Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường

Chương 5

/10


Hôm nay lúc nghỉ trưa, Phí Ôn Đình tới trễ một cách kỳ quái. Vì vậy, trong căn phòng buổi trưa bọn họ thường gặp mặt, Nhan Cát Tường ăn xong cơm trưa, liền bắt đầu vòng quanh căn phòng, một lần nữa đánh giá cả căn phòng.

Vật dụng đều dùng vật liệu thượng đẳng, trang hoàng không tệ. Bất quá trọng điểm là Đình đến tột cùng là người thế nào? Cô chỉ biết hắn họ Phí, chẳng lẽ tên của hắn là Phí Đình sao?

Còn có Vương Khải đã nói, tầng 85 trở lên không phải nhân viên quan trọng cấm vào, có thể trên tầng 85, có một căn phòng kỳ quái như vậy thân phận thật sự của hắn là gì?

Bất quá, chuyện này cũng không phải chuyện của cô a! Nhan Cát Tường đùa cợt sờ sờ cái mũi của mình, cười mình suy nghĩ quá nhiều.

Duỗi người, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách giờ làm việc buổi chiều một giờ. Nếu nơi này có sẵn giường, vậy nghỉ ngơi một chút đi.

Giường mềm mại, vừa nhìn đã biết ngủ trên đấy vô cùng thoải mái. Nhan Cát Tường bò lên giường không có chút hính tượng nào, cả khuôn mặt dán lên ga giường màu trắng.

Mềm mại quá… Thật thoải mái a, quả thực tựa như bị mềm mại bao vây.

Ánh mắt, tự nhiên không tự chủ được muốn nhắm lại.

Không được một lát, Nhan Cát Tường liền lâm vào ngủ say.

Mà Phí Ôn Đình sau khi đẩy cửa vào phòng, nhìn qua chính là một bức mỹ nhân say ngủ như vậy.

Dĩ nhiên… Ách, khoảng cách của Nhan Cát Tường khoảng với cái từ mỹ nhân này còn rất xa, hơn nữa tư thế ngủ của cô cũng tuyệt đối không dính nổi tới hai chữ duy mỹ này.

Nhẹ nhàng di động đến bên giường, Phí Ôn Đình lẳng lặng ngắm nhìn người đang ngủ như đứa trẻ trên giường.

An tường, thỏa mãn… Tư thế ngủ như vậy lại khiến cho hắn không thể nhịn được tham lam muốn nhìn nhiều hơn.

Con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm dung nhan chỉ có thể coi là thanh tú, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào gò má của người đang ngủ say.

Cảm nhận được hô hấp đều đều vững vàng, còn có hai gò má ấm áp. Ngón tay của hắn xẹt qua lông mày của cô, mắt của cô, mũi của cô, môi của cô…

Chết tiệt, hắn bây giờ tự nhiên lại cảm thấy cô đẹp một cách thần kỳ!

“Ngươi —— đến tột cùng là dùng bùa mê gì với ta đâu? Cát Tường…” Giọng nói rù rì tựa như đang hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn là lẩm bẩm tự nói.

Người ngủ không trả lời hắn, hắn cũng không tự trả lời được cho mình.

Người thú vị, mà hắn, chỉ nhìn cô như vậy, cũng cảm thấy tâm tình vui vẻ.

Có lẽ đây là bởi vì cô rất thú vị đi. Phí Ôn Đình âm thầm nghĩ, sau đó ánh mắt dừng ở chuỗi vòng tay trắng tinh trên tay trái Nhan Cát Tường.

Màu trắng tinh khiết, lóe ra vầng sáng xinh đẹp.

Đây là dấu hiệu, một dấu hiệu thuộc về hắn trên người cô.

Hài lòng cười một tiếng, hắn nhẹ nhàng nâng tay trái của cô lên, đem môi mình đặt lên trên chiếc vòng tay màu trắng kia.

Thuộc về hắn, cô thuộc về hắn. Giờ khắc này, trong đầu hắn xẹt qua một câu như vậy.

Sau đó, môi của hắn dời đi viên đá trong suốt kia, mà môi của cô khẽ mở ra, tựa như mê hoăc ý thức của hắn.

Thân thể chậm rãi cúi xuống, Phí Ôn Đình ngó chằm chằm đôi môi khiến người ta mơ màng.

“Ngươi là của ta, Cát Tường… Chỉ thuộc về một mình ta, Cát Tường.”

Môi, nhẹ nhàng in lại, bao hàm vô hạn độc chiếm cùng chuyên tâm.

Thật thoải mái a!

Cảm giác cả người mềm mại, giống như được một tầng mây vây quanh.

Nhan Cát Tường mơ mơ màng màng mộng đẹp, mơ thấy mình đang chơi đùa giữa một tầng mây, đói bụng, tiện tay hái một khối mây trắng bỏ vào miệng ăn.

Sau đó, thời điểm cô nhảy lên trên một tầng mây, rốt cục phát hiện một bóng người kỳ quái giữa đám mây.

Trang phục màu trắng, làm nổi bật lên đôi môi màu đỏ. Người nọ nằm trong một chiếc quan tài pha lê trong suốt, Nhan Cát Tường tò mò tiến lên nhìn.

Da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đôi môi đỏ như máu (sao mà đoạn miêu tả này quen thế. Hắc hắc)… Thật là đẹp… Là công chúa Bạch Tuyết trong truyện đồng thoại sao? Lẳng lặng nằm trong quan tài pha lê, đợi nụ hôn của hoàng tử để giải thần chú. (tỷ bị bệnh đồng thoại rồi, cuồng?)

Cô suy nghĩ xuất thần, hai mắt vẫn còn ngơ ngác người nhìn người trong quan tài pha lê. Bất quá… Tại sao nét mặt công chúa này, cô càng nhìn càng thấy quen mắt… Loáng thoáng giống như chính là… Chính là… Đình? (Ha ha ha)

Suy nghĩ đột nhiên chấn động, Nhan Cát Tường bỗng nhiên mở to hai mắt. Trong ánh mắt phản chiếu trần nhà màu lam nhạt.

Là mơ!

Nhan Cát Tường không khỏi thở ra một hơi. Thật là kỳ quái, cô tại sao lại nằm mơ như vậy đâu? Bất quá trên người có chút nặng, hình như có cái gì đặt trên người cô.

Tùy ý giật giật cổ, Nhan Cát Tường hướng ánh mắt về phía trên người mình.

Cứng ngắc ——bắt đầu từ cổ, sau đó lan khắp toàn thân.

Một cánh tay, một cánh tay vắt qua eo cô bên ngoài chiếc chăn bạc. Một cánh tay rất mỹ lệ, mịn màng giống như tay xử nữ, ngón tay thon dài. Giống như trước, cái tay này cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng… quen mắt. (Lại chẳng quen, săm soi tay người ta chán chê còn gì)

Cổ… Từng điểm từng điểm chuyển động, ngoài ý muốn, Nhan Cát Tường nhìn thấy một người nằm bên cạnh mình, người nằm bên cạnh có dung nhan giống như công chúa trong mơ của cô.

Đây… Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại cùng cô nằm trên một cái giường… Ách, không, phải hỏi là vì cái gì hắn lại ngủ cùng cô?!

Bắn mình ngồi dậy, Nhan Cát Tường bắt đầu xem xét quần áo trên người mình có chỉnh tề hay không.

Cử động của cô khiến cho người vốn đang nằm khẽ nhíu mày, sau đó hai tròng mắt đen nhánh như vực sâu chậm rãi mở ra, “Ngươi đã tỉnh?” Thanh âm không âm nhu giống như bình thường, vừa mới tỉnh lại đặc biệt khàn khàn.

“Ngươi ——” cô tức giận nhìn hắn, muốn đem tay hắn đặt ngang hông cô dời đi. Mặc dù tay của hắn cùng hông của cô còn cách một tầng chăn bạc, nhưng cũng không thoải mái, “Tại sao ngươi lại cùng ta nằm trên giường, ta nhớ rõ ràng chỉ có một mình ta ngủ.”

Phí Ôn Đình ngồi dậy, gảy gảy mấy sợi tóc có chút hỗn loạn, “Bởi vì bộ dạng ngươi ngủ làm cho người ta cảm thấy giường này rất thoải mái.” Thoải mái đến mức làm cho hắn cũng muốn nằm một chút.

A? “Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Giải thích của hắn cô có nghe không hiểu.

“Ý tứ chính là, ngươi hấp dẫn ta.” Mắt của hắn không trong sáng như bình thường, có chút mông lung ham muốn.

“Ta hấp dẫn ngươi? Ta hấp dẫn ngươi lúc nào?” Cô căm giận cho cái chữ “hấp dẫn” này. Nếu không phải lúc này đang ở trên giường, Nhan Cát Tường chỉ sợ cả người đã nhảy dựng lên.

“Ai bảo ngươi ngủ vẻ mặt thật thỏa mãn.” Hai cánh tay hắn đưa tới, đặt trên hông cô, đem cô kéo vào trong ngực mình.

“Này, ngươi làm gì?” Giác quan thứ sáu trời sinh, làm cho cô sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.

“Hé miệng.” Hắn ra lệnh.

“Sao?” Cô sửng sốt.

Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, đôi môi của hắn đã đặt trên môi cô, đầu lưỡi như Du Long xông vào trong miệng cô, hấp thụ lấy hương thơm cùng độ ẩm của cô. Nướt bọt giao hòa, tựa như gọi về một loại khát vọng sâu kín nào đó.

“Ngô…” Tay cô đặt trên bả vai hắn, muốn đem hắn đẩy ra. Nhưng nam nữ trời sinh thể lực khác biệt, khiến cho cô căn bản không có biện pháp làm được điều này, ngược lại hắn còn đem cô ôm chặt thêm mấy phần.

Thân thể nổi lên một cảm giác nóng ran khó hiểu, Nhan Cát Tường không rõ tại sao lại phát triển thành loại tình huống này?

“Buông… Ngô…” Cô khó khăn phun ra mấy chữ, lưỡi của hắn cuồng loạn có chút thô bạo quấn lấy lưỡi của cô, trong miệng cô càn quấy, khiến cho cô căn bản không có cách nào nói cho hết lời.

Kỹ thuật nụ hôn của hắn… Thật sự chưa được tốt lắm! Nhan Cát Tường cũng không có việc gì trong lòng buông ra bình luận. Nụ hôn này có chút thô bạo cùng cuồng nhiệt, đem khóe miệng của cô mài đến mơ hồ đau.

Không nói đến cảm giác phiêu phiêu dục tiên, cô chỉ có mau cảm giác hít thở không thông.

Tay của hắn dần dần trượt vào trong quần áo cô, chạy một đường, vuốt ve làn da trơn bóng của cô, khiến cho cô một trận run sợ.

Mà cô, mặc dù chưa trải qua loại chuyện này, nhưng đối với nam nhân loại phản ứng sinh lý căn bản này vẫn hiểu được.

Không nên! Không nên! Không nên a!

Cô trong lòng điên cuồng hét lên. Vung nắm đấm, dùng sức gõ bờ vai của hắn.

Trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, cô sợ, sợ hắn có thể cứ như vậy áp đảo cô, cứ như vậy đoạt lấy cô.

Rốt cục, hắn dừng động tác, môi rời đi môi của cô.

Nhưng hai thân thể dán chặt vào nhau, lại như cũ không thay đổi.

“Cho ta.” Phí Ôn Đình nhìn Nhan Cát Tường nói. Giọng nói khàn khàn, lộ ra hơi thở khát vọng. Mà hắn cũng thật nóng, tựa như khẩn cấp muốn chiếm cứ thân thể mềm mại trước mắt.

Hắn như vậy cô chưa từng thấy qua, cho dù lần ở rạp chiếu bóng hắn cũng không toát ra khát vọng nồng đậm như vậy.

Cô kinh ngạc nhìn dung nhan bị nhuộm đỏ trước mắt, gò má trắng nõn trước mặt phớt phớt chút sắc đỏ, yêu mị hài hòa cùng hồn nhiên, thế nhưng phi thường hấp dẫn tầm mắt người khác, làm cho người ta không nỡ dời mắt.

“Cho ta!” Thanh âm của hắn trong lúc lơ đãng để lộ ra một loại khẩn cầu nồng đậm, cúi trên vai của cô, gặm cắn cổ của cô.

Hắn khẩn cầu, là bởi vì cô sao?

Người mỹ lệ như vậy, lấy mình làm trung tâm như vậy, thế nhưng lúc này lại khẩn cầu cô.

Một loại cảm giác ưu việt ký quái lướt qua, nhưng ngay sau đó cô đột nhiên lắc lắc đầu, bỏ rơi những ý nghĩ ngổn ngang đầy trong đầu.

Cô rốt cuộc là làm sao? Làm sao lại có loại ý nghĩ này đâu? “Không được.” Hít một hơi thật sâu, Nhan Cát Tường đáp. Cho tới bây giờ, cô muốn trao thân thể mình cho người cô yêu, mà người kia cũng yêu cô.

Hô hấp trở nên có chút trầm trọng, hắn ngồi thẳng lên nhìn xuống cô từ trên cao.

Bả vai cô khẽ run, trong lòng có sợ hãi, có bất an, có lo lắng, còn có… Mơ hồ khát vọng…

Cô cũng khát vọng hắn sao?

Lòng bàn tay tự nhiên toát ra mồ hôi lạnh, cô vì trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hoang đường mà sợ hết hồn.

“Tại sao?” Phí Ôn Đình nhìn chằm chằm Nhan Cát Tường hỏi. Lần đầu tiên có nữ nhân cự tuyệt hắn, hơn nữa còn là nữ nhân hắn muốn.

“Vậy là ngươi muốn cùng ta hẹn hò sao?” Lời nói cứ như vậy không tự chủ được thốt lên, cơ hồ không có trải qua sự kiểm tra của đại não. Thật ra thì Nhan Cát Tường vốn muốn nói “Không tại sao”, nhưng không biết làm sao, lời nói lên đến miệng tự động thay đổi hình dạng. Xem ra, kết quả của cuộc nói chuyện với Ti Ti ảnh hưởng quá sâu.

“Hẹn hò?” Vẻ mặt hắn trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó vừa lập tức khôi phục như thường. Đầu ngón tay thon dài nhè nhẹ quấn quanh tóc đen của cô, có chút mùi vị tán tỉnh, “Ngươi hy vọng ta và ngươi hẹn hò sao?” Hắn hỏi ngược lại.

Đương nhiên là… không hy vọng! Nhan Cát Tường bĩu môi, bất quá hiện ngay lúc này, hai người bị loại tình cảnh lúng túng này vây quanh, hắn thậm chí còn…ôm cô. Nếu cô trả lời không thể, như vậy hắn…

“A… A… Ta…” Cô miễn cưỡng xé ra một nụ cười, nhưng không biết làm thế nào đem cái vấn đề bỏ qua một cách qua loa tắc trách.

“Ừ?” Hắn chờ câu trả lời của cô.

“Ta… Ta…” Ánh mắt bắt đầu sáng ngời đảo loạn chung quanh, thoảng qua vách tường, thoảng qua bức tranh, thoảng qua đồng hồ trên cổ tay…

Ách, đồng hồ đeo tay?

Chợt nhìn thời gian trên đồng hồ, suy nghĩ thoáng chốc ngừng lại.

“A, tới trễ!” thời gian vào làm buổi chiều, cô đã muộn một tiếng.

MY GOD! Hắn mua cho cô pha lê, hiển nhiên không thể đuổi đi vận rủi.

Hoặc là nói… Vận rủi của cô quá mạnh mẻ?!

Một đường chạy tới phòng làm việc, Nhan Cát Tường ngoài ý muốn bị quản lý bộ an ninh Vương Khải bắt lại giáo huấn.

Sau đó giao ban buổi chiều xong, lúc trở về phòng làm việc nghỉ ngơi, Mạnh Ti Ti chặn đầu, thần bí ngó chằm chằm Nhan Cát Tường nói: “Buổi trưa hôm nay ngươi đi nơi nào?”

“Sao?” Nhan Cát Tường trong tay cầm cái chén, uống một hớp nước lạnh trong chén, “Chính là loanh quanh một vòng mà thôi.”

“Mới là lạ!” Mạnh Ti Ti rõ ràng không tin cách giải thích này, “Ngươi sẽ không phải là… đi vụng trộm đi.” Ngữ điệu không sợ dọa chết người, tuyệt đối có thể giải thích như vậy.

“Vụng trộm?” Một ngụm nước thiếu chút nữa mắc trong cổ họng, Nhan Cát Tường vạn phần khó khăn nuốt xuống nước lạnh nơi cổ họng.

“Ngươi đừng nghĩ dấu diếm ta, chứng cớ đều có.” Mạnh Ti Ti vừa nói, vừa chỉ chỉ cổ Nhan Cát Tường.

Chứng cớ? Chứng cớ gì? Nhan Cát Tường sửng sốt, nhưng ngay sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc gương nhỏ, nhìn lên cổ mình.

Từng dấu vết đỏ đỏ đang hiển hách xuất hiện ở bên phải cổ của cô. Xui xẻo hơn nữa là hôm nay cô không mặc áo cao cổ.

Nhan Cát Tường không phải đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, dĩ nhiên hiểu “dâu tây” trên cổ là cái gì.

Không trách được lúc trước bị quản lý giáo huấn, đối phương dùng vẻ mặt kỳ quái như vậy nhìn cô.

Trời đánh! Họ Phí kia, lại ở trên cổ cô để lại một dấu vết rõ ràng như vậy.

“Đúng rồi, người kia vóc dáng thế nào, các ngươi có hay không… Hắc hắc… (Hắc hắc, suýt… suýt tỷ ạ)” Mạnh Ti Ti rõ ràng trong mắt, cho dù không nói hết lời nhưng cũng đủ để cho người ta hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Cô cùng hắn…

Trong đầu tự nhiên không biết từ đâu hiện lên hình ảnh nụ hôn nóng bỏng trên giường kia…

Mặt Nhan Cát Tường “vọt” một chút đỏ, thấy vậy Mạnh Ti Ti rất kinh ngạc.

“Cát Tường, Cát Tường!” Cô vỗ gương mặt đỏ mặt xuất thần của bạn tốt.

“Không có… Không có gì, không có gì cả phát sinh!” Nhan Cát Tường liên tục khoát tay, bộ dáng giấu đầu hở đuôi.

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Mạnh Ti Ti mặc dù gật đầu nói vậy, nhưng biểu hiện trên mặt hiển nhiên không phải như vậy.

Nga! Nhìn vẻ mặt kia của đối phương, Nhan Cát Tường ai thán một tiếng, hình dáng đà điểu mà đem đầu chôn trong hai cánh tay của mình.

Cô… sẽ không phải là chưa thỏa mãn dục vọng đi, có lẽ cô thật sự nên nghe lão mẹ một chút, đi xem mắt.

Hẹn hò sao?

Kỳ dị, thời điểm cô nói lên cái từ này trong tim của hắn thế nhưng không phản đối.

Hơn nữa… Đối với cô, khát vọng của hắn tựa hồ ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt muốn làm cho cô thuộc sở hữu của hắn.

Vuốt vuốt bút máy trong tay, Phí Ôn Đình miễn cưỡng ngồi trên sa lon, nhìn thư ký đối diện hắn đang báo cáo công sự.

“Dịch Mai, giữa nam nữ hẹn hò mục đích là vì kết hôn sao?” Hắn đột ngột mở miệng hỏi.

A? Bản ghi chú công việc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, Dịch Mai kinh ngạc nhìn cấp trên của mình, “Hẹn… Hẹn hò?” Hẹn hò trong miệng cấp trên, là hai cái chữ trong đầu cô đang nghĩ sao?

“Kinh ngạc như vậy làm gì?” Phí Ôn Đình nhíu mày.

“Chẳng qua là… chỉ là bất ngờ một chút.” Dịch Mai nhỏ giọng giải thích. Kinh ngạc, dĩ nhiên kinh ngạc! Cấp trên đối với người khác không có hứng thú, đối với nữ nhân càng không có hứng thú, tự nhiên lại nói đến hai chữ hẹn hò, không đứng tại chỗ hét lên, cũng là công lực của cô tốt, “Ngươi muốn… Cùng ai hẹn hò sao?” Cô cẩn thận hỏi.

“Ừ, định là vậy.” Khóe miệng của hắn gợi lên một tia mỉm cười mơ hồ, “Một người rất thú vị.”

Không phải là người đó ở bộ an ninh đi. Dịch Mai đánh một cái rùng mình, khó có thể tưởng tượng được tình cảnh cấp trên cùng người khác hẹn hò thành ra cái gì.

“Đúng rồi, hẹn hò mục đích cuối cùng là vì kết hôn?” Phí Ôn Đình không nhịn được hỏi một lần nữa vấn đề lúc trước.

Dịch Mai suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Hẳn là… Đúng vậy.”

Kết hôn…

Hai chữ kỳ diệu, nhưng vừa nghĩ tới sau này có thể cùng Cát Tường ở chung một chỗ, sau đó lại cùng nhau sinh cục cưng của bọn họ, hắn thế nhưng không có cảm giác bài xích.

Nụ cười càng đậm, hắn tưởng tượng được vây quanh bởi loại cảm giác thoải mái của cô.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc!” Dịch Mai không khỏi quái dị nhìn nụ cười trên khóe miệng cấp trên.

“Ta mệt rồi.” Vung tay lên, Phí Ôn Đình kêu thư ký ra ngoài.

Ai? Ngơ ngác nhìn tập tài liệu trong tay, Dịch Mai khóc không ra nước mắt. Cô… Cô còn chưa có báo cáo xong a!

Gặp phải một tổng giám đốc như vậy, Phí thị lại không có đóng cửa, lại còn phát triển không ngừng, một chữ kỳ tích không thể nói hết a.

Nhan Cát Tường thật sự tính toán đi xem mắt, kể từ khi trải qua hai nụ hôn nóng bỏng, còn có thiếu chút nữa… hành động kia, Nhan Cát Tường nghĩ nửa ngày, vẫn là cảm thấy xem mắt là thượng sách.

Dù sao, so với trong đầu cứ thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh họ Phí hôn cô, chẳng thà đứng đắn đi tìm nam nhân tốt, sau đó quy củ nói một cuộc yêu thương tốt hơn.

Cho nên Nhan Cát Tường lần này rất chân thành định từ trong danh sách xem mắt lão mẹ đưa tìm một nam nhân thuận mắt, sau đó xem mắt.

Mà thời điểm cô đem quyết định này nói cho lão cha lão mẹ, phụ mẫu chỉ chưa có lệ nóng tràn trề, nói nữ nhi đã trưởng thành, hiểu chuyện.

Trời mới biết, xem mắt cùng trưởng thành, hiểu chuyện có quan hệ gì.

Thừa dịp nghỉ ngơi buổi trưa, Nhan Cát Tường bắt đầu lật xem danh sách xem mắt đã bị phủ một tầng bụi.

“Cát Tường, nhìn cái gì na!” Sự hiếu kì của Ti Ti vĩnh viễn không giảm được.

“Nam nhân.” Không ngẩng đầu, sự chú ý của Nhan Cát Tường vẫn đặt trên sách xem mặt.

“Nam nhân? Nam nhân gì?” Ngẩng lên đầu, Mạnh Ti Ti nhìn danh sách xem mắt, “Ngươi lấy đâu ra nhiều hình nam nhân như vậy a?” Cả một quyển sách tất cả đều là hình nam nhân ngoại hình khác nhau.

“Đây là dùng để xem mắt.” Nhan Cát Tường vừa lật một tờ, vừa nói.

“Xem mắt?” Mạnh Ti Ti thanh âm chợt vang lên, “Cát Tường, ngươi muốn xem mắt?”

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người trong phòng làm việc ánh mắt cũng đồng loạt hướng Nhan Cát Tường bắn tới.

“Ti Ti!” Cô gầm nhẹ nói. Xin đi, có cần phải lớn tiếng như vậy sao? Còn chưa có xem mắt mọi người đều đã biết, mặt mũi cô để chỗ nào a.

“SORRY!” Mạnh Ti Ti vội vàng chắp tay trước ngực, làm bộ dáng xin lỗi, “Ai bảo ngươi mặt không đổi sắc nói ra chuyện động trời như vậy đi! Ngươi mới 23, cần phải đi xem mắt tìm bạn trai sao?”

“Nếu không làm sao bây giờ? Tự mình tìm sao?” Nhan Cát Tường nhún nhún mũi, nếu là chính cô đi tìm bạn trai thì bình thường cuối cùng đối phương lại trở thành anh em của cô. Cho nên Nhan Cát Tường từng có một lần hoài nghi, có phải hormone phái nữ của mình đặc biệt thiếu hay không.

Mạnh Ti Ti đương nhiên là biết điều này, cho nên cũng không còn nói gì đến đề tài này nữa, chẳng qua là hứng trí bừng bừng chuyển qua nhìn quyển sách, “Vậy ngươi nhìn hồi lâu có nhìn trúng người nào hay không?” Những chuyện cô quan tâm vĩnh viễn là những chuyện bát quái thế này.

“Có.”

“Ai?”

Nhan Cát Tường vừa mới muốn chỉ thì điện thoại di động vào lúc này vang lên. Cô lấy điện thoại ra nhìn một chút mã số gọi tới, ngay sau đó đi tới góc phòng làm việc, nhấn phím nhận.

“Tại sao không đến?” Âm thanh chất vấn, cho dù cách điện thoại di động, cũng có thể khiến cô cảm nhận rõ ràng đối phương đang tức giận.

“Không muốn đi.” Nhan Cát Tường hạ giọng nói, “Hơn nữa ta sau này cũng sẽ không đến nữa đâu.” Bây giờ, cô muốn nghiêm túc cùng hắn vạch rõ giới hạn.

Trong điện thoại thanh âm trầm mặc, chỉ nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, thật lâu sau mới truyền đến thanh âm lạnh lùng của Phí Ôn Đình: “Nguyên nhân?”

Nguyên nhân! Hắn còn không biết xấu hổ hỏi cô nguyên nhân, bất kỳ một nữ nhân bình thường nào cũng không thể đem mình đặt trước mặt nam nhân tùy thời có thể xâm phạm, “Không có có nguyên nhân, không muốn chính là không muốn.” Cũng không thể nói là cô sợ hắn ngày nào đó hứng trí tới, cho cô nụ hôn nóng bỏng, vuốt ve và vân vân đi, nói như vậy, không khỏi tự nhiên có chút hiềm nghi.

“Thật không có nguyên nhân sao?” Thanh âm ôn nhu lạnh đến tận cùng, tự nhiên lộ ra một chút quỷ dị.

Miễn cưỡng động môi, cô loạn xạ ném lý do: “Nụ hôn của ngươi kỹ thuật quá kém.”

“Ngươi —— “

Nếu như là mặt đối mặt, Nhan Cát Tường có thể hết sức khẳng định, đối phương lúc này nhất định sẽ trực tiếp dùng cặp mắt đen nhánh kia trừng đến khi nào trong lòng cô sợ hãi mới thôi.

“Tóm lại, cứ như vậy, ta nghĩ chúng ta sau này cũng không cần thiết gặp lại.” Cô dứt lời, liền vội vã dập máy.

Mặc dù lời là chính cô nói, nhưng cảm giác, cảm thấy thời điểm nói ra những lời “Không có gì không cần thiết gặp lại”, trong lòng cư nhiên lại mơ hồ có một loại cảm giác mất mát.

Cô đến tột cùng là mất mát cái gì đâu? Vốn là hai người không liên hệ gì với nhau, bây giờ chẳng qua là trở lại cuộc sống lúc ban đầu mà thôi.

Nhún nhún vai, Nhan Cát Tường lại đà điểu mà đem vấn đề vứt sau đầu, từ từ dạo bước trở lại chỗ ngồi của mình.

“Cát Tường a, ngươi vừa nói ngươi vừa ý người nào?”

Thấy Cát Tường nói chuyện điện thoại xong trở lại, Mạnh Ti Ti lai tiếp tục hỏi vấn đề lúc trước.

“Chính là người này…” Ngón tay còn chưa kịp chỉ ra, cửa phòng làm việc liền “Phanh” một tiếng bị đá văng.

Đạp, không phải là đẩy!

Thân ảnh cao to đứng ở cửa, khuôn mặt âm nhu xem ra đang tản ra tức giận. Ôn nhu không hề thấy, hồn nhiên không hề thấy, trên mặt chỉ có âm trầm cùng phẫn nộ.

Thần tốc a!

Nếu như biểu tình trên mặt đối phương không quá mức đáng sợ, Nhan Cát Tường thật rất muốn tán thưởng tốc độ của đối phương một chút.

Từ lúc kết thúc điện thoại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ một phút ngắn ngủi, hắn lại có thể xuất hiện ở cửa phòng làm việc của cô

Mọi người trong phòng làm việc, đều không có ngoại lệ mà ngây ngốc cả người.

Phí Ôn Đình thẳng tắp đi tới trước mặt Nhan Cát Tường, âm trầm nói: “Ngươi lại ngắt điện thoại của ta?”

A? Hắn thần tốc chạy đến, chỉ là vì cái này? Nhan Cát Tường cố gắng trấn định tinh thần của mình, sau đó mới mở miệng nói: “Ta…”

Bất đắc dĩ, lời của cô mới nổi lên lại bị hắn cắt đứt: “Còn có, là ai cho phép ngươi không cần tới?” Tay của hắn hung hăng địa nắm cổ tay cô, bấm xuống làm cô mơ hồ đau.

“Đó là…”

“Nếu ngươi đã chính miệng hứa hẹn, vậy thì không thể đổi ý.”

Cô… Cô hứa hẹn cái gì a? Nếu như có thể nói, Nhan Cát Tường thật rất muốn khuyên đối phương ngồi xuống trước, uống chút trà, bổ sung chút nước miếng đã mất, “Ta không có…"

“Còn nói không có, ngươi rõ ràng đã nói muốn quan tâm ta, cũng đã đáp ứng muốn theo ta!” Hắn lôi cổ tay của cô, muốn đem cô hướng cửa đi tới. (Ầy ầy, đấy là ca tự suy diễn lời nói của người ta đấy chứ)

Nhan Cát Tường thì hai chân gắt gao đứng nguyên tại chỗ, tay phải không bị hắn càm nhân tiện nắm góc bàn, sống chết di động nửa phần, “Nói tóm lại, ta sẽ không đi nữa đâu!” Làm cái gì a, loại tình huống hiện tại này, trực giác làm cho cô liên tưởng đến tiểu hài tử đoạt món đồ chơi.

Mà cô, bất hạnh chính là cái món đồ chơi bị tranh giành kia.

“Buông tay!” Trong giọng nói của hắn xen lẫn lửa giận, hiển nhiên, sự phản kháng của cô làm cho hắn không vui.

“Ngươi mới phải buông tay đâu!” Cô kêu lên. Chân mày cơ hồ nhíu lại. Trong số nữ nhân, sức lực của cô không coi là nhỏ, nhưng sức lực của hắn so với cô lớn hơn. Bây giờ, ngay tiếp theo xem ra cô cùng bàn làm việc đều sẽ bị kéo đi cùng nhau.

Phí Ôn Đình trợn mắt nhìn Nhan Cát Tường một cái, hắn bây giờ, rõ ràng giận đến chết, nhưng là lại không cách nào rời đi. Chưa từng có người nào khiến hắn tức giận như vậy, cô coi như là người thứ nhất. (nhìn thấy cái mặt ca là lạnh run rồi, tức giận nữa chắc đóng băng luôn á)

Quay người đi tới cạnh bàn, hắn đẩy ngón tay nắm góc bàn của cô ra.

Quá… Quá hèn hạ đi. Nhan Cát Tường phồng má, cố gắng phản kháng đến cùng.

“Đây là cái gì?” Phút chốc, ánh mắt của hắn ngó đến quyển sách cô đặt trên bàn

“Không phải việc của người, P.” Lời cô ra khỏi miệng đã thành “bẩn”.

“Ngươi có lá gan lặp lại lần nữa!” Sắc mặt của hắn càng ngày càng chìm xuống, đã gần như bùng nổ.

“Là… danh sách để Cát Tường chọn đi xem mắt.” Mạnh Ti Ti một bên nho nhỏ mở miệng giải thích, cố gắng giảm bớt không khí căng thẳng một chút.

Nhan Cát Tường thoáng chốc xúc động muốn té xỉu. Ti Ti a, cô đến tột cùng là giúp cô hay đang hại cô a?

“Ngươi muốn xem mắt?” Những lời này uy lực khổng lồ, hai mắt Phí Ôn Đình cơ hồ muốn phun ra lửa.

Sự phẫn nộ của hắn khiến cô bất giác co bả vai lại, nhưng ngay sau lại nghĩ không đúng, lập tức hếch ngực, “Đúng vậy… Thì thế nào!” Cố gắng quay lại trừng mắt liếc hắn một cái, cô gắng để khí thế của mình không thua kém hắn.

Trong không khí vẫn hiện ra cảm giác dè chừng cứng ngắc.

Phí Ôn Đình mím môi, không nói một lời nhìn người trước mắt. Xem mắt? Cô muốn đi xem mắt sao? Vừa nghĩ tới loại khả năng này, hắn thật sự muốn bốc hỏa.

Tay chậm rãi buông ra, hắn khiếp sợ đáy lòng đột nhiên nảy ra chút cảm giác chua xót.

Cuối cùng cũng chịu buông tay! Cô lắc lắc cổ tay bị hắn nắm đau đớn.

Phút chốc, Phí Ôn Đình cầm lên quyển sách cũ trên bàn, thẳng tắp hướng cửa đi tới.

Ai? Có lầm hay không a! Hắn cầm sách xem mắt của cô tương sách làm gì? “Này, trả sách xem mắt cho ta!” Cô hướng về phía hắn hô.

Cước bộ ngừng lại, hắn khẽ xoay người, vẻ mặt vốn nổi trận lôi đình đã được bình tĩnh thay thế, trên mặt lộ vẻ cười như không cười, “Trả ngươi? Ngươi đang nói giỡn sao?” Ngữ điệu mềm nhẹ lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy quỷ dị.

Nói xong, Phí Ôn Đình thẳng tắp không dừng lại ra khỏi cửa phòng làm việc của bộ an ninh, mà Nhan Cát Tường thì bám theo phía sau.

Hai người vừa rời đi, trình độ náo nhiệt của bộ an ninh phải như chợ bán thức ăn, bất luận nam nữ, liên tiếp bàn luận.

Mà Vương Khải đứng ở cửa phòng quản lý, nhìn bàn làm việc của Nhan Cát Tường xem ra có chút xốc xếch.

Xem ra…Bộ an ninh sau này sợ rằng sẽ náo nhiệt.

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status