Thấy sắc trời dần sáng, Hạ Hiểu Sanh lau nước mắt, nói với Thu: “Tối qua ngươi chưa ăn gì, hẳn là rất đói bụng? ta sẽ đi xung quanh tìm chút thức ăn về.”
Trần Danh Thu kì quái đánh giá hắn một chốc, cuối cùng thở dài, nói: “Ngươi a, vẫn mềm lòng như trước, không hề thay đổi chút nào. Đừng lãng phí thời gian đi tìm thức ăn, nơi này cách kinh thành không xa, không phải là nơi có thể dừng chân lâu, ngươi phải nhanh đi đi.”
“Vậy còn ngươi?” Hạ Hiểu Sanh do dự một lát, vẫn dùng thanh âm rất nhỏ hỏi: “Ngươi còn muốn trở về bên cạnh tên hoàng đế đó sao?”
Trần Danh Thu im lặng, đi đâu đây? Y có thể đi đâu? Bị ép ở lại bên cạnh Hiên Viên Kính vốn không phải là mong muốn của y, nay rốt cuộc đã có thể thoát khỏi cung tường cao cao mà y vốn nghĩ rằng có chắp cánh cũng bay không tới kia, mới phát hiện bốn bể mênh mông, trời đất rộng lớn, nhưng đã không có nơi cho y trở về. Huống chi, y sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ Ấu Tích đã làm bạn với y nhiều năm. Sau một lát, y hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Ngươi tính đi đâu?”
“Ta…… Ta sẽ tới chỗ của thúc phụ Hạ Duy Chi.”
“Hạ Duy Chi? Ngươi thật là khoan dung, lại chạy đến giúp hắn? ”
Hạ Hiểu Sanh tỏ vẻ không hiểu, Trần Danh Thu mới nhớ ra năm đó sau khi hắn trốn khỏi kinh thành lên núi học võ, thì chưa bao giờ xuống núi, thế nên hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện của Hạ Duy Chi. Năm đó sau khi Hạ gia gặp chuyện không may, Hạ Duy Chi thân là thái thú Sơn Tây lập tức tỏ ý chối bỏ quan hệ với ca ca, đồng thời phái binh truy tìm Hạ Hiểu Sanh, nghiễm nhiên phô diễn tư thái vì đại nghĩa diệt thân, mới có thể bảo vệ được quan chức của bản thân. Những năm cuối của Diệu Vương triều, thiên hạ đại loạn, Hạ Duy Chi lại mượn cớ khởi sự, chiếm cứ Sơn Tây,dấy binh xưng vương đến nay. Xem ra Hạ Hiểu Sanh chẳng hề hay biết chút nào về những chuyện đã phát sinh năm đó, chẳng qua, lấy lập trường của Trần Danh Thu, cũng không có nghĩa vụ phải nói cho hắn, huống chi, cho dù y nói, Hạ Hiểu Sanh chưa chắc đã tin lời chửi bới ngươi thân duy nhất của hắn từ kẻ thù. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Danh Thu quyết định không đề cập đến.
“Hắn biết chuyện ngươi đến tìm ta không?” Có lẽ là dây dưa với Hiên Viên Kính quá lâu, ngay cả ngu ngốc cũng có thế truyền nhiễm, Trần Danh Thu phát hiện bản thân thế nhưng lại xem nhẹ vấn đề trọng yếu này.
“Biết. Thúc phụ còn muốn phái người đi theo ta, nhưng ta kiên quyết từ chối. Đây là chuyện riêng của ta, ta không muốn liên luỵ đến người khác”
Người có cách suy nghĩ này là ngây thơ hay là ấu trĩ đây? Bất quá Trần Danh Thu đã không còn tâm trạng châm chọc Hạ Hiểu Sanh nữa. Nếu Hạ Duy Chi đã biết hành động của chất tử, tuyệt đối sẽ không để cho hắn một mình lên kinh thành, tuỳ ý hành động. Dù sao y cũng là một món hàng đặc biệt có thể dùng để áp chế Hiên Viên Kính, lấy cách làm người của Hạ Duy Chi, tuyệt đối không có lí gì không nhân cơ hội đoạt y vào tay.
Không có thời gian tiếp tục thương cảm chuyện cũ với Hạ Hiểu Sanh, Trần Danh Thu đứng dậy muốn bỏ đi. Y muốn nhân lúc người của Hạ Duy Chi chưa phát hiện, nhanh chóng chạy về trong cung, thật là mỉa mai, nơi mà bản thân căm thù đến tận xương tuỷ bây giờ lại trở thành nơi trú ẩn an toàn duy nhất của y?
Tuy rằng nhờ Hạ Hiểu Sanh hộ tống y trở về sẽ an toàn hơn, nhưng Trần Danh Thu lại không mở miệng được.
Phủi phủi tro bụi trên người, Thu không để lại câu “Lần sau gặp lai”. Y và hắn, từng là kẻ thù, từng là bạn bè, từng là cố nhân, chính là dây dưa rồi ân oán khúc mắc đến không thể giải thích rõ ràng.
Cho nên, y và hắn, không phải là kẻ thù, cũng không phải là bạn bè, chỉ là cố nhân cùng sở hữu một đoạn chuyện xưa.
Cho nên, y và hắn, trọn đời sẽ không gặp lại, khách sáo tẻ nhạt như vậy có cần thiết hay không?
Hạ Hiểu Sanh ngơ ngác nhìn bóng dáng Trần Danh Thu sắp sửa rời đi, thế nhưng kìm lòng không được muốn vươn tay giữ lại. Tay, đã vươn ra; môi, đã mấp máy; nhưng giọng nói, lại nghẹn ở trong ngực. Mười năm, ngày ngày hận y, hận đến muốn giết y; Ngàn dặm, bôn ba đến bên người y, xông vào cung, cướp người, khoảnh khắc ôm y trong tay mới đột nhiên nhận ra bản thân đã nhớ y trọn mười năm, chỉ là, dùng danh nghĩa của hận.
Giữ lại y, lấy thân phận nào đây, dùng tình cảm nào đây?Nhưng, y muốn đi? Y sắp đi rồi!
“Khoan đã” Rốt cuộc vẫn vươn tay ra, “Thu, đi với ta. Ngươi cuối cùng vẫn là hoàng tử của Diệu vương triều, sao có thể cam chịu sa đoạ, trở về làm vương gia của người hiệp hách? Đi theo ta, chuyện trước đây ta sẽ không nhắc lại, từ nay về sau, chúng ta vẫn là … bạn bè…”
Trần Danh Thu quay đầu nhìn Hạ Hiểu Sanh, đôi mắt trong veo tựa hồ nhìn thấu đến nơi sâu nhất trong nội tâm của đối phương, yên lặng một lát, y rốt cuộc mang theo nụ cười khinh miệt quen thuộc, nói: “Bạn bè? Ta không nhớ là chúng ta từng có loại quan hệ này. Quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng không. Nếu ngươi muốn giết ta, thì làm liền đi, nếu không xuống tay được thì cút đi. Ta không muốn có chút quan hệ gì với ngươi cả”
“Ngươi…” Bị giọng điệu của y chọc giận, Hạ Hiểu Sanh đỏ bừng hết cả mặt, lúc nãy, khi bọn họ lẳng lặng ngồi quanh đống lửa, hắn gần như nghĩ rằng đã nhìn thấy trái tim đẫm nước mắt của Thu. Mặc dù chỉ là một khắc hối hận của kẻ cao ngạo này, nhưng có lẽ muội muội đến chết vẫn yêu y sâu đậm của hắn cũng có thể ngậm cười nơi chín suối. Đột nhiên vỡ lẽ, thì ra chỉ là ảo giác tươi đẹp giao hoà giữa ánh trăng và ngọn lửa. Trần Danh Thu vẫn là Trần Danh Thu, kiêu ngạo mà tàn nhẫn, tuỳ hứng lại vô tình, chưa từng thay đổi một phần. Sau một lúc, hắn mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta thà rằng giết ngươi cũng không để cho ngươi trở về nơi đó. Nếu phải nhìn ngươi sống không có tôn nghiêm, ta thà nhìn ngươi chết”
Nhướn mày, đôi môi sáng bóng như ngọc trai bật ra mấy chữ không có chút tình cảm “Cứ tự nhiên”
Không phải không sợ chết, chỉ là thế gian này vốn được hình thành từ vô số sinh và tử, có sinh, tất sẽ có tử. Trần Danh Thu từng tự hào đã được sinh ra, thì tất cũng phải chết một cách phóng khoáng.
Đôi mắt đen láy loé lên vầng sáng kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Hạ Hiểu Sanh, ngược lại đang chống kiếm run rẩy không thôi.
Thanh phong bảy thước đẩy ra rồi lại rụt vào, rụt vào rồi lại đẩy ra, chuyển động chậm như một bức tranh tĩnh lặng. Đôi mắt Thu lấp lánh, như đang im lặng cười nhạo sự yếu đuối của hắn.
Giết người, có khó như thế sao? Huống chi, là tại thời buổi loạn lạc suy đồi này
Có lẽ y cũng nên sớm tìm một thanh trường kiếm sạch sẽ như vậy, sau cơn hoan ái tràn ngập dâm loạn với Hiên Viên Kính, đâm thật sâu vào ngực của y, triệt để hoá giải thống khổ của hai người. Giải thoát như thế, có lẽ bản thân đã từng lờ mờ hi vọng? Trong phút chốc, y thật sự kỳ vọng kiếm của Hạ Hiểu Sanh sẽ xuyên qua thân thể của y. Nhưng mà, giống như y chỉ có thể lún sâu trong mối dây dưa miễn cưỡng với Hiên Viên Kính, y cũng biết, một kiếm này, Hạ Hiểu Sanh rốt cuộc không thể đâm được.
Đều nói thế sự vô thường, hắn vẫn lương thiện đến đáng cười và đáng thương.
Như đã trầm mặc cả thế kỉ, thanh kiếm trong tay Hạ Hiểu Sanh cuối cùng vẫn rơi xuống đất, bốc lên một mảnh bụi đất: “Ngươi đi đi, đừng để cho ta thấy ngươi, vĩnh viễn”
Nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, nếu thị phi không tìm y, y nào muốn vướng lấy trần tục? Phủ ngưỡng hưng vong dị, thanh sơn lạc chiếu trung. (Hưng vong trôi đi trong một chớp mắt, như bóng chiều trên non xanh). Nỗi đau năm xưa, quay đầu lại, tất cả đều đã sớm là hư không. Buồn cười là người đời lại cố tình không chịu hiểu, ngay cả Hiểu Sanh là người thông minh như vây cũng không phải là ngoại lệ.
Nhìn Thu bước đi, Hạ Hiểu Sanh không khỏi vươn tay phải cầm kiếm lên giữ chặt nơi ngực trái, vò nát mảnh áo xanh thành nhăn nhúm thảm hại. Từng cùng y ngắm mặt trời lặn trên con thuyền lững lờ theo dòng nước, từng cùng y thưởng thức vùng Trường giang sông nước mênh mông, còn có dân chúng sống rày đây mai đó khắp nơi, còn có một vùng thành trấn phế tích. Đủ loại tình cảnh, lại xuất hiện trước mắt, cùng với, bóng dáng y sắp bỏ đi.
Muôn vạn buồn bã còn chưa kịp xót thương, bỗng nhiên, thân thể của Thu lắc lư một thoáng, rồi nặng nề ngã xuống đất. Hắn vội vàng chạy đến đỡ, lại bị một làn mê hương nhàn nhạt lan tới, chân mềm nhũn rồi cũng ngã xuống bên cạnh y. Thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, xuất hiện trước mắt hắn là giọt nước mắt trong suốt nơi khoé mắt Thu.
Hán thuỷ chảy về hướng đông khó trở lại, buồn bã u sầu nào ai hay? Điều này chẳng lẽ ngươi thật sự đã hiểu được sao?
Trần Danh Thu kì quái đánh giá hắn một chốc, cuối cùng thở dài, nói: “Ngươi a, vẫn mềm lòng như trước, không hề thay đổi chút nào. Đừng lãng phí thời gian đi tìm thức ăn, nơi này cách kinh thành không xa, không phải là nơi có thể dừng chân lâu, ngươi phải nhanh đi đi.”
“Vậy còn ngươi?” Hạ Hiểu Sanh do dự một lát, vẫn dùng thanh âm rất nhỏ hỏi: “Ngươi còn muốn trở về bên cạnh tên hoàng đế đó sao?”
Trần Danh Thu im lặng, đi đâu đây? Y có thể đi đâu? Bị ép ở lại bên cạnh Hiên Viên Kính vốn không phải là mong muốn của y, nay rốt cuộc đã có thể thoát khỏi cung tường cao cao mà y vốn nghĩ rằng có chắp cánh cũng bay không tới kia, mới phát hiện bốn bể mênh mông, trời đất rộng lớn, nhưng đã không có nơi cho y trở về. Huống chi, y sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ Ấu Tích đã làm bạn với y nhiều năm. Sau một lát, y hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Ngươi tính đi đâu?”
“Ta…… Ta sẽ tới chỗ của thúc phụ Hạ Duy Chi.”
“Hạ Duy Chi? Ngươi thật là khoan dung, lại chạy đến giúp hắn? ”
Hạ Hiểu Sanh tỏ vẻ không hiểu, Trần Danh Thu mới nhớ ra năm đó sau khi hắn trốn khỏi kinh thành lên núi học võ, thì chưa bao giờ xuống núi, thế nên hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện của Hạ Duy Chi. Năm đó sau khi Hạ gia gặp chuyện không may, Hạ Duy Chi thân là thái thú Sơn Tây lập tức tỏ ý chối bỏ quan hệ với ca ca, đồng thời phái binh truy tìm Hạ Hiểu Sanh, nghiễm nhiên phô diễn tư thái vì đại nghĩa diệt thân, mới có thể bảo vệ được quan chức của bản thân. Những năm cuối của Diệu Vương triều, thiên hạ đại loạn, Hạ Duy Chi lại mượn cớ khởi sự, chiếm cứ Sơn Tây,dấy binh xưng vương đến nay. Xem ra Hạ Hiểu Sanh chẳng hề hay biết chút nào về những chuyện đã phát sinh năm đó, chẳng qua, lấy lập trường của Trần Danh Thu, cũng không có nghĩa vụ phải nói cho hắn, huống chi, cho dù y nói, Hạ Hiểu Sanh chưa chắc đã tin lời chửi bới ngươi thân duy nhất của hắn từ kẻ thù. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Danh Thu quyết định không đề cập đến.
“Hắn biết chuyện ngươi đến tìm ta không?” Có lẽ là dây dưa với Hiên Viên Kính quá lâu, ngay cả ngu ngốc cũng có thế truyền nhiễm, Trần Danh Thu phát hiện bản thân thế nhưng lại xem nhẹ vấn đề trọng yếu này.
“Biết. Thúc phụ còn muốn phái người đi theo ta, nhưng ta kiên quyết từ chối. Đây là chuyện riêng của ta, ta không muốn liên luỵ đến người khác”
Người có cách suy nghĩ này là ngây thơ hay là ấu trĩ đây? Bất quá Trần Danh Thu đã không còn tâm trạng châm chọc Hạ Hiểu Sanh nữa. Nếu Hạ Duy Chi đã biết hành động của chất tử, tuyệt đối sẽ không để cho hắn một mình lên kinh thành, tuỳ ý hành động. Dù sao y cũng là một món hàng đặc biệt có thể dùng để áp chế Hiên Viên Kính, lấy cách làm người của Hạ Duy Chi, tuyệt đối không có lí gì không nhân cơ hội đoạt y vào tay.
Không có thời gian tiếp tục thương cảm chuyện cũ với Hạ Hiểu Sanh, Trần Danh Thu đứng dậy muốn bỏ đi. Y muốn nhân lúc người của Hạ Duy Chi chưa phát hiện, nhanh chóng chạy về trong cung, thật là mỉa mai, nơi mà bản thân căm thù đến tận xương tuỷ bây giờ lại trở thành nơi trú ẩn an toàn duy nhất của y?
Tuy rằng nhờ Hạ Hiểu Sanh hộ tống y trở về sẽ an toàn hơn, nhưng Trần Danh Thu lại không mở miệng được.
Phủi phủi tro bụi trên người, Thu không để lại câu “Lần sau gặp lai”. Y và hắn, từng là kẻ thù, từng là bạn bè, từng là cố nhân, chính là dây dưa rồi ân oán khúc mắc đến không thể giải thích rõ ràng.
Cho nên, y và hắn, không phải là kẻ thù, cũng không phải là bạn bè, chỉ là cố nhân cùng sở hữu một đoạn chuyện xưa.
Cho nên, y và hắn, trọn đời sẽ không gặp lại, khách sáo tẻ nhạt như vậy có cần thiết hay không?
Hạ Hiểu Sanh ngơ ngác nhìn bóng dáng Trần Danh Thu sắp sửa rời đi, thế nhưng kìm lòng không được muốn vươn tay giữ lại. Tay, đã vươn ra; môi, đã mấp máy; nhưng giọng nói, lại nghẹn ở trong ngực. Mười năm, ngày ngày hận y, hận đến muốn giết y; Ngàn dặm, bôn ba đến bên người y, xông vào cung, cướp người, khoảnh khắc ôm y trong tay mới đột nhiên nhận ra bản thân đã nhớ y trọn mười năm, chỉ là, dùng danh nghĩa của hận.
Giữ lại y, lấy thân phận nào đây, dùng tình cảm nào đây?Nhưng, y muốn đi? Y sắp đi rồi!
“Khoan đã” Rốt cuộc vẫn vươn tay ra, “Thu, đi với ta. Ngươi cuối cùng vẫn là hoàng tử của Diệu vương triều, sao có thể cam chịu sa đoạ, trở về làm vương gia của người hiệp hách? Đi theo ta, chuyện trước đây ta sẽ không nhắc lại, từ nay về sau, chúng ta vẫn là … bạn bè…”
Trần Danh Thu quay đầu nhìn Hạ Hiểu Sanh, đôi mắt trong veo tựa hồ nhìn thấu đến nơi sâu nhất trong nội tâm của đối phương, yên lặng một lát, y rốt cuộc mang theo nụ cười khinh miệt quen thuộc, nói: “Bạn bè? Ta không nhớ là chúng ta từng có loại quan hệ này. Quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng không. Nếu ngươi muốn giết ta, thì làm liền đi, nếu không xuống tay được thì cút đi. Ta không muốn có chút quan hệ gì với ngươi cả”
“Ngươi…” Bị giọng điệu của y chọc giận, Hạ Hiểu Sanh đỏ bừng hết cả mặt, lúc nãy, khi bọn họ lẳng lặng ngồi quanh đống lửa, hắn gần như nghĩ rằng đã nhìn thấy trái tim đẫm nước mắt của Thu. Mặc dù chỉ là một khắc hối hận của kẻ cao ngạo này, nhưng có lẽ muội muội đến chết vẫn yêu y sâu đậm của hắn cũng có thể ngậm cười nơi chín suối. Đột nhiên vỡ lẽ, thì ra chỉ là ảo giác tươi đẹp giao hoà giữa ánh trăng và ngọn lửa. Trần Danh Thu vẫn là Trần Danh Thu, kiêu ngạo mà tàn nhẫn, tuỳ hứng lại vô tình, chưa từng thay đổi một phần. Sau một lúc, hắn mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta thà rằng giết ngươi cũng không để cho ngươi trở về nơi đó. Nếu phải nhìn ngươi sống không có tôn nghiêm, ta thà nhìn ngươi chết”
Nhướn mày, đôi môi sáng bóng như ngọc trai bật ra mấy chữ không có chút tình cảm “Cứ tự nhiên”
Không phải không sợ chết, chỉ là thế gian này vốn được hình thành từ vô số sinh và tử, có sinh, tất sẽ có tử. Trần Danh Thu từng tự hào đã được sinh ra, thì tất cũng phải chết một cách phóng khoáng.
Đôi mắt đen láy loé lên vầng sáng kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Hạ Hiểu Sanh, ngược lại đang chống kiếm run rẩy không thôi.
Thanh phong bảy thước đẩy ra rồi lại rụt vào, rụt vào rồi lại đẩy ra, chuyển động chậm như một bức tranh tĩnh lặng. Đôi mắt Thu lấp lánh, như đang im lặng cười nhạo sự yếu đuối của hắn.
Giết người, có khó như thế sao? Huống chi, là tại thời buổi loạn lạc suy đồi này
Có lẽ y cũng nên sớm tìm một thanh trường kiếm sạch sẽ như vậy, sau cơn hoan ái tràn ngập dâm loạn với Hiên Viên Kính, đâm thật sâu vào ngực của y, triệt để hoá giải thống khổ của hai người. Giải thoát như thế, có lẽ bản thân đã từng lờ mờ hi vọng? Trong phút chốc, y thật sự kỳ vọng kiếm của Hạ Hiểu Sanh sẽ xuyên qua thân thể của y. Nhưng mà, giống như y chỉ có thể lún sâu trong mối dây dưa miễn cưỡng với Hiên Viên Kính, y cũng biết, một kiếm này, Hạ Hiểu Sanh rốt cuộc không thể đâm được.
Đều nói thế sự vô thường, hắn vẫn lương thiện đến đáng cười và đáng thương.
Như đã trầm mặc cả thế kỉ, thanh kiếm trong tay Hạ Hiểu Sanh cuối cùng vẫn rơi xuống đất, bốc lên một mảnh bụi đất: “Ngươi đi đi, đừng để cho ta thấy ngươi, vĩnh viễn”
Nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, nếu thị phi không tìm y, y nào muốn vướng lấy trần tục? Phủ ngưỡng hưng vong dị, thanh sơn lạc chiếu trung. (Hưng vong trôi đi trong một chớp mắt, như bóng chiều trên non xanh). Nỗi đau năm xưa, quay đầu lại, tất cả đều đã sớm là hư không. Buồn cười là người đời lại cố tình không chịu hiểu, ngay cả Hiểu Sanh là người thông minh như vây cũng không phải là ngoại lệ.
Nhìn Thu bước đi, Hạ Hiểu Sanh không khỏi vươn tay phải cầm kiếm lên giữ chặt nơi ngực trái, vò nát mảnh áo xanh thành nhăn nhúm thảm hại. Từng cùng y ngắm mặt trời lặn trên con thuyền lững lờ theo dòng nước, từng cùng y thưởng thức vùng Trường giang sông nước mênh mông, còn có dân chúng sống rày đây mai đó khắp nơi, còn có một vùng thành trấn phế tích. Đủ loại tình cảnh, lại xuất hiện trước mắt, cùng với, bóng dáng y sắp bỏ đi.
Muôn vạn buồn bã còn chưa kịp xót thương, bỗng nhiên, thân thể của Thu lắc lư một thoáng, rồi nặng nề ngã xuống đất. Hắn vội vàng chạy đến đỡ, lại bị một làn mê hương nhàn nhạt lan tới, chân mềm nhũn rồi cũng ngã xuống bên cạnh y. Thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, xuất hiện trước mắt hắn là giọt nước mắt trong suốt nơi khoé mắt Thu.
Hán thuỷ chảy về hướng đông khó trở lại, buồn bã u sầu nào ai hay? Điều này chẳng lẽ ngươi thật sự đã hiểu được sao?
/22
|