“Từ khi gặp anh, em đã biết được rằng…
Không còn một chàng trai nào, có thể đi vào trái tim em được nữa…
Dù là lúc hai ta phải xa nhau…
Thì điều đó vẫn sẽ là vĩnh viễn…”
Tia nắng yếu ớt của mùa đông khẽ soi rọi mọi ngõ ngách của học viện, tạo cho người ta một cảm giác lạnh buốt và có chút gì âm u. Từ phía hành lang, Ahbu vội chạy đến với vẻ mặt đầy sốt sắng:
-Gui !
-Có gì không, “thiếu gia” Ahbu ? – Khi đã biết chủ nhân của giọng nói, con bé lạnh lùng đáp lại, đôi mắt vẫn không buồng nhìn anh.
-Satomi vẫn ổn chứ ?-Anh hỏi Gui.
-Ô hay ! Anh có vẻ quan tâm chuyện của bạn tôi nhỉ ? Cô ấy vẫn rất khỏe !-Con bé nói như hét vào tai anh, thầm tức giận ở trong lòng-“Bu đáng ghét ! Gặp em mà lúc nào cũng hỏi chuyện của Satomi ! Thật ra anh xem em là cái gì, tình báo chắc !”
-Anh chỉ là hỏi vậy thôi ! Cô ấy không phải là ngừơi mà anh thích, không cần ghen ra mặt vậy đâu !-Bu vừa bịt tai lại, vừa tranh thủ trêu nó. Nhưng lời nói của anh dường như đã trúng tim đen của con bé. Quá tức giận, con bé dùng hết công lực của mình, đạp vào chân anh một cái rõ đau, một việc mà tiểu thư Gui ngày trước chưa từng làm bao giờ [ảnh hưởng của Satomi đây =__=”]-Bốp!
-Em…!-Bu vội suýt xoa đôi chân của mình.
-Tôi mà ghen ư ? Bệnh thiếu gia của anh lại tái phát rồi, đừng tự đề cao mình quá lên như vậy ! Tôi đây đã có bạn trai rồi !-Đâm lao thì phải theo lao, thế là con bé nói liều, nhưng ai kia lại tin là thật =__=”.
-What ? Em có bạn trai hồi nào, sao anh lại không biết ?
-Tại sao chuyện gì tôi cũng phải báo cáo với anh thế hả ? Cút về với các cô gái của anh đi !
Vừa dứt lời, con bé liền chạy một mạch về lớp với tâm trạng đầy sảng khoái, như vừa trút được cơn giận của mình, nhưng cũng đầy hối tiếc. Còn về phía Bu, khi con bé vừa “biến mất” thì cũng là lúc khuôn mặt anh biến sắc, từ hồng hào đến tái dần. Trái tim như vừa bị ai cắt thành từng mảnh, lòng như thắt lại với tâm trạng đã hiểu vì sao:
-Anh không hề nghĩ có một ngày, em thực sự thuộc về ngừơi khác đâu Gui à…dù chỉ là trong ý nghĩ, anh cũng không cho phép điều đó xảy ra…
--------------------
-Anh Bu, không ổn rồi !-Bọn đàn em vội chạy tới, lay người Bu khi anh như đang rơi xuống vực thẳm-Anh Bu !
*Bu-hoàn hồn* Haả ? Có chuyện gì ? Không phải tôi kêu các cậu xem chừng Cal sao, sao lại chạy đến đây ?
*Đàn em* Đại ca và anh hai, cả hai vừa gặp nhau đã đùng đùng sát khí…rồi đi đâu mất ! em không cản được nên…
*Bu-hét* Oh My God ! Bây giờ họ ở đâu ?
*Đàn em-sợ* Dạ…ở sân thượng !
Tạm gác tâm trạng đang shock của mình qua một bên, anh vội tìm đến hai thằng bạn của mình, lòng thầm mong họ đừng xảy ra chuyện gì…
----------------------------------------
Cùng lúc đó…
-Cal à ! Tớ muốn hỏi cậu một chuyện ! Nếu coi nhau là bạn thân, hãy trả lời tớ một cách thật lòng, có được không ?-Jiro tựa ngừơi vào ban công, đôi mắt vẫn nhìn đâu đâu ngoài trời.
-Cậu nói đi !-Cal đáp trong nghi ngờ. Hắn có thể đóan được mà anh muốn hỏi, nhưng vẫn không muốn trốn tránh.
-Có phải, cậu đã yêu Satomi, ngừơi con gái đầu tiên mà tớ yêu mến ?-Jiro gặng hỏi.
-Tớ đã không muốn giấu cậu, nhưng…
-Trả lời tớ đi, Calvin Chen !-Anh quát lớn.
-…Tớ không thể lừa dối chính bản thân mình, kể cả cậu ! Tớ biết, điều này có thể làm tổn thương đến cậu, nhưng dù là quá khứ hay hiện tại, tớ cũng chỉ có một câu trả lời-Tớ là thật lòng!-Hắn khẳng định. Một câu trả lời mà dường như Jiro đã biết, nhưng vẫn đủ để lòng anh quặng đau. Trước ánh mắt đầy kiên quyết của Cal, anh thực sự đã nhận ra điều đó.
-Tại sao lại là cậu ? Ngừơi bạn thân nhất của tớ ? Tại sao vậy ?
Jiro ngồi phệt xuống đất với nỗi thất vọng, buồn thảm bỗng dấy lên trong lòng anh. Mọi việc dường như xáo trộn. Tại sao số phận lại trớ trêu đến như thế ?
-Chúng ta sẽ mãi là bạn thân, có phải không ?-Calvin chìa tay ra. Khuôn mặt lạnh lùng bỗng có chút hoang mang.
Jiro không trả lời, anh tỏ vẻ hờn dỗi rồi đứng phắt dậy, không quên nở một nụ cười ranh mãnh-Tớ không bỏ cuộc đâu, vì tớ biết…mình vẫn còn cơ hội, Bang chủ ạ !
Cả hai nhìn nhau rồi phì cười. Lòng hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút gì đó bất an-“Vẫn còn cơ hội ? Ý tên này là…”
-Này hai cậu, không được…-Bu vội nhào tới can ngăn, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, nhưng khi thấy cả hai vẫn”bình thường”, Bu bỗng cảm thấy hơi quê vì hành động sốt sắng của mình.
-Sao vậy ? Không được cái gì ?-Hai bro đồng thanh hỏi Bu.
-Không được…trốn học ! Trở về lớp ngay !-Bu cố chống chế.
-Vua cúp tiết mà sao hôm nay dám lên giọng dạy tụi này thế ?-Jiro cau cú.
-Jiro à , hôm nay coi bộ thằng Bu bị điên rồi ! Hay là tụi mình làm gì đó cho nó tỉnh táo đi !-Cal vừa nói vừa bẻ tay rông rốc.
-Okie !-Jiro chêm vào.
Vừa dứt lời, cả hai tiến lại gần Bu với vẻ mặt đầy gian xảo. Và thế là…
-Này các cậu định làm gì…á á…=__=”
Giờ giải lao
*Genie* Ê ! –Genie tiến tới bàn của nó, cất tiếng gọi.
*Satomi* -…-Nó vẫn không trả lời, thản nhiên đọc sách như chẳng có chuyện gì xảy ra.
*Genie* Tôi đang gọi cô đó, có nghe không hả ?-Như không thể chịu được nữa, cô “công chúa” giựt lấy quyển sách trên tay con bé.
*Gui-giận* Đừng có quá đáng à nha ! (đứng phắt dậy)
*Satomi-ngăn* Được rồi, Gui !-nhìn Genie-Có gì thì nói đi, tôi bận lắm !
*Genie* Tối nay nhà tôi có buổi tiệc, cô nhớ phải đến đó !-Vừa dứt lời, Genie đưa cho nó hai tấm thiệp màu hồng, một của nó và một của Gui.
*Satomi-lạnh lùng* Cho tôi một lý do đi , tại sao tôi phải đến đó thế ?
*Genie* Vì bổn “công chúa” thấy cô cũng được, nên muốn làm bạn với cô, như vậy không được à ?
*Satomi-cười* Ngộ ha ! Cô mời thì tôi phải đi sao ?
Trứơc vẻ mặt khinh khỉnh của nó, cô “công chúa” càng thêm tức giận, nhưng vẫn cố nhịn.
*Genie* Không đi thì đừng có mà hối hận ! A ha ha…-Cô nàng nói khẽ vào tai nó rồi bỏ đi, không quên nở một nụ cười khả ố.
“Không hiểu tại sao mình lại ghét con nhỏ này đến vậy …nhưng tại sao phải hối hận ?…”-Nó bắt đầu suy diễn-tưởng tượng hết mức có thể, rồi bắt đầu điên tiết lên một cách kì lạ-“Không, mình không bận tâm chút nào cả ! Phải tập trung, học hành là trên hết!=__=”
-----------------------------
Phòng đạo cụ
-Em đã được thiệp mời cho cô ta rồi chứ ?-Danson vừa nói vừa đọc sách, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ.
-Vâng…nhưng em thấy như thế không ổn…
Trước sự băn khoăn của cô, anh vội gấp quyển sách lại với vẻ mặt lạnh như băng.
-Chẳng phải lần trước em bảo rằng anh phải giúp em sao ? Giờ em lại muốn gì nữa ?-Anh hỏi.
(xem lại Chap 11)
-Nhưng…như vậy em thấy hơi quá đáng…
-Không quá đáng đâu ! Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc …-Nói tới đây, Danson bỗng cười nham hiểm.
-Em thừa nhận là em ghét cô ta, ngay từ lần đầu gặp mặt ! Thế nhưng, cũng không đến nỗi…phải làm như thế !
-Em không còn muốn làm Phu nhân Bang chủ nữa à ?
-Tất nhiên là em muốn ! Đó là mục tiêu cả đời của em…-Cô khẳng định.
-Vậy thì phải nghe lời anh !
Trước lời nói đầy quyết đoán của Danson, Genie đành gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thấy hoang mang vô cùng, và có chút gì áy náy…
--------------------
Tan học
-Satomi này ! Chủ nhật này mình đi Night Club nha !-Gui quay sang bắt chuệyn với con bé.
-Night Club ?
-Có một người bạn rủ mình đến đó để gặp mặt các chàng trai ở trường JJ ! Tụi mình đi chung nha !
-Nè, không lẽ đó gọi là…
-Cuộc gặp mặt tìm bạn trai gái !-Gui thản nhiên đáp.
-Cậu điên à ?-Nó nói như hét vào tai con bé.
-Satomi !-Một tiếng gọi cất lên từ phía trước, cắt ngang cuộc đối thoại tụi nó-đó là hắn.
-Mình về thôi, Gui!-Con bé thúc giục con bạn, nhưng bản thân mình thì chẳng khác gì khúc gỗ, cứ mãi đứng yên như thế. Dường như có một ma lực từ hắn, đã níu giữ nó lại. Trái tim một lần nữa lại thổn thức. Nó sợ rằng chỉ cần ở đây thêm một phút giây nào nữa, nó sẽ tha thứ cho hắn mất. Nhưng lòng tự trọng của con bé lại không cho phép điều đó xảy ra.
-Chào anh ! Anh tìm Satomi hả ? Nó ở đây nè =__=” ! [thật ra không cần nói cũng biết]-Gui tuôn một tràng vì quá lúng túng. Và thế rồi có một anh chàng đến cứu nguy cho Gui [không phải tình cờ đâu, núp nãy giờ đấy ~__~]. Chắc mọi người cũng biết là ai rồi nhỉ ?
-Đồ ngốc ! Đi thôi !-Bu nhìn Cal-Jiro đang đợi ở bãi đậu xe, tụi này tới đó trước ha-Vừa dứt lời, anh vội kéo Gui đi, nhìn con bé với vẻ mặt đầy gian xảo, cứ y như rằng- “Tôi nghe hết tất cả rồi ! hahaha”
Và điều đương nhiên, Gui cố hết sức cầu cứu Satomi bằng …ánh mắt, mong con bạn giúp nó thoát khỏi sự truy hỏi của “ma vương” Bu [sợ bị lộ đây mà =__=”], nhưng không thể, vì trong đầu Satomi giờ chỉ toàn là ai kia mà thôi…
------------------------
Sau vài giây cả hai “đứng hình”, nó mở lời :
-Tôi thấy chúng ta chẳng có gì..để nói với nhau nữa ! (quay đi)
-Đứng lại đó ! Không được đi ! - Hắn “vội” ra lệnh cho nó. Nếu là bình thường, nó đã mắng ai kia rồi. Nhưng hôm nay con bé lại nghe lời đến kì lạ, nó đứng lại…và đợi chờ một lời giải thích.
-Về tất cả mọi chuyện, anh không có gì giải thích cả ! Nhưng…
-Được rồi ! Tôi cũng chẳng tha thiết gì nghe đâu !-Satomi quát hắn, vì quá thất vọng, nó cảm thấy mình quá ngu ngốc khi chờ đợi, kỳ vọng một điều “vô nghĩa” như thế. Phải chăng, gần mười năm trời, chỉ có một mình nó…mãi chờ đợi và yêu mến hắn một cách dại khờ ? Nó chìm vào những suy nghĩ, những dằn vặt của con tim…Như biết được điều mà con bé nghĩ, hắn chợt ôm chầm lấy con bé, ghì chặt nó trong bờ vai rắn rỏi của mình…
-Em có thể mắng, có thể trách anh về bất cứ điều gì , và anh cũng sẽ không giải thích … Nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của anh… dành cho em…shumimasen*, vì tất cả…
*Có nghĩa là xin lỗi, mong được tha thứ.
Dưới ánh chiều tà, giọng nói của ai kia bỗng trở nên ấm áp, đáng yêu đến lạ thường. Đây có còn là một Bang chủ máu lạnh, một thiếu gia ngang tàng ? Câu trả lời là không. Trước mặt nó giờ đây, hắn chẳng khác gì một chàng trai bình thường với một cái ôm, đã đủ làm lòng nó ấm lại. Nhưng con bé lại chẳng thế nào tha thứ cho hắn một cách dễ dàng như thế, bởi lòng tự trọng của nó chẳng cho phép điều đó.
-Anh nói tôi xấu lại hung dữ…lúc nào cũng buộc tội tôi kia mà…
-Chỉ hơi…phóng đại một chút ! Nhưng anh…
-Chừng nào anh chưa giải thích, chừng đó tôi cũng sẽ không tha thứ !-Nó cố hét vào mặt hắn vì tức giận, nhưng lại cố gắng hạ hỏa để cho ai kia một cơ hội-Kẹo bông gòn…chỉ bán tới 21h tối nay thôi, nhớ đấy !
(Chắc mọi người vẫn còn nhớ việc nó mua kẹo bông gòn để xin lỗi hắn, ở chap 7 không ? Chính là việc đó đấy =__=”)
Vừa dứt lời “ám chỉ” của mình, con bé vội chạy đi, không để hắn nói thêm lời nào nữa…
-Kẹo bông gòn ? 21h ? Ý cô ấy chẳng lẽ là…
Thả mình vào trong suy nghĩ. Cal bỗng phì cười một mình, niềm vui sướng bỗng dấy lên, che lấp đi những nỗi băn khoăn, đắn đo trong lòng hắn. Nhưng hạnh phúc ngày hôm nay, liệu có là mãi mãi ?
Không còn một chàng trai nào, có thể đi vào trái tim em được nữa…
Dù là lúc hai ta phải xa nhau…
Thì điều đó vẫn sẽ là vĩnh viễn…”
Tia nắng yếu ớt của mùa đông khẽ soi rọi mọi ngõ ngách của học viện, tạo cho người ta một cảm giác lạnh buốt và có chút gì âm u. Từ phía hành lang, Ahbu vội chạy đến với vẻ mặt đầy sốt sắng:
-Gui !
-Có gì không, “thiếu gia” Ahbu ? – Khi đã biết chủ nhân của giọng nói, con bé lạnh lùng đáp lại, đôi mắt vẫn không buồng nhìn anh.
-Satomi vẫn ổn chứ ?-Anh hỏi Gui.
-Ô hay ! Anh có vẻ quan tâm chuyện của bạn tôi nhỉ ? Cô ấy vẫn rất khỏe !-Con bé nói như hét vào tai anh, thầm tức giận ở trong lòng-“Bu đáng ghét ! Gặp em mà lúc nào cũng hỏi chuyện của Satomi ! Thật ra anh xem em là cái gì, tình báo chắc !”
-Anh chỉ là hỏi vậy thôi ! Cô ấy không phải là ngừơi mà anh thích, không cần ghen ra mặt vậy đâu !-Bu vừa bịt tai lại, vừa tranh thủ trêu nó. Nhưng lời nói của anh dường như đã trúng tim đen của con bé. Quá tức giận, con bé dùng hết công lực của mình, đạp vào chân anh một cái rõ đau, một việc mà tiểu thư Gui ngày trước chưa từng làm bao giờ [ảnh hưởng của Satomi đây =__=”]-Bốp!
-Em…!-Bu vội suýt xoa đôi chân của mình.
-Tôi mà ghen ư ? Bệnh thiếu gia của anh lại tái phát rồi, đừng tự đề cao mình quá lên như vậy ! Tôi đây đã có bạn trai rồi !-Đâm lao thì phải theo lao, thế là con bé nói liều, nhưng ai kia lại tin là thật =__=”.
-What ? Em có bạn trai hồi nào, sao anh lại không biết ?
-Tại sao chuyện gì tôi cũng phải báo cáo với anh thế hả ? Cút về với các cô gái của anh đi !
Vừa dứt lời, con bé liền chạy một mạch về lớp với tâm trạng đầy sảng khoái, như vừa trút được cơn giận của mình, nhưng cũng đầy hối tiếc. Còn về phía Bu, khi con bé vừa “biến mất” thì cũng là lúc khuôn mặt anh biến sắc, từ hồng hào đến tái dần. Trái tim như vừa bị ai cắt thành từng mảnh, lòng như thắt lại với tâm trạng đã hiểu vì sao:
-Anh không hề nghĩ có một ngày, em thực sự thuộc về ngừơi khác đâu Gui à…dù chỉ là trong ý nghĩ, anh cũng không cho phép điều đó xảy ra…
--------------------
-Anh Bu, không ổn rồi !-Bọn đàn em vội chạy tới, lay người Bu khi anh như đang rơi xuống vực thẳm-Anh Bu !
*Bu-hoàn hồn* Haả ? Có chuyện gì ? Không phải tôi kêu các cậu xem chừng Cal sao, sao lại chạy đến đây ?
*Đàn em* Đại ca và anh hai, cả hai vừa gặp nhau đã đùng đùng sát khí…rồi đi đâu mất ! em không cản được nên…
*Bu-hét* Oh My God ! Bây giờ họ ở đâu ?
*Đàn em-sợ* Dạ…ở sân thượng !
Tạm gác tâm trạng đang shock của mình qua một bên, anh vội tìm đến hai thằng bạn của mình, lòng thầm mong họ đừng xảy ra chuyện gì…
----------------------------------------
Cùng lúc đó…
-Cal à ! Tớ muốn hỏi cậu một chuyện ! Nếu coi nhau là bạn thân, hãy trả lời tớ một cách thật lòng, có được không ?-Jiro tựa ngừơi vào ban công, đôi mắt vẫn nhìn đâu đâu ngoài trời.
-Cậu nói đi !-Cal đáp trong nghi ngờ. Hắn có thể đóan được mà anh muốn hỏi, nhưng vẫn không muốn trốn tránh.
-Có phải, cậu đã yêu Satomi, ngừơi con gái đầu tiên mà tớ yêu mến ?-Jiro gặng hỏi.
-Tớ đã không muốn giấu cậu, nhưng…
-Trả lời tớ đi, Calvin Chen !-Anh quát lớn.
-…Tớ không thể lừa dối chính bản thân mình, kể cả cậu ! Tớ biết, điều này có thể làm tổn thương đến cậu, nhưng dù là quá khứ hay hiện tại, tớ cũng chỉ có một câu trả lời-Tớ là thật lòng!-Hắn khẳng định. Một câu trả lời mà dường như Jiro đã biết, nhưng vẫn đủ để lòng anh quặng đau. Trước ánh mắt đầy kiên quyết của Cal, anh thực sự đã nhận ra điều đó.
-Tại sao lại là cậu ? Ngừơi bạn thân nhất của tớ ? Tại sao vậy ?
Jiro ngồi phệt xuống đất với nỗi thất vọng, buồn thảm bỗng dấy lên trong lòng anh. Mọi việc dường như xáo trộn. Tại sao số phận lại trớ trêu đến như thế ?
-Chúng ta sẽ mãi là bạn thân, có phải không ?-Calvin chìa tay ra. Khuôn mặt lạnh lùng bỗng có chút hoang mang.
Jiro không trả lời, anh tỏ vẻ hờn dỗi rồi đứng phắt dậy, không quên nở một nụ cười ranh mãnh-Tớ không bỏ cuộc đâu, vì tớ biết…mình vẫn còn cơ hội, Bang chủ ạ !
Cả hai nhìn nhau rồi phì cười. Lòng hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút gì đó bất an-“Vẫn còn cơ hội ? Ý tên này là…”
-Này hai cậu, không được…-Bu vội nhào tới can ngăn, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, nhưng khi thấy cả hai vẫn”bình thường”, Bu bỗng cảm thấy hơi quê vì hành động sốt sắng của mình.
-Sao vậy ? Không được cái gì ?-Hai bro đồng thanh hỏi Bu.
-Không được…trốn học ! Trở về lớp ngay !-Bu cố chống chế.
-Vua cúp tiết mà sao hôm nay dám lên giọng dạy tụi này thế ?-Jiro cau cú.
-Jiro à , hôm nay coi bộ thằng Bu bị điên rồi ! Hay là tụi mình làm gì đó cho nó tỉnh táo đi !-Cal vừa nói vừa bẻ tay rông rốc.
-Okie !-Jiro chêm vào.
Vừa dứt lời, cả hai tiến lại gần Bu với vẻ mặt đầy gian xảo. Và thế là…
-Này các cậu định làm gì…á á…=__=”
Giờ giải lao
*Genie* Ê ! –Genie tiến tới bàn của nó, cất tiếng gọi.
*Satomi* -…-Nó vẫn không trả lời, thản nhiên đọc sách như chẳng có chuyện gì xảy ra.
*Genie* Tôi đang gọi cô đó, có nghe không hả ?-Như không thể chịu được nữa, cô “công chúa” giựt lấy quyển sách trên tay con bé.
*Gui-giận* Đừng có quá đáng à nha ! (đứng phắt dậy)
*Satomi-ngăn* Được rồi, Gui !-nhìn Genie-Có gì thì nói đi, tôi bận lắm !
*Genie* Tối nay nhà tôi có buổi tiệc, cô nhớ phải đến đó !-Vừa dứt lời, Genie đưa cho nó hai tấm thiệp màu hồng, một của nó và một của Gui.
*Satomi-lạnh lùng* Cho tôi một lý do đi , tại sao tôi phải đến đó thế ?
*Genie* Vì bổn “công chúa” thấy cô cũng được, nên muốn làm bạn với cô, như vậy không được à ?
*Satomi-cười* Ngộ ha ! Cô mời thì tôi phải đi sao ?
Trứơc vẻ mặt khinh khỉnh của nó, cô “công chúa” càng thêm tức giận, nhưng vẫn cố nhịn.
*Genie* Không đi thì đừng có mà hối hận ! A ha ha…-Cô nàng nói khẽ vào tai nó rồi bỏ đi, không quên nở một nụ cười khả ố.
“Không hiểu tại sao mình lại ghét con nhỏ này đến vậy …nhưng tại sao phải hối hận ?…”-Nó bắt đầu suy diễn-tưởng tượng hết mức có thể, rồi bắt đầu điên tiết lên một cách kì lạ-“Không, mình không bận tâm chút nào cả ! Phải tập trung, học hành là trên hết!=__=”
-----------------------------
Phòng đạo cụ
-Em đã được thiệp mời cho cô ta rồi chứ ?-Danson vừa nói vừa đọc sách, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ.
-Vâng…nhưng em thấy như thế không ổn…
Trước sự băn khoăn của cô, anh vội gấp quyển sách lại với vẻ mặt lạnh như băng.
-Chẳng phải lần trước em bảo rằng anh phải giúp em sao ? Giờ em lại muốn gì nữa ?-Anh hỏi.
(xem lại Chap 11)
-Nhưng…như vậy em thấy hơi quá đáng…
-Không quá đáng đâu ! Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc …-Nói tới đây, Danson bỗng cười nham hiểm.
-Em thừa nhận là em ghét cô ta, ngay từ lần đầu gặp mặt ! Thế nhưng, cũng không đến nỗi…phải làm như thế !
-Em không còn muốn làm Phu nhân Bang chủ nữa à ?
-Tất nhiên là em muốn ! Đó là mục tiêu cả đời của em…-Cô khẳng định.
-Vậy thì phải nghe lời anh !
Trước lời nói đầy quyết đoán của Danson, Genie đành gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thấy hoang mang vô cùng, và có chút gì áy náy…
--------------------
Tan học
-Satomi này ! Chủ nhật này mình đi Night Club nha !-Gui quay sang bắt chuệyn với con bé.
-Night Club ?
-Có một người bạn rủ mình đến đó để gặp mặt các chàng trai ở trường JJ ! Tụi mình đi chung nha !
-Nè, không lẽ đó gọi là…
-Cuộc gặp mặt tìm bạn trai gái !-Gui thản nhiên đáp.
-Cậu điên à ?-Nó nói như hét vào tai con bé.
-Satomi !-Một tiếng gọi cất lên từ phía trước, cắt ngang cuộc đối thoại tụi nó-đó là hắn.
-Mình về thôi, Gui!-Con bé thúc giục con bạn, nhưng bản thân mình thì chẳng khác gì khúc gỗ, cứ mãi đứng yên như thế. Dường như có một ma lực từ hắn, đã níu giữ nó lại. Trái tim một lần nữa lại thổn thức. Nó sợ rằng chỉ cần ở đây thêm một phút giây nào nữa, nó sẽ tha thứ cho hắn mất. Nhưng lòng tự trọng của con bé lại không cho phép điều đó xảy ra.
-Chào anh ! Anh tìm Satomi hả ? Nó ở đây nè =__=” ! [thật ra không cần nói cũng biết]-Gui tuôn một tràng vì quá lúng túng. Và thế rồi có một anh chàng đến cứu nguy cho Gui [không phải tình cờ đâu, núp nãy giờ đấy ~__~]. Chắc mọi người cũng biết là ai rồi nhỉ ?
-Đồ ngốc ! Đi thôi !-Bu nhìn Cal-Jiro đang đợi ở bãi đậu xe, tụi này tới đó trước ha-Vừa dứt lời, anh vội kéo Gui đi, nhìn con bé với vẻ mặt đầy gian xảo, cứ y như rằng- “Tôi nghe hết tất cả rồi ! hahaha”
Và điều đương nhiên, Gui cố hết sức cầu cứu Satomi bằng …ánh mắt, mong con bạn giúp nó thoát khỏi sự truy hỏi của “ma vương” Bu [sợ bị lộ đây mà =__=”], nhưng không thể, vì trong đầu Satomi giờ chỉ toàn là ai kia mà thôi…
------------------------
Sau vài giây cả hai “đứng hình”, nó mở lời :
-Tôi thấy chúng ta chẳng có gì..để nói với nhau nữa ! (quay đi)
-Đứng lại đó ! Không được đi ! - Hắn “vội” ra lệnh cho nó. Nếu là bình thường, nó đã mắng ai kia rồi. Nhưng hôm nay con bé lại nghe lời đến kì lạ, nó đứng lại…và đợi chờ một lời giải thích.
-Về tất cả mọi chuyện, anh không có gì giải thích cả ! Nhưng…
-Được rồi ! Tôi cũng chẳng tha thiết gì nghe đâu !-Satomi quát hắn, vì quá thất vọng, nó cảm thấy mình quá ngu ngốc khi chờ đợi, kỳ vọng một điều “vô nghĩa” như thế. Phải chăng, gần mười năm trời, chỉ có một mình nó…mãi chờ đợi và yêu mến hắn một cách dại khờ ? Nó chìm vào những suy nghĩ, những dằn vặt của con tim…Như biết được điều mà con bé nghĩ, hắn chợt ôm chầm lấy con bé, ghì chặt nó trong bờ vai rắn rỏi của mình…
-Em có thể mắng, có thể trách anh về bất cứ điều gì , và anh cũng sẽ không giải thích … Nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của anh… dành cho em…shumimasen*, vì tất cả…
*Có nghĩa là xin lỗi, mong được tha thứ.
Dưới ánh chiều tà, giọng nói của ai kia bỗng trở nên ấm áp, đáng yêu đến lạ thường. Đây có còn là một Bang chủ máu lạnh, một thiếu gia ngang tàng ? Câu trả lời là không. Trước mặt nó giờ đây, hắn chẳng khác gì một chàng trai bình thường với một cái ôm, đã đủ làm lòng nó ấm lại. Nhưng con bé lại chẳng thế nào tha thứ cho hắn một cách dễ dàng như thế, bởi lòng tự trọng của nó chẳng cho phép điều đó.
-Anh nói tôi xấu lại hung dữ…lúc nào cũng buộc tội tôi kia mà…
-Chỉ hơi…phóng đại một chút ! Nhưng anh…
-Chừng nào anh chưa giải thích, chừng đó tôi cũng sẽ không tha thứ !-Nó cố hét vào mặt hắn vì tức giận, nhưng lại cố gắng hạ hỏa để cho ai kia một cơ hội-Kẹo bông gòn…chỉ bán tới 21h tối nay thôi, nhớ đấy !
(Chắc mọi người vẫn còn nhớ việc nó mua kẹo bông gòn để xin lỗi hắn, ở chap 7 không ? Chính là việc đó đấy =__=”)
Vừa dứt lời “ám chỉ” của mình, con bé vội chạy đi, không để hắn nói thêm lời nào nữa…
-Kẹo bông gòn ? 21h ? Ý cô ấy chẳng lẽ là…
Thả mình vào trong suy nghĩ. Cal bỗng phì cười một mình, niềm vui sướng bỗng dấy lên, che lấp đi những nỗi băn khoăn, đắn đo trong lòng hắn. Nhưng hạnh phúc ngày hôm nay, liệu có là mãi mãi ?
/20
|