"Rống..."
Sáu con phi long cùng tiếu, thanh âm vang vọng đất trời...
"Phanh phanh..." Hai tiếng nổ vang lên, Hắc Diệu Minh Quang Kính chiếu ra hắc sắc quang mang trực tiếp bị hóa giải, Kim Hà Bổng cũng văng ra xa. Sáu con phi long xuất đầu, chỉ dùng hai chiêu đã phá tan công kích của Kim Thái cùng Bạch Khải. Theo sau, hai con phi long nhanh chóng phân biệt truy sát hai người, giống như muốn một ngụm cắn nuốt hai người bình thường.
Bạch Khải cùng Kim Thái kinh hãi, đồng thời thuấn di tránh đi, thân hình tái xuất hiện ở địa phương khác, thì Kim Hà Bổng đã lóng lánh kim quang trở về nguyên dạng.
"Ta không tin kiếm này của ngươi còn mạnh hơn thần kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân năm xưa!" Kim Thái gầm lên một tiếng vang vọng đất trời. Hai người có thề trở thành chí tôn Tiên Minh hai giới, cũng không phải là cái thứ nhát gan dễ dàng có thể dọa lùi. Cả hai nhất tề gầm rống, xoay người quay ngược trở về, ác chiến cùng hai con phi long màu tuyết lam đang đuổi giết minh.
Trên đài cao, đôi con ngươi ần dưới tấm mặt nạ bắn ra tinh quang sắc bén như lợi kiếm, thân hình gầy guộc khoan dung đứng thẳng tắp ở nơi đó, hai tay chặp sau lưng, chưa từng nhúc nhích lên một bước nào. Bốn con phi long sống động thực chất bay múa quanh thân, khiến cho chúng nhân giật mình kinh hãi nhất chính là, bọn hắn không nghĩ qua Vong Tình sẽ lợi hại đến mức độ này.
Nhưng càng khiến cho chúng nhân cảm thấy kỳ quái chính là, Vong Tình lại không có hướng Tất Trường Xuân ra tay, ngay cả chính bản thân Tất Trường Xuân cũng cảm thấy kỳ quái, phải chăng Vong Tình vẫn còn đang muốn mượn sức chính minh.
Chúng nhân có điều không biết là, Vong Tình dựa vào nhất kiếm lục thức mà đồng thời ứng phó với ba vị cao thủ, quả thật vẫn là có đôi chút miễn cưỡng, cho nên dứt khoát lấy Kim Thái cùng Bạch Khải ra luyện tập, mà không hướng Tất Trường Xuân công kích, sau khi thông hiểu đạo lý trong đó, tiếp tục ra tay cũng không hề muộn. Hắn phỏng đoán con người của Tất Trường Xuân tâm khí cao ngạo, nhất định sẽ không cùng hai người kia liên thủ, để đối phó mình, chính bản thân mình cần phải tranh thủ thời gian nắm bắt tiên cơ mới là điều quan trọng nhất.
Ác chiến không ngừng, thanh âm bạo nổ cũng không ngừng vang lên, hai con phi long giống như hai cơn lốc màu tuyết lam, điên cuồng bao vây tấn công hai người, bỗng nhiên Kim Thái truyền âm nói: "Bạch Khải! Bắt giặc thì bắt vua trước, ngươi tốc độ phi phàm, sao không tìm thời cơ công kích Vong Tình, phá Bạt Kiếm Thức của hắn, đến lúc đó hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
Bạch Khải liếc mắt nhìn Vong Tình bất động như sơn, trông thấy bốn con phi long màu tuyết lam như thực chất còn đang bay múa quanh người đối phương. Thì không khỏi tức giận, nếu ta công kích chẳng phải sẽ cùng lúc đối phó với năm con phi long hay sao? Lúc này liên tục cười lạnh, truyền âm đáp: "Trước tiên ngươi hãy giúp ta thu hút hai con kiếm long trên người hắn, rồi mới tính tiếp!"
Ý tứ trong lời này đã rất rõ ràng, chính là mỗi người chúng ta sẽ đối phó ba con phi long, ai cũng không thiệt thời.
Nghe vậy Kim Thái liền câm miệng, nếu chạy tới, sợ rằng cũng không phải dẫn theo hai con, mà là đưa cả bốn con vào tham chiến ah! Nhưng Kim Thái cùng Bạch Khải cũng không phải là thứ bỏ đi, ác chiến chẳng bao lâu sau, hai con phi long rất nhanh đã muốn bị đánh cho tan biến hình dáng.
Rất nhanh, Kim Thái đã cảm thấy tình huống có chút không đúng, dưới tình huống nguy cấp như thế này, mà Vong Tình vẫn đứng im không thả thêm ra bốn con phi long khác, hiển nhiên không phải là vì không muốn, mà là hắn không có khả năng. Lúc này liền quát lớn: "Tất Trường Xuân! Hắn không thể đồng thời khống chế sáu con kiếm long, ngươi còn không mau nhân cơ hội hai người chúng ta đang bám trụ, ra tay tru sát tên nghịch tặc kia!"
Sự tình đến nước này, Tất Trường Xuân mơ hồ đã nghĩ qua khả năng này, nhưng
Mà hắn làm sao có thể nhân cơ hội lúc người ta đang gặp khó khăn, mà ra tay đánh lén đây, cho nên liền hừ lạnh nói: "Chuyện tình vô sỉ như vậy lão phu sẽ không làm!"
"Ngươi...!" Kim Thái oán hận câm miệng, bởi vì lúc này hắn cũng không muốn gia tăng thêm địch nhân.
Lúc này, Vong Tình đang đứng nguyên bất động, bỗng dưng hai mắt mở ra, bạo xuất tinh quang, nhàn nhạt nói: "Kim Thái! Nếu ngươi còn chưa thỏa mãn, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của sáu con kiếm long vây công!"
Theo sau, Vong Tình vung ống tay áo lên, hai ngón tay khu sử kiếm quyết đâm thẳng ra.
"Rống..."
Bốn con phi long màu tuyết lam đang vây quanh người Vong Tình, bỗng nhiên bạo xuất ra lam quang chói mắt, giận dữ gầm lên, kiếm khí mang theo thân hình khổng lồ quẫy động một trận, ầm ầm chia thành hai phương hướng, phân biệt lao vút về phương hướng Kim Thái cùng Bạch Khải.
Chỉ ứng phó một con mà hai người còn đang khó khăn thu phục, nếu mỗi người bị thêm hai con nữa vây công, dây dưa thêm xuống quả thực đúng là muốn chết. Kim Thái không dám nghĩ nhiều, mau chóng gầm lên: "Đi!"
Rất nhanh, hắn đã hoành ngang bổng ra, thoát ly khỏi vòng chiến, hóa thành lưu quang cấp tốc bay đi xa. Bạch Khải đồng dạng cũng thuấn di bay đi.
Sáu con phi long tuy rằng cường hãn, nhưng không thể nào linh hoạt như phi kiếm, quá mức cồng kềnh, nên không thể đuổi theo hai người, đành phải quay trở về, bay múa xung quanh người Vong Tinh.
Tất cả chúng nhân xung quanh đều không nghĩ tới sẽ có kết cục như thế này, Bạch Khải cùng Kim Thái đã bị Vong Tình bức ép quay đầu bỏ chạy, chuyện tinh điên đảo như thế làm cho mọi người vô pháp tiếp thu. Đám người Tiên Cung lúc này đều mang diễn cảm hoảng hốt, không nghĩ qua Tiên Đế sẽ quẳng ném bọn họ ở đây mà bỏ chạy một mình. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến lắc mình tới bên người Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương, gấp gáp nói: "Mau cùng ta đi!"
"Cây đổ bầy khỉ tan, Kim Thái đã chạy rồi, chúng ta còn có thể đi đâu?" Thanh Nương tự giễu cười lạnh nói. Đồng thời nàng chuyển mắt nhìn bốn phía, xung quanh thoáng xuất hiện những ánh mắt bất hảo ngắm nhìn chằm chằm về phía minh, may mắn Kim Thái và Bạch Khải còn sống, khi chưa trông thấy rõ ràng khúc mắt quả cuối cùng, nên tạm thời còn chưa có ai dám động tới các nàng.
Quan trọng nhất là, lúc này Vong Tình đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân, căn bản không quản nhiều đến nhóm người Tiên Cung.
"Chạy đến Minh giới, Minh giới cao thủ nhiều như mây, còn là lãnh địa của Minh Hoàng, chúng ta vẫn có cơ hội ngóc đầu lên được." Nhiếp Tiểu Thiến cảnh giác ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng nói.
Thanh Nương nhíu mày, thu hồi Kim Quang Tán, trả lại cho Dược Thiên Sầu nói: "Trên tay ngươi có Kim Quang Tán của Tiên Cung, hơn nữa ngươi thân còn mang cừu oán với Tuyệt Tình Cung, bọn chúng sẽ không buông tha cho ngươi đâu, ngươi hãy theo chúng ta đến Minh giới đi!"
Dược Thiên Sầu tiếp nhận Kim Quang Tán, đảo mắt nhìn về phía Tất Trường Xuân, khẽ lắc đầu nói: "Sự tình còn chưa đến phút cuối cùng, ta vẫn muốn nhìn xem kết cục là như thế nào."
"Lúc này không đi, đợi tới khi phân chia thắng bại, ngươi muốn chạy cũng là không có khả năng." Thanh Nương hảo tâm nhắc nhở nói.
"Hắn không đi thì thôi." Nhiếp Tiểu Thiến trực tiếp túm lấy Thanh Nương kéo đi, đang trong tình huống khẩn cấp, nàng cũng không muốn quan tâm đến sống chết của Dược Thiên Sầu, kéo Thanh Nương lao đến bên người Cơ Vũ. Nhiếp Tiểu Thiến chặp tay nói: "Tiên Hậu, thỉnh ngài cùng ta đến Minh giới, hội họp cùng Tiên Đế."
Thực khó khăn mới thoát ra khỏi ma trảo của Kim Thái, Cơ Vũ như thế nào sẽ chạy đến Minh giới, để cho hắn chà đạp mình đây. Lúc này quát lạnh nói: "Hắn đều bỏ mặc ta chạy trốn, mà còn muốn ta chạy theo tìm kiếm hắn sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến dừng một chút, nàng hiển nhiên là biết Cơ Vũ, hoàn toàn ngay từ đầu luôn luôn không muốn gả cho Tiên Để, giờ khắc này cũng vô pháp dùng sức mạnh để kéo Cơ Vũ theo, đành phải chặp tay nói: "Tiên Hậu bảo trọng!"
Theo sau kéo tay Thanh Nương cùng sáu vị đại thống lĩnh thuấn di bay đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Quả nhiên đúng như lời Thanh Nương nói, cây đổ bầy khỉ liền tan, nhóm người Tiên Cung thấy Tiên Đế quay đầu chạy trốn, đều sôi nổi tản mát ra, tự mình tìm đường chạy trối chết, Tiên Cung nguy nga cường đại, ở thời khắc này cũng đã tan rã.
Nhưng kỳ quái chính là, trong sáu vị đại thống lĩnh, ô Hùng vẫn chưa cùng đám người Nhiếp Tiểu Thiến rời đi. Tương phản, hắn lắc minh bay đến gần Vong Tình, trầm giọng nói: "Đại ca! Bên phía Minh giới đã làm xong chuần bị rồi, nếu vừa nhận được tin tức Kim Thái chiến bại, sẽ lập tức tấn công Minh Hoàng Cung. Bất quá không nghĩ tới Bạch Khải cũng ở đây, cùng Kim Thái thua ở dưới tay ngươi. May mắn, chúng ta càng không sợ hãi người bọn hắn liên thủ. Đại ca! Lúc này ngươi nên chạy tới Minh giới, trợ giúp phụ thân và cô cô một tay đi!"
Lời này vừa nói rạ, chúng nhân đều thất kinh, nội dung trong lời nói này quá mức kinh ngươi, ô Hùng thế nhưng lại kêu Vong Tình là đại ca! Phụ thân và cô cô của hai người bọn hắn, rốt cuộc là ai, mà lại muốn tấn công Minh Hoàng Cung? Chẳng lẽ có người sớm đã âm thầm súc tích lực lượng, để đánh đổ Kim Thái cùng Bạch Khải hay sao?
"Ta biết phải làm như thế nào, ngươi mau tránh ra!" Vong Tình quát lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân, gằn từng chữ: "Tất huynh! Vong Tình này cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi có gia nhấp Tuyệt Tình Cung chúng ta hay không?"
Nói dứt lời, khí thế phi long bay múa xung quanh người hắn càng trở nên hung hãn.
"Lão phu không phải là hạng người tra thích cúi đầu nịnh hót." Tất Trường Xuân chậm rãi phiêu phù lên không trung, thẳng thừng từ chối nói: "Lão phu thật muốn nhìn xem, Bạt Kiếm Thức - Thức Thứ Bảy của ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu phần uy lực!"
Lời này vừa nói ra, chúng nhân đều cảm khái không thôi, thầm nghĩ Tất Trường Xuân này đúng là không biết thức thời. Dược Thiên Sầu đứng phía xa, nghe vậy thiếu chút nữa đã ngất xỉu, lão nhân gia đúng là điên rồi, ngay cả thức thứ sáu của người ta còn không chống cự nổi, còn muốn ngạnh kháng cùng thức thứ bảy là sao đây?
"Tất huynh! Đây là ngươi vừa mới buông tha con đường sống cuối cùng của mình đó!" Vong Tình thản nhiên nói.
"Đó cũng chưa hẳn!" Tất Trường Xuân càng thêm ung dung bình tĩnh hơn, nhịp nhàng nói: "Thức thứ sáu của ngươi, xét trên phương diện nhanh, chuần, mạnh, lão phu nghiền ngẫm trước mắt còn chưa thể hóa giải nổi uy lực của một kiếm kia. Nếu ngươi có khả năng thi triển thêm thức thứ sáu, lão phu đành phải quay đầu bỏ chạy, về phần thức thứ bảy, uy lực có nhiên so với thức thứ sáu còn mạnh hơn mấy lần, đáng tiếc là vẫn chưa tinh thông hết sự huyền diệu ở trong chiêu này, bằng vào bổn sự của lão phu, chắc chắn ngươi sẽ không thể đem lão phu làm thành thể nào!"
"Nếu vô pháp lay chuyển thái độ của ngươi, vậy lưu ngươi lại còn có ý nghĩa gì!" Sáu con phi long màu tuyết lam đang bay múa quanh thân, nhất tề gào rít rung trời...
"Ba!" Tất Trường Xuân khoát song chưởng tạo thành hình chữ thấp ở trước người, thanh âm bình thản chậm rãi vang lên giữa thiên địa: "Không quản chúng sinh, không hỏi quỷ thần, không dính nhân quả, bế mắt, bế tai, bế tâm, chỉ cầu một thân phục long kỹ!"
Sáu con phi long cùng tiếu, thanh âm vang vọng đất trời...
"Phanh phanh..." Hai tiếng nổ vang lên, Hắc Diệu Minh Quang Kính chiếu ra hắc sắc quang mang trực tiếp bị hóa giải, Kim Hà Bổng cũng văng ra xa. Sáu con phi long xuất đầu, chỉ dùng hai chiêu đã phá tan công kích của Kim Thái cùng Bạch Khải. Theo sau, hai con phi long nhanh chóng phân biệt truy sát hai người, giống như muốn một ngụm cắn nuốt hai người bình thường.
Bạch Khải cùng Kim Thái kinh hãi, đồng thời thuấn di tránh đi, thân hình tái xuất hiện ở địa phương khác, thì Kim Hà Bổng đã lóng lánh kim quang trở về nguyên dạng.
"Ta không tin kiếm này của ngươi còn mạnh hơn thần kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân năm xưa!" Kim Thái gầm lên một tiếng vang vọng đất trời. Hai người có thề trở thành chí tôn Tiên Minh hai giới, cũng không phải là cái thứ nhát gan dễ dàng có thể dọa lùi. Cả hai nhất tề gầm rống, xoay người quay ngược trở về, ác chiến cùng hai con phi long màu tuyết lam đang đuổi giết minh.
Trên đài cao, đôi con ngươi ần dưới tấm mặt nạ bắn ra tinh quang sắc bén như lợi kiếm, thân hình gầy guộc khoan dung đứng thẳng tắp ở nơi đó, hai tay chặp sau lưng, chưa từng nhúc nhích lên một bước nào. Bốn con phi long sống động thực chất bay múa quanh thân, khiến cho chúng nhân giật mình kinh hãi nhất chính là, bọn hắn không nghĩ qua Vong Tình sẽ lợi hại đến mức độ này.
Nhưng càng khiến cho chúng nhân cảm thấy kỳ quái chính là, Vong Tình lại không có hướng Tất Trường Xuân ra tay, ngay cả chính bản thân Tất Trường Xuân cũng cảm thấy kỳ quái, phải chăng Vong Tình vẫn còn đang muốn mượn sức chính minh.
Chúng nhân có điều không biết là, Vong Tình dựa vào nhất kiếm lục thức mà đồng thời ứng phó với ba vị cao thủ, quả thật vẫn là có đôi chút miễn cưỡng, cho nên dứt khoát lấy Kim Thái cùng Bạch Khải ra luyện tập, mà không hướng Tất Trường Xuân công kích, sau khi thông hiểu đạo lý trong đó, tiếp tục ra tay cũng không hề muộn. Hắn phỏng đoán con người của Tất Trường Xuân tâm khí cao ngạo, nhất định sẽ không cùng hai người kia liên thủ, để đối phó mình, chính bản thân mình cần phải tranh thủ thời gian nắm bắt tiên cơ mới là điều quan trọng nhất.
Ác chiến không ngừng, thanh âm bạo nổ cũng không ngừng vang lên, hai con phi long giống như hai cơn lốc màu tuyết lam, điên cuồng bao vây tấn công hai người, bỗng nhiên Kim Thái truyền âm nói: "Bạch Khải! Bắt giặc thì bắt vua trước, ngươi tốc độ phi phàm, sao không tìm thời cơ công kích Vong Tình, phá Bạt Kiếm Thức của hắn, đến lúc đó hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
Bạch Khải liếc mắt nhìn Vong Tình bất động như sơn, trông thấy bốn con phi long màu tuyết lam như thực chất còn đang bay múa quanh người đối phương. Thì không khỏi tức giận, nếu ta công kích chẳng phải sẽ cùng lúc đối phó với năm con phi long hay sao? Lúc này liên tục cười lạnh, truyền âm đáp: "Trước tiên ngươi hãy giúp ta thu hút hai con kiếm long trên người hắn, rồi mới tính tiếp!"
Ý tứ trong lời này đã rất rõ ràng, chính là mỗi người chúng ta sẽ đối phó ba con phi long, ai cũng không thiệt thời.
Nghe vậy Kim Thái liền câm miệng, nếu chạy tới, sợ rằng cũng không phải dẫn theo hai con, mà là đưa cả bốn con vào tham chiến ah! Nhưng Kim Thái cùng Bạch Khải cũng không phải là thứ bỏ đi, ác chiến chẳng bao lâu sau, hai con phi long rất nhanh đã muốn bị đánh cho tan biến hình dáng.
Rất nhanh, Kim Thái đã cảm thấy tình huống có chút không đúng, dưới tình huống nguy cấp như thế này, mà Vong Tình vẫn đứng im không thả thêm ra bốn con phi long khác, hiển nhiên không phải là vì không muốn, mà là hắn không có khả năng. Lúc này liền quát lớn: "Tất Trường Xuân! Hắn không thể đồng thời khống chế sáu con kiếm long, ngươi còn không mau nhân cơ hội hai người chúng ta đang bám trụ, ra tay tru sát tên nghịch tặc kia!"
Sự tình đến nước này, Tất Trường Xuân mơ hồ đã nghĩ qua khả năng này, nhưng
Mà hắn làm sao có thể nhân cơ hội lúc người ta đang gặp khó khăn, mà ra tay đánh lén đây, cho nên liền hừ lạnh nói: "Chuyện tình vô sỉ như vậy lão phu sẽ không làm!"
"Ngươi...!" Kim Thái oán hận câm miệng, bởi vì lúc này hắn cũng không muốn gia tăng thêm địch nhân.
Lúc này, Vong Tình đang đứng nguyên bất động, bỗng dưng hai mắt mở ra, bạo xuất tinh quang, nhàn nhạt nói: "Kim Thái! Nếu ngươi còn chưa thỏa mãn, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của sáu con kiếm long vây công!"
Theo sau, Vong Tình vung ống tay áo lên, hai ngón tay khu sử kiếm quyết đâm thẳng ra.
"Rống..."
Bốn con phi long màu tuyết lam đang vây quanh người Vong Tình, bỗng nhiên bạo xuất ra lam quang chói mắt, giận dữ gầm lên, kiếm khí mang theo thân hình khổng lồ quẫy động một trận, ầm ầm chia thành hai phương hướng, phân biệt lao vút về phương hướng Kim Thái cùng Bạch Khải.
Chỉ ứng phó một con mà hai người còn đang khó khăn thu phục, nếu mỗi người bị thêm hai con nữa vây công, dây dưa thêm xuống quả thực đúng là muốn chết. Kim Thái không dám nghĩ nhiều, mau chóng gầm lên: "Đi!"
Rất nhanh, hắn đã hoành ngang bổng ra, thoát ly khỏi vòng chiến, hóa thành lưu quang cấp tốc bay đi xa. Bạch Khải đồng dạng cũng thuấn di bay đi.
Sáu con phi long tuy rằng cường hãn, nhưng không thể nào linh hoạt như phi kiếm, quá mức cồng kềnh, nên không thể đuổi theo hai người, đành phải quay trở về, bay múa xung quanh người Vong Tinh.
Tất cả chúng nhân xung quanh đều không nghĩ tới sẽ có kết cục như thế này, Bạch Khải cùng Kim Thái đã bị Vong Tình bức ép quay đầu bỏ chạy, chuyện tinh điên đảo như thế làm cho mọi người vô pháp tiếp thu. Đám người Tiên Cung lúc này đều mang diễn cảm hoảng hốt, không nghĩ qua Tiên Đế sẽ quẳng ném bọn họ ở đây mà bỏ chạy một mình. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến lắc mình tới bên người Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương, gấp gáp nói: "Mau cùng ta đi!"
"Cây đổ bầy khỉ tan, Kim Thái đã chạy rồi, chúng ta còn có thể đi đâu?" Thanh Nương tự giễu cười lạnh nói. Đồng thời nàng chuyển mắt nhìn bốn phía, xung quanh thoáng xuất hiện những ánh mắt bất hảo ngắm nhìn chằm chằm về phía minh, may mắn Kim Thái và Bạch Khải còn sống, khi chưa trông thấy rõ ràng khúc mắt quả cuối cùng, nên tạm thời còn chưa có ai dám động tới các nàng.
Quan trọng nhất là, lúc này Vong Tình đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân, căn bản không quản nhiều đến nhóm người Tiên Cung.
"Chạy đến Minh giới, Minh giới cao thủ nhiều như mây, còn là lãnh địa của Minh Hoàng, chúng ta vẫn có cơ hội ngóc đầu lên được." Nhiếp Tiểu Thiến cảnh giác ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng nói.
Thanh Nương nhíu mày, thu hồi Kim Quang Tán, trả lại cho Dược Thiên Sầu nói: "Trên tay ngươi có Kim Quang Tán của Tiên Cung, hơn nữa ngươi thân còn mang cừu oán với Tuyệt Tình Cung, bọn chúng sẽ không buông tha cho ngươi đâu, ngươi hãy theo chúng ta đến Minh giới đi!"
Dược Thiên Sầu tiếp nhận Kim Quang Tán, đảo mắt nhìn về phía Tất Trường Xuân, khẽ lắc đầu nói: "Sự tình còn chưa đến phút cuối cùng, ta vẫn muốn nhìn xem kết cục là như thế nào."
"Lúc này không đi, đợi tới khi phân chia thắng bại, ngươi muốn chạy cũng là không có khả năng." Thanh Nương hảo tâm nhắc nhở nói.
"Hắn không đi thì thôi." Nhiếp Tiểu Thiến trực tiếp túm lấy Thanh Nương kéo đi, đang trong tình huống khẩn cấp, nàng cũng không muốn quan tâm đến sống chết của Dược Thiên Sầu, kéo Thanh Nương lao đến bên người Cơ Vũ. Nhiếp Tiểu Thiến chặp tay nói: "Tiên Hậu, thỉnh ngài cùng ta đến Minh giới, hội họp cùng Tiên Đế."
Thực khó khăn mới thoát ra khỏi ma trảo của Kim Thái, Cơ Vũ như thế nào sẽ chạy đến Minh giới, để cho hắn chà đạp mình đây. Lúc này quát lạnh nói: "Hắn đều bỏ mặc ta chạy trốn, mà còn muốn ta chạy theo tìm kiếm hắn sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến dừng một chút, nàng hiển nhiên là biết Cơ Vũ, hoàn toàn ngay từ đầu luôn luôn không muốn gả cho Tiên Để, giờ khắc này cũng vô pháp dùng sức mạnh để kéo Cơ Vũ theo, đành phải chặp tay nói: "Tiên Hậu bảo trọng!"
Theo sau kéo tay Thanh Nương cùng sáu vị đại thống lĩnh thuấn di bay đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Quả nhiên đúng như lời Thanh Nương nói, cây đổ bầy khỉ liền tan, nhóm người Tiên Cung thấy Tiên Đế quay đầu chạy trốn, đều sôi nổi tản mát ra, tự mình tìm đường chạy trối chết, Tiên Cung nguy nga cường đại, ở thời khắc này cũng đã tan rã.
Nhưng kỳ quái chính là, trong sáu vị đại thống lĩnh, ô Hùng vẫn chưa cùng đám người Nhiếp Tiểu Thiến rời đi. Tương phản, hắn lắc minh bay đến gần Vong Tình, trầm giọng nói: "Đại ca! Bên phía Minh giới đã làm xong chuần bị rồi, nếu vừa nhận được tin tức Kim Thái chiến bại, sẽ lập tức tấn công Minh Hoàng Cung. Bất quá không nghĩ tới Bạch Khải cũng ở đây, cùng Kim Thái thua ở dưới tay ngươi. May mắn, chúng ta càng không sợ hãi người bọn hắn liên thủ. Đại ca! Lúc này ngươi nên chạy tới Minh giới, trợ giúp phụ thân và cô cô một tay đi!"
Lời này vừa nói rạ, chúng nhân đều thất kinh, nội dung trong lời nói này quá mức kinh ngươi, ô Hùng thế nhưng lại kêu Vong Tình là đại ca! Phụ thân và cô cô của hai người bọn hắn, rốt cuộc là ai, mà lại muốn tấn công Minh Hoàng Cung? Chẳng lẽ có người sớm đã âm thầm súc tích lực lượng, để đánh đổ Kim Thái cùng Bạch Khải hay sao?
"Ta biết phải làm như thế nào, ngươi mau tránh ra!" Vong Tình quát lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân, gằn từng chữ: "Tất huynh! Vong Tình này cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi có gia nhấp Tuyệt Tình Cung chúng ta hay không?"
Nói dứt lời, khí thế phi long bay múa xung quanh người hắn càng trở nên hung hãn.
"Lão phu không phải là hạng người tra thích cúi đầu nịnh hót." Tất Trường Xuân chậm rãi phiêu phù lên không trung, thẳng thừng từ chối nói: "Lão phu thật muốn nhìn xem, Bạt Kiếm Thức - Thức Thứ Bảy của ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu phần uy lực!"
Lời này vừa nói ra, chúng nhân đều cảm khái không thôi, thầm nghĩ Tất Trường Xuân này đúng là không biết thức thời. Dược Thiên Sầu đứng phía xa, nghe vậy thiếu chút nữa đã ngất xỉu, lão nhân gia đúng là điên rồi, ngay cả thức thứ sáu của người ta còn không chống cự nổi, còn muốn ngạnh kháng cùng thức thứ bảy là sao đây?
"Tất huynh! Đây là ngươi vừa mới buông tha con đường sống cuối cùng của mình đó!" Vong Tình thản nhiên nói.
"Đó cũng chưa hẳn!" Tất Trường Xuân càng thêm ung dung bình tĩnh hơn, nhịp nhàng nói: "Thức thứ sáu của ngươi, xét trên phương diện nhanh, chuần, mạnh, lão phu nghiền ngẫm trước mắt còn chưa thể hóa giải nổi uy lực của một kiếm kia. Nếu ngươi có khả năng thi triển thêm thức thứ sáu, lão phu đành phải quay đầu bỏ chạy, về phần thức thứ bảy, uy lực có nhiên so với thức thứ sáu còn mạnh hơn mấy lần, đáng tiếc là vẫn chưa tinh thông hết sự huyền diệu ở trong chiêu này, bằng vào bổn sự của lão phu, chắc chắn ngươi sẽ không thể đem lão phu làm thành thể nào!"
"Nếu vô pháp lay chuyển thái độ của ngươi, vậy lưu ngươi lại còn có ý nghĩa gì!" Sáu con phi long màu tuyết lam đang bay múa quanh thân, nhất tề gào rít rung trời...
"Ba!" Tất Trường Xuân khoát song chưởng tạo thành hình chữ thấp ở trước người, thanh âm bình thản chậm rãi vang lên giữa thiên địa: "Không quản chúng sinh, không hỏi quỷ thần, không dính nhân quả, bế mắt, bế tai, bế tâm, chỉ cầu một thân phục long kỹ!"
/1255
|