Lúc này, ánh mắt của mọi người đều quẳng ném về phía Kim Thái, đa phần trong ánh mắt đều lộ ra một tia nghi hoặc, bởi vì không hiểu cái gì là Kim Linh hay Phong Linh, chỉ riêng Bạch Khải thấu hiểu chuyện này là đang lộ ra bộ dáng khiếp sợ. Bất quá, càng khiến cho chúng nhân khiếp sợ hơn chính là, Vong Tình không ngờ còn là nhi tử của Hắc Sơn Đại Vương...
"Vong Tình là nhi tử của ngươi, điều này không có khả năng?" Kim Thái thần tình lo lắng nói.
"Không có chuyện gì là không có khả năng, Kim Thái ngươi bản tính đê tiện vô sỉ, làm cho ta không thể không chuấn bị sớm bước đường lui này. Sau khi Phong Diễn Tông gặp họa diệt môn xong, ô Phong ta nhiều ít đã lưu lại hai giọt máu ở Tiên giới, trừ Vong Tình ra, ô Hùng cũng là nhi tử của ta..." Hồi tưởng đến chuyện tình năm xưa, Hắc Sơn Đại Vương ô Phong cảm thán nói: "Do ta ở Minh giới tranh giành lấy tiền vốn khổng lồ, ở sau lưng ủng hộ, Vong Tình mới có thể sáng lập ra Tuyệt Tình Cung như ngày hôm nay, và ô Hùng mới có khả năng đứng vào vị trí đại thống lĩnh ngoại vụ Tiên Cung của ngươi..."
"Ô Hùng? Chẳng trách.., quả nhiên là trăm phương ngàn kế ah!" Kim Thái không ngừng cười lạnh.
"Kim Thái! Mối thù ngươi giết cả nhà họ Ô, ngày hôm nay phải dứt điểm rồi." Hắc Trù Phu Nhân nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Kim Thái căm phẫn nói.
Kim Thái hừ lạnh, trành mắt lạnh nhìn về phía nàng hỏi: "Ngươi là ai trong ô gia?"
Hắc Trì Phu Nhân gằn từng chữ: "Ô Vân Phương!"
Kim Thái ngần ra: "Có chút ấn tượng, Phong Diễn Tông năm xưa quả là có người này, bất quá nếu ta nhớ không lầm, bộ dáng năm xưa của ngươi đâu có xuất chúng như bây giờ. Bằng không sớm đã bị ta thu vào hậu cung, như thế nào còn để cho ngươi cơ hội phụng thị dưới háng của Bạch Khải đây chứ, hay là ngươi cũng cắn nuốt được Phong Linh ứ?"
"Bởi vì ta không cắn nuốt được Phong Linh, nên mới vô pháp dùng Minh Thể khôi phục hình dáng nguyên bản. Nếu đại ca không lấy Phong Linh bảo hộ linh thức của ta, rồi sau đó tìm cách đoạt xá Minh Thể, thì ngày hôm nay ta đã không còn cơ hội tận mắt nhìn thấy ngươi gặp báo ứng nữa rồi..." Hắc Trì Phu Nhân căn phẫn nói.
"Kiếp trước nhan sắc chẳng ra thể thống gì, sau khi chết đi, muốn đoạt xá cũng nên tìm thân thể xinh đẹp hơn người. Nữ nhân quả nhiên đều yêu thích cái đẹp. Nói vậy ngươi còn phải cảm ơn ta mới đúng, nếu không ngươi nào có cơ hội trở thành xinh đẹp như ngày hôm nay?" Kim Thái cười hả hả nói.
Theo sau dùng vẻ mặt quái dị, quay sang nhìn Bạch Khải: "Bạch Khải! Ta đang kì quái, ngươi tuy là Minh Hoàng tôn sư, nhưng Hắc Sơn Đại Vương này dù sao vẫn tính là anh vợ của ngươi. Hai người bọn họ thông đồng nhau tạo phản ngươi, chuyện này phải tính như thế nào đây?"
Bạch Khải liếc mắt nhìn Kim Thái, lạnh lùng nói: "Ngươi câm miệng vào cho ta, tiện nhân kia bất quả chỉ là đồ chơi phát tiết của ta mà thôi. Chỉ bằng cái thứ làm ngựa cho ngàn người cưỡi, mà cũng xứng làm nữ nhân của ta hay sao?"
""Vậy cũng phải." Kim Thái gật gù tán thưởng nói.
Lúc này Hắc Trì Phu Nhân tức giận đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, quát: "Đại ca, hãy giúp ta bắt sống.., bắt sống..."
"Bá!"
Hắc Sơn Đại Vương khẽ lắc cây tích trượng trong tay, khinh thường nhìn xuống phía dưới nói: "Đường đường là Minh Hoàng cùng Tiên Đế mà cũng phải dùng miệng lưỡi trêu người. Điều này thuyết minh bọn hắn đã chạy tới bước đường cùng rồi, ngươi cần gì phải tính toán thêm nữa. Bạch Khải! Mau giao Hắc Diệu Minh Quang Kính ra
Đây, ta cam đoan sẽ tha chết cho ngươi!"
Bạch Khải yên lặng gật đầu: "Hai huynh muội ngươi đều nóng lòng muốn giành lấy Hắc Diệu Minh Quang Kính, xem ra các ngươi đã biết bí mật của chiếc kính này. Bảo bối này ta có thể giao cho các ngươi, nhưng hai người các ngươi đều muốn mơ tưởng, vậy các ngươi nói xem, ta phải giao vào trong tay người nào đây?"
"Bạch Khải, ngươi không cần châm ngòi ly gián hai huynh muội chúng ta." Hắc Trì Phu Nhân khinh thường nói: "Bốn cung căn bản là không quan tâm đến chuyện tình tranh giành quyền lực, chỉ muốn vô tru vô lo ngao du khắp nơi mà thôi. Thử nghĩ xem, tương lai đại ca ta làm Minh Hoàng ở Minh giới, cháu ta làm Tiên Đế ở Tiên giới, trong tam giới có nơi nào mà ta không thể đến được đây? Hắc Diệu Minh Quang Kính tự nhiên là phải cấp cho đại ca của ta rồi!"
Lời này vừa nói ra, Kim Thái liền cuồng tiếu không dứt. Một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Bản tôn còn ở đây! Tiên giới ai dám xưng vương chứ?"
"Tiên giới có Vong Tình trấn thủ, con chó nhà tang như ngươi có thể sống yên ổn hay sao?" Hắc Sơn Đại Vương ô Phong thản nhiên nói: "Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!"
"Ha ha! Ô Phong, năm xưa ta có thể giết ngươi, thì hôm nay ta vẫn có thể thu thập ngươi." Kim Thái diễn cảm dữ tợn chỉ vào hai huynh muội ô Phong nói: "Đang lo không biết đối phó với gã cuồng đồ Vong Tình như thế nào, không nghĩ ra hai các ngươi dẫn thân tới cửa nạp mạng, vừa vặn giam cầm để làm áp chế, chỉnh đốn cái tên Vong Tình kia đi vào khuôn khổ!"
Khi nói chuyện, một bóng kim quang thủ ảnh theo trên người Kim Thái phóng vút ra, "sưu sưu..." lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chụp thẳng vào hai huynh muội ô Phong đang đứng trên đỉnh đầu con Lục Xà khổng lồ. Bất tri giác trông thấy mây đen đầy trời tán loạn, Hắc Trì Phu Nhân không khỏi chấn động, thuấn di lùi về phía sau huynh trưởng.
Hắc Sơn Đại Vương chém cây tích trượng trong tay rạ, huyễn ra một cây gậy khổng lồ đập xuống. "Oanh..." thanh âm chấn hám vang lên, sóng xung kích dàn trải bốn phương tám hướng, tách những áng mây đen đầy trời ra xung quanh. Khiến cho đám Lục Xà đang ần giấu ở trong mây đen kinh hãi, hoảng sợ quẫy đuôi lùi về bốn phía.
Kim quang thủ ảnh đang chộp tới, nháy mắt liền đã bị bóng trượng khổng lồ đánh tan, thân hình của Kim Thái thoáng lắc lư một chút, đồng thời cũng giật minh nhìn cây tích trượng trong tay của Hắc Sơn Đại Vương. Đứng một bên, Bạch Khải cũng kinh hãi, Hắc Diệu Minh Quang Kính nơi tay, mau chóng giương lên chiếu ra vạn vạn đạo hắc quang, nhắm thẳng về phương hướng của hai huynh muội ô Phong ở trên không trung. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bóng trượng khổng lồ vừa biển mất, thanh âm "đinh đương leng keng" dồn dập vang lên, giống như tiếng Phạn ngữ bình thường, vang vọng ở khắp đất trời, làm cho tâm thần của chúng nhân nhộn nhạo hẳn lên. Hắc Sơn Đại Vương cầm cây tích trượng trong tay, chỉ xuống phía bên dưới, một cơn hắc toàn phong* theo đầu trượng phóng ra, nghênh đón vạn đạo hắc quang đang kích tới. Rất nhanh sau đó, vạn vạn đạo hắc quang đã bị cơn hắc toàn phong cắn nuốt vào. Đồng thời một cỗ hấp lực nhắm thẳng vào Hắc Diệu Minh Quang Kính ở trong tay của Bạch Khải, dường như muốn cướp lấy bảo bối. (*cơn gió lốc màu đen.)
Bạch Khải kinh hãi, cường ngạnh dừng phóng hắc quang ra, nhanh chóng thu hồi Hắc Diệu Minh Quang Kính.
Kim Thái hiển nhiên là đã nhìn ra điểm bất hảo, quẳng ném nhãn tình lên không trung, trầm giọng nói: "Bảo bối này quả nhiên lợi hại, hẳn cũng không phải là thứ vô danh đi, nhưng ta chưa từng nghe nói qua, Bạch Khải ngươi có biết lai lịch của thứ này không?"
Bạch Khải nhìn lên không trung, cũng lắc đầu kinh nghi bất định, tỏ vẻ chính bản thân minh cũng không hề biết.
Trên không trung, Hắc Sơn Đại Vương vừa đánh tan công kích của hai người xong.
Lúc này mới yên lòng, cười ha hả nói: "Bảo bối này vốn năm xưa là do Bàn Long đại thần tru diệt cổ thần Phong thần lưu lại, sau đó ném vào bên trong u Minh Thần Phủ, nó có tên là Phong thần trượng, chỉ người tu luyện phong thuộc tính mới sử dụng được, may mắn bị ta giành được, phải chăng đó chính là ý trời. Kim Thái! Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra, ta giành được di bảo của cổ thần đi! Hôm nay sẽ chính là tử kỳ của nhà ngươi..."
Thanh âm "đinh đương leng keng" phát ra từ cây tích trượng càng lúc càng dồn dập hơn. Cơn hắc toàn phong bỗng dưng bành trướng ra, trực tiếp đem tòa Minh Hoàng Sơn khóa vào bên trong lòng, gió xoáy vặn vẹo khắp nơi, khiến cho đất trời đều rơi vào một mảnh ảm đạm thất sắc.
Hắc Trì Phu Nhân đứng trên đầu Lục Xà, khẽ bước lên, nhìn xuống phía dưới nghiến răng nói: "Đại ca! Lưu cho Bạch Khải một mạng, ta muốn tiết hận!"
Hắc Sơn Đại Vương ô Phong khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, thu hồi cây tích trượng trong tay. Bỗng nhiên tích trượng nằm ngang ra ở trước đầu Lục Xà, tự động xoay tròn không ngừng, phi thường quý dị.
Trên núi, đất đá tung bay hỗn loạn, khắp nơi đều truyền ra thanh âm nhốn nháo, khiến cho mọi người phải mau chóng xuất ra cương khí hộ thể. Những người có tu vi mạnh, ngạnh kháng được sức gió thì không sao, còn những người tu vi yếu kém bị gió xoáy cuốn đi, chỉ trong chốc lát ở dưới tiếng "vù vù" đã vang lên thanh âm kêu rên thảm thống.
Bất quá chỉ là mấy phút công phu, đám người đứng trên núi cơ hồ đã tổn thất hầu như không còn. Bạch Khải chứng kiến cảnh tượng này, đôi con ngươi như muốn nứt ra khỏi tròng mắt, bởi vì đó đều là những thủ hạ thân tín, mà hắn không tiếc vốn liếng bồi tài bao nhiêu năm tháng qua ah! Nhất thời không còn giữa nổi phong phạm nho nhã ngày thường, Bạch Khải điên cuông công kích thẳng đến phía cơn hắc toàn phong, Kim Thái cũng là ra sức công kích. Nhưng di bảo cổ Thần không phải là thứ tầm thường, công kích của bọn hắn chỉ như cây kim ném xuống đáy biển, nhìn không ra một chút hiệu quả gì.
Ngắm nhìn đám thuộc hạ tổn thất không còn manh giáp, Hoàng giáp Thắng Quân diễn cảm bi phẫn, rống lên: "Thuộc hạ sẽ tiên phong mở đường cho Minh Hoàng!"
Theo sau, tấm thuẫn bài trong tay bộc phát ra hào quang ngút trời, cả người mang theo tấm thuẫn bức tới phía cơn hắc toàn phong.
"Thắng Quân trở về mau! Ngươi không thề ngăn cản nổi đâu." Bạch Khải vươn tay ra gầm lên.
"Thắng Quân!"
"Thắng Quân..."
Đám người Ngân giáp Thiên Quân thất thanh kinh hô, trơ mắt ra đứng nhìn Hoàng giáp Thắng Quân mang theo tấm thuẫn bài tản mát ra ánh hào quang mỏng manh, liều chết lao về phía trước, ngăn cản đường đi của cơn hắc toàn phong. Nhưng mà uy lực lốc xoáy quá mức cường đại, cường đại đến nỗi ngay cả Kim Thái cùng Bạch Khải cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bản thân hắn há lại có thể ngăn cản được ư?
Lúc này chỉ thấy ánh hào quang trên tấm thuẫn bài rất nhanh đã biến mất, tấm thuẫn bài cũng hung hăng bị thổi bay đi, không có pháp bảo che chắn, cả người Thắng Quân giống như một tờ giấy mỏng manh cuốn ngược lên không trung. Còn chưa kịp phát ra thanh âm thảm thiết, ở trước mắt chúng nhân đã tứ phân ngũ liệt, ngay cả tính mạng đều không giữ nổi, còn nói cái gì là tiên phong mở đường cho Minh Hoàng đây!
Chúng nhân còn chưa kịp bi thương, bỗng nhiên Kim Thái quát lớn: "Hữu biến...!"
Thanh Kim Hà Bổng trong tay nháy mắt bành trướng to ra gấp mấy lần bình thường, đâm thẳng lên trên thiên không. Rất nhanh cơn hắc toàn phong đã cuốn đến, quay xung quanh thanh Kim Hà Bổng, thanh âm kim thiết leng keng dồn dập truyền ra...
"Vong Tình là nhi tử của ngươi, điều này không có khả năng?" Kim Thái thần tình lo lắng nói.
"Không có chuyện gì là không có khả năng, Kim Thái ngươi bản tính đê tiện vô sỉ, làm cho ta không thể không chuấn bị sớm bước đường lui này. Sau khi Phong Diễn Tông gặp họa diệt môn xong, ô Phong ta nhiều ít đã lưu lại hai giọt máu ở Tiên giới, trừ Vong Tình ra, ô Hùng cũng là nhi tử của ta..." Hồi tưởng đến chuyện tình năm xưa, Hắc Sơn Đại Vương ô Phong cảm thán nói: "Do ta ở Minh giới tranh giành lấy tiền vốn khổng lồ, ở sau lưng ủng hộ, Vong Tình mới có thể sáng lập ra Tuyệt Tình Cung như ngày hôm nay, và ô Hùng mới có khả năng đứng vào vị trí đại thống lĩnh ngoại vụ Tiên Cung của ngươi..."
"Ô Hùng? Chẳng trách.., quả nhiên là trăm phương ngàn kế ah!" Kim Thái không ngừng cười lạnh.
"Kim Thái! Mối thù ngươi giết cả nhà họ Ô, ngày hôm nay phải dứt điểm rồi." Hắc Trù Phu Nhân nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Kim Thái căm phẫn nói.
Kim Thái hừ lạnh, trành mắt lạnh nhìn về phía nàng hỏi: "Ngươi là ai trong ô gia?"
Hắc Trì Phu Nhân gằn từng chữ: "Ô Vân Phương!"
Kim Thái ngần ra: "Có chút ấn tượng, Phong Diễn Tông năm xưa quả là có người này, bất quá nếu ta nhớ không lầm, bộ dáng năm xưa của ngươi đâu có xuất chúng như bây giờ. Bằng không sớm đã bị ta thu vào hậu cung, như thế nào còn để cho ngươi cơ hội phụng thị dưới háng của Bạch Khải đây chứ, hay là ngươi cũng cắn nuốt được Phong Linh ứ?"
"Bởi vì ta không cắn nuốt được Phong Linh, nên mới vô pháp dùng Minh Thể khôi phục hình dáng nguyên bản. Nếu đại ca không lấy Phong Linh bảo hộ linh thức của ta, rồi sau đó tìm cách đoạt xá Minh Thể, thì ngày hôm nay ta đã không còn cơ hội tận mắt nhìn thấy ngươi gặp báo ứng nữa rồi..." Hắc Trì Phu Nhân căn phẫn nói.
"Kiếp trước nhan sắc chẳng ra thể thống gì, sau khi chết đi, muốn đoạt xá cũng nên tìm thân thể xinh đẹp hơn người. Nữ nhân quả nhiên đều yêu thích cái đẹp. Nói vậy ngươi còn phải cảm ơn ta mới đúng, nếu không ngươi nào có cơ hội trở thành xinh đẹp như ngày hôm nay?" Kim Thái cười hả hả nói.
Theo sau dùng vẻ mặt quái dị, quay sang nhìn Bạch Khải: "Bạch Khải! Ta đang kì quái, ngươi tuy là Minh Hoàng tôn sư, nhưng Hắc Sơn Đại Vương này dù sao vẫn tính là anh vợ của ngươi. Hai người bọn họ thông đồng nhau tạo phản ngươi, chuyện này phải tính như thế nào đây?"
Bạch Khải liếc mắt nhìn Kim Thái, lạnh lùng nói: "Ngươi câm miệng vào cho ta, tiện nhân kia bất quả chỉ là đồ chơi phát tiết của ta mà thôi. Chỉ bằng cái thứ làm ngựa cho ngàn người cưỡi, mà cũng xứng làm nữ nhân của ta hay sao?"
""Vậy cũng phải." Kim Thái gật gù tán thưởng nói.
Lúc này Hắc Trì Phu Nhân tức giận đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, quát: "Đại ca, hãy giúp ta bắt sống.., bắt sống..."
"Bá!"
Hắc Sơn Đại Vương khẽ lắc cây tích trượng trong tay, khinh thường nhìn xuống phía dưới nói: "Đường đường là Minh Hoàng cùng Tiên Đế mà cũng phải dùng miệng lưỡi trêu người. Điều này thuyết minh bọn hắn đã chạy tới bước đường cùng rồi, ngươi cần gì phải tính toán thêm nữa. Bạch Khải! Mau giao Hắc Diệu Minh Quang Kính ra
Đây, ta cam đoan sẽ tha chết cho ngươi!"
Bạch Khải yên lặng gật đầu: "Hai huynh muội ngươi đều nóng lòng muốn giành lấy Hắc Diệu Minh Quang Kính, xem ra các ngươi đã biết bí mật của chiếc kính này. Bảo bối này ta có thể giao cho các ngươi, nhưng hai người các ngươi đều muốn mơ tưởng, vậy các ngươi nói xem, ta phải giao vào trong tay người nào đây?"
"Bạch Khải, ngươi không cần châm ngòi ly gián hai huynh muội chúng ta." Hắc Trì Phu Nhân khinh thường nói: "Bốn cung căn bản là không quan tâm đến chuyện tình tranh giành quyền lực, chỉ muốn vô tru vô lo ngao du khắp nơi mà thôi. Thử nghĩ xem, tương lai đại ca ta làm Minh Hoàng ở Minh giới, cháu ta làm Tiên Đế ở Tiên giới, trong tam giới có nơi nào mà ta không thể đến được đây? Hắc Diệu Minh Quang Kính tự nhiên là phải cấp cho đại ca của ta rồi!"
Lời này vừa nói ra, Kim Thái liền cuồng tiếu không dứt. Một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Bản tôn còn ở đây! Tiên giới ai dám xưng vương chứ?"
"Tiên giới có Vong Tình trấn thủ, con chó nhà tang như ngươi có thể sống yên ổn hay sao?" Hắc Sơn Đại Vương ô Phong thản nhiên nói: "Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!"
"Ha ha! Ô Phong, năm xưa ta có thể giết ngươi, thì hôm nay ta vẫn có thể thu thập ngươi." Kim Thái diễn cảm dữ tợn chỉ vào hai huynh muội ô Phong nói: "Đang lo không biết đối phó với gã cuồng đồ Vong Tình như thế nào, không nghĩ ra hai các ngươi dẫn thân tới cửa nạp mạng, vừa vặn giam cầm để làm áp chế, chỉnh đốn cái tên Vong Tình kia đi vào khuôn khổ!"
Khi nói chuyện, một bóng kim quang thủ ảnh theo trên người Kim Thái phóng vút ra, "sưu sưu..." lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chụp thẳng vào hai huynh muội ô Phong đang đứng trên đỉnh đầu con Lục Xà khổng lồ. Bất tri giác trông thấy mây đen đầy trời tán loạn, Hắc Trì Phu Nhân không khỏi chấn động, thuấn di lùi về phía sau huynh trưởng.
Hắc Sơn Đại Vương chém cây tích trượng trong tay rạ, huyễn ra một cây gậy khổng lồ đập xuống. "Oanh..." thanh âm chấn hám vang lên, sóng xung kích dàn trải bốn phương tám hướng, tách những áng mây đen đầy trời ra xung quanh. Khiến cho đám Lục Xà đang ần giấu ở trong mây đen kinh hãi, hoảng sợ quẫy đuôi lùi về bốn phía.
Kim quang thủ ảnh đang chộp tới, nháy mắt liền đã bị bóng trượng khổng lồ đánh tan, thân hình của Kim Thái thoáng lắc lư một chút, đồng thời cũng giật minh nhìn cây tích trượng trong tay của Hắc Sơn Đại Vương. Đứng một bên, Bạch Khải cũng kinh hãi, Hắc Diệu Minh Quang Kính nơi tay, mau chóng giương lên chiếu ra vạn vạn đạo hắc quang, nhắm thẳng về phương hướng của hai huynh muội ô Phong ở trên không trung. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bóng trượng khổng lồ vừa biển mất, thanh âm "đinh đương leng keng" dồn dập vang lên, giống như tiếng Phạn ngữ bình thường, vang vọng ở khắp đất trời, làm cho tâm thần của chúng nhân nhộn nhạo hẳn lên. Hắc Sơn Đại Vương cầm cây tích trượng trong tay, chỉ xuống phía bên dưới, một cơn hắc toàn phong* theo đầu trượng phóng ra, nghênh đón vạn đạo hắc quang đang kích tới. Rất nhanh sau đó, vạn vạn đạo hắc quang đã bị cơn hắc toàn phong cắn nuốt vào. Đồng thời một cỗ hấp lực nhắm thẳng vào Hắc Diệu Minh Quang Kính ở trong tay của Bạch Khải, dường như muốn cướp lấy bảo bối. (*cơn gió lốc màu đen.)
Bạch Khải kinh hãi, cường ngạnh dừng phóng hắc quang ra, nhanh chóng thu hồi Hắc Diệu Minh Quang Kính.
Kim Thái hiển nhiên là đã nhìn ra điểm bất hảo, quẳng ném nhãn tình lên không trung, trầm giọng nói: "Bảo bối này quả nhiên lợi hại, hẳn cũng không phải là thứ vô danh đi, nhưng ta chưa từng nghe nói qua, Bạch Khải ngươi có biết lai lịch của thứ này không?"
Bạch Khải nhìn lên không trung, cũng lắc đầu kinh nghi bất định, tỏ vẻ chính bản thân minh cũng không hề biết.
Trên không trung, Hắc Sơn Đại Vương vừa đánh tan công kích của hai người xong.
Lúc này mới yên lòng, cười ha hả nói: "Bảo bối này vốn năm xưa là do Bàn Long đại thần tru diệt cổ thần Phong thần lưu lại, sau đó ném vào bên trong u Minh Thần Phủ, nó có tên là Phong thần trượng, chỉ người tu luyện phong thuộc tính mới sử dụng được, may mắn bị ta giành được, phải chăng đó chính là ý trời. Kim Thái! Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra, ta giành được di bảo của cổ thần đi! Hôm nay sẽ chính là tử kỳ của nhà ngươi..."
Thanh âm "đinh đương leng keng" phát ra từ cây tích trượng càng lúc càng dồn dập hơn. Cơn hắc toàn phong bỗng dưng bành trướng ra, trực tiếp đem tòa Minh Hoàng Sơn khóa vào bên trong lòng, gió xoáy vặn vẹo khắp nơi, khiến cho đất trời đều rơi vào một mảnh ảm đạm thất sắc.
Hắc Trì Phu Nhân đứng trên đầu Lục Xà, khẽ bước lên, nhìn xuống phía dưới nghiến răng nói: "Đại ca! Lưu cho Bạch Khải một mạng, ta muốn tiết hận!"
Hắc Sơn Đại Vương ô Phong khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, thu hồi cây tích trượng trong tay. Bỗng nhiên tích trượng nằm ngang ra ở trước đầu Lục Xà, tự động xoay tròn không ngừng, phi thường quý dị.
Trên núi, đất đá tung bay hỗn loạn, khắp nơi đều truyền ra thanh âm nhốn nháo, khiến cho mọi người phải mau chóng xuất ra cương khí hộ thể. Những người có tu vi mạnh, ngạnh kháng được sức gió thì không sao, còn những người tu vi yếu kém bị gió xoáy cuốn đi, chỉ trong chốc lát ở dưới tiếng "vù vù" đã vang lên thanh âm kêu rên thảm thống.
Bất quá chỉ là mấy phút công phu, đám người đứng trên núi cơ hồ đã tổn thất hầu như không còn. Bạch Khải chứng kiến cảnh tượng này, đôi con ngươi như muốn nứt ra khỏi tròng mắt, bởi vì đó đều là những thủ hạ thân tín, mà hắn không tiếc vốn liếng bồi tài bao nhiêu năm tháng qua ah! Nhất thời không còn giữa nổi phong phạm nho nhã ngày thường, Bạch Khải điên cuông công kích thẳng đến phía cơn hắc toàn phong, Kim Thái cũng là ra sức công kích. Nhưng di bảo cổ Thần không phải là thứ tầm thường, công kích của bọn hắn chỉ như cây kim ném xuống đáy biển, nhìn không ra một chút hiệu quả gì.
Ngắm nhìn đám thuộc hạ tổn thất không còn manh giáp, Hoàng giáp Thắng Quân diễn cảm bi phẫn, rống lên: "Thuộc hạ sẽ tiên phong mở đường cho Minh Hoàng!"
Theo sau, tấm thuẫn bài trong tay bộc phát ra hào quang ngút trời, cả người mang theo tấm thuẫn bức tới phía cơn hắc toàn phong.
"Thắng Quân trở về mau! Ngươi không thề ngăn cản nổi đâu." Bạch Khải vươn tay ra gầm lên.
"Thắng Quân!"
"Thắng Quân..."
Đám người Ngân giáp Thiên Quân thất thanh kinh hô, trơ mắt ra đứng nhìn Hoàng giáp Thắng Quân mang theo tấm thuẫn bài tản mát ra ánh hào quang mỏng manh, liều chết lao về phía trước, ngăn cản đường đi của cơn hắc toàn phong. Nhưng mà uy lực lốc xoáy quá mức cường đại, cường đại đến nỗi ngay cả Kim Thái cùng Bạch Khải cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bản thân hắn há lại có thể ngăn cản được ư?
Lúc này chỉ thấy ánh hào quang trên tấm thuẫn bài rất nhanh đã biến mất, tấm thuẫn bài cũng hung hăng bị thổi bay đi, không có pháp bảo che chắn, cả người Thắng Quân giống như một tờ giấy mỏng manh cuốn ngược lên không trung. Còn chưa kịp phát ra thanh âm thảm thiết, ở trước mắt chúng nhân đã tứ phân ngũ liệt, ngay cả tính mạng đều không giữ nổi, còn nói cái gì là tiên phong mở đường cho Minh Hoàng đây!
Chúng nhân còn chưa kịp bi thương, bỗng nhiên Kim Thái quát lớn: "Hữu biến...!"
Thanh Kim Hà Bổng trong tay nháy mắt bành trướng to ra gấp mấy lần bình thường, đâm thẳng lên trên thiên không. Rất nhanh cơn hắc toàn phong đã cuốn đến, quay xung quanh thanh Kim Hà Bổng, thanh âm kim thiết leng keng dồn dập truyền ra...
/1255
|