"Một mình ngươi..." Vân Bằng có chút ngập ngừng, không phải hắn không tin quyết tâm của Dược Thiên Sầu, mà là tu vi của Dược Thiên Sầu khiến cho hắn lo lắng.
Vi Xuân Thu thì vẫn luôn thẳng thắn hơn: "Với tu vi của ngươi sợ là không an toàn? Tốt nhất là mang theo hai người chúng ta cùng đi ah!"
"Ta đi thăm dò tình huống trước! Nếu cần sẽ quay về dẫn các ngươi theo hỗ trợ, chuyện tình hãy quyết định như thế đi." Dược Thiên Sầu chuyên quyền phất tay nói: "Đây là Trương Bằng, đệ tử của ta, là người có thể tin tưởng được, nơi này do hắn làm chủ, có chuyện gì cần thì hãy tìm hắn hỗ trợ, ta đây phải đi một chuyến đến Minh giói bây giờ."
Theo sau, cũng không chờ hai người nói thêm gì nữa, thân ảnh của Dược Thiên Sầu nhanh chóng biến mất, mặc cho Vi Xuân Thu giậm chân mắng chửi, cũng không hề nghe thấy...
Mê Huyễn Tiên Thành, dưới chân núi Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu hiện thân trong sơn cốc dưới chân núi, bốn phía xung quanh gạch đá ngổn ngang, cây cối cũng nghiêng ngã hỗn loạn thành một đoàn, thoáng ngẳng đầu nhìn lên trên đỉnh núi, tòa nhà Thiên Hạ thưong hội năm xưa phong cảnh là thế, mà lúc này đã hoang tàn đổ nát thê lương vô cùng!
Ai làm? Dược Thiên Sầu tuy rằng trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng biết người đứng sau chuyện này là ai, trừ bỏ Tuyệt Tình Cung ra thì còn có thể là ai nữa đây? Chuyện này sớm đã nằm trong dự tính của Dược Thiên Sầu.
Tuy rằng như thế, nhưng nội tâm của hắn vẫn cảm thấy căm phẫn, thực vất và mới gây dựng cơ nghiệp ở Tiên giới, mà cứ như vậy bị người khác phá hủy đi. Lúc này tâm tình của hắn đương nhiên là không tốt lắm rồi.
Dòng suối chảy nước róc rách bên cạnh, giữa dòng nước có một khối tiểu ngân cầu biến dạng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không thuấn di vào trong gian phòng của Thiên Hạ thương hội, mà xuất hiện ờ bên cạnh dòng suối nhỏ này. Dược Thiên Sầu khẽ vươn tay ra, khối ngân cầu liền bay vào trong tay hắn, thoáng dùng sức nắm chặt lòng bàn tay vào, xa xa còn vang vọng thanh âm đánh nhau kịch liệt, khối ngân cầu biến dạng vừa quay về dòng suối, thì cà người Dược Thiên Sầu đã tan biến vào trong hư không...
Chờ sau khi hắn tái xuất hiện, thì đã muốn hóã trang thành một người khác, mang theo khuôn mặt của Ngưu Hữu Đức năm xưa, lắc mình bay về phương hướng truyền đến thanh âm đánh nhau...
Phương hướng Thương Hội Liên Minh có không ít người phiêu phù trên không trung quan sát náo nhiệt, Dược Thiên Sầu lẫn vào đám đông, chỉ thấy tòa nhà Thương Hội Liên Minh đã sụp đổ, một đám người đang vây công nhóm Kim Bào Nhân, dẫn đầu chính là Tuyệt Tình Cung, cung phụng Phưong Nghiệp, đang tung hoành ở giữa tràng chiến mà đại khai sát giói.
"Vị bằng hữu kia, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?" Dược Thiên Sầu bay tới, hướng một người đang đứng bên cạnh, chắp tay dò hỏi.
Người bị hỏi tu vi thấp kém, chỉ là Tiểu Tiên sơ kỳ mà thôi, vừa quay đầu liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thấy không nhìn thấu tu vi của hắn, diễn cảm lập tức trở nên khiêm tốn nhã nhặn hơn không ít, đến gần rồi truyền âm đáp: "Ngươi hẳn là vừa mới tới Mê Huyễn Tiên Thành nên không nắm rõ tin tức đi! Nghe nói Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung đã đích thân xuống núi, ở ngày hôn lễ của Tiên Đế Kim Thái mà lược sát tứ phương, ngay cà Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ mà vẫn chiến bại dưới tay hắn, hai vị chí tôn Tiên Minh lúc này đã bỏ chạy rồi. Theo sau, Tuyệt Tình Cung cung phụng Phương Nghiệp liền tập trung cao thủ môn phái đến bao vây tiễu trừ những phần từ còn sót lại của Tiên Cung. Đáng thương cho những người đang trú đóng ở Thưong Hội Liên Minh không nắm rõ tin tức, còn đang ở đây liều chết chống cự, đúng thực là đáng buồn ah!"
Dược Thiên Sầu gật đầu không hỏi thêm gì nữa, đảo mắt nhìn về phía đỉnh núi đang bốc lên khói đen dày đặc. Người nọ nhìn theo mắt hắn, ngước cằm nói: "Nơi đó từng là cơ sở của Thiên Hạ thương hội, chưởng môn Dược Thiên Sầu vốn đã kết thù cùng Tuyệt Tình Cung, lần này nghe nói ở trong ngày thành hôn của Tiên Đế mà a dua nịnh hót, thúc ngựa hiến khúc, chuyện này thì tốt rồi! Thế lực đầu tiên Tuyệt Tình Cung thu thập chính là bọn hắn, bất quá Thiên Hạ thương hội quá mức linh thông tin tức, chờ khi nhân mã của Tuyệt Tình Cung đuổi tới, thì đã vườn không nhà trống mất rồi! Hắc hắc, bỏ trốn theo cách thần không biết quỷ không hay, quả nhiên là khiến cho người ta phải bội phụcah!"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn cái thứ lắm mồm này, không chờ đối phương nói xong, đã lắc mình bay về hướng phân đà của Tuyệt Tình Cung...
Bên ngoài phân đà Tuyệt Tình Cung, một nhóm đệ từ đang canh gác, chợt nhìn thấy có người đáp xuống, lập tức cảnh giác chắn đường, lớn tiếng quát: "Người đến là ai?"
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mười mấy người, nhàn nhạt nói: "Ta đến xem.., có thứ gì mua được hay không."
Nhóm đệ tử canh gác phân đà của Tuyệt Tinh Cung đưa ánh mắt hồ nghi nhìn nhau, lúc này chúng nhân đều chạy đi xem náo nhiệt còn không kịp, bỗng dưng có người tới đây muốn mua đồ, chuyện này không khỏi có chút cổ quái ah! Vĩ thế một tên đứng giữa nhóm người, giơ tay ra ngăn cản nói: "Xin lượng thứ! Ngày hôm nay Tuyệt Tình Cung không kinh doanh mua bán gì cả."
""Vậy thì thật đáng tiếc.., hấp Tinh Đại Pháp!" Dược Thiên Sầu hung hăng quát lạnh, huy chưởng về phía nhóm người, mười mấy cỗ sương trắng mau chóng bị hút vào trong ống tay áo của hắn, quanh thân còn toát ra trăm thanh Tử Hỏa phi kiếm.
Một đống thây khô đã rơi tán loạn xuống dưới đất, còn Dược Thiên Sầu thì cùng phi kiếm xông thẳng vào trong phân đà của Tuyệt Tình Cung. Nhất thời bên trong không ngừng truyền ra thanh âm phẫn nộ: "Kẻ nào!"
Nhưng rất nhanh, một đoàn tử sắc phi kiếm mang khí thế phô thiên cái địa, cắt ngang qua cổ bọn hắn, thanh âm phẫn nộ hòa cùng tiếng kêu rên thảm thống, không ngừng truyền ra...
"Oanh..." Cả tòa phân đà cùa Tuyệt Tình Cung diện tích rộng lớn đã sụp đồ ầm ầm xuống, theo sau còn trông thấy hỏa diễm màu tử sắc thiêu đốt ngập trời, lập tức khiến cho không ít người giật mình, từ phía xa chạy đến xem náo nhiệt.
"Có người tập kích phân đà của Tuyệt Tình Cung..."
"Ngọn lửa kia màu tím ah..."
Bên trong ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu phát tiết lửa giận xong, trong lòng cũng đã thư thái hơn rất nhiều, đang phiêu phù ở giữa không trung nhắm mắt dưỡng thần, tìm kiếm vị trí khối ngân cầu ở bên phía Minh giới. Nào ngờ, chợt phát hiện ra có hơn mười khối tiểu ngân cầu đang nhanh chóng chuyển động, bay về phương hướng thông đạo giữa Tiên Minh hai giới...
"Sư phụ vẫn còn ở Tiên giới?" Dược Thiên Sầu sửng sốt trợn trừng hai mắt lên, nhuwg rất nhanh đã tỉnh ngộ, khoảng cách từ Cực Lạc Tiên Cảnh đến Minh giới cũng là khá xa, lão nhân gia tuy rằng tu vi cao cường, nhưng cũng không thể nhoáng lên một cái là đã tới ngay được. Mà chính bản thân minh có thể quay về xử lí không ít chuyện tình, hoàn toàn là dựa vào ô Thác Châu, nên cũng không tiêu phí một chút thời gian nào.
Vừa nhắm mắt cảm ứng thêm một chút, thì liền phát hiện lão nhân gia đã sắp tiến vào thông đạo giữa Tiên Minh hai giới, lúc này Dược Thiên Sầu vội vàng biến mất trên không trung, tiến đến chặn đường. Nhưng tốc độ phi hành của Tất Trường Xuân quá nhanh, Dược Thiên Sầu vừa hiện ra ở bên ngoài sơn cốc nhấp khẩu, thì đã trông thấy một bóng lưu quang lao vào thông đạo. Lúc này vội vàng gào lên một tiếng "sư phụ", nào ngờ không hề nghe thấy thanh âm đáp trả.
Khi Dược Thiên Sầu bay vào thông đạo, thì phát hiện không trông thấy bóng người nào đang canh gác, phỏng chừng là bị làm thịt hết rồi, hoặc có thể là đã bỏ trốn. Nhưng đây không phải là chuyện tình mà hắn quan tâm, chờ khi hắn đến vòng xoáy tròn màu đen, thì thân ảnh của Tất Trường Xuân sớm đã biến mất rồi, Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu cười khổ, cũng nhanh chóng lao vào bên trong vòng xoáy tròn màu đen.
Vừa bước sang cảnh nội Minh giới, nhất thời Dược Thiên Sầu đã bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ thấy bốn phía xung quanh đều có những mảnh thi thể đứt đoạn nằm rải rác khắp nơi, hiến nhiên ở đây đã từng phát sinh qua một hồi ác chiến.
"Không biết vị trí Minh Hoàng Cung nằm ở chỗ nào?" Dược Thiên Sầu vuốt cằm trầm ngâm suy tư. Theo sau dạo quanh bốn phía thêm một vòng, nhưng không nhìn thấy người nào sống sót, muốn hỏi thăm đường đi cũng là vô cùng khó khăn.
Ngay khi Dược Thiên Sầu quay trở về cửa thông đạo, thì từ bên trong vòng xoáy tròn màu đen nhảy ra một đám người. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền đã giật mình, người ra không phải là ai khác mà chính là đám người Nhiếp Tiểu Thiến, Đại Minh Luân cũng ở trong nhóm người này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chờ sau khi bảy người Nhiếp Tiểu Thiến bước sang, cũng bị tràng cành bốn phía xung quanh làm cho hoảng sợ, thi thể không lành lặn vương vãi khắp nơi, mà còn có một bóng thân ảnh cô đơn sừng sững ở ngay trước mắt, cản thận ngắm nhìn lại không nhìn thấu tu vi, còn tưởng rằng một mình Dược Thiên Sầu đã giết chết nhiều người như vậy. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến trầm giọng nói: "Tôn giá là người phương nào?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, nhưng không quan tâm lắm, mà quay sang Đại Minh Luân, ôm quyền nói: "Xin hỏi các hạ phải chăng chính là Đại Minh Luân?"
Mấy người nghe vậy, đều nhất tề nhìn về phía Đại Minh Luân, Đại Minh Luân mờ mịt ôm quyền đáp lễ: "Chính là tại hạ, chẳng hay tôn giá có điều gì chỉ giáo?"
"Tìm đúng người rồi." Dược Thiên Sầu cười ha ha nói: "Ta là Ngưu Hữu Đức, hảo bằng hữu của Vi Xuân Thu, sau khi nghe thấy tin tức Tiên Cung kinh biến, sợ ngươi gặp nạn, nên đã phái ta đi tìm ngươi, không nghĩ tới gặp mặt ngay ở chỗ này."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Đại Minh Luân hai mắt lấp lánh tinh quang dò hỏi: "Ngưu Hữu Đức? Ta như thế nào chưa bao giờ nghe thấy Vi Xuân Thu nhắc qua đến tôn giá nhỉ?"
Dược Thiên Sầu không biết phải trả lời như thế nào, đành truyền âm nói: "Là ta! Dược Thiên Sầu đây! Ta dùng thuật dịch dung hóa trang, Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu kêu ta đi tim ngươi."
Nhưng ở ngoài mặt, thì vừa cười vừa chỉ về phương hướng vòng xoáy tròn màu đen: "Có thể sang bên kia nói chuyện một lát được hay không đây?"
Đại Minh Luân sửng sốt, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dược Thiên Sầu, tỉ mỉ xem xét, thanh âm kia đúng thật là của Dược Thiên Sầu, nhưng dựa vào chút điểm tu vi của hắn, làm sao có khả năng chạy tới đây trước mình được chứ?
Thấy hắn không tin, Dược Thiên Sầu lại phải truyền âm giải thích: "Vi Xuân Thu, Vân Bằng, Bạch Tố Trinh, còn có thời gian ta đến Minh giới, ngươi đã đưa cho ta khối lệnh bài chấp chưởng Thương Hội Liên Minh, con mẹ ngươi, còn chưa tin nữa sao? Hiện giờ ngươi đã chạy như chó nhà tang rồi, lão tử lừa ngươi thì được cái rắm gì tốt đây chứ?"
Chuyện tình lệnh bài chấp chưởng Thương Hội Liên Minh, không phải người bình thường có thể biết đến. Cho nên, lúc này Đại Minh Luân liền hướng Nhiếp Tiểu Thiến chắp tay: "Đại tổng quản xin chờ một lát!"
Tiếp đó quay sang nhìn Dược Thiên Sầu vươn tay làm ra thủ thế mời, mang theo ba phần cảnh giác cùng Dược Thiên Sầu tiến vào trong vòng xoáy tròn màu đen...
Vi Xuân Thu thì vẫn luôn thẳng thắn hơn: "Với tu vi của ngươi sợ là không an toàn? Tốt nhất là mang theo hai người chúng ta cùng đi ah!"
"Ta đi thăm dò tình huống trước! Nếu cần sẽ quay về dẫn các ngươi theo hỗ trợ, chuyện tình hãy quyết định như thế đi." Dược Thiên Sầu chuyên quyền phất tay nói: "Đây là Trương Bằng, đệ tử của ta, là người có thể tin tưởng được, nơi này do hắn làm chủ, có chuyện gì cần thì hãy tìm hắn hỗ trợ, ta đây phải đi một chuyến đến Minh giói bây giờ."
Theo sau, cũng không chờ hai người nói thêm gì nữa, thân ảnh của Dược Thiên Sầu nhanh chóng biến mất, mặc cho Vi Xuân Thu giậm chân mắng chửi, cũng không hề nghe thấy...
Mê Huyễn Tiên Thành, dưới chân núi Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu hiện thân trong sơn cốc dưới chân núi, bốn phía xung quanh gạch đá ngổn ngang, cây cối cũng nghiêng ngã hỗn loạn thành một đoàn, thoáng ngẳng đầu nhìn lên trên đỉnh núi, tòa nhà Thiên Hạ thưong hội năm xưa phong cảnh là thế, mà lúc này đã hoang tàn đổ nát thê lương vô cùng!
Ai làm? Dược Thiên Sầu tuy rằng trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng biết người đứng sau chuyện này là ai, trừ bỏ Tuyệt Tình Cung ra thì còn có thể là ai nữa đây? Chuyện này sớm đã nằm trong dự tính của Dược Thiên Sầu.
Tuy rằng như thế, nhưng nội tâm của hắn vẫn cảm thấy căm phẫn, thực vất và mới gây dựng cơ nghiệp ở Tiên giới, mà cứ như vậy bị người khác phá hủy đi. Lúc này tâm tình của hắn đương nhiên là không tốt lắm rồi.
Dòng suối chảy nước róc rách bên cạnh, giữa dòng nước có một khối tiểu ngân cầu biến dạng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không thuấn di vào trong gian phòng của Thiên Hạ thương hội, mà xuất hiện ờ bên cạnh dòng suối nhỏ này. Dược Thiên Sầu khẽ vươn tay ra, khối ngân cầu liền bay vào trong tay hắn, thoáng dùng sức nắm chặt lòng bàn tay vào, xa xa còn vang vọng thanh âm đánh nhau kịch liệt, khối ngân cầu biến dạng vừa quay về dòng suối, thì cà người Dược Thiên Sầu đã tan biến vào trong hư không...
Chờ sau khi hắn tái xuất hiện, thì đã muốn hóã trang thành một người khác, mang theo khuôn mặt của Ngưu Hữu Đức năm xưa, lắc mình bay về phương hướng truyền đến thanh âm đánh nhau...
Phương hướng Thương Hội Liên Minh có không ít người phiêu phù trên không trung quan sát náo nhiệt, Dược Thiên Sầu lẫn vào đám đông, chỉ thấy tòa nhà Thương Hội Liên Minh đã sụp đổ, một đám người đang vây công nhóm Kim Bào Nhân, dẫn đầu chính là Tuyệt Tình Cung, cung phụng Phưong Nghiệp, đang tung hoành ở giữa tràng chiến mà đại khai sát giói.
"Vị bằng hữu kia, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?" Dược Thiên Sầu bay tới, hướng một người đang đứng bên cạnh, chắp tay dò hỏi.
Người bị hỏi tu vi thấp kém, chỉ là Tiểu Tiên sơ kỳ mà thôi, vừa quay đầu liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thấy không nhìn thấu tu vi của hắn, diễn cảm lập tức trở nên khiêm tốn nhã nhặn hơn không ít, đến gần rồi truyền âm đáp: "Ngươi hẳn là vừa mới tới Mê Huyễn Tiên Thành nên không nắm rõ tin tức đi! Nghe nói Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung đã đích thân xuống núi, ở ngày hôn lễ của Tiên Đế Kim Thái mà lược sát tứ phương, ngay cà Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ mà vẫn chiến bại dưới tay hắn, hai vị chí tôn Tiên Minh lúc này đã bỏ chạy rồi. Theo sau, Tuyệt Tình Cung cung phụng Phương Nghiệp liền tập trung cao thủ môn phái đến bao vây tiễu trừ những phần từ còn sót lại của Tiên Cung. Đáng thương cho những người đang trú đóng ở Thưong Hội Liên Minh không nắm rõ tin tức, còn đang ở đây liều chết chống cự, đúng thực là đáng buồn ah!"
Dược Thiên Sầu gật đầu không hỏi thêm gì nữa, đảo mắt nhìn về phía đỉnh núi đang bốc lên khói đen dày đặc. Người nọ nhìn theo mắt hắn, ngước cằm nói: "Nơi đó từng là cơ sở của Thiên Hạ thương hội, chưởng môn Dược Thiên Sầu vốn đã kết thù cùng Tuyệt Tình Cung, lần này nghe nói ở trong ngày thành hôn của Tiên Đế mà a dua nịnh hót, thúc ngựa hiến khúc, chuyện này thì tốt rồi! Thế lực đầu tiên Tuyệt Tình Cung thu thập chính là bọn hắn, bất quá Thiên Hạ thương hội quá mức linh thông tin tức, chờ khi nhân mã của Tuyệt Tình Cung đuổi tới, thì đã vườn không nhà trống mất rồi! Hắc hắc, bỏ trốn theo cách thần không biết quỷ không hay, quả nhiên là khiến cho người ta phải bội phụcah!"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn cái thứ lắm mồm này, không chờ đối phương nói xong, đã lắc mình bay về hướng phân đà của Tuyệt Tình Cung...
Bên ngoài phân đà Tuyệt Tình Cung, một nhóm đệ từ đang canh gác, chợt nhìn thấy có người đáp xuống, lập tức cảnh giác chắn đường, lớn tiếng quát: "Người đến là ai?"
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mười mấy người, nhàn nhạt nói: "Ta đến xem.., có thứ gì mua được hay không."
Nhóm đệ tử canh gác phân đà của Tuyệt Tinh Cung đưa ánh mắt hồ nghi nhìn nhau, lúc này chúng nhân đều chạy đi xem náo nhiệt còn không kịp, bỗng dưng có người tới đây muốn mua đồ, chuyện này không khỏi có chút cổ quái ah! Vĩ thế một tên đứng giữa nhóm người, giơ tay ra ngăn cản nói: "Xin lượng thứ! Ngày hôm nay Tuyệt Tình Cung không kinh doanh mua bán gì cả."
""Vậy thì thật đáng tiếc.., hấp Tinh Đại Pháp!" Dược Thiên Sầu hung hăng quát lạnh, huy chưởng về phía nhóm người, mười mấy cỗ sương trắng mau chóng bị hút vào trong ống tay áo của hắn, quanh thân còn toát ra trăm thanh Tử Hỏa phi kiếm.
Một đống thây khô đã rơi tán loạn xuống dưới đất, còn Dược Thiên Sầu thì cùng phi kiếm xông thẳng vào trong phân đà của Tuyệt Tình Cung. Nhất thời bên trong không ngừng truyền ra thanh âm phẫn nộ: "Kẻ nào!"
Nhưng rất nhanh, một đoàn tử sắc phi kiếm mang khí thế phô thiên cái địa, cắt ngang qua cổ bọn hắn, thanh âm phẫn nộ hòa cùng tiếng kêu rên thảm thống, không ngừng truyền ra...
"Oanh..." Cả tòa phân đà cùa Tuyệt Tình Cung diện tích rộng lớn đã sụp đồ ầm ầm xuống, theo sau còn trông thấy hỏa diễm màu tử sắc thiêu đốt ngập trời, lập tức khiến cho không ít người giật mình, từ phía xa chạy đến xem náo nhiệt.
"Có người tập kích phân đà của Tuyệt Tình Cung..."
"Ngọn lửa kia màu tím ah..."
Bên trong ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu phát tiết lửa giận xong, trong lòng cũng đã thư thái hơn rất nhiều, đang phiêu phù ở giữa không trung nhắm mắt dưỡng thần, tìm kiếm vị trí khối ngân cầu ở bên phía Minh giới. Nào ngờ, chợt phát hiện ra có hơn mười khối tiểu ngân cầu đang nhanh chóng chuyển động, bay về phương hướng thông đạo giữa Tiên Minh hai giới...
"Sư phụ vẫn còn ở Tiên giới?" Dược Thiên Sầu sửng sốt trợn trừng hai mắt lên, nhuwg rất nhanh đã tỉnh ngộ, khoảng cách từ Cực Lạc Tiên Cảnh đến Minh giới cũng là khá xa, lão nhân gia tuy rằng tu vi cao cường, nhưng cũng không thể nhoáng lên một cái là đã tới ngay được. Mà chính bản thân minh có thể quay về xử lí không ít chuyện tình, hoàn toàn là dựa vào ô Thác Châu, nên cũng không tiêu phí một chút thời gian nào.
Vừa nhắm mắt cảm ứng thêm một chút, thì liền phát hiện lão nhân gia đã sắp tiến vào thông đạo giữa Tiên Minh hai giới, lúc này Dược Thiên Sầu vội vàng biến mất trên không trung, tiến đến chặn đường. Nhưng tốc độ phi hành của Tất Trường Xuân quá nhanh, Dược Thiên Sầu vừa hiện ra ở bên ngoài sơn cốc nhấp khẩu, thì đã trông thấy một bóng lưu quang lao vào thông đạo. Lúc này vội vàng gào lên một tiếng "sư phụ", nào ngờ không hề nghe thấy thanh âm đáp trả.
Khi Dược Thiên Sầu bay vào thông đạo, thì phát hiện không trông thấy bóng người nào đang canh gác, phỏng chừng là bị làm thịt hết rồi, hoặc có thể là đã bỏ trốn. Nhưng đây không phải là chuyện tình mà hắn quan tâm, chờ khi hắn đến vòng xoáy tròn màu đen, thì thân ảnh của Tất Trường Xuân sớm đã biến mất rồi, Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu cười khổ, cũng nhanh chóng lao vào bên trong vòng xoáy tròn màu đen.
Vừa bước sang cảnh nội Minh giới, nhất thời Dược Thiên Sầu đã bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ thấy bốn phía xung quanh đều có những mảnh thi thể đứt đoạn nằm rải rác khắp nơi, hiến nhiên ở đây đã từng phát sinh qua một hồi ác chiến.
"Không biết vị trí Minh Hoàng Cung nằm ở chỗ nào?" Dược Thiên Sầu vuốt cằm trầm ngâm suy tư. Theo sau dạo quanh bốn phía thêm một vòng, nhưng không nhìn thấy người nào sống sót, muốn hỏi thăm đường đi cũng là vô cùng khó khăn.
Ngay khi Dược Thiên Sầu quay trở về cửa thông đạo, thì từ bên trong vòng xoáy tròn màu đen nhảy ra một đám người. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền đã giật mình, người ra không phải là ai khác mà chính là đám người Nhiếp Tiểu Thiến, Đại Minh Luân cũng ở trong nhóm người này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chờ sau khi bảy người Nhiếp Tiểu Thiến bước sang, cũng bị tràng cành bốn phía xung quanh làm cho hoảng sợ, thi thể không lành lặn vương vãi khắp nơi, mà còn có một bóng thân ảnh cô đơn sừng sững ở ngay trước mắt, cản thận ngắm nhìn lại không nhìn thấu tu vi, còn tưởng rằng một mình Dược Thiên Sầu đã giết chết nhiều người như vậy. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến trầm giọng nói: "Tôn giá là người phương nào?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, nhưng không quan tâm lắm, mà quay sang Đại Minh Luân, ôm quyền nói: "Xin hỏi các hạ phải chăng chính là Đại Minh Luân?"
Mấy người nghe vậy, đều nhất tề nhìn về phía Đại Minh Luân, Đại Minh Luân mờ mịt ôm quyền đáp lễ: "Chính là tại hạ, chẳng hay tôn giá có điều gì chỉ giáo?"
"Tìm đúng người rồi." Dược Thiên Sầu cười ha ha nói: "Ta là Ngưu Hữu Đức, hảo bằng hữu của Vi Xuân Thu, sau khi nghe thấy tin tức Tiên Cung kinh biến, sợ ngươi gặp nạn, nên đã phái ta đi tìm ngươi, không nghĩ tới gặp mặt ngay ở chỗ này."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Đại Minh Luân hai mắt lấp lánh tinh quang dò hỏi: "Ngưu Hữu Đức? Ta như thế nào chưa bao giờ nghe thấy Vi Xuân Thu nhắc qua đến tôn giá nhỉ?"
Dược Thiên Sầu không biết phải trả lời như thế nào, đành truyền âm nói: "Là ta! Dược Thiên Sầu đây! Ta dùng thuật dịch dung hóa trang, Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu kêu ta đi tim ngươi."
Nhưng ở ngoài mặt, thì vừa cười vừa chỉ về phương hướng vòng xoáy tròn màu đen: "Có thể sang bên kia nói chuyện một lát được hay không đây?"
Đại Minh Luân sửng sốt, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dược Thiên Sầu, tỉ mỉ xem xét, thanh âm kia đúng thật là của Dược Thiên Sầu, nhưng dựa vào chút điểm tu vi của hắn, làm sao có khả năng chạy tới đây trước mình được chứ?
Thấy hắn không tin, Dược Thiên Sầu lại phải truyền âm giải thích: "Vi Xuân Thu, Vân Bằng, Bạch Tố Trinh, còn có thời gian ta đến Minh giới, ngươi đã đưa cho ta khối lệnh bài chấp chưởng Thương Hội Liên Minh, con mẹ ngươi, còn chưa tin nữa sao? Hiện giờ ngươi đã chạy như chó nhà tang rồi, lão tử lừa ngươi thì được cái rắm gì tốt đây chứ?"
Chuyện tình lệnh bài chấp chưởng Thương Hội Liên Minh, không phải người bình thường có thể biết đến. Cho nên, lúc này Đại Minh Luân liền hướng Nhiếp Tiểu Thiến chắp tay: "Đại tổng quản xin chờ một lát!"
Tiếp đó quay sang nhìn Dược Thiên Sầu vươn tay làm ra thủ thế mời, mang theo ba phần cảnh giác cùng Dược Thiên Sầu tiến vào trong vòng xoáy tròn màu đen...
/1255
|