Ở bên ngoài, Hồng Thất cùng Cổ Thanh Vân chứng kiến bại thế đã không cách nào vãn hồi, căn bản là không ngăn cản được thế tấn công của quân địch, và cũng vô pháp ngăn chặn tình trạng hỗn loạn của đại quân, biết hết thảy đã xong rồi. Trong thế công mãnh liệt, hai người thoáng đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng dắt tay nhau chạy đi.
Đột nhiên, hai người cảm thấy bên hông chợt lạnh, đồng thời mất đi cảm giác phương hướng, hai khối thân thể từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, rõ ràng nhìn thấy nửa người dưới của mình còn đang phún huyết. Hai người sắc mặt đại biến, nặng nề rơi xuống dưới đất, lăn đụng vào nhau.
Cổ Thanh Vân khóe miệng trào máu tươi, nhìn Hồng Thất cười thảm nói: "Không nghĩ qua chúng ta sẽ có kết cục như thế này."
Hồng Thất miệng cũng không ngừng trào ra máu tươi, hổn hển nói: "Chọn sai lầm rồi!"
Cổ Thanh Vân dùng sức nghiêng đầu liếc mắt nhìn đại quân ma đạo đang ùn ùn kéo đến. Sau đó tốn sức chín trâu hai hổ bắt lấy tay của Hồng Thái, ngữ khí đang dần dần hư nhược hỏi: "Ngươi nói cái gì...."
Hồng Thái cũng dùng sức nắm chặt tay hắn, hai mắt trợn trừng, đồng tử dần dần khuếch tán ra, miệng hít lấy những tia chân khí rối loạn nói: "Lúc trước sư phụ cho ta cùng Trương Bằng lựa chọn Kim Quyết hoặc là Thổ Quyết....Ta chọn Kim Quyết....Nếu như ta chọn Thổ Quyết..., thì hôm nay chúng ta.., có thể độn thổ tránh được kiếp nạn rồi...."
Cố gắng nói xong câu này, nhãn tình đã hoàn toàn giãn ra. Cũng không biết Cổ Thanh Vân hai mắt đang trợn trừng bần thần có nghe thấy được không. Tóm lại bây giờ hai người đang nắm chặt tay nhau, nằm im không hề nhúc nhích....
Sương mù bốn phía xung quanh bị một dòng chân khí cường đại thổi bay hết không còn lưu lại chút gì. Tam Dạ Ma Quân ở phía trước, Yến Truy Tinh cùng Lý công công bọc lót ở hai bên trái phải. Phía sau chính là Kim Thái, Hậu Thổ, Hạn Bạt, Ma La, bốn vị cao thủ tu vi đại ma vương đứng xếp thành một hàng, bảy người lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới. Đồng thời, trong mười vạn đại quân thủ hạ dưới trướng Ma La, cũng có không ít người từ trên không trung lao xuống, bao vây kín xung quanh sơn cốc, ngăn cản không cho người ở bên trong trốn thoát ra ngoài.
Đám người nam nữ ở bên dưới sắc mặt đại biến, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hồng Thái Long vừa phát hiện ra bạch y nhân tu vi cao thâm đứng sau lưng một gã nam tử khí độ uy vũ, mặc áo choàng đỏ, thì lập tức quay sang trái phải nói: "Người này hẳn chính là Tam Dạ Ma Quân, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, mọi người hãy mau lùi về, nhanh lên!"
Trên không trung, Yến Truy Tinh đột nhiên cười lạnh, lẩm bẩm nói: "Quá tốt! Những người có quan hệ mật thiết cùng Dược Thiên Sầu đều đang ở đây."
Kim Thái cũng liếc mắt nhìn Cơ Vũ cùng Ngạc Tiên Quân ở phía bên dưới, không hiểu vì sao hai người lại ở trong này. Cuối cùng nhãn tình rơi vào trên người của Hồng Thái Long, phát hiện ra quả nhiên đúng là Hồng Thái Long năm xưa.
Thấy mấy người muốn trốn vào trong cơ sở ngầm dưới lòng đất, Tam Dạ Ma Quân mỉm cười phất tay, bốn vị cao thủ tu vi đại ma vương nhanh như chớp thuấn di lao xuống chặn đường tiến vào môn khẩu, làm cho sắc mặt của đám người Hồng Thái Long đại biến. Lúc này, Tam Dạ Ma Quân nhìn chằm chằm xuống phía dưới, lạnh lùng nói: "Hậu Thổ, ngươi vốn là Thổ Linh, chuyện này giao cho ngươi. Ta không hy vọng có người nào trốn thoát ra từ dưới lòng đất."
"Tuân lệnh!" Hậu Thổ đại ma vương vừa chắp tay lĩnh mệnh xong, thì đã giậm chân xuống một cái. Nhất thời ở ngoài môn khẩu tiến vào căn cứ ngầm, bùn đất cuồn cuộn, nháy mắt đã bị phá hủy.
Hồng Thái Long chợt quay người nhìn lại, vừa mừng vừa sợ liếc mắt nhìn Hậu Thổ đại ma vương, không nghĩ qua người này chính là Thổ Linh. Sau đó ánh mắt liền chuyển đến trên người Kim Thái, thì lại nghe Tam Dạ Ma Quân đứng ở trên không trung, hừ lạnh nói: "Dược Thiên Sầu đang ở nơi nào?"
Mấy người Phù Dung trên mặt tràn đầy biểu tình khiếp sợ, nhưng bên dưới không ai lên tiếng trả lời, khiến cho Yến Truy Tinh lạnh lùng quát: "Ma Quân hỏi mà dám không trả lời, muốn tìm chết!"
Vừa nói dứt lời, thì Ma Nhận đã hung hăng đánh xuống, nhưng một chiếc vòng hoàng kim đã nhanh như thiểm điện lao vút ra. Phược Long Tác của Hồng Thái Long trực tiếp đánh bay chuôi Ma Nhận đi.
"Oanh!"
"Chỉ chút điểm tu vi ấy mà dám bước ra đây khoe khoang!" Hồng Thái Long đung đưa Phược Long Tác trong tay cười lạnh nói.
Yến Truy Tinh bị bẽ mặt trước mắt chúng nhân, hai mắt bắn ra lệ quang, vội vàng triệu hoán Ma Nhận quay trở về.
"Vậy hãy để bổn quân nhìn xem, tu vi của ngươi cao siêu tới mức nào!" Tam Dạ Ma Quân vung tay lên, bên trong chiếc áo choàng màu đỏ tươi phun trào ra ma vân cuồn cuộn, huyễn ra một bóng ma trảo khổng lồ điên cuồng chụp xuống.
Đồng thời, Hồng Thái Long cũng vội vàng phóng Phược Long Tác trong tay ra, kết quả liền bị ma trảo chụp trúng. Tam Dạ Ma Quân khẽ rung cổ tay một cái, lòng bàn tay của Hồng Thái Long lập tức lưu huyết, máu tươi chảy ra đầm đìa, hơn nữa còn phải thoái lui về phía sau mấy bước, trong miệng cũng hộc ra máu tươi, rất nhanh Phược Long Tác đã bị đoạt mất.
"Giết!" Đột nhiên, Trương Bằng hung hăng quát lớn một tiếng, gần vạn đại quân Anh Hùng từ bốn phương tám hướng trong sơn cốc, liền dốc hết toàn lực trào ra. Một đám dũng sĩ thân mặc Thiên Ngoại Kim Tinh chiến giáp, hung hãn không sợ chết phóng vọt tới mấy người Tam Dạ Ma Quân ở trên không trung.
Ngay sau đó, Trương Bằng nhân cơ hội này huy chưởng bổ xuống bên dưới mặt đất, đám người Phù Dung nhanh chóng chìm xuống lòng đất. Hơn vạn thủ hạ đang bất chấp trả giá điên cuồng tấn công, chính là vì muốn tranh thủ cho những nhân vật quan trọng khác một tia cơ hội chạy trốn.
Bất quá, lúc này Hậu Thổ đã hừ lạnh một tiếng, quát: "Dám khoe khoang Thổ Hành Chi Thuật ở trước mặt ta!"
Vừa dứt lời, Hậu Thổ liền nhấc chân lên giậm xuống một cái, đám người Phù Dung vừa chìm vào dưới đất một nửa, lại nhanh chóng bắn ngược lên. Thấy một màn này, Trương Bằng sắc mặt không khỏi trắng bệch, thầm nghĩ không xong rồi!
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu đang ở Minh giới, đột nhiên cảm nhận được có nhiều người đang triệu hồi mình về, lập tức biết xảy ra chuyện, nhưng còn chưa biết là đang xảy ra chuyện gì, liền vội vàng thuấn di quay về căn cứ ngầm. Chờ đến khi hắn quay về căn cứ, thì hốt nhiên phát hiện ra môn khẩu đã bị phong bế, đang độn thổ chui ra thì mơ hồ nghe thấy tiếng quát chói tai của Yến Truy Tinh truyền vào, cộng thêm thanh âm chém giết nhau hỗn loạn. Thì lúc này sắc mặt không khỏi đại biến.
Không dám chần chừ, Dược Thiên Sầu xoay người chạy tuốt vào chỗ sâu nhất bên trong căn cứ ngầm. Xông thẳng vào bí động, nơi giam giữ Bách Hoa tiên tử cùng Yến Tử Hà. Vừa trông thấy hắn đằng đằng sát khí lao vào, Phí Đức Nam đã kinh hãi bước ra ngăn cản ở trước người hai mẹ con nàng, nói: "Dược Thiên Sầu! Có chuyện gì hảo hảo thương lượng, hai mẹ con các nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi..."
"Cút ngay!" Dược Thiên Sầu gầm rống lên, vung tay trực tiếp đem Phí Đức Nam quẳng về Ô Thác Châu. Hai mẹ con Bách Hoa tiên tử hoảng sợ muốn ngăn trở bảo hộ cho nhau, nhưng Dược Thiên Sầu đã không nói hai lời, búng ra hai luồng Tam Muội Chân Hỏa đánh thẳng vào trong cơ thể của hai mẹ con các nàng, khiến cho hai người hôn mê bất tỉnh, sau đó cùng xách hai người độn thổ chui ra khỏi mặt đất.
"Dừng tay! Tất cả lui ra!" Tiếng quát lanh lảnh chói tai của Dược Thiên Sầu từ xa truyền đến, khiến cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này.
Đại quân Anh Hùng gần vạn người, nhưng lúc này chỉ còn sót lại khoảng chừng một ngàn người. Vừa nghe thấy Dược Thiên Sầu hạ lệnh, liền nhanh chóng lao vút xuống bao vây bảo hộ đám người Trương Bằng. Dược Thiên Sầu mang theo hai mẹ con Bách Hoa tiên tử bay đến, nhưng lại bị đại quân Ma đạo ngăn trở, Dược Thiên Sầu vẻ mặt trầm xuống, giơ hai mẹ con Bách Hoa tiên tử lên thị chúng. Thấy một màn này, Yến Truy Tinh cũng vội vàng kinh hô: "Mẫu thân, muội muội!"
Rơi vào tình huống này, vô luận Lý công công hay Kim Thái cùng mấy gã đại ma vương, đều phải đưa mắt nhìn nhau.
Tam Dạ Ma Quân cũng thu hồi ma trảo, tay cầm Phược Long Tác, lạnh lùng quát: "Để cho hắn vào đây!"
Thủ hạ dưới trướng Ma La nhanh chóng nhường ra một con đường. Sau đó lại bao vây chặn giết đám người đã tan tác. Lúc này có không biết là bao nhiêu người đều hướng Dược Thiên Sầu bi thống cầu cứu: "Chưởng Hình Sứ..., cứu..., ta...."
Dược Thiên Sầu xách theo hai người bay lên trên không căn cứ, ngắm nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt quét đến đâu thì thi thể cũng chất chồng thành núi đến đó. Ở trong tiếng chém giết, rất nhiều người nhìn thấy hắn đã mở miệng cầu cứu, thế nhưng hắn lại không có cái năng lực này. Điều này làm cho hắn lòng đau như dao cắt, nhưng bản thân hắn biết bây giờ không phải thời gian để xúc động, nhất định phải bảo trì thanh tỉnh, nếu không một người cũng đừng mong thoát thân. Hơn nữa, Dược Thiên Sầu hắn cũng không có biện pháp một lần đưa hết đi nhiều người như vậy....
"Yến Truy Tinh! Mẫu thân và muội muội của ngươi đang nằm ở trong tay ta, còn không kêu đám thủ hạ của ngươi dừng tay!" Dược Thiên Sầu biểu tình dữ tợn gầm lên. Mang theo hai mẹ con Bách Hoa tiên tử chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người, vạn thanh phi kiếm theo trong ống tay áo của hắn phóng xuất ra, tung bay đầy trời bảo hộ cho mọi người đang đứng ở phía sau. Tam Muội Chân Hỏa cũng ngưng tụ thành Hỏa Phách Huyền Binh, bất thình lình không một tiếng động hiện ra ở bên người của Dược Thiên Sầu.
Đám người Hồng Thái Long nhìn thấy Dược Thiên Sầu dám bắt mẫu thân và muội muội của Yến Truy Tinh đến làm con tin, thì trong lòng đều thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Yến Truy Tinh hai mắt tràn ngập lệ quang, phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu! Ngươi là cái thứ tiểu nhân đê tiện!"
"Kêu thủ hạ của ngươi dừng tay, để người của ta đến đây. Nếu không đừng trách ta sẽ không khách khí với mẫu thân và muội muội của ngươi!" Dược Thiên Sầu gằn giọng nói. Chuyện đã tới mức này, hắn vẫn muốn cứu được người nào thì tốt người đó.
Nào ngờ lời này vừa nói ra, Tam Dạ Ma Quân đã cảm thấy không ổn, bình sinh hắn luôn luôn không thích bị người khác áp chế. Vì vậy hai chiếc Phược Long Tác trong tay bất thình lình quất ra, trực tiếp quấn lấy Bách Mị Yêu Cơ và Quỳnh Hoa tiên tử đang đứng ở phía dưới. Hắn cũng muốn bắt lấy hai người này để áp chế Dược Thiên Sầu. Nếu không bên phía mình sẽ rơi vào thế hạ phong.
Phược Long Tác nhanh như thiểm điện phóng ra, làm cho mọi người không ai kịp trở tay. May mắn Hỏa Phách Huyền Binh đã ra tay bắt gọn lấy hai chiếc Phược Long Tác, đồng thời hai luồng Tam Muội Chân Hỏa cũng theo hai sợi dây cấp tốc đốt lên. Tam Dạ Ma Quân vội vàng buông lỏng tay ra, hai mắt hồng quang đại thịnh, toàn thân lượn lờ ma khí, nổi giận đùng đùng chỉ tay xuống phía dưới quát: "Ngươi dám động vào một sợi tóc của hai mẹ con họ, ta cam đoan các ngươi một người cũng đừng mong sống sót!"
Lúc này, Lý công công thân mặc bạch y cũng đã tiến lên phía trước một bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thấy vậy, Dược Thiên Sầu giật mình kinh hãi, biết không thể chần chừ thêm nữa. Thần thức nhanh chóng bao phủ mọi người đang đứng ở phía sau, tiếp theo tất cả đồng thời biến mất ở giữa đương trường....
Một màn ngoài sức tưởng tượng này làm cho đám người Tam Dạ Ma Quân ngây ra, không hiểu những người kia vì sao lại đột nhiên biến mất. Lý công công thuấn di xuống, chậm rãi xem xét manh mối. Còn Tam Dạ Ma Quân vừa buông lời mạnh miệng, thì đứng sững sờ ở trên không trung, không nghĩ qua chính mình đã tự vả vào mặt của mình, trong khoảng khắc toàn thân ma khí ngập trời, giơ cao song chưởng lên không trung, phẫn nộ quát: "Giết.., giết hết cho ta....Một người cũng không được lưu lại!"
Rất nhanh, đại quân ma đạo đã điên cuồng triển khai chém giết, tiếng kêu rên thảm thiết bốn phía xung quanh cũng dần dần yếu xuống....
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng không bận tâm có người sẽ tiết lộ bí mật về Ô Thác Châu. Hắn biết sau khi mình dẫn theo mấy người này chạy trốn, thì những người khác sẽ gặp phải cái kết cục gì. Ngay khi mọi người vừa hiện ra trong Ô Thác Châu, thì Dược Thiên Sầu nhanh chóng tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc. Bỗng nhiên thần tình trắng bệch, kinh hãi kêu lên: "Hồng Thất! Cổ Thanh Vân....Trương Bằng, bọn hắn không ở cùng các ngươi sao?"
Đột nhiên, hai người cảm thấy bên hông chợt lạnh, đồng thời mất đi cảm giác phương hướng, hai khối thân thể từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, rõ ràng nhìn thấy nửa người dưới của mình còn đang phún huyết. Hai người sắc mặt đại biến, nặng nề rơi xuống dưới đất, lăn đụng vào nhau.
Cổ Thanh Vân khóe miệng trào máu tươi, nhìn Hồng Thất cười thảm nói: "Không nghĩ qua chúng ta sẽ có kết cục như thế này."
Hồng Thất miệng cũng không ngừng trào ra máu tươi, hổn hển nói: "Chọn sai lầm rồi!"
Cổ Thanh Vân dùng sức nghiêng đầu liếc mắt nhìn đại quân ma đạo đang ùn ùn kéo đến. Sau đó tốn sức chín trâu hai hổ bắt lấy tay của Hồng Thái, ngữ khí đang dần dần hư nhược hỏi: "Ngươi nói cái gì...."
Hồng Thái cũng dùng sức nắm chặt tay hắn, hai mắt trợn trừng, đồng tử dần dần khuếch tán ra, miệng hít lấy những tia chân khí rối loạn nói: "Lúc trước sư phụ cho ta cùng Trương Bằng lựa chọn Kim Quyết hoặc là Thổ Quyết....Ta chọn Kim Quyết....Nếu như ta chọn Thổ Quyết..., thì hôm nay chúng ta.., có thể độn thổ tránh được kiếp nạn rồi...."
Cố gắng nói xong câu này, nhãn tình đã hoàn toàn giãn ra. Cũng không biết Cổ Thanh Vân hai mắt đang trợn trừng bần thần có nghe thấy được không. Tóm lại bây giờ hai người đang nắm chặt tay nhau, nằm im không hề nhúc nhích....
Sương mù bốn phía xung quanh bị một dòng chân khí cường đại thổi bay hết không còn lưu lại chút gì. Tam Dạ Ma Quân ở phía trước, Yến Truy Tinh cùng Lý công công bọc lót ở hai bên trái phải. Phía sau chính là Kim Thái, Hậu Thổ, Hạn Bạt, Ma La, bốn vị cao thủ tu vi đại ma vương đứng xếp thành một hàng, bảy người lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới. Đồng thời, trong mười vạn đại quân thủ hạ dưới trướng Ma La, cũng có không ít người từ trên không trung lao xuống, bao vây kín xung quanh sơn cốc, ngăn cản không cho người ở bên trong trốn thoát ra ngoài.
Đám người nam nữ ở bên dưới sắc mặt đại biến, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Hồng Thái Long vừa phát hiện ra bạch y nhân tu vi cao thâm đứng sau lưng một gã nam tử khí độ uy vũ, mặc áo choàng đỏ, thì lập tức quay sang trái phải nói: "Người này hẳn chính là Tam Dạ Ma Quân, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, mọi người hãy mau lùi về, nhanh lên!"
Trên không trung, Yến Truy Tinh đột nhiên cười lạnh, lẩm bẩm nói: "Quá tốt! Những người có quan hệ mật thiết cùng Dược Thiên Sầu đều đang ở đây."
Kim Thái cũng liếc mắt nhìn Cơ Vũ cùng Ngạc Tiên Quân ở phía bên dưới, không hiểu vì sao hai người lại ở trong này. Cuối cùng nhãn tình rơi vào trên người của Hồng Thái Long, phát hiện ra quả nhiên đúng là Hồng Thái Long năm xưa.
Thấy mấy người muốn trốn vào trong cơ sở ngầm dưới lòng đất, Tam Dạ Ma Quân mỉm cười phất tay, bốn vị cao thủ tu vi đại ma vương nhanh như chớp thuấn di lao xuống chặn đường tiến vào môn khẩu, làm cho sắc mặt của đám người Hồng Thái Long đại biến. Lúc này, Tam Dạ Ma Quân nhìn chằm chằm xuống phía dưới, lạnh lùng nói: "Hậu Thổ, ngươi vốn là Thổ Linh, chuyện này giao cho ngươi. Ta không hy vọng có người nào trốn thoát ra từ dưới lòng đất."
"Tuân lệnh!" Hậu Thổ đại ma vương vừa chắp tay lĩnh mệnh xong, thì đã giậm chân xuống một cái. Nhất thời ở ngoài môn khẩu tiến vào căn cứ ngầm, bùn đất cuồn cuộn, nháy mắt đã bị phá hủy.
Hồng Thái Long chợt quay người nhìn lại, vừa mừng vừa sợ liếc mắt nhìn Hậu Thổ đại ma vương, không nghĩ qua người này chính là Thổ Linh. Sau đó ánh mắt liền chuyển đến trên người Kim Thái, thì lại nghe Tam Dạ Ma Quân đứng ở trên không trung, hừ lạnh nói: "Dược Thiên Sầu đang ở nơi nào?"
Mấy người Phù Dung trên mặt tràn đầy biểu tình khiếp sợ, nhưng bên dưới không ai lên tiếng trả lời, khiến cho Yến Truy Tinh lạnh lùng quát: "Ma Quân hỏi mà dám không trả lời, muốn tìm chết!"
Vừa nói dứt lời, thì Ma Nhận đã hung hăng đánh xuống, nhưng một chiếc vòng hoàng kim đã nhanh như thiểm điện lao vút ra. Phược Long Tác của Hồng Thái Long trực tiếp đánh bay chuôi Ma Nhận đi.
"Oanh!"
"Chỉ chút điểm tu vi ấy mà dám bước ra đây khoe khoang!" Hồng Thái Long đung đưa Phược Long Tác trong tay cười lạnh nói.
Yến Truy Tinh bị bẽ mặt trước mắt chúng nhân, hai mắt bắn ra lệ quang, vội vàng triệu hoán Ma Nhận quay trở về.
"Vậy hãy để bổn quân nhìn xem, tu vi của ngươi cao siêu tới mức nào!" Tam Dạ Ma Quân vung tay lên, bên trong chiếc áo choàng màu đỏ tươi phun trào ra ma vân cuồn cuộn, huyễn ra một bóng ma trảo khổng lồ điên cuồng chụp xuống.
Đồng thời, Hồng Thái Long cũng vội vàng phóng Phược Long Tác trong tay ra, kết quả liền bị ma trảo chụp trúng. Tam Dạ Ma Quân khẽ rung cổ tay một cái, lòng bàn tay của Hồng Thái Long lập tức lưu huyết, máu tươi chảy ra đầm đìa, hơn nữa còn phải thoái lui về phía sau mấy bước, trong miệng cũng hộc ra máu tươi, rất nhanh Phược Long Tác đã bị đoạt mất.
"Giết!" Đột nhiên, Trương Bằng hung hăng quát lớn một tiếng, gần vạn đại quân Anh Hùng từ bốn phương tám hướng trong sơn cốc, liền dốc hết toàn lực trào ra. Một đám dũng sĩ thân mặc Thiên Ngoại Kim Tinh chiến giáp, hung hãn không sợ chết phóng vọt tới mấy người Tam Dạ Ma Quân ở trên không trung.
Ngay sau đó, Trương Bằng nhân cơ hội này huy chưởng bổ xuống bên dưới mặt đất, đám người Phù Dung nhanh chóng chìm xuống lòng đất. Hơn vạn thủ hạ đang bất chấp trả giá điên cuồng tấn công, chính là vì muốn tranh thủ cho những nhân vật quan trọng khác một tia cơ hội chạy trốn.
Bất quá, lúc này Hậu Thổ đã hừ lạnh một tiếng, quát: "Dám khoe khoang Thổ Hành Chi Thuật ở trước mặt ta!"
Vừa dứt lời, Hậu Thổ liền nhấc chân lên giậm xuống một cái, đám người Phù Dung vừa chìm vào dưới đất một nửa, lại nhanh chóng bắn ngược lên. Thấy một màn này, Trương Bằng sắc mặt không khỏi trắng bệch, thầm nghĩ không xong rồi!
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu đang ở Minh giới, đột nhiên cảm nhận được có nhiều người đang triệu hồi mình về, lập tức biết xảy ra chuyện, nhưng còn chưa biết là đang xảy ra chuyện gì, liền vội vàng thuấn di quay về căn cứ ngầm. Chờ đến khi hắn quay về căn cứ, thì hốt nhiên phát hiện ra môn khẩu đã bị phong bế, đang độn thổ chui ra thì mơ hồ nghe thấy tiếng quát chói tai của Yến Truy Tinh truyền vào, cộng thêm thanh âm chém giết nhau hỗn loạn. Thì lúc này sắc mặt không khỏi đại biến.
Không dám chần chừ, Dược Thiên Sầu xoay người chạy tuốt vào chỗ sâu nhất bên trong căn cứ ngầm. Xông thẳng vào bí động, nơi giam giữ Bách Hoa tiên tử cùng Yến Tử Hà. Vừa trông thấy hắn đằng đằng sát khí lao vào, Phí Đức Nam đã kinh hãi bước ra ngăn cản ở trước người hai mẹ con nàng, nói: "Dược Thiên Sầu! Có chuyện gì hảo hảo thương lượng, hai mẹ con các nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi..."
"Cút ngay!" Dược Thiên Sầu gầm rống lên, vung tay trực tiếp đem Phí Đức Nam quẳng về Ô Thác Châu. Hai mẹ con Bách Hoa tiên tử hoảng sợ muốn ngăn trở bảo hộ cho nhau, nhưng Dược Thiên Sầu đã không nói hai lời, búng ra hai luồng Tam Muội Chân Hỏa đánh thẳng vào trong cơ thể của hai mẹ con các nàng, khiến cho hai người hôn mê bất tỉnh, sau đó cùng xách hai người độn thổ chui ra khỏi mặt đất.
"Dừng tay! Tất cả lui ra!" Tiếng quát lanh lảnh chói tai của Dược Thiên Sầu từ xa truyền đến, khiến cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này.
Đại quân Anh Hùng gần vạn người, nhưng lúc này chỉ còn sót lại khoảng chừng một ngàn người. Vừa nghe thấy Dược Thiên Sầu hạ lệnh, liền nhanh chóng lao vút xuống bao vây bảo hộ đám người Trương Bằng. Dược Thiên Sầu mang theo hai mẹ con Bách Hoa tiên tử bay đến, nhưng lại bị đại quân Ma đạo ngăn trở, Dược Thiên Sầu vẻ mặt trầm xuống, giơ hai mẹ con Bách Hoa tiên tử lên thị chúng. Thấy một màn này, Yến Truy Tinh cũng vội vàng kinh hô: "Mẫu thân, muội muội!"
Rơi vào tình huống này, vô luận Lý công công hay Kim Thái cùng mấy gã đại ma vương, đều phải đưa mắt nhìn nhau.
Tam Dạ Ma Quân cũng thu hồi ma trảo, tay cầm Phược Long Tác, lạnh lùng quát: "Để cho hắn vào đây!"
Thủ hạ dưới trướng Ma La nhanh chóng nhường ra một con đường. Sau đó lại bao vây chặn giết đám người đã tan tác. Lúc này có không biết là bao nhiêu người đều hướng Dược Thiên Sầu bi thống cầu cứu: "Chưởng Hình Sứ..., cứu..., ta...."
Dược Thiên Sầu xách theo hai người bay lên trên không căn cứ, ngắm nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt quét đến đâu thì thi thể cũng chất chồng thành núi đến đó. Ở trong tiếng chém giết, rất nhiều người nhìn thấy hắn đã mở miệng cầu cứu, thế nhưng hắn lại không có cái năng lực này. Điều này làm cho hắn lòng đau như dao cắt, nhưng bản thân hắn biết bây giờ không phải thời gian để xúc động, nhất định phải bảo trì thanh tỉnh, nếu không một người cũng đừng mong thoát thân. Hơn nữa, Dược Thiên Sầu hắn cũng không có biện pháp một lần đưa hết đi nhiều người như vậy....
"Yến Truy Tinh! Mẫu thân và muội muội của ngươi đang nằm ở trong tay ta, còn không kêu đám thủ hạ của ngươi dừng tay!" Dược Thiên Sầu biểu tình dữ tợn gầm lên. Mang theo hai mẹ con Bách Hoa tiên tử chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người, vạn thanh phi kiếm theo trong ống tay áo của hắn phóng xuất ra, tung bay đầy trời bảo hộ cho mọi người đang đứng ở phía sau. Tam Muội Chân Hỏa cũng ngưng tụ thành Hỏa Phách Huyền Binh, bất thình lình không một tiếng động hiện ra ở bên người của Dược Thiên Sầu.
Đám người Hồng Thái Long nhìn thấy Dược Thiên Sầu dám bắt mẫu thân và muội muội của Yến Truy Tinh đến làm con tin, thì trong lòng đều thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Yến Truy Tinh hai mắt tràn ngập lệ quang, phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu! Ngươi là cái thứ tiểu nhân đê tiện!"
"Kêu thủ hạ của ngươi dừng tay, để người của ta đến đây. Nếu không đừng trách ta sẽ không khách khí với mẫu thân và muội muội của ngươi!" Dược Thiên Sầu gằn giọng nói. Chuyện đã tới mức này, hắn vẫn muốn cứu được người nào thì tốt người đó.
Nào ngờ lời này vừa nói ra, Tam Dạ Ma Quân đã cảm thấy không ổn, bình sinh hắn luôn luôn không thích bị người khác áp chế. Vì vậy hai chiếc Phược Long Tác trong tay bất thình lình quất ra, trực tiếp quấn lấy Bách Mị Yêu Cơ và Quỳnh Hoa tiên tử đang đứng ở phía dưới. Hắn cũng muốn bắt lấy hai người này để áp chế Dược Thiên Sầu. Nếu không bên phía mình sẽ rơi vào thế hạ phong.
Phược Long Tác nhanh như thiểm điện phóng ra, làm cho mọi người không ai kịp trở tay. May mắn Hỏa Phách Huyền Binh đã ra tay bắt gọn lấy hai chiếc Phược Long Tác, đồng thời hai luồng Tam Muội Chân Hỏa cũng theo hai sợi dây cấp tốc đốt lên. Tam Dạ Ma Quân vội vàng buông lỏng tay ra, hai mắt hồng quang đại thịnh, toàn thân lượn lờ ma khí, nổi giận đùng đùng chỉ tay xuống phía dưới quát: "Ngươi dám động vào một sợi tóc của hai mẹ con họ, ta cam đoan các ngươi một người cũng đừng mong sống sót!"
Lúc này, Lý công công thân mặc bạch y cũng đã tiến lên phía trước một bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thấy vậy, Dược Thiên Sầu giật mình kinh hãi, biết không thể chần chừ thêm nữa. Thần thức nhanh chóng bao phủ mọi người đang đứng ở phía sau, tiếp theo tất cả đồng thời biến mất ở giữa đương trường....
Một màn ngoài sức tưởng tượng này làm cho đám người Tam Dạ Ma Quân ngây ra, không hiểu những người kia vì sao lại đột nhiên biến mất. Lý công công thuấn di xuống, chậm rãi xem xét manh mối. Còn Tam Dạ Ma Quân vừa buông lời mạnh miệng, thì đứng sững sờ ở trên không trung, không nghĩ qua chính mình đã tự vả vào mặt của mình, trong khoảng khắc toàn thân ma khí ngập trời, giơ cao song chưởng lên không trung, phẫn nộ quát: "Giết.., giết hết cho ta....Một người cũng không được lưu lại!"
Rất nhanh, đại quân ma đạo đã điên cuồng triển khai chém giết, tiếng kêu rên thảm thiết bốn phía xung quanh cũng dần dần yếu xuống....
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng không bận tâm có người sẽ tiết lộ bí mật về Ô Thác Châu. Hắn biết sau khi mình dẫn theo mấy người này chạy trốn, thì những người khác sẽ gặp phải cái kết cục gì. Ngay khi mọi người vừa hiện ra trong Ô Thác Châu, thì Dược Thiên Sầu nhanh chóng tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc. Bỗng nhiên thần tình trắng bệch, kinh hãi kêu lên: "Hồng Thất! Cổ Thanh Vân....Trương Bằng, bọn hắn không ở cùng các ngươi sao?"
/1255
|