Tiên Cung bị phá hủy thành như thế này sao? Chúng nhân đều nghẹn họng nhìn trân trối...
Trên không trung, ngay khi tòa Tiên Cung đổ sụp xuống, Cơ Vũ nhanh tay túm lấy Ngạc Tuyết Quân, một tay kia chụp lấy Lộ Nghiên Thanh, Nhiếp Tiểu Thiến cùng sáu vị đại thống lĩnh tất cả đều phiêu phù ở giữa không trung, cả đám thần tình trắng bệch đưa mắt nhìn xuống quang cảnh đánh nhau ở phía bên dưới. Ba lão gia hỏa thực lực khủng bố đánh nhau không chết không ngừng, căn bản là không phải tràng chiến mà những cao thủ như bọn hắn có thể nhúng tay vào.
Bình thường, những người này coi như cũng là cao thủ uy chấn Tiên giới, nhưng phóng mắt ngắm nhìn tràng cảnh ba người kia gây nên, bọn hắn căn bản là không đáng nhắc tới, tùy tiện lấy một người đứng ra giơ tay nhấc chân đều có thể miểu sát giết chết bọn hắn. Bởi vậy, cho dù bọn hắn có lòng muốn giúp Tiên Đế Kim Thái cũng là hữu tâm vô lực! Huống chi, vẫn còn có người mang lòng dạ khó lường
Đó chính là Vong Tình vẫn đang cao ngạo đứng trên nóc nhà Tiên Cung đổ nát... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Động tĩnh đánh nhau phía dưới rất nhanh đã ngừng lại, nguyên nhân bởi vi Tất Trường Xuân lại kết xuất ra một khối quang cầu, cước đạp Thái Cực Quang Bàn mà trốn vào bên trong đó.
Minh Hoàng Bạch Khải ôn văn nho nhã, một thân trường bào tuyết trắng, đã dính máu tươi, hình tượng có thề nói là giảm bớt xuống rất nhiều. Tiên Đế Kim Thái cũng không khá hơn bao nhiêu, chiếc mũ kim quan trên đầu đã rơi mất, đầu tóc rối bời.
Hai người một cầm Hắc Diệu Minh Quang Kính, một cầm Kim Hà Bổng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Tất Trường Xuân đang đứng trong khối quang cầu, bất quá hai người bọn hắn không dám ra tay, đều thiếu chút nữa đã mất đi tánh mạng, như thế nào còn dám khinh suất nữa đây.
Trên thực tế, nếu không phải do bảo bối trong tay ngăn cản, chỉ sợ rằng hai người cũng đã xóa tên ở trong Tiên Minh hai giới, ngẫm lại đều có chút sợ hãi không thôi!
"Tất Trường Xuân! Trốn ở bên trong đó thì tính là cái bổn sự gì, có bản lĩnh thì bước ra ngoài quang minh chính đại cùng bản tôn tử chiến một hồi!" Kim Thái giương Kim Hà Bổng trong tay lên, hoành ngang chỉ về phía trước, thần tình giận dữ khó lòng che giấu. Tiên Cung bị hủy chưa nói, thanh danh của hắn ở trong Tiên Giới coi như cũng bị hủy sạch từ ngày hôm nay, hắn có vô số lý do để phẫn nộ.
"Tiểu nhân đê hèn mà cũng xứng cùng lão phu nói chuyện quang minh chính đại hay sao?" Tất Trường Xuân khinh thường hừ lạnh một tiếng, thoáng quay đầu nhìn sang trái phải, hờ hững nói: "Chiếc đầu trên cổ hai vị tạm thời lưu lại, chờ ngày sau lão phu sẽ đến lấy."
Ý tứ trong lời này đã quá rõ ràng, lúc này Tất Trường Xuân là muốn đi rồi. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, bằng vào năng lực trước mắt, minh ở lại cũng không thể làm gì nổi được hai người này. Nhưng Kim Thái cùng Bạch Khải há lại cam tâm để cho cái thứ tiến triển tu vi thần tốc như thế bình yên rời đi. Nếu hôm nay thả hắn đi, ngày sau đích thực sẽ giống như lời hắn nói, hắn nhất định sẽ hái được cái đầu trên cổ của hai người.
Kim Thái không cam lòng để cho Tất Trường Xuân rời đi, chỉ đành hung hăng quát lên: "Đứng lại!"
"Ta đứng lại thì thế nào? Ngươi có năng lực gây khó dễ được cho ta sao?" Tất Trường Xuân quét mắt lạnh tới, vô cùng khinh thường hừ lạnh nói: "Vớ vần!"
Theo sau cả người cùng khối quang cầu bay lên, làm như muốn rời đi.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp truyền đến nói: "Tất huynh, tạm thời hãy dừng bước!"
Ba người ác chiến bất phân thắng bại, nhất tề đều nghiêng đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến. Chỉ thấy thân ảnh trường bào lam sắc bước ra khỏi đống cung vàng điện ngọc đổ nát tan hoang, đây không phải là Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung thì còn có thể là ai.
Vong Tình nhảy xuống trước đại môn* hoàng kim đổ nát thì dừng bước, ánh mắt không chút hoảng sợ nhìn về phưong hướng ba người. Từng cơn lãnh phong thổi qua, chiếc trường bào lam sắc khoan dung lay động, mái tóc đen dài ẩn sau chiếc mặt nạ màu bạc phần phật tung bay...
Hắn theo trong đống hoang tàn đổ nát bước ra, lẳng lặng đứng ở chỗ này, làm cho người ta cảm giác được một loại siêu phàm thoát tục, hai tay nhẹ nhàng đan xen vào nhau chắp ở trước bụng. Ba người kia, chân mày nhịn không được khẽ nhíu vào giữa mi tâm, đều cảm thấy được hưong vị kỳ quái toát ra từ trên người Vong Tình.
Giống như tràng ác chiến vừa rồi không phải bọn hắn, mà chính là Vong Tình. Sau khi trải qua tràng ác chiến vừa rồi, hắn đã muốn thay da đổi thịt...Chẳng qua là cái loại cảm giác này quá mức kỳ quái khó nói thành lời.
"Hóa ra là Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung!" Tất Trường Xuân không dám khinh thường người này, bởi vì lúc trước từ trên thân người này hắn cảm nhận được một tia chân khí nguy hiểm: "Chẳng hay Vong Tình chưởng môn có điều gì chỉ giáo?"
"Tất huynh nói quá lời rồi!" Vong Tình ngữ khí bình thản: "Có thể may mắn trông thấy Tất huynh hào khí đại chiến, Vong Tình đã thu được lợi ích không nhỏ, tâm ma quấy nhiễu Vong Tình nhiều năm qua rốt cuộc đã được giải trừ, có khi nào lại không hướng Tất huynh nói một tiếng cảm tạ đây chứ?"
Tất Trường Xuân ngẳn ra, cao thấp liếc mắt đánh giá Vong Tình, như có suy nghĩ gì đó nên khẽ gật đầu nói: "Vong Tình chưởng môn khách khí rồi, con đường tu hành như sông đổ ra biển lớn, coi như người khác giúp ngươi đào kênh đắp đập, mà chính ngươi không hiểu thấu nội tình, cũng vô pháp lưu sướng? Nói cái gì cảm tạ, hoàn toàn là không cần thiết, cáo từ!"
"Cước đạp âm dương, nghịch chuyển càn khôn...Chiêu này vừa ra, ngay cả Minh Hoàng cùng Tiên Đế cũng thúc thủ vô sách, quà thực đã làm cho Vong Tình vô cùng bội phục!" Vong Tình nhìn theo bóng lưng Tất Trường Xuân thản nhiên nói: "Vong Tình bất tài! Trong lúc nhất thời chợt lĩnh ngộ ra thứe thứ sáu của Bạt Kiếm Thức, nhưng vẫn luôn chưa dùng qua bao giờ, hôm nay nhìn thấy Tất huynh chiến ý ngút tròi, quà thực là vô cùng cảm khái!"
Lời này vừa nói ra, chúng nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh đều lắp bắp kinh hãi, Vong Tình đã lĩnh ngộ ra thức thứ sáu trong Bạt Kiếm Thức rồi sao? Không hiểu là chiêu này có bao nhiêu uy lực? Càng khiến cho mọi người khiếp sợ nhất chính là, lời này của Vong Tình là đang ám chỉ muốn hướng Tất Trường Xuân khiêu chiến, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng thức thứ sáu trong Bạt Kiếm Thức, có thể phá được tuyến phòng ngự của Tất Trường Xuân, mà ngay cả Kim Thái cùng Bạch Khải liên thủ cũng vô pháp phá giải hay sao?
Bạt Kiếm Thức, thức thứ sáu! Tất Trường Xuân bỗng nhiên xoay người, nhãn tình sáng ngòi hữu thần nhìn chằm chằm về phía Vong Tình, mơ hồ đoán ra tia chân khí nguy hiểm phát ra từ trên người Vong Tình là đây, liền dò hỏi: "Ngươi muốn khiêu chiến với ta?"
"Ha ha! Thật nực cười." Kim Thái ngửa cổ lên trời cười vang, hắn cảm thấy chính mình đang bị vũ nhục, đường đường là Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ mà không thể phá giải nổi tuyến phòng ngự của Tất Trường Xuân, Vong Tình bây giờ hướng Tất Trường Xuân khiêu chiến, bỏ qua chính là hắn tưởng hắn lợi hại hon mình, đây không phải là muốn tát vào mặt tnình ở trước mặt chúng nhân hay sao? Lúc này liền quát: "Vong Tình! Ngươi bất quá chỉ là bại tướng dưới tay bản tôn mà thôi, lúc này còn dám trâng tráo khiêu chiến hay sao? Ấn oán giữa ba người chúng ta, còn chưa đến phiên ngươi nhúng tay vào!"
Bạch Khải hai mắt lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm về phía Vong Tình...
Mà Vong Tình dường như không quan tâm đến lời nói của Kim Thái, nhìn Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói: "Không phải hướng ngươi khiêu chiến...Tất huynh cùng Vong Tình đều có tu vi Tiên Đế hậu kỳ, nhưng Tất huynh lại dùng sức một mình ác chiến cùng Minh Hoàng và Tiên Đế, nói vậy hồi ác chiến vừa rồi ba người đã tiêu hao không ít tu vi. Vong Tình nghĩ rằng, nếu Vong Tình một tnình khiêu chiến Tất huynh, hoặc làm theo Tất huynh khiêu chiến Minh Hoàng cùng Tiên Đế, đều sẽ bị người khác hiềm nghi là ta đang lợi dụng tình huống. Vong Tình không muốn bị mọi người hiểu
Lầm, cho nên bây giờ Vong Tình muốn cùng khiêu chiến với ba người các vị."
Bạch Khải, Kim Thái cùng Tất Trường Xuân đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng chính minh đã nghe lầm, nhưng mà từ biểu hiện trên mặt đối phương thì có thể nhìn ra đó chính là sự thật. Chúng nhân xung quanh đồng dạng cũng như nghe thấy chuyện tình bất khả tư nghị.
Bốn phía xung quanh im ắng, mọi người đều nín thở ngưng thần, Vong Tình muốn khiêu chiến cùng Minh Hoàng, Tiên Đế và Tất Trường Xuân ư?
Lúc này, chỉ có một người mang diễn cảm khác xa thường nhân, đó chính là chưởng môn nhân Ly Hỏa Cung, Hỏa Quân, người đã đích thân luyện chế ra thanh Lục Long Tuyết Lam, diễn cảm trên mặt hắn mơ hồ có chút kích động, bởi vì hắn muốn tận mắt nhìn xem, thanh kiếm do mình hao hết tâm tư mấy vạn năm mới luyện chế ra, ở trong tay Vong Tình đến tột cùng là sẽ phát huy ra bao nhiêu thành uy lực...
Đôi con ngươi ở dưới mặt nạ của Vong Tình đã chậm rãi khép vào, không quản tới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, cả người thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ. Lúc này đây trông hắn giống như đã không phải là chưởng môn Vong Tình nữa rồi, mà là một thanh kiếm sắc bén!
Ngạc nhiên qua đi, Kim Thái bỗng nhiên bộc phát ra thanh âm cuồng tiếu vang trời, trong lòng phẫn nộ cực điểm, không nghĩ qua ở trong vòng cùng một ngày mà uy nghiêm của minh đã bị sa sút tới trình độ này! Lúc trước Tất Trường Xuân chạy đến đây thì cũng thôi, không nghĩ ra tên bại tướng năm xưa cũng dám nhảy ra vũ nhục tôn nghiêm của mình, nếu không hảo hảo giáo huấn, chính minh ngày sau như thế nào còn thống lĩnh được Tiên giới nữa đây!
Lúc này Kim Hà Bổng trong tay vung lên, chỉ về phía Vong Tình tức giận quát: ""Vong Tình! Gan ngươi quả nhiên là lớn! Hảo! Hôm nay bản tôn sẽ thành toàn cho ngươi, cũng không cần hai người bọn hắn, bản tôn sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Bỗng nhiên Vong Tình mở hai mắt ra, trong hai con ngươi lấp lánh tinh quang, giống như hai đạo kiếm khí vô hình xé rách không gian, đâm thẳng vào mắt Kim Thái!
Kim Thái hoi kinh hãi, không dám nhìn thẳng, khẽ nghiêng đầu sang tránh né.
"Kiếm khí quả nhiên là cường hãn!" Bạch Khải hít sâu một ngụm lãnh khí nói. Tất Trường Xuân thì ngưng thần quan sát không lên tiếng, quang cầu bảo hộ bên ngoài bắt đầu gia tốc xoay tròn...
Bỗng nhiên, hai tay ở trước bụng Vong Tình chợt nâng lên, bất động thì thôi, nhưng vừa động thì đất trời liền rơi vào tràng cảnh phong vân biến sắc...
"Oong..." Thanh âm kiếm khí ngâm tiếu ở trong đất trời, làm cho chúng nhân kinh tâm động phách. Bỗng nhiên, một đạo lưu quang màu tuyết lam chói mắt, bị Vong Tình tùy ý rút ra, lấy tốc độ nhanh không tưởng, trực tiếp chém ngang về phía ba người...
Trong phút chốc, đạo lưu quang màu tuyết lam bộc phát ra chói lóa ở trên không trung Cực Lạc Tiên Cảnh, khiến cho ánh tà dương ở phía cuối chân trời cũng phải cảm thấy tự biết xấu hổ.
Bạch Khải giương Hắc Diệu Minh Quang Kính trong tay lên, bắn ra hắc sắc quang mang, nhưng đã bị đạo lưu quang màu tuyết lam quét tới, bức ngược trở về. Hắc Diệu Minh Quang Kính điên cuồng hoành ra, chắn ở trước người Bạch Khải, "oanh" một tiếng, trên mặt tấm kính đã vĩnh viễn lưu dấu kiếm thương, tiền đà đem Bạch Khải cùng Hắc Diệu Minh Quang Kính đánh bay ra xa...
"Oanh" Kim Thái nhanh chóng hoành ngang Kim Hà Bổng ra, che chắn ở trước người, nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi đạo lưu quang màu tuyết lam, Kim Hà Bổng đã bị chém đứt thành hai đoạn, Kim Thái kêu thảm một tiếng, đồng dạng thân hình cũng văng ngược ra phía sau...
"Oanh" Đạo lưu quang màu tuyết lam đánh thẳng lên khối quang cầu đang bao bọc Tất Trường Xuân, nhưng khối quang cầu chỉ thoáng ngăn cản được trong chốc lát, rất nhanh sau đó nó đã bị phá hủy...Phốc...Tất Trường Xuân ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình cũng trực tiếp bị đánh văng đi...
Trên không trung, ngay khi tòa Tiên Cung đổ sụp xuống, Cơ Vũ nhanh tay túm lấy Ngạc Tuyết Quân, một tay kia chụp lấy Lộ Nghiên Thanh, Nhiếp Tiểu Thiến cùng sáu vị đại thống lĩnh tất cả đều phiêu phù ở giữa không trung, cả đám thần tình trắng bệch đưa mắt nhìn xuống quang cảnh đánh nhau ở phía bên dưới. Ba lão gia hỏa thực lực khủng bố đánh nhau không chết không ngừng, căn bản là không phải tràng chiến mà những cao thủ như bọn hắn có thể nhúng tay vào.
Bình thường, những người này coi như cũng là cao thủ uy chấn Tiên giới, nhưng phóng mắt ngắm nhìn tràng cảnh ba người kia gây nên, bọn hắn căn bản là không đáng nhắc tới, tùy tiện lấy một người đứng ra giơ tay nhấc chân đều có thể miểu sát giết chết bọn hắn. Bởi vậy, cho dù bọn hắn có lòng muốn giúp Tiên Đế Kim Thái cũng là hữu tâm vô lực! Huống chi, vẫn còn có người mang lòng dạ khó lường
Đó chính là Vong Tình vẫn đang cao ngạo đứng trên nóc nhà Tiên Cung đổ nát... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Động tĩnh đánh nhau phía dưới rất nhanh đã ngừng lại, nguyên nhân bởi vi Tất Trường Xuân lại kết xuất ra một khối quang cầu, cước đạp Thái Cực Quang Bàn mà trốn vào bên trong đó.
Minh Hoàng Bạch Khải ôn văn nho nhã, một thân trường bào tuyết trắng, đã dính máu tươi, hình tượng có thề nói là giảm bớt xuống rất nhiều. Tiên Đế Kim Thái cũng không khá hơn bao nhiêu, chiếc mũ kim quan trên đầu đã rơi mất, đầu tóc rối bời.
Hai người một cầm Hắc Diệu Minh Quang Kính, một cầm Kim Hà Bổng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Tất Trường Xuân đang đứng trong khối quang cầu, bất quá hai người bọn hắn không dám ra tay, đều thiếu chút nữa đã mất đi tánh mạng, như thế nào còn dám khinh suất nữa đây.
Trên thực tế, nếu không phải do bảo bối trong tay ngăn cản, chỉ sợ rằng hai người cũng đã xóa tên ở trong Tiên Minh hai giới, ngẫm lại đều có chút sợ hãi không thôi!
"Tất Trường Xuân! Trốn ở bên trong đó thì tính là cái bổn sự gì, có bản lĩnh thì bước ra ngoài quang minh chính đại cùng bản tôn tử chiến một hồi!" Kim Thái giương Kim Hà Bổng trong tay lên, hoành ngang chỉ về phía trước, thần tình giận dữ khó lòng che giấu. Tiên Cung bị hủy chưa nói, thanh danh của hắn ở trong Tiên Giới coi như cũng bị hủy sạch từ ngày hôm nay, hắn có vô số lý do để phẫn nộ.
"Tiểu nhân đê hèn mà cũng xứng cùng lão phu nói chuyện quang minh chính đại hay sao?" Tất Trường Xuân khinh thường hừ lạnh một tiếng, thoáng quay đầu nhìn sang trái phải, hờ hững nói: "Chiếc đầu trên cổ hai vị tạm thời lưu lại, chờ ngày sau lão phu sẽ đến lấy."
Ý tứ trong lời này đã quá rõ ràng, lúc này Tất Trường Xuân là muốn đi rồi. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, bằng vào năng lực trước mắt, minh ở lại cũng không thể làm gì nổi được hai người này. Nhưng Kim Thái cùng Bạch Khải há lại cam tâm để cho cái thứ tiến triển tu vi thần tốc như thế bình yên rời đi. Nếu hôm nay thả hắn đi, ngày sau đích thực sẽ giống như lời hắn nói, hắn nhất định sẽ hái được cái đầu trên cổ của hai người.
Kim Thái không cam lòng để cho Tất Trường Xuân rời đi, chỉ đành hung hăng quát lên: "Đứng lại!"
"Ta đứng lại thì thế nào? Ngươi có năng lực gây khó dễ được cho ta sao?" Tất Trường Xuân quét mắt lạnh tới, vô cùng khinh thường hừ lạnh nói: "Vớ vần!"
Theo sau cả người cùng khối quang cầu bay lên, làm như muốn rời đi.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp truyền đến nói: "Tất huynh, tạm thời hãy dừng bước!"
Ba người ác chiến bất phân thắng bại, nhất tề đều nghiêng đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến. Chỉ thấy thân ảnh trường bào lam sắc bước ra khỏi đống cung vàng điện ngọc đổ nát tan hoang, đây không phải là Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung thì còn có thể là ai.
Vong Tình nhảy xuống trước đại môn* hoàng kim đổ nát thì dừng bước, ánh mắt không chút hoảng sợ nhìn về phưong hướng ba người. Từng cơn lãnh phong thổi qua, chiếc trường bào lam sắc khoan dung lay động, mái tóc đen dài ẩn sau chiếc mặt nạ màu bạc phần phật tung bay...
Hắn theo trong đống hoang tàn đổ nát bước ra, lẳng lặng đứng ở chỗ này, làm cho người ta cảm giác được một loại siêu phàm thoát tục, hai tay nhẹ nhàng đan xen vào nhau chắp ở trước bụng. Ba người kia, chân mày nhịn không được khẽ nhíu vào giữa mi tâm, đều cảm thấy được hưong vị kỳ quái toát ra từ trên người Vong Tình.
Giống như tràng ác chiến vừa rồi không phải bọn hắn, mà chính là Vong Tình. Sau khi trải qua tràng ác chiến vừa rồi, hắn đã muốn thay da đổi thịt...Chẳng qua là cái loại cảm giác này quá mức kỳ quái khó nói thành lời.
"Hóa ra là Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung!" Tất Trường Xuân không dám khinh thường người này, bởi vì lúc trước từ trên thân người này hắn cảm nhận được một tia chân khí nguy hiểm: "Chẳng hay Vong Tình chưởng môn có điều gì chỉ giáo?"
"Tất huynh nói quá lời rồi!" Vong Tình ngữ khí bình thản: "Có thể may mắn trông thấy Tất huynh hào khí đại chiến, Vong Tình đã thu được lợi ích không nhỏ, tâm ma quấy nhiễu Vong Tình nhiều năm qua rốt cuộc đã được giải trừ, có khi nào lại không hướng Tất huynh nói một tiếng cảm tạ đây chứ?"
Tất Trường Xuân ngẳn ra, cao thấp liếc mắt đánh giá Vong Tình, như có suy nghĩ gì đó nên khẽ gật đầu nói: "Vong Tình chưởng môn khách khí rồi, con đường tu hành như sông đổ ra biển lớn, coi như người khác giúp ngươi đào kênh đắp đập, mà chính ngươi không hiểu thấu nội tình, cũng vô pháp lưu sướng? Nói cái gì cảm tạ, hoàn toàn là không cần thiết, cáo từ!"
"Cước đạp âm dương, nghịch chuyển càn khôn...Chiêu này vừa ra, ngay cả Minh Hoàng cùng Tiên Đế cũng thúc thủ vô sách, quà thực đã làm cho Vong Tình vô cùng bội phục!" Vong Tình nhìn theo bóng lưng Tất Trường Xuân thản nhiên nói: "Vong Tình bất tài! Trong lúc nhất thời chợt lĩnh ngộ ra thứe thứ sáu của Bạt Kiếm Thức, nhưng vẫn luôn chưa dùng qua bao giờ, hôm nay nhìn thấy Tất huynh chiến ý ngút tròi, quà thực là vô cùng cảm khái!"
Lời này vừa nói ra, chúng nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh đều lắp bắp kinh hãi, Vong Tình đã lĩnh ngộ ra thức thứ sáu trong Bạt Kiếm Thức rồi sao? Không hiểu là chiêu này có bao nhiêu uy lực? Càng khiến cho mọi người khiếp sợ nhất chính là, lời này của Vong Tình là đang ám chỉ muốn hướng Tất Trường Xuân khiêu chiến, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng thức thứ sáu trong Bạt Kiếm Thức, có thể phá được tuyến phòng ngự của Tất Trường Xuân, mà ngay cả Kim Thái cùng Bạch Khải liên thủ cũng vô pháp phá giải hay sao?
Bạt Kiếm Thức, thức thứ sáu! Tất Trường Xuân bỗng nhiên xoay người, nhãn tình sáng ngòi hữu thần nhìn chằm chằm về phía Vong Tình, mơ hồ đoán ra tia chân khí nguy hiểm phát ra từ trên người Vong Tình là đây, liền dò hỏi: "Ngươi muốn khiêu chiến với ta?"
"Ha ha! Thật nực cười." Kim Thái ngửa cổ lên trời cười vang, hắn cảm thấy chính mình đang bị vũ nhục, đường đường là Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ mà không thể phá giải nổi tuyến phòng ngự của Tất Trường Xuân, Vong Tình bây giờ hướng Tất Trường Xuân khiêu chiến, bỏ qua chính là hắn tưởng hắn lợi hại hon mình, đây không phải là muốn tát vào mặt tnình ở trước mặt chúng nhân hay sao? Lúc này liền quát: "Vong Tình! Ngươi bất quá chỉ là bại tướng dưới tay bản tôn mà thôi, lúc này còn dám trâng tráo khiêu chiến hay sao? Ấn oán giữa ba người chúng ta, còn chưa đến phiên ngươi nhúng tay vào!"
Bạch Khải hai mắt lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm về phía Vong Tình...
Mà Vong Tình dường như không quan tâm đến lời nói của Kim Thái, nhìn Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói: "Không phải hướng ngươi khiêu chiến...Tất huynh cùng Vong Tình đều có tu vi Tiên Đế hậu kỳ, nhưng Tất huynh lại dùng sức một mình ác chiến cùng Minh Hoàng và Tiên Đế, nói vậy hồi ác chiến vừa rồi ba người đã tiêu hao không ít tu vi. Vong Tình nghĩ rằng, nếu Vong Tình một tnình khiêu chiến Tất huynh, hoặc làm theo Tất huynh khiêu chiến Minh Hoàng cùng Tiên Đế, đều sẽ bị người khác hiềm nghi là ta đang lợi dụng tình huống. Vong Tình không muốn bị mọi người hiểu
Lầm, cho nên bây giờ Vong Tình muốn cùng khiêu chiến với ba người các vị."
Bạch Khải, Kim Thái cùng Tất Trường Xuân đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng chính minh đã nghe lầm, nhưng mà từ biểu hiện trên mặt đối phương thì có thể nhìn ra đó chính là sự thật. Chúng nhân xung quanh đồng dạng cũng như nghe thấy chuyện tình bất khả tư nghị.
Bốn phía xung quanh im ắng, mọi người đều nín thở ngưng thần, Vong Tình muốn khiêu chiến cùng Minh Hoàng, Tiên Đế và Tất Trường Xuân ư?
Lúc này, chỉ có một người mang diễn cảm khác xa thường nhân, đó chính là chưởng môn nhân Ly Hỏa Cung, Hỏa Quân, người đã đích thân luyện chế ra thanh Lục Long Tuyết Lam, diễn cảm trên mặt hắn mơ hồ có chút kích động, bởi vì hắn muốn tận mắt nhìn xem, thanh kiếm do mình hao hết tâm tư mấy vạn năm mới luyện chế ra, ở trong tay Vong Tình đến tột cùng là sẽ phát huy ra bao nhiêu thành uy lực...
Đôi con ngươi ở dưới mặt nạ của Vong Tình đã chậm rãi khép vào, không quản tới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, cả người thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ. Lúc này đây trông hắn giống như đã không phải là chưởng môn Vong Tình nữa rồi, mà là một thanh kiếm sắc bén!
Ngạc nhiên qua đi, Kim Thái bỗng nhiên bộc phát ra thanh âm cuồng tiếu vang trời, trong lòng phẫn nộ cực điểm, không nghĩ qua ở trong vòng cùng một ngày mà uy nghiêm của minh đã bị sa sút tới trình độ này! Lúc trước Tất Trường Xuân chạy đến đây thì cũng thôi, không nghĩ ra tên bại tướng năm xưa cũng dám nhảy ra vũ nhục tôn nghiêm của mình, nếu không hảo hảo giáo huấn, chính minh ngày sau như thế nào còn thống lĩnh được Tiên giới nữa đây!
Lúc này Kim Hà Bổng trong tay vung lên, chỉ về phía Vong Tình tức giận quát: ""Vong Tình! Gan ngươi quả nhiên là lớn! Hảo! Hôm nay bản tôn sẽ thành toàn cho ngươi, cũng không cần hai người bọn hắn, bản tôn sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Bỗng nhiên Vong Tình mở hai mắt ra, trong hai con ngươi lấp lánh tinh quang, giống như hai đạo kiếm khí vô hình xé rách không gian, đâm thẳng vào mắt Kim Thái!
Kim Thái hoi kinh hãi, không dám nhìn thẳng, khẽ nghiêng đầu sang tránh né.
"Kiếm khí quả nhiên là cường hãn!" Bạch Khải hít sâu một ngụm lãnh khí nói. Tất Trường Xuân thì ngưng thần quan sát không lên tiếng, quang cầu bảo hộ bên ngoài bắt đầu gia tốc xoay tròn...
Bỗng nhiên, hai tay ở trước bụng Vong Tình chợt nâng lên, bất động thì thôi, nhưng vừa động thì đất trời liền rơi vào tràng cảnh phong vân biến sắc...
"Oong..." Thanh âm kiếm khí ngâm tiếu ở trong đất trời, làm cho chúng nhân kinh tâm động phách. Bỗng nhiên, một đạo lưu quang màu tuyết lam chói mắt, bị Vong Tình tùy ý rút ra, lấy tốc độ nhanh không tưởng, trực tiếp chém ngang về phía ba người...
Trong phút chốc, đạo lưu quang màu tuyết lam bộc phát ra chói lóa ở trên không trung Cực Lạc Tiên Cảnh, khiến cho ánh tà dương ở phía cuối chân trời cũng phải cảm thấy tự biết xấu hổ.
Bạch Khải giương Hắc Diệu Minh Quang Kính trong tay lên, bắn ra hắc sắc quang mang, nhưng đã bị đạo lưu quang màu tuyết lam quét tới, bức ngược trở về. Hắc Diệu Minh Quang Kính điên cuồng hoành ra, chắn ở trước người Bạch Khải, "oanh" một tiếng, trên mặt tấm kính đã vĩnh viễn lưu dấu kiếm thương, tiền đà đem Bạch Khải cùng Hắc Diệu Minh Quang Kính đánh bay ra xa...
"Oanh" Kim Thái nhanh chóng hoành ngang Kim Hà Bổng ra, che chắn ở trước người, nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi đạo lưu quang màu tuyết lam, Kim Hà Bổng đã bị chém đứt thành hai đoạn, Kim Thái kêu thảm một tiếng, đồng dạng thân hình cũng văng ngược ra phía sau...
"Oanh" Đạo lưu quang màu tuyết lam đánh thẳng lên khối quang cầu đang bao bọc Tất Trường Xuân, nhưng khối quang cầu chỉ thoáng ngăn cản được trong chốc lát, rất nhanh sau đó nó đã bị phá hủy...Phốc...Tất Trường Xuân ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình cũng trực tiếp bị đánh văng đi...
/1255
|