Có một con sông lớn ở Viễn Cổ giới tên là Lan Thương, kéo dài trăm vạn dặm, lòng sông mênh mông cuồn cuộn ko thấy bờ bên kia!
Đây là con sông cực kỳ nổi tiếng trên khắp Viễn Cổ giới. Nó bắt đầu từ sâu trong trung tâm Vô Tận Sơn Mạch, kết thúc ở đầm lầy ở phía nam, chiều dài trăm vạn dặm; lòng sông rộng lớn ko tưởng nổi, chỗ hẹp nhất cũng ít nhất là tám trăm dặm.
Có thể nói rằng, con sông này gần như chảy qua một nửa vùng đất Viễn Cổ giới này, từ Vô Tận Sơn Mạch ở phía đông đến đầm lầy mênh mông ở phía nam đều bị nó bao trùm lấy.
Tiểu nhi, chạy đi đâu!
Gần giữa trưa, hai thân ảnh xuất hiện trên bờ sông Lan Thương, một đuổi một chạy.
Đằng trước là Cơ Trường Không, người hắn được tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, trên đầu là một quyển sách bóng nhẫy tản ra ánh sáng bảo vệ thân thể hắn; phía sau là Lâm Vân Loạn quyết tâm đuổi theo bắt cho bằng được.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Núi cao nứt vỡ, mặt đất rạn nứt, vô số cổ thụ cao lớn đến mười người ôm mới hết đồng loạt gãy đổ, gốc rễ bật lên, bốn phía đều là bùn đất.
Phanh!
Một đạp pháp lực đánh thẳng vào tầng ánh sáng vàng, Cơ Trường Không bay ngược ra sau, bịch một tiếng rơi xuống ngọn sóng đang xô lên trên mặt sông.
Tiểu tử, xem ngươi còn trốn được chỗ nào? Lâm Vân Loạn nở một nụ cười tàn nhẫn.
Một đường truy đuổi, Cơ Trường Không cậy có tầng sáng màu vàng đao thương bất nhập, thần thông không ảnh hưởng mà bỏ chạy một mạch. Lâm Vân Loạn nghĩ trăm phương ngàn kế cũng ko có cách nào đánh vỡ được tầng ánh sáng đó. Bất đắc dĩ, lão ko còn cách nào khác chỉ có thể từ từ làm hao mòn tầng ánh sáng vàng này, cuối cùng thì đã đuổi đến nơi này.
Lão cẩu, ngươi có thể làm khó được ta sao? Mấy cái chưởng vừa rồi như thế nào hả? Cơ Trường Không đứng dậy, ko thèm để ý đến câu hỏi của lão.
Tiểu tử, ngươi nói rất đúng, bổn toạ ko phá được cái màn sáng này nhưng chẳng lẽ ngươi ko thấy con sông phía sau lưng sao? Chẳng lẽ ngươi ko biết truyền thuyết về con sông này hay sao? Lâm Vân Loạn cười ha hả, vẻ mặt đắc ý ko thèm che dấu.
Theo lý mà nói, đối mặt với một con kiến nhỏ bé thì Cự đầu tuyệt sẽ ko có cảm giác này.
Ngươi là Cự đầu, thực lực vô biên, ngươi giết chết một con kiến mà có cảm giác thành tựu sao? Tiện tay cũng chụp chết được con muỗi nhưng cũng có cảm giác thành tựu sao? Không thể! Vì ko cùng một cấp độ, làm sao mà cảm thấy sung sướng được.
Nhưng ai bảo Cơ Trường Không hành hạ Lâm Vân Loạn đến mức thê thảm thế này làm chi! Nếu như lúc trước chỉ là thù hận vì lời sỉ nhục của một tiểu bối thì sau đó chính là bôi tro trát trấu lên mặt luôn. Dưới sự chứng kiến của nhiều Cự đầu khác mà tát tai lão chín cái thì... làm sao mà ko hận được chứ?
Thù này không đội trời chung! Dù dốc hết vốn liếng cũng phải xoá sạch cái cừu oán này.
Cứ ra tay lại thất bại, hưng phấn rồi lại nhục nhã cứ ko ngừng hoán đổi cho nhau, Lâm Vân Loạn thật sự hưởng đủ rồi!
Đáng thương, thật là đáng thương. Ngay cả truyền thuyết sông Lan Thương ngươi cũng ko biết mà còn dám chạy đến nơi đây. Bổn toạ thấy vui dễ sợ, đúng là tiện dân ngu muội. Lâm Vân Loạn thấy vẻ mặc Cơ Trường Không thì ko khỏi cười to.
Ân, tâm thần Cơ Trường Không dần dần chìm xuống.
Sông Lan Thương này hắn cũng biết nhưng chỉ biết đại khái mà thôi, nó chính là con sông dài nhất Viễn Cổ giới, mênh mông vô tạn, vắt ngang cả nữa giới này.
Còn nói đến truyền thuyết của nó thì đúng là hắn ko biết thật. Vì hắn đi đến giới này chưa lâu, hơn nữa lại gặp ko ít phiền toái, đâu có cơ hội để nghiên cứu mấy thứ khác, biết mấy cái địa danh cũng đã tốt lắm rồi.
Còn về việc tại sao hắn trốn đến nơi đây? Rất đơn giản, vì ở một chỗ gần bờ sông cách đây ko xa có một truyền tống trận. Đây là đường lui của hắn, là bọn Liễu Chiến lén nói cho hắn biết.
Đáng tiếc, với tình hình hiện tại thì có lẽ ko dùng tới được nữa rồi. Hắn chỉ còn duy nhất một đường thoát, đó là bơi đến hạ lưu!
Ồ, ngươi ko biết thật sao? Đã như vậy, bổn toà ban cho ngươi chút nhân từ mà nói cho ngươi biết cũng được. Lâm Vân Loạn hơi bất ngờ, lão cứ tưởng Cơ Trường Không giả vờ ngốc nghếch nhưng hiện tại xem ra hắn đúng là ko biết thiệt.
Tuy lão muốn mau chóng giết phúc hắn cho xong, ko cho hắn thời gian nói nhảm nhưng lão ko phát tiết được một chút nào thì khó mà chịu được.
Con sông dài hàng vạn dặm này ngay cả chim ko bay qua nổi, lông ngỗng cũng trôi bay qua được, từ xưa đến nay nó được ví như rạch trời, ít người sống sót, cho dù là bổn toạ cũng vậy. Nói cách khác, rơi xuống Lan Thương, ngươi chắc chắn sẽ chết, dù trên người ngươi có vật kia. Lâm Vân Loạn cười lạnh lùng.
Cái gì. . .
Cơ Trường Không sửng sốt vì thông tin này, thật sự hắn ko biết gì. Hắn ko ngờ được con sông này lại ghê gớm như vậy.
Nhưng 'chim ko bay qua nổi, lông ngỗng cũng ko trôi qua được' đúng là quá khoa trương đi.
Quét mắt nhìn quanh, sông Lan Thương mênh mông vô cùng, nước biển màu đen toả ra hơi lạnh đang cuồn cuộn gào thét. Thỉnh thoảng có vài con sóng cao đến vài chục tượng xô bờ, có uy lực dời núi lấp biển, rộng lớn và đầy mạnh mẽ cùng với sự thần bí khó dò xét.
Rầm rầm!
Một con cá lân giáp màu đen dài đến trăm trượng nhảy lên khỏi mặt nước, cái miệng của nó dài đến mấy mét, toàn là răng nhọn. Cái miệng của nó há ra, cắm con quái vật khổng lồ ko biết tên kia, chỉ hơi dùng sức thôi mà đã cắn con quái vật ấy làm hai đoạn.
Máu tươi chảy xuống sông, lập tức nhuộm hồng cả một khu vực.
Quá dã man rồi, Cơ Trường Không giật thót trong lòng một cái. Cho dù là con cá kia hay con mồi kia đều mạnh hơn hắn nhiều lần, nếu bản thân rơi xuống nước, đúng là chết ko nhắm mắt.
Nhưng mà lạ một điều, dù hắn có sợ hãi đấy nhưng ko biết tại sao hắn lại có cảm giác thân quen với con sông lớn này.
Ảo giác, nhất định là ảo giác. Cơ Trường Không lắc đầu. Một người có cảm giác thân thiết với một con sông thì đúng là quá vớ vẩn, nói thẳng ra là ko thể nào có chuyện này.
Đến đây, đi vào ngực của ta...
Nhưng cũng ngay vào lúc này, một tiếng kêu gọi bỗng truyền ra từ dòng sông Lan Thương. Dường như là tiếng nói khẽ vang lên bên tai hắn, cũng giống như tiếng gió thổi qua đầu ngọn cỏ, có cảm giác mờ ảo khó nắm bắt được.
Chuyện gì vậy? Đây là tiếng kêu gọi thật sao? Thật thần kỳ! Cơ Trường Không khẽ nhíu mày, tiếc là bây giờ ko phải thời điểm để hắn suy nghĩ nhiều bởi vì Lâm Vân Loạn ở phía đối diện đã ra tay.
Lão vẫn mong chờ được nhìn thấy cái vẻ mặt sợ hãi vỡ mật của hắn nhưng trước sau hắn vẫn cứ bình tĩnh. Điều này làm cho Lâm Vân Loạn thẹn quá hoá giận.
Ô...ô...n...g!
Một đạo pháp lực hoá thành trường thương lao thẳng đến người Cơ Trường Không. Tốc độ của nó vô cùng nhanh, ko thể nào tránh nó được.
Bành!
Cơ Trường Không bị nện bay ra sau, rớt xuống mặt nước sông Lan Thương, cả người ướt hết. Rồi chỉ trong chốc lát, một đạo khí tức băng hàn nhưng cũng rất quỷ dị lan ra từ sống lưng chạy thẳng lên đến não.
Đến đây, đến chỗ của ta... Ta ở chỗ này, giúp ngươi, mau tới đi...
Tiếng kêu gọi càng ngày càng rõ ràng, giống như người mẫu thân dựa cửa mà kêu gọi mong ngóng người con lãng tử trở về, rất thần kỳ.
Đây là loại kêu gọi rất ma mị, làm cho người ta muốn chống lại mà ko chống được. Cơ Trường Không ko ngừng nhắc nhở bản thân đừng để ý đến nó, ko nên nghe theo nó nhưng hắn bất lực, tinh thần thì cố gắng chống cự nhưng bản năng lại vô cùng khác vọng.
Mẹ kiếp, ko được thì chết. Cơ Trường Không cắn răng đưa ra quyết định.
Nhưng sau đó hắn từ bỏ ngay lập tức vì quyết định này thật sự quá nguy hiểm. Ngay cả chim bay cũng không bay qua nổi, lông ngỗng cũng ko trôi qua được, thế nhưng sao nó lại kêu gọi mình, có phải nhiều người cũng gặp trường hợp này, có phải đây là cạm bẫy hay không? Tất cả hắn đều ko biết.
Tuy rằng lời kêu gọi có lẽ cũng ko có ác ý nhưng ko phải vạn bất đắc dĩ thì thật sự hắn ko muốn làm theo.
Chỉ tiếc hắn ko còn lựa chọn khác.
Lâm Vân Loạn ra chiêu liên tục. Tuy rằng ko đả thương được hắn nhưng lại làm cho hắn ko ngừng trôi ngược ra lòng sông, từ nơi nước cạn đã đi ra nơi nước sâu.
Đáng chết, liều một lần xem sao, cũng chưa chắc sẽ bị gì, đừng quên trên người hắn còn có cái kia. Cơ Trường Không thở dài.
Mà sáng bảo vệ hắn nên hắn ko bị tổn thương nhưng vẫn ko cách nào thoát khỏi lão Lâm Vân Loạn này. Đợi đến khi tầng sáng bảo vệ này tan đi thì hắn phải chết ko thể nghi ngờ. Con sông này rộng lớn bí ẩn như vậy, liệu mình có tầng sáng này bảo vệ nhưng có an toàn không? Còn có cái lời kêu gọi ấy nữa, chưa chắc ko có mục đích khác, chưa chắc đã bỏ qua cho mình.
Nhảy xuống sẽ có một đường sống, ở lại thì hẳn phải chết. Vậy chọn đường nào, cũng dễ biết thôi.
Lão thất phu, ngươi ko muốn ném ta vào thì ta ko cần ngươi, ta tự mình nhảy vào. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, hôm nay ta ko chết, ngày sau sẽ chém ngươi, giết cả nhà họ Lâm ngươi. Cơ Trường Không bò dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, nói xong rồi cũng ko hề quay đầu, nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn.
Bịch!
Bọt nước văng lên tức thì rồi trở về như cũ, hoặc có thể nói là ko có bọt nước nào vì tốc độ quá nhanh. Nước sông Lan Thương này thật khác thường, ngay cả thân thể hắn nhảy xuống mà cũng ko làm văng nhiều bọt nước, vậy nước trong dòng sông này chắc hẳn nặng hơn nước bình thường rồi!
Đáng chết! Cơ Trường Không tự mình nhảy xuống như vậy thì làm lão rất tức giận. Mặt lão hiện lên sự hận thù cùng cực. Tiểu tử này chết như vậy đúng là quá tử tế, nhưng cứ chết như vậy thì chẳng giống bị báo thù tí gì.
Còn chuyện hắn nhảy vào sông Lan Thương rồi có còn sống hay không thì lão chẳng thèm nghĩ đến. Lão chờ trong giây lát rồi ko thấy Cơ Trường Không nổi lên thì lúc này mới thấy mỹ mãn, xé rách hư ko mà đi, còn cục diện rối rắm chờ lão chỉnh đốn!
...
Cùng lúc đó, trong một cung điện cách nơi đây rất xa, một già một trẻ nhìn thấy Cơ Trường Không nhảy xuống sông thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Tốt rồi, tiểu nha đầu, ngươi hài lòng chưa? Một lão giả lau mồ hôi trên trán rồi phất tay xoá tan hình chiếu trước mặt, mà trong hình chiếu đó chính là cảnh giằng co của Cơ Trường Không và Lâm Vân Loạn, và sau đó là cảnh hắn nhảy xuống sông.
Cảm ơn gia gia, đại thúc sẽ ko có chuyện gì rồi. Bên cạnh lão nhân, một thiếu nữ đáng yêu nhíu cái mũi tinh xảo nói.
Hai người này, dĩ nhiên là tiểu nha đầu Hoàng Tiểu Vũ và gia gia của nàng rồi. Có điều kỳ lạ là khi nhìn thấy Cơ Trường Không nhảy vào dòng sông được xưng 'chim không bay qua nổi, lông ngỗng không trôi qua được' này thì sau đó lại ko còn lo lắng mà còn thở ra nhẹ nhàng, tại sao vậy?
...
Dòng sông Lan Thương, nước sông lạnh như băng, nước lại nặng vô cùng.
Cơ Trường Không nhảy xuống rồi sau đó chìm xuống, sau đó ngay cả cáng bong bóng khí cũng ko nổi lên. Và dưới áp lực trầm trọng đó, với cái thân thể đầy vế thương, như ngọn đèn cạn dầu đó, hắn hôn mê ngay lập tức.
Tầng sáng màu vàng bao quanh thân thể hắn cũng lập tức biến mất, dưới lực lượng kinh khủng đó, y phục của hắn coi như bỏ đi nhưng kỳ quái chính là thân thể của hắn ko có việc gì, giống như có lực lượng thần bí nào đó bảo vệ hắn vậy.
Ko, ko chỉ có như vậy!
Một mạch chìm xuống nhưng cũng ko có yêu thú hay quái vật nào hung ác đến gần hắn trong vòng ngàn trượng, thậm chí mới nghe khí tức hắn đã tránh ra rồi.
Một cỗ khí tức kỳ dị bắt đầu chả vào thân thể hắn, từng chút từng chút một, chẳng những nó giúp hắn bổ sung khí huyết mà còn giúp rèn luyện thân thể của hắn, Mỗi một lần cọ rửa, lại giúp thân thể của hắn thêm cường hãn một chút, rất là kỳ diệu.
Tuy khí lạnh cũng theo đó mà xâm nhập vào người hắn nhưng cũng trong lúc ấy, ở tim hắn loé lên một đạo phù băn thì những tia khí tức ôn hoà cũng lan ra, giúp thân thể hắn bớt lạnh.
Mà nếu Lâm Vân Loạn biết biến hoá này thì ko biết ruột gan lão xoắn lại ko, ko biết cò vì tức giận mà vỡ tim ko!
Đây là con sông cực kỳ nổi tiếng trên khắp Viễn Cổ giới. Nó bắt đầu từ sâu trong trung tâm Vô Tận Sơn Mạch, kết thúc ở đầm lầy ở phía nam, chiều dài trăm vạn dặm; lòng sông rộng lớn ko tưởng nổi, chỗ hẹp nhất cũng ít nhất là tám trăm dặm.
Có thể nói rằng, con sông này gần như chảy qua một nửa vùng đất Viễn Cổ giới này, từ Vô Tận Sơn Mạch ở phía đông đến đầm lầy mênh mông ở phía nam đều bị nó bao trùm lấy.
Tiểu nhi, chạy đi đâu!
Gần giữa trưa, hai thân ảnh xuất hiện trên bờ sông Lan Thương, một đuổi một chạy.
Đằng trước là Cơ Trường Không, người hắn được tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, trên đầu là một quyển sách bóng nhẫy tản ra ánh sáng bảo vệ thân thể hắn; phía sau là Lâm Vân Loạn quyết tâm đuổi theo bắt cho bằng được.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Núi cao nứt vỡ, mặt đất rạn nứt, vô số cổ thụ cao lớn đến mười người ôm mới hết đồng loạt gãy đổ, gốc rễ bật lên, bốn phía đều là bùn đất.
Phanh!
Một đạp pháp lực đánh thẳng vào tầng ánh sáng vàng, Cơ Trường Không bay ngược ra sau, bịch một tiếng rơi xuống ngọn sóng đang xô lên trên mặt sông.
Tiểu tử, xem ngươi còn trốn được chỗ nào? Lâm Vân Loạn nở một nụ cười tàn nhẫn.
Một đường truy đuổi, Cơ Trường Không cậy có tầng sáng màu vàng đao thương bất nhập, thần thông không ảnh hưởng mà bỏ chạy một mạch. Lâm Vân Loạn nghĩ trăm phương ngàn kế cũng ko có cách nào đánh vỡ được tầng ánh sáng đó. Bất đắc dĩ, lão ko còn cách nào khác chỉ có thể từ từ làm hao mòn tầng ánh sáng vàng này, cuối cùng thì đã đuổi đến nơi này.
Lão cẩu, ngươi có thể làm khó được ta sao? Mấy cái chưởng vừa rồi như thế nào hả? Cơ Trường Không đứng dậy, ko thèm để ý đến câu hỏi của lão.
Tiểu tử, ngươi nói rất đúng, bổn toạ ko phá được cái màn sáng này nhưng chẳng lẽ ngươi ko thấy con sông phía sau lưng sao? Chẳng lẽ ngươi ko biết truyền thuyết về con sông này hay sao? Lâm Vân Loạn cười ha hả, vẻ mặt đắc ý ko thèm che dấu.
Theo lý mà nói, đối mặt với một con kiến nhỏ bé thì Cự đầu tuyệt sẽ ko có cảm giác này.
Ngươi là Cự đầu, thực lực vô biên, ngươi giết chết một con kiến mà có cảm giác thành tựu sao? Tiện tay cũng chụp chết được con muỗi nhưng cũng có cảm giác thành tựu sao? Không thể! Vì ko cùng một cấp độ, làm sao mà cảm thấy sung sướng được.
Nhưng ai bảo Cơ Trường Không hành hạ Lâm Vân Loạn đến mức thê thảm thế này làm chi! Nếu như lúc trước chỉ là thù hận vì lời sỉ nhục của một tiểu bối thì sau đó chính là bôi tro trát trấu lên mặt luôn. Dưới sự chứng kiến của nhiều Cự đầu khác mà tát tai lão chín cái thì... làm sao mà ko hận được chứ?
Thù này không đội trời chung! Dù dốc hết vốn liếng cũng phải xoá sạch cái cừu oán này.
Cứ ra tay lại thất bại, hưng phấn rồi lại nhục nhã cứ ko ngừng hoán đổi cho nhau, Lâm Vân Loạn thật sự hưởng đủ rồi!
Đáng thương, thật là đáng thương. Ngay cả truyền thuyết sông Lan Thương ngươi cũng ko biết mà còn dám chạy đến nơi đây. Bổn toạ thấy vui dễ sợ, đúng là tiện dân ngu muội. Lâm Vân Loạn thấy vẻ mặc Cơ Trường Không thì ko khỏi cười to.
Ân, tâm thần Cơ Trường Không dần dần chìm xuống.
Sông Lan Thương này hắn cũng biết nhưng chỉ biết đại khái mà thôi, nó chính là con sông dài nhất Viễn Cổ giới, mênh mông vô tạn, vắt ngang cả nữa giới này.
Còn nói đến truyền thuyết của nó thì đúng là hắn ko biết thật. Vì hắn đi đến giới này chưa lâu, hơn nữa lại gặp ko ít phiền toái, đâu có cơ hội để nghiên cứu mấy thứ khác, biết mấy cái địa danh cũng đã tốt lắm rồi.
Còn về việc tại sao hắn trốn đến nơi đây? Rất đơn giản, vì ở một chỗ gần bờ sông cách đây ko xa có một truyền tống trận. Đây là đường lui của hắn, là bọn Liễu Chiến lén nói cho hắn biết.
Đáng tiếc, với tình hình hiện tại thì có lẽ ko dùng tới được nữa rồi. Hắn chỉ còn duy nhất một đường thoát, đó là bơi đến hạ lưu!
Ồ, ngươi ko biết thật sao? Đã như vậy, bổn toà ban cho ngươi chút nhân từ mà nói cho ngươi biết cũng được. Lâm Vân Loạn hơi bất ngờ, lão cứ tưởng Cơ Trường Không giả vờ ngốc nghếch nhưng hiện tại xem ra hắn đúng là ko biết thiệt.
Tuy lão muốn mau chóng giết phúc hắn cho xong, ko cho hắn thời gian nói nhảm nhưng lão ko phát tiết được một chút nào thì khó mà chịu được.
Con sông dài hàng vạn dặm này ngay cả chim ko bay qua nổi, lông ngỗng cũng trôi bay qua được, từ xưa đến nay nó được ví như rạch trời, ít người sống sót, cho dù là bổn toạ cũng vậy. Nói cách khác, rơi xuống Lan Thương, ngươi chắc chắn sẽ chết, dù trên người ngươi có vật kia. Lâm Vân Loạn cười lạnh lùng.
Cái gì. . .
Cơ Trường Không sửng sốt vì thông tin này, thật sự hắn ko biết gì. Hắn ko ngờ được con sông này lại ghê gớm như vậy.
Nhưng 'chim ko bay qua nổi, lông ngỗng cũng ko trôi qua được' đúng là quá khoa trương đi.
Quét mắt nhìn quanh, sông Lan Thương mênh mông vô cùng, nước biển màu đen toả ra hơi lạnh đang cuồn cuộn gào thét. Thỉnh thoảng có vài con sóng cao đến vài chục tượng xô bờ, có uy lực dời núi lấp biển, rộng lớn và đầy mạnh mẽ cùng với sự thần bí khó dò xét.
Rầm rầm!
Một con cá lân giáp màu đen dài đến trăm trượng nhảy lên khỏi mặt nước, cái miệng của nó dài đến mấy mét, toàn là răng nhọn. Cái miệng của nó há ra, cắm con quái vật khổng lồ ko biết tên kia, chỉ hơi dùng sức thôi mà đã cắn con quái vật ấy làm hai đoạn.
Máu tươi chảy xuống sông, lập tức nhuộm hồng cả một khu vực.
Quá dã man rồi, Cơ Trường Không giật thót trong lòng một cái. Cho dù là con cá kia hay con mồi kia đều mạnh hơn hắn nhiều lần, nếu bản thân rơi xuống nước, đúng là chết ko nhắm mắt.
Nhưng mà lạ một điều, dù hắn có sợ hãi đấy nhưng ko biết tại sao hắn lại có cảm giác thân quen với con sông lớn này.
Ảo giác, nhất định là ảo giác. Cơ Trường Không lắc đầu. Một người có cảm giác thân thiết với một con sông thì đúng là quá vớ vẩn, nói thẳng ra là ko thể nào có chuyện này.
Đến đây, đi vào ngực của ta...
Nhưng cũng ngay vào lúc này, một tiếng kêu gọi bỗng truyền ra từ dòng sông Lan Thương. Dường như là tiếng nói khẽ vang lên bên tai hắn, cũng giống như tiếng gió thổi qua đầu ngọn cỏ, có cảm giác mờ ảo khó nắm bắt được.
Chuyện gì vậy? Đây là tiếng kêu gọi thật sao? Thật thần kỳ! Cơ Trường Không khẽ nhíu mày, tiếc là bây giờ ko phải thời điểm để hắn suy nghĩ nhiều bởi vì Lâm Vân Loạn ở phía đối diện đã ra tay.
Lão vẫn mong chờ được nhìn thấy cái vẻ mặt sợ hãi vỡ mật của hắn nhưng trước sau hắn vẫn cứ bình tĩnh. Điều này làm cho Lâm Vân Loạn thẹn quá hoá giận.
Ô...ô...n...g!
Một đạo pháp lực hoá thành trường thương lao thẳng đến người Cơ Trường Không. Tốc độ của nó vô cùng nhanh, ko thể nào tránh nó được.
Bành!
Cơ Trường Không bị nện bay ra sau, rớt xuống mặt nước sông Lan Thương, cả người ướt hết. Rồi chỉ trong chốc lát, một đạo khí tức băng hàn nhưng cũng rất quỷ dị lan ra từ sống lưng chạy thẳng lên đến não.
Đến đây, đến chỗ của ta... Ta ở chỗ này, giúp ngươi, mau tới đi...
Tiếng kêu gọi càng ngày càng rõ ràng, giống như người mẫu thân dựa cửa mà kêu gọi mong ngóng người con lãng tử trở về, rất thần kỳ.
Đây là loại kêu gọi rất ma mị, làm cho người ta muốn chống lại mà ko chống được. Cơ Trường Không ko ngừng nhắc nhở bản thân đừng để ý đến nó, ko nên nghe theo nó nhưng hắn bất lực, tinh thần thì cố gắng chống cự nhưng bản năng lại vô cùng khác vọng.
Mẹ kiếp, ko được thì chết. Cơ Trường Không cắn răng đưa ra quyết định.
Nhưng sau đó hắn từ bỏ ngay lập tức vì quyết định này thật sự quá nguy hiểm. Ngay cả chim bay cũng không bay qua nổi, lông ngỗng cũng ko trôi qua được, thế nhưng sao nó lại kêu gọi mình, có phải nhiều người cũng gặp trường hợp này, có phải đây là cạm bẫy hay không? Tất cả hắn đều ko biết.
Tuy rằng lời kêu gọi có lẽ cũng ko có ác ý nhưng ko phải vạn bất đắc dĩ thì thật sự hắn ko muốn làm theo.
Chỉ tiếc hắn ko còn lựa chọn khác.
Lâm Vân Loạn ra chiêu liên tục. Tuy rằng ko đả thương được hắn nhưng lại làm cho hắn ko ngừng trôi ngược ra lòng sông, từ nơi nước cạn đã đi ra nơi nước sâu.
Đáng chết, liều một lần xem sao, cũng chưa chắc sẽ bị gì, đừng quên trên người hắn còn có cái kia. Cơ Trường Không thở dài.
Mà sáng bảo vệ hắn nên hắn ko bị tổn thương nhưng vẫn ko cách nào thoát khỏi lão Lâm Vân Loạn này. Đợi đến khi tầng sáng bảo vệ này tan đi thì hắn phải chết ko thể nghi ngờ. Con sông này rộng lớn bí ẩn như vậy, liệu mình có tầng sáng này bảo vệ nhưng có an toàn không? Còn có cái lời kêu gọi ấy nữa, chưa chắc ko có mục đích khác, chưa chắc đã bỏ qua cho mình.
Nhảy xuống sẽ có một đường sống, ở lại thì hẳn phải chết. Vậy chọn đường nào, cũng dễ biết thôi.
Lão thất phu, ngươi ko muốn ném ta vào thì ta ko cần ngươi, ta tự mình nhảy vào. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, hôm nay ta ko chết, ngày sau sẽ chém ngươi, giết cả nhà họ Lâm ngươi. Cơ Trường Không bò dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, nói xong rồi cũng ko hề quay đầu, nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn.
Bịch!
Bọt nước văng lên tức thì rồi trở về như cũ, hoặc có thể nói là ko có bọt nước nào vì tốc độ quá nhanh. Nước sông Lan Thương này thật khác thường, ngay cả thân thể hắn nhảy xuống mà cũng ko làm văng nhiều bọt nước, vậy nước trong dòng sông này chắc hẳn nặng hơn nước bình thường rồi!
Đáng chết! Cơ Trường Không tự mình nhảy xuống như vậy thì làm lão rất tức giận. Mặt lão hiện lên sự hận thù cùng cực. Tiểu tử này chết như vậy đúng là quá tử tế, nhưng cứ chết như vậy thì chẳng giống bị báo thù tí gì.
Còn chuyện hắn nhảy vào sông Lan Thương rồi có còn sống hay không thì lão chẳng thèm nghĩ đến. Lão chờ trong giây lát rồi ko thấy Cơ Trường Không nổi lên thì lúc này mới thấy mỹ mãn, xé rách hư ko mà đi, còn cục diện rối rắm chờ lão chỉnh đốn!
...
Cùng lúc đó, trong một cung điện cách nơi đây rất xa, một già một trẻ nhìn thấy Cơ Trường Không nhảy xuống sông thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Tốt rồi, tiểu nha đầu, ngươi hài lòng chưa? Một lão giả lau mồ hôi trên trán rồi phất tay xoá tan hình chiếu trước mặt, mà trong hình chiếu đó chính là cảnh giằng co của Cơ Trường Không và Lâm Vân Loạn, và sau đó là cảnh hắn nhảy xuống sông.
Cảm ơn gia gia, đại thúc sẽ ko có chuyện gì rồi. Bên cạnh lão nhân, một thiếu nữ đáng yêu nhíu cái mũi tinh xảo nói.
Hai người này, dĩ nhiên là tiểu nha đầu Hoàng Tiểu Vũ và gia gia của nàng rồi. Có điều kỳ lạ là khi nhìn thấy Cơ Trường Không nhảy vào dòng sông được xưng 'chim không bay qua nổi, lông ngỗng không trôi qua được' này thì sau đó lại ko còn lo lắng mà còn thở ra nhẹ nhàng, tại sao vậy?
...
Dòng sông Lan Thương, nước sông lạnh như băng, nước lại nặng vô cùng.
Cơ Trường Không nhảy xuống rồi sau đó chìm xuống, sau đó ngay cả cáng bong bóng khí cũng ko nổi lên. Và dưới áp lực trầm trọng đó, với cái thân thể đầy vế thương, như ngọn đèn cạn dầu đó, hắn hôn mê ngay lập tức.
Tầng sáng màu vàng bao quanh thân thể hắn cũng lập tức biến mất, dưới lực lượng kinh khủng đó, y phục của hắn coi như bỏ đi nhưng kỳ quái chính là thân thể của hắn ko có việc gì, giống như có lực lượng thần bí nào đó bảo vệ hắn vậy.
Ko, ko chỉ có như vậy!
Một mạch chìm xuống nhưng cũng ko có yêu thú hay quái vật nào hung ác đến gần hắn trong vòng ngàn trượng, thậm chí mới nghe khí tức hắn đã tránh ra rồi.
Một cỗ khí tức kỳ dị bắt đầu chả vào thân thể hắn, từng chút từng chút một, chẳng những nó giúp hắn bổ sung khí huyết mà còn giúp rèn luyện thân thể của hắn, Mỗi một lần cọ rửa, lại giúp thân thể của hắn thêm cường hãn một chút, rất là kỳ diệu.
Tuy khí lạnh cũng theo đó mà xâm nhập vào người hắn nhưng cũng trong lúc ấy, ở tim hắn loé lên một đạo phù băn thì những tia khí tức ôn hoà cũng lan ra, giúp thân thể hắn bớt lạnh.
Mà nếu Lâm Vân Loạn biết biến hoá này thì ko biết ruột gan lão xoắn lại ko, ko biết cò vì tức giận mà vỡ tim ko!
/115
|