"A! Ngươi muốn rời đi ư?" Lục Nhi nhất thời quên béng luôn sợ hãi, trong mắt toát ra thần tình níu kéo, nói: "Gia gia đáp ứng cho ngươi bế quan tu luyện thời gian một năm trong Mộc Sát Hải, còn chưa hết thời gian mà!"
Nghe một đằng, nhưng Dược Thiên sầu lại trả lời một nẻo, khẽ mỉm cười nhìn nàng nói: "Lục Nhi! Hãy nghe theo lời căn dặn của gia gia ngươi nhé. Đừng trộm lẻn ra bên ngoài, thế giới bên ngoài quả thật là không thích hợp với ngươi."
Lục Nhi có chút khó hiểu, đứng ngây ra tại chỗ, Dược Thiên sầu nhìn nàng phất tay, quyết đoán nói: "Mang ta đi tìm gia gia của ngươi, kêu gia gia ngươi đưa ta ra bên ngoài."
Thấy Lục Nhi chần chừ không đáp, có vẻ như là không muốn mình rời đi nhanh như thế. Dược Thiên sầu liền mỉm cười, bình thản nói: "Ngươi không dẫn ta đi, vậy một mình ta sẽ đi."
Nói xong cả người nhảy vọt lên giữa không trung, phóng mắt nhìn xuống bên dưới, trong cánh rừng lúc này không chỉ có mỗi mình Lục nhi, mà còn có thêm một đống linh thạch khô cạn, cùng một viên tiểu ngân cầu vùi lấp bên dưới lòng đất.
Lục Nhi mè nheo, hung hăng đuổi theo, truy ở phía sau hắn nói: "Sau này chúng ta còn gặp nhau nữa không ah!"
Dược Thiên sầu không quản tới nàng, tương phản còn tăng tốc bay vút đi. Ngày hôm nay Lục Nhi tu vi vẫn còn là Tiểu Tiên sơ kỳ, dĩ nhiên là sẽ không đuổi kịp hắn, cho nên đành phải cắn răng tăng tốc điên cuồng truy theo. May mắn căn nhà trong cây cổ thụ khổng lồ nằm trong phiến bình nguyên kia cũng không xa lắm, hai đạo lưu quang một trước một sau uốn lượn ở giữa không trung một vòng, theo sau mau chóng đáp xuống bên dưới gốc cây cổ thụ khổng lồ kia.
Cũng không biết gốc cây này đã có bao nhiêu năm tuổi rồi, nhìn hình dáng của nó phi thường tang thương cổ lão, dưới ánh dương quang phơi bày ra bộ rễ to khỏe chắc chắn như kiềng ba chân, thân cây cứng cáp xuất hiện vô số cành lá, có thế nhìn ra không gian bên trong cũng không hề nhỏ. Dược Thiên sầu đứng ở bên ngoài không có tiến vào, cất cao giọng nói: "Mộc lão tiền bối! Xin hãy khai mở huyền môn, để cho vãn bối rời khỏi Mộc Sát Hải!"
Thanh âm còn chưa dứt thì Mộc Nguyên Tử trong tay cầm theo quải trượng đã xuất hiện ra, dùng ánh mắt hờ hững cao thấp đánh giá Dược Thiên sầu trong chốc lát, mới thản nhiên nói: "Đây là tự ngươi muốn ly khai, không phải là ta bức ép ngươi, tốt nhất ngươi hãy ghi nhớ những lời mà ngươi đã đáp ứng với ta."
"Hiển nhiên là ghi nhớ rồi! Vãn bối là ngươi biết giữ chữ tín. Thỉnh cầu tiền bối hãy khai mở huyền môn." Dược Thiên sầu chắp tay nói.
Mộc Nguyên Tử cũng không nhiều lời vô nghĩa, thoáng vung quải trượng trong tay ra. Nhất thời ở trước mặt Dược Thiên sầu liền xuất hiện một bức tường huyền quang.
Dược Thiên sầu đang muốn tiến vào, thì Lục Nhi đứng gần đó đã kinh hô lên: "Dược Thiên sầu! Giúp ta hướng các vị tỷ tỷ vấn an, nói ta rất nhớ họ, kêu họ đừng quên Lục Nhi ah! Nếu có cơ hội Lục Nhi sẽ đến bồi các nàng cùng chơi mạt chược."
Nói xong, thì lệ châu theo trong vành mắt non nớt, lã chã rơi xuống, vô cùng thương tâm.
Mộc Nguyên Tử khẽ liếc mắt nhìn nàng, rồi sau đó nhắm hai mắt vào, lần này hắn không có răn dạy quở mắng nàng như bình thường nữa. Dược Thiên sầu cũng thoáng dừng bước chân, mật không đối sắc nghe nàng nói xong, liền nhanh chóng bước về phía bức tường huyền quang, mặc cho Lục Nhi ở phía sau gào khóc tê tâm liệt phế. Dược Thiên sầu vẫn nhanh chân tiến tới, theo sau thân ảnh liền biến mất ở trong bức tường huyền quang....
Dược Thiên sầu bước qua bức tường huyền quang thì khung cảnh bốn phía xung quanh đã muốn thay đổi, quay đầu nhìn về phía sau, bức tường huyền quang sớm đã biến mất tiêu rồi.
"Ngươi đi đâu thế?" Bỗng dưng có thanh âm nói chuyện vang lên. Dược Thiên sầu hoảng hốt quay đầu nhìn xem, chỉ thấy Đại Minh Luân đang đứng trên một cành cây, trên Cổ Ngữ Thụ nhìn mình. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Không nghĩ qua ngươi vẫn còn ở đây."
"Không tìm thấy ngươi, ta làm sao hướng đám người Vi Xuân Thu giải thích đây?" Đại Minh Luân theo trên cành cây nhảy xuống, cau mày nói: "Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là đã tới Mộc Sát Hải rồi."
Dược Thiên sầu gật đầu, ngắm nhìn bốn phía XUNG quanh nói: "Đám người Kim Thái có động tĩnh gì không?"
"Vẫn còn đang tìm kiếm khắp nơi, đây là hy vọng cuối cùng của bọn hắn, nếu chưa tìm ra thì sẽ không buông tha đâu. Bằng không, sớm đã triệu tập chúng ta quay về rồi." Đại Minh Luân vừa nói xong, liền dò hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đem ngươi hút vào trong đó?"
"Đây không phải địa phương để nói chuyện, sau này quay về sẽ chậm rãi hướng ngươi giải thích." Dược Thiên sầu nhìn chung quanh không thấy bóng người, tùy tay xuất ra chiếc mặt nạ da người đeo lên mặt, cải trang thành Ngưu hữu Đức.
Ngay khi cải trang và thương lượng xong, hai người không khỏi ngẩn ra. Bởi vì nhận thấy Kim Thái đang phát ra tín hiệu ngọc phù. Hai người xuất thần thức thăm dò mảnh ngọc phù xong, liền đưa mắt nhìn nhau, nhất tề cùng bóp nát ngọc phù hồi đáp.
Sau khi làm xong những chuyện này, Dược Thiên sầu liên tục cười lạnh nói: "Kim Thái này đúng là kẻ điên, cũng dám làm như thế nữa ah!"
"Không kì quái, tâm tính của hắn luôn luôn cực đoan, vì đạt được mục đích trước nay chưa từ bất cứ một thủ đoạn nào." Đại Minh Luân trầm ngâm can mày nói: "Chúng ta có nên chiếu theo hắn mà làm hay không?"
Nguyên lai vừa rồi là hai người nhận được tin tức của Kim Thái truyền đến. Kim Thái lệnh cho bọn hắn phải phóng hỏa bên trong cổ Lão Sâm Lâm, hơn nữa còn yêu cầu phóng hỏa phạm vi rộng, nếu người nào dám làm trái lệnh sẽ giết chết không tha.
Mệnh lệnh này những người khác nghe xong nhất định là sẽ không suy nghĩ gì, nhưng may mắn hai người bọn hắn đã từng nghe qua Kim Thái cùng Bạch Khải thuận miệng nhắc đến việc này, biết là bên trong còn có âm mưu.
"Hắn là gì mà phải nghe theo hắn, người này chỉ lo cho bản thân, mặc kệ sống chết của đám thủ hạ." Dược Thiên sầu bĩu môi khinh thường nói: "Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào ư? Nếu chúng ta phóng hòa thiêu đốt cánh rừng này, nếu kinh động nhóm Thụ Yêu trong Cố Lão Sâm Lâm, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu trút giận của rất nhiều người. Mùi vị này sẽ không mấy dễ chịu lắm đâu."
"Những người khác không biết trong này ẩn chứa âm mưu, trái phải đều không có đường lui, nếu làm theo sẽ cửu tử nhất sinh ah!" Đại Minh Luân khê thở dài than vàn nói.
Dược Thiên sầu nghe vậy liền rơi vào trầm mặc, hắn nghĩ đến Thái Thúc Tuyên cùng Thanh Nương, không hiểu kết cục của hai nàng sẽ như thế nào. Bỗng dưng "ân" một tiếng quái thanh nói: "Hiện giờ truyền tin muốn chúng ta phóng hỏa là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Kim Thái cùng Bạch Khải đang âm thầm dẫn dụ đám người Vong Tình đến đây hay sao? Nếu không, hiện giờ phóng hỏa đốt rừng cũng Chẳng có nghĩa lý gì cả."
"Cũng không phải là không có khả năng này, hai người bọn hắn tìm kiếm đã lâu mà không thấy người nọ, nhất định là không thể chờ nổi thêm nữa." Đại Minh Luân trầm ngâm nói: "Nếu chờ đám người Vong Tình ổn định lực lượng ở Tiên Minh hai giới xong, khi đó Kim Thái cùng Bạch Khải có trốn đến nơi này, cũng khó tránh khỏi chuyện tình sẽ bị phát hiện, làm sao có khả năng chạy ngược chạy xuôi như bây giờ đây chứ! Cho nên. Kim Thái cùng Bạch Khải rất có thể là bí quá hóa liều, Chẳng qua là muốn lừa gạt, đem chúng ta làm quân tốt thí nên chưa có nói ra mà thôi."
Dược Thiên sầu gật đầu tán thành ý kiến này, theo sau nhãn tình bỗng nhiên dừng ở phía xa, ngạc nhiên nói: "Đã có người bắt đầu làm theo lời Kim Thái rồi."
Đại Minh Luân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung phương xa đang bốc khói lên nghi ngút. Không bao lâu sau, từ phương hướng kia truyền đến vô số thanh âm đánh nhau kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Oanh!"
Một tiếng nổ rung trời ở phía sau vang lên, hai người không khỏi giật mình, hoảng hốt quay về phía sau ngắm nhìn. Chỉ thấy ở cuối chân trời phương xa bỗng dưng xuất hiện sáu con Lục Long Tuyết Lam đang giương nanh múa vuốt ở trong thiên địa, khí thế phi phàm cùng đạo lưu quang màu kim sắc và đạo lưu quang màu bạch sắc, triền đấu ở cùng một chỗ. Cái này còn chưa tính là gì, trên không trung còn xuất hiện một cơn hắc toàn phong bốc thẳng lên trời, như muốn trợ oai, vô số gốc cây cổ thụ bị nhổ mất gốc, cuốn vào trong cơn lốc bay vút lên trời.
"Đám người Vong Tình đến đây rồi...." Đại Minh Luân lắp bắp kinh hãi nói: "Chăng lẽ cả Hắc Sơn Đại Vương ô Phong cũng tới nữa ư?"
"Chỉ sợ là đến hết rồi, xem ra Kim Thái muốn quăng lưới bắt hết hai cha con người này. Cho nên mới mạo hiểm dẫn dụ cả hai người này tới đây ah!" Dược Thiên sầu bĩu môi cười lạnh nói.
Chợt thấy từ phương xa có rất nhiều bóng người hợp bầy phi hành lao đến, hiển nhiên là đám thủ hạ của Kim Thái cùng Bạch Khải đã thuần phục cha con Vong Tình. Mà bốn phía chung quanh phiến rừng, lại trông thấy vô số thân ảnh phóng vút lên trời, cả đám trang phục cổ quái dị thường, hiển nhiên đây chính là nhóm yêu tinh yêu quái tu luyện ở bên trong cổ Lão Sâm Lâm rồi. Trong lúc nhất thời, không ngừng vang lên thanh âm giao chiến hỗn loạn, lưu quang màu sắc bất đồng như pháo hoa nổ tung tóe ở giữa không trung.
"Trước tiên quan sát thêm rồi hãy tính, nếu như không xong, thì chúng ta quay về Thần Khư Cảnh, không bồi bọn hắn chơi nữa, mau đi thôi." Dược Thiên sầu quát lớn một tiếng, dẫn đầu bay lên trên cổ Ngữ Thụ.
Đại Minh Luân cũng hiểu đứng bên dưới sẽ không nhìn thấy rõ ràng tình huống bốn phía xung quanh, nếu không cân thận sẽ bị cuốn vào trong Tràng chiến này. Cho nên cũng mau chóng phóng lên, hai người ẩn mình trong một tán lá rậm rạp, xuyên thấu qua khe hở giữa những lá cây vàng úa, quan sát tình huống giao chiến ở bên ngoài phương xa.
Trông thấy cơn hắc toàn phong khổng lồ đang ùa đến, hai đạo lưu quang màu hắc bạch lập tức thoát ly khỏi Tràng chiến cùng Lục Long Tuyết Lam, dùng tốc độ cực nhanh lao vút về phía cuối chân trời đào tẩu.
"Kim Thái. Bạch Khải! Hai người các ngươi dẫn dụ chúng ta đến nơi này, có âm mưu gì thì mau mau xuất sử ra đi!"
Thanh âm cuồng hống theo bên trong cơn hắc toàn phong truyền ra, vang vọng khắp đất trời, giống như đã nhìn ra Kim Thái cùng Bạch Khải là đang có âm mưu. Nhưng dựa vào tu vi, hai cha con Vong Tình muốn bám theo truy sát thì vẫn là phi thường khó khăn.
ô Phong cùng Vong Tình đang muốn suất lĩnh theo đoàn nhân mã Tiên Minh hai giới, tiếp tục đuổi theo truy sát Kim Thái CÙNG Bạch Khải. Nhưng bỗng dưng từ bên dưới rừng cây lao ra vô số yêu ma quỷ quái, liều mạng ngăn cản không cho bọn hắn rời đi.
Lúc này sáu con Lam Tuyết Long bật người lao xuống bên dưới rừng cây, hung hăng tàn sát bốn phương tám hướng, còn cơn hắc toàn phong thì hút đám yêu tinh quỷ quái chắn đường kia vào bên trong tâm lốc mà thôn phệ. Đây là một Tràng giao phong hoàn toàn không cân sức, nhưng đám yêu tinh quỷ quái số lượng đông đảo vẫn chen chúc xông lên, không hề sợ chết....
Lúc này ô Phong cùng Vong Tình mới cảm thấy có điều bất thường, một đường chạy tới đây không hề gặp ai ngăn cản. Nhưng vừa tiến vào trong phiến rừng này lập tức đã gặp phải một đám yêu tinh quỷ quái liều mạng xông ra tấn công? Chăng lẽ đây chính là âm mưu của Kim Thái cùng Bạch Khải ư?
"Kì quái! Sao lại có nhiều yêu tinh quỷ quái không muốn sống chạy ra đây bang trợ Kim Thái cùng Bạch Khải như thế nhỉ?" Trốn trên Cố Ngữ Thụ. Đại Minh Luân hồ nghi không thôi, theo sau cảm khái thở dài nói: "Xông lên phía trước cũng là chết một cách vô nghĩa mà thôi. Đâu cần phải làm như thế đây chứ!"
Dược Thiên sầu cũng kì quái, đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng như có suy nghĩ gì đó, thần tình dần dần trở nên kính nể nói: "Ta hiểu rồi! Bọn chúng là đang muốn bảo vệ cho gốc cây cổ Ngữ Thụ này, không để cho ngoại nhân xâm phạm!"
Nghe một đằng, nhưng Dược Thiên sầu lại trả lời một nẻo, khẽ mỉm cười nhìn nàng nói: "Lục Nhi! Hãy nghe theo lời căn dặn của gia gia ngươi nhé. Đừng trộm lẻn ra bên ngoài, thế giới bên ngoài quả thật là không thích hợp với ngươi."
Lục Nhi có chút khó hiểu, đứng ngây ra tại chỗ, Dược Thiên sầu nhìn nàng phất tay, quyết đoán nói: "Mang ta đi tìm gia gia của ngươi, kêu gia gia ngươi đưa ta ra bên ngoài."
Thấy Lục Nhi chần chừ không đáp, có vẻ như là không muốn mình rời đi nhanh như thế. Dược Thiên sầu liền mỉm cười, bình thản nói: "Ngươi không dẫn ta đi, vậy một mình ta sẽ đi."
Nói xong cả người nhảy vọt lên giữa không trung, phóng mắt nhìn xuống bên dưới, trong cánh rừng lúc này không chỉ có mỗi mình Lục nhi, mà còn có thêm một đống linh thạch khô cạn, cùng một viên tiểu ngân cầu vùi lấp bên dưới lòng đất.
Lục Nhi mè nheo, hung hăng đuổi theo, truy ở phía sau hắn nói: "Sau này chúng ta còn gặp nhau nữa không ah!"
Dược Thiên sầu không quản tới nàng, tương phản còn tăng tốc bay vút đi. Ngày hôm nay Lục Nhi tu vi vẫn còn là Tiểu Tiên sơ kỳ, dĩ nhiên là sẽ không đuổi kịp hắn, cho nên đành phải cắn răng tăng tốc điên cuồng truy theo. May mắn căn nhà trong cây cổ thụ khổng lồ nằm trong phiến bình nguyên kia cũng không xa lắm, hai đạo lưu quang một trước một sau uốn lượn ở giữa không trung một vòng, theo sau mau chóng đáp xuống bên dưới gốc cây cổ thụ khổng lồ kia.
Cũng không biết gốc cây này đã có bao nhiêu năm tuổi rồi, nhìn hình dáng của nó phi thường tang thương cổ lão, dưới ánh dương quang phơi bày ra bộ rễ to khỏe chắc chắn như kiềng ba chân, thân cây cứng cáp xuất hiện vô số cành lá, có thế nhìn ra không gian bên trong cũng không hề nhỏ. Dược Thiên sầu đứng ở bên ngoài không có tiến vào, cất cao giọng nói: "Mộc lão tiền bối! Xin hãy khai mở huyền môn, để cho vãn bối rời khỏi Mộc Sát Hải!"
Thanh âm còn chưa dứt thì Mộc Nguyên Tử trong tay cầm theo quải trượng đã xuất hiện ra, dùng ánh mắt hờ hững cao thấp đánh giá Dược Thiên sầu trong chốc lát, mới thản nhiên nói: "Đây là tự ngươi muốn ly khai, không phải là ta bức ép ngươi, tốt nhất ngươi hãy ghi nhớ những lời mà ngươi đã đáp ứng với ta."
"Hiển nhiên là ghi nhớ rồi! Vãn bối là ngươi biết giữ chữ tín. Thỉnh cầu tiền bối hãy khai mở huyền môn." Dược Thiên sầu chắp tay nói.
Mộc Nguyên Tử cũng không nhiều lời vô nghĩa, thoáng vung quải trượng trong tay ra. Nhất thời ở trước mặt Dược Thiên sầu liền xuất hiện một bức tường huyền quang.
Dược Thiên sầu đang muốn tiến vào, thì Lục Nhi đứng gần đó đã kinh hô lên: "Dược Thiên sầu! Giúp ta hướng các vị tỷ tỷ vấn an, nói ta rất nhớ họ, kêu họ đừng quên Lục Nhi ah! Nếu có cơ hội Lục Nhi sẽ đến bồi các nàng cùng chơi mạt chược."
Nói xong, thì lệ châu theo trong vành mắt non nớt, lã chã rơi xuống, vô cùng thương tâm.
Mộc Nguyên Tử khẽ liếc mắt nhìn nàng, rồi sau đó nhắm hai mắt vào, lần này hắn không có răn dạy quở mắng nàng như bình thường nữa. Dược Thiên sầu cũng thoáng dừng bước chân, mật không đối sắc nghe nàng nói xong, liền nhanh chóng bước về phía bức tường huyền quang, mặc cho Lục Nhi ở phía sau gào khóc tê tâm liệt phế. Dược Thiên sầu vẫn nhanh chân tiến tới, theo sau thân ảnh liền biến mất ở trong bức tường huyền quang....
Dược Thiên sầu bước qua bức tường huyền quang thì khung cảnh bốn phía xung quanh đã muốn thay đổi, quay đầu nhìn về phía sau, bức tường huyền quang sớm đã biến mất tiêu rồi.
"Ngươi đi đâu thế?" Bỗng dưng có thanh âm nói chuyện vang lên. Dược Thiên sầu hoảng hốt quay đầu nhìn xem, chỉ thấy Đại Minh Luân đang đứng trên một cành cây, trên Cổ Ngữ Thụ nhìn mình. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Không nghĩ qua ngươi vẫn còn ở đây."
"Không tìm thấy ngươi, ta làm sao hướng đám người Vi Xuân Thu giải thích đây?" Đại Minh Luân theo trên cành cây nhảy xuống, cau mày nói: "Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là đã tới Mộc Sát Hải rồi."
Dược Thiên sầu gật đầu, ngắm nhìn bốn phía XUNG quanh nói: "Đám người Kim Thái có động tĩnh gì không?"
"Vẫn còn đang tìm kiếm khắp nơi, đây là hy vọng cuối cùng của bọn hắn, nếu chưa tìm ra thì sẽ không buông tha đâu. Bằng không, sớm đã triệu tập chúng ta quay về rồi." Đại Minh Luân vừa nói xong, liền dò hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đem ngươi hút vào trong đó?"
"Đây không phải địa phương để nói chuyện, sau này quay về sẽ chậm rãi hướng ngươi giải thích." Dược Thiên sầu nhìn chung quanh không thấy bóng người, tùy tay xuất ra chiếc mặt nạ da người đeo lên mặt, cải trang thành Ngưu hữu Đức.
Ngay khi cải trang và thương lượng xong, hai người không khỏi ngẩn ra. Bởi vì nhận thấy Kim Thái đang phát ra tín hiệu ngọc phù. Hai người xuất thần thức thăm dò mảnh ngọc phù xong, liền đưa mắt nhìn nhau, nhất tề cùng bóp nát ngọc phù hồi đáp.
Sau khi làm xong những chuyện này, Dược Thiên sầu liên tục cười lạnh nói: "Kim Thái này đúng là kẻ điên, cũng dám làm như thế nữa ah!"
"Không kì quái, tâm tính của hắn luôn luôn cực đoan, vì đạt được mục đích trước nay chưa từ bất cứ một thủ đoạn nào." Đại Minh Luân trầm ngâm can mày nói: "Chúng ta có nên chiếu theo hắn mà làm hay không?"
Nguyên lai vừa rồi là hai người nhận được tin tức của Kim Thái truyền đến. Kim Thái lệnh cho bọn hắn phải phóng hỏa bên trong cổ Lão Sâm Lâm, hơn nữa còn yêu cầu phóng hỏa phạm vi rộng, nếu người nào dám làm trái lệnh sẽ giết chết không tha.
Mệnh lệnh này những người khác nghe xong nhất định là sẽ không suy nghĩ gì, nhưng may mắn hai người bọn hắn đã từng nghe qua Kim Thái cùng Bạch Khải thuận miệng nhắc đến việc này, biết là bên trong còn có âm mưu.
"Hắn là gì mà phải nghe theo hắn, người này chỉ lo cho bản thân, mặc kệ sống chết của đám thủ hạ." Dược Thiên sầu bĩu môi khinh thường nói: "Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào ư? Nếu chúng ta phóng hòa thiêu đốt cánh rừng này, nếu kinh động nhóm Thụ Yêu trong Cố Lão Sâm Lâm, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu trút giận của rất nhiều người. Mùi vị này sẽ không mấy dễ chịu lắm đâu."
"Những người khác không biết trong này ẩn chứa âm mưu, trái phải đều không có đường lui, nếu làm theo sẽ cửu tử nhất sinh ah!" Đại Minh Luân khê thở dài than vàn nói.
Dược Thiên sầu nghe vậy liền rơi vào trầm mặc, hắn nghĩ đến Thái Thúc Tuyên cùng Thanh Nương, không hiểu kết cục của hai nàng sẽ như thế nào. Bỗng dưng "ân" một tiếng quái thanh nói: "Hiện giờ truyền tin muốn chúng ta phóng hỏa là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Kim Thái cùng Bạch Khải đang âm thầm dẫn dụ đám người Vong Tình đến đây hay sao? Nếu không, hiện giờ phóng hỏa đốt rừng cũng Chẳng có nghĩa lý gì cả."
"Cũng không phải là không có khả năng này, hai người bọn hắn tìm kiếm đã lâu mà không thấy người nọ, nhất định là không thể chờ nổi thêm nữa." Đại Minh Luân trầm ngâm nói: "Nếu chờ đám người Vong Tình ổn định lực lượng ở Tiên Minh hai giới xong, khi đó Kim Thái cùng Bạch Khải có trốn đến nơi này, cũng khó tránh khỏi chuyện tình sẽ bị phát hiện, làm sao có khả năng chạy ngược chạy xuôi như bây giờ đây chứ! Cho nên. Kim Thái cùng Bạch Khải rất có thể là bí quá hóa liều, Chẳng qua là muốn lừa gạt, đem chúng ta làm quân tốt thí nên chưa có nói ra mà thôi."
Dược Thiên sầu gật đầu tán thành ý kiến này, theo sau nhãn tình bỗng nhiên dừng ở phía xa, ngạc nhiên nói: "Đã có người bắt đầu làm theo lời Kim Thái rồi."
Đại Minh Luân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung phương xa đang bốc khói lên nghi ngút. Không bao lâu sau, từ phương hướng kia truyền đến vô số thanh âm đánh nhau kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Oanh!"
Một tiếng nổ rung trời ở phía sau vang lên, hai người không khỏi giật mình, hoảng hốt quay về phía sau ngắm nhìn. Chỉ thấy ở cuối chân trời phương xa bỗng dưng xuất hiện sáu con Lục Long Tuyết Lam đang giương nanh múa vuốt ở trong thiên địa, khí thế phi phàm cùng đạo lưu quang màu kim sắc và đạo lưu quang màu bạch sắc, triền đấu ở cùng một chỗ. Cái này còn chưa tính là gì, trên không trung còn xuất hiện một cơn hắc toàn phong bốc thẳng lên trời, như muốn trợ oai, vô số gốc cây cổ thụ bị nhổ mất gốc, cuốn vào trong cơn lốc bay vút lên trời.
"Đám người Vong Tình đến đây rồi...." Đại Minh Luân lắp bắp kinh hãi nói: "Chăng lẽ cả Hắc Sơn Đại Vương ô Phong cũng tới nữa ư?"
"Chỉ sợ là đến hết rồi, xem ra Kim Thái muốn quăng lưới bắt hết hai cha con người này. Cho nên mới mạo hiểm dẫn dụ cả hai người này tới đây ah!" Dược Thiên sầu bĩu môi cười lạnh nói.
Chợt thấy từ phương xa có rất nhiều bóng người hợp bầy phi hành lao đến, hiển nhiên là đám thủ hạ của Kim Thái cùng Bạch Khải đã thuần phục cha con Vong Tình. Mà bốn phía chung quanh phiến rừng, lại trông thấy vô số thân ảnh phóng vút lên trời, cả đám trang phục cổ quái dị thường, hiển nhiên đây chính là nhóm yêu tinh yêu quái tu luyện ở bên trong cổ Lão Sâm Lâm rồi. Trong lúc nhất thời, không ngừng vang lên thanh âm giao chiến hỗn loạn, lưu quang màu sắc bất đồng như pháo hoa nổ tung tóe ở giữa không trung.
"Trước tiên quan sát thêm rồi hãy tính, nếu như không xong, thì chúng ta quay về Thần Khư Cảnh, không bồi bọn hắn chơi nữa, mau đi thôi." Dược Thiên sầu quát lớn một tiếng, dẫn đầu bay lên trên cổ Ngữ Thụ.
Đại Minh Luân cũng hiểu đứng bên dưới sẽ không nhìn thấy rõ ràng tình huống bốn phía xung quanh, nếu không cân thận sẽ bị cuốn vào trong Tràng chiến này. Cho nên cũng mau chóng phóng lên, hai người ẩn mình trong một tán lá rậm rạp, xuyên thấu qua khe hở giữa những lá cây vàng úa, quan sát tình huống giao chiến ở bên ngoài phương xa.
Trông thấy cơn hắc toàn phong khổng lồ đang ùa đến, hai đạo lưu quang màu hắc bạch lập tức thoát ly khỏi Tràng chiến cùng Lục Long Tuyết Lam, dùng tốc độ cực nhanh lao vút về phía cuối chân trời đào tẩu.
"Kim Thái. Bạch Khải! Hai người các ngươi dẫn dụ chúng ta đến nơi này, có âm mưu gì thì mau mau xuất sử ra đi!"
Thanh âm cuồng hống theo bên trong cơn hắc toàn phong truyền ra, vang vọng khắp đất trời, giống như đã nhìn ra Kim Thái cùng Bạch Khải là đang có âm mưu. Nhưng dựa vào tu vi, hai cha con Vong Tình muốn bám theo truy sát thì vẫn là phi thường khó khăn.
ô Phong cùng Vong Tình đang muốn suất lĩnh theo đoàn nhân mã Tiên Minh hai giới, tiếp tục đuổi theo truy sát Kim Thái CÙNG Bạch Khải. Nhưng bỗng dưng từ bên dưới rừng cây lao ra vô số yêu ma quỷ quái, liều mạng ngăn cản không cho bọn hắn rời đi.
Lúc này sáu con Lam Tuyết Long bật người lao xuống bên dưới rừng cây, hung hăng tàn sát bốn phương tám hướng, còn cơn hắc toàn phong thì hút đám yêu tinh quỷ quái chắn đường kia vào bên trong tâm lốc mà thôn phệ. Đây là một Tràng giao phong hoàn toàn không cân sức, nhưng đám yêu tinh quỷ quái số lượng đông đảo vẫn chen chúc xông lên, không hề sợ chết....
Lúc này ô Phong cùng Vong Tình mới cảm thấy có điều bất thường, một đường chạy tới đây không hề gặp ai ngăn cản. Nhưng vừa tiến vào trong phiến rừng này lập tức đã gặp phải một đám yêu tinh quỷ quái liều mạng xông ra tấn công? Chăng lẽ đây chính là âm mưu của Kim Thái cùng Bạch Khải ư?
"Kì quái! Sao lại có nhiều yêu tinh quỷ quái không muốn sống chạy ra đây bang trợ Kim Thái cùng Bạch Khải như thế nhỉ?" Trốn trên Cố Ngữ Thụ. Đại Minh Luân hồ nghi không thôi, theo sau cảm khái thở dài nói: "Xông lên phía trước cũng là chết một cách vô nghĩa mà thôi. Đâu cần phải làm như thế đây chứ!"
Dược Thiên sầu cũng kì quái, đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng như có suy nghĩ gì đó, thần tình dần dần trở nên kính nể nói: "Ta hiểu rồi! Bọn chúng là đang muốn bảo vệ cho gốc cây cổ Ngữ Thụ này, không để cho ngoại nhân xâm phạm!"
/1255
|