Lão nhân đầu trùm mộc quan, dường như cũng biết chuyện này không mấy chính thức, sợ làm cho đối phương mất hứng, nên có chút xấu hổ cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, các hạ muốn làm gì thì tày. Nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng ta xin cáo từ."
"Đi thong thả!" Dược Thiên Sầu vươn tay ra đưa tiễn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào lão nhân, thản nhiên hỏi: "Cổ Lão Sâm Lâm rộng lớn bao quát như thế, ta xâm nhấp vào mảnh đất trung tâm bằng cách nào đây nhỉ?"
Đại Minh Luân đứng bên cạnh không hề lên tiếng, xem như đó không phải là chuyện tình của mình.
Bất quá lão nhân đầu trùm mộc quan, biểu hiện vô cùng thành khẩn, lại khoát tay chỉ về hướng Đông, diễn cảm nghiêm túc nói: "Đi thẳng theo hướng Đông, khi thấy vách núi dựng đứng có thác nước chảy xuống, bên dưới là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, thì đó chính là mảnh đất trung tâm bên trong cồ Lão Sâm Lâm. Nếu các hạ muốn đến nơi đó, lão phu đề nghị hai người men theo thẳng đường chim bay, nhiều ít sẽ tránh được những rắc rối không cần thiết. Nên nhớ rằng, trong cổ Lão Sâm Lâm này không phải ai cũng là người lương thiện, nói đến đây cũng đã cạn lời, xin cáo từ!"
Bảy người khác cũng theo hắn chắp tay, bùn đất bên dưới sôi nổi dâng lên, nháy mắt đem tám người nuốt xuống, đảo mắt đã biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
"Ngươi nhận được lời mời đến Mộc Sát Hải làm khách ư?" Bỗng nhiên, Đại Minh Luân quay đầu sang dò hỏi.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, khẽ mỉm cười giải thích: "Dù sao cũng thế cả thôi, coi như là đến mở rộng kiến thức, đi thôi!"
Hai bóng người nhanh chóng lao vút lên thiên không, phi hành thẳng theo hướng Đông mà đi...
Theo trên không trung quan sát xuống bên dưới, cổ Lão Sâm Lâm vẫn rộng lớn vô bến vô bờ, núi rừng phấp phồng sóng xanh biếc như biển khơi, đúng là vô cùng đồ sộ, nhưng không biết ở bên dưới kia đang ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm, ước chừng cấp tốc phi hành khoảng ba ngày thời gian, hai người đang không ngừng quan sát bốn phía xung quanh, chợt giảm tốc độ phi hành, chậm rãi phiêu phù ở giữa không trung. Bởi vì ở phía trước mặt hai người, bỗng dưng xuất hiện một vách núi dựng đứng màu đá đỏ.
Trên vách núi có rất nhiều nham thạch màu đỏ sẫm lởm chởm, cơ hồ không nhìn thấy bóng cây ngọn cỏ nào, ở trong phiến rừng cây xanh um tươi tốt như cổ Lão Sâm Lâm, là dị thường nổi bật. Một con sông theo dòng chảy, từ trên đỉnh núi đổ thẳng xuống bên dưới, ngay bên dưới chân thác nước là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, tán lá vàng úa, giống như hết thảy bao nhiêu thủy tích của dòng chảy, đều như chỉ cung ứng cho mỗi gốc cây này.
"Hẳn là đây rồi." Đại Minh Luân chỉ xuống phía dưới nói.
"Ân! Gốc cây kia chắc là cổ Ngữ Thụ rồi! Đi xuống bên dưới xem thế nào." Dược Thiên Sầu dẫn đầu lao xuống bên dưới, kết quả vừa đáp xuống liền ngây ngần cả người. Theo sau mà xuống, Đại Minh Luân đồng dạng cũng ngây ra, chỉ thấy bên dưới gốc cây cổ thụ, có hai người đã tới trước bọn hắn. Một người thân mặc kim bào, một người thân mặc bạch y, đi chân trần. Lúc này hai người đã quay đầu nhìn về phía bọn hắn.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là Kim Thái cùng Bạch Khải, không biết hai người đã tới đây từ khi nào. Bất quá, Dược Thiên Sầu cùng Đại Minh Luân có thể tìm ra nơi này, thì hai người bọn họ đang ở đây, tự nhiên cũng chẳng có gì lấy làm kì quái.
Dược Thiên Sầu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, còn Đại Minh Luân thì bước nhanh tới, hướng hai người hành lễ nói: "Bái kiến Tiên Đế, bái kiến Minh Hoàng!"
Kim Thái vẫn mang hình dáng ăn trên ngồi trước, khẽ "ưm" một tiếng. Bạch Khải nhãn tình đang rơi vào trên người Dược Thiên Sầu, nhàn nhạt cười nói: "Hai người bọn hắn có thể tìm được nơi này, xem ra đã tốn không ít tâm tư, có thể nhìn ra bọn hắn đã muốn tận lực rồi."
Theo sau quay đầu nhìn sang phía Kim Thái dò hỏi: "Kim Thái! Chẳng lẽ hai người chúng ta, cứ phải đứng ở đây chờ đợi cơ duyên hay sao?"
Kim Thái xoay người nhìn bốn phía xung quanh, hai tay chỉ sang hai bên vách núi, nói: "Ngươi tìm ở bên này, ta sẽ đi tìm theo bên kia."
Theo sau lại chỉ về phía trước trung tâm, nhìn Đại Minh Luân sai khiến: "Các ngươi tìm theo phương hướng đó."
Bạch Khải phóng mắt nhìn về phía trước, trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi nói: "Nếu tìm không thấy thì làm sao đây?"
Kim Thái nói chắc như đinh đóng cột: "Vậy đem đám người Vong Tình dẫn tới nơi đây, sau đó phóng hỏa đốt cổ Lão Sâm Lâm, ta xem Mộc lão đầu còn trốn nổi đến khi nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bạch Khải nhíu mày, bỗng dưng trợn mắt nhìn Kim Thái ní: "Ý của ngươi là.., muốn mượn đao giết người? Đưa đám người Vong Tình đến, rồi nhờ Mộc lão đầu đứng ra tính sổ cùng đám người Vong Tình ư?"
"Đây là ngươi nói, ta không có nói như vậy." Kim Thái hừ lạnh, hóa thành lưu quang bay về hướng bên trái.
Bạch Khải cười xuy một tiếng, thoáng quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, khẽ mỉm cười thân thiện. Theo sau cũng hóa thành lưu quang bay đi. Hai bóng thân ảnh, chia ra hai phương hướng trái phải, đảo mắt biến mất vào trong rừng rậm.
Chờ hai người kia đi khuất, lúc này, trong tay Dược Thiên Sầu không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh phi kiếm, đứng trước gốc cây khổng lồ dùng sức chém thẳng vào mấy cái, thanh âm "đinh đương" như tiếng kim thiết liền vang lên. Tốn sức chín trâu hai hổ mới đem một chút vỏ cây tước xuống xong, liền quay đầu nhìn Đại Minh Luân hô lớn: "Quả nhiên đúng là cây khô, nhưng nó phi thường cứng rắn. Chẳng trách lại có thể đứng sừng sững mấy ngàn năm qua không hề ngã gục."
Nói xong trực tiếp ngồi xuống phần rễ cây tráng kiện, dựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi. Đại Minh Luân thấy thế, cũng không phải nói gì, đành phải tiến đến gần dò hỏi: "Làm sao thế? Hay là ngươi muốn tìm cơ duyên ở dưới gốc cây khô này sao?"
"Không có lửa làm sao có khói, nếu như đã có truyền thuyết này, khẳng định là phải có gì đó không nhiều thì ít. Nếu chúng ta không thăm dò thử, thì làm sao dám xác minh là thật hay giả đây cơ chứ?" Dược Thiên Sầu cười hì hì, ôm đầu dựa lưng vào thân cây.
Vốn lo lắng sau khi Tiên Cung sụp đổ, tiền đồ sẽ u ám, nhưng lúc này Đại Minh Luân cũng bị tính tinh sảng khoái của Dược Thiên Sầu lây nhiễm, ngẫm lại cảm thấy cũng đúng thôi, dù sao người này vẫn còn đường lui ah! Quả thực là không cần phải lo lắng thêm xuống. Sau khi buông bỏ gánh nặng tâm lý xuống, Đại Minh Luân ưỡn ngực bước tới bên cạnh Dược Thiên Sầu, cũng bắt chước theo bộ dáng của hắn, nhàn nhã ngồi xuống...
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn Đại Minh Luân cười nói: "Như thế mới đúng, nghỉ ngơi dưỡng sức chính là vương đạo, suốt ngày bôn ba dặm trường, thật là mệt mỏi!"
Đại Minh Luân đang muốn lên tiếng nói chuyện, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, tầng lá xum xuê vàng úa trên nhánh cây khẽ lay động, cả bóng cây cổ thụ khổng lồ cũng đung đưa theo gió, thế nhưng còn phát ra thanh âm nỉ non như khúc hát ru ngâm nga. Hai người đang nằm dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đã mở mắt ra, nghiêng tai chăm chú lắng nghe, hy vọng có thế nghe ra một chút manh mối.
Nhưng nghe suốt hồi lâu, cũng không nghe ra là tiếng gì, khi gió mát ngừng thổi, thanh âm theo đó cũng dần dần biến mất. Dược Thiên Sầu ngửa đầu nhìn lên tán cây vàng úa, lầm bầm nói: ""Ngươi có nghe thấy cái gì không?"
"Đó chỉ là thanh âm gió thổi qua lá cây mà thôi, không có nghĩa lý gì cả." Đại Minh Luân hừ lạnh nói: "Quả nhiên đúng là tin đồn bậy, ngươi vẫn còn muốn ở đây ngóng trông nữa ư?"
"Không thể lấy chuyện này để kết luận đơn giản như thế được. Nếu không thì chúng ta nán lại thêm một ngày thời gian, nếu ngày mai không phát sinh chút biến hóa dị thường nào, tiếp tục rời đi cũng không có muộn." Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, thì một cơn gió nhẹ lại thổi qua, tán cây xum xuê vàng úa khẽ uyển chuyển lắc lư, phát ra những thanh âm nỉ non vô nghĩa, đập vào trong lỗ tai của hai người...
Gió núi man mác thổi qua, làm cho Dược Thiên Sầu đều có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên trong dòng sông ngoài phía sau vang lên thanh âm "bành bạch", một chú cá quẫy đuôi nhảy lên giữa không trung, rồi chúc đầu hung hăng lao xuống mặt nước. Dược Thiên Sầu thấy vậy, chợt bừng tình ngồi thẳng lên, hai mắt lau mắt, cảm giác ở địa phương này ngủ gật thì quá mức nguy hiểm. Thoáng quay đầu sang nhìn, thì trông thấy Đại Minh Luân đã muốn ngồi thẳng dậy rồi, hơn nữa còn đang cười lạnh nhìn chằm chằm vào mình, tựa như đang nói, ở nơi này mà còn ngủ gật được, ta đúng là phục ngươi rồi!
Dược Thiên Sầu xấu hổ giải thích: "Ta sẽ đi làm vài thứ đề nghỉ giải lao."
Nói dứt lời, liền lắc mình xuống dưới vách núi!
Đại Minh Luân tò mò không hiểu gã tiểu tử này đang muốn làm gì, nhưng không đầy một lúc sau, đã trông thấy hắn phóng vút lên, trên tay còn cầm theo một bó củi khô quăng xuống dưới đất. Tiếp đó, xuất ra hai thanh phi kiếm, chạy tới bờ sông hết nhìn đông lại ngó sang tây!
Bất thình lình bên dưới dòng sông, bùng lên hai cột nước, hai con cá chép béo mập tươi rói từ trong dòng nước bắn ra, nhắm thẳng vào thanh kiếm trong tay Dược Thiên Sầu, hành động liều lình như muốn há miệng nuốt kiểm tự sát.
Dược Thiên Sầu mang theo hai con cá chép mau chóng quay về bên đống củi khô, theo trong túi trữ vật lấy đồ gia vị làm bếp ra, vung tay lên phóng hỏa đốt củi, rất nhanh biến chúng thành một đống than củi đỏ hồng. Theo sau, hai con cá chép béo mập bị xuyên qua kiếm gác lên đống than, trong khi chờ cá nướng chín, Dược Thiên Sầu hưng phấn chà xát song chưởng, lấy ra hai vò rượu, thuận tay ném một vò cho Đại Minh Luân đang trợn mắt há mồm, còn chính mình thì mở lóp giấy dán ra, nâng vò rượu lên tưới vào trong miệng vài ngụm. Tiếp đó, cầm gói đồ gia vị nấu bếp lên, thi thoảng rải khắp minh hai con cá chép, động tác trong tay Dược Thiên Sầu phi thường thuần thục, kết hợp cùng phong cảnh hữu tình nơi đây, quả nhiên đúng là thú vui thần tiên tao nhã ah!
Đại Minh Luân thật sự không biết phải nói cái gì, đành thở dài dựa lưng vào thân cây, nâng vò rượu lên uống một mình. Đợi tới lúc mùi hương cá nướng tản mát ra bốn phía xung quanh, thì bỗng dưng nghe thấy Dược Thiên Sầu "di" lên một tiếng kinh
Ingạc. Đại Minh Luân ngẳng đầu nhìn lên, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang kì quái lầm bầm nói: "Hương vị này là sao? Chẳng lẽ cá trong cổ Lão Sâm Lâm nướng lên sẽ có hương vị này ư?"
Hai tay cầm kiếm giơ lên trước mặt, hít hà mùi hương của hai con cá nướng vàng trơm...
"Đi thong thả!" Dược Thiên Sầu vươn tay ra đưa tiễn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào lão nhân, thản nhiên hỏi: "Cổ Lão Sâm Lâm rộng lớn bao quát như thế, ta xâm nhấp vào mảnh đất trung tâm bằng cách nào đây nhỉ?"
Đại Minh Luân đứng bên cạnh không hề lên tiếng, xem như đó không phải là chuyện tình của mình.
Bất quá lão nhân đầu trùm mộc quan, biểu hiện vô cùng thành khẩn, lại khoát tay chỉ về hướng Đông, diễn cảm nghiêm túc nói: "Đi thẳng theo hướng Đông, khi thấy vách núi dựng đứng có thác nước chảy xuống, bên dưới là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, thì đó chính là mảnh đất trung tâm bên trong cồ Lão Sâm Lâm. Nếu các hạ muốn đến nơi đó, lão phu đề nghị hai người men theo thẳng đường chim bay, nhiều ít sẽ tránh được những rắc rối không cần thiết. Nên nhớ rằng, trong cổ Lão Sâm Lâm này không phải ai cũng là người lương thiện, nói đến đây cũng đã cạn lời, xin cáo từ!"
Bảy người khác cũng theo hắn chắp tay, bùn đất bên dưới sôi nổi dâng lên, nháy mắt đem tám người nuốt xuống, đảo mắt đã biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
"Ngươi nhận được lời mời đến Mộc Sát Hải làm khách ư?" Bỗng nhiên, Đại Minh Luân quay đầu sang dò hỏi.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, khẽ mỉm cười giải thích: "Dù sao cũng thế cả thôi, coi như là đến mở rộng kiến thức, đi thôi!"
Hai bóng người nhanh chóng lao vút lên thiên không, phi hành thẳng theo hướng Đông mà đi...
Theo trên không trung quan sát xuống bên dưới, cổ Lão Sâm Lâm vẫn rộng lớn vô bến vô bờ, núi rừng phấp phồng sóng xanh biếc như biển khơi, đúng là vô cùng đồ sộ, nhưng không biết ở bên dưới kia đang ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm, ước chừng cấp tốc phi hành khoảng ba ngày thời gian, hai người đang không ngừng quan sát bốn phía xung quanh, chợt giảm tốc độ phi hành, chậm rãi phiêu phù ở giữa không trung. Bởi vì ở phía trước mặt hai người, bỗng dưng xuất hiện một vách núi dựng đứng màu đá đỏ.
Trên vách núi có rất nhiều nham thạch màu đỏ sẫm lởm chởm, cơ hồ không nhìn thấy bóng cây ngọn cỏ nào, ở trong phiến rừng cây xanh um tươi tốt như cổ Lão Sâm Lâm, là dị thường nổi bật. Một con sông theo dòng chảy, từ trên đỉnh núi đổ thẳng xuống bên dưới, ngay bên dưới chân thác nước là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, tán lá vàng úa, giống như hết thảy bao nhiêu thủy tích của dòng chảy, đều như chỉ cung ứng cho mỗi gốc cây này.
"Hẳn là đây rồi." Đại Minh Luân chỉ xuống phía dưới nói.
"Ân! Gốc cây kia chắc là cổ Ngữ Thụ rồi! Đi xuống bên dưới xem thế nào." Dược Thiên Sầu dẫn đầu lao xuống bên dưới, kết quả vừa đáp xuống liền ngây ngần cả người. Theo sau mà xuống, Đại Minh Luân đồng dạng cũng ngây ra, chỉ thấy bên dưới gốc cây cổ thụ, có hai người đã tới trước bọn hắn. Một người thân mặc kim bào, một người thân mặc bạch y, đi chân trần. Lúc này hai người đã quay đầu nhìn về phía bọn hắn.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là Kim Thái cùng Bạch Khải, không biết hai người đã tới đây từ khi nào. Bất quá, Dược Thiên Sầu cùng Đại Minh Luân có thể tìm ra nơi này, thì hai người bọn họ đang ở đây, tự nhiên cũng chẳng có gì lấy làm kì quái.
Dược Thiên Sầu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, còn Đại Minh Luân thì bước nhanh tới, hướng hai người hành lễ nói: "Bái kiến Tiên Đế, bái kiến Minh Hoàng!"
Kim Thái vẫn mang hình dáng ăn trên ngồi trước, khẽ "ưm" một tiếng. Bạch Khải nhãn tình đang rơi vào trên người Dược Thiên Sầu, nhàn nhạt cười nói: "Hai người bọn hắn có thể tìm được nơi này, xem ra đã tốn không ít tâm tư, có thể nhìn ra bọn hắn đã muốn tận lực rồi."
Theo sau quay đầu nhìn sang phía Kim Thái dò hỏi: "Kim Thái! Chẳng lẽ hai người chúng ta, cứ phải đứng ở đây chờ đợi cơ duyên hay sao?"
Kim Thái xoay người nhìn bốn phía xung quanh, hai tay chỉ sang hai bên vách núi, nói: "Ngươi tìm ở bên này, ta sẽ đi tìm theo bên kia."
Theo sau lại chỉ về phía trước trung tâm, nhìn Đại Minh Luân sai khiến: "Các ngươi tìm theo phương hướng đó."
Bạch Khải phóng mắt nhìn về phía trước, trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi nói: "Nếu tìm không thấy thì làm sao đây?"
Kim Thái nói chắc như đinh đóng cột: "Vậy đem đám người Vong Tình dẫn tới nơi đây, sau đó phóng hỏa đốt cổ Lão Sâm Lâm, ta xem Mộc lão đầu còn trốn nổi đến khi nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bạch Khải nhíu mày, bỗng dưng trợn mắt nhìn Kim Thái ní: "Ý của ngươi là.., muốn mượn đao giết người? Đưa đám người Vong Tình đến, rồi nhờ Mộc lão đầu đứng ra tính sổ cùng đám người Vong Tình ư?"
"Đây là ngươi nói, ta không có nói như vậy." Kim Thái hừ lạnh, hóa thành lưu quang bay về hướng bên trái.
Bạch Khải cười xuy một tiếng, thoáng quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, khẽ mỉm cười thân thiện. Theo sau cũng hóa thành lưu quang bay đi. Hai bóng thân ảnh, chia ra hai phương hướng trái phải, đảo mắt biến mất vào trong rừng rậm.
Chờ hai người kia đi khuất, lúc này, trong tay Dược Thiên Sầu không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh phi kiếm, đứng trước gốc cây khổng lồ dùng sức chém thẳng vào mấy cái, thanh âm "đinh đương" như tiếng kim thiết liền vang lên. Tốn sức chín trâu hai hổ mới đem một chút vỏ cây tước xuống xong, liền quay đầu nhìn Đại Minh Luân hô lớn: "Quả nhiên đúng là cây khô, nhưng nó phi thường cứng rắn. Chẳng trách lại có thể đứng sừng sững mấy ngàn năm qua không hề ngã gục."
Nói xong trực tiếp ngồi xuống phần rễ cây tráng kiện, dựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi. Đại Minh Luân thấy thế, cũng không phải nói gì, đành phải tiến đến gần dò hỏi: "Làm sao thế? Hay là ngươi muốn tìm cơ duyên ở dưới gốc cây khô này sao?"
"Không có lửa làm sao có khói, nếu như đã có truyền thuyết này, khẳng định là phải có gì đó không nhiều thì ít. Nếu chúng ta không thăm dò thử, thì làm sao dám xác minh là thật hay giả đây cơ chứ?" Dược Thiên Sầu cười hì hì, ôm đầu dựa lưng vào thân cây.
Vốn lo lắng sau khi Tiên Cung sụp đổ, tiền đồ sẽ u ám, nhưng lúc này Đại Minh Luân cũng bị tính tinh sảng khoái của Dược Thiên Sầu lây nhiễm, ngẫm lại cảm thấy cũng đúng thôi, dù sao người này vẫn còn đường lui ah! Quả thực là không cần phải lo lắng thêm xuống. Sau khi buông bỏ gánh nặng tâm lý xuống, Đại Minh Luân ưỡn ngực bước tới bên cạnh Dược Thiên Sầu, cũng bắt chước theo bộ dáng của hắn, nhàn nhã ngồi xuống...
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn Đại Minh Luân cười nói: "Như thế mới đúng, nghỉ ngơi dưỡng sức chính là vương đạo, suốt ngày bôn ba dặm trường, thật là mệt mỏi!"
Đại Minh Luân đang muốn lên tiếng nói chuyện, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, tầng lá xum xuê vàng úa trên nhánh cây khẽ lay động, cả bóng cây cổ thụ khổng lồ cũng đung đưa theo gió, thế nhưng còn phát ra thanh âm nỉ non như khúc hát ru ngâm nga. Hai người đang nằm dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đã mở mắt ra, nghiêng tai chăm chú lắng nghe, hy vọng có thế nghe ra một chút manh mối.
Nhưng nghe suốt hồi lâu, cũng không nghe ra là tiếng gì, khi gió mát ngừng thổi, thanh âm theo đó cũng dần dần biến mất. Dược Thiên Sầu ngửa đầu nhìn lên tán cây vàng úa, lầm bầm nói: ""Ngươi có nghe thấy cái gì không?"
"Đó chỉ là thanh âm gió thổi qua lá cây mà thôi, không có nghĩa lý gì cả." Đại Minh Luân hừ lạnh nói: "Quả nhiên đúng là tin đồn bậy, ngươi vẫn còn muốn ở đây ngóng trông nữa ư?"
"Không thể lấy chuyện này để kết luận đơn giản như thế được. Nếu không thì chúng ta nán lại thêm một ngày thời gian, nếu ngày mai không phát sinh chút biến hóa dị thường nào, tiếp tục rời đi cũng không có muộn." Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, thì một cơn gió nhẹ lại thổi qua, tán cây xum xuê vàng úa khẽ uyển chuyển lắc lư, phát ra những thanh âm nỉ non vô nghĩa, đập vào trong lỗ tai của hai người...
Gió núi man mác thổi qua, làm cho Dược Thiên Sầu đều có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên trong dòng sông ngoài phía sau vang lên thanh âm "bành bạch", một chú cá quẫy đuôi nhảy lên giữa không trung, rồi chúc đầu hung hăng lao xuống mặt nước. Dược Thiên Sầu thấy vậy, chợt bừng tình ngồi thẳng lên, hai mắt lau mắt, cảm giác ở địa phương này ngủ gật thì quá mức nguy hiểm. Thoáng quay đầu sang nhìn, thì trông thấy Đại Minh Luân đã muốn ngồi thẳng dậy rồi, hơn nữa còn đang cười lạnh nhìn chằm chằm vào mình, tựa như đang nói, ở nơi này mà còn ngủ gật được, ta đúng là phục ngươi rồi!
Dược Thiên Sầu xấu hổ giải thích: "Ta sẽ đi làm vài thứ đề nghỉ giải lao."
Nói dứt lời, liền lắc mình xuống dưới vách núi!
Đại Minh Luân tò mò không hiểu gã tiểu tử này đang muốn làm gì, nhưng không đầy một lúc sau, đã trông thấy hắn phóng vút lên, trên tay còn cầm theo một bó củi khô quăng xuống dưới đất. Tiếp đó, xuất ra hai thanh phi kiếm, chạy tới bờ sông hết nhìn đông lại ngó sang tây!
Bất thình lình bên dưới dòng sông, bùng lên hai cột nước, hai con cá chép béo mập tươi rói từ trong dòng nước bắn ra, nhắm thẳng vào thanh kiếm trong tay Dược Thiên Sầu, hành động liều lình như muốn há miệng nuốt kiểm tự sát.
Dược Thiên Sầu mang theo hai con cá chép mau chóng quay về bên đống củi khô, theo trong túi trữ vật lấy đồ gia vị làm bếp ra, vung tay lên phóng hỏa đốt củi, rất nhanh biến chúng thành một đống than củi đỏ hồng. Theo sau, hai con cá chép béo mập bị xuyên qua kiếm gác lên đống than, trong khi chờ cá nướng chín, Dược Thiên Sầu hưng phấn chà xát song chưởng, lấy ra hai vò rượu, thuận tay ném một vò cho Đại Minh Luân đang trợn mắt há mồm, còn chính mình thì mở lóp giấy dán ra, nâng vò rượu lên tưới vào trong miệng vài ngụm. Tiếp đó, cầm gói đồ gia vị nấu bếp lên, thi thoảng rải khắp minh hai con cá chép, động tác trong tay Dược Thiên Sầu phi thường thuần thục, kết hợp cùng phong cảnh hữu tình nơi đây, quả nhiên đúng là thú vui thần tiên tao nhã ah!
Đại Minh Luân thật sự không biết phải nói cái gì, đành thở dài dựa lưng vào thân cây, nâng vò rượu lên uống một mình. Đợi tới lúc mùi hương cá nướng tản mát ra bốn phía xung quanh, thì bỗng dưng nghe thấy Dược Thiên Sầu "di" lên một tiếng kinh
Ingạc. Đại Minh Luân ngẳng đầu nhìn lên, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang kì quái lầm bầm nói: "Hương vị này là sao? Chẳng lẽ cá trong cổ Lão Sâm Lâm nướng lên sẽ có hương vị này ư?"
Hai tay cầm kiếm giơ lên trước mặt, hít hà mùi hương của hai con cá nướng vàng trơm...
/1255
|