Dường như Tương đã nhìn thấu tâm sự của ta, y nói: Quên Cam Lộ được không? Hãy để ta thay thế hắn mang đến cho nàng hạnh phúc trong kiếp này! Được không Chu Nhi? Ta đã đợi chờ nàng ba nghìn năm rồi. Cái ngày ta gặp nàng, ngày thọ yến của mẫu hậu, khi nhìn thấy nàng thì ta đã nhận ra ngay lập tức. Nàng vẫn thông minh chững chạc như vậy, cũng mang dáng vẻ tuyệt thế như năm đó, dưới mái hiên Lôi Âm tự. Ta đã lẳng lặng chờ đợi nàng ba nghìn năm dưới gốc Bồ Đề Lôi Âm tự, ta chính là một cây cỏ nhỏ dưới gốc Bồ Đề.
Ngày ngày ta vẫn luôn ngước nhìn dõi theo nàng, muốn để nàng biết sự tồn tại của ta nhưng nàng lại 'cao' như vậy, cho tới bây giờ vẫn không nhận ra sự có mặt của ta. Nhưng ta không hề từ bỏ, ta vẫn luôn hy vọng có một ngày nào đó nàng sẽ nhận ra ở phía dưới luôn có người lặng yên chờ đợi nàng.
Thế nhưng sự thật quá phũ phàng! Trong lòng nàng vẫn luôn chỉ có mỗi hình bóng Cam Lồ. Khó khăn lắm Cam Lồ mới bị Trường Phong mang đi nhưng nàng vẫn không buông bỏ được. Vì vậy Đức Phật đã cho nàng cơ hội vào hồng trần để tìm kiếm hắn. Ta thấy nàng đi thì cũng vội vàng cầu xin Đức Phật cho ta đi theo nàng, và Ngài đã đồng ý. Đức Phật nói chúng ta có duyên với nhau cho nên ta luôn tin rằng lựa chọn của ta là đúng.
Qua bao khó khăn vất vả, ta đã thuyết phục được mẫu hậu ban chỉ để hai người họ được kết hôn với nhau nhưng ta không ngờ nàng vẫn không buông xuống được...
Y không nói nữa. Ta rất kinh ngạc vì những điều y vừa nói. Ba nghìn năm đợi chờ, ta chưa từng cho y một hứa hẹn nào nhưng y cũng không hề phàn nàn gì.
Chu Nhi, đừng phụ lòng ta, hãy ở lại cùng ta, sớm tối có nhau có được không? Y cầm tay ta mà lòng ta run rẩy. Ta cứ nghĩ tâm ta đã chết khi nhưng không ngờ nó vẫn còn có cảm giác khi ta ở trước mặt y, trước tấm lòng của y.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Ta đã bằng lòng với Đức Phật, làm việc nghĩa không được chùn bước, nên Ngài đã rút nguyên thần của ta ra khỏi thân thể. Nhưng lúc ấy bên tai ta lại nghe thấy tiếng khóc bi thương: Chi Nhi, nàng không muốn sống cùng ta phải không? Được, ta chấp nhận, ta sẽ không làm phiền nàng, chỉ xin nàng đừng đi.
Không biết vì sao ta nghe thấy tiếng khóc và lời cầu xin của y thì ta lại do dự, có lẽ ta đã cảm động rồi. Y ôm thi thể của ta mà khóc đến đứt từng đoạn ruột. Ngay cả sắt đá cũng phải rơi lệ. Cha mẹ ta ở bên cạnh vừa khóc lại vừa an ủi y.
Bỗng nhiên y nghĩ đến điều gì đó, y lập tức rút bội kiếm ra, thì thào trong miệng: Được rồi! Chu Nhi, nàng đã muốn quay về Lôi Âm tự thì ta cũng sẽ đi cùng nàng. Cho dù hồn phách của nàng có đi về nơi nào, dù là chân trời góc bể, dù là trời cao dưới hoàng tuyền hay ở chân trời biển, ta cũng nhất định sẽ đi cùng nàng!
Y nói xong thì lập tức giơ kiếm lên muốn tự vẫn.
Khi ấy Đức Phật đã nói với ta: Chu Nhi, y đã chờ đợi ngươi suốt ba nghìn năm. Ngươi không thể tự cắt đứt duyên phận này được. Trở về đi. Nhân dịp bây giờ ngươi vẫn còn chưa đi xa mà quay đầu lại. Với bộ dạng này của ngươi, trở về Lôi Âm rồi cũng chỉ phí công mà thôi.
Nguyên thần của ta nhập lại vào thân thể, ta chỉ máy môi nói được với y: Tương, đừng, ta đã quay lại. Ta cam tâm tình nguyện làm vương phi của chàng, làm Vương Phi suốt đời của chàng, báo đáp sự chờ đợi ba nghìn năm của chàng, được không?
Ta nghe tiếng kiếm rơi chạm đất loảng xoảng, rồi thấy y ôm chầm lấy ta. Chúng ta ôm nhau, trào nước mắt vì hạnh phúc, cha mẹ của ta cũng vậy, và mọi người có mặt cũng vậy.
Đúng, ta biết nếu ta rời đi thì sẽ làm cho nhiều người buồn khổ, ta sẽ không chỉ vì bản thân mà suy nghĩ như vậy nữa.
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ, chúng ta mất đi thứ gì đó hay không có được thứ gì đó cũng không bằng có người yêu thương ta, phải nắm thật chặt và phải trân trọng.
Ta từng mong cầu sẽ ở bên Cam Lồ nhưng giờ ta đã hiểu rõ Cam Lồ chỉ trân quý với Trường Phong quận chúa vì hai người bọn họ thuộc về nhau.
Cam Lồ từng bầu bạn cùng ta một ngàn năm, nhiêu đó đã đủ rồi. Bây giờ điều quý giá nhất đối với ta chính là tình yêu của Tương!
Kết:
Người ta yêu và ngươi yêu ta là một đề tài muốn thuở. Vậy chúng ta sẽ chọn thế nào đây? Ta cho rằng trong cuộc sống điều làm chúng ta đau khổ nhất chính là y ở bên ta nhưng ta không biết y yêu ta, rồi có còn gặp lại nữa không? Nên biết quý trọng hiện tại! Quý trọng sự yêu thương mà người khác dành cho ngươi. Biết nắm trong tay mới gọi là hạnh phúc.
Ngày ngày ta vẫn luôn ngước nhìn dõi theo nàng, muốn để nàng biết sự tồn tại của ta nhưng nàng lại 'cao' như vậy, cho tới bây giờ vẫn không nhận ra sự có mặt của ta. Nhưng ta không hề từ bỏ, ta vẫn luôn hy vọng có một ngày nào đó nàng sẽ nhận ra ở phía dưới luôn có người lặng yên chờ đợi nàng.
Thế nhưng sự thật quá phũ phàng! Trong lòng nàng vẫn luôn chỉ có mỗi hình bóng Cam Lồ. Khó khăn lắm Cam Lồ mới bị Trường Phong mang đi nhưng nàng vẫn không buông bỏ được. Vì vậy Đức Phật đã cho nàng cơ hội vào hồng trần để tìm kiếm hắn. Ta thấy nàng đi thì cũng vội vàng cầu xin Đức Phật cho ta đi theo nàng, và Ngài đã đồng ý. Đức Phật nói chúng ta có duyên với nhau cho nên ta luôn tin rằng lựa chọn của ta là đúng.
Qua bao khó khăn vất vả, ta đã thuyết phục được mẫu hậu ban chỉ để hai người họ được kết hôn với nhau nhưng ta không ngờ nàng vẫn không buông xuống được...
Y không nói nữa. Ta rất kinh ngạc vì những điều y vừa nói. Ba nghìn năm đợi chờ, ta chưa từng cho y một hứa hẹn nào nhưng y cũng không hề phàn nàn gì.
Chu Nhi, đừng phụ lòng ta, hãy ở lại cùng ta, sớm tối có nhau có được không? Y cầm tay ta mà lòng ta run rẩy. Ta cứ nghĩ tâm ta đã chết khi nhưng không ngờ nó vẫn còn có cảm giác khi ta ở trước mặt y, trước tấm lòng của y.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Ta đã bằng lòng với Đức Phật, làm việc nghĩa không được chùn bước, nên Ngài đã rút nguyên thần của ta ra khỏi thân thể. Nhưng lúc ấy bên tai ta lại nghe thấy tiếng khóc bi thương: Chi Nhi, nàng không muốn sống cùng ta phải không? Được, ta chấp nhận, ta sẽ không làm phiền nàng, chỉ xin nàng đừng đi.
Không biết vì sao ta nghe thấy tiếng khóc và lời cầu xin của y thì ta lại do dự, có lẽ ta đã cảm động rồi. Y ôm thi thể của ta mà khóc đến đứt từng đoạn ruột. Ngay cả sắt đá cũng phải rơi lệ. Cha mẹ ta ở bên cạnh vừa khóc lại vừa an ủi y.
Bỗng nhiên y nghĩ đến điều gì đó, y lập tức rút bội kiếm ra, thì thào trong miệng: Được rồi! Chu Nhi, nàng đã muốn quay về Lôi Âm tự thì ta cũng sẽ đi cùng nàng. Cho dù hồn phách của nàng có đi về nơi nào, dù là chân trời góc bể, dù là trời cao dưới hoàng tuyền hay ở chân trời biển, ta cũng nhất định sẽ đi cùng nàng!
Y nói xong thì lập tức giơ kiếm lên muốn tự vẫn.
Khi ấy Đức Phật đã nói với ta: Chu Nhi, y đã chờ đợi ngươi suốt ba nghìn năm. Ngươi không thể tự cắt đứt duyên phận này được. Trở về đi. Nhân dịp bây giờ ngươi vẫn còn chưa đi xa mà quay đầu lại. Với bộ dạng này của ngươi, trở về Lôi Âm rồi cũng chỉ phí công mà thôi.
Nguyên thần của ta nhập lại vào thân thể, ta chỉ máy môi nói được với y: Tương, đừng, ta đã quay lại. Ta cam tâm tình nguyện làm vương phi của chàng, làm Vương Phi suốt đời của chàng, báo đáp sự chờ đợi ba nghìn năm của chàng, được không?
Ta nghe tiếng kiếm rơi chạm đất loảng xoảng, rồi thấy y ôm chầm lấy ta. Chúng ta ôm nhau, trào nước mắt vì hạnh phúc, cha mẹ của ta cũng vậy, và mọi người có mặt cũng vậy.
Đúng, ta biết nếu ta rời đi thì sẽ làm cho nhiều người buồn khổ, ta sẽ không chỉ vì bản thân mà suy nghĩ như vậy nữa.
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ, chúng ta mất đi thứ gì đó hay không có được thứ gì đó cũng không bằng có người yêu thương ta, phải nắm thật chặt và phải trân trọng.
Ta từng mong cầu sẽ ở bên Cam Lồ nhưng giờ ta đã hiểu rõ Cam Lồ chỉ trân quý với Trường Phong quận chúa vì hai người bọn họ thuộc về nhau.
Cam Lồ từng bầu bạn cùng ta một ngàn năm, nhiêu đó đã đủ rồi. Bây giờ điều quý giá nhất đối với ta chính là tình yêu của Tương!
Kết:
Người ta yêu và ngươi yêu ta là một đề tài muốn thuở. Vậy chúng ta sẽ chọn thế nào đây? Ta cho rằng trong cuộc sống điều làm chúng ta đau khổ nhất chính là y ở bên ta nhưng ta không biết y yêu ta, rồi có còn gặp lại nữa không? Nên biết quý trọng hiện tại! Quý trọng sự yêu thương mà người khác dành cho ngươi. Biết nắm trong tay mới gọi là hạnh phúc.
/115
|