Chuyện này đã làm cho đội săn bắt chịu đả kích không nhỏ. Hơn một nửa đội ngũ bị hạ mê dược ngất đi, rồi hơn một trăm người của Quang Minh Đạo đến đây phục kích bọn họ. Nếu như họ không may mắn được tiền bối không biết tên kia cứu giúp thì chỉ sợ có khi bây giờ toàn quân Thuỷ gia đã bị diệt.
Đã có sự kiện lần này rung lên hồi chuông cảnh báo nên tinh thần mọi người đều căng như dây đàn, toàn bộ đội săn bắt đều 'nghe tiếng gió mà tưởng rằng đấy là tiếng hạc kêu'.
Quang Minh Đạo rất nổi danh ở Tinh Thần Tử Địa này, bọn họ là một tổ chức đạo tặc khổng lồ.
Nghe nói thủ lĩnh của bọn họ chính là một cường giả Đạp Hư, và chắc chắn không chỉ là Đạp Hư tầng một. Dưới trướng gã có khoảng một nghìn người có tu vi Thiên Môn, và hơn ba vạn đạo tặc Khai Mạch. Bọn họ tung hoành bốn phương không người có thể kìm chế.
Nhưng cái nổi danh nhất của bọn họ không phải là thế lực bọn họ lớn mạnh bao nhiêu, nhân số có bao nhiêu mà chính là sự tàn nhẫn của bọn họ, đó chính là điều mà mọi người kiêng kị nhất. Một khi bọn họ đã nhìn trúng một con mồi nào rồi thì nó sẽ không thể nào thoát được, con mồi ấy sẽ bị giết sạch sẽ gọn gàng.
Đắc tội với họn họ sẽ bọ đuổi giết không chết không thôi. Đã từng có một gia tộc không kém gì Thuỷ gia nhưng vì đánh mất bảo vật quan trọng của gia tộc và người có liên quan là Quang Minh Đạo. Thế là bọn họ đã đại khai sát giới với Quang Minh Đạo Tặc, hơn ba nghìn người của Quang Minh Đạo Tặc đã chết trong tay gia tộc kia.
Bởi vì gia tộc kia có đến ba cường giả Đạp Hư nên bọn họ cũng không màng đến sự trả thù của Quang Minh Đạo Tặc.
Nhưng sau đó, ác mộng đã đến với bọn họ!
Tất cả thương đội, tất cả tu giả ra ngoài tu hành đều biến mất không nguyên nhân, mà người của Quang Minh Đạo lại 'tới vô ảnh đi vô tung' nên không thể nào nắm bắt được. Cuối cùng gia tộc này vì không người có khả năng nối nghiệp và khủng hoảng tài chính nên đã hoàn toàn sụp đổ, gia tộc đã chia năm xẻ bảy sau đó.
Nhưng Quang Minh Đạo vẫn không buông tha cho bọn họ. Tất cả những người chạy trốn đều bọ người chém chết rồi đem đầu về treo ở thành trì nơi gia tộc kia đặt chân, ngay cả ba cường giả Đạp Hư cũng không ngoại lệ.
Từ đó về sau, tiếng tăm Quang Minh Đạo lan xa khắp bốn phương!
Bây giờ Thủy gia có thể còn chưa bằng gia tộc kia.
Vì đề phòng Quang Minh Đạo đột kích lần nữa nên Thủy Tâm Nguyệt quyết định cầu viện gia tộc.
Đồng thời vì sợ Quang Minh Đạo đuổi theo, nàng ta đã hạ lệnh cho toàn đội dùng tốc độ nhanh nhất để xuất phát, đi ngày đêm không ngừng nghỉ. Tuy đi vào ban đêm rất nguy hiểm nhưng so với việc bị bọn người Quang Minh Đạo đuổi kịp rồi chém hết giết sạch sẽ thì còn tốt hơn.
Thật là đáng tiếc, Tinh Thần Tử Địa này vẫn là quá nghèo nàn. Cơ Trường Không nhìn hồi lâu rồi không khỏi thở dài.
Tinh Quang Ngư chính là vật sống, nếu chết thì phần lớn công dụng sẽ mất đi. Cho nên không thể nhốt vào nhẫn trữ vật, chỉ có thể dùng nước sông Lan Thương mà nuôi dưỡng. Nếu bọn họ có một chiếc nhẫn trữ vật có thể cất giữ vật sống thì cân gì phải phiền phức như vậy.
Hoặc là phái hai người cao thủ mang theo nhẫn trữ vật đến, với khoảng cách ngàn dặm thì với tốc độ của một cường giả Đạp Hư chẳng lẽ không thể đến trong vòng một ngày, cần gì phải phiền phức như vậy.
Tiếc là nhẫn trữ vật chứa được vật sống có giá trị rất cao, đừng nói là Thủy gia, ngay cả nhiều gia tộc ở Yêu Huyết thành cũng chưa thể mua được!
...
Đến gần chạng vạng, rốt cuộc viện quân đã tới!
Trong không trung xuất hiện một cái chấm đen nhỏ rồi từ từ to lên. Cùng lúc đó, một cỗ uy áp cũng lập tức hàng lâm, vô cùng khủng bố. Đây chính là uy năng của cường giả Đạp Hư.
Sau một lúc, một người hiện ra rồi hạ xuống từ trên không trung. Đó là một người hơi già, tóc đã bạc một nửa, thân hình cao gầy khoác một bộ trường bào màu xanh, dáng vẻ rất bình thường, không có chút khí phách nào của cường giả Đạp Hư.
Mạng của người này cũng không còn bao lâu! Cơ Trường Không phán đoán như vậy.
Tuy nhìn qua bộ dáng không hơn bốn năm mươi tuổi, tóc chỉ mới trắng phân nữa nhưng sự thật chính là thọ nguyên sắp hết.
Tuổi thọ của cường giả Đạp Hư sẽ không bị tiêu hao hết khi khí huyết còn tràn đầy, tuyệt đối sẽ không có tóc bạc. Chỉ khi tuổi thọ sắp hết mới có những biểu hiện như vậy, dung nhanh sẽ tàn phai nhanh hơn, mà quan trọng nhất chính là khi có những biểu hiện như vậy thì tuổi thọ còn lại chưa tới ba năm.
Trương thúc, cuối cùng ngài cũng đã tới, chúng ta cứ lo lắng mãi. Cho đến khi thấy người cứu viện đến, Thuỷ Tâm Nguyệt mới hoàn toàn thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt.
Ừ, Tiểu Nguyệt, cha ngươi nhận được tin tức của ngươi nên rất lo lắng, y đã lập tức bảo ta chạy tới đây hỗ trợ ngươi. Mà rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Trước tiên ngươi hãy nói cho ta nghe một chút để ta còn tranh thủ chuẩn bị. Người được gọi là Trương thúc hiền lành cười nói.
Tốt, Trương thúc ngài đi theo ta. Thủy Tâm Nguyệt mỉm cười, rồi lập tức liền dẫn lão giả đi lên xe ngựa.
...
Người bảo vệ đã đến, và trời cũng đã chạng vạng nên đội săn bắt cũng không vội vã xuất phát. Tâm tình mọi người vốn hoảng loạn cũng được bình tĩnh lại, bắt tay bố trí nơi trú chân.
Còn bản thân Cơ Trường Không thì vẫn như vậy, hắn không để ý gì đến cường giả Đạp Hư mới đến. Dù lão có đứng trước mặt hắn cũng không thể biết được thực lực của hắn, mà có biết được rồi thì sao? Nói không chừng còn cảm tạ hắn đấy!
Ngươi chính là Cơ Trường Không!
Một tiếng thăm hỏi già nua truyền đến, sau đó hắn cảm nhận không gian quanh liều vải biến đổi, rồi tất cả mọi thứ đều biến mất, thay vào đó chính là một mảnh bao la mở mịt vô tận.
Ha ha. Hắn mỉm cười không thèm để ý, dùng sức ấn xuống cọc gỗ trong tay xuống và cọc gỗ cuối cùng cũng đã được đóng xuống.
Ta cũng không có ác ý gì với các ngươi. Nếu ngươi thông minh thì hãy coi như chưa thấy ta vậy. Không quan tâm lão giả đang nghẹn họng nhìn mình, hắn chỉ phủi tay nói.
Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Lão giả họ Trương hoàn toàn bị làm cho kinh hãi!
Một chiêu vừa rồi tuy đơn giản nhưng ảnh cảnh được tạo thành cũng rất kỳ diệu. Ít nhất thì lão dám chắc tu sĩ có cảnh giới dưới Đạp Hư sẽ không thể nào phá vỡ được ảo cảnh này, thế mà cái người này lại có thể làm nhẹ nhàng như vậy. Thậm chí không cần chú tâm cũng có thể làm được. Điều này thật sự làm cho lão rất khiếp sợ.
Phải biết rằng, dù là tu giả Đạp Hư tầng một cũng không thể phá vỡ đơn giản như vậy!
Vốn dĩ lão đã nghe Thuỷ Tâm Nguyệt nói đến người này, địa điểm và thời gian xuất hiện không hợp lý, nhưng lão cũng chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi. Dù sao thì theo như lời của Thuỷ Tâm Nguyệt, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện không đúng rồi, nào có người bình thường nào, rõ ràng chính là một cường giả kinh khủng!
Mà thôi, không nói rõ ràng thì có lẽ các ngươi sẽ không an lòng. Các ngươi đã cứu ta một lần cho nên ta giúp lại các ngươi một lần. Chỉ là đã xảy ra một chút chuyện nên ta mới không rời đi. Cơ Trường Không nhàn nhạt nhìn lão một cái rồi nói.
Không biết đạo hữu có chuyện gì cần giải quyết? Thuỷ gia chúng ta có thể giúp được ngài sao? Lão giả họ Trương có chút chần chờ hỏi.
Đối mặt với một nhân vật không biết sâu cạn thế này, lại không biết lai lịch của đối phương làm cho lão cảm thấy rất áp lực. Nhưng vì Thuỷ gia, lão không thể không kiên trì đến cùng để hỏi thêm vài thông tin có ích.
Rất đơn giản, ta nghe nói Thủy gia các ngươi có được một tấm bản đồ kho báu...
Im ngay!
Không chờ Cơ Trường Không nói xong điều muốn nói, lão giả họ Trương đã gào lên. Lão khẩn trương nhìn khắp xung quanh. Tuy biết sẽ không có ai nghe được nhưng vẫn chột dạ muốn xác định cho chắc chắn.
Không cần lo lắng, xung quanh đây không có ai. Cơ Trường Không mỉm cười nói.
Ngươi, làm sao ngươi biết được chuyện này? Thủy gia chúng ta chưa từng để lộ tin tức này ra ngoài... Chú ý đến giọng điệu của mình vừa rồi cõ vẻ không lịch sự, lão giả họ Trương thấp thỏm nói.
Không đệ lộ sao? Vậy làm sao mà cái bọn Quang Minh Đạo lại biết được nhỉ? Thật là kỳ quái. Cơ Trường Không khinh thường nói.
Quang Minh Đạo. Đạo hữu nói bọn họ đến đây vì tấm bản đồ đó sao? Nghe xong câu nói của Cơ Trường Không, lão giả họ Trương lập tức trợn mắt nhìn hắn rồi hỏi.
Nếu không như vậy thì ngươi nghĩ sao? Cơ Trường Không dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn lão.
Đúng, đúng rồi. Hèn chi, hèn chi gần đây Thuỷ gia chúng ta gặp nhiều chuyện như vậy. Lão giả họ Trương cắn răn tự nói với chính mình.
Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là chúng ta cùng hợp tác với nhau. Yên tâm, ta biết rõ mục đích của ngươi, không phải muốn kéo dài tuổi thọ sao? Đợi đến khi tìm được Dược Vương, ta sẽ giúp ngươi có thể sống đến cực hạn của một cường giả Đạp Hư, và còn cho ngươi đủ tài nguyên để đột phá cảnh giới Đạp Hư. Cơ Trường Không giống như đã tính trước, nói ra một mạch.
Chuyện này... Lão giả họ Trương trầm mặc suy nghĩ.
Hoàn toàn chính xác, lão cũng chỉ là khách khanh Thủy gia, không cần phải vì bọn họ mà liều mạng vì cái cây Dược Vương kia.
Nếu như có được Dược Vương thì lão có thể sống hơn sáu mươi năm nữa!
Đừng nghĩ rằng vì sao Dược Vương mà lại chỉ giúp kéo dài nhiêu đó tuổi thọ! Tuy Dược Vương có thể giúp Thiên nhân kéo dài tuổi thọ đến tám trăm năm thế nhưng tu giả Đạp Hư không phải Thiên nhân, bọn họ cũng có cực hạn của mình. Nếu đã đến cực hạn, cho dù có dùng thánh dược cũng không làm nên được chuyện gì.
Nếu không chỉ cần có linh dược đầy đủ thì một người bình thường cũng có thể sống sót không có giới hạn rồi!
Ngươi thật sự có thể cung cấp đủ tài nguyên để ta đột phá cảnh giới Đạp Hư? Thật lâu sau, lão giả họ Trương mới ngẩng đầu cắn răng hỏi hắn.
Đương nhiên, đây là một trăm vạn linh thạch. Cơ Trường Không nhẹ nhàng lấy ra một cái trữ vật rồi ném cho lão.
Một, một trăm vạn. . . Lão giả họ Trương choáng váng mặt mày.
Ngay cả Thủy gia, tổng thu nhập trong mười năm cũng không có nhiều như vậy. Lão đưa bàn tay đang run rẩy nhận lấu nhẫn trữ vật. Lão thả ra thần thức để dò xét thử, quả nhiên là một trăm vạn linh thạch, được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong không gian của chiếc nhận trữ vật.
Hiện tại, cả người lão đều run rẩy.
Cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy tài phú nhiều như vậy. Thậm chí ngay cả một phần trăm số ấy cũng chưa từng. Tuy rằng số lượng này đối với Cơ Trường Không chỉ là 'chín trâu mất sợi lông' nhưng đối với lão mà nói thì nhiêu đây thôi cũng đã xem như là bảo tàng rồi, đủ để lão làm bất cứ chuyện gì.
Tốt, ta đồng ý, hy vọng ngươi tuân thủ ước định. Có linh thạch hấp dẫn, lão giả họ Trương không chút do dự đã đáp ứng yêu cầu Cơ Trường Không.
Yên tâm, để kéo dài tuổi thọ của ngươi, một chiếc lá của Dược Vương cũng đã đủ ồi. Ta sẽ không nuốt lời. Cơ Trường Không gật đầu, đồng thời trong nội tâm cũng thầm than, Tinh Thần Tử Địa này đúng là quá thảm, ở bên ngoài cường giả Đạp Hư dù không nhất định ai ai cũng giàu có nhưng mấy vạn linh thạch trên người vẫn có được.
Vậy mà ở nơi này, một trăm vạn linh thạch lại có thể làm cho một cường giả Đạp Hư kích động như vậy!
Vậy thì tốt rồi. Nếu đã như vậy, ta lập tức trở về cướp bản đồ kho báu của lão tổ Thuỷ gia. Lão giả họ Trương cũng thuộc hạng người ác độc, cung phụng Thủy gia nhiều năm như vậy nhưng miệng nói phản bội thì lập tức phản bộ ngay, không một chút do dự.
Không cầ, suy cho cùng thì Thuỷ gia cũng có ơn cứu mạng ta. Dù ta đã trả và lại muốn có được Dược Vương nhưng cũng không cần dùng cách này để lấy. Ngươi hãy mang điều kiện của ta nói cho lão tổ Thủy gia, y sẽ biết chọn lựa thế nào. Cơ Trường Không khoát tay nói.
Tốt. Lão giả họ Trương hơi sững sờ, rồi lập tức ánh mắt đề phòng tiêu tán hơn ba phần.
Nói thật ra thì lão cũng không hoàn toàn tin tưởng Cơ Trường Không. Dù sao Dược Vương có sức hấp dẫn quá lớn. Bây giờ nói thì tốt lắm, đến lúc có được rồi lại đổi ý, lúc đó lão muốn khóc cũng khóc không nổi.
Sở dĩ lão đồng ý chuyện hợp tác này, một phần vì đống linh thạch kia; thứ hai là bởi vì lão không nắm chắc sẽ thắng Cơ Trường Không hay không nếu có đánh nhau. Bởi vậy lão mới bất đắc dĩ đồng ý chuyện hợp tác này.
Nhưng nhìn thái độ của Cơ Trường Không đối với Thuỷ gia, lão lập tức cảm thấy an tâm nhiều hơn.
Tình nguyện để lại một phần lợi ích cũng không muốn là kẻ 'vong ân phụ nghĩa', người như vậy chắc có lẽ sẽ không nuốt lời!
Đã có sự kiện lần này rung lên hồi chuông cảnh báo nên tinh thần mọi người đều căng như dây đàn, toàn bộ đội săn bắt đều 'nghe tiếng gió mà tưởng rằng đấy là tiếng hạc kêu'.
Quang Minh Đạo rất nổi danh ở Tinh Thần Tử Địa này, bọn họ là một tổ chức đạo tặc khổng lồ.
Nghe nói thủ lĩnh của bọn họ chính là một cường giả Đạp Hư, và chắc chắn không chỉ là Đạp Hư tầng một. Dưới trướng gã có khoảng một nghìn người có tu vi Thiên Môn, và hơn ba vạn đạo tặc Khai Mạch. Bọn họ tung hoành bốn phương không người có thể kìm chế.
Nhưng cái nổi danh nhất của bọn họ không phải là thế lực bọn họ lớn mạnh bao nhiêu, nhân số có bao nhiêu mà chính là sự tàn nhẫn của bọn họ, đó chính là điều mà mọi người kiêng kị nhất. Một khi bọn họ đã nhìn trúng một con mồi nào rồi thì nó sẽ không thể nào thoát được, con mồi ấy sẽ bị giết sạch sẽ gọn gàng.
Đắc tội với họn họ sẽ bọ đuổi giết không chết không thôi. Đã từng có một gia tộc không kém gì Thuỷ gia nhưng vì đánh mất bảo vật quan trọng của gia tộc và người có liên quan là Quang Minh Đạo. Thế là bọn họ đã đại khai sát giới với Quang Minh Đạo Tặc, hơn ba nghìn người của Quang Minh Đạo Tặc đã chết trong tay gia tộc kia.
Bởi vì gia tộc kia có đến ba cường giả Đạp Hư nên bọn họ cũng không màng đến sự trả thù của Quang Minh Đạo Tặc.
Nhưng sau đó, ác mộng đã đến với bọn họ!
Tất cả thương đội, tất cả tu giả ra ngoài tu hành đều biến mất không nguyên nhân, mà người của Quang Minh Đạo lại 'tới vô ảnh đi vô tung' nên không thể nào nắm bắt được. Cuối cùng gia tộc này vì không người có khả năng nối nghiệp và khủng hoảng tài chính nên đã hoàn toàn sụp đổ, gia tộc đã chia năm xẻ bảy sau đó.
Nhưng Quang Minh Đạo vẫn không buông tha cho bọn họ. Tất cả những người chạy trốn đều bọ người chém chết rồi đem đầu về treo ở thành trì nơi gia tộc kia đặt chân, ngay cả ba cường giả Đạp Hư cũng không ngoại lệ.
Từ đó về sau, tiếng tăm Quang Minh Đạo lan xa khắp bốn phương!
Bây giờ Thủy gia có thể còn chưa bằng gia tộc kia.
Vì đề phòng Quang Minh Đạo đột kích lần nữa nên Thủy Tâm Nguyệt quyết định cầu viện gia tộc.
Đồng thời vì sợ Quang Minh Đạo đuổi theo, nàng ta đã hạ lệnh cho toàn đội dùng tốc độ nhanh nhất để xuất phát, đi ngày đêm không ngừng nghỉ. Tuy đi vào ban đêm rất nguy hiểm nhưng so với việc bị bọn người Quang Minh Đạo đuổi kịp rồi chém hết giết sạch sẽ thì còn tốt hơn.
Thật là đáng tiếc, Tinh Thần Tử Địa này vẫn là quá nghèo nàn. Cơ Trường Không nhìn hồi lâu rồi không khỏi thở dài.
Tinh Quang Ngư chính là vật sống, nếu chết thì phần lớn công dụng sẽ mất đi. Cho nên không thể nhốt vào nhẫn trữ vật, chỉ có thể dùng nước sông Lan Thương mà nuôi dưỡng. Nếu bọn họ có một chiếc nhẫn trữ vật có thể cất giữ vật sống thì cân gì phải phiền phức như vậy.
Hoặc là phái hai người cao thủ mang theo nhẫn trữ vật đến, với khoảng cách ngàn dặm thì với tốc độ của một cường giả Đạp Hư chẳng lẽ không thể đến trong vòng một ngày, cần gì phải phiền phức như vậy.
Tiếc là nhẫn trữ vật chứa được vật sống có giá trị rất cao, đừng nói là Thủy gia, ngay cả nhiều gia tộc ở Yêu Huyết thành cũng chưa thể mua được!
...
Đến gần chạng vạng, rốt cuộc viện quân đã tới!
Trong không trung xuất hiện một cái chấm đen nhỏ rồi từ từ to lên. Cùng lúc đó, một cỗ uy áp cũng lập tức hàng lâm, vô cùng khủng bố. Đây chính là uy năng của cường giả Đạp Hư.
Sau một lúc, một người hiện ra rồi hạ xuống từ trên không trung. Đó là một người hơi già, tóc đã bạc một nửa, thân hình cao gầy khoác một bộ trường bào màu xanh, dáng vẻ rất bình thường, không có chút khí phách nào của cường giả Đạp Hư.
Mạng của người này cũng không còn bao lâu! Cơ Trường Không phán đoán như vậy.
Tuy nhìn qua bộ dáng không hơn bốn năm mươi tuổi, tóc chỉ mới trắng phân nữa nhưng sự thật chính là thọ nguyên sắp hết.
Tuổi thọ của cường giả Đạp Hư sẽ không bị tiêu hao hết khi khí huyết còn tràn đầy, tuyệt đối sẽ không có tóc bạc. Chỉ khi tuổi thọ sắp hết mới có những biểu hiện như vậy, dung nhanh sẽ tàn phai nhanh hơn, mà quan trọng nhất chính là khi có những biểu hiện như vậy thì tuổi thọ còn lại chưa tới ba năm.
Trương thúc, cuối cùng ngài cũng đã tới, chúng ta cứ lo lắng mãi. Cho đến khi thấy người cứu viện đến, Thuỷ Tâm Nguyệt mới hoàn toàn thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt.
Ừ, Tiểu Nguyệt, cha ngươi nhận được tin tức của ngươi nên rất lo lắng, y đã lập tức bảo ta chạy tới đây hỗ trợ ngươi. Mà rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Trước tiên ngươi hãy nói cho ta nghe một chút để ta còn tranh thủ chuẩn bị. Người được gọi là Trương thúc hiền lành cười nói.
Tốt, Trương thúc ngài đi theo ta. Thủy Tâm Nguyệt mỉm cười, rồi lập tức liền dẫn lão giả đi lên xe ngựa.
...
Người bảo vệ đã đến, và trời cũng đã chạng vạng nên đội săn bắt cũng không vội vã xuất phát. Tâm tình mọi người vốn hoảng loạn cũng được bình tĩnh lại, bắt tay bố trí nơi trú chân.
Còn bản thân Cơ Trường Không thì vẫn như vậy, hắn không để ý gì đến cường giả Đạp Hư mới đến. Dù lão có đứng trước mặt hắn cũng không thể biết được thực lực của hắn, mà có biết được rồi thì sao? Nói không chừng còn cảm tạ hắn đấy!
Ngươi chính là Cơ Trường Không!
Một tiếng thăm hỏi già nua truyền đến, sau đó hắn cảm nhận không gian quanh liều vải biến đổi, rồi tất cả mọi thứ đều biến mất, thay vào đó chính là một mảnh bao la mở mịt vô tận.
Ha ha. Hắn mỉm cười không thèm để ý, dùng sức ấn xuống cọc gỗ trong tay xuống và cọc gỗ cuối cùng cũng đã được đóng xuống.
Ta cũng không có ác ý gì với các ngươi. Nếu ngươi thông minh thì hãy coi như chưa thấy ta vậy. Không quan tâm lão giả đang nghẹn họng nhìn mình, hắn chỉ phủi tay nói.
Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Lão giả họ Trương hoàn toàn bị làm cho kinh hãi!
Một chiêu vừa rồi tuy đơn giản nhưng ảnh cảnh được tạo thành cũng rất kỳ diệu. Ít nhất thì lão dám chắc tu sĩ có cảnh giới dưới Đạp Hư sẽ không thể nào phá vỡ được ảo cảnh này, thế mà cái người này lại có thể làm nhẹ nhàng như vậy. Thậm chí không cần chú tâm cũng có thể làm được. Điều này thật sự làm cho lão rất khiếp sợ.
Phải biết rằng, dù là tu giả Đạp Hư tầng một cũng không thể phá vỡ đơn giản như vậy!
Vốn dĩ lão đã nghe Thuỷ Tâm Nguyệt nói đến người này, địa điểm và thời gian xuất hiện không hợp lý, nhưng lão cũng chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi. Dù sao thì theo như lời của Thuỷ Tâm Nguyệt, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện không đúng rồi, nào có người bình thường nào, rõ ràng chính là một cường giả kinh khủng!
Mà thôi, không nói rõ ràng thì có lẽ các ngươi sẽ không an lòng. Các ngươi đã cứu ta một lần cho nên ta giúp lại các ngươi một lần. Chỉ là đã xảy ra một chút chuyện nên ta mới không rời đi. Cơ Trường Không nhàn nhạt nhìn lão một cái rồi nói.
Không biết đạo hữu có chuyện gì cần giải quyết? Thuỷ gia chúng ta có thể giúp được ngài sao? Lão giả họ Trương có chút chần chờ hỏi.
Đối mặt với một nhân vật không biết sâu cạn thế này, lại không biết lai lịch của đối phương làm cho lão cảm thấy rất áp lực. Nhưng vì Thuỷ gia, lão không thể không kiên trì đến cùng để hỏi thêm vài thông tin có ích.
Rất đơn giản, ta nghe nói Thủy gia các ngươi có được một tấm bản đồ kho báu...
Im ngay!
Không chờ Cơ Trường Không nói xong điều muốn nói, lão giả họ Trương đã gào lên. Lão khẩn trương nhìn khắp xung quanh. Tuy biết sẽ không có ai nghe được nhưng vẫn chột dạ muốn xác định cho chắc chắn.
Không cần lo lắng, xung quanh đây không có ai. Cơ Trường Không mỉm cười nói.
Ngươi, làm sao ngươi biết được chuyện này? Thủy gia chúng ta chưa từng để lộ tin tức này ra ngoài... Chú ý đến giọng điệu của mình vừa rồi cõ vẻ không lịch sự, lão giả họ Trương thấp thỏm nói.
Không đệ lộ sao? Vậy làm sao mà cái bọn Quang Minh Đạo lại biết được nhỉ? Thật là kỳ quái. Cơ Trường Không khinh thường nói.
Quang Minh Đạo. Đạo hữu nói bọn họ đến đây vì tấm bản đồ đó sao? Nghe xong câu nói của Cơ Trường Không, lão giả họ Trương lập tức trợn mắt nhìn hắn rồi hỏi.
Nếu không như vậy thì ngươi nghĩ sao? Cơ Trường Không dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn lão.
Đúng, đúng rồi. Hèn chi, hèn chi gần đây Thuỷ gia chúng ta gặp nhiều chuyện như vậy. Lão giả họ Trương cắn răn tự nói với chính mình.
Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là chúng ta cùng hợp tác với nhau. Yên tâm, ta biết rõ mục đích của ngươi, không phải muốn kéo dài tuổi thọ sao? Đợi đến khi tìm được Dược Vương, ta sẽ giúp ngươi có thể sống đến cực hạn của một cường giả Đạp Hư, và còn cho ngươi đủ tài nguyên để đột phá cảnh giới Đạp Hư. Cơ Trường Không giống như đã tính trước, nói ra một mạch.
Chuyện này... Lão giả họ Trương trầm mặc suy nghĩ.
Hoàn toàn chính xác, lão cũng chỉ là khách khanh Thủy gia, không cần phải vì bọn họ mà liều mạng vì cái cây Dược Vương kia.
Nếu như có được Dược Vương thì lão có thể sống hơn sáu mươi năm nữa!
Đừng nghĩ rằng vì sao Dược Vương mà lại chỉ giúp kéo dài nhiêu đó tuổi thọ! Tuy Dược Vương có thể giúp Thiên nhân kéo dài tuổi thọ đến tám trăm năm thế nhưng tu giả Đạp Hư không phải Thiên nhân, bọn họ cũng có cực hạn của mình. Nếu đã đến cực hạn, cho dù có dùng thánh dược cũng không làm nên được chuyện gì.
Nếu không chỉ cần có linh dược đầy đủ thì một người bình thường cũng có thể sống sót không có giới hạn rồi!
Ngươi thật sự có thể cung cấp đủ tài nguyên để ta đột phá cảnh giới Đạp Hư? Thật lâu sau, lão giả họ Trương mới ngẩng đầu cắn răng hỏi hắn.
Đương nhiên, đây là một trăm vạn linh thạch. Cơ Trường Không nhẹ nhàng lấy ra một cái trữ vật rồi ném cho lão.
Một, một trăm vạn. . . Lão giả họ Trương choáng váng mặt mày.
Ngay cả Thủy gia, tổng thu nhập trong mười năm cũng không có nhiều như vậy. Lão đưa bàn tay đang run rẩy nhận lấu nhẫn trữ vật. Lão thả ra thần thức để dò xét thử, quả nhiên là một trăm vạn linh thạch, được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong không gian của chiếc nhận trữ vật.
Hiện tại, cả người lão đều run rẩy.
Cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy tài phú nhiều như vậy. Thậm chí ngay cả một phần trăm số ấy cũng chưa từng. Tuy rằng số lượng này đối với Cơ Trường Không chỉ là 'chín trâu mất sợi lông' nhưng đối với lão mà nói thì nhiêu đây thôi cũng đã xem như là bảo tàng rồi, đủ để lão làm bất cứ chuyện gì.
Tốt, ta đồng ý, hy vọng ngươi tuân thủ ước định. Có linh thạch hấp dẫn, lão giả họ Trương không chút do dự đã đáp ứng yêu cầu Cơ Trường Không.
Yên tâm, để kéo dài tuổi thọ của ngươi, một chiếc lá của Dược Vương cũng đã đủ ồi. Ta sẽ không nuốt lời. Cơ Trường Không gật đầu, đồng thời trong nội tâm cũng thầm than, Tinh Thần Tử Địa này đúng là quá thảm, ở bên ngoài cường giả Đạp Hư dù không nhất định ai ai cũng giàu có nhưng mấy vạn linh thạch trên người vẫn có được.
Vậy mà ở nơi này, một trăm vạn linh thạch lại có thể làm cho một cường giả Đạp Hư kích động như vậy!
Vậy thì tốt rồi. Nếu đã như vậy, ta lập tức trở về cướp bản đồ kho báu của lão tổ Thuỷ gia. Lão giả họ Trương cũng thuộc hạng người ác độc, cung phụng Thủy gia nhiều năm như vậy nhưng miệng nói phản bội thì lập tức phản bộ ngay, không một chút do dự.
Không cầ, suy cho cùng thì Thuỷ gia cũng có ơn cứu mạng ta. Dù ta đã trả và lại muốn có được Dược Vương nhưng cũng không cần dùng cách này để lấy. Ngươi hãy mang điều kiện của ta nói cho lão tổ Thủy gia, y sẽ biết chọn lựa thế nào. Cơ Trường Không khoát tay nói.
Tốt. Lão giả họ Trương hơi sững sờ, rồi lập tức ánh mắt đề phòng tiêu tán hơn ba phần.
Nói thật ra thì lão cũng không hoàn toàn tin tưởng Cơ Trường Không. Dù sao Dược Vương có sức hấp dẫn quá lớn. Bây giờ nói thì tốt lắm, đến lúc có được rồi lại đổi ý, lúc đó lão muốn khóc cũng khóc không nổi.
Sở dĩ lão đồng ý chuyện hợp tác này, một phần vì đống linh thạch kia; thứ hai là bởi vì lão không nắm chắc sẽ thắng Cơ Trường Không hay không nếu có đánh nhau. Bởi vậy lão mới bất đắc dĩ đồng ý chuyện hợp tác này.
Nhưng nhìn thái độ của Cơ Trường Không đối với Thuỷ gia, lão lập tức cảm thấy an tâm nhiều hơn.
Tình nguyện để lại một phần lợi ích cũng không muốn là kẻ 'vong ân phụ nghĩa', người như vậy chắc có lẽ sẽ không nuốt lời!
/115
|