trán nàng một cái, dịu dàng nói.
“Ừ.” Phó Vãn Ca lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người, tiếp tục ngủ.
Thương Phượng Ngôn đắp lại chăn che lên phần thân thể lộ ra ngoài của nàng, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Phượng Vũ các, Thương Phượng Ngôn mặc áo lụa màu trắng đứng trước cửa sổ, ngẩn người ngắm phương xa, không biết đang nghĩ gì.
“Vũ Nhi, gió lạnh, vào phòng đi.” Từ sau ngày nàng ngất xỉu Bạch Mặc vẫn ở bên cạnh nàng không rời.
“Bạch Mặc, ta muốn ăn Phù Dung cao.” Không biết là nàng tâm huyết dâng trào muốn ăn hay có ý gì khác mà đột nhiên nói một câu.
“Được. Để ta sai Minh Nguyệt đi mua.” Dứt lời, Bạch Mặc chuẩn bị lên tiếng gọi Minh Nguyệt.
“Muốn chàng tự tay mua cơ.” Thương Phượng Vũ xoay người, nhẹ giọng nói nhỏ.
Bạch Mặc giơ tay lên muốn chạm vào nàng nhưng lại thu tay lại: “Được, ta sẽ đi.” Cười đáp lời rồi xoay người rời đi. Rõ ràng là người đang ở ngay trước mặt, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào mà tại sao mình lại không dám? Bước nhanh như bay, tiếng gió vút bên tai, không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Đến khi bóng dáng của Bạch Mặc biến mất trong viện, Thương Phượng Vũ mới xoay người lại, khóe môi và mặt mang theo nụ cười thản nhiên như sương khói mịt mờ khiến người ta không thấy được tâm tình thật sự của nàng.
Lúc Thương Thiên Vũ tới Phượng Vũ các thì vừa hay nhìn thấy một bức họa như thế: một nữ tử bạch y dựa vào lan can, trên mặt là nụ cười lạnh nhạt, gió thổi bay tóc nàng, nàng đưa tay lên đùa nghịch, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra sự quyến rũ khó tả…
Thấy bộ dạng này của nàng, ánh mắt của Thương Thiên Vũ tối lại nhưng ngay sau đó liền trở lại là Hiền vương ưu nhã cao quý, ôn nhuận như ngọc.
Có người, cho dù hắn biết chuyện mình làm sẽ khiến người khác tổn thương nhưng vì ý nghĩ và lý tưởng của mình, hắn sẽ không có gì cố kỵ, biết là sai lầm nhưng không hề quay đầu lại.
Thương Thiên Vũ bước từng bước một tới lầu các, cầu thang vang lên từng tiếng ‘kẽo kẹt’ theo bước chân hắn.
Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ không quay đầu lại, thầm thấy kỳ lạ: Sao hắn trở lại nhanh vậy? Nàng lười mở miệng nói chuyện.
“Vũ Nhi, trời lạnh, vào nhà đi.” Lời Thương Thiên Vũ giống y lời Bạch Mặc.
“A, là phụ thân.” Vốn tưởng là Bạch Mặc nhưng nghe giọng mới biết không phải, Thương Phượng Vũ xoay người đáp lời nhưng lại lảo đảo.
Thương Thiên Vũ tiến lên bế nàng lên, sải bước vào phòng ngủ. Chẳng biết vì sao mà trên mặt có chút buồn rầu.
Thương Phượng Vũ vòng tay ôm chặt cổ Thương Thiên Vũ, lười biếng mệt mỏi tựa vào ngực ông, khẽ nheo mắt lại: “Phụ thân, con thấy mệt…” Giọng nói mềm yếu vô lực giống như người mắc bệnh nặng vậy.
Chân Thương Thiên Vũ đang bước tới liền dừng một chút rồi bước tiếp: “Mệt thì ngủ đi, ta ở đây với con…” Nét buồn rầu trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc không mất đi, đáy mắt có chút ẩn nhẫn.
“Người phụ thân có mùi hoa lan thoang thoảng thật dễ chịu.” Cuộn trong lòng ông, Thương Phượng Vũ lẩm bẩm.
“Thích không?” Thương Thiên Vũ đặt nàng lên giường, động tác rất nhẹ nhàng giống như nàng là trân bảo vậy.
“Có…” Trong mắt đã che lên một tầng hơi nước mỏng, đôi mi thanh tú nhắm lại, môi anh đào khẽ mở, cực kỳ chọc người trìu mến, mê hoặc tâm thần con người.
“Ở lại đây mãi mãi, được không?” Thứ gì đó vẫn giấu tận sâu dưới đáy lòng trồi lên, từ từ lớn dần…Đầu độc toàn bộ tâm hồn và thân xác hắn.
“Được…” Ý thức càng ngày càng chìm xuống, mí mắt nặng như treo ngàn cân, Thương Phượng Vũ mơ mơ màng màng trả lời.
“Là con nói đấy nhé. Sau này đừng có hối hận đấy…” Thương Thiên Vũ cười, nhẹ nhàng nói rồi cúi người, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Trong cơn choáng váng, nàng biết có người nói gì đó bên tai mình nhưng không có tinh lực mà đáp lại, ý thức nàng tan rã, sa vào trong bóng tối vô biên.
/59
|