"Mai là ngày đại hôn của Tiên Đế, cả Tiên giới có thể nói là vui mừng khắp chốn, không hiểu Cực Lạc Tiên Cảnh sẽ náo nhiệt tới mức nào ah!"
"Đáng tiếc, bằng vào tu vi của ta còn chưa đủ tư cách đi tham dự buổi tiệc, đành phải thành tâm hướng về mà thôi!"
Vừa đến gần thông đạo Minh giới tiến sang lối vào Tiên giới, những giọng điệu tương tự như thế này càng lúc càng nhiều, Tất Trường Xuân đang cấp tốc phi hành thông qua, khẽ lẩm bầm trầm ngâm một tiếng: "Ngày mai..."
Một gẫ Minh Tu thân mặc hồng sắc trường bào bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó đang bay tới, vừa mới kịp phản ứng, thì đã thấy một luồng gió từ phía sau đánh úp lại, khiến cho bản thân hắn quay mòng mòng ở giữa không trung. Khi trấn định lại tinh thần, thì mới phát hiện chiếc áo choàng trên người đã biến mất, rõ ràng là bị người khác đoạt đi rồi.
Vị Minh tu này đang muốn gầm lớn lên, xem kẻ nào lớn mật mà dám tranh cướp đồ vật của mình, nhưng vừa nhìn thấy đạo thanh quang nháy mắt biến mất ở phía trước, thì đã lập tức câm miệng, bằng vào tốc độ này liền có thể đoán ra tu vi của đối phương hơn xa chính minh. Nếu muốn đuổi theo đòi chiếc áo choàng kia lại, chỉ sợ đến lúc đó vừa không đòi được, lại còn mất luôn cái mạng. Nhưng có một vấn đề khiến cho hắn không hiểu chính là, chiếc áo choàng nầy của minh chỉ là một chiếc áo bình thường, vị cao nhân kia vì sao lại muốn tranh cướp của hắn đây?
Hắn không nghĩ ra cũng không sao, Tất Trường Xuân đang cấp tốc phi hành, bỗng nhiên hoành ngang song chưởng, đem chiếc áo choàng màu huyết sắc trùm lên người. Theo sau bay thẳng đến phía Hắc Minh Đại Quân đang canh gác ở trước thông lộ Minh giới.
Có hai nhóm người cũng đang chờ đợi nghiệm chứng thông hành lệnh bài ở trước lối ra khỏi Minh giới, sau khi Tất Trường Xuân đáp xuống, ánh mắt thoáng liếc qua chiếc thông hành lệnh bài trên tay một gã Minh tu, sau khi xác nhận nó cũng giống chiếc lệnh bài trong tay mình, mới bình thản đi tới phía trước.
Kỳ thật, bằng vào năng lực của hắn, nhóm Hắc Minh Đại Quân đang trấn thủ phía trước kia, căn bản là không thể nào ngăn cản nổi, nhưng hắn cũng không phải là cái hạng người đầu óc cố chấp, không hiểu biến báo tình huống. Ngộ biến ắt phải tòng quyền, sau khi biết ngày mai chính là ngày đại hôn của Kim Thái, trên đường chạy đến Tiên Cung còn tốn thêm một chút thời gian, hắn không muốn dây dưa trên đường, cho nên mới có cách ăn mặc như hiện giờ. Nếu không, bằng vào khỏa tim cao ngạo của hắn, đích thị là khinh thường dùng phương pháp này!
Hai nhóm người Minh tu ở phía trước cũng lục đục tiến vào trong vòng xoáy hắc quang, sau đó liền biến mất, một gã tướng lĩnh Hắc Minh Đại Quân, thân mặc trọng giáp ngăn chặn ở trước thông đạo, khí thế uy nghiêm ngắm nhìn Tất Trường Xuân, kết quả sau phát hiện mình nhìn không thấu tu vi của đối phương, nhất thời khí thế mới thu liêm xuống, đang muốn lên tiếng nhắc nhở đối phương xuất lệnh bài thông hành ra, thì một bóng hắc ảnh đã bắn vọt ra từ trong chiếc áo choàng màu huyết sắc, khối lệnh bài thông hành trôi nổi ở giữa không trung, bay tới trước mặt hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dám làm ra hành động này ở trước mặt Hắc Minh Đại Quân, quả nhiên là không coi ai ra gì, vị tướng lĩnh kia nao nao, bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân một cái. Sau khi đón nhận thông hành lệnh bài, phát hiện không có vấn đề gì, liền tránh đường, nhân tiện còn đưa tay ra làm cái thủ thế xin mời. Thấy đối phương không phải nhân vật tầm thường, nên cả quá trình vị tướng lĩnh kia cũng không dám quát hỏi, nhưng mà Tất Trường Xuân tựa hồ lại không nhận nhân tình của hắn, từ đầu đến cuối không thèm nhìn hắn lấy một cái, nhanh chóng lắc minh tiến nhấp vào trong vòng xoáy hắc quang...
Bên thông đạo Tiên giới rất nhanh lướt ra một bóng huyết ảnh, sau khi một lần nữa kiểm tra lệnh bài thông hành xong. Tất Trường Xuân thoáng quẳng ném ánh mắt về phía đoàn người ở cuối chân trời, liền lắc mình đuổi theo...
Cực Lạc Tiên Cảnh, trong Thủy Tinh Cung...
"Không thuận theo, liệu có được không đây?" Ngạc Tiên Quân suy sụp dò hỏi, diễn cảm chán chường cúi thấp đầu xuống.
Lộ Nghiên Thanh đứng bên cạnh, lẳng lặng không hề mở miệng.
"Ngạc đại ca! Ngươi không cần khuyên nhủ ta nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Cơ Vũ ánh mắt hờn giận nhìn chằm chằm về phương hướng Tiên Cung ở trên không trung, cắn răng nói: "Không phải là gả cho hắn sao? Hắn có được thân thể ta, nhưng không chiếm được trái tim ta."
Ngạc Tiên Quân bi phẫn lắc đầu: "Nói như vậy là quá mức ngu xuần!"
Lộ Nghiên Thanh nghe vậy trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ xúc động, khóe miệng hơi nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, yên lặng cúi đầu cắn chặt môi.
"Ngu xuẩn sao?" Trên mặt Cơ Vũ dâng lên một tia cười lạnh: "Thủy chung sẽ có một ngày, ta muốn làm cho Kim Thái hối hận vì quyết định của ngày hôm nay, những gì hắn áp đặt khống chế hai chúng ta, ta muốn hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần...Có thân phận Tiên Hậu, kỳ thật ta có thể làm ra không ít sự tình!"
""Ngươi..." Lời của Ngạc Tiên Quân vừa ra đến bên miệng thì nuốt xuống, bởi từ phương hướng Tiên Cung, có một đạo lưu quang bay đến, đáp xuống bên ngoài Thủy Tinh Cung. Chỉ thấy Tiên Cung đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến dẫn theo tám kim bào thị nữ nối đuôi nhau mà vào. Tiếp đó đứng thành một hàng, hướng Co Vũ khom lưng hành lễ nói: "Tham kiến Tiên Hậu!"
Cơ Vũ hừ lạnh: "Như thế nào phải khiển cho Nhiếp đại tổng quản pháp giá thân lâm, đây là thúc giục ta, hay là muốn bức ép ta?"
Trên khuôn mặt già nua của Nhiếp Tiểu Thiến hiện ra vẻ tươi cười nói: "Lúc trước là do lão nô sơ suất, hai cái thứ hạ nhân không hiểu chuyện kia đã bị xử lý thỏa đáng, mà Tiên Để cũng đã trách mắng lão nô."
Dứt lời còn đích thân khom lưng hành lễ: "Lão nô cung nghênh Tiên Hậu pháp giá đến Tiên Cung!"
"Gập cái gì? Không phải còn chưa khai tiệc hay sao?" Cơ Vũ xoay người nói. Lúc trước Tiên Cung đã phái hai người thị nữ đến mời nàng, kết quả bị nàng đuổi trở về.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, điểm nhiên cười làm lành nói: "Chờ sau khi Tiên Hậu đến Tiên Cung, những thủ vệ bên ngoài Cực Lạc Tiên Cảnh mới dám cho chưởng môn nhân các phái tiến đến chúc mừng. Hơn nữa Tiên Đế có chỉ, nói Tiên Hậu là mẫu nghi thiên hạ, muốn chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho Tiên Hậu, xin Tiên Hậu đừng làm cho lão nô khó xử!"
"Muốn ta đi cũng được! Phải chăng hai cái thứ nô tài kia quay về không đem lời của ta chuyển cáo cho các ngươi hay sao?" Cơ Vũ đứng quay lưng về phía nàng nói.
Nhiếp Tiểu Thiến nghiêng đầu ngắm nhìn Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh, diễn cảm trên mặt vẫn tươi cười không hề thay đổi, hành lễ nói: "Tiên Đế đã răn dạy quở mắn lão nô, nói Tiên Hậu rất coi trọng hai người này."
Dứt lời, lại bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Ngạc Tuyết Quân nói: "Bất quá lão nô còn một lời muốn nói, Tiên Hậu cũng biết tính tình của Tiên Đế rồi, lão nô sợ hãi người này gây ra những hành động không nên, khiến cho Tiên Để buồn bực mà phiền hà tới Tien Hậu ngài!"
Ý tứ trong lời nói này phi thường rõ nàng, không thể nghi ngờ chính là đang cành cáo mấy người này đừng làm ra chuyện gì bất hảo ở trong ngày vui của Tiên Đế. Lần này phải đối mặt với người trong thiên hạ, nếu ai đánh mất thể diện của Tiên Đế trước mặt mọi người. Kẻ không hay ho tựu cũng không phải là ngươi, mà ngay cả Tiên Hậu cũng sẽ liên lụy.
Ngạc Tuyết Quân nghe vậy giận dữ nói: "Nhiếp lão bà bà, ngươi có ý tứ gì?"
Cơ Vũ bỗng dưng xoay người về, nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến hỏi: "Đây là ngươi đang uy hiếp ta?"
"Không dám!" Nhiếp Tiểu Thiến hơi khom lưng, nghiêng đầu nhìn thủ hạ phía sau nói: "Mau hộ tống Tiên Hậu và tùy tùng thân tín đến Tiên Cung đi!"
Tám thị nữ vừa bước tới, Cơ Vũ liền gầm lên: "Cút ngay! Ta sẽ tự minh đi!"
Theo sau, nàng trực tiếp lắc minh phóng vút lên không trung, phi hành về phương hướng Tiên Cung, Nhiếp Tiểu Thiến ngẳng đầu, mục quang liền trở nên băng sương, sau đó quẳng ném về phía Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh, vung tay nói: "Dần đi!"
Vừa dứt lời, Nhiếp tiểu Thiến cũng lắc mình đuổi theo phương hướng của Cơ Vũ. Lúc này Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh bị tám thị nữ chế trụ, kèm hai bên người mà phản hồi Tiên Cung...
Bãi đất trống bên ngoài dãy núi Cực Lạc Tiên Cảnh, lúc này xuất hiện vô số bóng người, chưởng môn nhân các môn phái lớn nhỏ trong Tiên giới đều tập trung ở đây. Mắt thấy mười hai đại tiên quân uy chất bốn phương đã muốn nghênh ngang tiến vào, nhưng nửa ngày sau vẫn chưa thấy ai tiến ra thông báo, có vài người trên mặt đã tỏ vẻ khó chịu, nhưng tuy giận mà đều không dám nói ra.
Có tư cách đứng trước đoàn người này, hiển nhiên là các vị chưởng môn đại phái trong Tiên giới, Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung một thân trường bào lam sắc, đương nhiên là phải đứng trên cùng, hai tay chắp dưới bụng, đứng thẳng lưng ở đó không hề than thở một tiếng nào.
Lúc này, Vạn Bác Thánh chưởng môn Vạn Cổ Thông, dựa vào danh đầu đệ nhất thương hội, cũng đứng ở bên tay trái ngay cạnh Vong Tình, ở phía sau hắn, chính là Vạn Linh!
Bên phía tay trái Vạn Bác Thánh, chính là Long Thắng, chưởng môn nhân của Ẩn Long Sơn Trang, thương hội bài danh hàng thứ nhì trong Tiên giới, đồng thời phía sau lưng Long Thắng, còn có một vị nữ tử...Người này không phải ai khác chính là Long Tiểu Tửu!
Ngày hôm nay hai cô nàng tình địch này không có dám công kích lẫn nhau, mà sóng vai đứng gần bên cạnh nhau. Lần này Long Tiểu Tửu vì đến đây mà phải tốn nhiều công sức hơn so với Vạn Linh, nếu không phải Long Thắng biết nha đầu này đổ cược liên lụy tới thể diện của Ẩn Long Sơn Trang, thì Long Thắng tựu sẽ không muốn đưa nàng tới đây. Bất quá Long Tiểu Tửu cũng phải trả giá thảm trọng, sau khi quay về nàng sẽ chấp hành hình phạt là diện bích tư quá mười năm thời gian. Nhưng chuyện tình này Long Tiểu Tửu dĩ nhiên là sẽ không nói cho Vạn Linh biết.
Lúc này hai nha đầu, đứng giữa đám chưởng môn cao thủ vây quanh, trông chẳng khác nào hai con chim cút nhỏ, bất quá các nàng vẫn đang âm thầm đánh giá người nam tử trường bào lam sắc, trên dung mạo che kín mặt nạ màu bạc kia. Các nàng đều từng nghe nói qua cái nhân vật giết vợ diệt con cực kỳ khủng bố tàn nhẫn này. Nhưng vẫn nhịn không được muốn trộm nhìn dung mạo ở dưới chiếc mặt nạ kia.
"Đương đương..." Một tiếng thanh thúy vang lên giữa đất trời, cùng lúc đó một chiếc cầu vồng màu ngũ sắc, từ phương xa trực tiếp đáp xuống trước mặt đám đông, vồ cùng kỳ ảo. Theo sau, liền xuất hiện rất nhiều Kim Bào thị vệ bay tới, đứng ở hai bên cầu vồng, mỗi người cách nhau khoảng chừng trăm thước!
Từ phía xa, ô Hùng hiện thân đứng trước đầu cầu, chặp tay cười ha hả nói: "Lãnh đạm chư vị quý khách, còn xin lượng thứ! Bổn thống lĩnh đại biểu cho Tiên Cung, ở bên ngoài sơn môn nghênh đón chư vị khách quý, thỉnh chư vị theo cầu vồng đi tới, bên trong sớm đã chuẳn bị yến tiệc rồi, mời!"
Vong Tình nhân đức không nhường ai, là người đầu tiên hóa thành lưu quang, thuận theo cầu vồng bay đến, những người phía sau cũng lần lượt đuổi theo, bất quá so với Vong Tình vẫn lễ phép hơn, khi bay ngang qua ô Hùng đều giảm chậm tốc độ, ôm quyền đáp lễ, sau đó mới tiến sang phía bên kia cầu vồng.
Theo cầu vồng xâm nhấp vào chỗ sâu nhất trong Cực Lạc Tiên Cảnh xong, bỗng nhiên ở phía cuối tách thành hai con đường, một đường kéo dài lên tòa Tiên Cung nguy nga vạn trượng, một đường thì vươn tới đỉnh núi cách đó không xa, có thể nhìn thấy bên trong bày đầy bàn đá tiệc rượu, trong không khí thoang thoảng mùi rượu thơm ngát...
"Đáng tiếc, bằng vào tu vi của ta còn chưa đủ tư cách đi tham dự buổi tiệc, đành phải thành tâm hướng về mà thôi!"
Vừa đến gần thông đạo Minh giới tiến sang lối vào Tiên giới, những giọng điệu tương tự như thế này càng lúc càng nhiều, Tất Trường Xuân đang cấp tốc phi hành thông qua, khẽ lẩm bầm trầm ngâm một tiếng: "Ngày mai..."
Một gẫ Minh Tu thân mặc hồng sắc trường bào bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó đang bay tới, vừa mới kịp phản ứng, thì đã thấy một luồng gió từ phía sau đánh úp lại, khiến cho bản thân hắn quay mòng mòng ở giữa không trung. Khi trấn định lại tinh thần, thì mới phát hiện chiếc áo choàng trên người đã biến mất, rõ ràng là bị người khác đoạt đi rồi.
Vị Minh tu này đang muốn gầm lớn lên, xem kẻ nào lớn mật mà dám tranh cướp đồ vật của mình, nhưng vừa nhìn thấy đạo thanh quang nháy mắt biến mất ở phía trước, thì đã lập tức câm miệng, bằng vào tốc độ này liền có thể đoán ra tu vi của đối phương hơn xa chính minh. Nếu muốn đuổi theo đòi chiếc áo choàng kia lại, chỉ sợ đến lúc đó vừa không đòi được, lại còn mất luôn cái mạng. Nhưng có một vấn đề khiến cho hắn không hiểu chính là, chiếc áo choàng nầy của minh chỉ là một chiếc áo bình thường, vị cao nhân kia vì sao lại muốn tranh cướp của hắn đây?
Hắn không nghĩ ra cũng không sao, Tất Trường Xuân đang cấp tốc phi hành, bỗng nhiên hoành ngang song chưởng, đem chiếc áo choàng màu huyết sắc trùm lên người. Theo sau bay thẳng đến phía Hắc Minh Đại Quân đang canh gác ở trước thông lộ Minh giới.
Có hai nhóm người cũng đang chờ đợi nghiệm chứng thông hành lệnh bài ở trước lối ra khỏi Minh giới, sau khi Tất Trường Xuân đáp xuống, ánh mắt thoáng liếc qua chiếc thông hành lệnh bài trên tay một gã Minh tu, sau khi xác nhận nó cũng giống chiếc lệnh bài trong tay mình, mới bình thản đi tới phía trước.
Kỳ thật, bằng vào năng lực của hắn, nhóm Hắc Minh Đại Quân đang trấn thủ phía trước kia, căn bản là không thể nào ngăn cản nổi, nhưng hắn cũng không phải là cái hạng người đầu óc cố chấp, không hiểu biến báo tình huống. Ngộ biến ắt phải tòng quyền, sau khi biết ngày mai chính là ngày đại hôn của Kim Thái, trên đường chạy đến Tiên Cung còn tốn thêm một chút thời gian, hắn không muốn dây dưa trên đường, cho nên mới có cách ăn mặc như hiện giờ. Nếu không, bằng vào khỏa tim cao ngạo của hắn, đích thị là khinh thường dùng phương pháp này!
Hai nhóm người Minh tu ở phía trước cũng lục đục tiến vào trong vòng xoáy hắc quang, sau đó liền biến mất, một gã tướng lĩnh Hắc Minh Đại Quân, thân mặc trọng giáp ngăn chặn ở trước thông đạo, khí thế uy nghiêm ngắm nhìn Tất Trường Xuân, kết quả sau phát hiện mình nhìn không thấu tu vi của đối phương, nhất thời khí thế mới thu liêm xuống, đang muốn lên tiếng nhắc nhở đối phương xuất lệnh bài thông hành ra, thì một bóng hắc ảnh đã bắn vọt ra từ trong chiếc áo choàng màu huyết sắc, khối lệnh bài thông hành trôi nổi ở giữa không trung, bay tới trước mặt hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dám làm ra hành động này ở trước mặt Hắc Minh Đại Quân, quả nhiên là không coi ai ra gì, vị tướng lĩnh kia nao nao, bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân một cái. Sau khi đón nhận thông hành lệnh bài, phát hiện không có vấn đề gì, liền tránh đường, nhân tiện còn đưa tay ra làm cái thủ thế xin mời. Thấy đối phương không phải nhân vật tầm thường, nên cả quá trình vị tướng lĩnh kia cũng không dám quát hỏi, nhưng mà Tất Trường Xuân tựa hồ lại không nhận nhân tình của hắn, từ đầu đến cuối không thèm nhìn hắn lấy một cái, nhanh chóng lắc minh tiến nhấp vào trong vòng xoáy hắc quang...
Bên thông đạo Tiên giới rất nhanh lướt ra một bóng huyết ảnh, sau khi một lần nữa kiểm tra lệnh bài thông hành xong. Tất Trường Xuân thoáng quẳng ném ánh mắt về phía đoàn người ở cuối chân trời, liền lắc mình đuổi theo...
Cực Lạc Tiên Cảnh, trong Thủy Tinh Cung...
"Không thuận theo, liệu có được không đây?" Ngạc Tiên Quân suy sụp dò hỏi, diễn cảm chán chường cúi thấp đầu xuống.
Lộ Nghiên Thanh đứng bên cạnh, lẳng lặng không hề mở miệng.
"Ngạc đại ca! Ngươi không cần khuyên nhủ ta nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Cơ Vũ ánh mắt hờn giận nhìn chằm chằm về phương hướng Tiên Cung ở trên không trung, cắn răng nói: "Không phải là gả cho hắn sao? Hắn có được thân thể ta, nhưng không chiếm được trái tim ta."
Ngạc Tiên Quân bi phẫn lắc đầu: "Nói như vậy là quá mức ngu xuần!"
Lộ Nghiên Thanh nghe vậy trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ xúc động, khóe miệng hơi nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, yên lặng cúi đầu cắn chặt môi.
"Ngu xuẩn sao?" Trên mặt Cơ Vũ dâng lên một tia cười lạnh: "Thủy chung sẽ có một ngày, ta muốn làm cho Kim Thái hối hận vì quyết định của ngày hôm nay, những gì hắn áp đặt khống chế hai chúng ta, ta muốn hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần...Có thân phận Tiên Hậu, kỳ thật ta có thể làm ra không ít sự tình!"
""Ngươi..." Lời của Ngạc Tiên Quân vừa ra đến bên miệng thì nuốt xuống, bởi từ phương hướng Tiên Cung, có một đạo lưu quang bay đến, đáp xuống bên ngoài Thủy Tinh Cung. Chỉ thấy Tiên Cung đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến dẫn theo tám kim bào thị nữ nối đuôi nhau mà vào. Tiếp đó đứng thành một hàng, hướng Co Vũ khom lưng hành lễ nói: "Tham kiến Tiên Hậu!"
Cơ Vũ hừ lạnh: "Như thế nào phải khiển cho Nhiếp đại tổng quản pháp giá thân lâm, đây là thúc giục ta, hay là muốn bức ép ta?"
Trên khuôn mặt già nua của Nhiếp Tiểu Thiến hiện ra vẻ tươi cười nói: "Lúc trước là do lão nô sơ suất, hai cái thứ hạ nhân không hiểu chuyện kia đã bị xử lý thỏa đáng, mà Tiên Để cũng đã trách mắng lão nô."
Dứt lời còn đích thân khom lưng hành lễ: "Lão nô cung nghênh Tiên Hậu pháp giá đến Tiên Cung!"
"Gập cái gì? Không phải còn chưa khai tiệc hay sao?" Cơ Vũ xoay người nói. Lúc trước Tiên Cung đã phái hai người thị nữ đến mời nàng, kết quả bị nàng đuổi trở về.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, điểm nhiên cười làm lành nói: "Chờ sau khi Tiên Hậu đến Tiên Cung, những thủ vệ bên ngoài Cực Lạc Tiên Cảnh mới dám cho chưởng môn nhân các phái tiến đến chúc mừng. Hơn nữa Tiên Đế có chỉ, nói Tiên Hậu là mẫu nghi thiên hạ, muốn chúng ta phải chuẩn bị thật tốt cho Tiên Hậu, xin Tiên Hậu đừng làm cho lão nô khó xử!"
"Muốn ta đi cũng được! Phải chăng hai cái thứ nô tài kia quay về không đem lời của ta chuyển cáo cho các ngươi hay sao?" Cơ Vũ đứng quay lưng về phía nàng nói.
Nhiếp Tiểu Thiến nghiêng đầu ngắm nhìn Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh, diễn cảm trên mặt vẫn tươi cười không hề thay đổi, hành lễ nói: "Tiên Đế đã răn dạy quở mắn lão nô, nói Tiên Hậu rất coi trọng hai người này."
Dứt lời, lại bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Ngạc Tuyết Quân nói: "Bất quá lão nô còn một lời muốn nói, Tiên Hậu cũng biết tính tình của Tiên Đế rồi, lão nô sợ hãi người này gây ra những hành động không nên, khiến cho Tiên Để buồn bực mà phiền hà tới Tien Hậu ngài!"
Ý tứ trong lời nói này phi thường rõ nàng, không thể nghi ngờ chính là đang cành cáo mấy người này đừng làm ra chuyện gì bất hảo ở trong ngày vui của Tiên Đế. Lần này phải đối mặt với người trong thiên hạ, nếu ai đánh mất thể diện của Tiên Đế trước mặt mọi người. Kẻ không hay ho tựu cũng không phải là ngươi, mà ngay cả Tiên Hậu cũng sẽ liên lụy.
Ngạc Tuyết Quân nghe vậy giận dữ nói: "Nhiếp lão bà bà, ngươi có ý tứ gì?"
Cơ Vũ bỗng dưng xoay người về, nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến hỏi: "Đây là ngươi đang uy hiếp ta?"
"Không dám!" Nhiếp Tiểu Thiến hơi khom lưng, nghiêng đầu nhìn thủ hạ phía sau nói: "Mau hộ tống Tiên Hậu và tùy tùng thân tín đến Tiên Cung đi!"
Tám thị nữ vừa bước tới, Cơ Vũ liền gầm lên: "Cút ngay! Ta sẽ tự minh đi!"
Theo sau, nàng trực tiếp lắc minh phóng vút lên không trung, phi hành về phương hướng Tiên Cung, Nhiếp Tiểu Thiến ngẳng đầu, mục quang liền trở nên băng sương, sau đó quẳng ném về phía Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh, vung tay nói: "Dần đi!"
Vừa dứt lời, Nhiếp tiểu Thiến cũng lắc mình đuổi theo phương hướng của Cơ Vũ. Lúc này Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh bị tám thị nữ chế trụ, kèm hai bên người mà phản hồi Tiên Cung...
Bãi đất trống bên ngoài dãy núi Cực Lạc Tiên Cảnh, lúc này xuất hiện vô số bóng người, chưởng môn nhân các môn phái lớn nhỏ trong Tiên giới đều tập trung ở đây. Mắt thấy mười hai đại tiên quân uy chất bốn phương đã muốn nghênh ngang tiến vào, nhưng nửa ngày sau vẫn chưa thấy ai tiến ra thông báo, có vài người trên mặt đã tỏ vẻ khó chịu, nhưng tuy giận mà đều không dám nói ra.
Có tư cách đứng trước đoàn người này, hiển nhiên là các vị chưởng môn đại phái trong Tiên giới, Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung một thân trường bào lam sắc, đương nhiên là phải đứng trên cùng, hai tay chắp dưới bụng, đứng thẳng lưng ở đó không hề than thở một tiếng nào.
Lúc này, Vạn Bác Thánh chưởng môn Vạn Cổ Thông, dựa vào danh đầu đệ nhất thương hội, cũng đứng ở bên tay trái ngay cạnh Vong Tình, ở phía sau hắn, chính là Vạn Linh!
Bên phía tay trái Vạn Bác Thánh, chính là Long Thắng, chưởng môn nhân của Ẩn Long Sơn Trang, thương hội bài danh hàng thứ nhì trong Tiên giới, đồng thời phía sau lưng Long Thắng, còn có một vị nữ tử...Người này không phải ai khác chính là Long Tiểu Tửu!
Ngày hôm nay hai cô nàng tình địch này không có dám công kích lẫn nhau, mà sóng vai đứng gần bên cạnh nhau. Lần này Long Tiểu Tửu vì đến đây mà phải tốn nhiều công sức hơn so với Vạn Linh, nếu không phải Long Thắng biết nha đầu này đổ cược liên lụy tới thể diện của Ẩn Long Sơn Trang, thì Long Thắng tựu sẽ không muốn đưa nàng tới đây. Bất quá Long Tiểu Tửu cũng phải trả giá thảm trọng, sau khi quay về nàng sẽ chấp hành hình phạt là diện bích tư quá mười năm thời gian. Nhưng chuyện tình này Long Tiểu Tửu dĩ nhiên là sẽ không nói cho Vạn Linh biết.
Lúc này hai nha đầu, đứng giữa đám chưởng môn cao thủ vây quanh, trông chẳng khác nào hai con chim cút nhỏ, bất quá các nàng vẫn đang âm thầm đánh giá người nam tử trường bào lam sắc, trên dung mạo che kín mặt nạ màu bạc kia. Các nàng đều từng nghe nói qua cái nhân vật giết vợ diệt con cực kỳ khủng bố tàn nhẫn này. Nhưng vẫn nhịn không được muốn trộm nhìn dung mạo ở dưới chiếc mặt nạ kia.
"Đương đương..." Một tiếng thanh thúy vang lên giữa đất trời, cùng lúc đó một chiếc cầu vồng màu ngũ sắc, từ phương xa trực tiếp đáp xuống trước mặt đám đông, vồ cùng kỳ ảo. Theo sau, liền xuất hiện rất nhiều Kim Bào thị vệ bay tới, đứng ở hai bên cầu vồng, mỗi người cách nhau khoảng chừng trăm thước!
Từ phía xa, ô Hùng hiện thân đứng trước đầu cầu, chặp tay cười ha hả nói: "Lãnh đạm chư vị quý khách, còn xin lượng thứ! Bổn thống lĩnh đại biểu cho Tiên Cung, ở bên ngoài sơn môn nghênh đón chư vị khách quý, thỉnh chư vị theo cầu vồng đi tới, bên trong sớm đã chuẳn bị yến tiệc rồi, mời!"
Vong Tình nhân đức không nhường ai, là người đầu tiên hóa thành lưu quang, thuận theo cầu vồng bay đến, những người phía sau cũng lần lượt đuổi theo, bất quá so với Vong Tình vẫn lễ phép hơn, khi bay ngang qua ô Hùng đều giảm chậm tốc độ, ôm quyền đáp lễ, sau đó mới tiến sang phía bên kia cầu vồng.
Theo cầu vồng xâm nhấp vào chỗ sâu nhất trong Cực Lạc Tiên Cảnh xong, bỗng nhiên ở phía cuối tách thành hai con đường, một đường kéo dài lên tòa Tiên Cung nguy nga vạn trượng, một đường thì vươn tới đỉnh núi cách đó không xa, có thể nhìn thấy bên trong bày đầy bàn đá tiệc rượu, trong không khí thoang thoảng mùi rượu thơm ngát...
/1255
|