"lớn mật!"
"lớn mật..."
Thanh âm thịnh nộ quát vang chói tai, không ngừng vang lên từng đợt này, đến đợt khác, đám người đứng phía dưới nhanh như chóp bay lên, đảo mắt một cái liền có gần ngàn nhân thủ, đều là những hạng vô danh tiểu tốt, ếch ngồi đáy giếng, xưa nay vẫn luôn cho rằng Tiên Cung là cường đại nhất, tôn nghiêm của Tiên Cung là không thể đụng chạm, nhân cơ hội này xuất đầu biểu thị tấm lòng trung kiên của mình đối với Tiên Cung.
Chưởng môn các phái âm thầm lắc đầu, người ta dám xông vào trong này, các ngươi còn tưởng rằng, người ta không dám làm trò trước mặt Kim Thái giết chết các ngươi hay sao?
Thế nhưng lúc này, những cao thủ đứng trên bậc thang, không ai lên tiếng ngăn cản, hiển nhiên là muốn nhờ vào đám vô danh tiểu tốt kia, để thăm dò thực lực của Tất Trường Xuân!
Mắt thấy nhiều người liều mạng phóng tới, Tất Trường Xuân như thế nào sẽ nhân từ nương tay, lúc này không khỏi hừ lạnh: "Kim Thái! Lão phu xem trọng ngươi, nhưng ngươi lại không hiểu tốt xấu, mà để cho đám thủ hạ dấn thân tìm chết!"
Theo chiếc trường bào đang lay động trong gió, chậm rãi lắng xuống, cánh tay phải đang chặp sau lưng của Tất Trường Xuân, chẳng biết từ khi nào đã vươn ra trước ngực, năm đầu ngón tay hóa thành trảo thủ, đảo mắt một cái liền đã ngưng tụ ra một khối quang cầu to bằng quả trứng gà bình thường.
Rất nhanh, khối quang cầu càng xoay tròn thì càng ngưng tự ra kích thước lớn hơn, gần ngàn Kim Bào thị vệ còn chưa kịp động thủ, thì đã cảm thấy không đúng! Lúc này, chỉ thấy lấy khối quang cầu trong tay Tất Trường Xuân làm trung tâm, khí lưu từ bốn phương tám hướng trong đất trời, nhanh chóng tích tụ lao về phía khối quang cầu, đám người trên không trung ngay lập tức cảm giác, giống như thân minh đang bị chìm hãm ở trong cơn lốc bình thường, bị dòng khí lưu cường hãn, mạnh mẽ hút qua.
Kỳ thật, đừng nói là bọn hắn, mà tựu ngay cả đám thị vệ Tiên Cung tu vi yếu kém đang đứng bên dưới quảng trường, đều lắc lư không thể giữ vững thân hình, có dũng khí giống như đang bị dòng khí lưu kéo về phía Tất Trường Xuân. Trên không trung bất thình lình xuất hiện cảnh tượng quái dị, nguyên bản đám người xông lên muốn tấn công Tất Trường xuân, lúc này chợt thay đổi phương hướng, ở dưới dòng khí lưu cường hãn, liều mạng phi hành bay ra bên ngoài, mang ý đồ thoát thân ra khỏi phạm vi hấp lực của khối quang cầu, nhưng mặc dù đã cố gắng hết sức, mà hành động vẫn phi thường chậm chạp.
Đây là pháp thuật gì? Đám cao thủ xung quanh nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào khối quang cầu đã ngưng tụ thành lớn hơn, ở trong tay của Tất Trường Xuân. Mà người đã kiến thức qua Mê Tiên Chỉ, thì đang lo lắng quẫy đạp trên không trung, vất vả nửa ngày mà không thể thoát thân.
Lúc này nguyên bản hiện trường hôn lễ trang nghiêm túc mục, ở dưới dòng khí lưa càn quét bốn phương tám hướng đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Nhiếp Tiểu Thiến diễn cảm biến sắc, nếu nhân mã Tiên Cung chết nhiều như thế ở trong ngày đại hôn, thì bảo sao Tiên Cung có thể chịu nổi đả kích này đây.
Không thể không thừa nhận, đám người nóng lòng biểu hiện xuất đầu đã thành công, tuy rằng tính mạng của bọn hắn đối với Tiên Cung mà nói thì không đáng giá tiền, nhưng hôm nay là ngày vui của Tiên Cung, Tiên Cung sẽ không thể ngồi im nhìn bọn hắn xảy ra sự cố. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến đảo mắt nhìn xuống sáu người đứng phía dưới, lạnh lùng nói: "Chấp Pháp Vệ Đội bước ra nghe lệnh, bất luận như thế nào cũng phải vây bắt bằng được gã cuồng đồ kia."
Đóng trong hàng ngũ sáu vị đại thống lĩnh, An Cao, người chấp chưởng Tiên Cung
Chấp Pháp Vệ Đội, nhanh chóng bước xuống bậc thang kế tiếp, phất tay chỉ về phía Tất Trường Xuân, diễn cảm ngưng trọng quát: "Chấp Pháp Vệ Đội, giết không tha!"
Mệnh lệnh kích sát vừa ban ra, theo bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện vô số lưu quang lao vút tới, mà bản thân An Cao dẫn đầu gương mẫu, phóng thẳng về phương hướng của Tất Trường Xuân.
"Tới hay lắm!" Tất Trường Xuân cao giọng quát, dường như không muốn ra tay xuất thủ trước đám người này, mà trầm ngâm chờ đợi. Khối quang cầu trong lòng bàn tay đã ngưng tụ lớn bằng chiếc chậu rửa mặt, toàn thân biến thành một đoàn thanh ảnh, mà song chưởng cũng đã nâng lên, mười ngón tay hư trảo nắm giữ khối quang cầu.
Trong phút chốc, trên đỉnh cột hoàng kim lóe ra vô số quang mang chói mắt, tầng tầng ngón tay bạo xuất ra lệ quang hung bạo, dày đặc như mưa dàn trải ra khắp bốn phương tám hướng...
Ngay khi Tất Trường Xuân còn chưa kịp xuất thủ, Dược Thiên Sầu đã thầm kêu bất hảo, lão gia hỏa này nổi giận lên là mất hết tính người. Lúc này hắn vội vàng quơ tay sang Thanh Nương, lo lắng truyền âm nói: "Chạy mau, nếu chậm trễ thì không còn kịp đâu!"
Trong khoảng thời gian này hai người luyện vũ nghệ cùng nhau, cho nên tâm ý có chút tương thông, Thanh Nương cảm giác thấy nội tâm hoảng hốt của Dược Thiên Sầu, theo bản năng liền lựa chọn tin tưởng hắn, không hỏi nhiều lời mà kéo hắn liều mạng bay về phía sau.
Nhung phạm vi hai người chạy trốn, vẫn còn không ngăn cản nổi trình độ sát thương bao trùm của Mê Tiên Chỉ, nếu không, lúc trước bằng vào tu vi của Thương Vân Tín, như thế nào lại vô pháp chạy trốn đây? Phía sau bất chợt vang lên những thanh âm kêu la thảm thiết phô thiên cái địa, hai người đang chạy trốn đều nhất tề ngoảnh đầu nhìn lại, diễn cảm hoảng hốt, bởi vì phía sau huyết hoa như mưa nở rộ đầy trời.
Chóng kiến lệ mang bất ngờ tập kích đến, Dược Thiên Sầu trong lòng ân cần hỏi thăm Tất Trường Xuân mấy lần, con mẹ nó rất chi là vô nghĩa, biết rõ lão tử còn đang nằm trong phạm vi công kích bao trùm mà vẫn ra tay. Có vẻ như lão gia hỏa này nhìn thấu bổn sự chạy trốn của mình, cho nên chỉ lo đánh giết thống khoái, hoàn toàn không thèm bận tâm đến cảm thụ của người đệ tử là hắn đây. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bất quá, đến thời điểm mấu chốt nhưng hắn cũng không muốn vứt bỏ Thanh Nương, một mình đào tẩu. Hai người ở chung một khoảng thời gian, nữ nhân người này kì thực là ngoài lạnh trong nóng, thái độ làm người cũng không hề xấu xa, nếu như nàng chết theo cách này thì quả thật là vô cùng đáng tiếc. Nhưng thời gian hai người ở chung quá ngắn ngủi, Dược Thiên Sầu còn chưa tín nhiệm đến nông nỗi, trực tiếp đem nàng đưa tới ô Thác Châu.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên, Dược Thiên Sầu liền vội vàng xuất một đạo kim quang từ trong ống tay áo ra, cánh tay còn lại thì vòng qua eo Thanh Nương mà ôm sát lấy, tầng kim quang hộ tráo của Kim Quang Tán rất nhanh đã bao trùm lên hai người.
Mặc dù là như thế, nhưng lệ mang tinh hãn dày đặc như mưa vẫn liên tục bắn đến, đánh cho hai người quay cuồng ở bên trong tầng kim quang hộ tráo, màu màu sắc quang hoa của Kim Quang Tán cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Thanh Nương kinh ngạc nhìn Kim Quang Tán ở trong tay của Dược Thiên Sầu, nhưng nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì tưởng rằng Tiên Đế đã ban cho hắn. Đồng thời cũng nhìn ra được trình độ tu vi nông sâu của Dược Thiên Sầu, không thế phát huy ra hết khả năng phòng ngự của Kim Quang Tán, rất nhanh nàng vươn hữu thủ ra, chộp lấy cán Kim Quang Tán. Có nàng trợ lực, quang mang của Kim Quang Tán bành trướng lên, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản nổi những tia lệ mang đang không ngừng tấp đến, vững vàng bảo hộ cho hai người chạy thoát ra khỏi phạm vi công kích...
An Cao thống lĩnh dẫn đầu Chấp Pháp Vệ Đội tấn công, là người đầu tiên phát hiện
Ra tình huống không đúng, ngay khi cảm thụ được uy lực của sát chiêu này, liền giận dữ hét lớn: "Tất cả mau chóng lùi về phía sau, càng xa càng tốt!"
Theo sau đó, hắn vội vàng xuất Kim Quang Tán ra, thừa nhận một phen đả kích mãnh liệt, hung hăng lùi về. Nhưng, những người khác không có vận khí may mắn như vậy, dù sao Kim Quang Tán do đích thân Kim Thái luyện chế ra, không phải ai cũng được ban phát, mức độ công kích cường hãn của Mê Tiên Chỉ, ngay cả tu vi của Thương Vân TÚI mà cũng đều vô pháp đào thoát, tràng cảnh của đám người kia sẽ như thế nào, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu. Lúc này tràng cảnh huyết tinh thảm khốc liền hiện ra ở trước mắt mọi người...
Phạm vi bao trùm uy lực của Mê Tiên Chỉ, dàn trải qua hai bên dãy bậc thang, ngay cả cung chủ ba nghìn sáu trăm tòa đại sơn, trong Cực Lạc Tiên Cảnh đều không có nhiều người may mắn tránh thoát. Mười hai vị đại tiên quân ngồi ngay phía sau cũng hoảng hốt, tính cả thêm mấy vị đại thống lĩnh, cơ hồ đều không hẹn mà cùng phóng lên pháp giá của Tiên Đế Kim Thái. Thoạt nhìn như muốn hộ giá, nhưng kỳ thực đều chính là đang cầu xin Tiên Đế bao che.
Tiên Đế chính là Tiên Đế, ở thời khắc mấu chốt quả nhiên không phụ lòng mong mỏi của chúng nhân. Chỉ thấy Kim Thái vung tay lên, một bức tường huyền quang lấp lánh, nhanh chóng dàn trải ra phía trước tầm mắt, nghênh đón lệ mang Mê Tiên Chỉ đang tập trung kích sát đến phương vị này.
Vô số lệ mang phóng đến, đánh vào bức tường huyền quang lấp lánh, nổ vang thành một đoàn, kết quả bức tường huyền quang vẫn không mảy may suy yếu. Tuy rằng bên trên tầng huyền quang thoáng gợn lên vài cơn sóng lăn lăn, nhưng căn bản là vô pháp chọc xuyên qua, lại càng đừng nói là muốn tổn thương đến những người đang đứng ở phía sau.
Tương phản, lúc này chưởng môn các phái ở bên dưới đều náo loạn thành một đoàn. Đến thời khắc mẫu chốt, mỗi người đều xuất ra bảo vật cứu mạng, nằm trong phạm vi công kích bao trùm của Mê Tiên Chỉ, nhưng lại không có mấy người chết, cả đám giống như một đàn chim di cư, vội vàng chạy thoát ra rất xa, nhìn xem náo nhiệt!
Bất quá, lúc này vẫn có một người thân mặc trường bào lam sắc, dung mạo che kín bằng mặt nạ màu bạc, là không có chạy trốn, thân hình vững vàng như núi thái sơn ngồi nguyên ở chỗ cũ. Ngay khi những tia lệ mang đáp úp xuống, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mân mê chiếc giới chỉ màu tuyết lam nằm bên ngón áp út, theo sau nhanh như thiểm điện vung tay lên, lợi dùng sức phòng ngự cường hãn của Tuyết Lam giới chỉ, nhất nhất đánh tan hết những tia lệ mang đang đánh úp xuống.
Tất Trường Xuân thấy công kích của Mê Tiên Chỉ không có hiệu quả gì, liền ngưng tụ phóng xuất thêm một đoàn lệ quang đi ra ngoài, trực tiếp oanh kích thẳng vào bức tường huyền quang do Tiên Để Kim Thái dựng lên. "Oanh" một tiếng nổ rung trời vang lên, bức tường huyền quang thoáng gợn lên những tia sóng lăn tăn, bất quá vẫn chẳng hề có một chút tổn hao nào.
Điểm này Tất Trường Xuân sớm đã dự tính ở trong lòng, nếu đường đường là Tiên Đế mà ngay cả Mê Tiên Chỉ của mình đều không ngăn cản nổi, vậy thì đúng là quái sự ngàn năm khó gặp!
Lúc này, bức tường huyền quang vừa thu lại, bỗng nhiên Kim Thái đứng lên, hai mắt bạo phóng ra tinh quang, trong đôi con ngươi lóe ra hào quang kim sắc rõ ràng giống như thực chết. Hắn thoáng quét mắt ngắm nhìn khung cảnh thê lương bốn phía xung quanh, cái phần khí phái đế vương lúc này sớm đã không còn, cướp lấy chính là.., cảm giác băng sương lãnh liệt nằm sâu trong đôi con ngươi, hiển nhiên lúc này Kim Thái đã tức giận rồi.
Phía dưới, khắp noi đều trông thấy những mành thi thể không toàn vẹn, quảng trường hoàng kim cũng trở nên gồ ghề không bằng phẳng như ngày thường, bốn phía mặt đất tràn ngập máu tươi, toàn bộ kiến trúc rộng lớn bên trong Tiên Cung đều bị hủy hoại, chúng nhân bảo lưu được tính mạng ở dưới Mê Tiên Chỉ, lúc này đã chạy ra phía xa, không dám ở gần nơi này...
"lớn mật..."
Thanh âm thịnh nộ quát vang chói tai, không ngừng vang lên từng đợt này, đến đợt khác, đám người đứng phía dưới nhanh như chóp bay lên, đảo mắt một cái liền có gần ngàn nhân thủ, đều là những hạng vô danh tiểu tốt, ếch ngồi đáy giếng, xưa nay vẫn luôn cho rằng Tiên Cung là cường đại nhất, tôn nghiêm của Tiên Cung là không thể đụng chạm, nhân cơ hội này xuất đầu biểu thị tấm lòng trung kiên của mình đối với Tiên Cung.
Chưởng môn các phái âm thầm lắc đầu, người ta dám xông vào trong này, các ngươi còn tưởng rằng, người ta không dám làm trò trước mặt Kim Thái giết chết các ngươi hay sao?
Thế nhưng lúc này, những cao thủ đứng trên bậc thang, không ai lên tiếng ngăn cản, hiển nhiên là muốn nhờ vào đám vô danh tiểu tốt kia, để thăm dò thực lực của Tất Trường Xuân!
Mắt thấy nhiều người liều mạng phóng tới, Tất Trường Xuân như thế nào sẽ nhân từ nương tay, lúc này không khỏi hừ lạnh: "Kim Thái! Lão phu xem trọng ngươi, nhưng ngươi lại không hiểu tốt xấu, mà để cho đám thủ hạ dấn thân tìm chết!"
Theo chiếc trường bào đang lay động trong gió, chậm rãi lắng xuống, cánh tay phải đang chặp sau lưng của Tất Trường Xuân, chẳng biết từ khi nào đã vươn ra trước ngực, năm đầu ngón tay hóa thành trảo thủ, đảo mắt một cái liền đã ngưng tụ ra một khối quang cầu to bằng quả trứng gà bình thường.
Rất nhanh, khối quang cầu càng xoay tròn thì càng ngưng tự ra kích thước lớn hơn, gần ngàn Kim Bào thị vệ còn chưa kịp động thủ, thì đã cảm thấy không đúng! Lúc này, chỉ thấy lấy khối quang cầu trong tay Tất Trường Xuân làm trung tâm, khí lưu từ bốn phương tám hướng trong đất trời, nhanh chóng tích tụ lao về phía khối quang cầu, đám người trên không trung ngay lập tức cảm giác, giống như thân minh đang bị chìm hãm ở trong cơn lốc bình thường, bị dòng khí lưu cường hãn, mạnh mẽ hút qua.
Kỳ thật, đừng nói là bọn hắn, mà tựu ngay cả đám thị vệ Tiên Cung tu vi yếu kém đang đứng bên dưới quảng trường, đều lắc lư không thể giữ vững thân hình, có dũng khí giống như đang bị dòng khí lưu kéo về phía Tất Trường Xuân. Trên không trung bất thình lình xuất hiện cảnh tượng quái dị, nguyên bản đám người xông lên muốn tấn công Tất Trường xuân, lúc này chợt thay đổi phương hướng, ở dưới dòng khí lưu cường hãn, liều mạng phi hành bay ra bên ngoài, mang ý đồ thoát thân ra khỏi phạm vi hấp lực của khối quang cầu, nhưng mặc dù đã cố gắng hết sức, mà hành động vẫn phi thường chậm chạp.
Đây là pháp thuật gì? Đám cao thủ xung quanh nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào khối quang cầu đã ngưng tụ thành lớn hơn, ở trong tay của Tất Trường Xuân. Mà người đã kiến thức qua Mê Tiên Chỉ, thì đang lo lắng quẫy đạp trên không trung, vất vả nửa ngày mà không thể thoát thân.
Lúc này nguyên bản hiện trường hôn lễ trang nghiêm túc mục, ở dưới dòng khí lưa càn quét bốn phương tám hướng đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Nhiếp Tiểu Thiến diễn cảm biến sắc, nếu nhân mã Tiên Cung chết nhiều như thế ở trong ngày đại hôn, thì bảo sao Tiên Cung có thể chịu nổi đả kích này đây.
Không thể không thừa nhận, đám người nóng lòng biểu hiện xuất đầu đã thành công, tuy rằng tính mạng của bọn hắn đối với Tiên Cung mà nói thì không đáng giá tiền, nhưng hôm nay là ngày vui của Tiên Cung, Tiên Cung sẽ không thể ngồi im nhìn bọn hắn xảy ra sự cố. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến đảo mắt nhìn xuống sáu người đứng phía dưới, lạnh lùng nói: "Chấp Pháp Vệ Đội bước ra nghe lệnh, bất luận như thế nào cũng phải vây bắt bằng được gã cuồng đồ kia."
Đóng trong hàng ngũ sáu vị đại thống lĩnh, An Cao, người chấp chưởng Tiên Cung
Chấp Pháp Vệ Đội, nhanh chóng bước xuống bậc thang kế tiếp, phất tay chỉ về phía Tất Trường Xuân, diễn cảm ngưng trọng quát: "Chấp Pháp Vệ Đội, giết không tha!"
Mệnh lệnh kích sát vừa ban ra, theo bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện vô số lưu quang lao vút tới, mà bản thân An Cao dẫn đầu gương mẫu, phóng thẳng về phương hướng của Tất Trường Xuân.
"Tới hay lắm!" Tất Trường Xuân cao giọng quát, dường như không muốn ra tay xuất thủ trước đám người này, mà trầm ngâm chờ đợi. Khối quang cầu trong lòng bàn tay đã ngưng tụ lớn bằng chiếc chậu rửa mặt, toàn thân biến thành một đoàn thanh ảnh, mà song chưởng cũng đã nâng lên, mười ngón tay hư trảo nắm giữ khối quang cầu.
Trong phút chốc, trên đỉnh cột hoàng kim lóe ra vô số quang mang chói mắt, tầng tầng ngón tay bạo xuất ra lệ quang hung bạo, dày đặc như mưa dàn trải ra khắp bốn phương tám hướng...
Ngay khi Tất Trường Xuân còn chưa kịp xuất thủ, Dược Thiên Sầu đã thầm kêu bất hảo, lão gia hỏa này nổi giận lên là mất hết tính người. Lúc này hắn vội vàng quơ tay sang Thanh Nương, lo lắng truyền âm nói: "Chạy mau, nếu chậm trễ thì không còn kịp đâu!"
Trong khoảng thời gian này hai người luyện vũ nghệ cùng nhau, cho nên tâm ý có chút tương thông, Thanh Nương cảm giác thấy nội tâm hoảng hốt của Dược Thiên Sầu, theo bản năng liền lựa chọn tin tưởng hắn, không hỏi nhiều lời mà kéo hắn liều mạng bay về phía sau.
Nhung phạm vi hai người chạy trốn, vẫn còn không ngăn cản nổi trình độ sát thương bao trùm của Mê Tiên Chỉ, nếu không, lúc trước bằng vào tu vi của Thương Vân Tín, như thế nào lại vô pháp chạy trốn đây? Phía sau bất chợt vang lên những thanh âm kêu la thảm thiết phô thiên cái địa, hai người đang chạy trốn đều nhất tề ngoảnh đầu nhìn lại, diễn cảm hoảng hốt, bởi vì phía sau huyết hoa như mưa nở rộ đầy trời.
Chóng kiến lệ mang bất ngờ tập kích đến, Dược Thiên Sầu trong lòng ân cần hỏi thăm Tất Trường Xuân mấy lần, con mẹ nó rất chi là vô nghĩa, biết rõ lão tử còn đang nằm trong phạm vi công kích bao trùm mà vẫn ra tay. Có vẻ như lão gia hỏa này nhìn thấu bổn sự chạy trốn của mình, cho nên chỉ lo đánh giết thống khoái, hoàn toàn không thèm bận tâm đến cảm thụ của người đệ tử là hắn đây. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bất quá, đến thời điểm mấu chốt nhưng hắn cũng không muốn vứt bỏ Thanh Nương, một mình đào tẩu. Hai người ở chung một khoảng thời gian, nữ nhân người này kì thực là ngoài lạnh trong nóng, thái độ làm người cũng không hề xấu xa, nếu như nàng chết theo cách này thì quả thật là vô cùng đáng tiếc. Nhưng thời gian hai người ở chung quá ngắn ngủi, Dược Thiên Sầu còn chưa tín nhiệm đến nông nỗi, trực tiếp đem nàng đưa tới ô Thác Châu.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên, Dược Thiên Sầu liền vội vàng xuất một đạo kim quang từ trong ống tay áo ra, cánh tay còn lại thì vòng qua eo Thanh Nương mà ôm sát lấy, tầng kim quang hộ tráo của Kim Quang Tán rất nhanh đã bao trùm lên hai người.
Mặc dù là như thế, nhưng lệ mang tinh hãn dày đặc như mưa vẫn liên tục bắn đến, đánh cho hai người quay cuồng ở bên trong tầng kim quang hộ tráo, màu màu sắc quang hoa của Kim Quang Tán cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Thanh Nương kinh ngạc nhìn Kim Quang Tán ở trong tay của Dược Thiên Sầu, nhưng nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì tưởng rằng Tiên Đế đã ban cho hắn. Đồng thời cũng nhìn ra được trình độ tu vi nông sâu của Dược Thiên Sầu, không thế phát huy ra hết khả năng phòng ngự của Kim Quang Tán, rất nhanh nàng vươn hữu thủ ra, chộp lấy cán Kim Quang Tán. Có nàng trợ lực, quang mang của Kim Quang Tán bành trướng lên, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản nổi những tia lệ mang đang không ngừng tấp đến, vững vàng bảo hộ cho hai người chạy thoát ra khỏi phạm vi công kích...
An Cao thống lĩnh dẫn đầu Chấp Pháp Vệ Đội tấn công, là người đầu tiên phát hiện
Ra tình huống không đúng, ngay khi cảm thụ được uy lực của sát chiêu này, liền giận dữ hét lớn: "Tất cả mau chóng lùi về phía sau, càng xa càng tốt!"
Theo sau đó, hắn vội vàng xuất Kim Quang Tán ra, thừa nhận một phen đả kích mãnh liệt, hung hăng lùi về. Nhưng, những người khác không có vận khí may mắn như vậy, dù sao Kim Quang Tán do đích thân Kim Thái luyện chế ra, không phải ai cũng được ban phát, mức độ công kích cường hãn của Mê Tiên Chỉ, ngay cả tu vi của Thương Vân TÚI mà cũng đều vô pháp đào thoát, tràng cảnh của đám người kia sẽ như thế nào, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu. Lúc này tràng cảnh huyết tinh thảm khốc liền hiện ra ở trước mắt mọi người...
Phạm vi bao trùm uy lực của Mê Tiên Chỉ, dàn trải qua hai bên dãy bậc thang, ngay cả cung chủ ba nghìn sáu trăm tòa đại sơn, trong Cực Lạc Tiên Cảnh đều không có nhiều người may mắn tránh thoát. Mười hai vị đại tiên quân ngồi ngay phía sau cũng hoảng hốt, tính cả thêm mấy vị đại thống lĩnh, cơ hồ đều không hẹn mà cùng phóng lên pháp giá của Tiên Đế Kim Thái. Thoạt nhìn như muốn hộ giá, nhưng kỳ thực đều chính là đang cầu xin Tiên Đế bao che.
Tiên Đế chính là Tiên Đế, ở thời khắc mấu chốt quả nhiên không phụ lòng mong mỏi của chúng nhân. Chỉ thấy Kim Thái vung tay lên, một bức tường huyền quang lấp lánh, nhanh chóng dàn trải ra phía trước tầm mắt, nghênh đón lệ mang Mê Tiên Chỉ đang tập trung kích sát đến phương vị này.
Vô số lệ mang phóng đến, đánh vào bức tường huyền quang lấp lánh, nổ vang thành một đoàn, kết quả bức tường huyền quang vẫn không mảy may suy yếu. Tuy rằng bên trên tầng huyền quang thoáng gợn lên vài cơn sóng lăn lăn, nhưng căn bản là vô pháp chọc xuyên qua, lại càng đừng nói là muốn tổn thương đến những người đang đứng ở phía sau.
Tương phản, lúc này chưởng môn các phái ở bên dưới đều náo loạn thành một đoàn. Đến thời khắc mẫu chốt, mỗi người đều xuất ra bảo vật cứu mạng, nằm trong phạm vi công kích bao trùm của Mê Tiên Chỉ, nhưng lại không có mấy người chết, cả đám giống như một đàn chim di cư, vội vàng chạy thoát ra rất xa, nhìn xem náo nhiệt!
Bất quá, lúc này vẫn có một người thân mặc trường bào lam sắc, dung mạo che kín bằng mặt nạ màu bạc, là không có chạy trốn, thân hình vững vàng như núi thái sơn ngồi nguyên ở chỗ cũ. Ngay khi những tia lệ mang đáp úp xuống, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mân mê chiếc giới chỉ màu tuyết lam nằm bên ngón áp út, theo sau nhanh như thiểm điện vung tay lên, lợi dùng sức phòng ngự cường hãn của Tuyết Lam giới chỉ, nhất nhất đánh tan hết những tia lệ mang đang đánh úp xuống.
Tất Trường Xuân thấy công kích của Mê Tiên Chỉ không có hiệu quả gì, liền ngưng tụ phóng xuất thêm một đoàn lệ quang đi ra ngoài, trực tiếp oanh kích thẳng vào bức tường huyền quang do Tiên Để Kim Thái dựng lên. "Oanh" một tiếng nổ rung trời vang lên, bức tường huyền quang thoáng gợn lên những tia sóng lăn tăn, bất quá vẫn chẳng hề có một chút tổn hao nào.
Điểm này Tất Trường Xuân sớm đã dự tính ở trong lòng, nếu đường đường là Tiên Đế mà ngay cả Mê Tiên Chỉ của mình đều không ngăn cản nổi, vậy thì đúng là quái sự ngàn năm khó gặp!
Lúc này, bức tường huyền quang vừa thu lại, bỗng nhiên Kim Thái đứng lên, hai mắt bạo phóng ra tinh quang, trong đôi con ngươi lóe ra hào quang kim sắc rõ ràng giống như thực chết. Hắn thoáng quét mắt ngắm nhìn khung cảnh thê lương bốn phía xung quanh, cái phần khí phái đế vương lúc này sớm đã không còn, cướp lấy chính là.., cảm giác băng sương lãnh liệt nằm sâu trong đôi con ngươi, hiển nhiên lúc này Kim Thái đã tức giận rồi.
Phía dưới, khắp noi đều trông thấy những mành thi thể không toàn vẹn, quảng trường hoàng kim cũng trở nên gồ ghề không bằng phẳng như ngày thường, bốn phía mặt đất tràn ngập máu tươi, toàn bộ kiến trúc rộng lớn bên trong Tiên Cung đều bị hủy hoại, chúng nhân bảo lưu được tính mạng ở dưới Mê Tiên Chỉ, lúc này đã chạy ra phía xa, không dám ở gần nơi này...
/1255
|