Ba người nhất tề quay đầu nhìn lại, Dược Thiên Sầu bày ra thần tình mờ mịt khó hiểu, nhìn Thái Thúc Tuyên, lại ngó Đại Minh Luân, sau đó là nhìn chính minh. Đương nhiên, có vẻ như không hiếu Dược Thiên Sầu trong miệng Bạch Khải là ai.
Bạch Khải nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đang giả vờ si ngốc, mỉm cười nói: "Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải ra tay xé rách lớp da trên mặt ngươi xuống nữa hay sao?"
Đại Minh Luân thần sắc khẽ biến đổi, Thái Thúc Tuyên thì vẫn bình thản như cũ.
"Ách..." Dược Thiên Sầu không biết phải nói gì. Bằng vào tu vi của Bạch Khải muốn xé rách tấm mặt nạ da người trên mặt hắn, đúng là không phải chuyện gì quá mức khó khăn. Nhưng đồng dạng câu nói kia cũng đã thuyết minh, Bạch Khải đang nghi ngờ dò hỏi mà thôi, làm không tốt chính là muốn đưa minh vào bẫy. Nghĩ như thế, nên Dược Thiên Sầu vẫn nâng tay chỉ vào mũi mình, lên tiếng hỏi: "Minh Hoàng kêu ta sao? Ta tên là Ngưu Hữu Đức, Minh Hoàng vì sao kêu ta là Dược Thiên Sầu?"
"Lầm ư?" Bạch Khải cười xuy một tiếng, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có chút nóng nảy, bất quá vẫn duy trì phong phạm khiêm tốn, chỉ tay vào Dược Thiên Sầu mỉm cười nói: "Nếu một mình ngươi đứng trước mặt ta, sợ rằng ta còn không đem ngươi tưởng lầm thành Dược Thiên Sầu. Nhưng Đại Minh Luân cùng hai yêu tu trong Thiên Hạ thương hội của ngươi có quan hệ không nhỏ, nói vậy quan hệ cùng ngươi là sẽ
Không tầm thường. Mà tu sĩ Tiểu Tiên kỳ có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh Nữ Ta
Chỉ nghe qua một người có tên là Dược Thiên Sầu mà thôi, những người khác ta chưa từng nghe nói qua. Và một điều nữa ngươi chớ quên, chúng ta đã từng gặp nhau trong Vô Tận Hắc Nhai, đồng dạng ngươi cũng là tu sĩ Tiểu Tiên, chung quy không có khả năng trùng hợp nhiều điểm như thế đi? Dược Thiên Sầu, ngươi giấu giếm được Kim Thái, nhưng không qua mắt ta nổi đâu, uổng công ta chân thành đối xử với ngươi. Ngươi cảm thấy ở trước mặt ta, mà vẫn phải giấu giếm thân phận nữa sao?"
Nguyên lai có nhiều sơ hở như thế, xem ra không muốn thừa nhận cũng là không xong rồi! Dược Thiên Sầu vuốt mũi cười khổ, nhìn Bạch Khải hành lễ: "Minh Hoàng thứ lỗi! Quả thực là tình huống bất đắc dĩ, Dược Thiên Sầu biết sai rồi..."
"Biết sai thì tốt." Bạch Khải liếc mắt nhìn Minh Giới Thánh Nữ, thản nhiên cười nói: "Nghe che giấu dung mạo của minh, tự nhiên là có nỗi khổ riêng, cùng ta không có liên quan gì, ta cũng không muốn truy cứu xuống. Bất quá ta nghĩ rằng ngươi cũng không muốn trông thấy Tuyệt Tình Cung nắm quyền thiên hạ. Cho nên, chúng ta vẫn phải dốc sức tìm kiếm người mà Kim Thái đang muốn tìm..."
Nói dứt lời, Bạch Khải trực tiêp lao vào trong rừng rậm, quả nhiên không có truy cứu chuyện tình của Dược Thiên Sầu. Còn ba người Dược Thiên Sầu thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Đại Minh Luân cùng Thái Thúc Tuyên lúc này không biết nói cái gì, lộ ra ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
"Lao xao..." Mấy con phi điểu nhảy nhót trên những lùm cây, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bốn phía xung quanh.
Dược Thiên Sầu thoáng quét mắt ngắm nhìn chung quanh một vòng, có chút đau răng nhìn Thái Thúc Tuyên bất đắc dĩ nói: "Thánh Nữ, ngươi không đi theo Minh Hoàng, mà ở đây cùng chúng ta làm gi? Bằng vào tu vi của hai người chúng ta, nếu gặp nguy hiếm cũng vô pháp bảo hộ được an toàn cho ngươi ah!"
Tuy hắn rất muốn kiến thức gia gia của Lục nhi, rốt cuộc là cái nhân vật tầm cỡ như thế nào, nhưng hắn căn bản là không muốn mang theo vị Thánh Nữ này, tuy nàng hiểu rõ nội tình, nhưng không hiếu lập trường của nàng đứng về phía nào. Nếu như là nữ nhân lòng dạ rắn rết, ở sau lưng thống cho hắn một đao nhỏ, vậy quả thực chính là tự mình đang rước lấy phiền toái ah!
Thái Thúc Tuyên đối với lời nói của Dược Thiên Sầu chẳng thèm quan tâm, nàng nhắm mắt làm ngơ, tương phản còn nhìn sang Đại Minh Luân nói: "Ta có lời muốn thương lượng cùng Dược Thiên Sầu, ngươi đi chung quanh cảnh giới dùm..."
"Giữa hai chúng ta, dường như không có chuyện gì để nói..." Dược Thiên Sầu đang muốn phản ứng, thì đã bị ánh mắt kiên định của Thái Thúc Tuyên chen ngang, đành phải gãi đầu nhìn Đại Minh Luân cười khổ: 4íNgươi tới phía trước mười dặm chờ ta ở đó đi"
Đại Minh Luân gật đầu, hướng Minh Giới Thánh Nữ ôm quyền xong, liền lao vút đi. Mắt trông thấy bóng dáng Đại Minh Luân đã đi khuất, Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn nữ nhân trước người, gãi đầu hỏi: "Nói đi! Tìm ta là có chuyện gì muốn nói?"
"Ta vốn tên là Thái Thúc Tuyên, ngươi tính không có sai!" Thái Thúc Tuyên nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngần ra, nhìn bốn phía xung quanh không có bóng người, đôi con ngươi trong mắt liến thoáng đảo liên hồi. Lúc trước nàng còn cãi bướng, mà hiện giờ sảng khoái thừa nhận như vậy là có ý gi? Ờ dưới tình huống chưa hiểu rõ nữ nhân này, hắn một mực phủ nhận giải thích: "Thánh nữ hiểu lầm rồi, ta chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật."
"Thuận miệng mà đoán ra được danh hào cảu ta, vậy ngươi còn hơn cả Toán Sư ah!" Thái Thúc Tuyên hoàn toàn không tin tưởng vào lời nói vô nghĩa này. Danh hào của mình, người khác há có thể thuận miệng đoán ra được chứ!
Chỉ thấy nàng vươn tay ra đằng sau gáy, tháo tấm màn hắc sa xuống, lúc này dung nhan kinh diễm tuyệt luân, nhất thế khuynh thành, ngay cả thiên sứ cũng đều phải cảm thấy xấu hổ, liền phơi bày ra trước mắt, nhan sắc so sánh cùng Cơ Vũ còn muốn trội hơn ba bốn phần, khiến cho người xem như muốn ngừng thở. Dược Thiên Sầu ngây ngốc, hai mắt dần dần hãm sâu vào dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, khó có thể thoát ra...
"Không phải ngươi nói, chỉ cần cho ngươi sờ mặt. Ngươi liền có thể suy tính ra, ta đang muốn tìm ai hoặc làm gì hay sao?" Thái Thúc Tuyên hai mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, ý tứ trong lời nói phi thường rõ ràng, bỏ qua chính là muốn Dược Thiên Sầu thi triển pháp môn xem tướng.
Kỳ thật, nguyên nhân nàng bám theo Dược Thiên Sầu rất đơn giản, tự nhiên không phải là nàng coi trọng nam sắc của Dược Thiên Sầu. Nàng hiểu rõ, bằng vào thiên phú tu vi của mình, sẽ vồ pháp so sánh cùng gã Ma Thần khủng bố kia. Nhưng muốn tim người có khả năng tương đương Ma Thần, nhiều năm qua vẫn không thể nào tìm thấy. Nàng thầm nghĩ, phải chăng Dược Thiên Sầu cùng Tất Trường Xuân, những người nàng nhìn không thấu vận mệnh, phải chăng chính là người mà nàng đang kiếm tim? Tuy nàng không dám xác định có phải là hai người này hay không, nhưng nàng đã hạ quyết tâm trước tiên hướng Dược Thiên Sầu giải thích, vì thế mới bám theo Dược Thiên Sầu. Kết quả, sau khi Dược Thiên Sầu giở pháp mồn nắn xương xem tướng ra, đã khiến cho nàng giật minh cả kinh không thôi. Tựa hồ, pháp mồn này so với thiên phú bầm sinh cùa nàng, còn muốn cường hãn hơn nhiều ah!
Ban đầu, nàng có chút mâu thẫn, không muốn tiết lộ bí mật của mình cho Dược Thiên Sầu nghe. Bất quá ngay khi ngẫm lại, thì nàng đã vui sướng không thôi, một khi pháp môn của Dược Thiên Sầu có thể suy diễn nhiều điều như thế, vậy thì hắn sẽ có khả năng suy tính ra người mình đang muốn tìm kiếm, giúp mình báo thù là ai, và đang ở địa phương nào...
Đang ngắm nhìn dung nhan khuynh thành trước mắt, Dược Thiên Sầu nghe vậy liền khôi phục tinh thần, thoáng cười khổ thầm nghĩ, quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phương, không hổ là nữ nhi của Thái Thúc Chính và Minh sinh ra!
Lúc này Dược Thiên Sầu liền vội vàng chà xát hai tay, ngượng ngùng cười nói: "Nếu Thánh Nữ có mệnh, Dược Thiên Sầu này nào dám không nghe theo!"
Ngụ ý chính là ta đây sẽ không khách khí đâu. Hắn giả vờ nhanh chân bước tới... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thái Thúc Tuyên trông thấy hắn bước tới, trong lòng cũng là kinh hoàng, còn chưa từng có nam nhân nào dám sờ qua khuôn mặt của mình, khẽ cắn môi, hai mắt chậm rãi khép vào.
Dược Thiên Sầu đi tới gần, thần tinh tràn đầy ý cười, không hề khách khí vươn tay ra. Trong đầu đang suy nghĩ xem có nên sờ nắn trên dung nhan tuyệt mỹ này hay không. Nhưng bất hảo chính là, đúng lúc này một tia nắng chói chang xuyên thấu qua những tàng cây, trực tiếp chiếu thẳng vào hai mắt của hắn.
Mất hứng!
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu tránh sang một bên, đúng lúc này trong đầu không khỏi nhớ tới Diêm Bà Bà đang tha thiết tưởng niệm Thái Thúc Tuyên ở trong Chư Thiên Kết Giới, chính mình đã từng đáp ứng Diêm Bà Bà, sau khi gặp Thái Thúc Tuyên sẽ thông tri cho nàng biết, rằng Bà Bà đang rất tưởng niệm nàng. Chẳng lẽ người ta đang gặp khó khăn mà minh lại muốn chiếm tiện nghi hay sao? Dược Thiên Sầu nghĩ vậy, liền chậm rãi buông thõng tay xuống, nụ cười treo bên khóe miệng cũng dần biến mất, trước mắt không nên đắc tội với Thái Thúc Tuyên, ít nhất là phải giữ mối quan hệ tốt cùng Diêm Bà Bà ở bên trong Chư Thiên Kết Giới, nói không chừng trong tương lai Diêm Bà Bà sẽ giúp đỡ mình, không nên vì tư sắc mà làm hỏng mất đại sự!
Trông thấy Thái Thúc Tuyên hai mắt khẽ run rẩy, muốn mở mắt ra, thì Dược Thiên Sầu lùi dài về phía sau, cười khổ nói: "Thái Thúc Tuyên! Diêm bà bà rất tưởng nhớ ngươi."
"Diêm Bà Bà?" Thái Thúc Tuyên giật mình mở mắt ra, đôi mắt đẹp toát ra thần sắc kinh ngạc nói: "Đây cũng là ngươi suy tính ra ư?"
"Ta.., ta suy tính ra cái rắm ấy!" Dược Thiên Sầu thở dài nói: "Ta chỉ là muốn đùa giỡn ngươi chút thôi, ta nào biết pháp môn xem tướng gì chứ! Bất quá nhiều năm rồi mà ngươi không thèm quay về thăm Diêm Bà Bà, nên ta muốn trừng phạt nhà ngươi chút thôi." Trước tiên giải thích hành động của mình, sau đó mới bình thản nói: "Sau khi ta xâm nhấp vào trong Chư Thiên Kết Giới, gặp qua Diêm Bà Bà, liền nghe lão bà tử kể qua chuyện tình về ngươi."
"Không có khả năng! Làm sao ngươi có thể xuyên qua Chư Thiên Kết Giới được chứ?" Thái Thúc Tuyên lắc đầu tỏ vẻ không tin lầm bầm nói.
Không có biện pháp nào, Dược Thiên Sầu đành phải tường thuật qua chuyện tình mình gặp được Diêm Bà Bà. Bất quá không hề nhắc tới Thận Vưu có khả năng xuyên qua Chư Thiên Kết Giới, dù sao hắn còn chưa hiểu rõ thái độ làm người của Thái Thúc Tuyên, nên cũng không dám đem bí mật kia tiết lộ ra.
Chứng kiến biểu tình khó tin của Thái Thúc Tuyên, Dược Thiên Sầu thở dài nói: "Thái Thúc Tuyên! Muốn đối phó với Ma Thần nói dễ hơn làm rất nhiều. Hiện giờ Tiên Minh hai giới đang rơi vào tình cảnh hỗn loạn, tu vi của ngươi tuy rằng cao siêu hơn ta, nhưng sợ là vẫn chưa đủ đảm bảo an toàn của bản thân ngươi. Tốt nhất ngươi hãy quay về đi! Diêm Bà Bà thật sự rất tưởng nhớ ngươi."
"Quay trở về ư?" Thái Thúc Tuyên có chút thất hồn lạc phách, khẽ lầm bầm nói: "Đại thù của cha mẹ còn chưa báo. Ta làm sao có thể yên tâm ở trong đó đây?"
"Diêm Bà Bà muốn ta chuyển lời cho ngươi, nhưng có trở về hay không đều là do ngươi quyết định, ta cũng không dám miễn cưỡng. Nếu ngày sau ngươi muốn quay về, thì nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi quay trở về, chính ngươi tự mình suy ngẫm đi!" Dược Thiên Sầu nhìn nàng nhún vai, ném nàng ở lại, lắc minh bay về phương hướng Đại Minh Luân lúc trước đã rời đi.
Sâu trong rừng rậm khoảng mười dặm, Đại Minh Luân quả nhiên đang đứng chờ hắn, hai người vừa giáp mặt. Đại Minh Luân nhìn phía sau hắn không thấy bóng người, liền hồ nghi dò hỏi: "Ngươi đã cắt đuôi Minh Giới Thánh Nữ rồi sao?"
Bạch Khải nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đang giả vờ si ngốc, mỉm cười nói: "Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải ra tay xé rách lớp da trên mặt ngươi xuống nữa hay sao?"
Đại Minh Luân thần sắc khẽ biến đổi, Thái Thúc Tuyên thì vẫn bình thản như cũ.
"Ách..." Dược Thiên Sầu không biết phải nói gì. Bằng vào tu vi của Bạch Khải muốn xé rách tấm mặt nạ da người trên mặt hắn, đúng là không phải chuyện gì quá mức khó khăn. Nhưng đồng dạng câu nói kia cũng đã thuyết minh, Bạch Khải đang nghi ngờ dò hỏi mà thôi, làm không tốt chính là muốn đưa minh vào bẫy. Nghĩ như thế, nên Dược Thiên Sầu vẫn nâng tay chỉ vào mũi mình, lên tiếng hỏi: "Minh Hoàng kêu ta sao? Ta tên là Ngưu Hữu Đức, Minh Hoàng vì sao kêu ta là Dược Thiên Sầu?"
"Lầm ư?" Bạch Khải cười xuy một tiếng, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có chút nóng nảy, bất quá vẫn duy trì phong phạm khiêm tốn, chỉ tay vào Dược Thiên Sầu mỉm cười nói: "Nếu một mình ngươi đứng trước mặt ta, sợ rằng ta còn không đem ngươi tưởng lầm thành Dược Thiên Sầu. Nhưng Đại Minh Luân cùng hai yêu tu trong Thiên Hạ thương hội của ngươi có quan hệ không nhỏ, nói vậy quan hệ cùng ngươi là sẽ
Không tầm thường. Mà tu sĩ Tiểu Tiên kỳ có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh Nữ Ta
Chỉ nghe qua một người có tên là Dược Thiên Sầu mà thôi, những người khác ta chưa từng nghe nói qua. Và một điều nữa ngươi chớ quên, chúng ta đã từng gặp nhau trong Vô Tận Hắc Nhai, đồng dạng ngươi cũng là tu sĩ Tiểu Tiên, chung quy không có khả năng trùng hợp nhiều điểm như thế đi? Dược Thiên Sầu, ngươi giấu giếm được Kim Thái, nhưng không qua mắt ta nổi đâu, uổng công ta chân thành đối xử với ngươi. Ngươi cảm thấy ở trước mặt ta, mà vẫn phải giấu giếm thân phận nữa sao?"
Nguyên lai có nhiều sơ hở như thế, xem ra không muốn thừa nhận cũng là không xong rồi! Dược Thiên Sầu vuốt mũi cười khổ, nhìn Bạch Khải hành lễ: "Minh Hoàng thứ lỗi! Quả thực là tình huống bất đắc dĩ, Dược Thiên Sầu biết sai rồi..."
"Biết sai thì tốt." Bạch Khải liếc mắt nhìn Minh Giới Thánh Nữ, thản nhiên cười nói: "Nghe che giấu dung mạo của minh, tự nhiên là có nỗi khổ riêng, cùng ta không có liên quan gì, ta cũng không muốn truy cứu xuống. Bất quá ta nghĩ rằng ngươi cũng không muốn trông thấy Tuyệt Tình Cung nắm quyền thiên hạ. Cho nên, chúng ta vẫn phải dốc sức tìm kiếm người mà Kim Thái đang muốn tìm..."
Nói dứt lời, Bạch Khải trực tiêp lao vào trong rừng rậm, quả nhiên không có truy cứu chuyện tình của Dược Thiên Sầu. Còn ba người Dược Thiên Sầu thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Đại Minh Luân cùng Thái Thúc Tuyên lúc này không biết nói cái gì, lộ ra ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
"Lao xao..." Mấy con phi điểu nhảy nhót trên những lùm cây, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bốn phía xung quanh.
Dược Thiên Sầu thoáng quét mắt ngắm nhìn chung quanh một vòng, có chút đau răng nhìn Thái Thúc Tuyên bất đắc dĩ nói: "Thánh Nữ, ngươi không đi theo Minh Hoàng, mà ở đây cùng chúng ta làm gi? Bằng vào tu vi của hai người chúng ta, nếu gặp nguy hiếm cũng vô pháp bảo hộ được an toàn cho ngươi ah!"
Tuy hắn rất muốn kiến thức gia gia của Lục nhi, rốt cuộc là cái nhân vật tầm cỡ như thế nào, nhưng hắn căn bản là không muốn mang theo vị Thánh Nữ này, tuy nàng hiểu rõ nội tình, nhưng không hiếu lập trường của nàng đứng về phía nào. Nếu như là nữ nhân lòng dạ rắn rết, ở sau lưng thống cho hắn một đao nhỏ, vậy quả thực chính là tự mình đang rước lấy phiền toái ah!
Thái Thúc Tuyên đối với lời nói của Dược Thiên Sầu chẳng thèm quan tâm, nàng nhắm mắt làm ngơ, tương phản còn nhìn sang Đại Minh Luân nói: "Ta có lời muốn thương lượng cùng Dược Thiên Sầu, ngươi đi chung quanh cảnh giới dùm..."
"Giữa hai chúng ta, dường như không có chuyện gì để nói..." Dược Thiên Sầu đang muốn phản ứng, thì đã bị ánh mắt kiên định của Thái Thúc Tuyên chen ngang, đành phải gãi đầu nhìn Đại Minh Luân cười khổ: 4íNgươi tới phía trước mười dặm chờ ta ở đó đi"
Đại Minh Luân gật đầu, hướng Minh Giới Thánh Nữ ôm quyền xong, liền lao vút đi. Mắt trông thấy bóng dáng Đại Minh Luân đã đi khuất, Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn nữ nhân trước người, gãi đầu hỏi: "Nói đi! Tìm ta là có chuyện gì muốn nói?"
"Ta vốn tên là Thái Thúc Tuyên, ngươi tính không có sai!" Thái Thúc Tuyên nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngần ra, nhìn bốn phía xung quanh không có bóng người, đôi con ngươi trong mắt liến thoáng đảo liên hồi. Lúc trước nàng còn cãi bướng, mà hiện giờ sảng khoái thừa nhận như vậy là có ý gi? Ờ dưới tình huống chưa hiểu rõ nữ nhân này, hắn một mực phủ nhận giải thích: "Thánh nữ hiểu lầm rồi, ta chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật."
"Thuận miệng mà đoán ra được danh hào cảu ta, vậy ngươi còn hơn cả Toán Sư ah!" Thái Thúc Tuyên hoàn toàn không tin tưởng vào lời nói vô nghĩa này. Danh hào của mình, người khác há có thể thuận miệng đoán ra được chứ!
Chỉ thấy nàng vươn tay ra đằng sau gáy, tháo tấm màn hắc sa xuống, lúc này dung nhan kinh diễm tuyệt luân, nhất thế khuynh thành, ngay cả thiên sứ cũng đều phải cảm thấy xấu hổ, liền phơi bày ra trước mắt, nhan sắc so sánh cùng Cơ Vũ còn muốn trội hơn ba bốn phần, khiến cho người xem như muốn ngừng thở. Dược Thiên Sầu ngây ngốc, hai mắt dần dần hãm sâu vào dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, khó có thể thoát ra...
"Không phải ngươi nói, chỉ cần cho ngươi sờ mặt. Ngươi liền có thể suy tính ra, ta đang muốn tìm ai hoặc làm gì hay sao?" Thái Thúc Tuyên hai mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, ý tứ trong lời nói phi thường rõ ràng, bỏ qua chính là muốn Dược Thiên Sầu thi triển pháp môn xem tướng.
Kỳ thật, nguyên nhân nàng bám theo Dược Thiên Sầu rất đơn giản, tự nhiên không phải là nàng coi trọng nam sắc của Dược Thiên Sầu. Nàng hiểu rõ, bằng vào thiên phú tu vi của mình, sẽ vồ pháp so sánh cùng gã Ma Thần khủng bố kia. Nhưng muốn tim người có khả năng tương đương Ma Thần, nhiều năm qua vẫn không thể nào tìm thấy. Nàng thầm nghĩ, phải chăng Dược Thiên Sầu cùng Tất Trường Xuân, những người nàng nhìn không thấu vận mệnh, phải chăng chính là người mà nàng đang kiếm tim? Tuy nàng không dám xác định có phải là hai người này hay không, nhưng nàng đã hạ quyết tâm trước tiên hướng Dược Thiên Sầu giải thích, vì thế mới bám theo Dược Thiên Sầu. Kết quả, sau khi Dược Thiên Sầu giở pháp mồn nắn xương xem tướng ra, đã khiến cho nàng giật minh cả kinh không thôi. Tựa hồ, pháp mồn này so với thiên phú bầm sinh cùa nàng, còn muốn cường hãn hơn nhiều ah!
Ban đầu, nàng có chút mâu thẫn, không muốn tiết lộ bí mật của mình cho Dược Thiên Sầu nghe. Bất quá ngay khi ngẫm lại, thì nàng đã vui sướng không thôi, một khi pháp môn của Dược Thiên Sầu có thể suy diễn nhiều điều như thế, vậy thì hắn sẽ có khả năng suy tính ra người mình đang muốn tìm kiếm, giúp mình báo thù là ai, và đang ở địa phương nào...
Đang ngắm nhìn dung nhan khuynh thành trước mắt, Dược Thiên Sầu nghe vậy liền khôi phục tinh thần, thoáng cười khổ thầm nghĩ, quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phương, không hổ là nữ nhi của Thái Thúc Chính và Minh sinh ra!
Lúc này Dược Thiên Sầu liền vội vàng chà xát hai tay, ngượng ngùng cười nói: "Nếu Thánh Nữ có mệnh, Dược Thiên Sầu này nào dám không nghe theo!"
Ngụ ý chính là ta đây sẽ không khách khí đâu. Hắn giả vờ nhanh chân bước tới... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thái Thúc Tuyên trông thấy hắn bước tới, trong lòng cũng là kinh hoàng, còn chưa từng có nam nhân nào dám sờ qua khuôn mặt của mình, khẽ cắn môi, hai mắt chậm rãi khép vào.
Dược Thiên Sầu đi tới gần, thần tinh tràn đầy ý cười, không hề khách khí vươn tay ra. Trong đầu đang suy nghĩ xem có nên sờ nắn trên dung nhan tuyệt mỹ này hay không. Nhưng bất hảo chính là, đúng lúc này một tia nắng chói chang xuyên thấu qua những tàng cây, trực tiếp chiếu thẳng vào hai mắt của hắn.
Mất hứng!
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu tránh sang một bên, đúng lúc này trong đầu không khỏi nhớ tới Diêm Bà Bà đang tha thiết tưởng niệm Thái Thúc Tuyên ở trong Chư Thiên Kết Giới, chính mình đã từng đáp ứng Diêm Bà Bà, sau khi gặp Thái Thúc Tuyên sẽ thông tri cho nàng biết, rằng Bà Bà đang rất tưởng niệm nàng. Chẳng lẽ người ta đang gặp khó khăn mà minh lại muốn chiếm tiện nghi hay sao? Dược Thiên Sầu nghĩ vậy, liền chậm rãi buông thõng tay xuống, nụ cười treo bên khóe miệng cũng dần biến mất, trước mắt không nên đắc tội với Thái Thúc Tuyên, ít nhất là phải giữ mối quan hệ tốt cùng Diêm Bà Bà ở bên trong Chư Thiên Kết Giới, nói không chừng trong tương lai Diêm Bà Bà sẽ giúp đỡ mình, không nên vì tư sắc mà làm hỏng mất đại sự!
Trông thấy Thái Thúc Tuyên hai mắt khẽ run rẩy, muốn mở mắt ra, thì Dược Thiên Sầu lùi dài về phía sau, cười khổ nói: "Thái Thúc Tuyên! Diêm bà bà rất tưởng nhớ ngươi."
"Diêm Bà Bà?" Thái Thúc Tuyên giật mình mở mắt ra, đôi mắt đẹp toát ra thần sắc kinh ngạc nói: "Đây cũng là ngươi suy tính ra ư?"
"Ta.., ta suy tính ra cái rắm ấy!" Dược Thiên Sầu thở dài nói: "Ta chỉ là muốn đùa giỡn ngươi chút thôi, ta nào biết pháp môn xem tướng gì chứ! Bất quá nhiều năm rồi mà ngươi không thèm quay về thăm Diêm Bà Bà, nên ta muốn trừng phạt nhà ngươi chút thôi." Trước tiên giải thích hành động của mình, sau đó mới bình thản nói: "Sau khi ta xâm nhấp vào trong Chư Thiên Kết Giới, gặp qua Diêm Bà Bà, liền nghe lão bà tử kể qua chuyện tình về ngươi."
"Không có khả năng! Làm sao ngươi có thể xuyên qua Chư Thiên Kết Giới được chứ?" Thái Thúc Tuyên lắc đầu tỏ vẻ không tin lầm bầm nói.
Không có biện pháp nào, Dược Thiên Sầu đành phải tường thuật qua chuyện tình mình gặp được Diêm Bà Bà. Bất quá không hề nhắc tới Thận Vưu có khả năng xuyên qua Chư Thiên Kết Giới, dù sao hắn còn chưa hiểu rõ thái độ làm người của Thái Thúc Tuyên, nên cũng không dám đem bí mật kia tiết lộ ra.
Chứng kiến biểu tình khó tin của Thái Thúc Tuyên, Dược Thiên Sầu thở dài nói: "Thái Thúc Tuyên! Muốn đối phó với Ma Thần nói dễ hơn làm rất nhiều. Hiện giờ Tiên Minh hai giới đang rơi vào tình cảnh hỗn loạn, tu vi của ngươi tuy rằng cao siêu hơn ta, nhưng sợ là vẫn chưa đủ đảm bảo an toàn của bản thân ngươi. Tốt nhất ngươi hãy quay về đi! Diêm Bà Bà thật sự rất tưởng nhớ ngươi."
"Quay trở về ư?" Thái Thúc Tuyên có chút thất hồn lạc phách, khẽ lầm bầm nói: "Đại thù của cha mẹ còn chưa báo. Ta làm sao có thể yên tâm ở trong đó đây?"
"Diêm Bà Bà muốn ta chuyển lời cho ngươi, nhưng có trở về hay không đều là do ngươi quyết định, ta cũng không dám miễn cưỡng. Nếu ngày sau ngươi muốn quay về, thì nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi quay trở về, chính ngươi tự mình suy ngẫm đi!" Dược Thiên Sầu nhìn nàng nhún vai, ném nàng ở lại, lắc minh bay về phương hướng Đại Minh Luân lúc trước đã rời đi.
Sâu trong rừng rậm khoảng mười dặm, Đại Minh Luân quả nhiên đang đứng chờ hắn, hai người vừa giáp mặt. Đại Minh Luân nhìn phía sau hắn không thấy bóng người, liền hồ nghi dò hỏi: "Ngươi đã cắt đuôi Minh Giới Thánh Nữ rồi sao?"
/1255
|