Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường

Chương 3

/10


Toàn thân có cảm giác mất sức. Buổi trưa sau khi trở về, Nhan Cát Tường cảm giác mình đã dùng hết một năm tinh lực, thậm chí ngay cả công việc buổi chiều cũng hữu khí vô lực.

“Cát Tường a, buổi trưa hôm nay nam nhân tới tìm ngươi rốt cuộc là ai a?” Lúc này hết lần này tới lần khác chỉ còn có chim sẻ hiếu kì ở bên cạnh líu ríu.

“Ta cũng không biết.” Cô không có tinh thần hồi đáp.

Bất quá loại đáp án này hiển nhiên không thể để cho Mạnh Ti Ti hài lòng, “Ngươi không biết?”

“Ta thật sự không biết a!” Cô thật oan ức a! Cô chỉ biết người nam nhân kia gọi là “Đình” mà thôi, “Ngày hôm qua khi đi tìm mèo ta chỉ gặp qua một lần, những cái khác về hắn ta thật sự không biết. Đại khái hắn cũng là một nhân viên Phí thị sao.” Cô chi tiết nói.

“Không thể nào.” Mạnh Ti Ti reo lên, “Nhưng hắn thoạt nhìn rõ ràng…” Cùng ngươi thật sự quen thuộc a. Nửa câu nói sau cô cũng không có nói ra.

“Chính là không có gì.” Nhan Cát Tường vung tay lên, ngắt lời.

Mạnh Ti Ti dường như vẫn hoài nghi đánh giá bạn tốt, sau đó thần bí hề hề ghé sát vào nói: “Thành thật khai đi, hắn có phải bạn trai của ngươi không?”

“Bạn trai?!” Cô bị hai chữ kia làm cho khiếp sợ.

“Có phải hay không a!” Có người chờ trả lời không được.

“Ha ha ha!” Cằm hướng lên trời, đầu tiên Nhan Cát Tường cười to ba tiếng, sau đó nghiêm trang nhìn Mạnh Ti Ti, “Ti Ti, đây là truyện cười hay nhất của thế kỉ này mà ta từng nghe.” Nếu thiếu niên thần kinh kia là bạn trai của cô, cô dứt khoát trực tiếp quỳ xuống mà quỳ lạy. Chỉ có nói chuyện một buổi trưa mà đã tiêu hao hết của cô một năm tinh lực, nếu thật sự yêu nhau, cô còn không “Tinh tẫn nhân vong” a! (tâm chết người cũng ngẻo luôn á)

“Ta nghĩ cũng phải.” Mạnh Ti Ti cũng gật gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau tới một câu, “Ngươi không phải loại trâu già khoái gặm cỏ non.”

“…” Lại là trâu già gặm cỏ non, “Ta rất già sao?” 23 tuổi, lần đầu tiên có cảm giác thì ra mình đã có thể lên cấp “lão”.

“Làm gì có.” Bạn tốt “ánh mắt lấp lánh”, Mạnh Ti Ti cười khan hai tiếng, “Bất quá ai bảo người nọ thoạt nhìn còn trẻ như vậy.”

“Quên đi.” Nhan Cát Tường còn đang ai oán số tuổi của mình, xem ra cô có vẻ thật sự nên xem xét đề nghị của lão mẹ một chút —— xem mặt!

“Ai, buổi trưa hôm nay a, thật là mở rộng tầm mắt, thì ra trong công ty còn có thiếu niên đẹp như vậy tồn tại.” Mạnh Ti Ti bắt đầu nhớ lại tình cảnh buổi trưa, sau đó bắt đầu suy đoán, “Cát Tường, ngươi nói người nọ làm ở ngành nào a?” Làm sao cô tới công ty hơn nửa năm, ngạc nhiên là không có phát hiện mỹ thiếu niên đâu?

“Không biết.” Nhan Cát Tường đối với mỹ thiếu niên tâm thần chẳng có chút hứng thú.

“Là bộ phận PR, hay là bộ nghiệp vụ, hoặc là bộ phận phục vụ, hay là bộ lập trình…” Mỗ nữ bắt đầu đoán bậy.

Đau đầu quá! Nhan Cát Tường không nhịn được giơ tay lên ấn ấn thái dương. Xem ra, đoạn thời gian xui xẻo của còn chưa có qua!

Năm giờ chiều, Nhan Cát Tường đúng lúc tan tầm, đi ra khỏi phòng làm việc, một đường đáp thang máy xuống.

Mệt, thật sự quá mệt!

Hôm nay cô coi như bị quần cho mệt chết.

Về đến nhà, trước tiên cô muốn ăn thật no, sau đó trực tiếp nhào lên giường, ngủ đến thiên hôn địa ám, địa ám thiên hôn.

Ra khỏi tòa nhà Phí thị, tính đến nhà để xe dẫn ra con cừu nhỏ 20 mã lực chạy bằng điện của cô, đột nhiên lại phát hiện một bóng dáng tránh không kịp xuất hiện trước tòa nhà.

Thân ảnh cao to tà tà tựa vào bên cạnh một chiếc Ferrari màu bạc , thế đứng rất đẹp, người rất đẹp… Nhưng lại khiến cho Nhan Cát Tường cảm thấy vô cùng… khó chịu!

Hắn đợi ở chỗ này, không phải là đang đợi người sao.

Nhan Cát Tường nghĩ đến nhưng ngay sau đó đưa ra quyết định —— làm bộ như không nhìn thấy. Thân thể chuyển động, cô lấy túi xách giấu giấu diếm diếm gương mặt, tính toán trước sau.

Bất quá, thần may mắn hiển nhiên không đứng về phía cô.

“Phanh” một tiếng, cô liền đụng vào một công nhân giống như mới từ trong cao ốc đi ra. Sau khi liên tiếp nói xin lỗi, cũng thành công khiến cho Phí Ôn Đình phát hiện ra cô luôn.

“Ngươi ——” lúc cô bận rộn nhặt lấy chiếc túi rơi trên mặt đất, hắn chạy tới trước mặt cô.

“Này, thật tình cờ a.” Cô ngượng ngùng nở một nụ cười miễn cưỡng, chào hỏi, “Ngươi ở chỗ này chờ người sao? Vậy ta đi trước.” Dứt lời, cô cước bộ nhanh nhanh dời đi.

Đáng tiếc, xuất sư không nhanh!

Bóng người nhoáng lên một cái, Phí Ôn Đình chắn trước mặt Nhan Cát Tường.

“Ta phải về nhà.” Cô rõ ràng nhấn từng câu từng chữ, hướng về phía hắn nói.

Hắn không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Cô bị hắn nhìn trong lòng có chút nao nao. Không được tự nhiên ho khan một tiếng, Nhan Cát Tường rốt cục có chút hoài nghi chỉ ngón tay vào mình, “Ngươi sẽ không phải là đang đợi ta đi.”

Vẻ mặt vốn âm trầm, sau khi nghe những lời này của cô, trên mặt cuối cùng cũng dạng ra một cái mỉm cười, “Ngươi đã đồng ý đi theo ta.” Nụ cười ôn nhu, hồn nhiên như thiên sứ, mê hoặc lòng người.

Tại sao, lúc hắn cười và lúc hắn không cười sẽ làm cho người ta cảm giác như hai người hoàn toàn khác nhau đâu?

Nhan Cát Tường ngơ ngác ngắm người trước mắt, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, “Ta là đã đáp ứng, nhưng chưa nói là hôm nay a!” Hôm nay cô đã mệt muốn chết, làm gì còn sức lực gì mà đi với hắn a. (Hắc hắc, lời nói rất là dễ gây hiểu lầm với những đứa đầu óc đen tối như ta á)

“Ngươi đáp ứng rồi.” Nụ cười thoáng cái đã mất tăm mất tích, trong mắt hắn tóe ra hàn quang.

Đại hàn! Cô không nhịn được mà sợ run cả người, lần đầu tiên được thấy cái gì gọi là “Trở mặt như lật sách”.

“Được rồi, ta biết rồi.” Cô méo miệng. Cùng với hắn ở chỗ này cãi cọ, chẳng thà sớm hoàn thành cái nhiệm vụ của hắn.

Bất quá nói lại, cô đến tột cùng là tại sao lại cư nhiên đem đến cho mình tình cảnh lúng túng như thế. Hơn nữa, cô vi cớ gì phải theo hắn a! Hai ngườ, một… không…quan hệ họ hàng, hai không phải cố nhân, tại sao cô phải nhân nhượng hắn a?

Bất quá, trong lúc cô xuất thần, người đã bị Phí Ôn Đình lôi lên Ferrari, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người ở trước tòa nhà mà rời đi.

“Hẹn hò thì nên làm những gì?” Vừa lái xe, Phí Ôn Đình vừa hỏi người bên cạnh đang nghiên cứu kết cấu trong xe.

“Ngươi không biết?” Mỗ nữ thuận miệng hỏi ngược lại. Lần đầu tiên ngồi Ferrari, mới lạ làm tan đi một chút mỏi mệt.

Trên làn da trắng nõn hiện ra vẻ đỏ bừng, hắn mấp máy môi, không vui nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta người bình thường hẹn hò sẽ làm những thứ gì là được.”

Đứa trẻ quả nhiên là đứa trẻ, ngay cả hẹn hò cũng chưa trải qua. Nhan Cát Tường tâm tình đột nhiên không khỏi bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, “Hẹn hò a, đi ăn cơm, xem chiếu bóng nữa, sau đó nếu còn thời gian dư thừa thì dắt tay đi dạo phố, mua ít đồ….” Cô giống như đại sư phụ bắt đầu tiến hành chỉ đạo bước đầu hẹn hò.

“Ngươi thường xuyên hẹn hò?” Hắn có chút không tư vị hỏi.

“Đã từng, đã từng.” Cô nói xong có chút chột dạ. Nếu nói chưa từng ăn qua thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy ngoài đường. Rất nhiều chuyện không nhất định phải tự mình trải qua mới có thể biết.

“Hừ!” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, liền không thèm để ý tới cô nữa.

Nhan Cát Tường nhún vai một cái không quan tâm, tiếp tục nghiên cứu Ferrari.

Một hồi lâu sau, một vấn đề đột nhiên lướt qua trong đầu của cô —— “Đúng rồi, ngươi có hộ chiếu không?”

“…”

Phí Ôn Đình lái xe, nửa giờ sau, dừng trước một nhà hàng sang trọng.

“Ngươi tới nơi này làm gì?” Xuống xe, Nhan Cát Tường sửng sốt nhìn chằm chằm nhà hàng một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.

“Ăn cơm.” Hắn cũng rất hợp tác lập tức cho cô một cái đáp án.

“Ngươi nói ngươi tới nơi này ăn cơm?” Mặc dù rất muốn lớn tiếng rống, bất quá vì không để mình thoạt nhìn giống kẻ ngốc, Nhan Cát Tường vẫn là giảm thanh âm xuống.

“Hay là ngươi ăn rồi?” Hắn sắc mặt không tốt hỏi. Hiển nhiên, nếu cô trả lời đúng vậy, hắn vô cùng có khả năng không biết sẽ nghĩ ra cái biện pháp gì để hành hạ cô.

“Không có, không có.” Cô vội vàng lắc đầu, sau đó vừa lắc đầu vừa âm thầm mắng mình tại sao lại không có chí khí như vậy, tự nhiên lại sợ một đứa trẻ xấu xa.

Sắc mặt hơi chậm lại, Phí Ôn Đình kéo Nhan Cát Tường đi vào nhà hàng.

“Phí tiên sinh.” Đứng ở cửa đại sảnh quản lý đã nhận ra người vừa tới, vội vàng tiến lên thăm hỏi, “Vẫn là chỗ ngồi cũ sao?”

“Ừ.” Hắn vuốt cằm đáp.

Sau đó liền tùy quản lý tự mình dẫn đường, mang theo hai người tới một chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai.

Cho đến khi đã ngồi trên ghế, trong tay cầm thực đơn, Nhan Cát Tường vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên, “Ngươi họ Phí sao?” Cô bắt đầu tìm cái để nói. Bất quá đối với cái dòng họ này, người thần kinh không ổn định như cô (không phải lời của Sâu a), cũng không có bất cứ liên tưởng nào khác.

“Đúng.” Hắn lật thực đơn, “Ngươi muốn ăn gì?”

Ăn cái gì… Nhìn giá tiền trên thực đơn kia chỉ làm cho cô có ý nghĩ nhảy lầu vì xúc động, “Ta chưa từng tới nơi này, ngươi tự mình gọi là được” Cô đem nhiệm vụ gọi thức ăn giao cho hắn, sau đó bắt đầu âm thầm đánh giá hắn.

Vẫn tưởng hắn là sinh viên đại học thừa dịp không có lớp tới Phí thị làm thêm, nhưng hiện nay xem ra suy đoán của cô tựa hồ là sai. Ít nhất, hắn rất có tiền, có tiền mới có thể có Ferrari rất đẹp, hơn nữa tới loại nhà hàng sang trọng này ăn cơm như là một việc hết sức bình thường.

Gọi thức ăn, mang thức ăn lên.

Sau một loạt quá trình, Nhan Cát Tường dứt khoát vùi đầu ăn tảng thịt bò.

Thật là kỳ quái, tảng thịt bò này rõ ràng ăn rất ngon, so với đồ trước kia cô ăn thì ngon hơn nhiều, nhưng cô ăn lại không có chút cảm giác.

Bởi vì có hai đạo mục quang, chính diện ngó cô chằm chằm —— nổi da gà.

Nhìn, còn nhìn! Mãnh liệt ngẩng đầu, Nhan Cát Tường tức giận đưa ánh mắt trợn mắt nhìn ngược lại.

Cô đột nhiên cử động, tựa hồ khiến cho hắn có chút kinh ngạc, bất quá vẻ lập tức khôi phục như thường. Khóe môi gợi lên một độ cong hoàn mỹ, Phí Ôn Đình giương cười hỏi: “Ăn ngon sao?” Nhìn thấy cô vừa rồi một phen “ăn mãnh liệt”, khiến cho tâm tình của hắn trở nên không tệ.

“Rất ngon.” Cô thành thật trả lời. Ít nhất tay nghề của đầu bếp không có tệ.

“Ta thích xem ngươi ăn , rất thú vị.” Hắn cười khẽ một tiếng, giống như phát hiện món đồ chơi thú vị nào đấy.

Ác quỷ! Thân thể cô run lên. Vừa rồi khi cô ăn thì hắn ngồi xem diễn sao? “Tại sao ngươi không ăn?” Cô nhìn tảng thịt bò vẫn còn chưa động trước mặt hắn.

“Ta không đói bụng.” Ánh mắt của hắn vẫn ngó chừng cô như cũ, tảng thịt bò hiển nhiên không có lực hấp dẫn bằng cô.

Ba bữa cơm không định giờ, chẳng trách lại gầy như vậy! Nhan Cát Tường liếc Phí Ôn Đình kia mặc dù cao nhưng thân thể lại rất gầy (cho ta xin, Đình ca gầy nhưng chẳng phải loại mong manh đâu ạ), bật ra bình luận trong lòng, “Nếu như không muốn ăn, ngươi còn gọi làm a?” Lãng phí a, phải biết rằng một miếng thịt bò ở nơi này cũng gần bằng nửa tháng tiền lương của cô.

“Thói quen.” Hắn thản nhiên nói.

Thói quen?! “Nếu như ba bữa cơm không đúng giờ, ngươi có biết dạ dày phải gáng bao nhiêu gánh nặng hay không a!” Chờ sau này ung thư dạ dày rồi sẽ biết thế nào là đau đớn! Mà Nhan Cát Tường sở dĩ có thể để ý đến cái dạ dày đến mức này, bởi vì lúc trước nhà cô có một thân thích cũng bởi vì ung thư dạ dày mà qua đời, mặc dù chỉ là thân thích bắn đại bác ba nghìn dặm chưa tới, bình thường không có lui tới. Bất quá từ đó về sau, Nhan Cát Tường tương đối chú trọng vấn đề dạ dày.

“Ngươi lo lắng ta?” Hắn ánh mắt sáng lên, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

“Này…” Cô do dự, cái này cũng coi là lo lắng sao? Cô cho là vừa rồi phải gọi là dạy dỗ mới đúng.

Bất quá không đợi cô giải thích, hắn đã chủ động cầm dao nĩa lên, bắt đầu cắt tảng thị bò trước mặt, “Cát Tường, ngươi sau này sẽ chỉ lo lắng cho ta.” Thanh âm thanh lệ sâu kín truyền đến.

Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại.

Sau khi vạn phần “gian nan” cùng Phí Ôn Đình ăn bữa cơm chiều, Nhan Cát Tường liền bị đối phương kéo tới rạp chiếu bóng.

“Ngươi muốn xem chiếu bóng?” Cô có chút không chịu được, một bộ phim ít nhất cũng hơn một tiếng, vậy cô vài tiếng mới có thể về nhà a!

“Ngươi nói, hẹn hò phải xem chiếu bóng.” Hắn nói một câu đơn giản làm cho cô nghẹn lại tất cả lời trong miệng.

Không sai, chính xác là cô nói, cho nên nói cách khác, họa chính là tự cô rước lấy, “Vậy ngươi muốn xem phim nào?” Cô chịu thua. Nếu đã tới vậy thì xem.

“Không biết.” Hắn vứt cho cô hai chữ.

Nếu hắn không biết, như vậy cũng chỉ có tùy cô chọn. Nhan Cát Tường nhìn tấm bảng, “Vậy xem “cảnh sát thành thị” được không” Cô suy nghĩ một chút nói.

“Trẻ con!” Hắn nhả ra bình luận.

Cô giận! “Vậy xem “thần thoại”?”

“Nhàm chán!” Hắn tiếp tục nhả ra bình luận của hắn.

Cô giận quá, “Vậy xem “Thất kiếm”?”

“Nông cạn!”

Chết tiệt! “Vậy ngươi nói xem cái gì?” Cô phát điên. Hắn là người nói muốn xem chiếu bóng, người bới móc cũng là hắn.

“Bộ này.” Hắn cũng dứt khoát giơ ngón tay chỉ vào hàng trên cùng của tấm bảng: một bộ phim rất kinh điển “Tâm trạng khi yêu”!

“…” Một bộ cùng với tên cô Cát Tường giống nhau, cũ đến mức có thể bỏ đi được rồi. Hắn không phải là không biết xem cái gì ư, Tại sao lúc nãy không tự mình chọn đi?

Chưa cho cô có bất kỳ ý kiến phản đối nào, Phí Ôn Đình đã lấy vé xem phim. Cho nên Nhan Cát Tường cũng chỉ có thể mua chút bỏng rồi mua chút đồ uống, định để lúc xem phim ăn.

Nói về bộ phim “Tâm trạng khi yêu” này cô thật ra cũng không chán ghét, năm đó thời điểm hot, cô đã từng cùng mấy chị em xếp hàng mua vé đi xem.

Chỉ bất quá, thứ nhất bởi vì năm đó tuổi còn nhỏ, chưa nhận thức được nội dung vở kịch, thứ hai, cách quay của bộ phim này vốn có chút mơ hồ kỳ quái, ánh mắt thưởng thức của cô còn chưa được tới mức đấy.

Cho nên sau khi xem xong, trừ ca khúc chủ đề cô về sau đặc biệt đi mua băng về nghe thì nội dung vở kịch và vân vân, cô cũng chỉ mông lung nhớ đại khái.

Trong miệng nhai bỏng, ngồi bên cạnh Phí Ôn Đình, Nhan Cát Tường cố gắng đưa ánh mắt quăng lên trên màn ảnh rộng.

Nam nữ chính cũng là diễn viên cô thích, nhìn trên màn ảnh tuấn nam mỹ nữ (nhìn bên cạnh kia kìa), cũng coi là cảnh đẹp ý vui. Rạp chiếu bóng chỗ ngồi thất thất bát bát, xem ra cho dù là phim nhựa cũ, cũng có không ít người thích xem.

Nhìn nhìn, sự chú ý của Nhan Cát Tường cũng chầm chậm tập trung đến trên màn hình, tâm tình theo nội dung vở kịch mà biến hóa.

Phút chốc, một hơi thở ấm áp vuốt qua má cô, một cái tay chẳng biết lúc nào xuyên qua cái ghế nắm ở hông cô.

Sắc lang!

Tâm trí cô bất giác trở về, lập tức ngẩng đầu, chuẩn bị sẵn sàng dạy dỗ một chút con sói trong rạp chiếu bóng này.

Bất quá, khi tròng mắt trừng qua nhìn thấy tuyệt mỹ dung nhan bên cạnh, ý nghĩ lúc đầu liền dừng lại

Con sói… Con sói này là hắn?!

“Tay của ngươi đang làm gì?” Quả đấm biến thành móng vuốt, cô cố gắng đẩy bàn tay nắm ở thắt lưng của cô ra.

“Ôm ngươi cảm giác thật thoải mái, eo của ngươi không tệ.” Hắn tự nói ra suy nghĩ của mình.

Chết tiệt, cái đồ háo sắc này! Cô tức giận! “Buông tay!” Cô gầm nhẹ.

“Ta sẽ không.” Hắn cự tuyệt, đồng thời hướng bả vai cô dựa tới.

“Ngươi buông tay a!” Thanh âm của cô có hơi cao.

“Không.” Hắn tiếp tục lờ đi tiếng hô của cô.

Chết tiệt! Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn (Điều này mà cũng nhịn được thì còn cái gì không nhịn được => không thể nhịn được cái hành động này. Hờ hờ,tự chuốc vạ vào thân). “Ngươi nghe không hiểu tiếng Trung Quốc có phải hay không? Chết tiệt nói ngươi mau buông tay.” Nhan Cát Tường đột nhiên đứng lên, căm tức nhìn Phí Ôn Đình.

“Xuỵt!” Trong thoáng chốc , người chung quanh đang xem phim hướng cô ném tới cái nhìn khinh thường.

Gặp quỷ!

Nhan Cát Tường một mặt hướng mọi người lặng lẽ mỉm cười chịu tội, một mặt kéo Phí Ôn Đình còn đang ngồi trên ghế, hướng phòng vệ sinh đi tới.

Ba!

Đem hắn đẩy tới vách tường trước cửa phòng vệ sinh, Nhan Cát Tường hai tay chống vách tường, đem Phí Ôn Đình đặt trong phạm vi hai cánh tay của mình. (Hắc hắc, sao lại ngược lại thế này? Tức cười a)

Vốn là động tác này bình thường là từ nam nhân cao lớn đối với nữ nhân nhỏ xinh, như vậy hiệu quả thị giác tuyệt đối duy mỹ.

Nhan Cát Tường mặc dù không tính là thấp, nhưng Phí Ôn Đình dù sao cũng cao hơn cô hơn 10cm, vì vậy động tác này mặc dù rất có khí thế, nhưng hiệu quả thị giác lại rất không vừa mắt.

“Nói, ngươi có phải hay không muốn đùa ta a!” Cô nổi giận đùng đùng hỏi hắn. Nghĩ lại cô ngày thường thiện lương, một không giết người, hai không phóng hỏa, đến tột cùng là chọc vào người nào, tự nhiên lại dính vào hắn.

“Đùa ngươi?” Trong ánh mắt của hắn ánh lên nghi ngờ.

“Nếu như không phải là đùa ta, vừa rồi tại sao muốn đối với ta như vậy?” Cô tức giận nói. Bất quá nói trở lại, loại hành động lưu manh này, làm cách nào cũng không ghép được với gương mặt hắn chung một chỗ.

“Chỉ là thích, chẳng lẽ không được sao?” Hắn ngữ điệu bình tĩnh, cơ hồ không có chút lên xuống.

“Thích?!” Thanh âm của cô thoáng chốc lên cao tám độ, “Đừng nói ngươi thích ta!”

“Ngươi không thích ta thích ngươi?” Lông mày nhướng lên, lông mi thật dài kia cũng vung lên theo.

Dĩ nhiên không thích! Bất quá những lời này Nhan Cát Tường vẫn là nhịn xuống không nói thẳng ra miệng.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không lên tiếng, âm thanh của bộ phim tràn ngập bên tai có chút mông lung. Lúc Nhan Cát Tường đang tính phá vỡ tư thế buồn cười này, xoay người trở về phòng chiếu phim một lần nữa, hai cái tay chẳng biết lúc nào nắm ở hông và cổ của cô.

“Cát Tường..” Ngữ điệu âm nhu rù rì như gió, có một tia ham muốn bình thường chưa từng nghe qua.

“Ngươi ——” cô ngẩn ra, sau đó tim đập mạnh và loạn nhịp, tư thế hai người đã chuyển thành cô dán vách tường còn hắn thì vây quanh cô.

“Cát Tường…” Hắn như cũ thì thầm gọi tên cô, đầu khẽ hạ thấp xuống, quấn quýt lấy cổ của cô.

Loại này tư thế thật khiến Nhan Cát Tường liên tưởng đến tư thế thời điểm thiên nga giao phối 2 cánh chùm lên nhau

Rạp chiếu bóng vốn là nơi dễ dàng gợi lên dục vọng con người: u ám, kích thích, hỗn loạn… Mặc dù giờ phút này địa điểm lại là cửa phòng vệ sinh, thật có chút sát phong cảnh. (Hắc hắc, vẫn còn nghĩ được cái này a)

“Ngươi muốn làm gì?” Nhan Cát Tường hỏi một câu thật kinh điển. Đầu của hắn dán ở cổ của cô, hơi thở phun lên cổ của cô, khiến cho cô có chút ngứa ngáy tê dại. Một người đàn ông làm ra loại tư thế này, chỉ cần người đàn bà kia không phải ngu ngốc, cũng sẽ minh bạch nam nhân rốt cuộc muốn làm gì.

Không trả lời câu hỏi của cô, tay hắn vốn vòng quanh thắt lưng của cô đã dần dần dời đi, trùm lên bộ ngực của cô.

“Họ Phí, ngươi ——” mặt của cô thoáng chốc đỏ bừng, lần đầu tiên có nam nhân đối với cô làm ra cái loại hành động này.

“Là ‘Đình’.” Hắn sữa lại, nhưng ngay sau đó tựa như không hài lòng lắm nhăn mặt, “Thật nhỏ.”

Chết tiệt, có lầm hay không, nam nhân đang ý đồ xâm phạm cô lại còn chê cô ngực nhỏ?! Cô giận dữ, mặt càng đỏ hơn, bất quá so sánh với ngượng ngùng lúc trước lần này lại càng đỏ.

“Ngươi buông tay cho ta!” Cô giọng nói không tốt, thân thể bắt đầu giãy dụa.

Bất quá Nhan Cát Tường đối với nam nữ chung đụng có quá ít kinh nghiệm, cô càng giãy dụa ngược lại càng làm cho đối phương hưng phấn.

“Cát Tường, ngươi nói thô tục đâu.” Thanh âm ôn nhu, nghe không giống trách cứ mà giống như đang tán tỉnh.

“Ngươi quản được ta nói thô tục hay không sao!” Giờ phút này, cô chẳng quan tâm cái gì gọi là thục nữ phong phạm. Dù sao cô tới bây giờ cũng không còn trông cậy mình có thể thành thục nữ, giờ này khắc này, giữ được trinh tiết mới là quan trọng, “Chết tiệt nếu ngươi còn không buông tay, ta…”

Lời chửi mắng còn chưa kịp nói ra, đôi môi ướt át đã trùm lên môi cô.

Bốn tấm môi chạm nhau, kích hoạt một đợt sóng.

“Ngô…” Nhan Cát Tường cố sức kháng cự, nhưng tay Phí Ôn Đình ở trên cổ cô không cho phép cô lùi bước. Hắn mút vào đôi môi cánh hoa của cô, đẩy ra hàm răng của cô, lưỡi của hắn cùng lưỡi của cô dây dưa cùng một chỗ. Sợi chỉ bạc tinh tế từ khóe miệng cô chảy xuống, lộ ra dâm phi, tươi đẹp mị hoặc.

Tóc vồn ghim thành đuôi ngựa đã liên tiếp giãy dụa tung ra, sợi tóc đen nhánh xốc xếch xõa trên bả vai, quấn quanh đầu ngón tay của hắn, càng gợi lên khát vọng của hắn.

Hắn hung hăng chiếm lấy môi cô, giống như muốn đem tất cả hô hấp trong miệng cô cướp lấy.

Nhan Cát Tường chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, thân thể bắt đầu nhũn ra, nếu như không phải đang dựa lưng vào vách tường, chỉ sợ cô đã sớm ngã nhào.

Mà nhiệt độ thân thể hai người cũng ngày càng cao, phân không rõ đến tột cùng là ai hơn ai.

Rốt cục, thời điểm cô cho là mình có thể hít thở không thông mà chết, miệng Phí Ôn Đình buông lỏng ra.

“Hô! Hô!” Nhan Cát Tường mạnh mẽ thở hổn hển, thân thể tùy ý để Phí Ôn Đình vây quanh. Nụ hôn đầu nóng bỏng, cô còn chưa té xỉu đã là may phước.

“Cát Tường…” Hắn nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô, làm cho cô một trận run rẩy.

Mặc dù Nhan Cát Tường rất muốn đẩy đối phương ra, nhưng là vừa mới trải qua nụ hôn vừa rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào thật sự —— thiếu dưỡng khí. Thế cho nên hiện tại tay cũng nâng không nổi, huống chi là động tác “đẩy” này.

“Ngươi là của ta, nhớ chưa?” Giảm thấp thanh âm xuống, giống như một tấm lưới mềm nhẹ mỏng manh, lại có thể khóa trụ hệ thần kinh.

Là của hắn? Nhan Cát Tường sửng sốt, chết tiệt! Cô lúc nào thành của hắn rồi?!

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status