Lời này vừa nói ra, nhất thời chúng nhân toàn trường đều khiếp sợ...
Bạch Khải?
Người nào là Bạch Khải?
Chẳng lẽ Minh Hoàng Bạch Khải cũng ở đây sao?
Chúng nhân trầm ngâm suy nghĩ, người có thể làm cho Tiên Đế Kim Thái quay đầu về phía sau lên tiếng nhắc nhở như vậy, sợ rằng trừ bỏ cái vị Minh Hoàng Bạch Khải luôn luôn thần bí khó lường, ít lộ diện ra bên ngoài kia, sẽ không còn người thứ hai.
Tất Trường Xuân nghe vậy liền quẳng ném ánh mắt theo phương hướng Kim Thái, lúc này chúng nhân mới phát hiện ở trên cửa sổ tầng lâu cao nhất bên trong Tiên Cung, dường như đang có một bóng thân ảnh màu trắng đứng ở nơi đó.
Vong Tình đứng trên nóc nhà Tiên Cung, bỗng dưng hai mắt ẩn giấu bên dưới mặt nạ mở rạ, đồng dạng cũng hơi kinh động, không dám tin cúi đầu nhìn xuống. Hắn không nghĩ qua có người đang đứng bên dưới chân minh, khoảng cách gần như vậy, mà chính mình ngay từ đầu hoàn toàn không phát hiện ra, tu vi của đối phương hiển nhiên là cao hơn mình một chút, chẳng lẽ Minh Hoàng Bạch Khải, thật sự đang đứng ở phía bên dưới hay sao?
Trước cửa sổ, một vị bạch y thư sinh chân trần phiêu nhiên mà đứng, nhìn tràng cảnh bất phân thắng bại của hai người phía bên ngoài, khẽ lắc đầu mỉm cười. Sau đó, thân hình giống như lăng ba vi bộ, chân đạp hư không bước ra phía bên ngoài.
Bạch y thư sinh này chính là Minh Hoàng ở trong truyền thuyết sao? Tất cả chúng nhân đều mở to mắt ra quan sát đánh giá.
Trên thực tế, mọi người xung quanh noi này, chân chính đã từng gặp qua Minh Hoàng Bạch Khải cũng không có nhiều lắm, lúc này đột nhiên trông thấy một vị bạch y thư sinh phiêu lãng tuấn dật xuất hiện, thì đều có chút kinh ngạc, nhìn người thư sinh kia văn nhược như vậy, chẳng lẽ đúng là cái vị Minh Hoàng danh chấn thiên hạ đây sao?
Đúng là hắn! Dược Thiên Sầu kinh ngạc thầm nghĩ, chợt thấy Bạch Khải nghiêng đầu nhìn tới, hướng mình khẽ mỉm cười gật đầu, xem như là bắt chuyện...
"Hắn là Minh Hoàng Bạch Khải...Không ngờ hắn là Minh Hoàng Bạch Khải..." Vạn Linh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, ngắm nhìn Bạch Khải đang lăng không mà bước, lầm bầm tự nói. Trong đầu của nàng rất nhanh đã quay về kí ức nhiều năm trước, trong một cái hang cốc hoang vu, non xanh nước biếc...
Nữ nhân trần truồng: "Ờ Tiên giới không có mấy người dám đối xử với ta như vậy. Ngươi đã làm vậy, cho nên ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với ta."
Bạch y thư sinh: "Ta phải có trách nhiệm đối với ngươi sao? Dường như ta còn chưa làm cái chuyện tình gì quá mức ah! Chỉ ôm một cái, hôn một cái mà thôi, dĩ nhiên còn muốn ta phải có trách nhiệm đối với ngươi sao? Ngươi đừng ép người quá đáng như thế."
Nữ nhân trần truồng: "Ta mặc kệ, thân thể ta chưa từng có nam nhân khác xem qua, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, cho nên ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với ta, nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi."
Bạch y thư sinh: "Khẩu khí thật lớn, thế nhưng còn dám uy hiếp lên trên đầu ta! Nếu ngươi có cơ hội biết ta là ai, bản thân ngươi sẽ hiểu yêu cầu này của ngươi thực quá phận."
Nữ nhân trần truồng: "Đứng lại! Nam nhân dám làm dám chịu, có bản lĩnh thì ngươi hãy nói cho ta biết tên ngươi là gi?"
Bạch y thư sinh: "Tên của ta nói ra sợ ngươi không chịu nổi, ngươi không nên biết vẫn là tốt hơn..."
Trông thấy Minh Hoàng Bạch Khải xuất tràng, Vạn Bác Thánh thần tình khiếp sợ, thoáng quay đầu nhìn tôn nữ đang lầm bầm tự nói. Có chút khó hiểu, thấp giọng dò hỏi: "Linh nhi! Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng nhận thức Minh Hoàng Bạch
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //vipvandan. Vn/
Khải hay sao?"
Vạn Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, diễn cảm thê thảm nói: "Hắn chính là gã nam nhân năm xưa, ta đã kể cho ngài nghe."
"Bạch Khải là nam nhân ngươi nhìn trúng ý sao?" Vạn Bác Thánh giống như nuốt phải trái đắng, diễn cảm đã vượt ra ngoài phạm trù không dám tin, nói.
"Gia gia! Ngài từng nói quạ, chỉ cần là nam nhân Linh nhi tra thích, ngài đều sẽ nghĩ biện pháp giúp Linh nhi giành tới tay..." Vạn Linh biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn ôm hy vọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ách..." Vạn Bác Thánh thiếu chút nữa đã bị chết sặc, quả nhiên không hổ là cháu gái bảo bối của mình, ánh mắt đủ cao, chọn nam nhân yêu thích, như thế nào lại dám chọn trúng đầu Minh Hoàng Bạch Khải đây? Theo sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ nói: "Gia gia nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nam nhân ngươi gặp năm xưa lại chính là hắn? Lần này chỉ sợ gia gia đành phải nuốt lời rồi, gia gia quả thực là không có khả năng đó ah! Linh nhi, ngươi vẫn là nên buông tha cái ý tưởng không thực tế này đi."
"Năm xưa, ta cũng không nghĩ qua, hắn lại chính là Minh Hoàng..." Vạn Linh thần tình chua sót, nỉ non nói.
Bạch y thư sinh lăng không bước tới không bao xa, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Vong Tình đang đứng trên nóc nhà, nhàn nhạt nói: "Vong Tình! Đứng cao quá cũng không phải là cái chuyện tình gì tốt lắm đâu. Nhân gian có câu, trèo càng cao, đến khi ngã xuống thì sẽ càng đau, ngươi nên hảo hảo nghiền ngẫm đi!"
Vong Tình đứng trên nóc nhà thờ ơ, nhìn chằm chằm xuống bên dưới hồi đáp: "Đa tạ Minh Hoàng điểm giáo! Vong Tình sẽ ghi nhớ kỹ!"
Bạch y thư sinh không nói thêm gì nữa, quay đầu bước thẳng về phía trước, cước bộ không nhanh nhưng mỗi bước lại giống như súc địa thành thốn, nhắt mắt đã đến trước mặt hai người đang giằng co, tạo thành bố cục ba người.
Bạch Khải nhìn người trong hình đồ âm dương, ôn hòa nói: "Tất Trường Xuân! Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hiển nhiên hắn đối với lão gia hỏa vô duyên vô cớ xông vào Minh Hoàng Cung nháo sự này, không có bao nhiêu cảm tình.
Lúc này, ánh mắt của chúng nhân đều chăm chú nhìn vào Tất Trường Xuân, chuyện tình Tất Trường Xuân giao chiến ba chiêu cùng Minh Hoàng, bị đánh trọng thương phải chạy trốn vào Minh Giới cấm địa, đã oanh động tam giới, lúc này gặp lại Minh Hoàng, hơn nữa ở bên cạnh còn có Tiên Đế Kim Thái như hổ rinh mồi...Điều này đựng nói là bọn hắn, mà tựu ngay cả Dược Thiên Sầu cũng đang khần trương tới cực điểm.
Tuy rằng hắn nhận thức Minh Hoàng Bạch Khải, hơn nữa Minh Hoàng đối với hắn cũng bày ra hình dáng ôn hòa, nhưng Dược Thiên Sầu tự biết mối quan hệ còn chưa tốt đến mức, có thể làm cho Bạch Khải buông tha cừu nhân đến phá rối Minh Hoàng Cung.
Song chưởng ần giấu dưới ống tay áo đã xuất hiện hai nhúm Tử Hỏa, phía cuối chân trời chẳng biết từ lúc nào thì đã xuất hiện từng khóm mây đen vần vũ, cuồn cuộn ùa về phương hướng này...
"Đang muốn tìm cơ hội đến Minh Hoàng Cung lãnh giáo, không nghĩ ra có thể gặp được Minh Hoàng sớm như thế này." Tất Trường Xuân khí phái hiên ngang, đôi con ngươi trong mắt tựa hồ lại thiêu đốt lên chiến ý mênh mông: "Xem ra Minh Hoàng cùng Tiên Đế là muốn lưu lão phu ở lại, nếu lão phu từ chối thì thật bất kính, đành phải liều mạng phụng bồi một phen mà thôi!"
Chúng nhân trên trời dưới đất, đều bị hào khí ngút trời của Tất Trường Xuân làm cho rung động, người này lại dám đơn đấu Minh Hoàng cùng Tiên Đế liên thủ ư? Trong khi cảm khái rất nhiều, có người cũng cho rằng Tất Trường Xuân này chỉ là hạng hữu dũng vô mưu, một mình Tiên Đế ngươi còn chưa đánh thắng nồi nữa là...
Vong Tình đứng trên nóc nhà Tiên Cung, cũng bị những lời này làm cho rung động, dường như bị điều gì đó kích phát, chân khí trong nội thể nháy mắt trào dâng lên, đôi con ngươi lấp lánh hàn quang nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân...
Bạch Khải nghe vậy hừ lạnh một tiếng, híp mắt nói: "Tất Trường Xuân! Ta vẫn nói câu kia, chỉ cần ngươi thần phục ta, hôm nay ta có thể bảo hộ ngươi rời khỏi đây bình an vô sự."
Lời này vừa nói ra, nhãn tình Kim Thái chợt lóe lên quang mang. Lúc này mây đen từ bốn phương tám hướng đã ùa tới, chúng nhân ngẳng đầu nhìn lên, cảm giác giống như bão táp tùy thời sẽ bùng nổ.
"Ta vẫn nói câu kia." Tất Trường Xuân hai mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Bạch Khải, cất cao giọng đáp: "Muốn ta thần phục rất đơn giản, hãy giết chết ta, để cho ta ngã xuống dưới hai chân ngươi..."
Thanh âm vừa dứt, sắc trời đã trở nên hôn ấm, trên không trung nhìn không thấy một chút ánh sáng, cả tòa Tiên Cung rạng rỡ hào quang ở trong thiên địa cũng biến thành ảm đạm thất sắc...
"Không cần tốn miệng lưỡi với cái thứ ngu xuẩn này!" Kim Thái không chờ cho Bạch Khải kịp đáp lời, đã trưng bày ra hình dáng dữ tợn, hướng Tất Trường Xuân quát: "Ta đây liền sẽ thành toàn cho ngươi!"
Kim Hà Bổng trong tay Tiên Đế Kim Thái, giống như muốn khai thiên tích địa, hung hăng quét ra.
Tất Trường xuân không nghĩ qua, hắn đường đường là Tiên Đế, mà sẽ ở trước mắt bao người ra tay đánh lén, không quản đến tôn nghiêm của chính bản thân mình như thế. Tất Trường Xuân nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Kết quả còn chưa chuẩn bị, cả người Tất Trường Xuân cùng Thái Cực hình đồ, đã trúng phải một gậy bay ngược về phía sau, một ngụm tiên huyết kiềm chế không nổi cuồng phun rạ, Thái Cực hình đồ thiếu chút nữa cũng bị đánh tan. Đứng ngoài phía xa, Dược Thiên Sầu trông thấy bóng thanh ảnh phun đầy máu tươi, đôi con ngươi trong mắt đã trở nên lăng lệ...
Kim Thái cơ hồ đã dồn toàn lực ra tay đánh lên, uy lực không phải là nhỏ, may mắn Tất Trường Xuân phản ứng nhanh nhẹn, Thái Cực hình đồ cấp tốc xoay chuyển, giảm bớt lực đạo, mới không gây thành trọng thương, bất quá thương tích vẫn là không nhẹ!
"Kim Thái! Ngươi là cái thứ tiểu nhân đê tiện." Tất Trường Xuân khóe miệng đầy máu gầm lên, thanh âm chấn động đất trời. Lúc này dường như lão thiên gia cũng đã nhìn thấy, và tức giận với hành động bỉ ổi kia của Tiên Đế Kim Thái, cho nên trong mây đen đã bắt đầu sôi nổi bắn ra vô số những tia điện xà hung mãnh...
Bạch Khải liếc mắt nhìn Kim Thái một cái, bất quá cũng chỉ thoáng qua, dường như đối với hành động của Kim Thái tập mãi đã thành thói quen. Lúc này, Kim Thái đã cầm theo Kim Hà Bổng đuổi giết Tất Trường Xuân, mỗi côn đánh ra đều quấy động bão táp, nhưng lại không còn hiệu quả như lần đầu tiên tập kích, căn bản là vô pháp tạo thành thương tổn cho Tất Trường Xuân.
"Bạch Khải! Ngươi còn chờ cái gì nữa đây? Hay là muốn đợi một ngày nào đó hắn đến san bằng Minh Hoàng Cung, lấy đi cái đầu trên cổ ngươi, ngươi mới ra tay sao?" Kim Thái hung hăng gầm lên một tiếng vang vọng đất trời.
Bạch Khải nghe vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, vô thanh vô tức biến mất nguyên tại chỗ. Người còn chưa hiện ra, thì đã thấy cơn mưa quyền ảnh dày đặc đánh lên trên Thái Cực đồ hình quay xung quanh người của Tất Trường Xuân, tốc độ thực dọa người!
Cơn mưa trọng quyền tuy rằng không phá hủy được Thái Cực hình đồ, nhưng vì phải thừa nhận lực lượng cường hãn, cho nên tốc độ của Thái Cực hình đồ đã giảm chậm xuống. Thấy một màn này, Kim Thái hai mắt sáng ngời, mừng rỡ quát: "Hảo! Đúng là như vậy!"
Kim Hà Bổng trong tay liền nhanh chóng quét ra, phá không tập kích đến...!
"Oanh!" Thanh âm bạo nổ rung trời, Thái Cực đồ hình tựa như sập bị phá hủy, Kim Thái mừng rỡ vung côn lên tiếp tục đánh xuống.
Tất Trường Xuân đứng bên trong vòng quay của Thái Cực hình đồ, diễn cảm thanh sắc câu lệ quát: "Nghịch chuyển càn khôn!"
Bạch Khải?
Người nào là Bạch Khải?
Chẳng lẽ Minh Hoàng Bạch Khải cũng ở đây sao?
Chúng nhân trầm ngâm suy nghĩ, người có thể làm cho Tiên Đế Kim Thái quay đầu về phía sau lên tiếng nhắc nhở như vậy, sợ rằng trừ bỏ cái vị Minh Hoàng Bạch Khải luôn luôn thần bí khó lường, ít lộ diện ra bên ngoài kia, sẽ không còn người thứ hai.
Tất Trường Xuân nghe vậy liền quẳng ném ánh mắt theo phương hướng Kim Thái, lúc này chúng nhân mới phát hiện ở trên cửa sổ tầng lâu cao nhất bên trong Tiên Cung, dường như đang có một bóng thân ảnh màu trắng đứng ở nơi đó.
Vong Tình đứng trên nóc nhà Tiên Cung, bỗng dưng hai mắt ẩn giấu bên dưới mặt nạ mở rạ, đồng dạng cũng hơi kinh động, không dám tin cúi đầu nhìn xuống. Hắn không nghĩ qua có người đang đứng bên dưới chân minh, khoảng cách gần như vậy, mà chính mình ngay từ đầu hoàn toàn không phát hiện ra, tu vi của đối phương hiển nhiên là cao hơn mình một chút, chẳng lẽ Minh Hoàng Bạch Khải, thật sự đang đứng ở phía bên dưới hay sao?
Trước cửa sổ, một vị bạch y thư sinh chân trần phiêu nhiên mà đứng, nhìn tràng cảnh bất phân thắng bại của hai người phía bên ngoài, khẽ lắc đầu mỉm cười. Sau đó, thân hình giống như lăng ba vi bộ, chân đạp hư không bước ra phía bên ngoài.
Bạch y thư sinh này chính là Minh Hoàng ở trong truyền thuyết sao? Tất cả chúng nhân đều mở to mắt ra quan sát đánh giá.
Trên thực tế, mọi người xung quanh noi này, chân chính đã từng gặp qua Minh Hoàng Bạch Khải cũng không có nhiều lắm, lúc này đột nhiên trông thấy một vị bạch y thư sinh phiêu lãng tuấn dật xuất hiện, thì đều có chút kinh ngạc, nhìn người thư sinh kia văn nhược như vậy, chẳng lẽ đúng là cái vị Minh Hoàng danh chấn thiên hạ đây sao?
Đúng là hắn! Dược Thiên Sầu kinh ngạc thầm nghĩ, chợt thấy Bạch Khải nghiêng đầu nhìn tới, hướng mình khẽ mỉm cười gật đầu, xem như là bắt chuyện...
"Hắn là Minh Hoàng Bạch Khải...Không ngờ hắn là Minh Hoàng Bạch Khải..." Vạn Linh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, ngắm nhìn Bạch Khải đang lăng không mà bước, lầm bầm tự nói. Trong đầu của nàng rất nhanh đã quay về kí ức nhiều năm trước, trong một cái hang cốc hoang vu, non xanh nước biếc...
Nữ nhân trần truồng: "Ờ Tiên giới không có mấy người dám đối xử với ta như vậy. Ngươi đã làm vậy, cho nên ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với ta."
Bạch y thư sinh: "Ta phải có trách nhiệm đối với ngươi sao? Dường như ta còn chưa làm cái chuyện tình gì quá mức ah! Chỉ ôm một cái, hôn một cái mà thôi, dĩ nhiên còn muốn ta phải có trách nhiệm đối với ngươi sao? Ngươi đừng ép người quá đáng như thế."
Nữ nhân trần truồng: "Ta mặc kệ, thân thể ta chưa từng có nam nhân khác xem qua, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, cho nên ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với ta, nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi."
Bạch y thư sinh: "Khẩu khí thật lớn, thế nhưng còn dám uy hiếp lên trên đầu ta! Nếu ngươi có cơ hội biết ta là ai, bản thân ngươi sẽ hiểu yêu cầu này của ngươi thực quá phận."
Nữ nhân trần truồng: "Đứng lại! Nam nhân dám làm dám chịu, có bản lĩnh thì ngươi hãy nói cho ta biết tên ngươi là gi?"
Bạch y thư sinh: "Tên của ta nói ra sợ ngươi không chịu nổi, ngươi không nên biết vẫn là tốt hơn..."
Trông thấy Minh Hoàng Bạch Khải xuất tràng, Vạn Bác Thánh thần tình khiếp sợ, thoáng quay đầu nhìn tôn nữ đang lầm bầm tự nói. Có chút khó hiểu, thấp giọng dò hỏi: "Linh nhi! Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng nhận thức Minh Hoàng Bạch
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //vipvandan. Vn/
Khải hay sao?"
Vạn Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, diễn cảm thê thảm nói: "Hắn chính là gã nam nhân năm xưa, ta đã kể cho ngài nghe."
"Bạch Khải là nam nhân ngươi nhìn trúng ý sao?" Vạn Bác Thánh giống như nuốt phải trái đắng, diễn cảm đã vượt ra ngoài phạm trù không dám tin, nói.
"Gia gia! Ngài từng nói quạ, chỉ cần là nam nhân Linh nhi tra thích, ngài đều sẽ nghĩ biện pháp giúp Linh nhi giành tới tay..." Vạn Linh biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn ôm hy vọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ách..." Vạn Bác Thánh thiếu chút nữa đã bị chết sặc, quả nhiên không hổ là cháu gái bảo bối của mình, ánh mắt đủ cao, chọn nam nhân yêu thích, như thế nào lại dám chọn trúng đầu Minh Hoàng Bạch Khải đây? Theo sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ nói: "Gia gia nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nam nhân ngươi gặp năm xưa lại chính là hắn? Lần này chỉ sợ gia gia đành phải nuốt lời rồi, gia gia quả thực là không có khả năng đó ah! Linh nhi, ngươi vẫn là nên buông tha cái ý tưởng không thực tế này đi."
"Năm xưa, ta cũng không nghĩ qua, hắn lại chính là Minh Hoàng..." Vạn Linh thần tình chua sót, nỉ non nói.
Bạch y thư sinh lăng không bước tới không bao xa, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Vong Tình đang đứng trên nóc nhà, nhàn nhạt nói: "Vong Tình! Đứng cao quá cũng không phải là cái chuyện tình gì tốt lắm đâu. Nhân gian có câu, trèo càng cao, đến khi ngã xuống thì sẽ càng đau, ngươi nên hảo hảo nghiền ngẫm đi!"
Vong Tình đứng trên nóc nhà thờ ơ, nhìn chằm chằm xuống bên dưới hồi đáp: "Đa tạ Minh Hoàng điểm giáo! Vong Tình sẽ ghi nhớ kỹ!"
Bạch y thư sinh không nói thêm gì nữa, quay đầu bước thẳng về phía trước, cước bộ không nhanh nhưng mỗi bước lại giống như súc địa thành thốn, nhắt mắt đã đến trước mặt hai người đang giằng co, tạo thành bố cục ba người.
Bạch Khải nhìn người trong hình đồ âm dương, ôn hòa nói: "Tất Trường Xuân! Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hiển nhiên hắn đối với lão gia hỏa vô duyên vô cớ xông vào Minh Hoàng Cung nháo sự này, không có bao nhiêu cảm tình.
Lúc này, ánh mắt của chúng nhân đều chăm chú nhìn vào Tất Trường Xuân, chuyện tình Tất Trường Xuân giao chiến ba chiêu cùng Minh Hoàng, bị đánh trọng thương phải chạy trốn vào Minh Giới cấm địa, đã oanh động tam giới, lúc này gặp lại Minh Hoàng, hơn nữa ở bên cạnh còn có Tiên Đế Kim Thái như hổ rinh mồi...Điều này đựng nói là bọn hắn, mà tựu ngay cả Dược Thiên Sầu cũng đang khần trương tới cực điểm.
Tuy rằng hắn nhận thức Minh Hoàng Bạch Khải, hơn nữa Minh Hoàng đối với hắn cũng bày ra hình dáng ôn hòa, nhưng Dược Thiên Sầu tự biết mối quan hệ còn chưa tốt đến mức, có thể làm cho Bạch Khải buông tha cừu nhân đến phá rối Minh Hoàng Cung.
Song chưởng ần giấu dưới ống tay áo đã xuất hiện hai nhúm Tử Hỏa, phía cuối chân trời chẳng biết từ lúc nào thì đã xuất hiện từng khóm mây đen vần vũ, cuồn cuộn ùa về phương hướng này...
"Đang muốn tìm cơ hội đến Minh Hoàng Cung lãnh giáo, không nghĩ ra có thể gặp được Minh Hoàng sớm như thế này." Tất Trường Xuân khí phái hiên ngang, đôi con ngươi trong mắt tựa hồ lại thiêu đốt lên chiến ý mênh mông: "Xem ra Minh Hoàng cùng Tiên Đế là muốn lưu lão phu ở lại, nếu lão phu từ chối thì thật bất kính, đành phải liều mạng phụng bồi một phen mà thôi!"
Chúng nhân trên trời dưới đất, đều bị hào khí ngút trời của Tất Trường Xuân làm cho rung động, người này lại dám đơn đấu Minh Hoàng cùng Tiên Đế liên thủ ư? Trong khi cảm khái rất nhiều, có người cũng cho rằng Tất Trường Xuân này chỉ là hạng hữu dũng vô mưu, một mình Tiên Đế ngươi còn chưa đánh thắng nồi nữa là...
Vong Tình đứng trên nóc nhà Tiên Cung, cũng bị những lời này làm cho rung động, dường như bị điều gì đó kích phát, chân khí trong nội thể nháy mắt trào dâng lên, đôi con ngươi lấp lánh hàn quang nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân...
Bạch Khải nghe vậy hừ lạnh một tiếng, híp mắt nói: "Tất Trường Xuân! Ta vẫn nói câu kia, chỉ cần ngươi thần phục ta, hôm nay ta có thể bảo hộ ngươi rời khỏi đây bình an vô sự."
Lời này vừa nói ra, nhãn tình Kim Thái chợt lóe lên quang mang. Lúc này mây đen từ bốn phương tám hướng đã ùa tới, chúng nhân ngẳng đầu nhìn lên, cảm giác giống như bão táp tùy thời sẽ bùng nổ.
"Ta vẫn nói câu kia." Tất Trường Xuân hai mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Bạch Khải, cất cao giọng đáp: "Muốn ta thần phục rất đơn giản, hãy giết chết ta, để cho ta ngã xuống dưới hai chân ngươi..."
Thanh âm vừa dứt, sắc trời đã trở nên hôn ấm, trên không trung nhìn không thấy một chút ánh sáng, cả tòa Tiên Cung rạng rỡ hào quang ở trong thiên địa cũng biến thành ảm đạm thất sắc...
"Không cần tốn miệng lưỡi với cái thứ ngu xuẩn này!" Kim Thái không chờ cho Bạch Khải kịp đáp lời, đã trưng bày ra hình dáng dữ tợn, hướng Tất Trường Xuân quát: "Ta đây liền sẽ thành toàn cho ngươi!"
Kim Hà Bổng trong tay Tiên Đế Kim Thái, giống như muốn khai thiên tích địa, hung hăng quét ra.
Tất Trường xuân không nghĩ qua, hắn đường đường là Tiên Đế, mà sẽ ở trước mắt bao người ra tay đánh lén, không quản đến tôn nghiêm của chính bản thân mình như thế. Tất Trường Xuân nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Kết quả còn chưa chuẩn bị, cả người Tất Trường Xuân cùng Thái Cực hình đồ, đã trúng phải một gậy bay ngược về phía sau, một ngụm tiên huyết kiềm chế không nổi cuồng phun rạ, Thái Cực hình đồ thiếu chút nữa cũng bị đánh tan. Đứng ngoài phía xa, Dược Thiên Sầu trông thấy bóng thanh ảnh phun đầy máu tươi, đôi con ngươi trong mắt đã trở nên lăng lệ...
Kim Thái cơ hồ đã dồn toàn lực ra tay đánh lên, uy lực không phải là nhỏ, may mắn Tất Trường Xuân phản ứng nhanh nhẹn, Thái Cực hình đồ cấp tốc xoay chuyển, giảm bớt lực đạo, mới không gây thành trọng thương, bất quá thương tích vẫn là không nhẹ!
"Kim Thái! Ngươi là cái thứ tiểu nhân đê tiện." Tất Trường Xuân khóe miệng đầy máu gầm lên, thanh âm chấn động đất trời. Lúc này dường như lão thiên gia cũng đã nhìn thấy, và tức giận với hành động bỉ ổi kia của Tiên Đế Kim Thái, cho nên trong mây đen đã bắt đầu sôi nổi bắn ra vô số những tia điện xà hung mãnh...
Bạch Khải liếc mắt nhìn Kim Thái một cái, bất quá cũng chỉ thoáng qua, dường như đối với hành động của Kim Thái tập mãi đã thành thói quen. Lúc này, Kim Thái đã cầm theo Kim Hà Bổng đuổi giết Tất Trường Xuân, mỗi côn đánh ra đều quấy động bão táp, nhưng lại không còn hiệu quả như lần đầu tiên tập kích, căn bản là vô pháp tạo thành thương tổn cho Tất Trường Xuân.
"Bạch Khải! Ngươi còn chờ cái gì nữa đây? Hay là muốn đợi một ngày nào đó hắn đến san bằng Minh Hoàng Cung, lấy đi cái đầu trên cổ ngươi, ngươi mới ra tay sao?" Kim Thái hung hăng gầm lên một tiếng vang vọng đất trời.
Bạch Khải nghe vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, vô thanh vô tức biến mất nguyên tại chỗ. Người còn chưa hiện ra, thì đã thấy cơn mưa quyền ảnh dày đặc đánh lên trên Thái Cực đồ hình quay xung quanh người của Tất Trường Xuân, tốc độ thực dọa người!
Cơn mưa trọng quyền tuy rằng không phá hủy được Thái Cực hình đồ, nhưng vì phải thừa nhận lực lượng cường hãn, cho nên tốc độ của Thái Cực hình đồ đã giảm chậm xuống. Thấy một màn này, Kim Thái hai mắt sáng ngời, mừng rỡ quát: "Hảo! Đúng là như vậy!"
Kim Hà Bổng trong tay liền nhanh chóng quét ra, phá không tập kích đến...!
"Oanh!" Thanh âm bạo nổ rung trời, Thái Cực đồ hình tựa như sập bị phá hủy, Kim Thái mừng rỡ vung côn lên tiếp tục đánh xuống.
Tất Trường Xuân đứng bên trong vòng quay của Thái Cực hình đồ, diễn cảm thanh sắc câu lệ quát: "Nghịch chuyển càn khôn!"
/1255
|